Năm 1979. Sau khi lập thu, nhiệt độ chênh lệch giữa ngày đêm lên đến 20 độ. Gió bắc thổi tới, cái cửa ở sương phòng bị gió thổi đập qua đập lại. Bên trong cỏ khô nằm hai đứa bé mắt đều nhắm chặt, mặt mũi xanh xao, trong đó bé gái đã bị sốt đến mơ hồ. Trên trán cô bé chảy đầy máu, trong miệng lẩm bẩm không rõ, “Anh! anh trai! ” Cũng không biết qua bao lâu, một người phụ nữ mặc áo bông đi từ bên ngoài vào, sau khi nhìn xem hai đứa bé này, cô ta tức đến mức xoay người cho người đàn ông phía sau một cái tát. “Cái thứ phế vật, trông chừng hai đứa nhỏ thôi mà cũng khiến chúng nó như sắp chết! Mày có biết hai món hàng này có thể bán bao nhiêu tiền không?” Chị Hồng tức đến mức gan đều đau. Tay người đàn ông bụm mặt, đáy mắt hiện lên một tia âm ngoan, chẳng hề để ý nói, “Một đứa ngốc thì có thể bán được bao nhiêu tiền?” “Cút mẹ nó đi! Mày thì biết cái chó gì, lớn lên đẹp, dù có ngốc thì cũng là hàng tốt! Nếu mày còn không trông chừng chúng nó cẩn thận, làm hỏng món hàng của tao, tao sẽ cắt hai…
Chương 44: Chương 44
Thập Niên 80: Em Gái Của Nam Chủ Trong Niên Đại Văn Đã Trở LạiTác giả: Lệnh VụTruyện Điền Văn, Truyện Trọng SinhNăm 1979. Sau khi lập thu, nhiệt độ chênh lệch giữa ngày đêm lên đến 20 độ. Gió bắc thổi tới, cái cửa ở sương phòng bị gió thổi đập qua đập lại. Bên trong cỏ khô nằm hai đứa bé mắt đều nhắm chặt, mặt mũi xanh xao, trong đó bé gái đã bị sốt đến mơ hồ. Trên trán cô bé chảy đầy máu, trong miệng lẩm bẩm không rõ, “Anh! anh trai! ” Cũng không biết qua bao lâu, một người phụ nữ mặc áo bông đi từ bên ngoài vào, sau khi nhìn xem hai đứa bé này, cô ta tức đến mức xoay người cho người đàn ông phía sau một cái tát. “Cái thứ phế vật, trông chừng hai đứa nhỏ thôi mà cũng khiến chúng nó như sắp chết! Mày có biết hai món hàng này có thể bán bao nhiêu tiền không?” Chị Hồng tức đến mức gan đều đau. Tay người đàn ông bụm mặt, đáy mắt hiện lên một tia âm ngoan, chẳng hề để ý nói, “Một đứa ngốc thì có thể bán được bao nhiêu tiền?” “Cút mẹ nó đi! Mày thì biết cái chó gì, lớn lên đẹp, dù có ngốc thì cũng là hàng tốt! Nếu mày còn không trông chừng chúng nó cẩn thận, làm hỏng món hàng của tao, tao sẽ cắt hai… Thu hoạch củ cải là một việc rất tốn sức.Ôn Thiều Ngọc mới làm được một lát đã mệt mỏi ngồi phịch xuống đất.“Mẹ, Tiểu Độ đi đâu rồi? Sao không bảo Tiểu Độ sang đây phụ giúp?” Đừng thấy con trai hắn còn nhỏ tuổi, nhưng sức khỏe lại lớn.Mới mười hai tuổi mà đã cao hơn một mét tám.Hai năm nữa, chẳng lẽ không cao đến một mét chín?