Năm 1979. Sau khi lập thu, nhiệt độ chênh lệch giữa ngày đêm lên đến 20 độ. Gió bắc thổi tới, cái cửa ở sương phòng bị gió thổi đập qua đập lại. Bên trong cỏ khô nằm hai đứa bé mắt đều nhắm chặt, mặt mũi xanh xao, trong đó bé gái đã bị sốt đến mơ hồ. Trên trán cô bé chảy đầy máu, trong miệng lẩm bẩm không rõ, “Anh! anh trai! ” Cũng không biết qua bao lâu, một người phụ nữ mặc áo bông đi từ bên ngoài vào, sau khi nhìn xem hai đứa bé này, cô ta tức đến mức xoay người cho người đàn ông phía sau một cái tát. “Cái thứ phế vật, trông chừng hai đứa nhỏ thôi mà cũng khiến chúng nó như sắp chết! Mày có biết hai món hàng này có thể bán bao nhiêu tiền không?” Chị Hồng tức đến mức gan đều đau. Tay người đàn ông bụm mặt, đáy mắt hiện lên một tia âm ngoan, chẳng hề để ý nói, “Một đứa ngốc thì có thể bán được bao nhiêu tiền?” “Cút mẹ nó đi! Mày thì biết cái chó gì, lớn lên đẹp, dù có ngốc thì cũng là hàng tốt! Nếu mày còn không trông chừng chúng nó cẩn thận, làm hỏng món hàng của tao, tao sẽ cắt hai…
Chương 39: Chương 39
Thập Niên 80: Em Gái Của Nam Chủ Trong Niên Đại Văn Đã Trở LạiTác giả: Lệnh VụTruyện Điền Văn, Truyện Trọng SinhNăm 1979. Sau khi lập thu, nhiệt độ chênh lệch giữa ngày đêm lên đến 20 độ. Gió bắc thổi tới, cái cửa ở sương phòng bị gió thổi đập qua đập lại. Bên trong cỏ khô nằm hai đứa bé mắt đều nhắm chặt, mặt mũi xanh xao, trong đó bé gái đã bị sốt đến mơ hồ. Trên trán cô bé chảy đầy máu, trong miệng lẩm bẩm không rõ, “Anh! anh trai! ” Cũng không biết qua bao lâu, một người phụ nữ mặc áo bông đi từ bên ngoài vào, sau khi nhìn xem hai đứa bé này, cô ta tức đến mức xoay người cho người đàn ông phía sau một cái tát. “Cái thứ phế vật, trông chừng hai đứa nhỏ thôi mà cũng khiến chúng nó như sắp chết! Mày có biết hai món hàng này có thể bán bao nhiêu tiền không?” Chị Hồng tức đến mức gan đều đau. Tay người đàn ông bụm mặt, đáy mắt hiện lên một tia âm ngoan, chẳng hề để ý nói, “Một đứa ngốc thì có thể bán được bao nhiêu tiền?” “Cút mẹ nó đi! Mày thì biết cái chó gì, lớn lên đẹp, dù có ngốc thì cũng là hàng tốt! Nếu mày còn không trông chừng chúng nó cẩn thận, làm hỏng món hàng của tao, tao sẽ cắt hai… Ôn Thiều Ngọc nài nỉ: “Mẹ, mẹ ăn một chút đi ạ! Mẹ không ăn thì bọn con sao ăn được ạ?”“Bà ơi, bà ăn đi!”Ôn Oanh cũng bắt chước, múc một thìa canh trứng đưa qua.Ôn Độ còn trực tiếp hơn, đặt nguyên cái bát trước mặt bà nội.Bà Ôn thấy nếu bà không ăn, hai đứa trẻ chắc chắn cũng sẽ không ăn.Bà mới chịu ăn miếng canh trứng con trai đưa cho, sau đó cau có nói: “Các con tự ăn đi, không nhìn xem thìa của mình có sạch hay không mà lại bắt bà ăn.”Nói rồi còn đưa lại bát canh trứng cho cháu trai.Ôn Thiều Ngọc cười ha hả, vô tư ăn tiếp.Hắn tuy gầy nhưng ăn lại rất nhiều, khiến bà Ôn trợn trắng mắt.“Đồ ngon thì ăn nhiều, đồ không ngon thì không đụng đũa.Mày nói xem sao mày không đói chết đi?” Bà Ôn nhăn mặt tỏ vẻ ghét bỏ.Ôn Thiều Ngọc hoàn toàn không bị ảnh hưởng.Hắn vẫn cười hi hi nói với con gái: “Oanh Oanh, ăn cơm xong, ba đưa con đi học.Sau này ba sẽ tự đưa đón con.Nếu ba chưa đến đón con, con cứ ở trong trường chờ, tuyệt đối không được tự đi về, biết chưa?”