Tác giả:

Năm 1979. Sau khi lập thu, nhiệt độ chênh lệch giữa ngày đêm lên đến 20 độ. Gió bắc thổi tới, cái cửa ở sương phòng bị gió thổi đập qua đập lại. Bên trong cỏ khô nằm hai đứa bé mắt đều nhắm chặt, mặt mũi xanh xao, trong đó bé gái đã bị sốt đến mơ hồ. Trên trán cô bé chảy đầy máu, trong miệng lẩm bẩm không rõ, “Anh! anh trai! ” Cũng không biết qua bao lâu, một người phụ nữ mặc áo bông đi từ bên ngoài vào, sau khi nhìn xem hai đứa bé này, cô ta tức đến mức xoay người cho người đàn ông phía sau một cái tát. “Cái thứ phế vật, trông chừng hai đứa nhỏ thôi mà cũng khiến chúng nó như sắp chết! Mày có biết hai món hàng này có thể bán bao nhiêu tiền không?” Chị Hồng tức đến mức gan đều đau. Tay người đàn ông bụm mặt, đáy mắt hiện lên một tia âm ngoan, chẳng hề để ý nói, “Một đứa ngốc thì có thể bán được bao nhiêu tiền?” “Cút mẹ nó đi! Mày thì biết cái chó gì, lớn lên đẹp, dù có ngốc thì cũng là hàng tốt! Nếu mày còn không trông chừng chúng nó cẩn thận, làm hỏng món hàng của tao, tao sẽ cắt hai…

Chương 202

Thập Niên 80: Em Gái Của Nam Chủ Trong Niên Đại Văn Đã Trở LạiTác giả: Lệnh VụTruyện Điền Văn, Truyện Trọng SinhNăm 1979. Sau khi lập thu, nhiệt độ chênh lệch giữa ngày đêm lên đến 20 độ. Gió bắc thổi tới, cái cửa ở sương phòng bị gió thổi đập qua đập lại. Bên trong cỏ khô nằm hai đứa bé mắt đều nhắm chặt, mặt mũi xanh xao, trong đó bé gái đã bị sốt đến mơ hồ. Trên trán cô bé chảy đầy máu, trong miệng lẩm bẩm không rõ, “Anh! anh trai! ” Cũng không biết qua bao lâu, một người phụ nữ mặc áo bông đi từ bên ngoài vào, sau khi nhìn xem hai đứa bé này, cô ta tức đến mức xoay người cho người đàn ông phía sau một cái tát. “Cái thứ phế vật, trông chừng hai đứa nhỏ thôi mà cũng khiến chúng nó như sắp chết! Mày có biết hai món hàng này có thể bán bao nhiêu tiền không?” Chị Hồng tức đến mức gan đều đau. Tay người đàn ông bụm mặt, đáy mắt hiện lên một tia âm ngoan, chẳng hề để ý nói, “Một đứa ngốc thì có thể bán được bao nhiêu tiền?” “Cút mẹ nó đi! Mày thì biết cái chó gì, lớn lên đẹp, dù có ngốc thì cũng là hàng tốt! Nếu mày còn không trông chừng chúng nó cẩn thận, làm hỏng món hàng của tao, tao sẽ cắt hai… Bây giờ cậu thầm tự trách mình không thôi.Hối hận đến mức muốn tát mình hai cái.Ôn Độ vô thức đi đến nhà của bà Kim, sân nhà vẫn chưa bắt đầu xây dựng, nhưng đã có rất nhiều vật liệu đã được chất đống bên trong.Khi Ôn Độ về nhà, bà nội đang ra khỏi trong nhà, cậu theo phản xạ mim cười, không muốn để bà nội nhận ra bất cứ vấn đề gì.“Xem xong rồi sao? Thấy thế nào?”Ôn Độ bước đến bên cạnh bà nội, đi chậm lại, đi cùng bà nội ra ngoài.Qua khóe mắt, cậu nhìn thấy em gái nắm tay Chi Chi, ngoan ngoãn đi giữa cậu và bà, cậu theo phản xạ cũng nắm lấy tay em gái.