Tác giả:

Năm 1979. Sau khi lập thu, nhiệt độ chênh lệch giữa ngày đêm lên đến 20 độ. Gió bắc thổi tới, cái cửa ở sương phòng bị gió thổi đập qua đập lại. Bên trong cỏ khô nằm hai đứa bé mắt đều nhắm chặt, mặt mũi xanh xao, trong đó bé gái đã bị sốt đến mơ hồ. Trên trán cô bé chảy đầy máu, trong miệng lẩm bẩm không rõ, “Anh! anh trai! ” Cũng không biết qua bao lâu, một người phụ nữ mặc áo bông đi từ bên ngoài vào, sau khi nhìn xem hai đứa bé này, cô ta tức đến mức xoay người cho người đàn ông phía sau một cái tát. “Cái thứ phế vật, trông chừng hai đứa nhỏ thôi mà cũng khiến chúng nó như sắp chết! Mày có biết hai món hàng này có thể bán bao nhiêu tiền không?” Chị Hồng tức đến mức gan đều đau. Tay người đàn ông bụm mặt, đáy mắt hiện lên một tia âm ngoan, chẳng hề để ý nói, “Một đứa ngốc thì có thể bán được bao nhiêu tiền?” “Cút mẹ nó đi! Mày thì biết cái chó gì, lớn lên đẹp, dù có ngốc thì cũng là hàng tốt! Nếu mày còn không trông chừng chúng nó cẩn thận, làm hỏng món hàng của tao, tao sẽ cắt hai…

Chương 195

Thập Niên 80: Em Gái Của Nam Chủ Trong Niên Đại Văn Đã Trở LạiTác giả: Lệnh VụTruyện Điền Văn, Truyện Trọng SinhNăm 1979. Sau khi lập thu, nhiệt độ chênh lệch giữa ngày đêm lên đến 20 độ. Gió bắc thổi tới, cái cửa ở sương phòng bị gió thổi đập qua đập lại. Bên trong cỏ khô nằm hai đứa bé mắt đều nhắm chặt, mặt mũi xanh xao, trong đó bé gái đã bị sốt đến mơ hồ. Trên trán cô bé chảy đầy máu, trong miệng lẩm bẩm không rõ, “Anh! anh trai! ” Cũng không biết qua bao lâu, một người phụ nữ mặc áo bông đi từ bên ngoài vào, sau khi nhìn xem hai đứa bé này, cô ta tức đến mức xoay người cho người đàn ông phía sau một cái tát. “Cái thứ phế vật, trông chừng hai đứa nhỏ thôi mà cũng khiến chúng nó như sắp chết! Mày có biết hai món hàng này có thể bán bao nhiêu tiền không?” Chị Hồng tức đến mức gan đều đau. Tay người đàn ông bụm mặt, đáy mắt hiện lên một tia âm ngoan, chẳng hề để ý nói, “Một đứa ngốc thì có thể bán được bao nhiêu tiền?” “Cút mẹ nó đi! Mày thì biết cái chó gì, lớn lên đẹp, dù có ngốc thì cũng là hàng tốt! Nếu mày còn không trông chừng chúng nó cẩn thận, làm hỏng món hàng của tao, tao sẽ cắt hai… Cậu cảm thấy ấm áp không thôi.Tiểu Lục là người chu đáo hơn những người khác, lại là người có ân tất báo. Cậu chỉ mua một con vịt quay, thỏa nguyện ước mơ của bà Kim.Tiểu Lục lập tức ghi nhớ việc này trong lòng.Biết hôm nay cậu chuyển nhà, có thể không có thời gian nấu ăn, người ta thậm chí còn làm sẵn thức ăn nóng trong nồi.Nhìn thế này thì chắc người mới đi không lâu."Bà nội, trong nồi còn có cơm, chúng ta ăn cơm trước nhé."