Năm 1979. Sau khi lập thu, nhiệt độ chênh lệch giữa ngày đêm lên đến 20 độ. Gió bắc thổi tới, cái cửa ở sương phòng bị gió thổi đập qua đập lại. Bên trong cỏ khô nằm hai đứa bé mắt đều nhắm chặt, mặt mũi xanh xao, trong đó bé gái đã bị sốt đến mơ hồ. Trên trán cô bé chảy đầy máu, trong miệng lẩm bẩm không rõ, “Anh! anh trai! ” Cũng không biết qua bao lâu, một người phụ nữ mặc áo bông đi từ bên ngoài vào, sau khi nhìn xem hai đứa bé này, cô ta tức đến mức xoay người cho người đàn ông phía sau một cái tát. “Cái thứ phế vật, trông chừng hai đứa nhỏ thôi mà cũng khiến chúng nó như sắp chết! Mày có biết hai món hàng này có thể bán bao nhiêu tiền không?” Chị Hồng tức đến mức gan đều đau. Tay người đàn ông bụm mặt, đáy mắt hiện lên một tia âm ngoan, chẳng hề để ý nói, “Một đứa ngốc thì có thể bán được bao nhiêu tiền?” “Cút mẹ nó đi! Mày thì biết cái chó gì, lớn lên đẹp, dù có ngốc thì cũng là hàng tốt! Nếu mày còn không trông chừng chúng nó cẩn thận, làm hỏng món hàng của tao, tao sẽ cắt hai…
Chương 41: Chương 41
Thập Niên 80: Em Gái Của Nam Chủ Trong Niên Đại Văn Đã Trở LạiTác giả: Lệnh VụTruyện Điền Văn, Truyện Trọng SinhNăm 1979. Sau khi lập thu, nhiệt độ chênh lệch giữa ngày đêm lên đến 20 độ. Gió bắc thổi tới, cái cửa ở sương phòng bị gió thổi đập qua đập lại. Bên trong cỏ khô nằm hai đứa bé mắt đều nhắm chặt, mặt mũi xanh xao, trong đó bé gái đã bị sốt đến mơ hồ. Trên trán cô bé chảy đầy máu, trong miệng lẩm bẩm không rõ, “Anh! anh trai! ” Cũng không biết qua bao lâu, một người phụ nữ mặc áo bông đi từ bên ngoài vào, sau khi nhìn xem hai đứa bé này, cô ta tức đến mức xoay người cho người đàn ông phía sau một cái tát. “Cái thứ phế vật, trông chừng hai đứa nhỏ thôi mà cũng khiến chúng nó như sắp chết! Mày có biết hai món hàng này có thể bán bao nhiêu tiền không?” Chị Hồng tức đến mức gan đều đau. Tay người đàn ông bụm mặt, đáy mắt hiện lên một tia âm ngoan, chẳng hề để ý nói, “Một đứa ngốc thì có thể bán được bao nhiêu tiền?” “Cút mẹ nó đi! Mày thì biết cái chó gì, lớn lên đẹp, dù có ngốc thì cũng là hàng tốt! Nếu mày còn không trông chừng chúng nó cẩn thận, làm hỏng món hàng của tao, tao sẽ cắt hai… Ôn Độ đạp xe đến cổng trường, đưa em gái vào lớp học nhưng rời đi ngay.Mà cậu đi tìm giáo vieen chủ nhiệm của em gái, người cũng là chú họ của cậu và là giáo viên chủ nhiệm của cậu trước khi lên cấp hai.“Thầy Lý.”Ôn Độ đứng trước cửa phòng giáo viên gọi to.Thấy Ôn Độ, thầy Lý vội vàng mời cậu vào và hỏi han đầy quan tâm: “Sao em lại tới đây? Đã tìm được Ôn Oanh chưa?”“Cảm ơn thầy Lý đã quan tâm, đã tìm được em gái em rồi ạ.” Ôn Độ biết thầy giáo sắp phải đi dạy, cũng không muốn làm mất thời gian của thầy, nên đi thẳng vào vấn đề: “Thầy Lý, em gái em vẫn cần thầy quan tâm nhiều hơn.Sau giờ học, nếu nhà em chưa đến đón, xin thầy tuyệt đối đừng để em ấy tự đi về.”Thầy Lý nghiêm túc nói: “Em cứ yên tâm, sau này tất cả giáo viên trong trường đều không cho học sinh đi một mình.Học sinh lớn sẽ đi cùng học sinh nhỏ về nhà.Gia đình lo lắng cho Ôn Oanh, muốn người nhà tới đón, thầy cũng sẽ giao học sinh tận tay cho phụ huynh.”Hồi bé Ôn Độ đi học cũng không có phụ huynh tới đón.Bất kể xa hay gần, đám trẻ đều tự đi học về cùng nhau.Vài chục năm sau, con cái trong thôn ngày càng ít, không còn bạn bè đi học cùng, phụ huynh mới bắt đầu đến trường đón con hằng ngày.Không ngờ, vì em gái bị bọn buôn người bắt cóc mà nhà trường không yên tâm cho học sinh tự về nhà nên yêu cầu phụ huynh đến đón.