Năm 1979. Sau khi lập thu, nhiệt độ chênh lệch giữa ngày đêm lên đến 20 độ. Gió bắc thổi tới, cái cửa ở sương phòng bị gió thổi đập qua đập lại. Bên trong cỏ khô nằm hai đứa bé mắt đều nhắm chặt, mặt mũi xanh xao, trong đó bé gái đã bị sốt đến mơ hồ. Trên trán cô bé chảy đầy máu, trong miệng lẩm bẩm không rõ, “Anh! anh trai! ” Cũng không biết qua bao lâu, một người phụ nữ mặc áo bông đi từ bên ngoài vào, sau khi nhìn xem hai đứa bé này, cô ta tức đến mức xoay người cho người đàn ông phía sau một cái tát. “Cái thứ phế vật, trông chừng hai đứa nhỏ thôi mà cũng khiến chúng nó như sắp chết! Mày có biết hai món hàng này có thể bán bao nhiêu tiền không?” Chị Hồng tức đến mức gan đều đau. Tay người đàn ông bụm mặt, đáy mắt hiện lên một tia âm ngoan, chẳng hề để ý nói, “Một đứa ngốc thì có thể bán được bao nhiêu tiền?” “Cút mẹ nó đi! Mày thì biết cái chó gì, lớn lên đẹp, dù có ngốc thì cũng là hàng tốt! Nếu mày còn không trông chừng chúng nó cẩn thận, làm hỏng món hàng của tao, tao sẽ cắt hai…
Chương 160
Thập Niên 80: Em Gái Của Nam Chủ Trong Niên Đại Văn Đã Trở LạiTác giả: Lệnh VụTruyện Điền Văn, Truyện Trọng SinhNăm 1979. Sau khi lập thu, nhiệt độ chênh lệch giữa ngày đêm lên đến 20 độ. Gió bắc thổi tới, cái cửa ở sương phòng bị gió thổi đập qua đập lại. Bên trong cỏ khô nằm hai đứa bé mắt đều nhắm chặt, mặt mũi xanh xao, trong đó bé gái đã bị sốt đến mơ hồ. Trên trán cô bé chảy đầy máu, trong miệng lẩm bẩm không rõ, “Anh! anh trai! ” Cũng không biết qua bao lâu, một người phụ nữ mặc áo bông đi từ bên ngoài vào, sau khi nhìn xem hai đứa bé này, cô ta tức đến mức xoay người cho người đàn ông phía sau một cái tát. “Cái thứ phế vật, trông chừng hai đứa nhỏ thôi mà cũng khiến chúng nó như sắp chết! Mày có biết hai món hàng này có thể bán bao nhiêu tiền không?” Chị Hồng tức đến mức gan đều đau. Tay người đàn ông bụm mặt, đáy mắt hiện lên một tia âm ngoan, chẳng hề để ý nói, “Một đứa ngốc thì có thể bán được bao nhiêu tiền?” “Cút mẹ nó đi! Mày thì biết cái chó gì, lớn lên đẹp, dù có ngốc thì cũng là hàng tốt! Nếu mày còn không trông chừng chúng nó cẩn thận, làm hỏng món hàng của tao, tao sẽ cắt hai… Cảm giác đó thật sự là...Khiến cho người ta kích động.Không ít người bị cảnh tượng này cuốn hút, lập tức rút tiền ra mua áo sơ mi.Những người còn đang do dự, thấy những chiếc áo sơ mi lần lượt được người khác mua hết, cũngvội vàng rút tiền ra mua. Sợ rằng bỏ lỡ hôm nay sẽ không còn mua được nữa.Cứ như vậy chín mươi mấy chiếc áo sơ mi đã bán hết sạch trong chốc lát.Những người đến sau nghe tin muốn mua thì phát hiện sạp hàng đã không còn nữa.Áo đã bán hết.