Năm 1979. Sau khi lập thu, nhiệt độ chênh lệch giữa ngày đêm lên đến 20 độ. Gió bắc thổi tới, cái cửa ở sương phòng bị gió thổi đập qua đập lại. Bên trong cỏ khô nằm hai đứa bé mắt đều nhắm chặt, mặt mũi xanh xao, trong đó bé gái đã bị sốt đến mơ hồ. Trên trán cô bé chảy đầy máu, trong miệng lẩm bẩm không rõ, “Anh! anh trai! ” Cũng không biết qua bao lâu, một người phụ nữ mặc áo bông đi từ bên ngoài vào, sau khi nhìn xem hai đứa bé này, cô ta tức đến mức xoay người cho người đàn ông phía sau một cái tát. “Cái thứ phế vật, trông chừng hai đứa nhỏ thôi mà cũng khiến chúng nó như sắp chết! Mày có biết hai món hàng này có thể bán bao nhiêu tiền không?” Chị Hồng tức đến mức gan đều đau. Tay người đàn ông bụm mặt, đáy mắt hiện lên một tia âm ngoan, chẳng hề để ý nói, “Một đứa ngốc thì có thể bán được bao nhiêu tiền?” “Cút mẹ nó đi! Mày thì biết cái chó gì, lớn lên đẹp, dù có ngốc thì cũng là hàng tốt! Nếu mày còn không trông chừng chúng nó cẩn thận, làm hỏng món hàng của tao, tao sẽ cắt hai…
Chương 30: Chương 30
Thập Niên 80: Em Gái Của Nam Chủ Trong Niên Đại Văn Đã Trở LạiTác giả: Lệnh VụTruyện Điền Văn, Truyện Trọng SinhNăm 1979. Sau khi lập thu, nhiệt độ chênh lệch giữa ngày đêm lên đến 20 độ. Gió bắc thổi tới, cái cửa ở sương phòng bị gió thổi đập qua đập lại. Bên trong cỏ khô nằm hai đứa bé mắt đều nhắm chặt, mặt mũi xanh xao, trong đó bé gái đã bị sốt đến mơ hồ. Trên trán cô bé chảy đầy máu, trong miệng lẩm bẩm không rõ, “Anh! anh trai! ” Cũng không biết qua bao lâu, một người phụ nữ mặc áo bông đi từ bên ngoài vào, sau khi nhìn xem hai đứa bé này, cô ta tức đến mức xoay người cho người đàn ông phía sau một cái tát. “Cái thứ phế vật, trông chừng hai đứa nhỏ thôi mà cũng khiến chúng nó như sắp chết! Mày có biết hai món hàng này có thể bán bao nhiêu tiền không?” Chị Hồng tức đến mức gan đều đau. Tay người đàn ông bụm mặt, đáy mắt hiện lên một tia âm ngoan, chẳng hề để ý nói, “Một đứa ngốc thì có thể bán được bao nhiêu tiền?” “Cút mẹ nó đi! Mày thì biết cái chó gì, lớn lên đẹp, dù có ngốc thì cũng là hàng tốt! Nếu mày còn không trông chừng chúng nó cẩn thận, làm hỏng món hàng của tao, tao sẽ cắt hai… “Cháu hỏi em gái cháu gã ta trông như thế nào.”Thực ra không phải vậy, mà là kiếp trước cậu đã từng gặp kẻ buôn người đó.Cách đây vài chục năm, kẻ buôn người này đi bắt cóc trẻ em, và vô tình đụng phải một bộ đội đặc chủng đã giải ngũ.Gã giả trang thành ông già, giả vờ là ông nội của đứa trẻ, vừa bế đứa trẻ ra khỏi xe đẩy thì đã bị ba đứa trẻ bóp cổ tay, dễ dàng đoạt lại đứa trẻ.Bộ đội đặc chủng ôm đứa trẻ, tung chân đá bay kẻ buôn người, khiến gã ngã lăn ra đất và nằm im một lúc lâu.Gã vừa mới gượng dậy, hai đầu gối vừa chạm đất thì lại bị bộ đội đặc chủng đạp mạnh xuống, suýt chút nữa thì gãy cột sống.Công nghệ mạng xã hội đời sau vô cùng phát triển, không ít người đã quay lại video hiện trường và đăng tải lên các nền tảng mạng xã hội.