Năm 1979. Sau khi lập thu, nhiệt độ chênh lệch giữa ngày đêm lên đến 20 độ. Gió bắc thổi tới, cái cửa ở sương phòng bị gió thổi đập qua đập lại. Bên trong cỏ khô nằm hai đứa bé mắt đều nhắm chặt, mặt mũi xanh xao, trong đó bé gái đã bị sốt đến mơ hồ. Trên trán cô bé chảy đầy máu, trong miệng lẩm bẩm không rõ, “Anh! anh trai! ” Cũng không biết qua bao lâu, một người phụ nữ mặc áo bông đi từ bên ngoài vào, sau khi nhìn xem hai đứa bé này, cô ta tức đến mức xoay người cho người đàn ông phía sau một cái tát. “Cái thứ phế vật, trông chừng hai đứa nhỏ thôi mà cũng khiến chúng nó như sắp chết! Mày có biết hai món hàng này có thể bán bao nhiêu tiền không?” Chị Hồng tức đến mức gan đều đau. Tay người đàn ông bụm mặt, đáy mắt hiện lên một tia âm ngoan, chẳng hề để ý nói, “Một đứa ngốc thì có thể bán được bao nhiêu tiền?” “Cút mẹ nó đi! Mày thì biết cái chó gì, lớn lên đẹp, dù có ngốc thì cũng là hàng tốt! Nếu mày còn không trông chừng chúng nó cẩn thận, làm hỏng món hàng của tao, tao sẽ cắt hai…
Chương 179
Thập Niên 80: Em Gái Của Nam Chủ Trong Niên Đại Văn Đã Trở LạiTác giả: Lệnh VụTruyện Điền Văn, Truyện Trọng SinhNăm 1979. Sau khi lập thu, nhiệt độ chênh lệch giữa ngày đêm lên đến 20 độ. Gió bắc thổi tới, cái cửa ở sương phòng bị gió thổi đập qua đập lại. Bên trong cỏ khô nằm hai đứa bé mắt đều nhắm chặt, mặt mũi xanh xao, trong đó bé gái đã bị sốt đến mơ hồ. Trên trán cô bé chảy đầy máu, trong miệng lẩm bẩm không rõ, “Anh! anh trai! ” Cũng không biết qua bao lâu, một người phụ nữ mặc áo bông đi từ bên ngoài vào, sau khi nhìn xem hai đứa bé này, cô ta tức đến mức xoay người cho người đàn ông phía sau một cái tát. “Cái thứ phế vật, trông chừng hai đứa nhỏ thôi mà cũng khiến chúng nó như sắp chết! Mày có biết hai món hàng này có thể bán bao nhiêu tiền không?” Chị Hồng tức đến mức gan đều đau. Tay người đàn ông bụm mặt, đáy mắt hiện lên một tia âm ngoan, chẳng hề để ý nói, “Một đứa ngốc thì có thể bán được bao nhiêu tiền?” “Cút mẹ nó đi! Mày thì biết cái chó gì, lớn lên đẹp, dù có ngốc thì cũng là hàng tốt! Nếu mày còn không trông chừng chúng nó cẩn thận, làm hỏng món hàng của tao, tao sẽ cắt hai… "Con sẽ chọn người. Dù sao công trình này cũng không lớn, không cần nhiều người như vậy."Tiểu Lục là người thông minh, nếu không đã không được Cửu gia dẫn theo bên người.Cậu ấy cũng là người tốt bụng, nếu không tại sao bà Kim lại để lại tài sản cho cậu ấy được. Ôn Độ rất vui.Khi cậu về nhà, thế mà ba cậu vẫn chưa đi, thấy cậu vào nhà, lập tức lo lắng đến gần hỏi."Tiểu Độ, sao rồi? Có mua được căn nhà đó không?"Ôn Độ lắc đầu, vẻ mong đợi trên mặt Ôn Thiều Ngọc ngay lập tức biến mất."Người ta không bán sao? Sao lại nuốt lời như thế?"Ôn Độ không định dấu ba mình, kể lại mọi chuyện từ đầu đến cuối.