Năm 1979. Sau khi lập thu, nhiệt độ chênh lệch giữa ngày đêm lên đến 20 độ. Gió bắc thổi tới, cái cửa ở sương phòng bị gió thổi đập qua đập lại. Bên trong cỏ khô nằm hai đứa bé mắt đều nhắm chặt, mặt mũi xanh xao, trong đó bé gái đã bị sốt đến mơ hồ. Trên trán cô bé chảy đầy máu, trong miệng lẩm bẩm không rõ, “Anh! anh trai! ” Cũng không biết qua bao lâu, một người phụ nữ mặc áo bông đi từ bên ngoài vào, sau khi nhìn xem hai đứa bé này, cô ta tức đến mức xoay người cho người đàn ông phía sau một cái tát. “Cái thứ phế vật, trông chừng hai đứa nhỏ thôi mà cũng khiến chúng nó như sắp chết! Mày có biết hai món hàng này có thể bán bao nhiêu tiền không?” Chị Hồng tức đến mức gan đều đau. Tay người đàn ông bụm mặt, đáy mắt hiện lên một tia âm ngoan, chẳng hề để ý nói, “Một đứa ngốc thì có thể bán được bao nhiêu tiền?” “Cút mẹ nó đi! Mày thì biết cái chó gì, lớn lên đẹp, dù có ngốc thì cũng là hàng tốt! Nếu mày còn không trông chừng chúng nó cẩn thận, làm hỏng món hàng của tao, tao sẽ cắt hai…
Chương 164
Thập Niên 80: Em Gái Của Nam Chủ Trong Niên Đại Văn Đã Trở LạiTác giả: Lệnh VụTruyện Điền Văn, Truyện Trọng SinhNăm 1979. Sau khi lập thu, nhiệt độ chênh lệch giữa ngày đêm lên đến 20 độ. Gió bắc thổi tới, cái cửa ở sương phòng bị gió thổi đập qua đập lại. Bên trong cỏ khô nằm hai đứa bé mắt đều nhắm chặt, mặt mũi xanh xao, trong đó bé gái đã bị sốt đến mơ hồ. Trên trán cô bé chảy đầy máu, trong miệng lẩm bẩm không rõ, “Anh! anh trai! ” Cũng không biết qua bao lâu, một người phụ nữ mặc áo bông đi từ bên ngoài vào, sau khi nhìn xem hai đứa bé này, cô ta tức đến mức xoay người cho người đàn ông phía sau một cái tát. “Cái thứ phế vật, trông chừng hai đứa nhỏ thôi mà cũng khiến chúng nó như sắp chết! Mày có biết hai món hàng này có thể bán bao nhiêu tiền không?” Chị Hồng tức đến mức gan đều đau. Tay người đàn ông bụm mặt, đáy mắt hiện lên một tia âm ngoan, chẳng hề để ý nói, “Một đứa ngốc thì có thể bán được bao nhiêu tiền?” “Cút mẹ nó đi! Mày thì biết cái chó gì, lớn lên đẹp, dù có ngốc thì cũng là hàng tốt! Nếu mày còn không trông chừng chúng nó cẩn thận, làm hỏng món hàng của tao, tao sẽ cắt hai… “Oanh Oanh, nếu em không ăn uống đầy đủ, cơ thể sẽ rất yếu. Như vậy em sẽ thường xuyên phải đến bệnh viện đấy. Ôn Độ thật sự không hù dọa Ôn Oanh.Ôn Oanh biết rõ tình trạng của mình.Cô bé sẽ không bao giờ để anh trai biết tại sao mình từ một cô bé khỏe mạnh, lại trở nên yếu đuối như bây giờ.“Anh ơi, em nhất định sẽ ăn nhiều hơn mà.”Ôn Oanh nói là làm, khi về nhà ăn cơm mặc dù đã no rồi, cô bé vẫn cố gắng ăn thêm.