Ôn Độ chứng kiến toàn bộ quá trình bộ đội đặc chủng bắt giữ kẻ buôn người.Nửa tháng sau khi kẻ buôn người sa lưới, Ôn Độ nhận được điện thoại từ phía cảnh sát, mới biết được kẻ buôn người đó chính là kẻ đã bắt cóc em gái mình năm xưa.Mặc dù lúc đó kẻ buôn người đã già đi rất nhiều, nhưng Ôn Độ vẫn nhìn một cái là lập tức nhận ra.“Đồn trưởng Lý.”Triệu Đại Hà gọi vị đồn trưởng trẻ tuổi mới bước từ trên tầng xuống, đi đến bên tai đồn trưởng Lý và nói nhỏ vài câu.Đồn trưởng Lý tuy trẻ tuổi nhưng là người đã từng ra chiến trường.Ông ấy thậm chí không cần nhìn trực tiếp, mà dùng ánh mắt liếc qua đã khóa chặt vào kẻ buôn người.Đồn trưởng Lý xác định được mục tiêu, lập tức nói với cấp dưới: “Các anh nhìn vào nhóm người dân kia kìa, người đàn ông mặc áo khoác đen đứng sau ông già hàng đầu tiên! Đừng nhìn trực tiếp, xác định rõ nhiệm vụ, lát nữa mọi người cùng xông lên, bắt giữ người đó cho tôi.”“Rõ!”Các cảnh sát khác đã xác định được mục tiêu, đồn trưởng Lý dẫn theo người đi về phía nhóm người dân.Tên buôn người hoảng hốt, định bỏ chạy nhưng lại lo hành động của gã quá lộ liễu.Gã đứng im tại chỗ không nhúc nhích, nhìn những cảnh sát đang đi về phía này, căng thẳng đến cực điểm.Đồn trưởng Lý dẫn theo người đi đến, cất tiếng hỏi nhóm người dân: “Ông ơi, nhà ông có thùng hoặc ga trải giường không dùng đến không?”Ông cụ nói: “Làm gì có thứ đó chứ? Ga trải giường nhà ai mà chẳng vá chồng vá chéo, vải rách nát cũng không nỡ vứt đi.”“Vậy anh bạn này, nhà anh có quần áo rách gì không? Thùng gỗ vỡ cũng được.” Đồn trưởng Lý hỏi tên buôn người.Tên buôn người không ngờ cảnh sát sẽ hỏi gã, ngớ ra một lúc rồi mới nói: “Nhà tôi cũng không có.”“Cũng không có ư?” Đồn trưởng Lý cau mày đi vào trong, không quên dặn tên buôn người: “Anh bạn nhích ra một chút, tôi hỏi người phía sau anh.”
“Cháu hỏi em gái cháu gã ta trông như thế nào.
”
Thực ra không phải vậy, mà là kiếp trước cậu đã từng gặp kẻ buôn người đó.
Cách đây vài chục năm, kẻ buôn người này đi bắt cóc trẻ em, và vô tình đụng phải một bộ đội đặc chủng đã giải ngũ.
Gã giả trang thành ông già, giả vờ là ông nội của đứa trẻ, vừa bế đứa trẻ ra khỏi xe đẩy thì đã bị ba đứa trẻ bóp cổ tay, dễ dàng đoạt lại đứa trẻ.
Bộ đội đặc chủng ôm đứa trẻ, tung chân đá bay kẻ buôn người, khiến gã ngã lăn ra đất và nằm im một lúc lâu.
Gã vừa mới gượng dậy, hai đầu gối vừa chạm đất thì lại bị bộ đội đặc chủng đạp mạnh xuống, suýt chút nữa thì gãy cột sống.
Công nghệ mạng xã hội đời sau vô cùng phát triển, không ít người đã quay lại video hiện trường và đăng tải lên các nền tảng mạng xã hội.