Ôn Thiều Ngọc kinh ngạc đến không khép miệng lại được."Những người đó thật là gian xảo. Nếu ở nông trường của chúng ta, chắc chắn ba sẽ không để họ yên thân đâu."Đừng nhìn Ôn Thiều Ngọc thế này, hắn cũng là người không dễ đối phó. "May mà ba thông minh, nghĩ rằng cửa hàng của chúng ta có thể cần rất lâu mới xây xong, nên chưa nói với trạm nông nghiệp rằng ba không làm nữa."Ôn Độ vốn tưởng ba mình sẽ rất thất vọng: "...”Cậu thực sự phải nhìn ba mình bằng con mắt khác rồi.Đúng là rộng lượng thật!"Nhưng con đã thuê căn nhà đó rồi. Trong mấy ngày tới, căn nhà đó sẽ bắt đầu thi công. Đợi khi cửa hàng phía trước xây xong, mọi người có thể dọn vào ở rồi.""Cái gì?"Ôn Thiều Ngọc không ngờ lại có khúc ngoặt."Con đã thuê căn nhà đó rồi. Bà lão kia và cháu trai bà ở trong nhà chính. Một trong những nhà phụ và mấy cửa hàng là chúng ta thuê của họ."Ôn Thiều Ngọc kích động nói: "Chỉ cần mở được cửa hàng, thuê hay mua đều được!"Bà Ôn cảm thấy thật chẳng hiểu nổi con trai mình mà."Vài tháng nữa cửa hàng của chúng ta sẽ mở cửa, ba đi làm trước, kiếm được đồng nào hay đồngđó."Nói xong, Ôn Thiều Ngọc lập tức đạp xe đi mất, chẳng thấy bóng dáng đâu.Hắn vừa đi, bà Ôn liền hỏi cháu trai."Tiểu Độ, vừa rồi con nói gì? Định để cả nhà ta chuyển lên thành phố ở à?"Ôn Độ gật đầu: "Bà nội, con đã lấy lại hai căn nhà đó rồi. Trước khi con đi, chúng ta sẽ qua xem sao, sau đó con dẫn bà gặp người ta. Sau này nhà có việc gì, cứ tìm người đó là được."Bà Ôn biết cháu trai không yên tâm về bọn họ, nên mới sắp xếp như vậy."Bà nội, bọn buôn người còn một tên chưa bị bắt. Bây giờ là Tết, cô ta không dám ra ngoài, nhưng đến mùa vụ, có khi cô ta sẽ dẫn người đến trả thù."Ôn Độ không phải hù dọa bà nội, chuyện này đã từng xảy ra.Chị Hồng là người thù dai, bị tổn thất một người, còn mất hai món hàng tốt. Cô ta trốn chui trốn lủi, chịu thiệt lớn, sao có thể không trả thù?"Con nói đúng, chúng ta chuyển hết lên thành phố ở đi. Dù sao cũng không xa lắm."Bà Ôn không có ý kiến gì về sự sắp xếp của cháu trai.Ôn Độ thấy bà đồng ý liền nói: "Đất nhà mình, con sẽ hỏi nhà hàng xóm xem họ có muốn trồng không. Nếu họ muốn, cũng không cần gì khác, chỉ cần một ít lương thực là được.""Vậy con cứ đi làm chuyện này đi."Bà Ôn cũng không ngăn cản.Bà già rồi, chẳng trồng trọt được bao nhiêu cả.Trồng trọng chỉ để có miếng ăn."Nhưng bà định nuôi ít gà con, bây giờ nuôi thế nào đây? Em gái con ngày nào cũng mong đượcnuôi gà!”"Nuôi gà ạ?"Ôn Độ nghe bà nội nói, đột nhiên nhớ tới em gái từng nhắc đến chuyện này trong thư. Cô bé nói mình muốn nuôi gà. Lúc đó, cậu còn nghĩ em gái chỉ đang nói chơi, không ngờ lại là thật.Bà Ôn giải thích với cháu trai: "Con bé nói, sau này có thể buôn bán được. Bà nghĩ nhà mình có đất, cũng có lương thực. Sau khi giao nộp thuế lương thực, cũng còn dư lại nhiều.”
