Ngày hai mươi lăm tháng Giêng, ngày mới trời vừa sáng, Diêu Xuân Nương còn cuộn mình trong chăn mơ màng ơ trên giường, thì bên cạnh đã vang lên tiếng động lạch cạch. Nàng mang theo vẻ mặt bực dọc ngồi dậy, nheo mắt từ góc cửa sổ nhìn ra ngoài, thấy bóng dáng trong sân nhà bên cạnh, không tình nguyện bò dậy khỏi giường. Nàng mặc chiếc áo bông dày mới may cho mình năm nay, cùng với tiếng mài gỗ ồn ào thì đun nước nóng rửa mặt, mở cửa lớn, đổ chậu nước rửa mặt còn bốc hơi vào khoảnh sân vắng vẻ. Một tiếng “rào”, nửa chậu nước tưới ướt một tảng lớn của khoảnh sân, có phần mang chút bực dọc khi vừa thức giấc. Trong sân nhà bên cạnh nhà nàng, một nam nhân cao lớn đang chăm chú mài gỗ làm quan tài nghe thấy tiếng động này, thẳng lưng ngẩng đầu, trầm mặc nhìn về phía nàng. Đó là một gương mặt trẻ trung đàng hoàng, mày rậm mắt đen, trong cái góc hẻo lánh này, bộ dạng anh tuấn nổi bật. Người này tên là Tề Thanh, là một thợ mộc nổi tiếng khắp nơi, Diêu Xuân Nương đã nghe qua tên hắn trước khi gả…
Chương 117
Vãn Xuân Thanh - Trường Thanh Trường BạchTác giả: Trường Thanh Trường BạchTruyện Điền Văn, Truyện Ngôn TìnhNgày hai mươi lăm tháng Giêng, ngày mới trời vừa sáng, Diêu Xuân Nương còn cuộn mình trong chăn mơ màng ơ trên giường, thì bên cạnh đã vang lên tiếng động lạch cạch. Nàng mang theo vẻ mặt bực dọc ngồi dậy, nheo mắt từ góc cửa sổ nhìn ra ngoài, thấy bóng dáng trong sân nhà bên cạnh, không tình nguyện bò dậy khỏi giường. Nàng mặc chiếc áo bông dày mới may cho mình năm nay, cùng với tiếng mài gỗ ồn ào thì đun nước nóng rửa mặt, mở cửa lớn, đổ chậu nước rửa mặt còn bốc hơi vào khoảnh sân vắng vẻ. Một tiếng “rào”, nửa chậu nước tưới ướt một tảng lớn của khoảnh sân, có phần mang chút bực dọc khi vừa thức giấc. Trong sân nhà bên cạnh nhà nàng, một nam nhân cao lớn đang chăm chú mài gỗ làm quan tài nghe thấy tiếng động này, thẳng lưng ngẩng đầu, trầm mặc nhìn về phía nàng. Đó là một gương mặt trẻ trung đàng hoàng, mày rậm mắt đen, trong cái góc hẻo lánh này, bộ dạng anh tuấn nổi bật. Người này tên là Tề Thanh, là một thợ mộc nổi tiếng khắp nơi, Diêu Xuân Nương đã nghe qua tên hắn trước khi gả… Mặc dù đã đồng ý yêu cầu của Tề Thanh, giải quyết được nợ nần của Diêu Xuân Nương, nhưng tâm trạng của Diêu Nhị Đông vẫn không thoải mái hơn bao nhiêu.Trên đường đi, ông đón lấy cơn mưa phùn, không nói một lời nào. Bước chân nặng nề, cũng không quan tâm Tề Thanh có theo kịp hay không.Tề Thanh cũng im lặng, cứ như vậy theo Diêu Nhị Đông đến thôn Liễu Hà.Hơn hai canh giờ đi bộ, từ sáng sớm sương mù mờ mịt đến khi trời sáng rõ, cuối cùng cũng nhìn thấy nhà của Diêu Nhị Đông.Diêu Nhị Đông trước đây làm thợ đá, ngôi nhà là khi ông còn trẻ tuổi mà xây từng chút một, là một ngôi nhà hai tầng bằng đá ngói.Tầng hai hướng ra đường có một hành lang rộng rãi, đứng