Ôn Độ chứng kiến toàn bộ quá trình bộ đội đặc chủng bắt giữ kẻ buôn người.
Nửa tháng sau khi kẻ buôn người sa lưới, Ôn Độ nhận được điện thoại từ phía cảnh sát, mới biết được kẻ buôn người đó chính là kẻ đã bắt cóc em gái mình năm xưa.
Mặc dù lúc đó kẻ buôn người đã già đi rất nhiều, nhưng Ôn Độ vẫn nhìn một cái là lập tức nhận ra.
“Đồn trưởng Lý.
”
Triệu Đại Hà gọi vị đồn trưởng trẻ tuổi mới bước từ trên tầng xuống, đi đến bên tai đồn trưởng Lý và nói nhỏ vài câu.
Đồn trưởng Lý tuy trẻ tuổi nhưng là người đã từng ra chiến trường.
Ông ấy thậm chí không cần nhìn trực tiếp, mà dùng ánh mắt liếc qua đã khóa chặt vào kẻ buôn người.
Đồn trưởng Lý xác định được mục tiêu, lập tức nói với cấp dưới: “Các anh nhìn vào nhóm người dân kia kìa, người đàn ông mặc áo khoác đen đứng sau ông già hàng đầu tiên! Đừng nhìn trực tiếp, xác định rõ nhiệm vụ, lát nữa mọi người cùng xông lên, bắt giữ người đó cho tôi.
”
“Rõ!”
Các cảnh sát khác đã xác định được mục tiêu, đồn trưởng Lý dẫn theo người đi về phía nhóm người dân.
Tên buôn người hoảng hốt, định bỏ chạy nhưng lại lo hành động của gã quá lộ liễu.
Gã đứng im tại chỗ không nhúc nhích, nhìn những cảnh sát đang đi về phía này, căng thẳng đến cực điểm.
Đồn trưởng Lý dẫn theo người đi đến, cất tiếng hỏi nhóm người dân: “Ông ơi, nhà ông có thùng hoặc ga trải giường không dùng đến không?”
Ông cụ nói: “Làm gì có thứ đó chứ? Ga trải giường nhà ai mà chẳng vá chồng vá chéo, vải rách nát cũng không nỡ vứt đi.
”
“Vậy anh bạn này, nhà anh có quần áo rách gì không? Thùng gỗ vỡ cũng được.
” Đồn trưởng Lý hỏi tên buôn người.
Tên buôn người không ngờ cảnh sát sẽ hỏi gã, ngớ ra một lúc rồi mới nói: “Nhà tôi cũng không có.
”
“Cũng không có ư?” Đồn trưởng Lý cau mày đi vào trong, không quên dặn tên buôn người: “Anh bạn nhích ra một chút, tôi hỏi người phía sau anh.
”
Thập Niên 80: Em Gái Của Nam Chủ Trong Niên Đại Văn Đã Trở LạiTác giả: Lệnh VụTruyện Điền Văn, Truyện Trọng SinhNăm 1979. Sau khi lập thu, nhiệt độ chênh lệch giữa ngày đêm lên đến 20 độ. Gió bắc thổi tới, cái cửa ở sương phòng bị gió thổi đập qua đập lại. Bên trong cỏ khô nằm hai đứa bé mắt đều nhắm chặt, mặt mũi xanh xao, trong đó bé gái đã bị sốt đến mơ hồ. Trên trán cô bé chảy đầy máu, trong miệng lẩm bẩm không rõ, “Anh! anh trai! ” Cũng không biết qua bao lâu, một người phụ nữ mặc áo bông đi từ bên ngoài vào, sau khi nhìn xem hai đứa bé này, cô ta tức đến mức xoay người cho người đàn ông phía sau một cái tát. “Cái thứ phế vật, trông chừng hai đứa nhỏ thôi mà cũng khiến chúng nó như sắp chết! Mày có biết hai món hàng này có thể bán bao nhiêu tiền không?” Chị Hồng tức đến mức gan đều đau. Tay người đàn ông bụm mặt, đáy mắt hiện lên một tia âm ngoan, chẳng hề để ý nói, “Một đứa ngốc thì có thể bán được