Ôn Độ lấy bàn nhỏ ra đặt lên giường, lại lấy bát đũa ra rửa sạch.Sau đó mới bắt đầu lấy đồ ăn từ trong nồi ra."Bạn con cũng đáng tin đấy, còn làm sẵn cơm cho chúng ta. Đợi nhà mình dọn dẹp xong, con đi mua một con gà, mua thêm ít thịt các thứ. Chúng ta làm chút đồ ngon, mời người ta đến ăn cơm để cảm ơn người ta."Bà Ôn nhìn đồ ăn trong nồi, dặn dò cháu trai.Dù bà không nói thì Ôn Độ cũng định mời Tiểu Lục đến ăn cơm.Cậu đi rồi, người trong nhà đều phải nhờ vào Tiểu Lục.Bữa cơm này nhất định phải mời."Oanh Oanh đi rửa mặt, rửa tay rồi vào ăn cơm." Bà Ôn vào nhà gọi Ôn Oanh.Ôn Oanh khi đi được giữa đường đã tỉnh dậy.Nghe thấy bà gọi mình, cô bé lập tức gọi Luật Cảnh Chi."Chi Chi, chúng ta đi rửa mặt, rửa tay, ăn cơm thôi."Luật Cảnh Chi ít nói, nghe Ôn Oanh gọi mình, động tác mau lẹ. Cậu bé theo Ôn Oanh xuống giường đi giày, đến phòng ngoài rửa mặt.Hai đứa nhỏ cùng đặt tay vào chậu rửa mặt.Ôn Oanh ngạc nhiên phát hiện, tay Chi Chi cũng trắng như tay mình."Chi Chi, cậu thật sự rất trắng đấy!"Luật Cảnh Chi nhíu mày: "Cũng được thôi."Cậu bé từ khi sinh ra đã rất trắng, còn trắng hơn cả người nhà. Trước đây khi đi ra ngoài, người khác luôn nghĩ cậu bé là con gái."Chẳng trách cậu tên là Chi Chi, cái tên này rất hợp với cậu." Ôn Oanh cảm thấy tên Chi Chi thực sự rất hay.Luật Cảnh Chi cũng cảm thấy tên Chi Chi rất hợp với mình.Nghe rất có văn hóa.Là một cái tên của một người có học thức, có tu dưỡng. Không giống mẹ cậu bé, chỉ có nhan sắc, bên trong lại trống rỗng, hoàn toàn không giống cô nhỏ.Vừa nhìn cô nhỏ là đã biết là một mỹ nhân có khí chất cả trong lẫn ngoài.Luật Cảnh Chi cảm thấy mình lớn lên chắc chắn cũng là một người có học thức, có tu dưỡng.Không giống mẹ mình, ngay cả cảm xúc cũng không kiểm soát nổi."Hai đứa nhanh rửa mặt ăn cơm, có phải không mệt chút nào không?"Bà Ôn là người làm việc rất nhanh nhẹn, làm việc lại càng mạnh mẽ hơn.Bà đang đợi ăn cơm, kết quả hai đứa nhỏ nói chuyện không dứt, nửa ngày cũng chưa rửa tay xong.Ôn Oanh nghịch ngợm lè lưỡi với Luật Cảnh Chi, sau đó nhanh chóng lấy khăn lau tay."Nhanh lên, chúng ta vào nhà ăn cơm."Luật Cảnh Chi nhận lấy khăn, treo lại khăn, từ tốn đi vào nhà.Thức ăn thật sự rất thơm ngon.Món đậu phụ kho đơn giản, hương vị đều thấm đẫm. Rõ ràng nấu trong nồi lâu như vậy, vẫn ngon đến mức khiến người ta kinh ngạc không thôi.Dưa cải kho cũng ngon không kém.Không giống như tự nhà làm, khô khan cay cổ, ngược lại khiến người ăn một miếng lại muốn ăn miếng thứ hai, càng ăn càng ngon."Tiểu Độ, ai nấu món này vậy? Tay nghề khá đấy." Ôn Thiều Ngọc nói xong còn nhìn bà Ôn, "Mẹ, đợi lúc người ta đến mẹ nhớ học theo, so với người ta, mẹ nấu toàn là thức ăn cho lợn ăn thôi."Bà Ôn cười lạnh: "Vậy thì mẹ nuôi mày lớn thế này, chẳng phải thiệt thòi rồi sao? Lãng phí biết bao lương thực, một cân thịt cũng không lên."Ôn Thiều Ngọc: "..."

