Tác giả:

Năm 1979. Sau khi lập thu, nhiệt độ chênh lệch giữa ngày đêm lên đến 20 độ. Gió bắc thổi tới, cái cửa ở sương phòng bị gió thổi đập qua đập lại. Bên trong cỏ khô nằm hai đứa bé mắt đều nhắm chặt, mặt mũi xanh xao, trong đó bé gái đã bị sốt đến mơ hồ. Trên trán cô bé chảy đầy máu, trong miệng lẩm bẩm không rõ, “Anh! anh trai! ” Cũng không biết qua bao lâu, một người phụ nữ mặc áo bông đi từ bên ngoài vào, sau khi nhìn xem hai đứa bé này, cô ta tức đến mức xoay người cho người đàn ông phía sau một cái tát. “Cái thứ phế vật, trông chừng hai đứa nhỏ thôi mà cũng khiến chúng nó như sắp chết! Mày có biết hai món hàng này có thể bán bao nhiêu tiền không?” Chị Hồng tức đến mức gan đều đau. Tay người đàn ông bụm mặt, đáy mắt hiện lên một tia âm ngoan, chẳng hề để ý nói, “Một đứa ngốc thì có thể bán được bao nhiêu tiền?” “Cút mẹ nó đi! Mày thì biết cái chó gì, lớn lên đẹp, dù có ngốc thì cũng là hàng tốt! Nếu mày còn không trông chừng chúng nó cẩn thận, làm hỏng món hàng của tao, tao sẽ cắt hai…

Chương 212

Thập Niên 80: Em Gái Của Nam Chủ Trong Niên Đại Văn Đã Trở LạiTác giả: Lệnh VụTruyện Điền Văn, Truyện Trọng SinhNăm 1979. Sau khi lập thu, nhiệt độ chênh lệch giữa ngày đêm lên đến 20 độ. Gió bắc thổi tới, cái cửa ở sương phòng bị gió thổi đập qua đập lại. Bên trong cỏ khô nằm hai đứa bé mắt đều nhắm chặt, mặt mũi xanh xao, trong đó bé gái đã bị sốt đến mơ hồ. Trên trán cô bé chảy đầy máu, trong miệng lẩm bẩm không rõ, “Anh! anh trai! ” Cũng không biết qua bao lâu, một người phụ nữ mặc áo bông đi từ bên ngoài vào, sau khi nhìn xem hai đứa bé này, cô ta tức đến mức xoay người cho người đàn ông phía sau một cái tát. “Cái thứ phế vật, trông chừng hai đứa nhỏ thôi mà cũng khiến chúng nó như sắp chết! Mày có biết hai món hàng này có thể bán bao nhiêu tiền không?” Chị Hồng tức đến mức gan đều đau. Tay người đàn ông bụm mặt, đáy mắt hiện lên một tia âm ngoan, chẳng hề để ý nói, “Một đứa ngốc thì có thể bán được bao nhiêu tiền?” “Cút mẹ nó đi! Mày thì biết cái chó gì, lớn lên đẹp, dù có ngốc thì cũng là hàng tốt! Nếu mày còn không trông chừng chúng nó cẩn thận, làm hỏng món hàng của tao, tao sẽ cắt hai… Bà lấy quần xem, nhìn thấy lỗ thủng trên đầu gối, nhíu mày, vẻ mặt trông rất hung dữ.“Con nói xem, có cô gái nhà nào giống như con không? Đã bảy, tám tuổi rồi mà vẫn đi đứng không nên hồn.”Ôn Oanh nhỏ giọng nói: “Bà nội, con năm nay mới bảy tuổi thôi.”“Bà còn không rõ hơn con à?” Bà liếc nhìn cô bé một cái.Ôn Oanh lập tức giống như con gà cút, không dám nói nữa.“Bà nội, bà vừa gọi con làm gì ạ?” Ôn Độ vội vàng chuyển chủ đề, tránh cho bà mắng em gái thêm vài câu.“Nếu con rảnh thì làm cho bà một cái ổ gà, bà muốn ấp vài con gà con.”Ôn Độ biết bà muốn ấp gà con là vì em gái muốn. Bà đúng là miệng như dao, tấm lòng lại như đậu phụ mà, trong lòng bà vẫn thương em gái vô cùng.Đừng nói là bà nội bây giờ, cho dù sau này em gái lớn lên cũng sẽ có tính cách như vậy.“Được, lát nữa con sẽ đi tìm vật liệu. Ôn Oanh, không phải em có chuyện muốn nói chuyện với bà nội sao?” Ôn Độ vội vàng ra hiệu cho em gái.Ôn Oanh có chút mơ màng.Ôn Độ dùng miệng hình thành hai chữ: “Chi Chi.”