bao nhiêu tiền?” “Cút mẹ nó đi! Mày thì biết cái chó gì, lớn lên đẹp, dù có ngốc thì cũng là hàng tốt! Nếu mày còn không trông chừng chúng nó cẩn thận, làm hỏng món hàng của tao, tao sẽ cắt hai… “Cháu hỏi em gái cháu gã ta trông như thế nào.”Thực ra không phải vậy, mà là kiếp trước cậu đã từng gặp kẻ buôn người đó.Cách đây vài chục năm, kẻ buôn người này đi bắt cóc trẻ em, và vô tình đụng phải một bộ đội đặc chủng đã giải ngũ.Gã giả trang thành ông già, giả vờ là ông nội của đứa trẻ, vừa bế đứa trẻ ra khỏi xe đẩy thì đã bị ba đứa trẻ bóp cổ tay, dễ dàng đoạt lại đứa trẻ.Bộ đội đặc chủng ôm đứa trẻ, tung chân đá bay kẻ buôn người, khiến gã ngã lăn ra đất và nằm im một lúc lâu.Gã vừa mới gượng dậy, hai đầu gối vừa chạm đất thì lại bị bộ đội đặc chủng đạp mạnh xuống, suýt chút nữa thì gãy cột sống.Công nghệ mạng xã hội đời sau vô cùng phát triển, không ít người đã quay lại video hiện trường và đăng tải lên các nền tảng mạng xã hội.Ôn Độ chứng kiến toàn bộ quá trình bộ đội đặc chủng bắt giữ kẻ buôn người.Nửa tháng sau khi kẻ buôn người sa lưới, Ôn Độ nhận được điện thoại từ phía cảnh sát, mới biết được kẻ buôn người đó chính là kẻ đã bắt cóc em gái mình năm xưa.Mặc dù lúc đó kẻ buôn người đã già đi rất nhiều, nhưng Ôn Độ vẫn nhìn một cái là lập tức nhận ra.“Đồn trưởng Lý.”Triệu Đại Hà gọi vị đồn trưởng trẻ tuổi mới bước từ trên tầng xuống, đi đến bên tai đồn trưởng Lý và nói nhỏ vài câu.Đồn trưởng Lý tuy trẻ tuổi nhưng là người đã từng ra chiến trường.Ông ấy thậm chí không cần nhìn trực tiếp, mà dùng ánh mắt liếc qua đã khóa chặt vào kẻ buôn người.Đồn trưởng Lý xác định được mục tiêu, lập tức nói với cấp dưới: “Các anh nhìn vào nhóm người dân kia kìa, người đàn ông mặc áo khoác đen đứng sau ông già hàng đầu tiên! Đừng nhìn trực tiếp, xác định rõ nhiệm vụ, lát nữa mọi người cùng xông lên, bắt giữ người đó cho tôi.”“Rõ!”Các cảnh sát khác đã xác định được mục tiêu, đồn trưởng Lý dẫn theo người đi về phía nhóm người dân.Tên buôn người hoảng hốt, định bỏ chạy nhưng lại lo hành động của gã quá lộ liễu.Gã đứng im tại chỗ không nhúc nhích, nhìn những cảnh sát đang đi về phía này, căng thẳng đến cực điểm.Đồn trưởng Lý dẫn theo người đi đến, cất tiếng hỏi nhóm người dân: “Ông ơi, nhà ông có thùng hoặc ga trải giường không dùng đến không?”Ông cụ nói: “Làm gì có thứ đó chứ? Ga trải giường nhà ai mà chẳng vá chồng vá chéo, vải rách nát cũng không nỡ vứt đi.”“Vậy anh bạn này, nhà anh có quần áo rách gì không? Thùng gỗ vỡ cũng được.” Đồn trưởng Lý hỏi tên buôn người.Tên buôn người không ngờ cảnh sát sẽ hỏi gã, ngớ ra một lúc rồi mới nói: “Nhà tôi cũng không có.”“Cũng không có ư?” Đồn trưởng Lý cau mày đi vào trong, không quên dặn tên buôn người: “Anh bạn nhích ra một chút, tôi hỏi người phía sau anh.”