Năm 1979. Sau khi lập thu, nhiệt độ chênh lệch giữa ngày đêm lên đến 20 độ. Gió bắc thổi tới, cái cửa ở sương phòng bị gió thổi đập qua đập lại. Bên trong cỏ khô nằm hai đứa bé mắt đều nhắm chặt, mặt mũi xanh xao, trong đó bé gái đã bị sốt đến mơ hồ. Trên trán cô bé chảy đầy máu, trong miệng lẩm bẩm không rõ, “Anh! anh trai! ” Cũng không biết qua bao lâu, một người phụ nữ mặc áo bông đi từ bên ngoài vào, sau khi nhìn xem hai đứa bé này, cô ta tức đến mức xoay người cho người đàn ông phía sau một cái tát. “Cái thứ phế vật, trông chừng hai đứa nhỏ thôi mà cũng khiến chúng nó như sắp chết! Mày có biết hai món hàng này có thể bán bao nhiêu tiền không?” Chị Hồng tức đến mức gan đều đau. Tay người đàn ông bụm mặt, đáy mắt hiện lên một tia âm ngoan, chẳng hề để ý nói, “Một đứa ngốc thì có thể bán được bao nhiêu tiền?” “Cút mẹ nó đi! Mày thì biết cái chó gì, lớn lên đẹp, dù có ngốc thì cũng là hàng tốt! Nếu mày còn không trông chừng chúng nó cẩn thận, làm hỏng món hàng của tao, tao sẽ cắt hai…
Chương 11: Chương 11
Thập Niên 80: Em Gái Của Nam Chủ Trong Niên Đại Văn Đã Trở LạiTác giả: Lệnh VụTruyện Điền Văn, Truyện Trọng SinhNăm 1979. Sau khi lập thu, nhiệt độ chênh lệch giữa ngày đêm lên đến 20 độ. Gió bắc thổi tới, cái cửa ở sương phòng bị gió thổi đập qua đập lại. Bên trong cỏ khô nằm hai đứa bé mắt đều nhắm chặt, mặt mũi xanh xao, trong đó bé gái đã bị sốt đến mơ hồ. Trên trán cô bé chảy đầy máu, trong miệng lẩm bẩm không rõ, “Anh! anh trai! ” Cũng không biết qua bao lâu, một người phụ nữ mặc áo bông đi từ bên ngoài vào, sau khi nhìn xem hai đứa bé này, cô ta tức đến mức xoay người cho người đàn ông phía sau một cái tát. “Cái thứ phế vật, trông chừng hai đứa nhỏ thôi mà cũng khiến chúng nó như sắp chết! Mày có biết hai món hàng này có thể bán bao nhiêu tiền không?” Chị Hồng tức đến mức gan đều đau. Tay người đàn ông bụm mặt, đáy mắt hiện lên một tia âm ngoan, chẳng hề để ý nói, “Một đứa ngốc thì có thể bán được bao nhiêu tiền?” “Cút mẹ nó đi! Mày thì biết cái chó gì, lớn lên đẹp, dù có ngốc thì cũng là hàng tốt! Nếu mày còn không trông chừng chúng nó cẩn thận, làm hỏng món hàng của tao, tao sẽ cắt hai… “Oanh...!Oanh!”Ôn Độ ngây người nhìn em gái, mũi cay sè, mắt rưng rưng.Là em gái thật rồi!Em gái còn sống!Như vừa mới tỉnh ngộ, cậu khụy gối xuống ôm chặt người em gái thất lạc nay đã tìm được.Oanh Oanh, em không biết anh trai đau lòng đến mức nào khi nhìn thấy em chỉ còn là một bộ xương trắng!Dòng nước mắt nóng hổi rơi xuống cổ Oanh Oanh, cô bé ngẩng đầu nhìn anh trai đang khóc nức nở, xót xa đưa tay nhỏ ra lau nước mắt cho cậu.