Năm 1979. Sau khi lập thu, nhiệt độ chênh lệch giữa ngày đêm lên đến 20 độ. Gió bắc thổi tới, cái cửa ở sương phòng bị gió thổi đập qua đập lại. Bên trong cỏ khô nằm hai đứa bé mắt đều nhắm chặt, mặt mũi xanh xao, trong đó bé gái đã bị sốt đến mơ hồ. Trên trán cô bé chảy đầy máu, trong miệng lẩm bẩm không rõ, “Anh! anh trai! ” Cũng không biết qua bao lâu, một người phụ nữ mặc áo bông đi từ bên ngoài vào, sau khi nhìn xem hai đứa bé này, cô ta tức đến mức xoay người cho người đàn ông phía sau một cái tát. “Cái thứ phế vật, trông chừng hai đứa nhỏ thôi mà cũng khiến chúng nó như sắp chết! Mày có biết hai món hàng này có thể bán bao nhiêu tiền không?” Chị Hồng tức đến mức gan đều đau. Tay người đàn ông bụm mặt, đáy mắt hiện lên một tia âm ngoan, chẳng hề để ý nói, “Một đứa ngốc thì có thể bán được bao nhiêu tiền?” “Cút mẹ nó đi! Mày thì biết cái chó gì, lớn lên đẹp, dù có ngốc thì cũng là hàng tốt! Nếu mày còn không trông chừng chúng nó cẩn thận, làm hỏng món hàng của tao, tao sẽ cắt hai…
Chương 125
Thập Niên 80: Em Gái Của Nam Chủ Trong Niên Đại Văn Đã Trở LạiTác giả: Lệnh VụTruyện Điền Văn, Truyện Trọng SinhNăm 1979. Sau khi lập thu, nhiệt độ chênh lệch giữa ngày đêm lên đến 20 độ. Gió bắc thổi tới, cái cửa ở sương phòng bị gió thổi đập qua đập lại. Bên trong cỏ khô nằm hai đứa bé mắt đều nhắm chặt, mặt mũi xanh xao, trong đó bé gái đã bị sốt đến mơ hồ. Trên trán cô bé chảy đầy máu, trong miệng lẩm bẩm không rõ, “Anh! anh trai! ” Cũng không biết qua bao lâu, một người phụ nữ mặc áo bông đi từ bên ngoài vào, sau khi nhìn xem hai đứa bé này, cô ta tức đến mức xoay người cho người đàn ông phía sau một cái tát. “Cái thứ phế vật, trông chừng hai đứa nhỏ thôi mà cũng khiến chúng nó như sắp chết! Mày có biết hai món hàng này có thể bán bao nhiêu tiền không?” Chị Hồng tức đến mức gan đều đau. Tay người đàn ông bụm mặt, đáy mắt hiện lên một tia âm ngoan, chẳng hề để ý nói, “Một đứa ngốc thì có thể bán được bao nhiêu tiền?” “Cút mẹ nó đi! Mày thì biết cái chó gì, lớn lên đẹp, dù có ngốc thì cũng là hàng tốt! Nếu mày còn không trông chừng chúng nó cẩn thận, làm hỏng món hàng của tao, tao sẽ cắt hai… Luật Cảnh Chi nghĩ rằng chỉ cần đi đến đất liền, cậu bé có thể không cần tham gia buổi họp mặt gia đình một tháng bốn ngày này nữa.“Cảnh Chi muốn đi một mình hả?”Ông cụ tò mò nhìn cháu trai út, không ai biết ông cụ đang nghĩ gì.“Cháu muốn đi cùng anh trai, cũng không cần lâu quá, một khoảng thời gian ngắn là được rồi ạ.” Luật Cảnh Chi không sợ ông cụ chút nào, mạnh dạn đề nghị.Mọi người đều nghĩ Luật Cảnh Chi ngây thơ, không ngờ ông cụ lại đồng ý.