Năm 1979. Sau khi lập thu, nhiệt độ chênh lệch giữa ngày đêm lên đến 20 độ. Gió bắc thổi tới, cái cửa ở sương phòng bị gió thổi đập qua đập lại. Bên trong cỏ khô nằm hai đứa bé mắt đều nhắm chặt, mặt mũi xanh xao, trong đó bé gái đã bị sốt đến mơ hồ. Trên trán cô bé chảy đầy máu, trong miệng lẩm bẩm không rõ, “Anh! anh trai! ” Cũng không biết qua bao lâu, một người phụ nữ mặc áo bông đi từ bên ngoài vào, sau khi nhìn xem hai đứa bé này, cô ta tức đến mức xoay người cho người đàn ông phía sau một cái tát. “Cái thứ phế vật, trông chừng hai đứa nhỏ thôi mà cũng khiến chúng nó như sắp chết! Mày có biết hai món hàng này có thể bán bao nhiêu tiền không?” Chị Hồng tức đến mức gan đều đau. Tay người đàn ông bụm mặt, đáy mắt hiện lên một tia âm ngoan, chẳng hề để ý nói, “Một đứa ngốc thì có thể bán được bao nhiêu tiền?” “Cút mẹ nó đi! Mày thì biết cái chó gì, lớn lên đẹp, dù có ngốc thì cũng là hàng tốt! Nếu mày còn không trông chừng chúng nó cẩn thận, làm hỏng món hàng của tao, tao sẽ cắt hai…
Chương 192
Thập Niên 80: Em Gái Của Nam Chủ Trong Niên Đại Văn Đã Trở LạiTác giả: Lệnh VụTruyện Điền Văn, Truyện Trọng SinhNăm 1979. Sau khi lập thu, nhiệt độ chênh lệch giữa ngày đêm lên đến 20 độ. Gió bắc thổi tới, cái cửa ở sương phòng bị gió thổi đập qua đập lại. Bên trong cỏ khô nằm hai đứa bé mắt đều nhắm chặt, mặt mũi xanh xao, trong đó bé gái đã bị sốt đến mơ hồ. Trên trán cô bé chảy đầy máu, trong miệng lẩm bẩm không rõ, “Anh! anh trai! ” Cũng không biết qua bao lâu, một người phụ nữ mặc áo bông đi từ bên ngoài vào, sau khi nhìn xem hai đứa bé này, cô ta tức đến mức xoay người cho người đàn ông phía sau một cái tát. “Cái thứ phế vật, trông chừng hai đứa nhỏ thôi mà cũng khiến chúng nó như sắp chết! Mày có biết hai món hàng này có thể bán bao nhiêu tiền không?” Chị Hồng tức đến mức gan đều đau. Tay người đàn ông bụm mặt, đáy mắt hiện lên một tia âm ngoan, chẳng hề để ý nói, “Một đứa ngốc thì có thể bán được bao nhiêu tiền?” “Cút mẹ nó đi! Mày thì biết cái chó gì, lớn lên đẹp, dù có ngốc thì cũng là hàng tốt! Nếu mày còn không trông chừng chúng nó cẩn thận, làm hỏng món hàng của tao, tao sẽ cắt hai… Ôn Thiều Ngọc rất tự mãn.Đặc biệt là gần đây, hắn càng có cơ sở để tự tin hơn.Bà Ôn nghe con trai nói vậy, càng tức không chịu được.“Mày nhìn cái bộ dạng của mày xem, có ai chịu gà cho mày không? Nếu có người chịu gà cho mày, mày còn phải thắp nhang cảm tạ trời đất nữa đấy."Ôn Thiều Ngọc nghe vậy thì không vui.“Mẹ, con là con trai của mẹ, có người mẹ nào hạ thấp con trai mình như vậy không? Hơn nữa, sau này nhà mình thành người thành phố rồi. Con sắp mở cửa hàng buôn bán, làm ông chủ. Mẹ nhất định không biết khi đó sẽ có biết bao cô gái trẻ đẹp muốn gả cho con đâu.”