Ôn Độ thu dọn những chiếc áo đã may, cất vào túi. Rồi gấp tấm vải trải dưới đất và bỏ vào túi. Cuối cùng dùng dây thừng buộc chặt lại, cầm trong tay, dẫn cả nhà đi chơi hội.Lễ hội rất đông người, có người bán đồ ăn, có người biểu diễn xiếc.Tiếng người huyên náo.Ôn Độ nắm chặt tay em gái, Ôn Thiều Ngọc nắm tay Luật Cảnh Chi, bà Ôn đi phía trước.Cả nhà đi từ đầu lễ hội đi đến cuối lễ hội.Thấy món gì ngon lạ, Ôn Độ lại rút tiền ra mua một phần.“Mua cái này làm gì? Đắt thế, phí tiền ra. Về nhà bà làm cho mà ăn.”Bà Ôn không nỡ tiêu tiền, không định để cháu trai mua.Ôn Độ khuyên bà: “Bà ơi, về đến nhà trời tối mất rồi. Không ăn sao được? Người lớn chịu được chứ trẻ con thì chịu sao nổi.”Lúc nói câu này, Ôn Độ hoàn toàn không nhận ra mình cũng còn là trẻ con.Nghe vậy, bà Ôn không nói gì nữa, cũng không cản cháu trai nữa.Ôn Thiều Ngọc cũng rất thích không khí này, thấy người ta hát hí khúc là đứng lại không chịu đi, nhất định phải nghe người ta hát xong mới đi.Lễ hội như thế này đã rất nhiều năm rồi không có.Năm nay là lần đầu tiên.Không chỉ Ôn Thiều Ngọc Muốn xem, những người khác cũng muốn xem.Ôn Độ chi tiền Gọt chút đồ ăn, lại gọi một ấm trà, để cả nhà ngồi ở hàng ghế trước xem kịch.Xem kịch xong, ăn uống no nê, cả nhà tiếp tục đi dạo.Đi hết lễ hội, khi lên xe về thì trời đã tối rồi.Bọn họ ngồi chuyến xe buýt cuối cùng để về nhà, hai đứa nhỏ đã không mở mắt nổi vì quá buồn ngủ.Ôn Thiều Ngọc còn phải đến Trạm máy móc nông nghiệp.“Bà nội, bà rửa mặt rồi đi ngủ đi, con đưa ba đi.” Ôn Độ đi ra ngoài để đóng cửa lớn.Lúc quay lại, thấy bà nội vẫn chưa ngủ, bà đã chuẩn bị sẵn nước rửa chân cho cậu, còn đặt sẵn khăn lau chân bên cạnh ghế.“Bà nội, bà mau đi ngủ đi, bà mệt cả ngày nay rồi.”Bà Ôn nói: “Bà không buồn ngủ, lớn tuổi rồi nên ngủ ít.”“Nhưng bà cũng mệt mà. Tối nay bà ngủ sớm, sáng mai dậy chúng ta đếm xem hôm nay kiếm được bao nhiêu tiền.”Nghe Ôn Độ nói vậy, bà lập tức xoay người đi vào phòng.Ôn Độ: “...”Thì ra, cả ngày bà vẫn nhớ đến chuyện này.Sáng hôm sau, bà Ôn dậy rất sớm.Nhà còn nuôi hai con dê, một trong số đó đã đẻ con, còn có cả sữa.Bà Ôn nghe cháu nói trẻ con uống sữa dê rất tốt cho sức khỏe, ít ốm đau, nên khi có tiền, bà lập tức mua về hai con dê.Bà không chỉ mua một con, mà là một đực một cái, để sau này còn sinh sôi nảy nở.Không ngờ người ta lại có sẵn dê mẹ đang có bầu để bán.Bà lập tức mua ngay một con dê về.Sau khi dê mẹ đẻ con, mỗi ngày bà đều vắt một chút sữa về cho Ôn Oanh uống.Sáng sớm nấu sữa dê xong, bà gọi mọi người trong nhà dậy.Bà vừa vào phòng, thấy mặt cháu gái đỏ bừng, đặt tay lên trán, lập tức hoảng sợ.Bà vội vàng sang phòng bên Gọi cháu trai.Ôn Độ nghe thấy động tĩnh đã mở mắt.“Bà ơi, mấy giờ rồi?”“Bây giờ đã 7 giờ rồi, dậy mau. Ba con chưa về, con đưa Oanh Oanh lên trạm y tế trên kia trước đi. Hình như Oanh Oanh bị sốt rồi.”