Ôn Thiều Ngọc so với con trai hắn chính là yếu đuối đến không thể tự lo liệu.Bà Ôn nhướng mắt, ánh nhìn sắc bén: “Tiểu Độ đi kiếm tiền rồi, sau này trong nhà chỉ còn một người đàn ông.Mọi việc này đều phải do mày làm.”Sắc mặt Ôn Thiều Ngọc lập tức hoảng sợ.“Cái gì? Tiểu Độ đi rồi? Đi lúc nào?” Hắn vẫn luôn ở nhà, sao lại không nhìn thấy?Bà Ôn cười lạnh: “Chính là lúc mày trốn trong nhà vệ sinh, sống chết cũng không chịu ra đó.”Ôn Thiều Ngọc chán nản.Hắn nghỉ ngơi một lát, rồi ngoan ngoãn đứng dậy làm việc.Có rất nhiều củ cải.Những củ cải này được dùng để làm dưa muối, cả nhà sẽ dựa vào thứ này để sinh sống cho đến mùa thu hoạch củ cải năm sau.Sau khi nhổ hết củ cải, bà Ôn dùng dao chặt bỏ phần cọng cải, cũng không vứt đi mà định mang về cho lợn ăn.Ôn Thiều Ngọc nhổ củ cải xong thì đi đâu đó.Mười mấy phút sau, hắn quay lại với một chiếc xe đẩy, chất hết củ cải lên xe, đặt củ cải lên trên rồi một hơi đẩy tất cả về nhà.Bà Ôn xách theo một giỏ cải anh tử, đi ở phía sau: “Xe của ai thế?”“Nhà lão Tống.” Ôn Thiều Ngọc và Tống Thiên Nguyên là anh em tốt.Tống Thiên Nguyên đã có hai cô con gái.Cô con gái lớn bằng tuổi Ôn Oanh.Hai năm sau khi sinh cô con gái lớn, bọn họ lại sinh thêm một cô con gái nữa, và hai vợ chồng đã tặng đứa trẻ cho người khác.Nghe nói hai vợ chồng kia là giáo viên, cô con gái thứ hai này sung sướng hơn cô con gái lớn nhiều.Mới năm tuổi mà mỗi sáng cô con gái lớn đã phải dậy sớm đun nước nấu cơm.Trời rét căm căm, đôi bàn tay nhỏ bé của đứa nhỏ lạnh cóng như củ cải tím, đầy nứt nẻ.Tống Thiên Nguyên đến nhà bọn họ xin ít kem dưỡng mang về, bôi lên tay cho con gái.Vợ anh ta là Đỗ Hiểu Mai thậm chí còn không dậy nấu cơm, chuyện này đã truyền khắp thôn.Đều là người lớn lên cùng thôn, ai mà không biết rằng vợ nhà lão Đỗ không phải là loại người tốt lành gì.Đỗ Hiểu Mai tự mình sinh con gái rồi lại đối xử tệ bạc con mình như vậy.
Thập Niên 80: Em Gái Của Nam Chủ Trong Niên Đại Văn Đã Trở LạiTác giả: Lệnh VụTruyện Điền Văn, Truyện Trọng SinhNăm 1979. Sau khi lập thu, nhiệt độ chênh lệch giữa ngày đêm lên đến 20 độ. Gió bắc thổi tới, cái cửa ở sương phòng bị gió thổi đập qua đập lại. Bên trong cỏ khô nằm hai đứa bé mắt đều nhắm chặt, mặt mũi xanh xao, trong đó bé gái đã bị sốt đến mơ hồ. Trên trán cô bé chảy đầy máu, trong miệng lẩm bẩm không rõ, “Anh! anh trai! ” Cũng không biết qua bao lâu, một người phụ nữ mặc áo bông đi từ bên ngoài vào, sau khi nhìn xem hai đứa bé này, cô ta tức đến mức xoay người cho người đàn ông phía sau một cái tát. “Cái thứ phế vật, trông chừng hai đứa nhỏ thôi mà cũng khiến chúng nó như sắp chết! Mày có biết hai món hàng này có thể bán bao nhiêu tiền