Ôn Oanh ngoan ngoãn gật đầu: “Con biết rồi ạ.”“Mày thôi đi! Tao sợ mày làm mất cả mày luôn ấy chứ.” Bà Ôn không yên tâm để con trai đưa cháu gái đi học.Ôn Thiều Ngọc nói: “Mẹ à, con có xe đạp, đưa đón nhanh gọn lại đỡ tốn sức.Mẹ đi lại mất cả nửa tiếng.Con đi xe đưa đón chỉ mất năm phút là về rồi.”“Mày thích đưa thì đưa, nếu dám làm mất cháu gái tao, tao sẽ vặn cổ mày đấy!” Bà Ôn lạnh mặt cảnh cáo con trai.“Mẹ cứ yên tâm, cho dù có chuyện gì xảy ra, con cũng sẽ không để Oanh Oanh bị bắt cóc đâu.”Ôn Thiều Ngọc mấy ngày nay đã nếm trải cuộc sống địa ngục, hắn thề sẽ không để con gái hắn bị bắt cóc lần nữa.“Con ăn xong rồi.” Ôn Độ đặt đũa xuống, nhìn em gái đang ăn gần xong, nói: “Oanh Oanh, xuống giường đi giày, lấy cặp sách, anh đưa em đi học.”Ôn Thiều Ngọc nhìn chiếc bánh ngô còn lại trong tay, lại nhìn con gái ngoan ngoãn xuống giường đi giày, hoàn toàn không nhìn hắn lấy một cái, rồi tiếp tục ăn cơm.Hắn gắp thêm một miếng bắp cải bỏ vào miệng.Ngon quá!Bà Ôn hít một hơi thật sâu, xuống giường: “Lát nữa dọn dẹp bàn ăn rồi rửa bát đi.”“Con rửa bát á?”
Ôn Thiều Ngọc nài nỉ: “Mẹ, mẹ ăn một chút đi ạ! Mẹ không ăn thì bọn con sao ăn được ạ?”
“Bà ơi, bà ăn đi!”
Ôn Oanh cũng bắt chước, múc một thìa canh trứng đưa qua.
Ôn Độ còn trực tiếp hơn, đặt nguyên cái bát trước mặt bà nội.
Bà Ôn thấy nếu bà không ăn, hai đứa trẻ chắc chắn cũng sẽ không ăn.
Bà mới chịu ăn miếng canh trứng con trai đưa cho, sau đó cau có nói: “Các con tự ăn đi, không nhìn xem thìa của mình có sạch hay không mà lại bắt bà ăn.”
Nói rồi còn đưa lại bát canh trứng cho cháu trai.
Ôn Thiều Ngọc cười ha hả, vô tư ăn tiếp.
Hắn tuy gầy nhưng ăn lại rất nhiều, khiến bà Ôn trợn trắng mắt.
“Đồ ngon thì ăn nhiều, đồ không ngon thì không đụng đũa.
Mày nói xem sao mày không đói chết đi?” Bà Ôn nhăn mặt tỏ vẻ ghét bỏ.
Ôn Thiều Ngọc hoàn toàn không bị ảnh hưởng.
Hắn vẫn cười hi hi nói với con gái: “Oanh Oanh, ăn cơm xong, ba đưa con đi học.
Sau này ba sẽ tự đưa đón con.
Nếu ba chưa đến đón con, con cứ ở trong trường chờ, tuyệt đối không được tự đi về, biết chưa?”
Ôn Oanh ngoan ngoãn gật đầu: “Con biết rồi ạ.”
“Mày thôi đi! Tao sợ mày làm mất cả mày luôn ấy chứ.” Bà Ôn không yên tâm để con trai đưa cháu gái đi học.
Ôn Thiều Ngọc nói: “Mẹ à, con có xe đạp, đưa đón nhanh gọn lại đỡ tốn sức.
Mẹ đi lại mất cả nửa tiếng.
Con đi xe đưa đón chỉ mất năm phút là về rồi.”
“Mày thích đưa thì đưa, nếu dám làm mất cháu gái tao, tao sẽ vặn cổ mày đấy!” Bà Ôn lạnh mặt cảnh cáo con trai.
“Mẹ cứ yên tâm, cho dù có chuyện gì xảy ra, con cũng sẽ không để Oanh Oanh bị bắt cóc đâu.”
Ôn Thiều Ngọc mấy ngày nay đã nếm trải cuộc sống địa ngục, hắn thề sẽ không để con gái hắn bị bắt cóc lần nữa.
“Con ăn xong rồi.” Ôn Độ đặt đũa xuống, nhìn em gái đang ăn gần xong, nói: “Oanh Oanh, xuống giường đi giày, lấy cặp sách, anh đưa em đi học.”
Ôn Thiều Ngọc nhìn chiếc bánh ngô còn lại trong tay, lại nhìn con gái ngoan ngoãn xuống giường đi giày, hoàn toàn không nhìn hắn lấy một cái, rồi tiếp tục ăn cơm.
Hắn gắp thêm một miếng bắp cải bỏ vào miệng.
Ngon quá!
Bà Ôn hít một hơi thật sâu, xuống giường: “Lát nữa dọn dẹp bàn ăn rồi rửa bát đi.”
“Con rửa bát á?”