Ôn Độ nhìn thấy thì nhíu mày, vươn tay ngăn cô bé lại: “Không ăn được nữa thì thôi. Anh bảo em ăn no, chứ khôngphải ăn đến căng bụng. Ăn ít nhưng ăn nhiều bữa. Lát nữa đôi thì nhớ nói với anh.”Ôn Oanh cười híp mắt, rất phụ thuộc kéo ngón tay của anh trai, giọng nói mềm mại: “Anh, anh là người anh trai tốt nhất trên đời, em thích anh lắm lắm luônMắt Ôn Độ đầy ý cưới.“Được rồi, đi chơi đi. Không có việc gì thì đọc sách, không muốn đọc sách thì nằm ngủ”Ôn Độ ăn rất nhiều.Ôn Oanh đã ăn xong rồi, mà cậu mới chỉ ăn được một nửa.Luật Cảnh Chỉ ăn cũng khá nhiều, mỗi lần cậu bé định đặt đũa xuống, lại nhớ đến câu “đồ lùn” của Ôn Độ.Thế là cậu bé biển nỗi buồn thành động lực, lặng lẽ ăn thêm hai miếng cơm nữa.Luật Cảnh Chi không ăn đến căng bụng.Cậu bé ăn có chừng mực.“Bà, chú, anh, mọi người cứ ăn từ từ, cháu ăn xong rồi.”Luật Cảnh Chi lễ phép nói xong, rồi ngồi xuống bên cạnh Ôn Oanh nói chuyện với cô bé.“Oanh Oanh, cậu còn khó chịu không?”Ôn Oanh lắc đầu: “Lúc truyền dịch tớ không biết gì cả. Đến khi tỉnh lại thì không còn khó chịu nữa rồi."Luật Cảnh Chi đưa bàn tay nhỏ ra sở trán cô bé, khuôn mặt nhỏ nhắn lạnh lùng, biểu cảm có chút nghiêm túc.“Oanh Oanh, khi nào tớ về nhà, cậu về cùng tớ nhé. Tớ sẽ nhờ bác sĩ nhà của tớ kiểm tra sức khỏe toàn diện cho cậu. Ở đây không có các thiết bị kiểm tra, nên nhiều vấn đề không thể kiểm tra ra được.”Ôn Oanh biết mình không có vấn đề gì nên từ chối ý tốt của Luật Cảnh Chi.“Thực ra cơ thể tớ rất khỏe. Chỉ là thỉnh thoảng bị sốt và dễ bị cảm hơn người bình thường thôi.”Ôn Oanh biết mình sẽ trở nên yếu ớt, dễ mắc bệnh nhưng sẽ không có bệnh nghiêm trọng.Cô bé chỉ không thể chạy nhảy hoạt bát như nhiều đứa trẻ khác. Bởi vì chỉ cần sơ ý một chút thôi cũng có thể bị thương.Những vết thương này không nguy hiểm đến tính mạng nhưng sẽ khiến cô bé khó chịu.“Thật sao?”Luật Cảnh Chi không hiểu lắm.Cậu bé cảm thấy không yên tâm. Không thể thuyết phục được Ôn Oanh, Luật Cảnh Chi tìm đến Ôn Độ.“Anh, em muốn đưa Oanh Oanh sang bên chỗ em khám bệnh.Ôn Độ hiểu ý tốt của cậu bé, cảm ơn trước rồi mới nói: “Chi Chi, Oanh Oanh không thể sang bên em khám bệnh được, không phải em ấy không Muốn, mà là bây giờ người ở bên này, sang bên chỗ em làm thủ tục rất phiền phức.”“Vậy có thể chờ mà!" Luật Cảnh Chi nói.Có một số việc Ôn Độ không biết giải thích thế nào.“Anh sẽ đưa em ấy lên thành phố khám bệnh, em đừng lo." Ôn Độ nhớ đến kiếp trước, sau khi đọc nhiều bài viết về bệnh tật trên mạng, cậu càng lo lắng cho em gái.Ôn Độ dự định đợi Ôn Oanh khỏe hơn một chút rồi sẽ đưa cô bé lên thành phố khám bệnh.Mệt mỏi cả ngày, đến giờ ăn tối rồi.Ăn tối xong, Ôn Độ lấy hết số tiền hôm qua kiếm được ra.Cậu muốn làm cho bà nội vui vẻ một chút.
