Tác giả:

Năm 1979. Sau khi lập thu, nhiệt độ chênh lệch giữa ngày đêm lên đến 20 độ. Gió bắc thổi tới, cái cửa ở sương phòng bị gió thổi đập qua đập lại. Bên trong cỏ khô nằm hai đứa bé mắt đều nhắm chặt, mặt mũi xanh xao, trong đó bé gái đã bị sốt đến mơ hồ. Trên trán cô bé chảy đầy máu, trong miệng lẩm bẩm không rõ, “Anh! anh trai! ” Cũng không biết qua bao lâu, một người phụ nữ mặc áo bông đi từ bên ngoài vào, sau khi nhìn xem hai đứa bé này, cô ta tức đến mức xoay người cho người đàn ông phía sau một cái tát. “Cái thứ phế vật, trông chừng hai đứa nhỏ thôi mà cũng khiến chúng nó như sắp chết! Mày có biết hai món hàng này có thể bán bao nhiêu tiền không?” Chị Hồng tức đến mức gan đều đau. Tay người đàn ông bụm mặt, đáy mắt hiện lên một tia âm ngoan, chẳng hề để ý nói, “Một đứa ngốc thì có thể bán được bao nhiêu tiền?” “Cút mẹ nó đi! Mày thì biết cái chó gì, lớn lên đẹp, dù có ngốc thì cũng là hàng tốt! Nếu mày còn không trông chừng chúng nó cẩn thận, làm hỏng món hàng của tao, tao sẽ cắt hai…

