Tác giả:

Năm 1979. Sau khi lập thu, nhiệt độ chênh lệch giữa ngày đêm lên đến 20 độ. Gió bắc thổi tới, cái cửa ở sương phòng bị gió thổi đập qua đập lại. Bên trong cỏ khô nằm hai đứa bé mắt đều nhắm chặt, mặt mũi xanh xao, trong đó bé gái đã bị sốt đến mơ hồ. Trên trán cô bé chảy đầy máu, trong miệng lẩm bẩm không rõ, “Anh! anh trai! ” Cũng không biết qua bao lâu, một người phụ nữ mặc áo bông đi từ bên ngoài vào, sau khi nhìn xem hai đứa bé này, cô ta tức đến mức xoay người cho người đàn ông phía sau một cái tát. “Cái thứ phế vật, trông chừng hai đứa nhỏ thôi mà cũng khiến chúng nó như sắp chết! Mày có biết hai món hàng này có thể bán bao nhiêu tiền không?” Chị Hồng tức đến mức gan đều đau. Tay người đàn ông bụm mặt, đáy mắt hiện lên một tia âm ngoan, chẳng hề để ý nói, “Một đứa ngốc thì có thể bán được bao nhiêu tiền?” “Cút mẹ nó đi! Mày thì biết cái chó gì, lớn lên đẹp, dù có ngốc thì cũng là hàng tốt! Nếu mày còn không trông chừng chúng nó cẩn thận, làm hỏng món hàng của tao, tao sẽ cắt hai…

Chương 7: Chương 7

Thập Niên 80: Em Gái Của Nam Chủ Trong Niên Đại Văn Đã Trở LạiTác giả: Lệnh VụTruyện Điền Văn, Truyện Trọng SinhNăm 1979. Sau khi lập thu, nhiệt độ chênh lệch giữa ngày đêm lên đến 20 độ. Gió bắc thổi tới, cái cửa ở sương phòng bị gió thổi đập qua đập lại. Bên trong cỏ khô nằm hai đứa bé mắt đều nhắm chặt, mặt mũi xanh xao, trong đó bé gái đã bị sốt đến mơ hồ. Trên trán cô bé chảy đầy máu, trong miệng lẩm bẩm không rõ, “Anh! anh trai! ” Cũng không biết qua bao lâu, một người phụ nữ mặc áo bông đi từ bên ngoài vào, sau khi nhìn xem hai đứa bé này, cô ta tức đến mức xoay người cho người đàn ông phía sau một cái tát. “Cái thứ phế vật, trông chừng hai đứa nhỏ thôi mà cũng khiến chúng nó như sắp chết! Mày có biết hai món hàng này có thể bán bao nhiêu tiền không?” Chị Hồng tức đến mức gan đều đau. Tay người đàn ông bụm mặt, đáy mắt hiện lên một tia âm ngoan, chẳng hề để ý nói, “Một đứa ngốc thì có thể bán được bao nhiêu tiền?” “Cút mẹ nó đi! Mày thì biết cái chó gì, lớn lên đẹp, dù có ngốc thì cũng là hàng tốt! Nếu mày còn không trông chừng chúng nó cẩn thận, làm hỏng món hàng của tao, tao sẽ cắt hai… Giọng của người đàn ông lạnh lùng như rắn độc: "Chị Hồng, hai đứa nhỏ kia chắc chắn không ở đây đâu, nếu chúng mà ở đây, khi nghe thấy chúng ta đã rời đi, chắc chắn đã bò ra rồi.""Tiếp tục tìm cho tao, tao không tin không tìm thấy chúng!" Chị Hồng đã làm việc này nhiều năm, chưa từng có đứa nhỏ nào thoát khỏi tay cô ta.Nói xong, tiếng bước chân càng lúc càng xa.Ôn Oanh và Luật Cảnh Chi đều toát mồ hôi lạnh.Hai đứa không ngờ vừa rồi thật sự là một cái bẫy.Lần này họ càng không dám động đậy, sợ lại bị lừa.Đến cuối cùng, hai người bọn họ lại mơ màng ngủ quên mất.Ôn Oanh tỉnh dậy vì lạnh.Cô bé mở mắt, phát hiện trời đã sáng.Không biết hai người kia còn ở đây không.Ôn Oanh không dám hành động thiếu suy nghĩ, cô bé lặng lẽ quan sát xung quanh, chờ rất lâu cũng không nghe thấy tiếng động nào, mới dám gọi Luật Cảnh Chi.Cô bé lặng lẽ gạt lá cây, thấy mặt Luật Cảnh Chi đỏ bừng như chiếc đèn lồng đỏ treo trong sân vào rằm tháng Giêng, lập tức hoảng sợ.Trước đây cô bé từng thấy trong giấc mơ, khi anh trai bị bệnh, mặt cũng đỏ như vậy.Cảnh Chi sẽ chết!Ôn Oanh vừa lo lắng vừa sợ hãi, nhưng không dám khóc."Cảnh Chi, mau tỉnh dậy! Cậu không thể ngủ được, sẽ chết đó!""Chúng mình khó khăn lắm mới trốn ra được, cậu không thể chết được!"Nếu không có Cảnh Chi, chắc chắn cô bé sẽ bị hai kẻ buôn người đó bắt lại.Cô bé phải cứu Cảnh Chi!Ôn Oanh bò dậy từ trong đống lá cây, chạy về phía con suối nhỏ trong sơn cốc.Lá cây trong rừng đều là lá cây dương tử và lá thông, không có chiếc lá to nào.Cô bé dùng tay cũng không múc được bao nhiêu nước mang về.Ôn Oanh xé rách chiếc váy nhỏ của mình, làm ướt miếng vải, rồi mới mang trở lại.Cô bé vẫn còn nhỏ, đi đứng không vững, đã vấp ngã không biết bao nhiêu lần, mới mang được miếng vải ướt trở về.Ôn Oanh làm theo cách trong giấc mơ, giống như cách anh trai tự cứu lấy mình, lau trán và lòng bàn tay của Luật Cảnh Chi.Sau khi lau xong, cô bé lại cố gắng cõng Luật Cảnh Chi lên, kéo cậu nương theo dòng suối đi xuống núi.Người bạn duy nhất lại vẫn cứ hôn mê, gần như sắp chết.Ôn Oanh rất sợ hãi.Cô bé vừa đi vừa tự động viên mình."Ôn Oanh không sợ, Ôn Oanh nhất định phải đưa Cảnh Chi đi tìm anh trai!""Ôn Oanh phải dũng cảm, không sợ khó khăn!"

