Năm 1979. Sau khi lập thu, nhiệt độ chênh lệch giữa ngày đêm lên đến 20 độ. Gió bắc thổi tới, cái cửa ở sương phòng bị gió thổi đập qua đập lại. Bên trong cỏ khô nằm hai đứa bé mắt đều nhắm chặt, mặt mũi xanh xao, trong đó bé gái đã bị sốt đến mơ hồ. Trên trán cô bé chảy đầy máu, trong miệng lẩm bẩm không rõ, “Anh! anh trai! ” Cũng không biết qua bao lâu, một người phụ nữ mặc áo bông đi từ bên ngoài vào, sau khi nhìn xem hai đứa bé này, cô ta tức đến mức xoay người cho người đàn ông phía sau một cái tát. “Cái thứ phế vật, trông chừng hai đứa nhỏ thôi mà cũng khiến chúng nó như sắp chết! Mày có biết hai món hàng này có thể bán bao nhiêu tiền không?” Chị Hồng tức đến mức gan đều đau. Tay người đàn ông bụm mặt, đáy mắt hiện lên một tia âm ngoan, chẳng hề để ý nói, “Một đứa ngốc thì có thể bán được bao nhiêu tiền?” “Cút mẹ nó đi! Mày thì biết cái chó gì, lớn lên đẹp, dù có ngốc thì cũng là hàng tốt! Nếu mày còn không trông chừng chúng nó cẩn thận, làm hỏng món hàng của tao, tao sẽ cắt hai…
Chương 68
Thập Niên 80: Em Gái Của Nam Chủ Trong Niên Đại Văn Đã Trở LạiTác giả: Lệnh VụTruyện Điền Văn, Truyện Trọng SinhNăm 1979. Sau khi lập thu, nhiệt độ chênh lệch giữa ngày đêm lên đến 20 độ. Gió bắc thổi tới, cái cửa ở sương phòng bị gió thổi đập qua đập lại. Bên trong cỏ khô nằm hai đứa bé mắt đều nhắm chặt, mặt mũi xanh xao, trong đó bé gái đã bị sốt đến mơ hồ. Trên trán cô bé chảy đầy máu, trong miệng lẩm bẩm không rõ, “Anh! anh trai! ” Cũng không biết qua bao lâu, một người phụ nữ mặc áo bông đi từ bên ngoài vào, sau khi nhìn xem hai đứa bé này, cô ta tức đến mức xoay người cho người đàn ông phía sau một cái tát. “Cái thứ phế vật, trông chừng hai đứa nhỏ thôi mà cũng khiến chúng nó như sắp chết! Mày có biết hai món hàng này có thể bán bao nhiêu tiền không?” Chị Hồng tức đến mức gan đều đau. Tay người đàn ông bụm mặt, đáy mắt hiện lên một tia âm ngoan, chẳng hề để ý nói, “Một đứa ngốc thì có thể bán được bao nhiêu tiền?” “Cút mẹ nó đi! Mày thì biết cái chó gì, lớn lên đẹp, dù có ngốc thì cũng là hàng tốt! Nếu mày còn không trông chừng chúng nó cẩn thận, làm hỏng món hàng của tao, tao sẽ cắt hai… Triệu Kiến Đông quay người lại, nhìn thấy Ôn Độ đứng cách đó không xa, anh ấy kinh ngạc mở miệng, một lúc sau mới tìm được giọng nói của mình: “Ôn Độ, sao em lại tới đây?"Anh ấy cúi đầu nhìn chị gái, hai đứa cháu gái và những thứ vứt bừa bãi trên đất, kho" khăn mở miệng và nói với vẻ vô cùng kho" chịu: “Người anh em, hôm nay có lẽ anh không thể tiếp đãi em được rồi.”Ôn Độ đi tới, cúi người nhặt đồ dưới đất lên, cậu phát hiện mình có thể nâng hành lý của chị Triệu và hai đứa trẻ chỉ bằng một tay."Anh Đông, em đặc biệt tới tìm anh, nếu như anh tin tưởng em, từ nay về sau đi theo em."