Ôn Oanh ngay lập tức nhớ ra.“Bà nội, Chi Chi đi rồi. Cậu ấy mua cho nhà chúng ta một cái máy giặt. Chi Chi nói bà giặt đồ quả vất vả. Cậu ấy hy vọng bà sau này không cần phải giặt đồ bằng tay nữa.”Bà không biết máy giặt là gì, nghe cháu gái nói mấy câu, còn cười lạnh một tiếng: “Không giặt đồ bằng tay thì giặt bằng gì?”“Bằng máy giặt ạ.”Ôn Oanh từ trên giường nhảy xuống, mang giày vào, dũng cảm kéo tay bà.“Bà nội, bà đi xem thử là biết.”Bà không muốn di chuyển, nhưng biết cháu gái bây giờ như một món đồ bằng giấy, hơi không cần thận một chút là gặp vấn đề.“Con nhẹ nhàng thôi, nếu không một lúc nữa con trật khớp tay thì sao?”Ôn Độ cảm thấy bà nói hơi phóng đại: “Tay của con bé còn có thể trật khớp sao?”Bà nhìn cháu gái thì lập tức cảm thấy không yên tâm, nói những lời mà người ngoài nghe thấy cũng cảm thấy buồn cười.“Trước đây chân con bé vừa lành, khi đi học thì mơ màng, quên mang sách giáo khoa. Bà còn đặc biệt chạy tới trường một chuyến, mang sách cho con bé. Nghĩ rằng đã đưa sách cho con bé rồi thì bà sẽ về nhà ngay.”“Ai ngờ con bé gấp gáp nắm lấy tay bà, muốn nói với bà một câu, bà vừa xoay người, đúng lúc con bé cũng dùng sức, thế là hay rồi, không học được nữa. Bà phải đưa con bé đến bệnh viện bên cạnh. May mà hôm đó có bác sĩ trực, người ta biết đông y, có thể giúp con bé nắn lại khớp tay.”Ôn Độ biết có một số người sẽ thường xuyên bị trật khớp.Nhưng dù thế nào thì cậu cũng không ngờ người đó lại là em gái mình.“Sau này bà đừng để con bé làm việc nặng, xách đồ nặng.”Bây giờ bà cũng sợ đứa cháu gái này rồi.Bà mắng cháu gái không phải vì đau lòng quần áo, mà là lo lắng con bé không biết nặng nhẹ mà tự làm mình bị thương.Ôn Độ kinh ngạc nhìn em gái, Ôn Oanh bị nhìn đến mức xấu hổ. Cô bé vừa định chạy ra ngoài, thì bị người kéo lại.“Đừng chạy, đi đứng cẩn thận. Ở trong nhà cũng không được nóng vội.”Ôn Độ nghe bà nói xong, cậu cũng thấy căng thẳng theo.Bây giờ cậu có chút vui mừng vì mỗi ngày Luật Cảnh Chi đều đi theo bên cạnh em gái.Không nói gì khác, một người có tính cách như Luật Cảnh Chi, nếu thật sự em gái vì bất cẩn mà té ngã, khi có chuyện cũng đã có cậu bé báo tin.“Anh, mau thả em ra, em không chạy nữa.”Ôn Oanh ngoan ngoãn đi về phía phòng phía tây.Ôn Độ biết có một số người sẽ thường xuyên bị trật khớp.Nhưng dù thế nào thì cậu cũng không ngờ người đó lại là em gái mình.“Sau này bà đừng để con bé làm việc nặng, xách đồ nặng.”Bây giờ bà cũng sợ đứa cháu gái này rồi.Bà mắng cháu gái không phải vì đau lòng quần áo, mà là lo lắng con bé không biết nặng nhẹ mà tự làm mình bị thương.Ôn Độ kinh ngạc nhìn em gái, Ôn Oanh bị nhìn đến mức xấu hổ. Cô bé vừa định chạy ra ngoài, thì bị người kéo lại.“Đừng chạy, đi đứng cẩn thận. Ở trong nhà cũng không được nóng vội.”Ôn Độ nghe bà nói xong, cậu cũng thấy căng thẳng theo.Bây giờ cậu có chút vui mừng vì mỗi ngày Luật Cảnh Chi đều đi theo bên cạnh em gái.Không nói gì khác, một người có tính cách như Luật Cảnh Chi, nếu thật sự em gái vì bất cẩn mà té ngã, khi có chuyện cũng đã có cậu bé báo tin.“Anh, mau thả em ra, em không chạy nữa.”Ôn Oanh ngoan ngoãn đi về phía phòng phía tây.