không?” Chị Hồng tức đến mức gan đều đau. Tay người đàn ông bụm mặt, đáy mắt hiện lên một tia âm ngoan, chẳng hề để ý nói, “Một đứa ngốc thì có thể bán được bao nhiêu tiền?” “Cút mẹ nó đi! Mày thì biết cái chó gì, lớn lên đẹp, dù có ngốc thì cũng là hàng tốt! Nếu mày còn không trông chừng chúng nó cẩn thận, làm hỏng món hàng của tao, tao sẽ cắt hai… Thu hoạch củ cải là một việc rất tốn sức.Ôn Thiều Ngọc mới làm được một lát đã mệt mỏi ngồi phịch xuống đất.“Mẹ, Tiểu Độ đi đâu rồi? Sao không bảo Tiểu Độ sang đây phụ giúp?” Đừng thấy con trai hắn còn nhỏ tuổi, nhưng sức khỏe lại lớn.Mới mười hai tuổi mà đã cao hơn một mét tám.Hai năm nữa, chẳng lẽ không cao đến một mét chín?Ôn Thiều Ngọc so với con trai hắn chính là yếu đuối đến không thể tự lo liệu.Bà Ôn nhướng mắt, ánh nhìn sắc bén: “Tiểu Độ đi kiếm tiền rồi, sau này trong nhà chỉ còn một người đàn ông.Mọi việc này đều phải do mày làm.”Sắc mặt Ôn Thiều Ngọc lập tức hoảng sợ.“Cái gì? Tiểu Độ đi rồi? Đi lúc nào?” Hắn vẫn luôn ở nhà, sao lại không nhìn thấy?Bà Ôn cười lạnh: “Chính là lúc mày trốn trong nhà vệ sinh, sống chết cũng không chịu ra đó.”Ôn Thiều Ngọc chán nản.Hắn nghỉ ngơi một lát, rồi ngoan ngoãn đứng dậy làm việc.Có rất nhiều củ cải.Những củ cải này được dùng để làm dưa muối, cả nhà sẽ dựa vào thứ này để sinh sống cho đến mùa thu hoạch củ cải năm sau.Sau khi nhổ hết củ cải, bà Ôn dùng dao chặt bỏ phần cọng cải, cũng không vứt đi mà định mang về cho lợn ăn.Ôn Thiều Ngọc nhổ củ cải xong thì đi đâu đó.Mười mấy phút sau, hắn quay lại với một chiếc xe đẩy, chất hết củ cải lên xe, đặt củ cải lên trên rồi một hơi đẩy tất cả về nhà.Bà Ôn xách theo một giỏ cải anh tử, đi ở phía sau: “Xe của ai thế?”“Nhà lão Tống.” Ôn Thiều Ngọc và Tống Thiên Nguyên là anh em tốt.Tống Thiên Nguyên đã có hai cô con gái.Cô con gái lớn bằng tuổi Ôn Oanh.Hai năm sau khi sinh cô con gái lớn, bọn họ lại sinh thêm một cô con gái nữa, và hai vợ chồng đã tặng đứa trẻ cho người khác.Nghe nói hai vợ chồng kia là giáo viên, cô con gái thứ hai này sung sướng hơn cô con gái lớn nhiều.Mới năm tuổi mà mỗi sáng cô con gái lớn đã phải dậy sớm đun nước nấu cơm.Trời rét căm căm, đôi bàn tay nhỏ bé của đứa nhỏ lạnh cóng như củ cải tím, đầy nứt nẻ.Tống Thiên Nguyên đến nhà bọn họ xin ít kem dưỡng mang về, bôi lên tay cho con gái.Vợ anh ta là Đỗ Hiểu Mai thậm chí còn không dậy nấu cơm, chuyện này đã truyền khắp thôn.Đều là người lớn lên cùng thôn, ai mà không biết rằng vợ nhà lão Đỗ không phải là loại người tốt lành gì.Đỗ Hiểu Mai tự mình sinh con gái rồi lại đối xử tệ bạc con mình như vậy.