trong sân, ngẩng đầu là có thể thấy cửa phòng trên lầu.Diêu Đại Hải đến trước một bước, lúc này đang ngồi ở cửa, một phụ nhân đứng bên cạnh ông ta, dùng khăn lau nước mưa trên cổ ông ta.Hai người thì thầm nói gì đó, thấy Diêu Nhị Đông và Tề Thanh quay về, lập tức im bặt.Diêu Nhị Đông chạy đi chạy lại hai lần, đã mệt đến khô cổ, thở hồng hộc, ông rót hai chén nước, tự uống một chén, chén còn lại để trên bàn. Ông gọi Tề Thanh: “Thợ mộc Tề, ngồi một chỗ nghỉ ngơi đi, ta đi gọi Xuân nhi.”Nói xong, ông liền đi lên lầu.Tề Thanh nhìn Diêu Đại Hải và phụ nhân bên cạnh ông, tháo đấu lạp trên đầu, lắc lắc nước mưa dưới mái hiên, dựa đấu lạp ướt vào cửa, rồi mới bước vào trong nhà.Trong nhà im ắng, không thấy ai khác, Tề Thanh lo lắng cho Diêu Xuân Nương, lông mày không tự chủ nhíu lại, trông có vẻ rất khó gần.Diêu Đại Hải quay lại nhìn hắn, lắc đầu như thể ghét hắn mang lại xúi quẩy.Tề Thanh không để tâm, hắn ngồi thẳng lưng bên bàn, tay trái đặt trên bàn, hơi nghiêng đầu nhìn về phía cầu thang.Không lâu sau, Diêu Xuân Nương bị người ta từ trên lầu lôi xuống, bên trái là Diêu Nhị Đông, bên phải là Diêu Khánh Hỷ, nàng như một con bọ ngựa không yên, bị kẹp chặt hai cánh tay, liên tục giãy giụa.Diêu Xuân Nương hét lớn: “Cái gì mà chủ nợ chó má gì, phụ thân nói dối cũng phải biết cách hơn một chút, nếu phụ thân muốn gả đại con để lấy tiền sính lễ, người nhất nên từ bỏ ý nghĩ đó, con là nữ nhi của người, không phải con ch.ó mà người nuôi!”Diêu Khánh Hỷ thì thầm với một nam nhân ôm đứa đệ đệ đứng sau, còn Ngô Liễu Hương đi sau cùng.Nghe thấy lời của Diêu Xuân Nương, Diêu Nhị Đông không lên tiếng, nhưng Ngô Liễu Hương lập tức mắng: “Mồm mép lắm chuyện! Ai coi con như chó? Con từ nhỏ đã được ăn ngon mặc đẹp, bao giờ bị coi như chó? Con nói vậy có phải làm tổn thương lạnh tâm của ta hay không!”Diêu Xuân Nương cứng rắn với Diêu Nhị Đông, nhưng khi đối diện với Ngô Liễu Hương thì lại mềm mỏng, nàng hừ lạnh rồi lầm bầm: “Còn không bằng làm chó, ít nhất Lai Phúc còn có thể chạy xuống núi xuống sông, chỉ có con bị nhốt trong phòng không ra ngoài được.”Diêu Xuân Nương bị nhốt trên lầu đã mấy ngày. Khi biết được kế hoạch của Diêu Nhị Đông và Diêu Đại Hải, nàng đã gây ầm ĩ ở nhà, đập bát đổ bàn, nếu không phải vì tam thúc cả nàng đã được hạ táng, có lẽ quan tài cũng bị nàng lật lên.Ngô Liễu Hương chỉ tiếc rèn sắt không thành thép: “Không liên quan đến con sao? Con không liên quan thì mái nhà cũng sẽ bị con lật lên. Những chuyện con gây ra ở thôn Lê Thủy đã bị bà mối Lý làm ầm cho mọi người đều biết, nói rằng con đánh người cãi nhau, ngày nào cũng lêu lổng với những quả phụ lẳng lơ trong thôn. Cha con và ta sắp bị con làm mất hết mặt mũi rồi!”Diêu Xuân Nương không phục, lặp lại như vẹt, chưa được hai câu thì đã bị Ngô Liễu Hương tát một cái: “Câm miệng!”