“Oanh Oanh, nếu em không ăn uống đầy đủ, cơ thể sẽ rất yếu. Như vậy em sẽ thường xuyên phải đến bệnh viện đấy. Ôn Độ thật sự không hù dọa Ôn Oanh.
Ôn Oanh biết rõ tình trạng của mình.
Cô bé sẽ không bao giờ để anh trai biết tại sao mình từ một cô bé khỏe mạnh, lại trở nên yếu đuối như bây giờ.
“Anh ơi, em nhất định sẽ ăn nhiều hơn mà.”
Ôn Oanh nói là làm, khi về nhà ăn cơm mặc dù đã no rồi, cô bé vẫn cố gắng ăn thêm.
Ôn Độ nhìn thấy thì nhíu mày, vươn tay ngăn cô bé lại: “Không ăn được nữa thì thôi. Anh bảo em ăn no, chứ không
phải ăn đến căng bụng. Ăn ít nhưng ăn nhiều bữa. Lát nữa đôi thì nhớ nói với anh.”
Ôn Oanh cười híp mắt, rất phụ thuộc kéo ngón tay của anh trai, giọng nói mềm mại: “Anh, anh là người anh trai tốt nhất trên đời, em thích anh lắm lắm luôn
Mắt Ôn Độ đầy ý cưới.
“Được rồi, đi chơi đi. Không có việc gì thì đọc sách, không muốn đọc sách thì nằm ngủ”
Ôn Độ ăn rất nhiều.
Ôn Oanh đã ăn xong rồi, mà cậu mới chỉ ăn được một nửa.
Luật Cảnh Chỉ ăn cũng khá nhiều, mỗi lần cậu bé định đặt đũa xuống, lại nhớ đến câu “đồ lùn” của Ôn Độ.
Thế là cậu bé biển nỗi buồn thành động lực, lặng lẽ ăn thêm hai miếng cơm nữa.
Luật Cảnh Chi không ăn đến căng bụng.
Cậu bé ăn có chừng mực.
“Bà, chú, anh, mọi người cứ ăn từ từ, cháu ăn xong rồi.”
Luật Cảnh Chi lễ phép nói xong, rồi ngồi xuống bên cạnh Ôn Oanh nói chuyện với cô bé.
“Oanh Oanh, cậu còn khó chịu không?”
Ôn Oanh lắc đầu: “Lúc truyền dịch tớ không biết gì cả. Đến khi tỉnh lại thì không còn khó chịu nữa rồi."
Luật Cảnh Chi đưa bàn tay nhỏ ra sở trán cô bé, khuôn mặt nhỏ nhắn lạnh lùng, biểu cảm có chút nghiêm túc.
“Oanh Oanh, khi nào tớ về nhà, cậu về cùng tớ nhé. Tớ sẽ nhờ bác sĩ nhà của tớ kiểm tra sức khỏe toàn diện cho cậu. Ở đây không có các thiết bị kiểm tra, nên nhiều vấn đề không thể kiểm tra ra được.”
Ôn Oanh biết mình không có vấn đề gì nên từ chối ý tốt của Luật Cảnh Chi.
“Thực ra cơ thể tớ rất khỏe. Chỉ là thỉnh thoảng bị sốt và dễ bị cảm hơn người bình thường thôi.”
Ôn Oanh biết mình sẽ trở nên yếu ớt, dễ mắc bệnh nhưng sẽ không có bệnh nghiêm trọng.
Cô bé chỉ không thể chạy nhảy hoạt bát như nhiều đứa trẻ khác. Bởi vì chỉ cần sơ ý một chút thôi cũng có thể bị thương.
Những vết thương này không nguy hiểm đến tính mạng nhưng sẽ khiến cô bé khó chịu.
“Thật sao?”
Luật Cảnh Chi không hiểu lắm.