“Được, ông sẽ cử vài người lợi hại đi cùng cháu, để cháu và anh trai đến bờ bên kia chơi vài ngày. Đến lúc đó nhớ về sớm một chút nhé.”Luật Cảnh Chi vui mừng nói: “Cảm ơn ông ạ!”Sau bữa cơm đoàn viên, Thẩm Thanh Đường Muốn tìm con trai gây rắc rối, dạy dỗ con vì nói lung tung.Cô ta vừa bước tới thì con trai lớn đã mở miệng hỏi cô ta trước: “Mẹ, mẹ có việc gì?”Thẩm Thanh Đường đối diện với ánh mắt nhìn thấu tất cả của con trai lớn, rồi lại nhìn vào dángvẽ bảo vệ em của con trai, sao còn dám nói một câu nào với con trai út?“Mẹ chỉ muốn nhắc nhở hai con, nếu có đi sang bờ bên kia, nhớ chú ý an toàn.”“Cảm ơn mẹ đã quan tâm.” Luật Hạo Chi mỉm cười cảm ơnThẩm Thanh Đường nghẹn một hơi rời đi.Luật Hạo Chi đợi mẹ đi rồi mới nói với em trai: “Chi Chi, em đừng giận mẹ. Mẹ là người rất coi trọng thể diện. Dù sao đi nữa, nể tình mẹ đã sinh ra chúng ta, nên giữ cho mẹ chút thể diện.”“Không phải bà ấy là sợ quá khứ sao? Em nói sự thật mà bà ấy còn không vui?” Luật Cảnh Chi nói câu này khiến Luật Hạo Chi không còn gì để nói.May mà mẹ không chất vấn em trai, nếu không chắc chắn sẽ tức đến thở hổn hển, cộng thêm thẹn quá hóa giận.“Chi Chi, em nói chuyện như vậy, sau này chắc chắn sẽ không có cô gái nào thích em đâu.” Luật Hạo Chi đã mười hai tuổi, cậu ấy đã bắt đầu tham gia đủ loại tiệc tùng từ lâu rồi.Cậu ấy biết nhiều hơn em trai.Luật Cảnh Chi cau mày, lạnh nhạt nói: “Không thích thì càng tốt.”Cậu bé chỉ mong những cô gái đó đừng đến quấy rầy cậu bé.Mỗi lần bị ép phải dự tiệc, luôn có rất nhiều cô bé đến quấy rầy cậu bé hỏi tại sao lông mi cậu bélại dài như vậy? Tại sao da cậu bé lại trắng như vậy? Và tại sao cậu bé không mặc váy?Vẫn là Oanh Oanh tốt hơn, ít nói còn biết cậu bé là con trai, còn gọi cậu bé là Chi Chi!“Sắp đến Tết rồi, bây giờ em còn muốn sang bờ bên kia sao?”Luật Cảnh Chi không muốn ở lại đây, cậu bé cảm thấy nơi này rất ngột ngạt.Mặc dù bờ bên kia nghèo khó, nhưng lại khiến cậu bé cảm nhận được hương vị của tự do. Cậu bé không thích gia đình nhà họ Luật, luôn muốn trốn tránh.Ba mẹ không làm tròn bổn phận, cậu bé bị người có ý đồ xấu bắt đi, bọn họ cũng không hay biết. Mẹ cậu bé suốt ngày chỉ biết khóc, còn chê cậu bé không thông minh bằng anh trai.Nếu không phải cậu bé và anh trai có quan hệ tốt, cũng không có ý định cạnh tranh với anh trai, thì với cái cách ngu xuẩn mà mẹ cậu bé suốt ngày trút giận lên con trai như vậy, chắc chắn đã khiến hai anh em trở mặt thành thù rồi.“Anh không thích bờ bên kia sao? Hay là anh cảm thấy bờ bên kia quá nghèo?”Luật Cảnh Chi từ nhỏ đã thông minh, sinh ra trong gia đình đầy mưu mô như vậy, cậu bé càng thông minh hơn những đứa trẻ bình thường. Cậu bé thích ở một mình, bộ não sẽ không ngừng suy nghĩ rất nhiều thứ.Đôi khi, cậu bé còn nhìn thấu mọi chuyện hơn cả người lớn.Đó là bởi vì cậu bé luôn tự coi mình là người ngoài cuộc.