Chương 82

Thập Niên 80: Em Gái Của Nam Chủ Trong Niên Đại Văn Đã Trở LạiTác giả: Lệnh VụTruyện Điền Văn, Truyện Trọng SinhNăm 1979. Sau khi lập thu, nhiệt độ chênh lệch giữa ngày đêm lên đến 20 độ. Gió bắc thổi tới, cái cửa ở sương phòng bị gió thổi đập qua đập lại. Bên trong cỏ khô nằm hai đứa bé mắt đều nhắm chặt, mặt mũi xanh xao, trong đó bé gái đã bị sốt đến mơ hồ. Trên trán cô bé chảy đầy máu, trong miệng lẩm bẩm không rõ, “Anh! anh trai! ” Cũng không biết qua bao lâu, một người phụ nữ mặc áo bông đi từ bên ngoài vào, sau khi nhìn xem hai đứa bé này, cô ta tức đến mức xoay người cho người đàn ông phía sau một cái tát. “Cái thứ phế vật, trông chừng hai đứa nhỏ thôi mà cũng khiến chúng nó như sắp chết! Mày có biết hai món hàng này có thể bán bao nhiêu tiền không?” Chị Hồng tức đến mức gan đều đau. Tay người đàn ông bụm mặt, đáy mắt hiện lên một tia âm ngoan, chẳng hề để ý nói, “Một đứa ngốc thì có thể bán được bao nhiêu tiền?” “Cút mẹ nó đi! Mày thì biết cái chó gì, lớn lên đẹp, dù có ngốc thì cũng là hàng tốt! Nếu mày còn không trông chừng chúng nó cẩn thận, làm hỏng món hàng của tao, tao sẽ cắt hai… Cậu ta tựa vào bàn hỏi Ôn Oanh: “Cậu thật sự bị bọn buôn người bắt cóc à?”Lần trước Ôn Oanh đến trường, nhà cậu ta đã xin cho cậu ta phép, không cho cậu ta đến trường.Bà của cậu ta sợ cậu ta cũng sẽ bị bọn buôn người bắt cóc, bà muốn trói cậu ta vào thắt lưng quần mỗi ngày, mang theo cậu ta bất cứ nơi nào bà đi.Nếu Cục Công An không báo là một kẻ buôn người bị bắt và một kẻ bỏ trốn thì Trần Bảo Nhạc thật sự sẽ không thể đến trường.Ôn Oanh gật đầu: “Ừ.”Nói xong cô bé quay người định lấy sách giáo khoa ra xem trước bài tập về nhà, nhưng ai biết Trần Bảo Nhạc lại chọc cô bé. Cô bé không còn cách nào khác ngoài quay lại và đợi Trần Bảo Nhạc lên tiếng trước."Nghe nói cậu tự mình trốn thoát? Có phải thật không?" Trần Bảo Nhạc tò mò hỏi.Ôn Oanh không thể nói cho người khác biết cô bé trốn thoát như thế nào.Cô bé nói rằng cô bé đã mơ thấy mình sẽ chết. Cô bé mơ thấy kẻ buôn người đi ra ngoài một, hai tiếng mới quay lại nên nhân cơ hội này bỏ trốn, người khác nhất định sẽ không tin."Tớ không phải tự mình trốn thoát. Chi Chi cùng tớ trốn thoát. Chi Chi rất lợi hại." Nếu không có Chi Chi, cô bé chắc chắn sẽ không thể thoát khỏi tay bọn buôn người.Nhắc tới Chi Chi, Ôn Oanh lại nhớ Chi Chi.Không biết Chi Chi đã về nhà chưa?Anh trai của Chi Chi trông rất lợi hại, cô bé hơi sợ anh trai của Chi Chi. Nhưng cô bé có thể cảm nhận được anh trai của Chi Chi cũng lợi hại như anh trai cô bé.Anh ấy cũng rất thích Chi Chi nên chắc chắn sẽ bảo vệ Chi Chi, không để Chi Chi bị bọn buôn người bắt cóc nữa. Khi Ôn Oanh đang nghĩ điều gì đó, cô bé trông có vẻ ngơ ngác, giống như một kẻ ngốc.Trước đây không ai muốn chơi với cô bé, thậm chí còn muốn bắt nạt cô bé.Nếu Trần Bảo Nhạc không có nhiều chuyện muốn hỏi Ôn Oanh, cậu ta cũng sẽ không nói chuyện với Ôn Oanh nhiều như vậy."Này, Ôn Oanh, Chi Chi là ai?"Ôn Oanh nghiêm túc nói với Trần Bảo Nhạc: "Chi Chi là một người rất lợi hại!"Cô bé sẽ không nói Trần Bảo Nhạc là ai. Tên của Chi Chi rất nữ tính. Trần Bảo Nhạc chắc chắn sẽ cười nhạo Chi Chi. Cô bé muốn bảo vệ Chi Chi!“Nghe tên là biết một con nhóc thối.” Cậu ta không quan tâm đến điều đó.Ôn Oanh cũng không có giải thích, chỉ cần cô bé không tiếp lời, Trần Bảo Nhạc sẽ không tiếp tục bàn luận về Chi Chi.Cô bé không muốn nói với Trần Bảo Nhạc rằng Chi Chi là một cậu bé đẹp trai và rất thông minh! Thật không may, Chi Chi cũng như cô bé, không cao.Tống Lệ Dĩnh cũng ném cây chổi ở dưới bục giảng, chạy lại ngồi xuống cạnh Ôn Oanh.Cô nhóc quay lại cầm cục tẩy của Trần Bảo Nhạc nói: “Cho tớ mượn.”Dùng xong lại vứt trở lại.Trần Bảo Nhạc đưa tay nắm lấy tóc Tống Lệ Dĩnh: "Ai cho cậu dùng cục tẩy của tớ? Tớ có cho phép cậu dùng sao?""Đừng tưởng rằng tớ không nhìn thấy, cậu lại bắt nạt Ôn Oanh!" Tống Lệ Dĩnh hất tay Trần Bảo Nhạc ra, cuộn sách giáo khoa thành cuộn, nói với Trần Bảo Nhạc: "Nếu như cậu lại bắt nạt Ôn Oanh, tớ sẽ nói với giáo viên đấy."Đang nói chuyện thì chuông vào học vang lên, giáo viên bước vào.Ôn Oanh kéo Tống Lệ Dĩnh, Tống Lệ Dĩnh quay người lại, giả vờ chăm chú nghe giảng.Thầy cô giảng bài tốt hơn nhiều so với việc học ở nhà.Ôn Oanh phát hiện những lời giáo viên nói không có gì khó khăn với mình, cô bé đều hiểu rõ mọi thứ.