“Anh ơi, anh đừng khóc!”Nhưng vừa dứt lời, nước mắt trên mặt anh trai càng tuôn trào dữ dội hơn.Oanh Oanh nghĩ đến giấc mơ gian khổ tìm kiếm anh trai, nghĩ đến cảnh anh trai bị xe đụng ngã trên mặt đất, không ai quan tâm.Nhìn lại người anh trai trước mặt đang khóc nức nở vì gặp lại cô bé, lòng cô bé thật sự rất khó chịu.Oanh Oanh vươn cánh tay nhỏ ôm lấy cổ anh trai, chủ động áp má vào má cậu, nũng nịnh nói: “Anh ơi, Oanh Oanh đã trốn thoát rồi! Sau này Oanh Oanh sẽ lại làm người bạn nhỏ của anh trai.Oanh Oanh sẽ kiếm thật nhiều tiền để anh trở thành người anh trai hạnh phúc nhất trên thế giới này!”Như vậy anh trai sẽ không phải chịu tủi nhục đến ở rể nhà người khác nữa!“Được, anh trai chờ em.”Ôn Độ lau nước mắt, lòng càng thêm chua xót.Cậu thầm thề trong lòng, kiếp này nhất định sẽ biến em gái thành công chúa hạnh phúc nhất thế giới.Cuối cùng Ôn Oanh cũng dỗ được anh trai, nở nụ cười ngọt ngào.Bỗng nhiên, cô bé nhớ ra một chuyện quan trọng hơn.Nắm chặt lấy vạt áo anh trai, cô bé nức nở nói: “Anh ơi, Chi Chi cùng trốn thoát với em bị bệnh rồi.Cậu ấy bị sốt cao, đang ở trạm y tế.Anh có thể xin bà nội một ít tiền để chữa bệnh cho Chi Chi không?”Chi Chi?Là ai vậy?Nghe nói Chi Chi là đứa trẻ cùng trốn thoát với em gái, Ôn Độ biết đó cũng là đứa trẻ không thể sống sót kiếp trước.Nghĩ đến kiếp trước cậu đã sống trong đau khổ, Ôn Độ đồng cảm và không muốn ai khác phải trải qua những đau đớn như vậy.“Được rồi!”Ôn Độ bế em gái sải bước lớn về phía sân.Cậu không biết cậu có phải là người được tái sinh hay không, cảm giác chân thật khi ôm em gái đã xoa dịu trái tim đau đớn của cậu.Nếu có thể, cậu không muốn xa em gái nữa, thậm chí không muốn để em gái rời khỏi tầm mắt.Cậu sợ rằng sau khi xa em gái, mọi thứ sẽ trở lại thực tế.Nhưng không sao, người em gái nhờ cậu cứu, cậu nhất định sẽ cứu, còn tên buôn người đáng ghét kia cũng phải nhận được trừng phạt thích đáng.“Bà ơi, bà tìm quần áo của Oanh Oanh ra, rồi tắm cho Oanh Oanh nữa.” Chưa bước vào nhà, Ôn Độ đã lớn tiếng gọi vào trong.“Sao vậy Tiểu Độ?”
“Oanh...!Oanh!”
Ôn Độ ngây người nhìn em gái, mũi cay sè, mắt rưng rưng.
Là em gái thật rồi!
Em gái còn sống!
Như vừa mới tỉnh ngộ, cậu khụy gối xuống ôm chặt người em gái thất lạc nay đã tìm được.
Oanh Oanh, em không biết anh trai đau lòng đến mức nào khi nhìn thấy em chỉ còn là một bộ xương trắng!
Dòng nước mắt nóng hổi rơi xuống cổ Oanh Oanh, cô bé ngẩng đầu nhìn anh trai đang khóc nức nở, xót xa đưa tay nhỏ ra lau nước mắt cho cậu.
“Anh ơi, anh đừng khóc!”
Nhưng vừa dứt lời, nước mắt trên mặt anh trai càng tuôn trào dữ dội hơn.
Oanh Oanh nghĩ đến giấc mơ gian khổ tìm kiếm anh trai, nghĩ đến cảnh anh trai bị xe đụng ngã trên mặt đất, không ai quan tâm.
Nhìn lại người anh trai trước mặt đang khóc nức nở vì gặp lại cô bé, lòng cô bé thật sự rất khó chịu.