Thập Niên 80: Em Gái Của Nam Chủ Trong Niên Đại Văn Đã Trở LạiTác giả: Lệnh VụTruyện Điền Văn, Truyện Trọng SinhNăm 1979. Sau khi lập thu, nhiệt độ chênh lệch giữa ngày đêm lên đến 20 độ. Gió bắc thổi tới, cái cửa ở sương phòng bị gió thổi đập qua đập lại. Bên trong cỏ khô nằm hai đứa bé mắt đều nhắm chặt, mặt mũi xanh xao, trong đó bé gái đã bị sốt đến mơ hồ. Trên trán cô bé chảy đầy máu, trong miệng lẩm bẩm không rõ, “Anh! anh trai! ” Cũng không biết qua bao lâu, một người phụ nữ mặc áo bông đi từ bên ngoài vào, sau khi nhìn xem hai đứa bé này, cô ta tức đến mức xoay người cho người đàn ông phía sau một cái tát. “Cái thứ phế vật, trông chừng hai đứa nhỏ thôi mà cũng khiến chúng nó như sắp chết! Mày có biết hai món hàng này có thể bán bao nhiêu tiền không?” Chị Hồng tức đến mức gan đều đau. Tay người đàn ông bụm mặt, đáy mắt hiện lên một tia âm ngoan, chẳng hề để ý nói, “Một đứa ngốc thì có thể bán được bao nhiêu tiền?” “Cút mẹ nó đi! Mày thì biết cái chó gì, lớn lên đẹp, dù có ngốc thì cũng là hàng tốt! Nếu mày còn không trông chừng chúng nó cẩn thận, làm hỏng món hàng của tao, tao sẽ cắt hai… Luật Cảnh Chi nghĩ rằng chỉ cần đi đến đất liền, cậu bé có thể không cần tham gia buổi họp mặt gia đình một tháng bốn ngày này nữa.“Cảnh Chi muốn đi một mình hả?”Ông cụ tò mò nhìn cháu trai út, không ai biết ông cụ đang nghĩ gì.“Cháu muốn đi cùng anh trai, cũng không cần lâu quá, một khoảng thời gian ngắn là được rồi ạ.” Luật Cảnh Chi không sợ ông cụ chút nào, mạnh dạn đề nghị.Mọi người đều nghĩ Luật Cảnh Chi ngây thơ, không ngờ ông cụ lại đồng ý.“Được, ông sẽ cử vài người lợi hại đi cùng cháu, để cháu và anh trai đến bờ bên kia chơi vài ngày. Đến lúc đó nhớ về sớm một chút nhé.”Luật Cảnh Chi vui mừng nói: “Cảm ơn ông ạ!”Sau bữa cơm đoàn viên, Thẩm Thanh Đường Muốn tìm con trai gây rắc rối, dạy dỗ con vì nói lung tung.Cô ta vừa bước tới thì con trai lớn đã mở miệng hỏi cô ta trước: “Mẹ, mẹ có việc gì?”Thẩm Thanh Đường đối diện với ánh mắt nhìn thấu tất cả của con trai lớn, rồi lại nhìn vào dángvẽ bảo vệ em của con trai, sao còn dám nói một câu nào với con trai út?“Mẹ chỉ muốn nhắc nhở hai con, nếu có đi sang bờ bên kia, nhớ chú ý an toàn.”“Cảm ơn mẹ đã quan tâm.” Luật Hạo Chi mỉm cười cảm ơnThẩm Thanh Đường nghẹn một hơi rời đi.Luật Hạo Chi đợi mẹ đi rồi mới nói với em trai: “Chi Chi, em đừng giận mẹ. Mẹ là người rất coi trọng thể diện. Dù sao đi nữa, nể tình mẹ đã sinh ra chúng ta, nên giữ cho mẹ chút thể diện.”“Không phải bà ấy là sợ quá khứ sao? Em nói sự thật mà bà ấy còn không vui?” Luật Cảnh Chi nói câu này khiến Luật Hạo Chi không còn gì để nói.May mà mẹ không chất vấn em trai, nếu không chắc chắn sẽ tức đến thở hổn hển, cộng thêm thẹn quá hóa giận.