Tác giả:

Năm 1979. Sau khi lập thu, nhiệt độ chênh lệch giữa ngày đêm lên đến 20 độ. Gió bắc thổi tới, cái cửa ở sương phòng bị gió thổi đập qua đập lại. Bên trong cỏ khô nằm hai đứa bé mắt đều nhắm chặt, mặt mũi xanh xao, trong đó bé gái đã bị sốt đến mơ hồ. Trên trán cô bé chảy đầy máu, trong miệng lẩm bẩm không rõ, “Anh! anh trai! ” Cũng không biết qua bao lâu, một người phụ nữ mặc áo bông đi từ bên ngoài vào, sau khi nhìn xem hai đứa bé này, cô ta tức đến mức xoay người cho người đàn ông phía sau một cái tát. “Cái thứ phế vật, trông chừng hai đứa nhỏ thôi mà cũng khiến chúng nó như sắp chết! Mày có biết hai món hàng này có thể bán bao nhiêu tiền không?” Chị Hồng tức đến mức gan đều đau. Tay người đàn ông bụm mặt, đáy mắt hiện lên một tia âm ngoan, chẳng hề để ý nói, “Một đứa ngốc thì có thể bán được bao nhiêu tiền?” “Cút mẹ nó đi! Mày thì biết cái chó gì, lớn lên đẹp, dù có ngốc thì cũng là hàng tốt! Nếu mày còn không trông chừng chúng nó cẩn thận, làm hỏng món hàng của tao, tao sẽ cắt hai…

Chương 18: Chương 18

Thập Niên 80: Em Gái Của Nam Chủ Trong Niên Đại Văn Đã Trở LạiTác giả: Lệnh VụTruyện Điền Văn, Truyện Trọng SinhNăm 1979. Sau khi lập thu, nhiệt độ chênh lệch giữa ngày đêm lên đến 20 độ. Gió bắc thổi tới, cái cửa ở sương phòng bị gió thổi đập qua đập lại. Bên trong cỏ khô nằm hai đứa bé mắt đều nhắm chặt, mặt mũi xanh xao, trong đó bé gái đã bị sốt đến mơ hồ. Trên trán cô bé chảy đầy máu, trong miệng lẩm bẩm không rõ, “Anh! anh trai! ” Cũng không biết qua bao lâu, một người phụ nữ mặc áo bông đi từ bên ngoài vào, sau khi nhìn xem hai đứa bé này, cô ta tức đến mức xoay người cho người đàn ông phía sau một cái tát. “Cái thứ phế vật, trông chừng hai đứa nhỏ thôi mà cũng khiến chúng nó như sắp chết! Mày có biết hai món hàng này có thể bán bao nhiêu tiền không?” Chị Hồng tức đến mức gan đều đau. Tay người đàn ông bụm mặt, đáy mắt hiện lên một tia âm ngoan, chẳng hề để ý nói, “Một đứa ngốc thì có thể bán được bao nhiêu tiền?” “Cút mẹ nó đi! Mày thì biết cái chó gì, lớn lên đẹp, dù có ngốc thì cũng là hàng tốt! Nếu mày còn không trông chừng chúng nó cẩn thận, làm hỏng món hàng của tao, tao sẽ cắt hai… Thấy con trai chạy ra, ba cậu nói: “Tiểu Độ, con mau ra đây xem chiếc xe này, có giống hệt xe của ba không? Thôn mình còn ai mua xe giống ba nữa không vậy?”“Thì đây là xe của ba mà.”Ôn Độ lấy xe đạp, nhảy lên và chỉ vào trong trạm y tế nói: “Ba, con đã tìm thấy Ôn Oanh rồi, giờ con đi bắt bọn buôn người.Bên trong có một đứa nhỏ đang truyền nước, ba vào trông coi nó đi.Chăm sóc tốt cho thằng bé.Nhớ đừng để nó đi lạc nữa.Nếu nó tỉnh thì ba nói cho nó biết ba là ba của Ôn Oanh.Nếu nó đòi gặp Ôn Oanh, thì ba dẫn nó về nhà mình để gặp Ôn Oanh nhé.”Trẻ con bị bắt cóc chắc chắn không có cảm giác an toàn.Lỡ ba không dỗ được nó, có Ôn Oanh ở bên thì chắc chắn không sao cả.Ôn Độ dặn dò Ôn Thiều Ngọc xong, lập tức đạp xe đi.Ôn Thiều Ngọc mở to hai mắt, ngây người: “Tìm được Oanh Oanh rồi sao?”Hắn vẫn còn hơi không dám tin, đưa tay véo một cái vào Mễ Thượng Tài đang đi ngang qua.Mễ Thượng Tài bị đau la lên một tiếng, nhảy dựng lên.“Cậu véo tôi làm gì vậy?”“Vừa rồi con trai tôi nói nó tìm được con gái tôi rồi, tôi muốn xem xem có phải nằm mơ không.” Ôn Thiều Ngọc nhìn Mễ Thượng Tài nhảy dựng lên, nhận ra con gái hắn đã thực sự trở về.Hắn nhớ lại lời dặn dò của con trai, quay người đi vào trong.Mễ Thượng Tài tức giận đuổi theo chửi hắn: “Cậu có bệnh không vậy? Cậu cho là mình đang nằm mơ thì tự véo chính mình đi chứ!”“Tự véo chính mình thì đau lắm.”Ôn Thiều Ngọc nói chuyện chậm rãi, nhẹ nhàng, rất thư thái.“Tôi chưa bao giờ gặp người nào tồi tệ như cậu.” Mễ Thượng Tài bị Ôn Thiều Ngọc chọc tức đến mức trợn mắt liên tục: “Thực sự con gái cậu tìm được rồi sao?”Ôn Thiều Ngọc mỉm cười ngốc nghếch: “Con trai tôi nói đã tìm được rồi.”“Chậc, một đứa nhỏ bị bắt cóc nhiều ngày như vậy mà có thể tìm được sao? Con gái cậu không phải có thần tiên che chở chứ?” Mễ Thượng Tài hạ giọng nói.“Cậu đừng có nói bậy.” Ôn Thiều Ngọc giật mình: “Bây giờ tôi không còn tin vào mấy chuyện đó nữa.”Mễ Thượng Tài chỉ nói đùa: “Tôi cũng chưa nghe nói trẻ con bị bắt cóc mà có thể quay về được.Chỉ có thể nói rằng con gái cậu có bản lĩnh.”“Đương nhiên rồi, đó là con gái nhà họ Ôn chúng tôi cơ mà.”Ôn Thiều Ngọc rất tự hào, chỉ muốn về nhà ngay lập tức để gặp con gái.