Cậu ta tựa vào bàn hỏi Ôn Oanh: “Cậu thật sự bị bọn buôn người bắt cóc à?”

Lần trước Ôn Oanh đến trường, nhà cậu ta đã xin cho cậu ta phép, không cho cậu ta đến trường.

Bà của cậu ta sợ cậu ta cũng sẽ bị bọn buôn người bắt cóc, bà muốn trói cậu ta vào thắt lưng quần mỗi ngày, mang theo cậu ta bất cứ nơi nào bà đi.

Nếu Cục Công An không báo là một kẻ buôn người bị bắt và một kẻ bỏ trốn thì Trần Bảo Nhạc thật sự sẽ không thể đến trường.

Ôn Oanh gật đầu: “Ừ.”

Nói xong cô bé quay người định lấy sách giáo khoa ra xem trước bài tập về nhà, nhưng ai biết Trần Bảo Nhạc lại chọc cô bé. Cô bé không còn cách nào khác ngoài quay lại và đợi Trần Bảo Nhạc lên tiếng trước.

"Nghe nói cậu tự mình trốn thoát? Có phải thật không?" Trần Bảo Nhạc tò mò hỏi.

Ôn Oanh không thể nói cho người khác biết cô bé trốn thoát như thế nào.

Cô bé nói rằng cô bé đã mơ thấy mình sẽ chết. Cô bé mơ thấy kẻ buôn người đi ra ngoài một, hai tiếng mới quay lại nên nhân cơ hội này bỏ trốn, người khác nhất định sẽ không tin.

"Tớ không phải tự mình trốn thoát. Chi Chi cùng tớ trốn thoát. Chi Chi rất lợi hại." Nếu không có Chi Chi, cô bé chắc chắn sẽ không thể thoát khỏi tay bọn buôn người.

Nhắc tới Chi Chi, Ôn Oanh lại nhớ Chi Chi.

Không biết Chi Chi đã về nhà chưa?

Anh trai của Chi Chi trông rất lợi hại, cô bé hơi sợ anh trai của Chi Chi. Nhưng cô bé có thể cảm nhận được anh trai của Chi Chi cũng lợi hại như anh trai cô bé.

Anh ấy cũng rất thích Chi Chi nên chắc chắn sẽ bảo vệ Chi Chi, không để Chi Chi bị bọn buôn người bắt cóc nữa. Khi Ôn Oanh đang nghĩ điều gì đó, cô bé trông có vẻ ngơ ngác, giống như một kẻ ngốc.

Trước đây không ai muốn chơi với cô bé, thậm chí còn muốn bắt nạt cô bé.

Nếu Trần Bảo Nhạc không có nhiều chuyện muốn hỏi Ôn Oanh, cậu ta cũng sẽ không nói chuyện với Ôn Oanh nhiều như vậy.

"Này, Ôn Oanh, Chi Chi là ai?"

Ôn Oanh nghiêm túc nói với Trần Bảo Nhạc: "Chi Chi là một người rất lợi hại!"

Cô bé sẽ không nói Trần Bảo Nhạc là ai. Tên của Chi Chi rất nữ tính. Trần Bảo Nhạc chắc chắn sẽ cười nhạo Chi Chi. Cô bé muốn bảo vệ Chi Chi!

“Nghe tên là biết một con nhóc thối.” Cậu ta không quan tâm đến điều đó.

Ôn Oanh cũng không có giải thích, chỉ cần cô bé không tiếp lời, Trần Bảo Nhạc sẽ không tiếp tục bàn luận về Chi Chi.

Cô bé không muốn nói với Trần Bảo Nhạc rằng Chi Chi là một cậu bé đẹp trai và rất thông minh! Thật không may, Chi Chi cũng như cô bé, không cao.

Tống Lệ Dĩnh cũng ném cây chổi ở dưới bục giảng, chạy lại ngồi xuống cạnh Ôn Oanh.