“Chi Chi, em nói chuyện như vậy, sau này chắc chắn sẽ không có cô gái nào thích em đâu.” Luật Hạo Chi đã mười hai tuổi, cậu ấy đã bắt đầu tham gia đủ loại tiệc tùng từ lâu rồi.Cậu ấy biết nhiều hơn em trai.Luật Cảnh Chi cau mày, lạnh nhạt nói: “Không thích thì càng tốt.”Cậu bé chỉ mong những cô gái đó đừng đến quấy rầy cậu bé.Mỗi lần bị ép phải dự tiệc, luôn có rất nhiều cô bé đến quấy rầy cậu bé hỏi tại sao lông mi cậu bélại dài như vậy? Tại sao da cậu bé lại trắng như vậy? Và tại sao cậu bé không mặc váy?Vẫn là Oanh Oanh tốt hơn, ít nói còn biết cậu bé là con trai, còn gọi cậu bé là Chi Chi!“Sắp đến Tết rồi, bây giờ em còn muốn sang bờ bên kia sao?”Luật Cảnh Chi không muốn ở lại đây, cậu bé cảm thấy nơi này rất ngột ngạt.Mặc dù bờ bên kia nghèo khó, nhưng lại khiến cậu bé cảm nhận được hương vị của tự do. Cậu bé không thích gia đình nhà họ Luật, luôn muốn trốn tránh.Ba mẹ không làm tròn bổn phận, cậu bé bị người có ý đồ xấu bắt đi, bọn họ cũng không hay biết. Mẹ cậu bé suốt ngày chỉ biết khóc, còn chê cậu bé không thông minh bằng anh trai.Nếu không phải cậu bé và anh trai có quan hệ tốt, cũng không có ý định cạnh tranh với anh trai, thì với cái cách ngu xuẩn mà mẹ cậu bé suốt ngày trút giận lên con trai như vậy, chắc chắn đã khiến hai anh em trở mặt thành thù rồi.“Anh không thích bờ bên kia sao? Hay là anh cảm thấy bờ bên kia quá nghèo?”Luật Cảnh Chi từ nhỏ đã thông minh, sinh ra trong gia đình đầy mưu mô như vậy, cậu bé càng thông minh hơn những đứa trẻ bình thường. Cậu bé thích ở một mình, bộ não sẽ không ngừng suy nghĩ rất nhiều thứ.Đôi khi, cậu bé còn nhìn thấu mọi chuyện hơn cả người lớn.Đó là bởi vì cậu bé luôn tự coi mình là người ngoài cuộc.
Thập Niên 80: Em Gái Của Nam Chủ Trong Niên Đại Văn Đã Trở LạiTác giả: Lệnh VụTruyện Điền Văn, Truyện Trọng SinhNăm 1979. Sau khi lập thu, nhiệt độ chênh lệch giữa ngày đêm lên đến 20 độ. Gió bắc thổi tới, cái cửa ở sương phòng bị gió thổi đập qua đập lại. Bên trong cỏ khô nằm hai đứa bé mắt đều nhắm chặt, mặt mũi xanh xao, trong đó bé gái đã bị sốt đến mơ hồ. Trên trán cô bé chảy đầy máu, trong miệng lẩm bẩm không rõ, “Anh! anh trai! ” Cũng không biết qua bao lâu, một người phụ nữ mặc áo bông đi từ bên ngoài vào, sau khi nhìn xem hai đứa bé này, cô ta tức đến mức xoay người cho người đàn ông phía sau một cái tát. “Cái thứ phế vật, trông chừng hai đứa nhỏ thôi mà cũng khiến chúng nó như sắp chết! Mày có biết hai món hàng này có thể bán bao nhiêu tiền không?” Chị Hồng tức đến mức gan đều đau. Tay người đàn ông bụm mặt, đáy mắt hiện lên một tia âm ngoan, chẳng hề để ý nói, “Một đứa ngốc thì có thể bán được bao nhiêu tiền?” “Cút mẹ nó đi! Mày thì biết cái chó gì, lớn lên đẹp, dù có ngốc thì cũng là hàng tốt! Nếu mày còn không trông chừng chúng nó cẩn thận, làm hỏng món hàng của tao, tao sẽ cắt hai… Luật Cảnh Chi nghĩ rằng chỉ cần đi đến đất liền, cậu bé có thể không cần tham gia buổi họp mặt gia đình một tháng bốn ngày này nữa.“Cảnh Chi muốn đi một mình hả?”Ông cụ tò mò nhìn cháu trai út, không ai biết ông cụ đang nghĩ gì.“Cháu muốn đi cùng anh trai, cũng không cần lâu quá, một khoảng thời gian ngắn là được rồi ạ.” Luật Cảnh Chi không sợ ông cụ chút nào, mạnh dạn đề nghị.Mọi người đều nghĩ Luật Cảnh Chi ngây thơ, không ngờ ông cụ lại đồng ý.