“Còn nữa, mẹ xem con trai con giỏi giang thế nào. Con không cần tìm phụ nữ về để chia sẻ tình cảm của con trai con dành cho con đâu.”Bà Ôn nghe con trai nói những lời vô liêm sỉ như vậy, chỉ muốn đổi cây gậy thành dao phay.“Bà nội, bà đừng kích động.”Ôn Độ thấy bà nội cầm gậy tiến thêm hai bước, vội vàng bước lên chặn lại, sau đó giành lấy cây gây.Đánh ba cậu thì được, nhưng tuyệt đối không được làm tổn thương em gái cậu.“Ba, ba mau nói thật với bà nội đi, nếu thật sự ba đã có đối tượng phù hợp, chúng ta giờ đi lên thành phố, phải nói rõ với người ta trước. Đừng để đến lúc đó người ta chê cười ba.”Ôn Độ cũng muốn biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.Em gái không thể nào nói dối được.Ôn Thiệu Ngọc bực mình nói: “Ba quen ai khi nào, sao ba lại không biết? Vừa rồi ba đã nói rõ mọi chuyện rồi. Ngoài người nhà ba ra, ba không hề nói chuyện với bất kỳ phụ nữ nào ngoàikia."Những người phụ nữ đó đều coi thường hắn, cho rằng hắn vô dụng, còn để vợ mình bỏ đi.Những góa phụ trẻ càng không coi trọng hẳn.Ngay cả khi tái hôn, họ cũng không muốn lấy người có hai đứa con như hắn.Không phải vì khinh thường hắn không kiếm ra tiền, mà nghĩ hắn là kẻ bất lực.Hiện tại hắn đang làm bảo vệ ở trạm máy móc nông nghiệp, mỗi tháng được mười đồng, bọn họ mới chịu nói chuyện với hắn một câu.Hừ, cũng không hỏi hắn có muốn nói chuyện với mấy người bọn họ không.Hắn không phải là kẻ ngốc coi tiền như cỏ rác.Nội tâm Ôn Thiều Ngọc là một người lãng mạn, hắn khao khát tình cảm như trong tiểu thuyết miêu tả.Nếu hắn lại lập gia đình với một người phụ nữ khác, thì nhất định phải là vì tình yêu.Tình yêu là từ mà Ôn Thiều Ngọc đã từng thấy trong một cuốn sách. Sau khi đọc cuốn sách đó, hắn càng không muốn sống một cuộc đời mờ mịt như thế này nữa."Mày không có đối tượng thật sao!"Sao mà bà Ôn có thể lập tức tin tưởng được chứ?Ôn Thiều Ngọc giơ ba ngón tay lên: "Con thề với trời, con tuyệt đối không có đối tượng nào hết. Nếu con có thích ai, con chắc chắn sẽ nói với mọi người ngay lập tức."Bà Ôn quay lại hỏi cháu trai: "Ai nói với con là ba con có đối tượng thế?"Ôn Độ không thể bán đứng em gái mình được, nên đành chuyện: "Có lẽ có vài người ghen tị với cuộc sống tốt đẹp của gia đình mình. Bọn họ cố ý trêu đùa con, khiến gia đình chúng ta bất hòa."Ôn Thiều Ngọc nghe thế thì hùng hổ mắng: "Đúng là những kẻ đê tiện đó không có ai có ý tốt lành gì cả mà. Chúc họ sinh con trai không có "cái đó"!"Sau khi mắng xong, Ôn Thiều Ngọc cảm thấy lời đó quá mức bẩn thỉu, tự mình nhổ mấy lần, rồi bực bội ôm con gái ngồi xuống.Biết là hiểu lầm, Ôn Độ mới yên tâm.Cậu đỡ bà Ôn lên xe."Bà nội, chúng ta phải nhanh lên. Máy kéo chậm hơn ô tô nhiều. Đến lúc chúng ta đến thành phố, chắc sẽ mất nhiều thời gian.""Vậy thì đi nhanh lên."