Cậu bé cảm thấy không yên tâm. Không thể thuyết phục được Ôn Oanh, Luật Cảnh Chi tìm đến Ôn Độ.
“Anh, em muốn đưa Oanh Oanh sang bên chỗ em khám bệnh.
Ôn Độ hiểu ý tốt của cậu bé, cảm ơn trước rồi mới nói: “Chi Chi, Oanh Oanh không thể sang bên em khám bệnh được, không phải em ấy không Muốn, mà là bây giờ người ở bên này, sang bên chỗ em làm thủ tục rất phiền phức.”
“Vậy có thể chờ mà!" Luật Cảnh Chi nói.
Có một số việc Ôn Độ không biết giải thích thế nào.
“Anh sẽ đưa em ấy lên thành phố khám bệnh, em đừng lo." Ôn Độ nhớ đến kiếp trước, sau khi đọc nhiều bài viết về bệnh tật trên mạng, cậu càng lo lắng cho em gái.
Ôn Độ dự định đợi Ôn Oanh khỏe hơn một chút rồi sẽ đưa cô bé lên thành phố khám bệnh.
Mệt mỏi cả ngày, đến giờ ăn tối rồi.
Ăn tối xong, Ôn Độ lấy hết số tiền hôm qua kiếm được ra.
Cậu muốn làm cho bà nội vui vẻ một chút.
Thập Niên 80: Em Gái Của Nam Chủ Trong Niên Đại Văn Đã Trở LạiTác giả: Lệnh VụTruyện Điền Văn, Truyện Trọng SinhNăm 1979. Sau khi lập thu, nhiệt độ chênh lệch giữa ngày đêm lên đến 20 độ. Gió bắc thổi tới, cái cửa ở sương phòng bị gió thổi đập qua đập lại. Bên trong cỏ khô nằm hai đứa bé mắt đều nhắm chặt, mặt mũi xanh xao, trong đó bé gái đã bị sốt đến mơ hồ. Trên trán cô bé chảy đầy máu, trong miệng lẩm bẩm không rõ, “Anh! anh trai! ” Cũng không biết qua bao lâu, một người phụ nữ mặc áo bông đi từ bên ngoài vào, sau khi nhìn xem hai đứa bé này, cô ta tức đến mức xoay người cho người đàn ông phía sau một cái tát. “Cái thứ phế vật, trông chừng hai đứa nhỏ thôi mà cũng khiến chúng nó như sắp chết! Mày có biết hai món hàng này có thể bán bao nhiêu tiền không?” Chị Hồng tức đến mức gan đều đau. Tay người đàn ông bụm mặt, đáy mắt hiện lên một tia âm ngoan, chẳng hề để ý nói, “Một đứa ngốc thì có thể bán được bao nhiêu tiền?” “Cút mẹ nó đi! Mày thì biết cái chó gì, lớn lên đẹp, dù có ngốc thì cũng là hàng tốt! Nếu mày còn không trông chừng chúng nó cẩn thận, làm hỏng món hàng của tao, tao sẽ cắt hai… “Oanh Oanh, nếu em không ăn uống đầy đủ, cơ thể sẽ rất yếu. Như vậy em sẽ thường xuyên phải đến bệnh viện đấy. Ôn Độ thật sự không hù dọa Ôn Oanh.Ôn Oanh biết rõ tình trạng của mình.Cô bé sẽ không bao giờ để anh trai biết tại sao mình từ một cô bé khỏe mạnh, lại trở nên yếu đuối như bây giờ.“Anh ơi, em nhất định sẽ ăn nhiều hơn mà.”Ôn Oanh nói là làm, khi về nhà ăn cơm mặc dù đã no rồi, cô bé vẫn cố gắng ăn thêm.Ôn Độ nhìn thấy thì nhíu mày, vươn tay ngăn cô bé lại: “Không ăn được nữa thì thôi. Anh bảo em ăn no, chứ khôngphải ăn đến căng bụng. Ăn ít nhưng ăn nhiều bữa. Lát nữa đôi thì nhớ nói với anh.”