Thấy con trai chạy ra, ba cậu nói: “Tiểu Độ, con mau ra đây xem chiếc xe này, có giống hệt xe của ba không? Thôn mình còn ai mua xe giống ba nữa không vậy?”

“Thì đây là xe của ba mà.”

Ôn Độ lấy xe đạp, nhảy lên và chỉ vào trong trạm y tế nói: “Ba, con đã tìm thấy Ôn Oanh rồi, giờ con đi bắt bọn buôn người.

Bên trong có một đứa nhỏ đang truyền nước, ba vào trông coi nó đi.

Chăm sóc tốt cho thằng bé.

Nhớ đừng để nó đi lạc nữa.

Nếu nó tỉnh thì ba nói cho nó biết ba là ba của Ôn Oanh.

Nếu nó đòi gặp Ôn Oanh, thì ba dẫn nó về nhà mình để gặp Ôn Oanh nhé.”

Trẻ con bị bắt cóc chắc chắn không có cảm giác an toàn.

Lỡ ba không dỗ được nó, có Ôn Oanh ở bên thì chắc chắn không sao cả.

Ôn Độ dặn dò Ôn Thiều Ngọc xong, lập tức đạp xe đi.

Ôn Thiều Ngọc mở to hai mắt, ngây người: “Tìm được Oanh Oanh rồi sao?”

Hắn vẫn còn hơi không dám tin, đưa tay véo một cái vào Mễ Thượng Tài đang đi ngang qua.

Mễ Thượng Tài bị đau la lên một tiếng, nhảy dựng lên.

“Cậu véo tôi làm gì vậy?”

“Vừa rồi con trai tôi nói nó tìm được con gái tôi rồi, tôi muốn xem xem có phải nằm mơ không.” Ôn Thiều Ngọc nhìn Mễ Thượng Tài nhảy dựng lên, nhận ra con gái hắn đã thực sự trở về.

Hắn nhớ lại lời dặn dò của con trai, quay người đi vào trong.

Mễ Thượng Tài tức giận đuổi theo chửi hắn: “Cậu có bệnh không vậy? Cậu cho là mình đang nằm mơ thì tự véo chính mình đi chứ!”

“Tự véo chính mình thì đau lắm.”

Ôn Thiều Ngọc nói chuyện chậm rãi, nhẹ nhàng, rất thư thái.

“Tôi chưa bao giờ gặp người nào tồi tệ như cậu.” Mễ Thượng Tài bị Ôn Thiều Ngọc chọc tức đến mức trợn mắt liên tục: “Thực sự con gái cậu tìm được rồi sao?”

Ôn Thiều Ngọc mỉm cười ngốc nghếch: “Con trai tôi nói đã tìm được rồi.”

“Chậc, một đứa nhỏ bị bắt cóc nhiều ngày như vậy mà có thể tìm được sao? Con gái cậu không phải có thần tiên che chở chứ?” Mễ Thượng Tài hạ giọng nói.

“Cậu đừng có nói bậy.” Ôn Thiều Ngọc giật mình: “Bây giờ tôi không còn tin vào mấy chuyện đó nữa.”

Mễ Thượng Tài chỉ nói đùa: “Tôi cũng chưa nghe nói trẻ con bị bắt cóc mà có thể quay về được.

Chỉ có thể nói rằng con gái cậu có bản lĩnh.”

“Đương nhiên rồi, đó là con gái nhà họ Ôn chúng tôi cơ mà.”

Ôn Thiều Ngọc rất tự hào, chỉ muốn về nhà ngay lập tức để gặp con gái.