Thập Niên 80: Em Gái Của Nam Chủ Trong Niên Đại Văn Đã Trở LạiTác giả: Lệnh VụTruyện Điền Văn, Truyện Trọng SinhNăm 1979. Sau khi lập thu, nhiệt độ chênh lệch giữa ngày đêm lên đến 20 độ. Gió bắc thổi tới, cái cửa ở sương phòng bị gió thổi đập qua đập lại. Bên trong cỏ khô nằm hai đứa bé mắt đều nhắm chặt, mặt mũi xanh xao, trong đó bé gái đã bị sốt đến mơ hồ. Trên trán cô bé chảy đầy máu, trong miệng lẩm bẩm không rõ, “Anh! anh trai! ” Cũng không biết qua bao lâu, một người phụ nữ mặc áo bông đi từ bên ngoài vào, sau khi nhìn xem hai đứa bé này, cô ta tức đến mức xoay người cho người đàn ông phía sau một cái tát. “Cái thứ phế vật, trông chừng hai đứa nhỏ thôi mà cũng khiến chúng nó như sắp chết! Mày có biết hai món hàng này có thể bán bao nhiêu tiền không?” Chị Hồng tức đến mức gan đều đau. Tay người đàn ông bụm mặt, đáy mắt hiện lên một tia âm ngoan, chẳng hề để ý nói, “Một đứa ngốc thì có thể bán được bao nhiêu tiền?” “Cút mẹ nó đi! Mày thì biết cái chó gì, lớn lên đẹp, dù có ngốc thì cũng là hàng tốt! Nếu mày còn không trông chừng chúng nó cẩn thận, làm hỏng món hàng của tao, tao sẽ cắt hai… Ôn Thiều Ngọc rất tự mãn.Đặc biệt là gần đây, hắn càng có cơ sở để tự tin hơn.Bà Ôn nghe con trai nói vậy, càng tức không chịu được.“Mày nhìn cái bộ dạng của mày xem, có ai chịu gà cho mày không? Nếu có người chịu gà cho mày, mày còn phải thắp nhang cảm tạ trời đất nữa đấy."Ôn Thiều Ngọc nghe vậy thì không vui.“Mẹ, con là con trai của mẹ, có người mẹ nào hạ thấp con trai mình như vậy không? Hơn nữa, sau này nhà mình thành người thành phố rồi. Con sắp mở cửa hàng buôn bán, làm ông chủ. Mẹ nhất định không biết khi đó sẽ có biết bao cô gái trẻ đẹp muốn gả cho con đâu.”“Còn nữa, mẹ xem con trai con giỏi giang thế nào. Con không cần tìm phụ nữ về để chia sẻ tình cảm của con trai con dành cho con đâu.”Bà Ôn nghe con trai nói những lời vô liêm sỉ như vậy, chỉ muốn đổi cây gậy thành dao phay.“Bà nội, bà đừng kích động.”Ôn Độ thấy bà nội cầm gậy tiến thêm hai bước, vội vàng bước lên chặn lại, sau đó giành lấy cây gây.Đánh ba cậu thì được, nhưng tuyệt đối không được làm tổn thương em gái cậu.“Ba, ba mau nói thật với bà nội đi, nếu thật sự ba đã có đối tượng phù hợp, chúng ta giờ đi lên thành phố, phải nói rõ với người ta trước. Đừng để đến lúc đó người ta chê cười ba.”Ôn Độ cũng muốn biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.Em gái không thể nào nói dối được.Ôn Thiệu Ngọc bực mình nói: “Ba quen ai khi nào, sao ba lại không biết? Vừa rồi ba đã nói rõ mọi chuyện rồi. Ngoài người nhà ba ra, ba không hề nói chuyện với bất kỳ phụ nữ nào ngoàikia."Những người phụ nữ đó đều coi thường hắn, cho rằng hắn vô dụng, còn để vợ mình bỏ đi.Những góa phụ trẻ càng không coi trọng hẳn.Ngay cả khi tái hôn, họ cũng không muốn lấy người có hai đứa con như hắn.Không phải vì khinh thường hắn không kiếm ra tiền, mà nghĩ hắn là kẻ bất lực.Hiện tại hắn đang làm bảo vệ ở trạm máy móc nông nghiệp, mỗi tháng được mười đồng, bọn