Oanh Oanh vươn cánh tay nhỏ ôm lấy cổ anh trai, chủ động áp má vào má cậu, nũng nịnh nói: “Anh ơi, Oanh Oanh đã trốn thoát rồi! Sau này Oanh Oanh sẽ lại làm người bạn nhỏ của anh trai.
Oanh Oanh sẽ kiếm thật nhiều tiền để anh trở thành người anh trai hạnh phúc nhất trên thế giới này!”
Như vậy anh trai sẽ không phải chịu tủi nhục đến ở rể nhà người khác nữa!
“Được, anh trai chờ em.”
Ôn Độ lau nước mắt, lòng càng thêm chua xót.
Cậu thầm thề trong lòng, kiếp này nhất định sẽ biến em gái thành công chúa hạnh phúc nhất thế giới.
Cuối cùng Ôn Oanh cũng dỗ được anh trai, nở nụ cười ngọt ngào.
Bỗng nhiên, cô bé nhớ ra một chuyện quan trọng hơn.
Nắm chặt lấy vạt áo anh trai, cô bé nức nở nói: “Anh ơi, Chi Chi cùng trốn thoát với em bị bệnh rồi.
Cậu ấy bị sốt cao, đang ở trạm y tế.
Anh có thể xin bà nội một ít tiền để chữa bệnh cho Chi Chi không?”
Chi Chi?
Là ai vậy?
Nghe nói Chi Chi là đứa trẻ cùng trốn thoát với em gái, Ôn Độ biết đó cũng là đứa trẻ không thể sống sót kiếp trước.
Nghĩ đến kiếp trước cậu đã sống trong đau khổ, Ôn Độ đồng cảm và không muốn ai khác phải trải qua những đau đớn như vậy.
“Được rồi!”
Ôn Độ bế em gái sải bước lớn về phía sân.
Cậu không biết cậu có phải là người được tái sinh hay không, cảm giác chân thật khi ôm em gái đã xoa dịu trái tim đau đớn của cậu.
Nếu có thể, cậu không muốn xa em gái nữa, thậm chí không muốn để em gái rời khỏi tầm mắt.
Cậu sợ rằng sau khi xa em gái, mọi thứ sẽ trở lại thực tế.
Nhưng không sao, người em gái nhờ cậu cứu, cậu nhất định sẽ cứu, còn tên buôn người đáng ghét kia cũng phải nhận được trừng phạt thích đáng.
“Bà ơi, bà tìm quần áo của Oanh Oanh ra, rồi tắm cho Oanh Oanh nữa.” Chưa bước vào nhà, Ôn Độ đã lớn tiếng gọi vào trong.
“Sao vậy Tiểu Độ?”
Thập Niên 80: Em Gái Của Nam Chủ Trong Niên Đại Văn Đã Trở LạiTác giả: Lệnh VụTruyện Điền Văn, Truyện Trọng SinhNăm 1979. Sau khi lập thu, nhiệt độ chênh lệch giữa ngày đêm lên đến 20 độ. Gió bắc thổi tới, cái cửa ở sương phòng bị gió thổi đập qua đập lại. Bên trong cỏ khô nằm hai đứa bé mắt đều nhắm chặt, mặt mũi xanh xao, trong đó bé gái đã bị sốt đến mơ hồ. Trên trán cô bé chảy đầy máu, trong miệng lẩm bẩm không rõ, “Anh! anh trai! ” Cũng không biết qua bao lâu, một người phụ nữ mặc áo bông đi từ bên ngoài vào, sau khi nhìn xem hai đứa bé này, cô ta tức đến mức xoay người cho người đàn ông phía sau một cái tát. “Cái thứ phế vật, trông chừng hai đứa nhỏ thôi mà cũng khiến chúng nó như sắp chết! Mày có biết hai món hàng này có thể bán bao nhiêu tiền không?” Chị Hồng tức đến mức gan đều đau. Tay người đàn ông bụm mặt, đáy mắt hiện lên một tia âm ngoan, chẳng hề để ý nói, “Một đứa ngốc thì có thể bán được bao nhiêu tiền?” “Cút mẹ nó đi! Mày thì biết cái chó gì, lớn lên đẹp, dù có ngốc thì cũng là hàng tốt! Nếu mày còn không trông chừng chúng nó cẩn thận, làm hỏng món hàng của tao, tao sẽ cắt hai… “Oanh...!Oanh!”