Ôn Oanh cười híp mắt, rất phụ thuộc kéo ngón tay của anh trai, giọng nói mềm mại: “Anh, anh là người anh trai tốt nhất trên đời, em thích anh lắm lắm luônMắt Ôn Độ đầy ý cưới.“Được rồi, đi chơi đi. Không có việc gì thì đọc sách, không muốn đọc sách thì nằm ngủ”Ôn Độ ăn rất nhiều.Ôn Oanh đã ăn xong rồi, mà cậu mới chỉ ăn được một nửa.Luật Cảnh Chỉ ăn cũng khá nhiều, mỗi lần cậu bé định đặt đũa xuống, lại nhớ đến câu “đồ lùn” của Ôn Độ.Thế là cậu bé biển nỗi buồn thành động lực, lặng lẽ ăn thêm hai miếng cơm nữa.Luật Cảnh Chi không ăn đến căng bụng.Cậu bé ăn có chừng mực.“Bà, chú, anh, mọi người cứ ăn từ từ, cháu ăn xong rồi.”Luật Cảnh Chi lễ phép nói xong, rồi ngồi xuống bên cạnh Ôn Oanh nói chuyện với cô bé.“Oanh Oanh, cậu còn khó chịu không?”Ôn Oanh lắc đầu: “Lúc truyền dịch tớ không biết gì cả. Đến khi tỉnh lại thì không còn khó chịu nữa rồi."Luật Cảnh Chi đưa bàn tay nhỏ ra sở trán cô bé, khuôn mặt nhỏ nhắn lạnh lùng, biểu cảm có chút nghiêm túc.“Oanh Oanh, khi nào tớ về nhà, cậu về cùng tớ nhé. Tớ sẽ nhờ bác sĩ nhà của tớ kiểm tra sức khỏe toàn diện cho cậu. Ở đây không có các thiết bị kiểm tra, nên nhiều vấn đề không thể kiểm tra ra được.”Ôn Oanh biết mình không có vấn đề gì nên từ chối ý tốt của Luật Cảnh Chi.“Thực ra cơ thể tớ rất khỏe. Chỉ là thỉnh thoảng bị sốt và dễ bị cảm hơn người bình thường thôi.”Ôn Oanh biết mình sẽ trở nên yếu ớt, dễ mắc bệnh nhưng sẽ không có bệnh nghiêm trọng.Cô bé chỉ không thể chạy nhảy hoạt bát như nhiều đứa trẻ khác. Bởi vì chỉ cần sơ ý một chút thôi cũng có thể bị thương.Những vết thương này không nguy hiểm đến tính mạng nhưng sẽ khiến cô bé khó chịu.“Thật sao?”Luật Cảnh Chi không hiểu lắm.Cậu bé cảm thấy không yên tâm. Không thể thuyết phục được Ôn Oanh, Luật Cảnh Chi tìm đến Ôn Độ.“Anh, em muốn đưa Oanh Oanh sang bên chỗ em khám bệnh.Ôn Độ hiểu ý tốt của cậu bé, cảm ơn trước rồi mới nói: “Chi Chi, Oanh Oanh không thể sang bên em khám bệnh được, không phải em ấy không Muốn, mà là bây giờ người ở bên này, sang bên chỗ em làm thủ tục rất phiền phức.”“Vậy có thể chờ mà!" Luật Cảnh Chi nói.Có một số việc Ôn Độ không biết giải thích thế nào.“Anh sẽ đưa em ấy lên thành phố khám bệnh, em đừng lo." Ôn Độ nhớ đến kiếp trước, sau khi đọc nhiều bài viết về bệnh tật trên mạng, cậu càng lo lắng cho em gái.Ôn Độ dự định đợi Ôn Oanh khỏe hơn một chút rồi sẽ đưa cô bé lên thành phố khám bệnh.Mệt mỏi cả ngày, đến giờ ăn tối rồi.Ăn tối xong, Ôn Độ lấy hết số tiền hôm qua kiếm được ra.Cậu muốn làm cho bà nội vui vẻ một chút.