Thập Niên 80: Em Gái Của Nam Chủ Trong Niên Đại Văn Đã Trở LạiTác giả: Lệnh VụTruyện Điền Văn, Truyện Trọng SinhNăm 1979. Sau khi lập thu, nhiệt độ chênh lệch giữa ngày đêm lên đến 20 độ. Gió bắc thổi tới, cái cửa ở sương phòng bị gió thổi đập qua đập lại. Bên trong cỏ khô nằm hai đứa bé mắt đều nhắm chặt, mặt mũi xanh xao, trong đó bé gái đã bị sốt đến mơ hồ. Trên trán cô bé chảy đầy máu, trong miệng lẩm bẩm không rõ, “Anh! anh trai! ” Cũng không biết qua bao lâu, một người phụ nữ mặc áo bông đi từ bên ngoài vào, sau khi nhìn xem hai đứa bé này, cô ta tức đến mức xoay người cho người đàn ông phía sau một cái tát. “Cái thứ phế vật, trông chừng hai đứa nhỏ thôi mà cũng khiến chúng nó như sắp chết! Mày có biết hai món hàng này có thể bán bao nhiêu tiền không?” Chị Hồng tức đến mức gan đều đau. Tay người đàn ông bụm mặt, đáy mắt hiện lên một tia âm ngoan, chẳng hề để ý nói, “Một đứa ngốc thì có thể bán được bao nhiêu tiền?” “Cút mẹ nó đi! Mày thì biết cái chó gì, lớn lên đẹp, dù có ngốc thì cũng là hàng tốt! Nếu mày còn không trông chừng chúng nó cẩn thận, làm hỏng món hàng của tao, tao sẽ cắt hai… Cảm giác đó thật sự là...Khiến cho người ta kích động.Không ít người bị cảnh tượng này cuốn hút, lập tức rút tiền ra mua áo sơ mi.Những người còn đang do dự, thấy những chiếc áo sơ mi lần lượt được người khác mua hết, cũngvội vàng rút tiền ra mua. Sợ rằng bỏ lỡ hôm nay sẽ không còn mua được nữa.Cứ như vậy chín mươi mấy chiếc áo sơ mi đã bán hết sạch trong chốc lát.Những người đến sau nghe tin muốn mua thì phát hiện sạp hàng đã không còn nữa.Áo đã bán hết.Ôn Độ thu dọn những chiếc áo đã may, cất vào túi. Rồi gấp tấm vải trải dưới đất và bỏ vào túi. Cuối cùng dùng dây thừng buộc chặt lại, cầm trong tay, dẫn cả nhà đi chơi hội.Lễ hội rất đông người, có người bán đồ ăn, có người biểu diễn xiếc.Tiếng người huyên náo.Ôn Độ nắm chặt tay em gái, Ôn Thiều Ngọc nắm tay Luật Cảnh Chi, bà Ôn đi phía trước.Cả nhà đi từ đầu lễ hội đi đến cuối lễ hội.Thấy món gì ngon lạ, Ôn Độ lại rút tiền ra mua một phần.“Mua cái này làm gì? Đắt thế, phí tiền ra. Về nhà bà làm cho mà ăn.”Bà Ôn không nỡ tiêu tiền, không định để cháu trai mua.Ôn Độ khuyên bà: “Bà ơi, về đến nhà trời tối mất rồi. Không ăn sao được? Người lớn chịu được chứ trẻ con thì chịu sao nổi.”Lúc nói câu này, Ôn Độ hoàn toàn không nhận ra mình cũng còn là trẻ con.Nghe vậy, bà Ôn không nói gì nữa, cũng không cản cháu trai nữa.Ôn Thiều Ngọc cũng rất thích không khí này, thấy người ta hát hí khúc là đứng lại không chịu đi, nhất định phải nghe người ta hát xong mới đi.Lễ hội như thế này đã rất nhiều năm rồi không có.Năm nay là lần đầu tiên.Không chỉ Ôn Thiều Ngọc Muốn xem, những người khác cũng muốn xem.Ôn Độ chi tiền Gọt chút đồ ăn, lại gọi một ấm trà, để cả nhà ngồi ở hàng ghế trước xem kịch.Xem kịch xong, ăn uống no nê, cả nhà tiếp tục đi dạo.Đi hết lễ hội, khi lên xe về thì trời đã tối rồi.Bọn họ ngồi chuyến xe buýt cuối cùng để về nhà, hai đứa nhỏ đã không mở mắt nổi vì quá buồn ngủ.