Năm 1979. Sau khi lập thu, nhiệt độ chênh lệch giữa ngày đêm lên đến 20 độ. Gió bắc thổi tới, cái cửa ở sương phòng bị gió thổi đập qua đập lại. Bên trong cỏ khô nằm hai đứa bé mắt đều nhắm chặt, mặt mũi xanh xao, trong đó bé gái đã bị sốt đến mơ hồ. Trên trán cô bé chảy đầy máu, trong miệng lẩm bẩm không rõ, “Anh! anh trai! ” Cũng không biết qua bao lâu, một người phụ nữ mặc áo bông đi từ bên ngoài vào, sau khi nhìn xem hai đứa bé này, cô ta tức đến mức xoay người cho người đàn ông phía sau một cái tát. “Cái thứ phế vật, trông chừng hai đứa nhỏ thôi mà cũng khiến chúng nó như sắp chết! Mày có biết hai món hàng này có thể bán bao nhiêu tiền không?” Chị Hồng tức đến mức gan đều đau. Tay người đàn ông bụm mặt, đáy mắt hiện lên một tia âm ngoan, chẳng hề để ý nói, “Một đứa ngốc thì có thể bán được bao nhiêu tiền?” “Cút mẹ nó đi! Mày thì biết cái chó gì, lớn lên đẹp, dù có ngốc thì cũng là hàng tốt! Nếu mày còn không trông chừng chúng nó cẩn thận, làm hỏng món hàng của tao, tao sẽ cắt hai…
Chương 76
Thập Niên 80: Em Gái Của Nam Chủ Trong Niên Đại Văn Đã Trở LạiTác giả: Lệnh VụTruyện Điền Văn, Truyện Trọng SinhNăm 1979. Sau khi lập thu, nhiệt độ chênh lệch giữa ngày đêm lên đến 20 độ. Gió bắc thổi tới, cái cửa ở sương phòng bị gió thổi đập qua đập lại. Bên trong cỏ khô nằm hai đứa bé mắt đều nhắm chặt, mặt mũi xanh xao, trong đó bé gái đã bị sốt đến mơ hồ. Trên trán cô bé chảy đầy máu, trong miệng lẩm bẩm không rõ, “Anh! anh trai! ” Cũng không biết qua bao lâu, một người phụ nữ mặc áo bông đi từ bên ngoài vào, sau khi nhìn xem hai đứa bé này, cô ta tức đến mức xoay người cho người đàn ông phía sau một cái tát. “Cái thứ phế vật, trông chừng hai đứa nhỏ thôi mà cũng khiến chúng nó như sắp chết! Mày có biết hai món hàng này có thể bán bao nhiêu tiền không?” Chị Hồng tức đến mức gan đều đau. Tay người đàn ông bụm mặt, đáy mắt hiện lên một tia âm ngoan, chẳng hề để ý nói, “Một đứa ngốc thì có thể bán được bao nhiêu tiền?” “Cút mẹ nó đi! Mày thì biết cái chó gì, lớn lên đẹp, dù có ngốc thì cũng là hàng tốt! Nếu mày còn không trông chừng chúng nó cẩn thận, làm hỏng món hàng của tao, tao sẽ cắt hai… “Hiện tại có thể thi đại học, bọn nhỏ hẳn là nên đọc nhiều sách một chút, tương lai mới có tiền đồ sáng lạn được. Bây giờ còn sớm nên muốn chúng ta thử một chút xem sao.”Triệu Hiểu Phi làm sao lại không muốn con gái đi học cho được, nhưng lấy tiền ở đâu ra bây giờ?“Với ba mươi đồng một tháng hiện tại, chị chắc chắn có thể nuôi hai đứa con đi học.”Triệu Kiến Đông nhắc nhở chị gái.Triệu Hiểu Phi lúc này mới nhớ tới, chị ấy cũng có thể kiếm tiền. Dù ngày nào cũng nấu ăn nhưng giờ chị ấy nấu nướng là có tiền, có thể kiếm được 30 đồng một tháng!Triệu Hiểu Phi hai mắt sáng ngời, tự tin nói: "Học! Để cho hai con gái cùng đi học."