Thập Niên 80: Em Gái Của Nam Chủ Trong Niên Đại Văn Đã Trở LạiTác giả: Lệnh VụTruyện Điền Văn, Truyện Trọng SinhNăm 1979. Sau khi lập thu, nhiệt độ chênh lệch giữa ngày đêm lên đến 20 độ. Gió bắc thổi tới, cái cửa ở sương phòng bị gió thổi đập qua đập lại. Bên trong cỏ khô nằm hai đứa bé mắt đều nhắm chặt, mặt mũi xanh xao, trong đó bé gái đã bị sốt đến mơ hồ. Trên trán cô bé chảy đầy máu, trong miệng lẩm bẩm không rõ, “Anh! anh trai! ” Cũng không biết qua bao lâu, một người phụ nữ mặc áo bông đi từ bên ngoài vào, sau khi nhìn xem hai đứa bé này, cô ta tức đến mức xoay người cho người đàn ông phía sau một cái tát. “Cái thứ phế vật, trông chừng hai đứa nhỏ thôi mà cũng khiến chúng nó như sắp chết! Mày có biết hai món hàng này có thể bán bao nhiêu tiền không?” Chị Hồng tức đến mức gan đều đau. Tay người đàn ông bụm mặt, đáy mắt hiện lên một tia âm ngoan, chẳng hề để ý nói, “Một đứa ngốc thì có thể bán được bao nhiêu tiền?” “Cút mẹ nó đi! Mày thì biết cái chó gì, lớn lên đẹp, dù có ngốc thì cũng là hàng tốt! Nếu mày còn không trông chừng chúng nó cẩn thận, làm hỏng món hàng của tao, tao sẽ cắt hai… Thấy con trai chạy ra, ba cậu nói: “Tiểu Độ, con mau ra đây xem chiếc xe này, có giống hệt xe của ba không? Thôn mình còn ai mua xe giống ba nữa không vậy?”“Thì đây là xe của ba mà.”Ôn Độ lấy xe đạp, nhảy lên và chỉ vào trong trạm y tế nói: “Ba, con đã tìm thấy Ôn Oanh rồi, giờ con đi bắt bọn buôn người.Bên trong có một đứa nhỏ đang truyền nước, ba vào trông coi nó đi.Chăm sóc tốt cho thằng bé.Nhớ đừng để nó đi lạc nữa.Nếu nó tỉnh thì ba nói cho nó biết ba là ba của Ôn Oanh.Nếu nó đòi gặp Ôn Oanh, thì ba dẫn nó về nhà mình để gặp Ôn Oanh nhé.”Trẻ con bị bắt cóc chắc chắn không có cảm giác an toàn.Lỡ ba không dỗ được nó, có Ôn Oanh ở bên thì chắc chắn không sao cả.Ôn Độ dặn dò Ôn Thiều Ngọc xong, lập tức đạp xe đi.Ôn Thiều Ngọc mở to hai mắt, ngây người: “Tìm được Oanh Oanh rồi sao?”Hắn vẫn còn hơi không dám tin, đưa tay véo một cái vào Mễ Thượng Tài đang đi ngang qua.Mễ Thượng Tài bị đau la lên một tiếng, nhảy dựng lên.“Cậu véo tôi làm gì vậy?”“Vừa rồi con trai tôi nói nó tìm được con gái tôi rồi, tôi muốn xem xem có phải nằm mơ không.” Ôn Thiều Ngọc nhìn Mễ Thượng Tài nhảy dựng lên, nhận ra con gái hắn đã thực sự trở về.Hắn nhớ lại lời dặn dò của con trai, quay người đi vào trong.Mễ Thượng Tài tức giận đuổi theo chửi hắn: “Cậu có bệnh không vậy? Cậu cho là mình đang nằm mơ thì tự véo chính mình đi chứ!”“Tự véo chính mình thì đau lắm.”Ôn Thiều Ngọc nói chuyện chậm rãi, nhẹ nhàng, rất thư thái.“Tôi chưa bao giờ gặp người nào tồi tệ như cậu.” Mễ Thượng Tài bị Ôn Thiều Ngọc chọc tức đến mức trợn mắt liên tục: “Thực sự con gái cậu tìm được rồi sao?”Ôn Thiều Ngọc mỉm cười ngốc nghếch: “Con trai tôi nói đã tìm được rồi.”“Chậc, một đứa nhỏ bị bắt cóc nhiều ngày như vậy mà có thể tìm được sao? Con gái cậu không phải có thần tiên che chở chứ?” Mễ Thượng Tài hạ giọng nói.“Cậu đừng có nói bậy.” Ôn Thiều Ngọc giật mình: “Bây giờ tôi không còn tin vào mấy chuyện đó nữa.”Mễ Thượng Tài chỉ nói đùa: “Tôi cũng chưa nghe nói trẻ con bị bắt cóc mà có thể quay về được.Chỉ có thể nói rằng con gái cậu có bản lĩnh.”“Đương nhiên rồi, đó là con gái nhà họ Ôn chúng tôi cơ mà.”Ôn Thiều Ngọc rất tự hào, chỉ muốn về nhà ngay lập tức để gặp con gái.

Chương 18: Chương 18