Thập Niên 80: Em Gái Của Nam Chủ Trong Niên Đại Văn Đã Trở LạiTác giả: Lệnh VụTruyện Điền Văn, Truyện Trọng SinhNăm 1979. Sau khi lập thu, nhiệt độ chênh lệch giữa ngày đêm lên đến 20 độ. Gió bắc thổi tới, cái cửa ở sương phòng bị gió thổi đập qua đập lại. Bên trong cỏ khô nằm hai đứa bé mắt đều nhắm chặt, mặt mũi xanh xao, trong đó bé gái đã bị sốt đến mơ hồ. Trên trán cô bé chảy đầy máu, trong miệng lẩm bẩm không rõ, “Anh! anh trai! ” Cũng không biết qua bao lâu, một người phụ nữ mặc áo bông đi từ bên ngoài vào, sau khi nhìn xem hai đứa bé này, cô ta tức đến mức xoay người cho người đàn ông phía sau một cái tát. “Cái thứ phế vật, trông chừng hai đứa nhỏ thôi mà cũng khiến chúng nó như sắp chết! Mày có biết hai món hàng này có thể bán bao nhiêu tiền không?” Chị Hồng tức đến mức gan đều đau. Tay người đàn ông bụm mặt, đáy mắt hiện lên một tia âm ngoan, chẳng hề để ý nói, “Một đứa ngốc thì có thể bán được bao nhiêu tiền?” “Cút mẹ nó đi! Mày thì biết cái chó gì, lớn lên đẹp, dù có ngốc thì cũng là hàng tốt! Nếu mày còn không trông chừng chúng nó cẩn thận, làm hỏng món hàng của tao, tao sẽ cắt hai… Cậu cảm thấy ấm áp không thôi.Tiểu Lục là người chu đáo hơn những người khác, lại là người có ân tất báo. Cậu chỉ mua một con vịt quay, thỏa nguyện ước mơ của bà Kim.Tiểu Lục lập tức ghi nhớ việc này trong lòng.Biết hôm nay cậu chuyển nhà, có thể không có thời gian nấu ăn, người ta thậm chí còn làm sẵn thức ăn nóng trong nồi.Nhìn thế này thì chắc người mới đi không lâu."Bà nội, trong nồi còn có cơm, chúng ta ăn cơm trước nhé."Ôn Độ lấy bàn nhỏ ra đặt lên giường, lại lấy bát đũa ra rửa sạch.Sau đó mới bắt đầu lấy đồ ăn từ trong nồi ra."Bạn con cũng đáng tin đấy, còn làm sẵn cơm cho chúng ta. Đợi nhà mình dọn dẹp xong, con đi mua một con gà, mua thêm ít thịt các thứ. Chúng ta làm chút đồ ngon, mời người ta đến ăn cơm để cảm ơn người ta."Bà Ôn nhìn đồ ăn trong nồi, dặn dò cháu trai.Dù bà không nói thì Ôn Độ cũng định mời Tiểu Lục đến ăn cơm.Cậu đi rồi, người trong nhà đều phải nhờ vào Tiểu Lục.Bữa cơm này nhất định phải mời."Oanh Oanh đi rửa mặt, rửa tay rồi vào ăn cơm." Bà Ôn vào nhà gọi Ôn Oanh.Ôn Oanh khi đi được giữa đường đã tỉnh dậy.Nghe thấy bà gọi mình, cô bé lập tức gọi Luật Cảnh Chi."Chi Chi, chúng ta đi rửa mặt, rửa tay, ăn cơm thôi."Luật Cảnh Chi ít nói, nghe Ôn Oanh gọi mình, động tác mau lẹ. Cậu bé theo Ôn Oanh xuống giường đi giày, đến phòng ngoài rửa mặt.Hai đứa nhỏ cùng đặt tay vào chậu rửa mặt.Ôn Oanh ngạc nhiên phát hiện, tay Chi Chi cũng trắng như tay mình."Chi Chi, cậu thật sự rất trắng đấy!"Luật Cảnh Chi nhíu mày: "Cũng được thôi."Cậu bé từ khi sinh ra đã rất trắng, còn trắng hơn cả người nhà. Trước đây khi đi ra ngoài, người khác luôn nghĩ cậu bé là con gái."Chẳng trách cậu tên là Chi Chi, cái tên này rất hợp với cậu." Ôn Oanh cảm thấy tên Chi Chi thực sự rất hay.Luật Cảnh Chi cũng cảm thấy tên Chi Chi rất hợp với mình.Nghe rất có văn hóa.Là một