Ôn Thiều Ngọc còn phải đến Trạm máy móc nông nghiệp.“Bà nội, bà rửa mặt rồi đi ngủ đi, con đưa ba đi.” Ôn Độ đi ra ngoài để đóng cửa lớn.Lúc quay lại, thấy bà nội vẫn chưa ngủ, bà đã chuẩn bị sẵn nước rửa chân cho cậu, còn đặt sẵn khăn lau chân bên cạnh ghế.“Bà nội, bà mau đi ngủ đi, bà mệt cả ngày nay rồi.”Bà Ôn nói: “Bà không buồn ngủ, lớn tuổi rồi nên ngủ ít.”“Nhưng bà cũng mệt mà. Tối nay bà ngủ sớm, sáng mai dậy chúng ta đếm xem hôm nay kiếm được bao nhiêu tiền.”Nghe Ôn Độ nói vậy, bà lập tức xoay người đi vào phòng.Ôn Độ: “...”Thì ra, cả ngày bà vẫn nhớ đến chuyện này.Sáng hôm sau, bà Ôn dậy rất sớm.Nhà còn nuôi hai con dê, một trong số đó đã đẻ con, còn có cả sữa.Bà Ôn nghe cháu nói trẻ con uống sữa dê rất tốt cho sức khỏe, ít ốm đau, nên khi có tiền, bà lập tức mua về hai con dê.Bà không chỉ mua một con, mà là một đực một cái, để sau này còn sinh sôi nảy nở.Không ngờ người ta lại có sẵn dê mẹ đang có bầu để bán.Bà lập tức mua ngay một con dê về.Sau khi dê mẹ đẻ con, mỗi ngày bà đều vắt một chút sữa về cho Ôn Oanh uống.Sáng sớm nấu sữa dê xong, bà gọi mọi người trong nhà dậy.Bà vừa vào phòng, thấy mặt cháu gái đỏ bừng, đặt tay lên trán, lập tức hoảng sợ.Bà vội vàng sang phòng bên Gọi cháu trai.Ôn Độ nghe thấy động tĩnh đã mở mắt.“Bà ơi, mấy giờ rồi?”“Bây giờ đã 7 giờ rồi, dậy mau. Ba con chưa về, con đưa Oanh Oanh lên trạm y tế trên kia trước đi. Hình như Oanh Oanh bị sốt rồi.”
Thập Niên 80: Em Gái Của Nam Chủ Trong Niên Đại Văn Đã Trở LạiTác giả: Lệnh VụTruyện Điền Văn, Truyện Trọng SinhNăm 1979. Sau khi lập thu, nhiệt độ chênh lệch giữa ngày đêm lên đến 20 độ. Gió bắc thổi tới, cái cửa ở sương phòng bị gió thổi đập qua đập lại. Bên trong cỏ khô nằm hai đứa bé mắt đều nhắm chặt, mặt mũi xanh xao, trong đó bé gái đã bị sốt đến mơ hồ. Trên trán cô bé chảy đầy máu, trong miệng lẩm bẩm không rõ, “Anh! anh trai! ” Cũng không biết qua bao lâu, một người phụ nữ mặc áo bông đi từ bên ngoài vào, sau khi nhìn xem hai đứa bé này, cô ta tức đến mức xoay người cho người đàn ông phía sau một cái tát. “Cái thứ phế vật, trông chừng hai đứa nhỏ thôi mà cũng khiến chúng nó như sắp chết! Mày có biết hai món hàng này có thể bán bao nhiêu tiền không?” Chị Hồng tức đến mức gan đều đau. Tay người đàn ông bụm mặt, đáy mắt hiện lên một tia âm ngoan, chẳng hề để ý nói, “Một đứa ngốc thì có thể bán được bao nhiêu tiền?” “Cút mẹ nó đi! Mày thì biết cái chó gì, lớn lên đẹp, dù có ngốc thì cũng là hàng tốt! Nếu mày còn không trông chừng chúng nó cẩn thận, làm hỏng món hàng của tao, tao sẽ cắt hai… Cảm giác đó thật sự là...Khiến cho người ta kích động.Không ít người bị cảnh tượng này cuốn hút, lập tức rút tiền ra mua áo sơ mi.Những người còn đang do dự, thấy những chiếc áo sơ mi lần lượt được người khác mua hết, cũngvội vàng rút tiền ra mua. Sợ rằng bỏ lỡ hôm nay sẽ không còn mua được nữa.Cứ như vậy chín mươi mấy chiếc áo sơ mi đã bán hết sạch trong chốc lát.Những người đến sau nghe tin muốn mua thì phát hiện sạp hàng đã không còn nữa.