Mặc dù đã đồng ý yêu cầu của Tề Thanh, giải quyết được nợ nần của Diêu Xuân Nương, nhưng tâm trạng của Diêu Nhị Đông vẫn không thoải mái hơn bao nhiêu.
Trên đường đi, ông đón lấy cơn mưa phùn, không nói một lời nào. Bước chân nặng nề, cũng không quan tâm Tề Thanh có theo kịp hay không.
Tề Thanh cũng im lặng, cứ như vậy theo Diêu Nhị Đông đến thôn Liễu Hà.
Hơn hai canh giờ đi bộ, từ sáng sớm sương mù mờ mịt đến khi trời sáng rõ, cuối cùng cũng nhìn thấy nhà của Diêu Nhị Đông.
Diêu Nhị Đông trước đây làm thợ đá, ngôi nhà là khi ông còn trẻ tuổi mà xây từng chút một, là một ngôi nhà hai tầng bằng đá ngói.
Tầng hai hướng ra đường có một hành lang rộng rãi, đứng trong sân, ngẩng đầu là có thể thấy cửa phòng trên lầu.
Diêu Đại Hải đến trước một bước, lúc này đang ngồi ở cửa, một phụ nhân đứng bên cạnh ông ta, dùng khăn lau nước mưa trên cổ ông ta.
Hai người thì thầm nói gì đó, thấy Diêu Nhị Đông và Tề Thanh quay về, lập tức im bặt.
Diêu Nhị Đông chạy đi chạy lại hai lần, đã mệt đến khô cổ, thở hồng hộc, ông rót hai chén nước, tự uống một chén, chén còn lại để trên bàn. Ông gọi Tề Thanh: “Thợ mộc Tề, ngồi một chỗ nghỉ ngơi đi, ta đi gọi Xuân nhi.”
Nói xong, ông liền đi lên lầu.
Tề Thanh nhìn Diêu Đại Hải và phụ nhân bên cạnh ông, tháo đấu lạp trên đầu, lắc lắc nước mưa dưới mái hiên, dựa đấu lạp ướt vào cửa, rồi mới bước vào trong nhà.
Trong nhà im ắng, không thấy ai khác, Tề Thanh lo lắng cho Diêu Xuân Nương, lông mày không tự chủ nhíu lại, trông có vẻ rất khó gần.
Diêu Đại Hải quay lại nhìn hắn, lắc đầu như thể ghét hắn mang lại xúi quẩy.
Tề Thanh không để tâm, hắn ngồi thẳng lưng bên bàn, tay trái đặt trên bàn, hơi nghiêng đầu nhìn về phía cầu thang.
Không lâu sau, Diêu Xuân Nương bị người ta từ trên lầu lôi xuống, bên trái là Diêu Nhị Đông, bên phải là Diêu Khánh Hỷ, nàng như một con bọ ngựa không yên, bị kẹp chặt hai cánh tay, liên tục giãy giụa.
Diêu Xuân Nương hét lớn: “Cái gì mà chủ nợ chó má gì, phụ thân nói dối cũng phải biết cách hơn một chút, nếu phụ thân muốn gả đại con để lấy tiền sính lễ, người nhất nên từ bỏ ý nghĩ đó, con là nữ nhi của người, không phải con ch.ó mà người nuôi!”
Diêu Khánh Hỷ thì thầm với một nam nhân ôm đứa đệ đệ đứng sau, còn Ngô Liễu Hương đi sau cùng.
Nghe thấy lời của Diêu Xuân Nương, Diêu Nhị Đông không lên tiếng, nhưng Ngô Liễu Hương lập tức mắng: “Mồm mép lắm chuyện! Ai coi con như chó? Con từ nhỏ đã được ăn ngon mặc đẹp, bao giờ bị coi như chó? Con nói vậy có phải làm tổn thương lạnh tâm của ta hay không!”