cái tên của một người có học thức, có tu dưỡng. Không giống mẹ cậu bé, chỉ có nhan sắc, bên trong lại trống rỗng, hoàn toàn không giống cô nhỏ.Vừa nhìn cô nhỏ là đã biết là một mỹ nhân có khí chất cả trong lẫn ngoài.Luật Cảnh Chi cảm thấy mình lớn lên chắc chắn cũng là một người có học thức, có tu dưỡng.Không giống mẹ mình, ngay cả cảm xúc cũng không kiểm soát nổi."Hai đứa nhanh rửa mặt ăn cơm, có phải không mệt chút nào không?"Bà Ôn là người làm việc rất nhanh nhẹn, làm việc lại càng mạnh mẽ hơn.Bà đang đợi ăn cơm, kết quả hai đứa nhỏ nói chuyện không dứt, nửa ngày cũng chưa rửa tay xong.Ôn Oanh nghịch ngợm lè lưỡi với Luật Cảnh Chi, sau đó nhanh chóng lấy khăn lau tay."Nhanh lên, chúng ta vào nhà ăn cơm."Luật Cảnh Chi nhận lấy khăn, treo lại khăn, từ tốn đi vào nhà.Thức ăn thật sự rất thơm ngon.Món đậu phụ kho đơn giản, hương vị đều thấm đẫm. Rõ ràng nấu trong nồi lâu như vậy, vẫn ngon đến mức khiến người ta kinh ngạc không thôi.Dưa cải kho cũng ngon không kém.Không giống như tự nhà làm, khô khan cay cổ, ngược lại khiến người ăn một miếng lại muốn ăn miếng thứ hai, càng ăn càng ngon."Tiểu Độ, ai nấu món này vậy? Tay nghề khá đấy." Ôn Thiều Ngọc nói xong còn nhìn bà Ôn, "Mẹ, đợi lúc người ta đến mẹ nhớ học theo, so với người ta, mẹ nấu toàn là thức ăn cho lợn ăn thôi."Bà Ôn cười lạnh: "Vậy thì mẹ nuôi mày lớn thế này, chẳng phải thiệt thòi rồi sao? Lãng phí biết bao lương thực, một cân thịt cũng không lên."Ôn Thiều Ngọc: "..."

Thập Niên 80: Em Gái Của Nam Chủ Trong Niên Đại Văn Đã Trở LạiTác giả: Lệnh VụTruyện Điền Văn, Truyện Trọng SinhNăm 1979. Sau khi lập thu, nhiệt độ chênh lệch giữa ngày đêm lên đến 20 độ. Gió bắc thổi tới, cái cửa ở sương phòng bị gió thổi đập qua đập lại. Bên trong cỏ khô nằm hai đứa bé mắt đều nhắm chặt, mặt mũi xanh xao, trong đó bé gái đã bị sốt đến mơ hồ. Trên trán cô bé chảy đầy máu, trong miệng lẩm bẩm không rõ, “Anh! anh trai! ” Cũng không biết qua bao lâu, một người phụ nữ mặc áo bông đi từ bên ngoài vào, sau khi nhìn xem hai đứa bé này, cô ta tức đến mức xoay người cho người đàn ông phía sau một cái tát. “Cái thứ phế vật, trông chừng hai đứa nhỏ thôi mà cũng khiến chúng nó như sắp chết! Mày có biết hai món hàng này có thể bán bao nhiêu tiền không?” Chị Hồng tức đến mức gan đều đau. Tay người đàn ông bụm mặt, đáy mắt hiện lên một tia âm ngoan, chẳng hề để ý nói, “Một đứa ngốc thì có thể bán được bao nhiêu tiền?” “Cút mẹ nó đi! Mày thì biết cái chó gì, lớn lên đẹp, dù có ngốc thì cũng là hàng tốt! Nếu mày còn không trông chừng chúng nó cẩn thận, làm hỏng món hàng của tao, tao sẽ cắt hai… Cậu cảm thấy ấm áp không thôi.Tiểu Lục là người chu đáo hơn những người khác, lại là người có ân tất báo. Cậu chỉ mua một con vịt quay, thỏa nguyện ước mơ của bà Kim.Tiểu Lục lập tức ghi nhớ việc này trong lòng.Biết hôm nay cậu chuyển nhà, có thể không có thời gian nấu ăn, người ta thậm chí còn làm sẵn thức ăn nóng trong nồi.Nhìn thế này thì chắc người mới đi không lâu."Bà nội, trong nồi còn có cơm, chúng ta ăn cơm trước nhé."