Giọng của người đàn ông lạnh lùng như rắn độc: "Chị Hồng, hai đứa nhỏ kia chắc chắn không ở đây đâu, nếu chúng mà ở đây, khi nghe thấy chúng ta đã rời đi, chắc chắn đã bò ra rồi.

"

"Tiếp tục tìm cho tao, tao không tin không tìm thấy chúng!" Chị Hồng đã làm việc này nhiều năm, chưa từng có đứa nhỏ nào thoát khỏi tay cô ta.

Nói xong, tiếng bước chân càng lúc càng xa.

Ôn Oanh và Luật Cảnh Chi đều toát mồ hôi lạnh.

Hai đứa không ngờ vừa rồi thật sự là một cái bẫy.

Lần này họ càng không dám động đậy, sợ lại bị lừa.

Đến cuối cùng, hai người bọn họ lại mơ màng ngủ quên mất.

Ôn Oanh tỉnh dậy vì lạnh.

Cô bé mở mắt, phát hiện trời đã sáng.

Không biết hai người kia còn ở đây không.

Ôn Oanh không dám hành động thiếu suy nghĩ, cô bé lặng lẽ quan sát xung quanh, chờ rất lâu cũng không nghe thấy tiếng động nào, mới dám gọi Luật Cảnh Chi.

Cô bé lặng lẽ gạt lá cây, thấy mặt Luật Cảnh Chi đỏ bừng như chiếc đèn lồng đỏ treo trong sân vào rằm tháng Giêng, lập tức hoảng sợ.

Trước đây cô bé từng thấy trong giấc mơ, khi anh trai bị bệnh, mặt cũng đỏ như vậy.

Cảnh Chi sẽ chết!

Ôn Oanh vừa lo lắng vừa sợ hãi, nhưng không dám khóc.

"Cảnh Chi, mau tỉnh dậy! Cậu không thể ngủ được, sẽ chết đó!"

"Chúng mình khó khăn lắm mới trốn ra được, cậu không thể chết được!"

Nếu không có Cảnh Chi, chắc chắn cô bé sẽ bị hai kẻ buôn người đó bắt lại.

Cô bé phải cứu Cảnh Chi!

Ôn Oanh bò dậy từ trong đống lá cây, chạy về phía con suối nhỏ trong sơn cốc.

Lá cây trong rừng đều là lá cây dương tử và lá thông, không có chiếc lá to nào.

Cô bé dùng tay cũng không múc được bao nhiêu nước mang về.

Ôn Oanh xé rách chiếc váy nhỏ của mình, làm ướt miếng vải, rồi mới mang trở lại.

Cô bé vẫn còn nhỏ, đi đứng không vững, đã vấp ngã không biết bao nhiêu lần, mới mang được miếng vải ướt trở về.

Ôn Oanh làm theo cách trong giấc mơ, giống như cách anh trai tự cứu lấy mình, lau trán và lòng bàn tay của Luật Cảnh Chi.

Sau khi lau xong, cô bé lại cố gắng cõng Luật Cảnh Chi lên, kéo cậu nương theo dòng suối đi xuống núi.

Người bạn duy nhất lại vẫn cứ hôn mê, gần như sắp chết.

Ôn Oanh rất sợ hãi.

Cô bé vừa đi vừa tự động viên mình.

"Ôn Oanh không sợ, Ôn Oanh nhất định phải đưa Cảnh Chi đi tìm anh trai!"

"Ôn Oanh phải dũng cảm, không sợ khó khăn!"