Thập Niên 80: Em Gái Của Nam Chủ Trong Niên Đại Văn Đã Trở LạiTác giả: Lệnh VụTruyện Điền Văn, Truyện Trọng SinhNăm 1979. Sau khi lập thu, nhiệt độ chênh lệch giữa ngày đêm lên đến 20 độ. Gió bắc thổi tới, cái cửa ở sương phòng bị gió thổi đập qua đập lại. Bên trong cỏ khô nằm hai đứa bé mắt đều nhắm chặt, mặt mũi xanh xao, trong đó bé gái đã bị sốt đến mơ hồ. Trên trán cô bé chảy đầy máu, trong miệng lẩm bẩm không rõ, “Anh! anh trai! ” Cũng không biết qua bao lâu, một người phụ nữ mặc áo bông đi từ bên ngoài vào, sau khi nhìn xem hai đứa bé này, cô ta tức đến mức xoay người cho người đàn ông phía sau một cái tát. “Cái thứ phế vật, trông chừng hai đứa nhỏ thôi mà cũng khiến chúng nó như sắp chết! Mày có biết hai món hàng này có thể bán bao nhiêu tiền không?” Chị Hồng tức đến mức gan đều đau. Tay người đàn ông bụm mặt, đáy mắt hiện lên một tia âm ngoan, chẳng hề để ý nói, “Một đứa ngốc thì có thể bán được bao nhiêu tiền?” “Cút mẹ nó đi! Mày thì biết cái chó gì, lớn lên đẹp, dù có ngốc thì cũng là hàng tốt! Nếu mày còn không trông chừng chúng nó cẩn thận, làm hỏng món hàng của tao, tao sẽ cắt hai… "Con sẽ chọn người. Dù sao công trình này cũng không lớn, không cần nhiều người như vậy."Tiểu Lục là người thông minh, nếu không đã không được Cửu gia dẫn theo bên người.Cậu ấy cũng là người tốt bụng, nếu không tại sao bà Kim lại để lại tài sản cho cậu ấy được. Ôn Độ rất vui.Khi cậu về nhà, thế mà ba cậu vẫn chưa đi, thấy cậu vào nhà, lập tức lo lắng đến gần hỏi."Tiểu Độ, sao rồi? Có mua được căn nhà đó không?"Ôn Độ lắc đầu, vẻ mong đợi trên mặt Ôn Thiều Ngọc ngay lập tức biến mất."Người ta không bán sao? Sao lại nuốt lời như thế?"Ôn Độ không định dấu ba mình, kể lại mọi chuyện từ đầu đến cuối.Ôn Thiều Ngọc kinh ngạc đến không khép miệng lại được."Những người đó thật là gian xảo. Nếu ở nông trường của chúng ta, chắc chắn ba sẽ không để họ yên thân đâu."Đừng nhìn Ôn Thiều Ngọc thế này, hắn cũng là người không dễ đối phó. "May mà ba thông minh, nghĩ rằng cửa hàng của chúng ta có thể cần rất lâu mới xây xong, nên chưa nói với trạm nông nghiệp rằng ba không làm nữa."Ôn Độ vốn tưởng ba mình sẽ rất thất vọng: "...”Cậu thực sự phải nhìn ba mình bằng con mắt khác rồi.Đúng là rộng lượng thật!"Nhưng con đã thuê căn nhà đó rồi. Trong mấy ngày tới, căn nhà đó sẽ bắt đầu thi công. Đợi khi cửa hàng phía trước xây xong, mọi người có thể dọn vào ở rồi.""Cái gì?"Ôn Thiều Ngọc không ngờ lại có khúc ngoặt."Con đã thuê căn nhà đó rồi. Bà lão kia và cháu trai bà ở trong nhà chính. Một trong những nhà phụ và mấy cửa hàng là chúng ta thuê của họ."Ôn Thiều Ngọc kích động nói: "Chỉ cần mở được cửa hàng, thuê hay mua đều được!"Bà Ôn cảm thấy thật chẳng hiểu nổi con trai mình mà."Vài tháng nữa cửa hàng của chúng ta sẽ mở cửa, ba đi làm trước, kiếm được đồng nào hay đồngđó."Nói xong, Ôn Thiều Ngọc lập tức đạp xe đi mất, chẳng thấy bóng dáng đâu.Hắn vừa đi, bà Ôn liền hỏi cháu trai."Tiểu Độ, vừa rồi con nói gì? Định để cả nhà ta chuyển lên thành phố ở à?"