Ôn Độ lấy bàn nhỏ ra đặt lên giường, lại lấy bát đũa ra rửa sạch.Sau đó mới bắt đầu lấy đồ ăn từ trong nồi ra."Bạn con cũng đáng tin đấy, còn làm sẵn cơm cho chúng ta. Đợi nhà mình dọn dẹp xong, con đi mua một con gà, mua thêm ít thịt các thứ. Chúng ta làm chút đồ ngon, mời người ta đến ăn cơm để cảm ơn người ta."Bà Ôn nhìn đồ ăn trong nồi, dặn dò cháu trai.Dù bà không nói thì Ôn Độ cũng định mời Tiểu Lục đến ăn cơm.Cậu đi rồi, người trong nhà đều phải nhờ vào Tiểu Lục.Bữa cơm này nhất định phải mời."Oanh Oanh đi rửa mặt, rửa tay rồi vào ăn cơm." Bà Ôn vào nhà gọi Ôn Oanh.Ôn Oanh khi đi được giữa đường đã tỉnh dậy.Nghe thấy bà gọi mình, cô bé lập tức gọi Luật Cảnh Chi."Chi Chi, chúng ta đi rửa mặt, rửa tay, ăn cơm thôi."Luật Cảnh Chi ít nói, nghe Ôn Oanh gọi mình, động tác mau lẹ. Cậu bé theo Ôn Oanh xuống giường đi giày, đến phòng ngoài rửa mặt.Hai đứa nhỏ cùng đặt tay vào chậu rửa mặt.Ôn Oanh ngạc nhiên phát hiện, tay Chi Chi cũng trắng như tay mình."Chi Chi, cậu thật sự rất trắng đấy!"Luật Cảnh Chi nhíu mày: "Cũng được thôi."Cậu bé từ khi sinh ra đã rất trắng, còn trắng hơn cả người nhà. Trước đây khi đi ra ngoài, người khác luôn nghĩ cậu bé là con gái."Chẳng trách cậu tên là Chi Chi, cái tên này rất hợp với cậu." Ôn Oanh cảm thấy tên Chi Chi thực sự rất hay.Luật Cảnh Chi cũng cảm thấy tên Chi Chi rất hợp với mình.Nghe rất có văn hóa.Là một cái tên của một người có học thức, có tu dưỡng. Không giống mẹ cậu bé, chỉ có nhan sắc, bên trong lại trống rỗng, hoàn toàn không giống cô nhỏ.Vừa nhìn cô nhỏ là đã biết là một mỹ nhân có khí chất cả trong lẫn ngoài.Luật Cảnh Chi cảm thấy mình lớn lên chắc chắn cũng là một người có học thức, có tu dưỡng.Không giống mẹ mình, ngay cả cảm xúc cũng không kiểm soát nổi."Hai đứa nhanh rửa mặt ăn cơm, có phải không mệt chút nào không?"Bà Ôn là người làm việc rất nhanh nhẹn, làm việc lại càng mạnh mẽ hơn.Bà đang đợi ăn cơm, kết quả hai đứa nhỏ nói chuyện không dứt, nửa ngày cũng chưa rửa tay xong.Ôn Oanh nghịch ngợm lè lưỡi với Luật Cảnh Chi, sau đó nhanh chóng lấy khăn lau tay."Nhanh lên, chúng ta vào nhà ăn cơm."Luật Cảnh Chi nhận lấy khăn, treo lại khăn, từ tốn đi vào nhà.Thức ăn thật sự rất thơm ngon.Món đậu phụ kho đơn giản, hương vị đều thấm đẫm. Rõ ràng nấu trong nồi lâu như vậy, vẫn ngon đến mức khiến người ta kinh ngạc không thôi.Dưa cải kho cũng ngon không kém.Không giống như tự nhà làm, khô khan cay cổ, ngược lại khiến người ăn một miếng lại muốn ăn miếng thứ hai, càng ăn càng ngon."Tiểu Độ, ai nấu món này vậy? Tay nghề khá đấy." Ôn Thiều Ngọc nói xong còn nhìn bà Ôn, "Mẹ, đợi lúc người ta đến mẹ nhớ học theo, so với người ta, mẹ nấu toàn là thức ăn cho lợn ăn thôi."Bà Ôn cười lạnh: "Vậy thì mẹ nuôi mày lớn thế này, chẳng phải thiệt thòi rồi sao? Lãng phí biết bao lương thực, một cân thịt cũng không lên."Ôn Thiều Ngọc: "..."

Chương 195