Ôn Độ yên tâm rời khỏi trường học, đạp xe về đến nhà, bắt đầu thu dọn hành lý.“Sao con đi vội thế?” Bà Ôn thấy cháu trai thu dọn hành lý, đứng ở bên cạnh lo lắng hỏi.Ôn Độ nói: “Đi sớm về sớm ạ.”Cậu không biết tình hình bên đó ra sao, cũng không biết có thể về trước Tết hay không.Có một số chuyện cần phải dặn dò bà nội cẩn thận.“Bà ơi, bà bảo nhà trường giữ lại học bạ cho con.Có thể con sẽ không về nhà trước Tết được, khi nào đến đó con sẽ viết thư về.Bà đừng lo lắng cho con, mọi việc ở nhà đều nhờ vào bà.”Ôn Độ muốn đưa cả gia đình đi theo.Mùa xuân năm đó, đội sản xuất chia đất, lúc đó đã xảy ra một cuộc náo loạn lớn.Những kẻ lười biếng muốn làm ầm ĩ, ban lãnh đạo thôn cũng mặc kệ bọn họ náo loạn như thế nào, đất đai đã chia đều cho mọi người.
Ôn Độ đạp xe đến cổng trường, đưa em gái vào lớp học nhưng rời đi ngay.
Mà cậu đi tìm giáo vieen chủ nhiệm của em gái, người cũng là chú họ của cậu và là giáo viên chủ nhiệm của cậu trước khi lên cấp hai.
“Thầy Lý.”
Ôn Độ đứng trước cửa phòng giáo viên gọi to.
Thấy Ôn Độ, thầy Lý vội vàng mời cậu vào và hỏi han đầy quan tâm: “Sao em lại tới đây? Đã tìm được Ôn Oanh chưa?”
“Cảm ơn thầy Lý đã quan tâm, đã tìm được em gái em rồi ạ.” Ôn Độ biết thầy giáo sắp phải đi dạy, cũng không muốn làm mất thời gian của thầy, nên đi thẳng vào vấn đề: “Thầy Lý, em gái em vẫn cần thầy quan tâm nhiều hơn.
Sau giờ học, nếu nhà em chưa đến đón, xin thầy tuyệt đối đừng để em ấy tự đi về.”
Thầy Lý nghiêm túc nói: “Em cứ yên tâm, sau này tất cả giáo viên trong trường đều không cho học sinh đi một mình.
Học sinh lớn sẽ đi cùng học sinh nhỏ về nhà.
Gia đình lo lắng cho Ôn Oanh, muốn người nhà tới đón, thầy cũng sẽ giao học sinh tận tay cho phụ huynh.”
Hồi bé Ôn Độ đi học cũng không có phụ huynh tới đón.
Bất kể xa hay gần, đám trẻ đều tự đi học về cùng nhau.
Vài chục năm sau, con cái trong thôn ngày càng ít, không còn bạn bè đi học cùng, phụ huynh mới bắt đầu đến trường đón con hằng ngày.
Không ngờ, vì em gái bị bọn buôn người bắt cóc mà nhà trường không yên tâm cho học sinh tự về nhà nên yêu cầu phụ huynh đến đón.
Ôn Độ yên tâm rời khỏi trường học, đạp xe về đến nhà, bắt đầu thu dọn hành lý.
“Sao con đi vội thế?” Bà Ôn thấy cháu trai thu dọn hành lý, đứng ở bên cạnh lo lắng hỏi.
Ôn Độ nói: “Đi sớm về sớm ạ.”
Cậu không biết tình hình bên đó ra sao, cũng không biết có thể về trước Tết hay không.
Có một số chuyện cần phải dặn dò bà nội cẩn thận.
“Bà ơi, bà bảo nhà trường giữ lại học bạ cho con.
Có thể con sẽ không về nhà trước Tết được, khi nào đến đó con sẽ viết thư về.
Bà đừng lo lắng cho con, mọi việc ở nhà đều nhờ vào bà.”
Ôn Độ muốn đưa cả gia đình đi theo.
Mùa xuân năm đó, đội sản xuất chia đất, lúc đó đã xảy ra một cuộc náo loạn lớn.
Những kẻ lười biếng muốn làm ầm ĩ, ban lãnh đạo thôn cũng mặc kệ bọn họ náo loạn như thế nào, đất đai đã chia đều cho mọi người.