Ôn Độ gật đầu: "Bà nội, con đã lấy lại hai căn nhà đó rồi. Trước khi con đi, chúng ta sẽ qua xem sao, sau đó con dẫn bà gặp người ta. Sau này nhà có việc gì, cứ tìm người đó là được."Bà Ôn biết cháu trai không yên tâm về bọn họ, nên mới sắp xếp như vậy."Bà nội, bọn buôn người còn một tên chưa bị bắt. Bây giờ là Tết, cô ta không dám ra ngoài, nhưng đến mùa vụ, có khi cô ta sẽ dẫn người đến trả thù."Ôn Độ không phải hù dọa bà nội, chuyện này đã từng xảy ra.Chị Hồng là người thù dai, bị tổn thất một người, còn mất hai món hàng tốt. Cô ta trốn chui trốn lủi, chịu thiệt lớn, sao có thể không trả thù?"Con nói đúng, chúng ta chuyển hết lên thành phố ở đi. Dù sao cũng không xa lắm."Bà Ôn không có ý kiến gì về sự sắp xếp của cháu trai.Ôn Độ thấy bà đồng ý liền nói: "Đất nhà mình, con sẽ hỏi nhà hàng xóm xem họ có muốn trồng không. Nếu họ muốn, cũng không cần gì khác, chỉ cần một ít lương thực là được.""Vậy con cứ đi làm chuyện này đi."Bà Ôn cũng không ngăn cản.Bà già rồi, chẳng trồng trọt được bao nhiêu cả.Trồng trọng chỉ để có miếng ăn."Nhưng bà định nuôi ít gà con, bây giờ nuôi thế nào đây? Em gái con ngày nào cũng mong đượcnuôi gà!”"Nuôi gà ạ?"Ôn Độ nghe bà nội nói, đột nhiên nhớ tới em gái từng nhắc đến chuyện này trong thư. Cô bé nói mình muốn nuôi gà. Lúc đó, cậu còn nghĩ em gái chỉ đang nói chơi, không ngờ lại là thật.Bà Ôn giải thích với cháu trai: "Con bé nói, sau này có thể buôn bán được. Bà nghĩ nhà mình có đất, cũng có lương thực. Sau khi giao nộp thuế lương thực, cũng còn dư lại nhiều.”
Thập Niên 80: Em Gái Của Nam Chủ Trong Niên Đại Văn Đã Trở LạiTác giả: Lệnh VụTruyện Điền Văn, Truyện Trọng SinhNăm 1979. Sau khi lập thu, nhiệt độ chênh lệch giữa ngày đêm lên đến 20 độ. Gió bắc thổi tới, cái cửa ở sương phòng bị gió thổi đập qua đập lại. Bên trong cỏ khô nằm hai đứa bé mắt đều nhắm chặt, mặt mũi xanh xao, trong đó bé gái đã bị sốt đến mơ hồ. Trên trán cô bé chảy đầy máu, trong miệng lẩm bẩm không rõ, “Anh! anh trai! ” Cũng không biết qua bao lâu, một người phụ nữ mặc áo bông đi từ bên ngoài vào, sau khi nhìn xem hai đứa bé này, cô ta tức đến mức xoay người cho người đàn ông phía sau một cái tát. “Cái thứ phế vật, trông chừng hai đứa nhỏ thôi mà cũng khiến chúng nó như sắp chết! Mày có biết hai món hàng này có thể bán bao nhiêu tiền không?” Chị Hồng tức đến mức gan đều đau. Tay người đàn ông bụm mặt, đáy mắt hiện lên một tia âm ngoan, chẳng hề để ý nói, “Một đứa ngốc thì có thể bán được bao nhiêu tiền?” “Cút mẹ nó đi! Mày thì biết cái chó gì, lớn lên đẹp, dù có ngốc thì cũng là hàng tốt! Nếu mày còn không trông chừng chúng nó cẩn thận, làm hỏng món hàng của tao, tao sẽ cắt hai… "Con sẽ chọn người. Dù sao công trình này cũng không lớn, không cần nhiều người như vậy."Tiểu Lục là người thông minh, nếu không đã không được Cửu gia dẫn theo bên người.Cậu ấy cũng là người tốt bụng, nếu không tại sao bà Kim lại để lại tài sản cho cậu ấy được. Ôn Độ rất vui.Khi cậu về nhà, thế mà ba cậu vẫn chưa đi, thấy cậu vào nhà, lập tức lo lắng đến gần hỏi."Tiểu Độ, sao rồi? Có mua được căn nhà đó không?"