Diêu Xuân Nương cứng rắn với Diêu Nhị Đông, nhưng khi đối diện với Ngô Liễu Hương thì lại mềm mỏng, nàng hừ lạnh rồi lầm bầm: “Còn không bằng làm chó, ít nhất Lai Phúc còn có thể chạy xuống núi xuống sông, chỉ có con bị nhốt trong phòng không ra ngoài được.”
Diêu Xuân Nương bị nhốt trên lầu đã mấy ngày. Khi biết được kế hoạch của Diêu Nhị Đông và Diêu Đại Hải, nàng đã gây ầm ĩ ở nhà, đập bát đổ bàn, nếu không phải vì tam thúc cả nàng đã được hạ táng, có lẽ quan tài cũng bị nàng lật lên.
Ngô Liễu Hương chỉ tiếc rèn sắt không thành thép: “Không liên quan đến con sao? Con không liên quan thì mái nhà cũng sẽ bị con lật lên. Những chuyện con gây ra ở thôn Lê Thủy đã bị bà mối Lý làm ầm cho mọi người đều biết, nói rằng con đánh người cãi nhau, ngày nào cũng lêu lổng với những quả phụ lẳng lơ trong thôn. Cha con và ta sắp bị con làm mất hết mặt mũi rồi!”
Diêu Xuân Nương không phục, lặp lại như vẹt, chưa được hai câu thì đã bị Ngô Liễu Hương tát một cái: “Câm miệng!”
Vãn Xuân Thanh - Trường Thanh Trường BạchTác giả: Trường Thanh Trường BạchTruyện Điền Văn, Truyện Ngôn TìnhNgày hai mươi lăm tháng Giêng, ngày mới trời vừa sáng, Diêu Xuân Nương còn cuộn mình trong chăn mơ màng ơ trên giường, thì bên cạnh đã vang lên tiếng động lạch cạch. Nàng mang theo vẻ mặt bực dọc ngồi dậy, nheo mắt từ góc cửa sổ nhìn ra ngoài, thấy bóng dáng trong sân nhà bên cạnh, không tình nguyện bò dậy khỏi giường. Nàng mặc chiếc áo bông dày mới may cho mình năm nay, cùng với tiếng mài gỗ ồn ào thì đun nước nóng rửa mặt, mở cửa lớn, đổ chậu nước rửa mặt còn bốc hơi vào khoảnh sân vắng vẻ. Một tiếng “rào”, nửa chậu nước tưới ướt một tảng lớn của khoảnh sân, có phần mang chút bực dọc khi vừa thức giấc. Trong sân nhà bên cạnh nhà nàng, một nam nhân cao lớn đang chăm chú mài gỗ làm quan tài nghe thấy tiếng động này, thẳng lưng ngẩng đầu, trầm mặc nhìn về phía nàng. Đó là một gương mặt trẻ trung đàng hoàng, mày rậm mắt đen, trong cái góc hẻo lánh này, bộ dạng anh tuấn nổi bật. Người này tên là Tề Thanh, là một thợ mộc nổi tiếng khắp nơi, Diêu Xuân Nương đã nghe qua tên hắn trước khi gả… Mặc dù đã đồng ý yêu cầu của Tề Thanh, giải quyết được nợ nần của Diêu Xuân Nương, nhưng tâm trạng của Diêu Nhị Đông vẫn không thoải mái hơn bao nhiêu.Trên đường đi, ông đón lấy cơn mưa phùn, không nói một lời nào. Bước chân nặng nề, cũng không quan tâm Tề Thanh có theo kịp hay không.Tề Thanh cũng im lặng, cứ như vậy theo Diêu Nhị Đông đến thôn Liễu Hà.Hơn hai canh giờ đi bộ, từ sáng sớm sương mù mờ mịt đến khi trời sáng rõ, cuối cùng cũng nhìn thấy nhà của Diêu Nhị Đông.Diêu Nhị Đông trước đây làm thợ đá, ngôi nhà là khi ông còn trẻ tuổi mà xây từng chút một, là một ngôi nhà hai tầng bằng đá ngói.Tầng hai hướng ra đường có một hành lang rộng rãi, đứng trong sân, ngẩng