Thập Niên 80: Em Gái Của Nam Chủ Trong Niên Đại Văn Đã Trở LạiTác giả: Lệnh VụTruyện Điền Văn, Truyện Trọng SinhNăm 1979. Sau khi lập thu, nhiệt độ chênh lệch giữa ngày đêm lên đến 20 độ. Gió bắc thổi tới, cái cửa ở sương phòng bị gió thổi đập qua đập lại. Bên trong cỏ khô nằm hai đứa bé mắt đều nhắm chặt, mặt mũi xanh xao, trong đó bé gái đã bị sốt đến mơ hồ. Trên trán cô bé chảy đầy máu, trong miệng lẩm bẩm không rõ, “Anh! anh trai! ” Cũng không biết qua bao lâu, một người phụ nữ mặc áo bông đi từ bên ngoài vào, sau khi nhìn xem hai đứa bé này, cô ta tức đến mức xoay người cho người đàn ông phía sau một cái tát. “Cái thứ phế vật, trông chừng hai đứa nhỏ thôi mà cũng khiến chúng nó như sắp chết! Mày có biết hai món hàng này có thể bán bao nhiêu tiền không?” Chị Hồng tức đến mức gan đều đau. Tay người đàn ông bụm mặt, đáy mắt hiện lên một tia âm ngoan, chẳng hề để ý nói, “Một đứa ngốc thì có thể bán được bao nhiêu tiền?” “Cút mẹ nó đi! Mày thì biết cái chó gì, lớn lên đẹp, dù có ngốc thì cũng là hàng tốt! Nếu mày còn không trông chừng chúng nó cẩn thận, làm hỏng món hàng của tao, tao sẽ cắt hai… Giọng của người đàn ông lạnh lùng như rắn độc: "Chị Hồng, hai đứa nhỏ kia chắc chắn không ở đây đâu, nếu chúng mà ở đây, khi nghe thấy chúng ta đã rời đi, chắc chắn đã bò ra rồi.""Tiếp tục tìm cho tao, tao không tin không tìm thấy chúng!" Chị Hồng đã làm việc này nhiều năm, chưa từng có đứa nhỏ nào thoát khỏi tay cô ta.Nói xong, tiếng bước chân càng lúc càng xa.Ôn Oanh và Luật Cảnh Chi đều toát mồ hôi lạnh.Hai đứa không ngờ vừa rồi thật sự là một cái bẫy.Lần này họ càng không dám động đậy, sợ lại bị lừa.Đến cuối cùng, hai người bọn họ lại mơ màng ngủ quên mất.Ôn Oanh tỉnh dậy vì lạnh.Cô bé mở mắt, phát hiện trời đã sáng.Không biết hai người kia còn ở đây không.Ôn Oanh không dám hành động thiếu suy nghĩ, cô bé lặng lẽ quan sát xung quanh, chờ rất lâu cũng không nghe thấy tiếng động nào, mới dám gọi Luật Cảnh Chi.Cô bé lặng lẽ gạt lá cây, thấy mặt Luật Cảnh Chi đỏ bừng như chiếc đèn lồng đỏ treo trong sân vào rằm tháng Giêng, lập tức hoảng sợ.Trước đây cô bé từng thấy trong giấc mơ, khi anh trai bị bệnh, mặt cũng đỏ như vậy.Cảnh Chi sẽ chết!Ôn Oanh vừa lo lắng vừa sợ hãi, nhưng không dám khóc."Cảnh Chi, mau tỉnh dậy! Cậu không thể ngủ được, sẽ chết đó!""Chúng mình khó khăn lắm mới trốn ra được, cậu không thể chết được!"Nếu không có Cảnh Chi, chắc chắn cô bé sẽ bị hai kẻ buôn người đó bắt lại.Cô bé phải cứu Cảnh Chi!Ôn Oanh bò dậy từ trong đống lá cây, chạy về phía con suối nhỏ trong sơn cốc.Lá cây trong rừng đều là lá cây dương tử và lá thông, không có chiếc lá to nào.Cô bé dùng tay cũng không múc được bao nhiêu nước mang về.Ôn Oanh xé rách chiếc váy nhỏ của mình, làm ướt miếng vải, rồi mới mang trở lại.Cô bé vẫn còn nhỏ, đi đứng không vững, đã vấp ngã không biết bao nhiêu lần, mới mang được miếng vải ướt trở về.Ôn Oanh làm theo cách trong giấc mơ, giống như cách anh trai tự cứu lấy mình, lau trán và lòng bàn tay của Luật Cảnh Chi.Sau khi lau xong, cô bé lại cố gắng cõng Luật Cảnh Chi lên, kéo cậu nương theo dòng suối đi xuống núi.Người bạn duy nhất lại vẫn cứ hôn mê, gần như sắp chết.Ôn Oanh rất sợ hãi.Cô bé vừa đi vừa tự động viên mình."Ôn Oanh không sợ, Ôn Oanh nhất định phải đưa Cảnh Chi đi tìm anh trai!""Ôn Oanh phải dũng cảm, không sợ khó khăn!"

Chương 7: Chương 7