Ôn Độ lắc đầu, vẻ mong đợi trên mặt Ôn Thiều Ngọc ngay lập tức biến mất."Người ta không bán sao? Sao lại nuốt lời như thế?"Ôn Độ không định dấu ba mình, kể lại mọi chuyện từ đầu đến cuối.Ôn Thiều Ngọc kinh ngạc đến không khép miệng lại được."Những người đó thật là gian xảo. Nếu ở nông trường của chúng ta, chắc chắn ba sẽ không để họ yên thân đâu."Đừng nhìn Ôn Thiều Ngọc thế này, hắn cũng là người không dễ đối phó. "May mà ba thông minh, nghĩ rằng cửa hàng của chúng ta có thể cần rất lâu mới xây xong, nên chưa nói với trạm nông nghiệp rằng ba không làm nữa."Ôn Độ vốn tưởng ba mình sẽ rất thất vọng: "...”Cậu thực sự phải nhìn ba mình bằng con mắt khác rồi.Đúng là rộng lượng thật!"Nhưng con đã thuê căn nhà đó rồi. Trong mấy ngày tới, căn nhà đó sẽ bắt đầu thi công. Đợi khi cửa hàng phía trước xây xong, mọi người có thể dọn vào ở rồi.""Cái gì?"Ôn Thiều Ngọc không ngờ lại có khúc ngoặt."Con đã thuê căn nhà đó rồi. Bà lão kia và cháu trai bà ở trong nhà chính. Một trong những nhà phụ và mấy cửa hàng là chúng ta thuê của họ."Ôn Thiều Ngọc kích động nói: "Chỉ cần mở được cửa hàng, thuê hay mua đều được!"Bà Ôn cảm thấy thật chẳng hiểu nổi con trai mình mà."Vài tháng nữa cửa hàng của chúng ta sẽ mở cửa, ba đi làm trước, kiếm được đồng nào hay đồngđó."Nói xong, Ôn Thiều Ngọc lập tức đạp xe đi mất, chẳng thấy bóng dáng đâu.Hắn vừa đi, bà Ôn liền hỏi cháu trai."Tiểu Độ, vừa rồi con nói gì? Định để cả nhà ta chuyển lên thành phố ở à?"Ôn Độ gật đầu: "Bà nội, con đã lấy lại hai căn nhà đó rồi. Trước khi con đi, chúng ta sẽ qua xem sao, sau đó con dẫn bà gặp người ta. Sau này nhà có việc gì, cứ tìm người đó là được."Bà Ôn biết cháu trai không yên tâm về bọn họ, nên mới sắp xếp như vậy."Bà nội, bọn buôn người còn một tên chưa bị bắt. Bây giờ là Tết, cô ta không dám ra ngoài, nhưng đến mùa vụ, có khi cô ta sẽ dẫn người đến trả thù."Ôn Độ không phải hù dọa bà nội, chuyện này đã từng xảy ra.Chị Hồng là người thù dai, bị tổn thất một người, còn mất hai món hàng tốt. Cô ta trốn chui trốn lủi, chịu thiệt lớn, sao có thể không trả thù?"Con nói đúng, chúng ta chuyển hết lên thành phố ở đi. Dù sao cũng không xa lắm."Bà Ôn không có ý kiến gì về sự sắp xếp của cháu trai.Ôn Độ thấy bà đồng ý liền nói: "Đất nhà mình, con sẽ hỏi nhà hàng xóm xem họ có muốn trồng không. Nếu họ muốn, cũng không cần gì khác, chỉ cần một ít lương thực là được.""Vậy con cứ đi làm chuyện này đi."Bà Ôn cũng không ngăn cản.Bà già rồi, chẳng trồng trọt được bao nhiêu cả.Trồng trọng chỉ để có miếng ăn."Nhưng bà định nuôi ít gà con, bây giờ nuôi thế nào đây? Em gái con ngày nào cũng mong đượcnuôi gà!”"Nuôi gà ạ?"Ôn Độ nghe bà nội nói, đột nhiên nhớ tới em gái từng nhắc đến chuyện này trong thư. Cô bé nói mình muốn nuôi gà. Lúc đó, cậu còn nghĩ em gái chỉ đang nói chơi, không ngờ lại là thật.Bà Ôn giải thích với cháu trai: "Con bé nói, sau này có thể buôn bán được. Bà nghĩ nhà mình có đất, cũng có lương thực. Sau khi giao nộp thuế lương thực, cũng còn dư lại nhiều.”