Đại Ni và Tiểu Ni nghe nói rằng mình sẽ có thể được đi học trong tương lai nên càng dốc sức hỗ trợ mẹ làm việc.Đây là lần đầu tiên hai chị em cam tâm tình nguyện làm việc.Khi các công nhân ăn bữa đầu tiên và nhìn thấy có thịt trong đó, bọn họ đều vui mừng đến mức muốn khóc. Có người lớn như vậy mà mới chỉ ăn qua hai miếng thịt trong đời.Mọi người đều bưng bát cơm của mình ra một bên để ăn rồi sau đó tự mình rửa bát.Triệu Hiểu Phi phụ trách hàng ngày mua, rửa rau, nấu ăn.Nhìn có vẻ không dễ dàng nhưng hai con gái sẽ giúp đỡ chị ấy.Đôi mắt của ba mẹ con họ có ánh sáng chưa từng có trước đây.Mỗi lần Ôn Độ đi tới, bọn họ đều cảm kích nhìn Ôn Độ.Ở Sở Thành rất nóng nhưng ở nông trường Hồng Tinh lại có tuyết rơi.Ôn Oanh nằm ở bệ cửa sổ nhìn ra ngoài, bầu trời tuyết đang rơi dày đặc, một cơn gió lạnh từ ngoài cửa sổ thổi vào, khiến cô bé phải quấn chặt quần áo.Ôn Oanh bây giờ rất cần thận.Cô bé lo lắng nhất là mình bị bệnh.Bà Ôn đang ngồi trên ghế làm giày, Ôn Oanh ngồi cạnh bà hỏi: “Bà nội, hôm nay ba con không về à?”"Tuyết rơi dày đặc thế này, ba con nhất định sẽ không thể đi xe đạp về được, nhưng đi bộ thì khác, sẽ về thôi.” Bà Ôn cảm thấy không có gì là không về được.Đang nói chuyện thì bên ngoài có tiếng mở cửa.Ôn Oanh hưng phấn trèo lên cửa sổ, nhìn ra ngoài, liền thấy một bóng người từ frong sân chậm rãi đi vào."Ba ơi, ba đã về rồi!"Ôn Oanh nhìn bà lão với ánh mắt ngưỡng mộ: “Bà nội, sao bà biết ba con nhất định sẽ về?”Bên kia người ta không cho ăn cơm miễn phí.Nếu hắn không về thì biết đi đâu ăn đây, chẳng lẽ để đói bụng sao?Bà chỉ nghĩ những lời này trong lòng. Bà lo lắng nếu nói ra sẽ đả kích đến đứa cháu gái nhỏ ngốc nghếch của mình."Đoán.""Bà nội, bà là người giỏi nhất mà con từng thấy." Ôn Oanh cuối cùng cũng hiểu ra tại sao mình có thể trốn thoát khỏi bọn buôn người: "Bà ơi, chắc chắn con giống như bà. Nếu không, con sẽ không bao giờ có thể trốn thoát được khỏi buôn người đâu."những thế người "Bà giải n"Con chỉ là không may mắn thôi." Bà cho rằng cháu gái của mình ngốc bởi vì di truyền từ người phụ nữ vô lương tâmkia.“Cũng không biết con đã đụng phải thần tiên hiển linh nào mới có thể trốn thoát.”Bằng không, làm sao hai đứa trẻ có thể trèo đèo lội suối mà trốn về nhà?Mọi người trong làng đều đang giúp tìm cô bé.Ai có thể ngờ cô bé lại bị bọn buôn người giấu trong một ngôi chùa đổ nát ở núi Đại Hắc cách đó hơn chục cây số chứ?“Bà nội chắc chắn đã làm việc thiện tích đức nên ông trời mới phù hộ cho con.”Ôn Thiều Ngọc vừa vào cửa đã nghe thấy con gái đang tâng bốc."Ồ, cái miệng nhỏ của ai mà ngọt thế? Không biết bôi bao nhiêu mật ong lên rồi nhi?"Giống như một chú chim én nhỏ, Ôn Oanh vươn tay ra, nhẹ nhàng kêu lên: "Ba, con tưởng hôm nay ba sẽ không về. Nhưng bà nội thông minh lắm, nói ba nhất định sẽ quay lại."