Cô nhóc quay lại cầm cục tẩy của Trần Bảo Nhạc nói: “Cho tớ mượn.”

Dùng xong lại vứt trở lại.

Trần Bảo Nhạc đưa tay nắm lấy tóc Tống Lệ Dĩnh: "Ai cho cậu dùng cục tẩy của tớ? Tớ có cho phép cậu dùng sao?"

"Đừng tưởng rằng tớ không nhìn thấy, cậu lại bắt nạt Ôn Oanh!" Tống Lệ Dĩnh hất tay Trần Bảo Nhạc ra, cuộn sách giáo khoa thành cuộn, nói với Trần Bảo Nhạc: "Nếu như cậu lại bắt nạt Ôn Oanh, tớ sẽ nói với giáo viên đấy."

Đang nói chuyện thì chuông vào học vang lên, giáo viên bước vào.

Ôn Oanh kéo Tống Lệ Dĩnh, Tống Lệ Dĩnh quay người lại, giả vờ chăm chú nghe giảng.

Thầy cô giảng bài tốt hơn nhiều so với việc học ở nhà.

Ôn Oanh phát hiện những lời giáo viên nói không có gì khó khăn với mình, cô bé đều hiểu rõ mọi thứ.

Thập Niên 80: Em Gái Của Nam Chủ Trong Niên Đại Văn Đã Trở LạiTác giả: Lệnh VụTruyện Điền Văn, Truyện Trọng SinhNăm 1979. Sau khi lập thu, nhiệt độ chênh lệch giữa ngày đêm lên đến 20 độ. Gió bắc thổi tới, cái cửa ở sương phòng bị gió thổi đập qua đập lại. Bên trong cỏ khô nằm hai đứa bé mắt đều nhắm chặt, mặt mũi xanh xao, trong đó bé gái đã bị sốt đến mơ hồ. Trên trán cô bé chảy đầy máu, trong miệng lẩm bẩm không rõ, “Anh! anh trai! ” Cũng không biết qua bao lâu, một người phụ nữ mặc áo bông đi từ bên ngoài vào, sau khi nhìn xem hai đứa bé này, cô ta tức đến mức xoay người cho người đàn ông phía sau một cái tát. “Cái thứ phế vật, trông chừng hai đứa nhỏ thôi mà cũng khiến chúng nó như sắp chết! Mày có biết hai món hàng này có thể bán bao nhiêu tiền không?” Chị Hồng tức đến mức gan đều đau. Tay người đàn ông bụm mặt, đáy mắt hiện lên một tia âm ngoan, chẳng hề để ý nói, “Một đứa ngốc thì có thể bán được bao nhiêu tiền?” “Cút mẹ nó đi! Mày thì biết cái chó gì, lớn lên đẹp, dù có ngốc thì cũng là hàng tốt! Nếu mày còn không trông chừng chúng nó cẩn thận, làm hỏng món hàng của tao, tao sẽ cắt hai… Cậu ta tựa vào bàn hỏi Ôn Oanh: “Cậu thật sự bị bọn buôn người bắt cóc à?”Lần trước Ôn Oanh đến trường, nhà cậu ta đã xin cho cậu ta phép, không cho cậu ta đến trường.Bà của cậu ta sợ cậu ta cũng sẽ bị bọn buôn người bắt cóc, bà muốn trói cậu ta vào thắt lưng quần mỗi ngày, mang theo cậu ta bất cứ nơi nào bà đi.Nếu Cục Công An không báo là một kẻ buôn người bị bắt và một kẻ bỏ trốn thì Trần Bảo Nhạc thật sự sẽ không thể đến trường.Ôn Oanh gật đầu: “Ừ.”Nói xong cô bé quay người định lấy sách giáo khoa ra xem trước bài tập về nhà, nhưng ai biết Trần Bảo Nhạc lại chọc cô bé. Cô bé không còn cách nào khác ngoài quay lại và đợi Trần Bảo Nhạc lên tiếng trước."Nghe nói cậu tự mình trốn thoát? Có phải thật không?" Trần Bảo Nhạc tò mò hỏi.