đầu là có thể thấy cửa phòng trên lầu.Diêu Đại Hải đến trước một bước, lúc này đang ngồi ở cửa, một phụ nhân đứng bên cạnh ông ta, dùng khăn lau nước mưa trên cổ ông ta.Hai người thì thầm nói gì đó, thấy Diêu Nhị Đông và Tề Thanh quay về, lập tức im bặt.Diêu Nhị Đông chạy đi chạy lại hai lần, đã mệt đến khô cổ, thở hồng hộc, ông rót hai chén nước, tự uống một chén, chén còn lại để trên bàn. Ông gọi Tề Thanh: “Thợ mộc Tề, ngồi một chỗ nghỉ ngơi đi, ta đi gọi Xuân nhi.”Nói xong, ông liền đi lên lầu.Tề Thanh nhìn Diêu Đại Hải và phụ nhân bên cạnh ông, tháo đấu lạp trên đầu, lắc lắc nước mưa dưới mái hiên, dựa đấu lạp ướt vào cửa, rồi mới bước vào trong nhà.Trong nhà im ắng, không thấy ai khác, Tề Thanh lo lắng cho Diêu Xuân Nương, lông mày không tự chủ nhíu lại, trông có vẻ rất khó gần.Diêu Đại Hải quay lại nhìn hắn, lắc đầu như thể ghét hắn mang lại xúi quẩy.Tề Thanh không để tâm, hắn ngồi thẳng lưng bên bàn, tay trái đặt trên bàn, hơi nghiêng đầu nhìn về phía cầu thang.Không lâu sau, Diêu Xuân Nương bị người ta từ trên lầu lôi xuống, bên trái là Diêu Nhị Đông, bên phải là Diêu Khánh Hỷ, nàng như một con bọ ngựa không yên, bị kẹp chặt hai cánh tay, liên tục giãy giụa.Diêu Xuân Nương hét lớn: “Cái gì mà chủ nợ chó má gì, phụ thân nói dối cũng phải biết cách hơn một chút, nếu phụ thân muốn gả đại con để lấy tiền sính lễ, người nhất nên từ bỏ ý nghĩ đó, con là nữ nhi của người, không phải con ch.ó mà người nuôi!”Diêu Khánh Hỷ thì thầm với một nam nhân ôm đứa đệ đệ đứng sau, còn Ngô Liễu Hương đi sau cùng.Nghe thấy lời của Diêu Xuân Nương, Diêu Nhị Đông không lên tiếng, nhưng Ngô Liễu Hương lập tức mắng: “Mồm mép lắm chuyện! Ai coi con như chó? Con từ nhỏ đã được ăn ngon mặc đẹp, bao giờ bị coi như chó? Con nói vậy có phải làm tổn thương lạnh tâm của ta hay không!”Diêu Xuân Nương cứng rắn với Diêu Nhị Đông, nhưng khi đối diện với Ngô Liễu Hương thì lại mềm mỏng, nàng hừ lạnh rồi lầm bầm: “Còn không bằng làm chó, ít nhất Lai Phúc còn có thể chạy xuống núi xuống sông, chỉ có con bị nhốt trong phòng không ra ngoài được.”Diêu Xuân Nương bị nhốt trên lầu đã mấy ngày. Khi biết được kế hoạch của Diêu Nhị Đông và Diêu Đại Hải, nàng đã gây ầm ĩ ở nhà, đập bát đổ bàn, nếu không phải vì tam thúc cả nàng đã được hạ táng, có lẽ quan tài cũng bị nàng lật lên.Ngô Liễu Hương chỉ tiếc rèn sắt không thành thép: “Không liên quan đến con sao? Con không liên quan thì mái nhà cũng sẽ bị con lật lên. Những chuyện con gây ra ở thôn Lê Thủy đã bị bà mối Lý làm ầm cho mọi người đều biết, nói rằng con đánh người cãi nhau, ngày nào cũng lêu lổng với những quả phụ lẳng lơ trong thôn. Cha con và ta sắp bị con làm mất hết mặt mũi rồi!”Diêu Xuân Nương không phục, lặp lại như vẹt, chưa được hai câu thì đã bị Ngô Liễu Hương tát một cái: “Câm miệng!”