Thập Niên 80: Em Gái Của Nam Chủ Trong Niên Đại Văn Đã Trở LạiTác giả: Lệnh VụTruyện Điền Văn, Truyện Trọng SinhNăm 1979. Sau khi lập thu, nhiệt độ chênh lệch giữa ngày đêm lên đến 20 độ. Gió bắc thổi tới, cái cửa ở sương phòng bị gió thổi đập qua đập lại. Bên trong cỏ khô nằm hai đứa bé mắt đều nhắm chặt, mặt mũi xanh xao, trong đó bé gái đã bị sốt đến mơ hồ. Trên trán cô bé chảy đầy máu, trong miệng lẩm bẩm không rõ, “Anh! anh trai! ” Cũng không biết qua bao lâu, một người phụ nữ mặc áo bông đi từ bên ngoài vào, sau khi nhìn xem hai đứa bé này, cô ta tức đến mức xoay người cho người đàn ông phía sau một cái tát. “Cái thứ phế vật, trông chừng hai đứa nhỏ thôi mà cũng khiến chúng nó như sắp chết! Mày có biết hai món hàng này có thể bán bao nhiêu tiền không?” Chị Hồng tức đến mức gan đều đau. Tay người đàn ông bụm mặt, đáy mắt hiện lên một tia âm ngoan, chẳng hề để ý nói, “Một đứa ngốc thì có thể bán được bao nhiêu tiền?” “Cút mẹ nó đi! Mày thì biết cái chó gì, lớn lên đẹp, dù có ngốc thì cũng là hàng tốt! Nếu mày còn không trông chừng chúng nó cẩn thận, làm hỏng món hàng của tao, tao sẽ cắt hai… Thu hoạch củ cải là một việc rất tốn sức.Ôn Thiều Ngọc mới làm được một lát đã mệt mỏi ngồi phịch xuống đất.“Mẹ, Tiểu Độ đi đâu rồi? Sao không bảo Tiểu Độ sang đây phụ giúp?” Đừng thấy con trai hắn còn nhỏ tuổi, nhưng sức khỏe lại lớn.Mới mười hai tuổi mà đã cao hơn một mét tám.Hai năm nữa, chẳng lẽ không cao đến một mét chín?Ôn Thiều Ngọc so với con trai hắn chính là yếu đuối đến không thể tự lo liệu.Bà Ôn nhướng mắt, ánh nhìn sắc bén: “Tiểu Độ đi kiếm tiền rồi, sau này trong nhà chỉ còn một người đàn ông.Mọi việc này đều phải do mày làm.”Sắc mặt Ôn Thiều Ngọc lập tức hoảng sợ.“Cái gì? Tiểu Độ đi rồi? Đi lúc nào?” Hắn vẫn luôn ở nhà, sao lại không nhìn thấy?Bà Ôn cười lạnh: “Chính là lúc mày trốn trong nhà vệ sinh, sống chết cũng không chịu ra đó.”Ôn Thiều Ngọc chán nản.Hắn nghỉ ngơi một lát, rồi ngoan ngoãn đứng dậy làm việc.Có rất nhiều củ cải.Những củ cải này được dùng để làm dưa muối, cả nhà sẽ dựa vào thứ này để sinh sống cho đến mùa thu hoạch củ cải năm sau.Sau khi nhổ hết củ cải, bà Ôn dùng dao chặt bỏ phần cọng cải, cũng không vứt đi mà định mang về cho lợn ăn.Ôn Thiều Ngọc nhổ củ cải xong thì đi đâu đó.Mười mấy phút sau, hắn quay lại với một chiếc xe đẩy, chất hết củ cải lên xe, đặt củ cải lên trên rồi một hơi đẩy tất cả về nhà.Bà Ôn xách theo một giỏ cải anh tử, đi ở phía sau: “Xe của ai thế?”“Nhà lão Tống.” Ôn Thiều Ngọc và Tống Thiên Nguyên là anh em tốt.Tống Thiên Nguyên đã có hai cô con gái.Cô con gái lớn bằng tuổi Ôn Oanh.Hai năm sau khi sinh cô con gái lớn, bọn họ lại sinh thêm một cô con gái nữa, và hai vợ chồng đã tặng đứa trẻ cho người khác.Nghe nói hai vợ chồng kia là giáo viên, cô con gái thứ hai này sung sướng hơn cô con gái lớn nhiều.Mới năm tuổi mà mỗi sáng cô con gái lớn đã phải dậy sớm đun nước nấu cơm.Trời rét căm căm, đôi bàn tay nhỏ bé của đứa nhỏ lạnh cóng như củ cải tím, đầy nứt nẻ.Tống Thiên Nguyên đến nhà bọn họ xin ít kem dưỡng mang về, bôi lên tay cho con gái.Vợ anh ta là Đỗ Hiểu Mai thậm chí còn không dậy nấu cơm, chuyện này đã truyền khắp thôn.Đều là người lớn lên cùng thôn, ai mà không biết rằng vợ nhà lão Đỗ không phải là loại người tốt lành gì.Đỗ Hiểu Mai tự mình sinh con gái rồi lại đối xử tệ bạc con mình như vậy.