Ôn Độ muốn cùng Hoàng Long Nghị ký hợp đồng, vì cậu vẫn chưa đủ tuổi nên nhất định phải tìm người lớn tới ký.Cậu không có thời gian quay lại tìm ba, hơn nữa cậu cũng không muốn ba tới.Nghĩ đi nghĩ lại, Triệu Kiến Đông cũng khá thích hợp.Trước mắt xem ra không có ai phù hợp hơn anh ấy vào lúc này.xấu hút ngTriệu Kiến Đông có chút ngơ ngác, nuốt nước bọt, lúc này mới tỉnh táo lại, biết Ôn Độ có thể đã nghe thấy lời mắng chửi của lão già xấu xa bên trong kia, anh ấy biết Ôn Độ muốn giúp mình, nhưng chuyện này không ai có thể giúp được anh ấy "Người anh em, anh hiểu tâm ý của em, nhưng em thật sự không cần làm như vậy, anh có thể tự mình nghĩ cách." Triệu Kiến Đông không muốn gây phiền toái cho Ôn Độ.Ôn Độ có thể tới phụ giúp một chút, thế là đủ rồi!Cũng xem như Triệu Kiến Đông anh ấy không nhìn lầm người.Ôn Độ nghe được lời này, liền biết Triệu Kiến Đông nhất định là không hiểu.Cậu giải thích: “Anh Đông, em có chuyện muốn nhờ anh giúp đỡ. Nếu anh có thể tin tưởng em và chân thành muốn giúp đỡ em thì hãy đưa chị gái chúng ta với cháu gái cùng em đi.”Triệu Hiểu Phi nhìn em trai, hai đứa cháu gái nhìn chú mình. Mọi người đều đang chờ Triệu Kiến Đông bày tỏ ý kiến.Triệu Kiến Đông hiện đã lâm vào đường cùng rồi.Anh ấy muốn đưa chị gái và hai cháu gái đi cùng nhưng lại không có nơi nào để đi. Vốn dĩ anh ấy ra ngoài để kiếm tiền, nếu mặt xám mày tro trở về như vậy, nhất định sẽ bị người ta chê cười.Được tiếng còn hơn được miếng.Triệu Kiến Đông dù thế nào cũng không thể quay về, nhưng nếu không quay về thì có thể đi đâu được?Bây giờ Ôn Độ đã đến, cho anh ấy một nơi để đi.Anh ấy có đi không?Triệu Kiến Đông nhìn chằm chằm Ôn Độ, nghiến răng nghiến lợi nói: "Anh đi theo em!"Cùng lắm thì là anh ấy đã tin nhầm người mà thôi.Nếu tên nhóc trước mặt dám lừa anh ấy, dù có anh ấy cũng sẽ giết cậu, sau đó đi tự thú. Anh ấy sẽ không bao giờ để ai bắt nạt chị gái và hai đứa cháu của mình.Triệu Kiến Đông xách hành lý đi theo Ôn Độ.Từ đây đến bến xe khá xa, Ôn Độ vẫy một chiếc xe kéo ở bên đường. Đặt tất cả hành lý lên đó, để Triệu Hiểu Phi và hai đứa trẻ ngồi lên đó.Cậu quay lại hỏi Triệu Kiến Đông: "Anh Đông, anh có thể theo kịp được không?"Triệu Kiến Đông còn chưa kịp hiểu ý của cậu thì đã nhìn thấy Ôn Độ đang chạy theo sau xe kéo.Anh ấy ngẩn một lát, trong miệng chửi: "Tên nhóc này được thật!"Triệu Kiến Đông từ nhỏ đã không chịu ngồi yên, chạy mười cây số còn được chứ nói gì là chạy đến nhà ga hành khách. Đối với anh ấy, khoảng cách như vậy chỉ như chơi một trò chơi.Đến bến xe, Ôn Độ đi mua vé.Ô tô cứ sau nửa giờ là có một chuyến.Ôn Độ đợi xe đến liền gọi hai chị em họ Triệu lên xe.“Anh chị ngồi xuống trước đi.”