Ôn Oanh không thể nói cho người khác biết cô bé trốn thoát như thế nào.Cô bé nói rằng cô bé đã mơ thấy mình sẽ chết. Cô bé mơ thấy kẻ buôn người đi ra ngoài một, hai tiếng mới quay lại nên nhân cơ hội này bỏ trốn, người khác nhất định sẽ không tin."Tớ không phải tự mình trốn thoát. Chi Chi cùng tớ trốn thoát. Chi Chi rất lợi hại." Nếu không có Chi Chi, cô bé chắc chắn sẽ không thể thoát khỏi tay bọn buôn người.Nhắc tới Chi Chi, Ôn Oanh lại nhớ Chi Chi.Không biết Chi Chi đã về nhà chưa?Anh trai của Chi Chi trông rất lợi hại, cô bé hơi sợ anh trai của Chi Chi. Nhưng cô bé có thể cảm nhận được anh trai của Chi Chi cũng lợi hại như anh trai cô bé.Anh ấy cũng rất thích Chi Chi nên chắc chắn sẽ bảo vệ Chi Chi, không để Chi Chi bị bọn buôn người bắt cóc nữa. Khi Ôn Oanh đang nghĩ điều gì đó, cô bé trông có vẻ ngơ ngác, giống như một kẻ ngốc.Trước đây không ai muốn chơi với cô bé, thậm chí còn muốn bắt nạt cô bé.Nếu Trần Bảo Nhạc không có nhiều chuyện muốn hỏi Ôn Oanh, cậu ta cũng sẽ không nói chuyện với Ôn Oanh nhiều như vậy."Này, Ôn Oanh, Chi Chi là ai?"Ôn Oanh nghiêm túc nói với Trần Bảo Nhạc: "Chi Chi là một người rất lợi hại!"Cô bé sẽ không nói Trần Bảo Nhạc là ai. Tên của Chi Chi rất nữ tính. Trần Bảo Nhạc chắc chắn sẽ cười nhạo Chi Chi. Cô bé muốn bảo vệ Chi Chi!“Nghe tên là biết một con nhóc thối.” Cậu ta không quan tâm đến điều đó.Ôn Oanh cũng không có giải thích, chỉ cần cô bé không tiếp lời, Trần Bảo Nhạc sẽ không tiếp tục bàn luận về Chi Chi.Cô bé không muốn nói với Trần Bảo Nhạc rằng Chi Chi là một cậu bé đẹp trai và rất thông minh! Thật không may, Chi Chi cũng như cô bé, không cao.Tống Lệ Dĩnh cũng ném cây chổi ở dưới bục giảng, chạy lại ngồi xuống cạnh Ôn Oanh.Cô nhóc quay lại cầm cục tẩy của Trần Bảo Nhạc nói: “Cho tớ mượn.”Dùng xong lại vứt trở lại.Trần Bảo Nhạc đưa tay nắm lấy tóc Tống Lệ Dĩnh: "Ai cho cậu dùng cục tẩy của tớ? Tớ có cho phép cậu dùng sao?""Đừng tưởng rằng tớ không nhìn thấy, cậu lại bắt nạt Ôn Oanh!" Tống Lệ Dĩnh hất tay Trần Bảo Nhạc ra, cuộn sách giáo khoa thành cuộn, nói với Trần Bảo Nhạc: "Nếu như cậu lại bắt nạt Ôn Oanh, tớ sẽ nói với giáo viên đấy."Đang nói chuyện thì chuông vào học vang lên, giáo viên bước vào.Ôn Oanh kéo Tống Lệ Dĩnh, Tống Lệ Dĩnh quay người lại, giả vờ chăm chú nghe giảng.Thầy cô giảng bài tốt hơn nhiều so với việc học ở nhà.Ôn Oanh phát hiện những lời giáo viên nói không có gì khó khăn với mình, cô bé đều hiểu rõ mọi thứ.

Chương 82