Thập Niên 80: Em Gái Của Nam Chủ Trong Niên Đại Văn Đã Trở LạiTác giả: Lệnh VụTruyện Điền Văn, Truyện Trọng SinhNăm 1979. Sau khi lập thu, nhiệt độ chênh lệch giữa ngày đêm lên đến 20 độ. Gió bắc thổi tới, cái cửa ở sương phòng bị gió thổi đập qua đập lại. Bên trong cỏ khô nằm hai đứa bé mắt đều nhắm chặt, mặt mũi xanh xao, trong đó bé gái đã bị sốt đến mơ hồ. Trên trán cô bé chảy đầy máu, trong miệng lẩm bẩm không rõ, “Anh! anh trai! ” Cũng không biết qua bao lâu, một người phụ nữ mặc áo bông đi từ bên ngoài vào, sau khi nhìn xem hai đứa bé này, cô ta tức đến mức xoay người cho người đàn ông phía sau một cái tát. “Cái thứ phế vật, trông chừng hai đứa nhỏ thôi mà cũng khiến chúng nó như sắp chết! Mày có biết hai món hàng này có thể bán bao nhiêu tiền không?” Chị Hồng tức đến mức gan đều đau. Tay người đàn ông bụm mặt, đáy mắt hiện lên một tia âm ngoan, chẳng hề để ý nói, “Một đứa ngốc thì có thể bán được bao nhiêu tiền?” “Cút mẹ nó đi! Mày thì biết cái chó gì, lớn lên đẹp, dù có ngốc thì cũng là hàng tốt! Nếu mày còn không trông chừng chúng nó cẩn thận, làm hỏng món hàng của tao, tao sẽ cắt hai… Ôn Thiều Ngọc nài nỉ: “Mẹ, mẹ ăn một chút đi ạ! Mẹ không ăn thì bọn con sao ăn được ạ?”“Bà ơi, bà ăn đi!”Ôn Oanh cũng bắt chước, múc một thìa canh trứng đưa qua.Ôn Độ còn trực tiếp hơn, đặt nguyên cái bát trước mặt bà nội.Bà Ôn thấy nếu bà không ăn, hai đứa trẻ chắc chắn cũng sẽ không ăn.Bà mới chịu ăn miếng canh trứng con trai đưa cho, sau đó cau có nói: “Các con tự ăn đi, không nhìn xem thìa của mình có sạch hay không mà lại bắt bà ăn.”Nói rồi còn đưa lại bát canh trứng cho cháu trai.Ôn Thiều Ngọc cười ha hả, vô tư ăn tiếp.Hắn tuy gầy nhưng ăn lại rất nhiều, khiến bà Ôn trợn trắng mắt.“Đồ ngon thì ăn nhiều, đồ không ngon thì không đụng đũa.Mày nói xem sao mày không đói chết đi?” Bà Ôn nhăn mặt tỏ vẻ ghét bỏ.Ôn Thiều Ngọc hoàn toàn không bị ảnh hưởng.Hắn vẫn cười hi hi nói với con gái: “Oanh Oanh, ăn cơm xong, ba đưa con đi học.Sau này ba sẽ tự đưa đón con.Nếu ba chưa đến đón con, con cứ ở trong trường chờ, tuyệt đối không được tự đi về, biết chưa?”Ôn Oanh ngoan ngoãn gật đầu: “Con biết rồi ạ.”“Mày thôi đi! Tao sợ mày làm mất cả mày luôn ấy chứ.” Bà Ôn không yên tâm để con trai đưa cháu gái đi học.Ôn Thiều Ngọc nói: “Mẹ à, con có xe đạp, đưa đón nhanh gọn lại đỡ tốn sức.Mẹ đi lại mất cả nửa tiếng.Con đi xe đưa đón chỉ mất năm phút là về rồi.”“Mày thích đưa thì đưa, nếu dám làm mất cháu gái tao, tao sẽ vặn cổ mày đấy!” Bà Ôn lạnh mặt cảnh cáo con trai.“Mẹ cứ yên tâm, cho dù có chuyện gì xảy ra, con cũng sẽ không để Oanh Oanh bị bắt cóc đâu.”Ôn Thiều Ngọc mấy ngày nay đã nếm trải cuộc sống địa ngục, hắn thề sẽ không để con gái hắn bị bắt cóc lần nữa.“Con ăn xong rồi.” Ôn Độ đặt đũa xuống, nhìn em gái đang ăn gần xong, nói: “Oanh Oanh, xuống giường đi giày, lấy cặp sách, anh đưa em đi học.”Ôn Thiều Ngọc nhìn chiếc bánh ngô còn lại trong tay, lại nhìn con gái ngoan ngoãn xuống giường đi giày, hoàn toàn không nhìn hắn lấy một cái, rồi tiếp tục ăn cơm.Hắn gắp thêm một miếng bắp cải bỏ vào miệng.Ngon quá!Bà Ôn hít một hơi thật sâu, xuống giường: “Lát nữa dọn dẹp bàn ăn rồi rửa bát đi.”“Con rửa bát á?”