Thập Niên 80: Em Gái Của Nam Chủ Trong Niên Đại Văn Đã Trở LạiTác giả: Lệnh VụTruyện Điền Văn, Truyện Trọng SinhNăm 1979. Sau khi lập thu, nhiệt độ chênh lệch giữa ngày đêm lên đến 20 độ. Gió bắc thổi tới, cái cửa ở sương phòng bị gió thổi đập qua đập lại. Bên trong cỏ khô nằm hai đứa bé mắt đều nhắm chặt, mặt mũi xanh xao, trong đó bé gái đã bị sốt đến mơ hồ. Trên trán cô bé chảy đầy máu, trong miệng lẩm bẩm không rõ, “Anh! anh trai! ” Cũng không biết qua bao lâu, một người phụ nữ mặc áo bông đi từ bên ngoài vào, sau khi nhìn xem hai đứa bé này, cô ta tức đến mức xoay người cho người đàn ông phía sau một cái tát. “Cái thứ phế vật, trông chừng hai đứa nhỏ thôi mà cũng khiến chúng nó như sắp chết! Mày có biết hai món hàng này có thể bán bao nhiêu tiền không?” Chị Hồng tức đến mức gan đều đau. Tay người đàn ông bụm mặt, đáy mắt hiện lên một tia âm ngoan, chẳng hề để ý nói, “Một đứa ngốc thì có thể bán được bao nhiêu tiền?” “Cút mẹ nó đi! Mày thì biết cái chó gì, lớn lên đẹp, dù có ngốc thì cũng là hàng tốt! Nếu mày còn không trông chừng chúng nó cẩn thận, làm hỏng món hàng của tao, tao sẽ cắt hai… Ôn Độ đạp xe đến cổng trường, đưa em gái vào lớp học nhưng rời đi ngay.Mà cậu đi tìm giáo vieen chủ nhiệm của em gái, người cũng là chú họ của cậu và là giáo viên chủ nhiệm của cậu trước khi lên cấp hai.“Thầy Lý.”Ôn Độ đứng trước cửa phòng giáo viên gọi to.Thấy Ôn Độ, thầy Lý vội vàng mời cậu vào và hỏi han đầy quan tâm: “Sao em lại tới đây? Đã tìm được Ôn Oanh chưa?”“Cảm ơn thầy Lý đã quan tâm, đã tìm được em gái em rồi ạ.” Ôn Độ biết thầy giáo sắp phải đi dạy, cũng không muốn làm mất thời gian của thầy, nên đi thẳng vào vấn đề: “Thầy Lý, em gái em vẫn cần thầy quan tâm nhiều hơn.Sau giờ học, nếu nhà em chưa đến đón, xin thầy tuyệt đối đừng để em ấy tự đi về.”Thầy Lý nghiêm túc nói: “Em cứ yên tâm, sau này tất cả giáo viên trong trường đều không cho học sinh đi một mình.Học sinh lớn sẽ đi cùng học sinh nhỏ về nhà.Gia đình lo lắng cho Ôn Oanh, muốn người nhà tới đón, thầy cũng sẽ giao học sinh tận tay cho phụ huynh.”Hồi bé Ôn Độ đi học cũng không có phụ huynh tới đón.Bất kể xa hay gần, đám trẻ đều tự đi học về cùng nhau.Vài chục năm sau, con cái trong thôn ngày càng ít, không còn bạn bè đi học cùng, phụ huynh mới bắt đầu đến trường đón con hằng ngày.Không ngờ, vì em gái bị bọn buôn người bắt cóc mà nhà trường không yên tâm cho học sinh tự về nhà nên yêu cầu phụ huynh đến đón.Ôn Độ yên tâm rời khỏi trường học, đạp xe về đến nhà, bắt đầu thu dọn hành lý.“Sao con đi vội thế?” Bà Ôn thấy cháu trai thu dọn hành lý, đứng ở bên cạnh lo lắng hỏi.Ôn Độ nói: “Đi sớm về sớm ạ.”Cậu không biết tình hình bên đó ra sao, cũng không biết có thể về trước Tết hay không.Có một số chuyện cần phải dặn dò bà nội cẩn thận.“Bà ơi, bà bảo nhà trường giữ lại học bạ cho con.Có thể con sẽ không về nhà trước Tết được, khi nào đến đó con sẽ viết thư về.Bà đừng lo lắng cho con, mọi việc ở nhà đều nhờ vào bà.”Ôn Độ muốn đưa cả gia đình đi theo.Mùa xuân năm đó, đội sản xuất chia đất, lúc đó đã xảy ra một cuộc náo loạn lớn.Những kẻ lười biếng muốn làm ầm ĩ, ban lãnh đạo thôn cũng mặc kệ bọn họ náo loạn như thế nào, đất đai đã chia đều cho mọi người.