Năm 1979. Sau khi lập thu, nhiệt độ chênh lệch giữa ngày đêm lên đến 20 độ. Gió bắc thổi tới, cái cửa ở sương phòng bị gió thổi đập qua đập lại. Bên trong cỏ khô nằm hai đứa bé mắt đều nhắm chặt, mặt mũi xanh xao, trong đó bé gái đã bị sốt đến mơ hồ. Trên trán cô bé chảy đầy máu, trong miệng lẩm bẩm không rõ, “Anh! anh trai! ” Cũng không biết qua bao lâu, một người phụ nữ mặc áo bông đi từ bên ngoài vào, sau khi nhìn xem hai đứa bé này, cô ta tức đến mức xoay người cho người đàn ông phía sau một cái tát. “Cái thứ phế vật, trông chừng hai đứa nhỏ thôi mà cũng khiến chúng nó như sắp chết! Mày có biết hai món hàng này có thể bán bao nhiêu tiền không?” Chị Hồng tức đến mức gan đều đau. Tay người đàn ông bụm mặt, đáy mắt hiện lên một tia âm ngoan, chẳng hề để ý nói, “Một đứa ngốc thì có thể bán được bao nhiêu tiền?” “Cút mẹ nó đi! Mày thì biết cái chó gì, lớn lên đẹp, dù có ngốc thì cũng là hàng tốt! Nếu mày còn không trông chừng chúng nó cẩn thận, làm hỏng món hàng của tao, tao sẽ cắt hai…
Chương 35: Chương 35
Thập Niên 80: Em Gái Của Nam Chủ Trong Niên Đại Văn Đã Trở LạiTác giả: Lệnh VụTruyện Điền Văn, Truyện Trọng SinhNăm 1979. Sau khi lập thu, nhiệt độ chênh lệch giữa ngày đêm lên đến 20 độ. Gió bắc thổi tới, cái cửa ở sương phòng bị gió thổi đập qua đập lại. Bên trong cỏ khô nằm hai đứa bé mắt đều nhắm chặt, mặt mũi xanh xao, trong đó bé gái đã bị sốt đến mơ hồ. Trên trán cô bé chảy đầy máu, trong miệng lẩm bẩm không rõ, “Anh! anh trai! ” Cũng không biết qua bao lâu, một người phụ nữ mặc áo bông đi từ bên ngoài vào, sau khi nhìn xem hai đứa bé này, cô ta tức đến mức xoay người cho người đàn ông phía sau một cái tát. “Cái thứ phế vật, trông chừng hai đứa nhỏ thôi mà cũng khiến chúng nó như sắp chết! Mày có biết hai món hàng này có thể bán bao nhiêu tiền không?” Chị Hồng tức đến mức gan đều đau. Tay người đàn ông bụm mặt, đáy mắt hiện lên một tia âm ngoan, chẳng hề để ý nói, “Một đứa ngốc thì có thể bán được bao nhiêu tiền?” “Cút mẹ nó đi! Mày thì biết cái chó gì, lớn lên đẹp, dù có ngốc thì cũng là hàng tốt! Nếu mày còn không trông chừng chúng nó cẩn thận, làm hỏng món hàng của tao, tao sẽ cắt hai… Ôn Độ siết chặt khăn tay, nghe những lời quan tâm của bà Ôn, mũi cay cay, hốc mắt nóng lên.Đã quá lâu rồi cậu không được cảm nhận sự quan tâm của gia đình.Em gái đã trở về, bà nội và ba cậu vẫn còn sống, cậu không còn là trẻ mồ côi, cậu có gia đình rồi.“Bà ơi, bà yên tâm, con nhất định sẽ bình an vô sự.Con đã hỏi kỹ những người trong trấn từng đi vào miền nam rồi, con biết chỗ nào mua hàng rẻ nhất, cũng biết chỗ nào bán lại hợp lý nhất.”Kiếp trước, đúng là Ôn Độ đã từng hỏi rồi, chỉ vì lúc đó cậu cũng muốn kiếm tiền, không dắt em gái đi chơi mỗi ngày nữa, nên em gái đã bị bọn buôn người bắt cóc.“Bà ơi, bà trông chừng Oanh Oanh cẩn thận, đừng để em ấy bị bắt cóc lần nữa.Lúc em ấy đi học về, bà đừng cho ba cháu đi đón, cháu lo ba lại làm mất em gái.”Ba cậu thực sự không đáng tin cậy.Chỉ khi nào nhìn người ta đánh bài, hắn mới tập trung như vậy.“Bà sẽ không để Oanh Oanh bị bắt cóc nữa đâu.”Chỉ trong vài ngày ngắn ngủi, bà Ôn đã hoàn toàn cảm nhận được cảnh tượng gia đình tan nát.Bà không muốn sống lại cuộc sống như vậy nữa, và cũng tuyệt đối không để cháu gái gặp chuyện gì bất trắc.