“Hiện tại có thể thi đại học, bọn nhỏ hẳn là nên đọc nhiều sách một chút, tương lai mới có tiền đồ sáng lạn được. Bây giờ còn sớm nên muốn chúng ta thử một chút xem sao.”
Triệu Hiểu Phi làm sao lại không muốn con gái đi học cho được, nhưng lấy tiền ở đâu ra bây giờ?
“Với ba mươi đồng một tháng hiện tại, chị chắc chắn có thể nuôi hai đứa con đi học.”
Triệu Kiến Đông nhắc nhở chị gái.
Triệu Hiểu Phi lúc này mới nhớ tới, chị ấy cũng có thể kiếm tiền. Dù ngày nào cũng nấu ăn nhưng giờ chị ấy nấu nướng là có tiền, có thể kiếm được 30 đồng một tháng!
Triệu Hiểu Phi hai mắt sáng ngời, tự tin nói: "Học! Để cho hai con gái cùng đi học."
Đại Ni và Tiểu Ni nghe nói rằng mình sẽ có thể được đi học trong tương lai nên càng dốc sức hỗ trợ mẹ làm việc.
Đây là lần đầu tiên hai chị em cam tâm tình nguyện làm việc.
Khi các công nhân ăn bữa đầu tiên và nhìn thấy có thịt trong đó, bọn họ đều vui mừng đến mức muốn khóc. Có người lớn như vậy mà mới chỉ ăn qua hai miếng thịt trong đời.
Mọi người đều bưng bát cơm của mình ra một bên để ăn rồi sau đó tự mình rửa bát.
Triệu Hiểu Phi phụ trách hàng ngày mua, rửa rau, nấu ăn.
Nhìn có vẻ không dễ dàng nhưng hai con gái sẽ giúp đỡ chị ấy.
Đôi mắt của ba mẹ con họ có ánh sáng chưa từng có trước đây.
Mỗi lần Ôn Độ đi tới, bọn họ đều cảm kích nhìn Ôn Độ.
Ở Sở Thành rất nóng nhưng ở nông trường Hồng Tinh lại có tuyết rơi.
Ôn Oanh nằm ở bệ cửa sổ nhìn ra ngoài, bầu trời tuyết đang rơi dày đặc, một cơn gió lạnh từ ngoài cửa sổ thổi vào, khiến cô bé phải quấn chặt quần áo.
Ôn Oanh bây giờ rất cần thận.
Cô bé lo lắng nhất là mình bị bệnh.
Bà Ôn đang ngồi trên ghế làm giày, Ôn Oanh ngồi cạnh bà hỏi: “Bà nội, hôm nay ba con không về à?”
"Tuyết rơi dày đặc thế này, ba con nhất định sẽ không thể đi xe đạp về được, nhưng đi bộ thì khác, sẽ về thôi.” Bà Ôn cảm thấy không có gì là không về được.
Đang nói chuyện thì bên ngoài có tiếng mở cửa.
Ôn Oanh hưng phấn trèo lên cửa sổ, nhìn ra ngoài, liền thấy một bóng người từ frong sân chậm rãi đi vào.
"Ba ơi, ba đã về rồi!"
Ôn Oanh nhìn bà lão với ánh mắt ngưỡng mộ: “Bà nội, sao bà biết ba con nhất định sẽ về?”
Bên kia người ta không cho ăn cơm miễn phí.
Nếu hắn không về thì biết đi đâu ăn đây, chẳng lẽ để đói bụng sao?
Bà chỉ nghĩ những lời này trong lòng. Bà lo lắng nếu nói ra sẽ đả kích đến đứa cháu gái nhỏ ngốc nghếch của mình.
"Đoán."
"Bà nội, bà là người giỏi nhất mà con từng thấy." Ôn Oanh cuối cùng cũng hiểu ra tại sao mình có thể trốn thoát khỏi bọn buôn người: "Bà ơi, chắc chắn con giống như bà. Nếu không, con sẽ không bao giờ có thể trốn thoát được khỏi buôn người đâu."
những thế người "Bà giải n
"Con chỉ là không may mắn thôi." Bà cho rằng cháu gái của mình ngốc bởi vì di truyền từ người phụ nữ vô lương tâm
kia.