Triệu Kiến Đông quay người lại, nhìn thấy Ôn Độ đứng cách đó không xa, anh ấy kinh ngạc mở miệng, một lúc sau mới tìm được giọng nói của mình: “Ôn Độ, sao em lại tới đây?"
Anh ấy cúi đầu nhìn chị gái, hai đứa cháu gái và những thứ vứt bừa bãi trên đất, kho" khăn mở miệng và nói với vẻ vô cùng kho" chịu: “Người anh em, hôm nay có lẽ anh không thể tiếp đãi em được rồi.”
Ôn Độ đi tới, cúi người nhặt đồ dưới đất lên, cậu phát hiện mình có thể nâng hành lý của chị Triệu và hai đứa trẻ chỉ bằng một tay.
"Anh Đông, em đặc biệt tới tìm anh, nếu như anh tin tưởng em, từ nay về sau đi theo em."
Ôn Độ muốn cùng Hoàng Long Nghị ký hợp đồng, vì cậu vẫn chưa đủ tuổi nên nhất định phải tìm người lớn tới ký.
Cậu không có thời gian quay lại tìm ba, hơn nữa cậu cũng không muốn ba tới.
Nghĩ đi nghĩ lại, Triệu Kiến Đông cũng khá thích hợp.
Trước mắt xem ra không có ai phù hợp hơn anh ấy vào lúc này.
xấu hút ng
Triệu Kiến Đông có chút ngơ ngác, nuốt nước bọt, lúc này mới tỉnh táo lại, biết Ôn Độ có thể đã nghe thấy lời mắng chửi của lão già xấu xa bên trong kia, anh ấy biết Ôn Độ muốn giúp mình, nhưng chuyện này không ai có thể giúp được anh ấy
"Người anh em, anh hiểu tâm ý của em, nhưng em thật sự không cần làm như vậy, anh có thể tự mình nghĩ cách." Triệu Kiến Đông không muốn gây phiền toái cho Ôn Độ.
Ôn Độ có thể tới phụ giúp một chút, thế là đủ rồi!
Cũng xem như Triệu Kiến Đông anh ấy không nhìn lầm người.
Ôn Độ nghe được lời này, liền biết Triệu Kiến Đông nhất định là không hiểu.
Cậu giải thích: “Anh Đông, em có chuyện muốn nhờ anh giúp đỡ. Nếu anh có thể tin tưởng em và chân thành muốn giúp đỡ em thì hãy đưa chị gái chúng ta với cháu gái cùng em đi.”
Triệu Hiểu Phi nhìn em trai, hai đứa cháu gái nhìn chú mình. Mọi người đều đang chờ Triệu Kiến Đông bày tỏ ý kiến.
Triệu Kiến Đông hiện đã lâm vào đường cùng rồi.
Anh ấy muốn đưa chị gái và hai cháu gái đi cùng nhưng lại không có nơi nào để đi. Vốn dĩ anh ấy ra ngoài để kiếm tiền, nếu mặt xám mày tro trở về như vậy, nhất định sẽ bị người ta chê cười.
Được tiếng còn hơn được miếng.
Triệu Kiến Đông dù thế nào cũng không thể quay về, nhưng nếu không quay về thì có thể đi đâu được?
Bây giờ Ôn Độ đã đến, cho anh ấy một nơi để đi.
Anh ấy có đi không?
Triệu Kiến Đông nhìn chằm chằm Ôn Độ, nghiến răng nghiến lợi nói: "Anh đi theo em!"
Cùng lắm thì là anh ấy đã tin nhầm người mà thôi.
Nếu tên nhóc trước mặt dám lừa anh ấy, dù có anh ấy cũng sẽ giết cậu, sau đó đi tự thú. Anh ấy sẽ không bao giờ để ai bắt nạt chị gái và hai đứa cháu của mình.