“Bà ơi, nếu nhà cần tưới nước thì đừng để ba con đi.Nếu ba đi, dặn ba phải cẩn thận khi làm việc.Ba con chỉ kiếm được nửa điểm công mỗi ngày, chẳng làm được gì đâu, đừng để bị ba con ảnh hưởng.”Ôn Độ biết rằng kiếp trước ba mình đã gánh vác cả gia đình, nhưng chẳng bao lâu sau, ba đã vì làm việc quá sức mà qua đời.Bà nội không chịu nổi cú sốc, cũng theo ba ra đi.Lúc đó, Ôn Độ trở thành trẻ mồ côi.Bà Ôn thấy cháu trai nói nhiều, trong lòng vô cùng mãn nguyện.Cháu trai đã trưởng thành, có thể gánh vác gia đình rồi, mạnh mẽ hơn gấp trăm lần cái đứa vô dụng kia.“Con cứ yên tâm đi, ở nhà có bà lo.Có chuyện gì, bà sẽ gọi người khác đến giúp, đến lúc đó bà sẽ mời bọn họ ăn một bữa cơm.” Bà Ôn quyết định huấn luyện con trai thật tốt.Ít nhất khi cháu trai đi xa, con trai sẽ phải trưởng thành hơn, không thể suốt ngày giống như một tên vô dụng, ngoài biết làm đẹp và xem náo nhiệt thì chẳng biết làm gì khác.Ôn Độ dặn dò xong, đi vào nhà xem em gái.Ôn Oanh dậy sớm, lúc này đang nằm bò trên bàn làm bài tập.Thấy Ôn Độ vào, lập tức buông bút xuống, cười ngọt ngào với cậu.
Ôn Độ siết chặt khăn tay, nghe những lời quan tâm của bà Ôn, mũi cay cay, hốc mắt nóng lên.
Đã quá lâu rồi cậu không được cảm nhận sự quan tâm của gia đình.
Em gái đã trở về, bà nội và ba cậu vẫn còn sống, cậu không còn là trẻ mồ côi, cậu có gia đình rồi.
“Bà ơi, bà yên tâm, con nhất định sẽ bình an vô sự.
Con đã hỏi kỹ những người trong trấn từng đi vào miền nam rồi, con biết chỗ nào mua hàng rẻ nhất, cũng biết chỗ nào bán lại hợp lý nhất.”
Kiếp trước, đúng là Ôn Độ đã từng hỏi rồi, chỉ vì lúc đó cậu cũng muốn kiếm tiền, không dắt em gái đi chơi mỗi ngày nữa, nên em gái đã bị bọn buôn người bắt cóc.
“Bà ơi, bà trông chừng Oanh Oanh cẩn thận, đừng để em ấy bị bắt cóc lần nữa.
Lúc em ấy đi học về, bà đừng cho ba cháu đi đón, cháu lo ba lại làm mất em gái.”
Ba cậu thực sự không đáng tin cậy.
Chỉ khi nào nhìn người ta đánh bài, hắn mới tập trung như vậy.
“Bà sẽ không để Oanh Oanh bị bắt cóc nữa đâu.”
Chỉ trong vài ngày ngắn ngủi, bà Ôn đã hoàn toàn cảm nhận được cảnh tượng gia đình tan nát.
Bà không muốn sống lại cuộc sống như vậy nữa, và cũng tuyệt đối không để cháu gái gặp chuyện gì bất trắc.
“Bà ơi, nếu nhà cần tưới nước thì đừng để ba con đi.
Nếu ba đi, dặn ba phải cẩn thận khi làm việc.
Ba con chỉ kiếm được nửa điểm công mỗi ngày, chẳng làm được gì đâu, đừng để bị ba con ảnh hưởng.”
Ôn Độ biết rằng kiếp trước ba mình đã gánh vác cả gia đình, nhưng chẳng bao lâu sau, ba đã vì làm việc quá sức mà qua đời.
Bà nội không chịu nổi cú sốc, cũng theo ba ra đi.
Lúc đó, Ôn Độ trở thành trẻ mồ côi.
Bà Ôn thấy cháu trai nói nhiều, trong lòng vô cùng mãn nguyện.
Cháu trai đã trưởng thành, có thể gánh vác gia đình rồi, mạnh mẽ hơn gấp trăm lần cái đứa vô dụng kia.
“Con cứ yên tâm đi, ở nhà có bà lo.
Có chuyện gì, bà sẽ gọi người khác đến giúp, đến lúc đó bà sẽ mời bọn họ ăn một bữa cơm.” Bà Ôn quyết định huấn luyện con trai thật tốt.
Ít nhất khi cháu trai đi xa, con trai sẽ phải trưởng thành hơn, không thể suốt ngày giống như một tên vô dụng, ngoài biết làm đẹp và xem náo nhiệt thì chẳng biết làm gì khác.
Ôn Độ dặn dò xong, đi vào nhà xem em gái.
Ôn Oanh dậy sớm, lúc này đang nằm bò trên bàn làm bài tập.
Thấy Ôn Độ vào, lập tức buông bút xuống, cười ngọt ngào với cậu.