“Cũng không biết con đã đụng phải thần tiên hiển linh nào mới có thể trốn thoát.”
Bằng không, làm sao hai đứa trẻ có thể trèo đèo lội suối mà trốn về nhà?
Mọi người trong làng đều đang giúp tìm cô bé.
Ai có thể ngờ cô bé lại bị bọn buôn người giấu trong một ngôi chùa đổ nát ở núi Đại Hắc cách đó hơn chục cây số chứ?
“Bà nội chắc chắn đã làm việc thiện tích đức nên ông trời mới phù hộ cho con.”
Ôn Thiều Ngọc vừa vào cửa đã nghe thấy con gái đang tâng bốc.
"Ồ, cái miệng nhỏ của ai mà ngọt thế? Không biết bôi bao nhiêu mật ong lên rồi nhi?"
Giống như một chú chim én nhỏ, Ôn Oanh vươn tay ra, nhẹ nhàng kêu lên: "Ba, con tưởng hôm nay ba sẽ không về. Nhưng bà nội thông minh lắm, nói ba nhất định sẽ quay lại."
Thập Niên 80: Em Gái Của Nam Chủ Trong Niên Đại Văn Đã Trở LạiTác giả: Lệnh VụTruyện Điền Văn, Truyện Trọng SinhNăm 1979. Sau khi lập thu, nhiệt độ chênh lệch giữa ngày đêm lên đến 20 độ. Gió bắc thổi tới, cái cửa ở sương phòng bị gió thổi đập qua đập lại. Bên trong cỏ khô nằm hai đứa bé mắt đều nhắm chặt, mặt mũi xanh xao, trong đó bé gái đã bị sốt đến mơ hồ. Trên trán cô bé chảy đầy máu, trong miệng lẩm bẩm không rõ, “Anh! anh trai! ” Cũng không biết qua bao lâu, một người phụ nữ mặc áo bông đi từ bên ngoài vào, sau khi nhìn xem hai đứa bé này, cô ta tức đến mức xoay người cho người đàn ông phía sau một cái tát. “Cái thứ phế vật, trông chừng hai đứa nhỏ thôi mà cũng khiến chúng nó như sắp chết! Mày có biết hai món hàng này có thể bán bao nhiêu tiền không?” Chị Hồng tức đến mức gan đều đau. Tay người đàn ông bụm mặt, đáy mắt hiện lên một tia âm ngoan, chẳng hề để ý nói, “Một đứa ngốc thì có thể bán được bao nhiêu tiền?” “Cút mẹ nó đi! Mày thì biết cái chó gì, lớn lên đẹp, dù có ngốc thì cũng là hàng tốt! Nếu mày còn không trông chừng chúng nó cẩn thận, làm hỏng món hàng của tao, tao sẽ cắt hai… “Hiện tại có thể thi đại học, bọn nhỏ hẳn là nên đọc nhiều sách một chút, tương lai mới có tiền đồ sáng lạn được. Bây giờ còn sớm nên muốn chúng ta thử một chút xem sao.”Triệu Hiểu Phi làm sao lại không muốn con gái đi học cho được, nhưng lấy tiền ở đâu ra bây giờ?“Với ba mươi đồng một tháng hiện tại, chị chắc chắn có thể nuôi hai đứa con đi học.”Triệu Kiến Đông nhắc nhở chị gái.Triệu Hiểu Phi lúc này mới nhớ tới, chị ấy cũng có thể kiếm tiền. Dù ngày nào cũng nấu ăn nhưng giờ chị ấy nấu nướng là có tiền, có thể kiếm được 30 đồng một tháng!Triệu Hiểu Phi hai mắt sáng ngời, tự tin nói: "Học! Để cho hai con gái cùng đi học."Đại Ni và Tiểu Ni nghe nói rằng mình sẽ có thể được đi học trong tương lai nên càng dốc sức hỗ trợ mẹ làm việc.