họ mới chịu nói chuyện với hắn một câu.Hừ, cũng không hỏi hắn có muốn nói chuyện với mấy người bọn họ không.Hắn không phải là kẻ ngốc coi tiền như cỏ rác.Nội tâm Ôn Thiều Ngọc là một người lãng mạn, hắn khao khát tình cảm như trong tiểu thuyết miêu tả.Nếu hắn lại lập gia đình với một người phụ nữ khác, thì nhất định phải là vì tình yêu.Tình yêu là từ mà Ôn Thiều Ngọc đã từng thấy trong một cuốn sách. Sau khi đọc cuốn sách đó, hắn càng không muốn sống một cuộc đời mờ mịt như thế này nữa."Mày không có đối tượng thật sao!"Sao mà bà Ôn có thể lập tức tin tưởng được chứ?Ôn Thiều Ngọc giơ ba ngón tay lên: "Con thề với trời, con tuyệt đối không có đối tượng nào hết. Nếu con có thích ai, con chắc chắn sẽ nói với mọi người ngay lập tức."Bà Ôn quay lại hỏi cháu trai: "Ai nói với con là ba con có đối tượng thế?"Ôn Độ không thể bán đứng em gái mình được, nên đành chuyện: "Có lẽ có vài người ghen tị với cuộc sống tốt đẹp của gia đình mình. Bọn họ cố ý trêu đùa con, khiến gia đình chúng ta bất hòa."Ôn Thiều Ngọc nghe thế thì hùng hổ mắng: "Đúng là những kẻ đê tiện đó không có ai có ý tốt lành gì cả mà. Chúc họ sinh con trai không có "cái đó"!"Sau khi mắng xong, Ôn Thiều Ngọc cảm thấy lời đó quá mức bẩn thỉu, tự mình nhổ mấy lần, rồi bực bội ôm con gái ngồi xuống.Biết là hiểu lầm, Ôn Độ mới yên tâm.Cậu đỡ bà Ôn lên xe."Bà nội, chúng ta phải nhanh lên. Máy kéo chậm hơn ô tô nhiều. Đến lúc chúng ta đến thành phố, chắc sẽ mất nhiều thời gian.""Vậy thì đi nhanh lên."
Thập Niên 80: Em Gái Của Nam Chủ Trong Niên Đại Văn Đã Trở LạiTác giả: Lệnh VụTruyện Điền Văn, Truyện Trọng SinhNăm 1979. Sau khi lập thu, nhiệt độ chênh lệch giữa ngày đêm lên đến 20 độ. Gió bắc thổi tới, cái cửa ở sương phòng bị gió thổi đập qua đập lại. Bên trong cỏ khô nằm hai đứa bé mắt đều nhắm chặt, mặt mũi xanh xao, trong đó bé gái đã bị sốt đến mơ hồ. Trên trán cô bé chảy đầy máu, trong miệng lẩm bẩm không rõ, “Anh! anh trai! ” Cũng không biết qua bao lâu, một người phụ nữ mặc áo bông đi từ bên ngoài vào, sau khi nhìn xem hai đứa bé này, cô ta tức đến mức xoay người cho người đàn ông phía sau một cái tát. “Cái thứ phế vật, trông chừng hai đứa nhỏ thôi mà cũng khiến chúng nó như sắp chết! Mày có biết hai món hàng này có thể bán bao nhiêu tiền không?” Chị Hồng tức đến mức gan đều đau. Tay người đàn ông bụm mặt, đáy mắt hiện lên một tia âm ngoan, chẳng hề để ý nói, “Một đứa ngốc thì có thể bán được bao nhiêu tiền?” “Cút mẹ nó đi! Mày thì biết cái chó gì, lớn lên đẹp, dù có ngốc thì cũng là hàng tốt! Nếu mày còn không trông chừng chúng nó cẩn thận, làm hỏng món hàng của tao, tao sẽ cắt hai… Ôn Thiều Ngọc rất tự mãn.Đặc biệt là gần đây, hắn càng có cơ sở để tự tin hơn.Bà Ôn nghe con trai nói vậy, càng tức không chịu được.“Mày nhìn cái bộ dạng của mày xem, có ai chịu gà cho mày không? Nếu có người chịu gà cho mày, mày còn phải thắp nhang cảm tạ trời đất nữa đấy."Ôn Thiều Ngọc nghe vậy thì không vui.