Triệu Kiến Đông xách hành lý đi theo Ôn Độ.
Từ đây đến bến xe khá xa, Ôn Độ vẫy một chiếc xe kéo ở bên đường. Đặt tất cả hành lý lên đó, để Triệu Hiểu Phi và hai đứa trẻ ngồi lên đó.
Cậu quay lại hỏi Triệu Kiến Đông: "Anh Đông, anh có thể theo kịp được không?"
Triệu Kiến Đông còn chưa kịp hiểu ý của cậu thì đã nhìn thấy Ôn Độ đang chạy theo sau xe kéo.
Anh ấy ngẩn một lát, trong miệng chửi: "Tên nhóc này được thật!"
Triệu Kiến Đông từ nhỏ đã không chịu ngồi yên, chạy mười cây số còn được chứ nói gì là chạy đến nhà ga hành khách. Đối với anh ấy, khoảng cách như vậy chỉ như chơi một trò chơi.
Đến bến xe, Ôn Độ đi mua vé.
Ô tô cứ sau nửa giờ là có một chuyến.
Ôn Độ đợi xe đến liền gọi hai chị em họ Triệu lên xe.
“Anh chị ngồi xuống trước đi.”
Thập Niên 80: Em Gái Của Nam Chủ Trong Niên Đại Văn Đã Trở LạiTác giả: Lệnh VụTruyện Điền Văn, Truyện Trọng SinhNăm 1979. Sau khi lập thu, nhiệt độ chênh lệch giữa ngày đêm lên đến 20 độ. Gió bắc thổi tới, cái cửa ở sương phòng bị gió thổi đập qua đập lại. Bên trong cỏ khô nằm hai đứa bé mắt đều nhắm chặt, mặt mũi xanh xao, trong đó bé gái đã bị sốt đến mơ hồ. Trên trán cô bé chảy đầy máu, trong miệng lẩm bẩm không rõ, “Anh! anh trai! ” Cũng không biết qua bao lâu, một người phụ nữ mặc áo bông đi từ bên ngoài vào, sau khi nhìn xem hai đứa bé này, cô ta tức đến mức xoay người cho người đàn ông phía sau một cái tát. “Cái thứ phế vật, trông chừng hai đứa nhỏ thôi mà cũng khiến chúng nó như sắp chết! Mày có biết hai món hàng này có thể bán bao nhiêu tiền không?” Chị Hồng tức đến mức gan đều đau. Tay người đàn ông bụm mặt, đáy mắt hiện lên một tia âm ngoan, chẳng hề để ý nói, “Một đứa ngốc thì có thể bán được bao nhiêu tiền?” “Cút mẹ nó đi! Mày thì biết cái chó gì, lớn lên đẹp, dù có ngốc thì cũng là hàng tốt! Nếu mày còn không trông chừng chúng nó cẩn thận, làm hỏng món hàng của tao, tao sẽ cắt hai… Triệu Kiến Đông quay người lại, nhìn thấy Ôn Độ đứng cách đó không xa, anh ấy kinh ngạc mở miệng, một lúc sau mới tìm được giọng nói của mình: “Ôn Độ, sao em lại tới đây?"Anh ấy cúi đầu nhìn chị gái, hai đứa cháu gái và những thứ vứt bừa bãi trên đất, kho" khăn mở miệng và nói với vẻ vô cùng kho" chịu: “Người anh em, hôm nay có lẽ anh không thể tiếp đãi em được rồi.”Ôn Độ đi tới, cúi người nhặt đồ dưới đất lên, cậu phát hiện mình có thể nâng hành lý của chị Triệu và hai đứa trẻ chỉ bằng một tay."Anh Đông, em đặc biệt tới tìm anh, nếu như anh tin tưởng em, từ nay về sau đi theo em."