Ôn Oanh ngẩng đầu lên nở cười ngọt ngào với cậu, tim Ôn Độ như thắt lại.Em gái đáng yêu như vậy, khó khăn lắm mới có thể có một cuộc sống hạnh phúc trọn vẹn, hiện giờ tất cả đã bị cậu phá hủy.“Nơi này cũng được, làm ăn buôn bán ven đường đều không tệ. Ông nội con trước đây đã nói, chọn cửa hàng làm ăn buôn bán là một việc rất quan trọng. Cửa hàng bán quần áo tuyệt đối không thể mở bên cạnh chỗ bán thức ăn. Con chọn chỗ này, môi trường xung quanh khá tốt, thích hợp để bán quần áo.”Mặc dù bà Ôn không được học hành, nhưng kiến thức của bà lại khác hẳn người thường."Chỉ cần bà thấy tốt là được." Ôn Độ nói.Khi về đến nhà.Ôn Thiều Ngọc đang nghêu ngao hát trong sân, Ôn Oanh và Luật Cảnh Chi rất nhiệt tình, mang theo ghế nhỏ ra ngồi nghe hắn hát.Bà Ôn nhìn cháu trai một cái, Ôn Độ liền hiểu ý của bà, cùng bà vào frong nhà.Bà Ôn vội vàng hỏi: "Tiểu Độ, hôm nay con tìm người hỏi thăm, có hỏi được tin tức gì không?""Con có hỏi được một chút.""Em trai của bà hiện giờ ở đâu?" Vẻ mặt Bà Ôn đầy mong chờ.Nhìn thấy bà như vậy, trong lòng Ôn Độ cảm thấy nghẹt thở không thôi."Bà ơi, có một chuyện con phải nhắc bà."Ôn Độ vốn không muốn nói với bà, nhưng cậu biết bà nhất định sẽ không nhịn được mà hỏi người khác. Nếu chẳng may bà hỏi sai người, thì gia đình họ sẽ gặp rắc rối lớn.Mặc dù không biết em trai bà nội đã phạm tội gì, nhưng có thể bị người ta bí mật đưa đi và bị theo dõi suốt thời gian dài, chắc chắn không phải chuyện nhỏ."Chuyện gì thế?"Trong lòng bà Ôn cũng đầy lo lắng, bà luôn cảm thấy chuyện mà cháu trai muốn nói không phải chuyện tốt lành gì."Chuyện của ông cậu, bà tuyệt đối không được chủ động nói với ai. Nếu có người đến nhà hỏi, tìm hiểu về căn nhà này từ đâu mà có, bà cứ nói thật. Nhưng nhất định phải giấu chuyện của ông cậu đi."Ôn Độ nói xong liền thấy bà ngồi phịch xuống giường, mặt tái nhợt."Là do bà hại ông cậu của con." Bà Ôn lầm bầm.Ôn Độ biết bà rất đau lòng, nhưng chuyện này chắc chắn không liên quan đến căn nhà."Bà ơi, bà và ông cậu đã bao nhiêu năm không gặp rồi?"Bà Ôn nhớ lại: "Khi bà kết hôn chỉ mới 16 tuổi. Ông cố của con là người có học, ông nói trong nhà không nên sinh con sớm. Vì vậy bà mười tám tuổi mới sinh cô cả của con.”“Cũng trong năm đó, gia đình bên ngoại đến thăm bà, ông cậu của con cũng đi cùng. Lúc đó, bà thấy tâm trạng của ông cậu con không tốt, nên giữ thằng bé lại ở nhà.”“Một năm sau, ông nội con làm ăn ở ngoài rất tốt, bảo bà đưa em trai tới đó để trông coi nhàcửa. Bên đó không ai biết em trai bà, thằng bé muốn làm gì cũng được. Thu tiền thuê nhà, ông nói để thằng bé tự giữ. Tính ra, bà và ông cậu của con đã ba mươi tư năm không gặp rồi.""Sau khi ông nội con mất, bà và ông cậu có liên lạc qua thư với nhau không?" Ôn Độ cực kỳ tâm đến điều này.