Áo đã bán hết.Ôn Độ thu dọn những chiếc áo đã may, cất vào túi. Rồi gấp tấm vải trải dưới đất và bỏ vào túi. Cuối cùng dùng dây thừng buộc chặt lại, cầm trong tay, dẫn cả nhà đi chơi hội.Lễ hội rất đông người, có người bán đồ ăn, có người biểu diễn xiếc.Tiếng người huyên náo.Ôn Độ nắm chặt tay em gái, Ôn Thiều Ngọc nắm tay Luật Cảnh Chi, bà Ôn đi phía trước.Cả nhà đi từ đầu lễ hội đi đến cuối lễ hội.Thấy món gì ngon lạ, Ôn Độ lại rút tiền ra mua một phần.“Mua cái này làm gì? Đắt thế, phí tiền ra. Về nhà bà làm cho mà ăn.”Bà Ôn không nỡ tiêu tiền, không định để cháu trai mua.Ôn Độ khuyên bà: “Bà ơi, về đến nhà trời tối mất rồi. Không ăn sao được? Người lớn chịu được chứ trẻ con thì chịu sao nổi.”Lúc nói câu này, Ôn Độ hoàn toàn không nhận ra mình cũng còn là trẻ con.Nghe vậy, bà Ôn không nói gì nữa, cũng không cản cháu trai nữa.Ôn Thiều Ngọc cũng rất thích không khí này, thấy người ta hát hí khúc là đứng lại không chịu đi, nhất định phải nghe người ta hát xong mới đi.Lễ hội như thế này đã rất nhiều năm rồi không có.Năm nay là lần đầu tiên.Không chỉ Ôn Thiều Ngọc Muốn xem, những người khác cũng muốn xem.Ôn Độ chi tiền Gọt chút đồ ăn, lại gọi một ấm trà, để cả nhà ngồi ở hàng ghế trước xem kịch.Xem kịch xong, ăn uống no nê, cả nhà tiếp tục đi dạo.Đi hết lễ hội, khi lên xe về thì trời đã tối rồi.Bọn họ ngồi chuyến xe buýt cuối cùng để về nhà, hai đứa nhỏ đã không mở mắt nổi vì quá buồn ngủ.Ôn Thiều Ngọc còn phải đến Trạm máy móc nông nghiệp.“Bà nội, bà rửa mặt rồi đi ngủ đi, con đưa ba đi.” Ôn Độ đi ra ngoài để đóng cửa lớn.Lúc quay lại, thấy bà nội vẫn chưa ngủ, bà đã chuẩn bị sẵn nước rửa chân cho cậu, còn đặt sẵn khăn lau chân bên cạnh ghế.“Bà nội, bà mau đi ngủ đi, bà mệt cả ngày nay rồi.”Bà Ôn nói: “Bà không buồn ngủ, lớn tuổi rồi nên ngủ ít.”“Nhưng bà cũng mệt mà. Tối nay bà ngủ sớm, sáng mai dậy chúng ta đếm xem hôm nay kiếm được bao nhiêu tiền.”Nghe Ôn Độ nói vậy, bà lập tức xoay người đi vào phòng.Ôn Độ: “...”Thì ra, cả ngày bà vẫn nhớ đến chuyện này.Sáng hôm sau, bà Ôn dậy rất sớm.Nhà còn nuôi hai con dê, một trong số đó đã đẻ con, còn có cả sữa.Bà Ôn nghe cháu nói trẻ con uống sữa dê rất tốt cho sức khỏe, ít ốm đau, nên khi có tiền, bà lập tức mua về hai con dê.Bà không chỉ mua một con, mà là một đực một cái, để sau này còn sinh sôi nảy nở.Không ngờ người ta lại có sẵn dê mẹ đang có bầu để bán.Bà lập tức mua ngay một con dê về.Sau khi dê mẹ đẻ con, mỗi ngày bà đều vắt một chút sữa về cho Ôn Oanh uống.Sáng sớm nấu sữa dê xong, bà gọi mọi người trong nhà dậy.Bà vừa vào phòng, thấy mặt cháu gái đỏ bừng, đặt tay lên trán, lập tức hoảng sợ.Bà vội vàng sang phòng bên Gọi cháu trai.Ôn Độ nghe thấy động tĩnh đã mở mắt.“Bà ơi, mấy giờ rồi?”“Bây giờ đã 7 giờ rồi, dậy mau. Ba con chưa về, con đưa Oanh Oanh lên trạm y tế trên kia trước đi. Hình như Oanh Oanh bị sốt rồi.”