Thập Niên 80: Em Gái Của Nam Chủ Trong Niên Đại Văn Đã Trở LạiTác giả: Lệnh VụTruyện Điền Văn, Truyện Trọng SinhNăm 1979. Sau khi lập thu, nhiệt độ chênh lệch giữa ngày đêm lên đến 20 độ. Gió bắc thổi tới, cái cửa ở sương phòng bị gió thổi đập qua đập lại. Bên trong cỏ khô nằm hai đứa bé mắt đều nhắm chặt, mặt mũi xanh xao, trong đó bé gái đã bị sốt đến mơ hồ. Trên trán cô bé chảy đầy máu, trong miệng lẩm bẩm không rõ, “Anh! anh trai! ” Cũng không biết qua bao lâu, một người phụ nữ mặc áo bông đi từ bên ngoài vào, sau khi nhìn xem hai đứa bé này, cô ta tức đến mức xoay người cho người đàn ông phía sau một cái tát. “Cái thứ phế vật, trông chừng hai đứa nhỏ thôi mà cũng khiến chúng nó như sắp chết! Mày có biết hai món hàng này có thể bán bao nhiêu tiền không?” Chị Hồng tức đến mức gan đều đau. Tay người đàn ông bụm mặt, đáy mắt hiện lên một tia âm ngoan, chẳng hề để ý nói, “Một đứa ngốc thì có thể bán được bao nhiêu tiền?” “Cút mẹ nó đi! Mày thì biết cái chó gì, lớn lên đẹp, dù có ngốc thì cũng là hàng tốt! Nếu mày còn không trông chừng chúng nó cẩn thận, làm hỏng món hàng của tao, tao sẽ cắt hai… Ôn Độ siết chặt khăn tay, nghe những lời quan tâm của bà Ôn, mũi cay cay, hốc mắt nóng lên.Đã quá lâu rồi cậu không được cảm nhận sự quan tâm của gia đình.Em gái đã trở về, bà nội và ba cậu vẫn còn sống, cậu không còn là trẻ mồ côi, cậu có gia đình rồi.“Bà ơi, bà yên tâm, con nhất định sẽ bình an vô sự.Con đã hỏi kỹ những người trong trấn từng đi vào miền nam rồi, con biết chỗ nào mua hàng rẻ nhất, cũng biết chỗ nào bán lại hợp lý nhất.”Kiếp trước, đúng là Ôn Độ đã từng hỏi rồi, chỉ vì lúc đó cậu cũng muốn kiếm tiền, không dắt em gái đi chơi mỗi ngày nữa, nên em gái đã bị bọn buôn người bắt cóc.“Bà ơi, bà trông chừng Oanh Oanh cẩn thận, đừng để em ấy bị bắt cóc lần nữa.Lúc em ấy đi học về, bà đừng cho ba cháu đi đón, cháu lo ba lại làm mất em gái.”Ba cậu thực sự không đáng tin cậy.Chỉ khi nào nhìn người ta đánh bài, hắn mới tập trung như vậy.“Bà sẽ không để Oanh Oanh bị bắt cóc nữa đâu.”Chỉ trong vài ngày ngắn ngủi, bà Ôn đã hoàn toàn cảm nhận được cảnh tượng gia đình tan nát.Bà không muốn sống lại cuộc sống như vậy nữa, và cũng tuyệt đối không để cháu gái gặp chuyện gì bất trắc.“Bà ơi, nếu nhà cần tưới nước thì đừng để ba con đi.Nếu ba đi, dặn ba phải cẩn thận khi làm việc.Ba con chỉ kiếm được nửa điểm công mỗi ngày, chẳng làm được gì đâu, đừng để bị ba con ảnh hưởng.”Ôn Độ biết rằng kiếp trước ba mình đã gánh vác cả gia đình, nhưng chẳng bao lâu sau, ba đã vì làm việc quá sức mà qua đời.Bà nội không chịu nổi cú sốc, cũng theo ba ra đi.Lúc đó, Ôn Độ trở thành trẻ mồ côi.Bà Ôn thấy cháu trai nói nhiều, trong lòng vô cùng mãn nguyện.Cháu trai đã trưởng thành, có thể gánh vác gia đình rồi, mạnh mẽ hơn gấp trăm lần cái đứa vô dụng kia.“Con cứ yên tâm đi, ở nhà có bà lo.Có chuyện gì, bà sẽ gọi người khác đến giúp, đến lúc đó bà sẽ mời bọn họ ăn một bữa cơm.” Bà Ôn quyết định huấn luyện con trai thật tốt.Ít nhất khi cháu trai đi xa, con trai sẽ phải trưởng thành hơn, không thể suốt ngày giống như một tên vô dụng, ngoài biết làm đẹp và xem náo nhiệt thì chẳng biết làm gì khác.Ôn Độ dặn dò xong, đi vào nhà xem em gái.Ôn Oanh dậy sớm, lúc này đang nằm bò trên bàn làm bài tập.Thấy Ôn Độ vào, lập tức buông bút xuống, cười ngọt ngào với cậu.