Thập Niên 80: Em Gái Của Nam Chủ Trong Niên Đại Văn Đã Trở LạiTác giả: Lệnh VụTruyện Điền Văn, Truyện Trọng SinhNăm 1979. Sau khi lập thu, nhiệt độ chênh lệch giữa ngày đêm lên đến 20 độ. Gió bắc thổi tới, cái cửa ở sương phòng bị gió thổi đập qua đập lại. Bên trong cỏ khô nằm hai đứa bé mắt đều nhắm chặt, mặt mũi xanh xao, trong đó bé gái đã bị sốt đến mơ hồ. Trên trán cô bé chảy đầy máu, trong miệng lẩm bẩm không rõ, “Anh! anh trai! ” Cũng không biết qua bao lâu, một người phụ nữ mặc áo bông đi từ bên ngoài vào, sau khi nhìn xem hai đứa bé này, cô ta tức đến mức xoay người cho người đàn ông phía sau một cái tát. “Cái thứ phế vật, trông chừng hai đứa nhỏ thôi mà cũng khiến chúng nó như sắp chết! Mày có biết hai món hàng này có thể bán bao nhiêu tiền không?” Chị Hồng tức đến mức gan đều đau. Tay người đàn ông bụm mặt, đáy mắt hiện lên một tia âm ngoan, chẳng hề để ý nói, “Một đứa ngốc thì có thể bán được bao nhiêu tiền?” “Cút mẹ nó đi! Mày thì biết cái chó gì, lớn lên đẹp, dù có ngốc thì cũng là hàng tốt! Nếu mày còn không trông chừng chúng nó cẩn thận, làm hỏng món hàng của tao, tao sẽ cắt hai… Bây giờ cậu thầm tự trách mình không thôi.Hối hận đến mức muốn tát mình hai cái.Ôn Độ vô thức đi đến nhà của bà Kim, sân nhà vẫn chưa bắt đầu xây dựng, nhưng đã có rất nhiều vật liệu đã được chất đống bên trong.Khi Ôn Độ về nhà, bà nội đang ra khỏi trong nhà, cậu theo phản xạ mim cười, không muốn để bà nội nhận ra bất cứ vấn đề gì.“Xem xong rồi sao? Thấy thế nào?”Ôn Độ bước đến bên cạnh bà nội, đi chậm lại, đi cùng bà nội ra ngoài.Qua khóe mắt, cậu nhìn thấy em gái nắm tay Chi Chi, ngoan ngoãn đi giữa cậu và bà, cậu theo phản xạ cũng nắm lấy tay em gái.Ôn Oanh ngẩng đầu lên nở cười ngọt ngào với cậu, tim Ôn Độ như thắt lại.Em gái đáng yêu như vậy, khó khăn lắm mới có thể có một cuộc sống hạnh phúc trọn vẹn, hiện giờ tất cả đã bị cậu phá hủy.“Nơi này cũng được, làm ăn buôn bán ven đường đều không tệ. Ông nội con trước đây đã nói, chọn cửa hàng làm ăn buôn bán là một việc rất quan trọng. Cửa hàng bán quần áo tuyệt đối không thể mở bên cạnh chỗ bán thức ăn. Con chọn chỗ này, môi trường xung quanh khá tốt, thích hợp để bán quần áo.”Mặc dù bà Ôn không được học hành, nhưng kiến thức của bà lại khác hẳn người thường."Chỉ cần bà thấy tốt là được." Ôn Độ nói.Khi về đến nhà.Ôn Thiều Ngọc đang nghêu ngao hát trong sân, Ôn Oanh và Luật Cảnh Chi rất nhiệt tình, mang theo ghế nhỏ ra ngồi nghe hắn hát.Bà Ôn nhìn cháu trai một cái, Ôn Độ liền hiểu ý của bà, cùng bà vào frong nhà.Bà Ôn vội vàng hỏi: "Tiểu Độ, hôm nay con tìm người hỏi thăm, có hỏi được tin tức gì không?""Con có hỏi được một chút.""Em trai của bà hiện giờ ở đâu?" Vẻ mặt Bà Ôn đầy mong chờ.Nhìn thấy bà như vậy, trong lòng Ôn Độ cảm thấy nghẹt thở không thôi."Bà ơi, có một chuyện con phải nhắc bà."