“Được, ông sẽ cử vài người lợi hại đi cùng cháu, để cháu và anh trai đến bờ bên kia chơi vài ngày. Đến lúc đó nhớ về sớm một chút nhé.”Luật Cảnh Chi vui mừng nói: “Cảm ơn ông ạ!”Sau bữa cơm đoàn viên, Thẩm Thanh Đường Muốn tìm con trai gây rắc rối, dạy dỗ con vì nói lung tung.Cô ta vừa bước tới thì con trai lớn đã mở miệng hỏi cô ta trước: “Mẹ, mẹ có việc gì?”Thẩm Thanh Đường đối diện với ánh mắt nhìn thấu tất cả của con trai lớn, rồi lại nhìn vào dángvẽ bảo vệ em của con trai, sao còn dám nói một câu nào với con trai út?“Mẹ chỉ muốn nhắc nhở hai con, nếu có đi sang bờ bên kia, nhớ chú ý an toàn.”“Cảm ơn mẹ đã quan tâm.” Luật Hạo Chi mỉm cười cảm ơnThẩm Thanh Đường nghẹn một hơi rời đi.Luật Hạo Chi đợi mẹ đi rồi mới nói với em trai: “Chi Chi, em đừng giận mẹ. Mẹ là người rất coi trọng thể diện. Dù sao đi nữa, nể tình mẹ đã sinh ra chúng ta, nên giữ cho mẹ chút thể diện.”“Không phải bà ấy là sợ quá khứ sao? Em nói sự thật mà bà ấy còn không vui?” Luật Cảnh Chi nói câu này khiến Luật Hạo Chi không còn gì để nói.May mà mẹ không chất vấn em trai, nếu không chắc chắn sẽ tức đến thở hổn hển, cộng thêm thẹn quá hóa giận.“Chi Chi, em nói chuyện như vậy, sau này chắc chắn sẽ không có cô gái nào thích em đâu.” Luật Hạo Chi đã mười hai tuổi, cậu ấy đã bắt đầu tham gia đủ loại tiệc tùng từ lâu rồi.Cậu ấy biết nhiều hơn em trai.Luật Cảnh Chi cau mày, lạnh nhạt nói: “Không thích thì càng tốt.”Cậu bé chỉ mong những cô gái đó đừng đến quấy rầy cậu bé.Mỗi lần bị ép phải dự tiệc, luôn có rất nhiều cô bé đến quấy rầy cậu bé hỏi tại sao lông mi cậu bélại dài như vậy? Tại sao da cậu bé lại trắng như vậy? Và tại sao cậu bé không mặc váy?Vẫn là Oanh Oanh tốt hơn, ít nói còn biết cậu bé là con trai, còn gọi cậu bé là Chi Chi!“Sắp đến Tết rồi, bây giờ em còn muốn sang bờ bên kia sao?”Luật Cảnh Chi không muốn ở lại đây, cậu bé cảm thấy nơi này rất ngột ngạt.Mặc dù bờ bên kia nghèo khó, nhưng lại khiến cậu bé cảm nhận được hương vị của tự do. Cậu bé không thích gia đình nhà họ Luật, luôn muốn trốn tránh.Ba mẹ không làm tròn bổn phận, cậu bé bị người có ý đồ xấu bắt đi, bọn họ cũng không hay biết. Mẹ cậu bé suốt ngày chỉ biết khóc, còn chê cậu bé không thông minh bằng anh trai.Nếu không phải cậu bé và anh trai có quan hệ tốt, cũng không có ý định cạnh tranh với anh trai, thì với cái cách ngu xuẩn mà mẹ cậu bé suốt ngày trút giận lên con trai như vậy, chắc chắn đã khiến hai anh em trở mặt thành thù rồi.“Anh không thích bờ bên kia sao? Hay là anh cảm thấy bờ bên kia quá nghèo?”Luật Cảnh Chi từ nhỏ đã thông minh, sinh ra trong gia đình đầy mưu mô như vậy, cậu bé càng thông minh hơn những đứa trẻ bình thường. Cậu bé thích ở một mình, bộ não sẽ không ngừng suy nghĩ rất nhiều thứ.Đôi khi, cậu bé còn nhìn thấu mọi chuyện hơn cả người lớn.Đó là bởi vì cậu bé luôn tự coi mình là người ngoài cuộc.