Đây là lần đầu tiên hai chị em cam tâm tình nguyện làm việc.Khi các công nhân ăn bữa đầu tiên và nhìn thấy có thịt trong đó, bọn họ đều vui mừng đến mức muốn khóc. Có người lớn như vậy mà mới chỉ ăn qua hai miếng thịt trong đời.Mọi người đều bưng bát cơm của mình ra một bên để ăn rồi sau đó tự mình rửa bát.Triệu Hiểu Phi phụ trách hàng ngày mua, rửa rau, nấu ăn.Nhìn có vẻ không dễ dàng nhưng hai con gái sẽ giúp đỡ chị ấy.Đôi mắt của ba mẹ con họ có ánh sáng chưa từng có trước đây.Mỗi lần Ôn Độ đi tới, bọn họ đều cảm kích nhìn Ôn Độ.Ở Sở Thành rất nóng nhưng ở nông trường Hồng Tinh lại có tuyết rơi.Ôn Oanh nằm ở bệ cửa sổ nhìn ra ngoài, bầu trời tuyết đang rơi dày đặc, một cơn gió lạnh từ ngoài cửa sổ thổi vào, khiến cô bé phải quấn chặt quần áo.Ôn Oanh bây giờ rất cần thận.Cô bé lo lắng nhất là mình bị bệnh.Bà Ôn đang ngồi trên ghế làm giày, Ôn Oanh ngồi cạnh bà hỏi: “Bà nội, hôm nay ba con không về à?”"Tuyết rơi dày đặc thế này, ba con nhất định sẽ không thể đi xe đạp về được, nhưng đi bộ thì khác, sẽ về thôi.” Bà Ôn cảm thấy không có gì là không về được.Đang nói chuyện thì bên ngoài có tiếng mở cửa.Ôn Oanh hưng phấn trèo lên cửa sổ, nhìn ra ngoài, liền thấy một bóng người từ frong sân chậm rãi đi vào."Ba ơi, ba đã về rồi!"Ôn Oanh nhìn bà lão với ánh mắt ngưỡng mộ: “Bà nội, sao bà biết ba con nhất định sẽ về?”Bên kia người ta không cho ăn cơm miễn phí.Nếu hắn không về thì biết đi đâu ăn đây, chẳng lẽ để đói bụng sao?Bà chỉ nghĩ những lời này trong lòng. Bà lo lắng nếu nói ra sẽ đả kích đến đứa cháu gái nhỏ ngốc nghếch của mình."Đoán.""Bà nội, bà là người giỏi nhất mà con từng thấy." Ôn Oanh cuối cùng cũng hiểu ra tại sao mình có thể trốn thoát khỏi bọn buôn người: "Bà ơi, chắc chắn con giống như bà. Nếu không, con sẽ không bao giờ có thể trốn thoát được khỏi buôn người đâu."những thế người "Bà giải n"Con chỉ là không may mắn thôi." Bà cho rằng cháu gái của mình ngốc bởi vì di truyền từ người phụ nữ vô lương tâmkia.“Cũng không biết con đã đụng phải thần tiên hiển linh nào mới có thể trốn thoát.”Bằng không, làm sao hai đứa trẻ có thể trèo đèo lội suối mà trốn về nhà?Mọi người trong làng đều đang giúp tìm cô bé.Ai có thể ngờ cô bé lại bị bọn buôn người giấu trong một ngôi chùa đổ nát ở núi Đại Hắc cách đó hơn chục cây số chứ?“Bà nội chắc chắn đã làm việc thiện tích đức nên ông trời mới phù hộ cho con.”Ôn Thiều Ngọc vừa vào cửa đã nghe thấy con gái đang tâng bốc."Ồ, cái miệng nhỏ của ai mà ngọt thế? Không biết bôi bao nhiêu mật ong lên rồi nhi?"Giống như một chú chim én nhỏ, Ôn Oanh vươn tay ra, nhẹ nhàng kêu lên: "Ba, con tưởng hôm nay ba sẽ không về. Nhưng bà nội thông minh lắm, nói ba nhất định sẽ quay lại."