Ôn Độ ngây người nhìn em gái, mũi cay sè, mắt rưng rưng.Là em gái thật rồi!Em gái còn sống!Như vừa mới tỉnh ngộ, cậu khụy gối xuống ôm chặt người em gái thất lạc nay đã tìm được.Oanh Oanh, em không biết anh trai đau lòng đến mức nào khi nhìn thấy em chỉ còn là một bộ xương trắng!Dòng nước mắt nóng hổi rơi xuống cổ Oanh Oanh, cô bé ngẩng đầu nhìn anh trai đang khóc nức nở, xót xa đưa tay nhỏ ra lau nước mắt cho cậu.“Anh ơi, anh đừng khóc!”Nhưng vừa dứt lời, nước mắt trên mặt anh trai càng tuôn trào dữ dội hơn.Oanh Oanh nghĩ đến giấc mơ gian khổ tìm kiếm anh trai, nghĩ đến cảnh anh trai bị xe đụng ngã trên mặt đất, không ai quan tâm.Nhìn lại người anh trai trước mặt đang khóc nức nở vì gặp lại cô bé, lòng cô bé thật sự rất khó chịu.Oanh Oanh vươn cánh tay nhỏ ôm lấy cổ anh trai, chủ động áp má vào má cậu, nũng nịnh nói: “Anh ơi, Oanh Oanh đã trốn thoát rồi! Sau này Oanh Oanh sẽ lại làm người bạn nhỏ của anh trai.Oanh Oanh sẽ kiếm thật nhiều tiền để anh trở thành người anh trai hạnh phúc nhất trên thế giới này!”Như vậy anh trai sẽ không phải chịu tủi nhục đến ở rể nhà người khác nữa!“Được, anh trai chờ em.”Ôn Độ lau nước mắt, lòng càng thêm chua xót.Cậu thầm thề trong lòng, kiếp này nhất định sẽ biến em gái thành công chúa hạnh phúc nhất thế giới.Cuối cùng Ôn Oanh cũng dỗ được anh trai, nở nụ cười ngọt ngào.Bỗng nhiên, cô bé nhớ ra một chuyện quan trọng hơn.Nắm chặt lấy vạt áo anh trai, cô bé nức nở nói: “Anh ơi, Chi Chi cùng trốn thoát với em bị bệnh rồi.Cậu ấy bị sốt cao, đang ở trạm y tế.Anh có thể xin bà nội một ít tiền để chữa bệnh cho Chi Chi không?”Chi Chi?Là ai vậy?Nghe nói Chi Chi là đứa trẻ cùng trốn thoát với em gái, Ôn Độ biết đó cũng là đứa trẻ không thể sống sót kiếp trước.Nghĩ đến kiếp trước cậu đã sống trong đau khổ, Ôn Độ đồng cảm và không muốn ai khác phải trải qua những đau đớn như vậy.“Được rồi!”Ôn Độ bế em gái sải bước lớn về phía sân.Cậu không biết cậu có phải là người được tái sinh hay không, cảm giác chân thật khi ôm em gái đã xoa dịu trái tim đau đớn của cậu.Nếu có thể, cậu không muốn xa em gái nữa, thậm chí không muốn để em gái rời khỏi tầm mắt.Cậu sợ rằng sau khi xa em gái, mọi thứ sẽ trở lại thực tế.Nhưng không sao, người em gái nhờ cậu cứu, cậu nhất định sẽ cứu, còn tên buôn người đáng ghét kia cũng phải nhận được trừng phạt thích đáng.“Bà ơi, bà tìm quần áo của Oanh Oanh ra, rồi tắm cho Oanh Oanh nữa.” Chưa bước vào nhà, Ôn Độ đã lớn tiếng gọi vào trong.“Sao vậy Tiểu Độ?”