Ôn Độ vốn không muốn nói với bà, nhưng cậu biết bà nhất định sẽ không nhịn được mà hỏi người khác. Nếu chẳng may bà hỏi sai người, thì gia đình họ sẽ gặp rắc rối lớn.Mặc dù không biết em trai bà nội đã phạm tội gì, nhưng có thể bị người ta bí mật đưa đi và bị theo dõi suốt thời gian dài, chắc chắn không phải chuyện nhỏ."Chuyện gì thế?"Trong lòng bà Ôn cũng đầy lo lắng, bà luôn cảm thấy chuyện mà cháu trai muốn nói không phải chuyện tốt lành gì."Chuyện của ông cậu, bà tuyệt đối không được chủ động nói với ai. Nếu có người đến nhà hỏi, tìm hiểu về căn nhà này từ đâu mà có, bà cứ nói thật. Nhưng nhất định phải giấu chuyện của ông cậu đi."Ôn Độ nói xong liền thấy bà ngồi phịch xuống giường, mặt tái nhợt."Là do bà hại ông cậu của con." Bà Ôn lầm bầm.Ôn Độ biết bà rất đau lòng, nhưng chuyện này chắc chắn không liên quan đến căn nhà."Bà ơi, bà và ông cậu đã bao nhiêu năm không gặp rồi?"Bà Ôn nhớ lại: "Khi bà kết hôn chỉ mới 16 tuổi. Ông cố của con là người có học, ông nói trong nhà không nên sinh con sớm. Vì vậy bà mười tám tuổi mới sinh cô cả của con.”“Cũng trong năm đó, gia đình bên ngoại đến thăm bà, ông cậu của con cũng đi cùng. Lúc đó, bà thấy tâm trạng của ông cậu con không tốt, nên giữ thằng bé lại ở nhà.”“Một năm sau, ông nội con làm ăn ở ngoài rất tốt, bảo bà đưa em trai tới đó để trông coi nhàcửa. Bên đó không ai biết em trai bà, thằng bé muốn làm gì cũng được. Thu tiền thuê nhà, ông nói để thằng bé tự giữ. Tính ra, bà và ông cậu của con đã ba mươi tư năm không gặp rồi.""Sau khi ông nội con mất, bà và ông cậu có liên lạc qua thư với nhau không?" Ôn Độ cực kỳ tâm đến điều này.

Thập Niên 80: Em Gái Của Nam Chủ Trong Niên Đại Văn Đã Trở LạiTác giả: Lệnh VụTruyện Điền Văn, Truyện Trọng SinhNăm 1979. Sau khi lập thu, nhiệt độ chênh lệch giữa ngày đêm lên đến 20 độ. Gió bắc thổi tới, cái cửa ở sương phòng bị gió thổi đập qua đập lại. Bên trong cỏ khô nằm hai đứa bé mắt đều nhắm chặt, mặt mũi xanh xao, trong đó bé gái đã bị sốt đến mơ hồ. Trên trán cô bé chảy đầy máu, trong miệng lẩm bẩm không rõ, “Anh! anh trai! ” Cũng không biết qua bao lâu, một người phụ nữ mặc áo bông đi từ bên ngoài vào, sau khi nhìn xem hai đứa bé này, cô ta tức đến mức xoay người cho người đàn ông phía sau một cái tát. “Cái thứ phế vật, trông chừng hai đứa nhỏ thôi mà cũng khiến chúng nó như sắp chết! Mày có biết hai món hàng này có thể bán bao nhiêu tiền không?” Chị Hồng tức đến mức gan đều đau. Tay người đàn ông bụm mặt, đáy mắt hiện lên một tia âm ngoan, chẳng hề để ý nói, “Một đứa ngốc thì có thể bán được bao nhiêu tiền?” “Cút mẹ nó đi! Mày thì biết cái chó gì, lớn lên đẹp, dù có ngốc thì cũng là hàng tốt! Nếu mày còn không trông chừng chúng nó cẩn thận, làm hỏng món hàng của tao, tao sẽ cắt hai… Bây giờ cậu thầm tự trách mình không thôi.Hối hận đến mức muốn tát mình hai cái.Ôn Độ vô thức đi đến nhà của bà Kim, sân nhà vẫn chưa bắt đầu xây dựng, nhưng đã có rất nhiều vật liệu đã được chất đống bên trong.Khi Ôn Độ về nhà, bà nội đang ra khỏi trong nhà, cậu theo phản xạ mim cười, không muốn để bà nội nhận ra bất cứ vấn đề gì.“Xem xong rồi sao? Thấy thế nào?”