“Mẹ, con là con trai của mẹ, có người mẹ nào hạ thấp con trai mình như vậy không? Hơn nữa, sau này nhà mình thành người thành phố rồi. Con sắp mở cửa hàng buôn bán, làm ông chủ. Mẹ nhất định không biết khi đó sẽ có biết bao cô gái trẻ đẹp muốn gả cho con đâu.”“Còn nữa, mẹ xem con trai con giỏi giang thế nào. Con không cần tìm phụ nữ về để chia sẻ tình cảm của con trai con dành cho con đâu.”Bà Ôn nghe con trai nói những lời vô liêm sỉ như vậy, chỉ muốn đổi cây gậy thành dao phay.“Bà nội, bà đừng kích động.”Ôn Độ thấy bà nội cầm gậy tiến thêm hai bước, vội vàng bước lên chặn lại, sau đó giành lấy cây gây.Đánh ba cậu thì được, nhưng tuyệt đối không được làm tổn thương em gái cậu.“Ba, ba mau nói thật với bà nội đi, nếu thật sự ba đã có đối tượng phù hợp, chúng ta giờ đi lên thành phố, phải nói rõ với người ta trước. Đừng để đến lúc đó người ta chê cười ba.”Ôn Độ cũng muốn biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.Em gái không thể nào nói dối được.Ôn Thiệu Ngọc bực mình nói: “Ba quen ai khi nào, sao ba lại không biết? Vừa rồi ba đã nói rõ mọi chuyện rồi. Ngoài người nhà ba ra, ba không hề nói chuyện với bất kỳ phụ nữ nào ngoàikia."Những người phụ nữ đó đều coi thường hắn, cho rằng hắn vô dụng, còn để vợ mình bỏ đi.Những góa phụ trẻ càng không coi trọng hẳn.Ngay cả khi tái hôn, họ cũng không muốn lấy người có hai đứa con như hắn.Không phải vì khinh thường hắn không kiếm ra tiền, mà nghĩ hắn là kẻ bất lực.Hiện tại hắn đang làm bảo vệ ở trạm máy móc nông nghiệp, mỗi tháng được mười đồng, bọn họ mới chịu nói chuyện với hắn một câu.Hừ, cũng không hỏi hắn có muốn nói chuyện với mấy người bọn họ không.Hắn không phải là kẻ ngốc coi tiền như cỏ rác.Nội tâm Ôn Thiều Ngọc là một người lãng mạn, hắn khao khát tình cảm như trong tiểu thuyết miêu tả.Nếu hắn lại lập gia đình với một người phụ nữ khác, thì nhất định phải là vì tình yêu.Tình yêu là từ mà Ôn Thiều Ngọc đã từng thấy trong một cuốn sách. Sau khi đọc cuốn sách đó, hắn càng không muốn sống một cuộc đời mờ mịt như thế này nữa."Mày không có đối tượng thật sao!"Sao mà bà Ôn có thể lập tức tin tưởng được chứ?Ôn Thiều Ngọc giơ ba ngón tay lên: "Con thề với trời, con tuyệt đối không có đối tượng nào hết. Nếu con có thích ai, con chắc chắn sẽ nói với mọi người ngay lập tức."Bà Ôn quay lại hỏi cháu trai: "Ai nói với con là ba con có đối tượng thế?"Ôn Độ không thể bán đứng em gái mình được, nên đành chuyện: "Có lẽ có vài người ghen tị với cuộc sống tốt đẹp của gia đình mình. Bọn họ cố ý trêu đùa con, khiến gia đình chúng ta bất hòa."Ôn Thiều Ngọc nghe thế thì hùng hổ mắng: "Đúng là những kẻ đê tiện đó không có ai có ý tốt lành gì cả mà. Chúc họ sinh con trai không có "cái đó"!"Sau khi mắng xong, Ôn Thiều Ngọc cảm thấy lời đó quá mức bẩn thỉu, tự mình nhổ mấy lần, rồi bực bội ôm con gái ngồi xuống.Biết là hiểu lầm, Ôn Độ mới yên tâm.Cậu đỡ bà Ôn lên xe."Bà nội, chúng ta phải nhanh lên. Máy kéo chậm hơn ô tô nhiều. Đến lúc chúng ta đến thành phố, chắc sẽ mất nhiều thời gian.""Vậy thì đi nhanh lên."