Ôn Độ muốn cùng Hoàng Long Nghị ký hợp đồng, vì cậu vẫn chưa đủ tuổi nên nhất định phải tìm người lớn tới ký.Cậu không có thời gian quay lại tìm ba, hơn nữa cậu cũng không muốn ba tới.Nghĩ đi nghĩ lại, Triệu Kiến Đông cũng khá thích hợp.Trước mắt xem ra không có ai phù hợp hơn anh ấy vào lúc này.xấu hút ngTriệu Kiến Đông có chút ngơ ngác, nuốt nước bọt, lúc này mới tỉnh táo lại, biết Ôn Độ có thể đã nghe thấy lời mắng chửi của lão già xấu xa bên trong kia, anh ấy biết Ôn Độ muốn giúp mình, nhưng chuyện này không ai có thể giúp được anh ấy "Người anh em, anh hiểu tâm ý của em, nhưng em thật sự không cần làm như vậy, anh có thể tự mình nghĩ cách." Triệu Kiến Đông không muốn gây phiền toái cho Ôn Độ.Ôn Độ có thể tới phụ giúp một chút, thế là đủ rồi!Cũng xem như Triệu Kiến Đông anh ấy không nhìn lầm người.Ôn Độ nghe được lời này, liền biết Triệu Kiến Đông nhất định là không hiểu.Cậu giải thích: “Anh Đông, em có chuyện muốn nhờ anh giúp đỡ. Nếu anh có thể tin tưởng em và chân thành muốn giúp đỡ em thì hãy đưa chị gái chúng ta với cháu gái cùng em đi.”Triệu Hiểu Phi nhìn em trai, hai đứa cháu gái nhìn chú mình. Mọi người đều đang chờ Triệu Kiến Đông bày tỏ ý kiến.Triệu Kiến Đông hiện đã lâm vào đường cùng rồi.Anh ấy muốn đưa chị gái và hai cháu gái đi cùng nhưng lại không có nơi nào để đi. Vốn dĩ anh ấy ra ngoài để kiếm tiền, nếu mặt xám mày tro trở về như vậy, nhất định sẽ bị người ta chê cười.Được tiếng còn hơn được miếng.Triệu Kiến Đông dù thế nào cũng không thể quay về, nhưng nếu không quay về thì có thể đi đâu được?Bây giờ Ôn Độ đã đến, cho anh ấy một nơi để đi.Anh ấy có đi không?Triệu Kiến Đông nhìn chằm chằm Ôn Độ, nghiến răng nghiến lợi nói: "Anh đi theo em!"Cùng lắm thì là anh ấy đã tin nhầm người mà thôi.Nếu tên nhóc trước mặt dám lừa anh ấy, dù có anh ấy cũng sẽ giết cậu, sau đó đi tự thú. Anh ấy sẽ không bao giờ để ai bắt nạt chị gái và hai đứa cháu của mình.Triệu Kiến Đông xách hành lý đi theo Ôn Độ.Từ đây đến bến xe khá xa, Ôn Độ vẫy một chiếc xe kéo ở bên đường. Đặt tất cả hành lý lên đó, để Triệu Hiểu Phi và hai đứa trẻ ngồi lên đó.Cậu quay lại hỏi Triệu Kiến Đông: "Anh Đông, anh có thể theo kịp được không?"Triệu Kiến Đông còn chưa kịp hiểu ý của cậu thì đã nhìn thấy Ôn Độ đang chạy theo sau xe kéo.Anh ấy ngẩn một lát, trong miệng chửi: "Tên nhóc này được thật!"Triệu Kiến Đông từ nhỏ đã không chịu ngồi yên, chạy mười cây số còn được chứ nói gì là chạy đến nhà ga hành khách. Đối với anh ấy, khoảng cách như vậy chỉ như chơi một trò chơi.Đến bến xe, Ôn Độ đi mua vé.Ô tô cứ sau nửa giờ là có một chuyến.Ôn Độ đợi xe đến liền gọi hai chị em họ Triệu lên xe.“Anh chị ngồi xuống trước đi.”