Ôn Độ bước đến bên cạnh bà nội, đi chậm lại, đi cùng bà nội ra ngoài.Qua khóe mắt, cậu nhìn thấy em gái nắm tay Chi Chi, ngoan ngoãn đi giữa cậu và bà, cậu theo phản xạ cũng nắm lấy tay em gái.Ôn Oanh ngẩng đầu lên nở cười ngọt ngào với cậu, tim Ôn Độ như thắt lại.Em gái đáng yêu như vậy, khó khăn lắm mới có thể có một cuộc sống hạnh phúc trọn vẹn, hiện giờ tất cả đã bị cậu phá hủy.“Nơi này cũng được, làm ăn buôn bán ven đường đều không tệ. Ông nội con trước đây đã nói, chọn cửa hàng làm ăn buôn bán là một việc rất quan trọng. Cửa hàng bán quần áo tuyệt đối không thể mở bên cạnh chỗ bán thức ăn. Con chọn chỗ này, môi trường xung quanh khá tốt, thích hợp để bán quần áo.”Mặc dù bà Ôn không được học hành, nhưng kiến thức của bà lại khác hẳn người thường."Chỉ cần bà thấy tốt là được." Ôn Độ nói.Khi về đến nhà.Ôn Thiều Ngọc đang nghêu ngao hát trong sân, Ôn Oanh và Luật Cảnh Chi rất nhiệt tình, mang theo ghế nhỏ ra ngồi nghe hắn hát.Bà Ôn nhìn cháu trai một cái, Ôn Độ liền hiểu ý của bà, cùng bà vào frong nhà.Bà Ôn vội vàng hỏi: "Tiểu Độ, hôm nay con tìm người hỏi thăm, có hỏi được tin tức gì không?""Con có hỏi được một chút.""Em trai của bà hiện giờ ở đâu?" Vẻ mặt Bà Ôn đầy mong chờ.Nhìn thấy bà như vậy, trong lòng Ôn Độ cảm thấy nghẹt thở không thôi."Bà ơi, có một chuyện con phải nhắc bà."Ôn Độ vốn không muốn nói với bà, nhưng cậu biết bà nhất định sẽ không nhịn được mà hỏi người khác. Nếu chẳng may bà hỏi sai người, thì gia đình họ sẽ gặp rắc rối lớn.Mặc dù không biết em trai bà nội đã phạm tội gì, nhưng có thể bị người ta bí mật đưa đi và bị theo dõi suốt thời gian dài, chắc chắn không phải chuyện nhỏ."Chuyện gì thế?"Trong lòng bà Ôn cũng đầy lo lắng, bà luôn cảm thấy chuyện mà cháu trai muốn nói không phải chuyện tốt lành gì."Chuyện của ông cậu, bà tuyệt đối không được chủ động nói với ai. Nếu có người đến nhà hỏi, tìm hiểu về căn nhà này từ đâu mà có, bà cứ nói thật. Nhưng nhất định phải giấu chuyện của ông cậu đi."Ôn Độ nói xong liền thấy bà ngồi phịch xuống giường, mặt tái nhợt."Là do bà hại ông cậu của con." Bà Ôn lầm bầm.Ôn Độ biết bà rất đau lòng, nhưng chuyện này chắc chắn không liên quan đến căn nhà."Bà ơi, bà và ông cậu đã bao nhiêu năm không gặp rồi?"Bà Ôn nhớ lại: "Khi bà kết hôn chỉ mới 16 tuổi. Ông cố của con là người có học, ông nói trong nhà không nên sinh con sớm. Vì vậy bà mười tám tuổi mới sinh cô cả của con.”“Cũng trong năm đó, gia đình bên ngoại đến thăm bà, ông cậu của con cũng đi cùng. Lúc đó, bà thấy tâm trạng của ông cậu con không tốt, nên giữ thằng bé lại ở nhà.”“Một năm sau, ông nội con làm ăn ở ngoài rất tốt, bảo bà đưa em trai tới đó để trông coi nhàcửa. Bên đó không ai biết em trai bà, thằng bé muốn làm gì cũng được. Thu tiền thuê nhà, ông nói để thằng bé tự giữ. Tính ra, bà và ông cậu của con đã ba mươi tư năm không gặp rồi.""Sau khi ông nội con mất, bà và ông cậu có liên lạc qua thư với nhau không?" Ôn Độ cực kỳ tâm đến điều này.

Chương 202