Thập Niên 80: Em Gái Của Nam Chủ Trong Niên Đại Văn Đã Trở LạiTác giả: Lệnh VụTruyện Điền Văn, Truyện Trọng SinhNăm 1979. Sau khi lập thu, nhiệt độ chênh lệch giữa ngày đêm lên đến 20 độ. Gió bắc thổi tới, cái cửa ở sương phòng bị gió thổi đập qua đập lại. Bên trong cỏ khô nằm hai đứa bé mắt đều nhắm chặt, mặt mũi xanh xao, trong đó bé gái đã bị sốt đến mơ hồ. Trên trán cô bé chảy đầy máu, trong miệng lẩm bẩm không rõ, “Anh! anh trai! ” Cũng không biết qua bao lâu, một người phụ nữ mặc áo bông đi từ bên ngoài vào, sau khi nhìn xem hai đứa bé này, cô ta tức đến mức xoay người cho người đàn ông phía sau một cái tát. “Cái thứ phế vật, trông chừng hai đứa nhỏ thôi mà cũng khiến chúng nó như sắp chết! Mày có biết hai món hàng này có thể bán bao nhiêu tiền không?” Chị Hồng tức đến mức gan đều đau. Tay người đàn ông bụm mặt, đáy mắt hiện lên một tia âm ngoan, chẳng hề để ý nói, “Một đứa ngốc thì có thể bán được bao nhiêu tiền?” “Cút mẹ nó đi! Mày thì biết cái chó gì, lớn lên đẹp, dù có ngốc thì cũng là hàng tốt! Nếu mày còn không trông chừng chúng nó cẩn thận, làm hỏng món hàng của tao, tao sẽ cắt hai… Bà lấy quần xem, nhìn thấy lỗ thủng trên đầu gối, nhíu mày, vẻ mặt trông rất hung dữ.“Con nói xem, có cô gái nhà nào giống như con không? Đã bảy, tám tuổi rồi mà vẫn đi đứng không nên hồn.”Ôn Oanh nhỏ giọng nói: “Bà nội, con năm nay mới bảy tuổi thôi.”“Bà còn không rõ hơn con à?” Bà liếc nhìn cô bé một cái.Ôn Oanh lập tức giống như con gà cút, không dám nói nữa.“Bà nội, bà vừa gọi con làm gì ạ?” Ôn Độ vội vàng chuyển chủ đề, tránh cho bà mắng em gái thêm vài câu.“Nếu con rảnh thì làm cho bà một cái ổ gà, bà muốn ấp vài con gà con.”Ôn Độ biết bà muốn ấp gà con là vì em gái muốn. Bà đúng là miệng như dao, tấm lòng lại như đậu phụ mà, trong lòng bà vẫn thương em gái vô cùng.Đừng nói là bà nội bây giờ, cho dù sau này em gái lớn lên cũng sẽ có tính cách như vậy.“Được, lát nữa con sẽ đi tìm vật liệu. Ôn Oanh, không phải em có chuyện muốn nói chuyện với bà nội sao?” Ôn Độ vội vàng ra hiệu cho em gái.Ôn Oanh có chút mơ màng.Ôn Độ dùng miệng hình thành hai chữ: “Chi Chi.”Ôn Oanh ngay lập tức nhớ ra.“Bà nội, Chi Chi đi rồi. Cậu ấy mua cho nhà chúng ta một cái máy giặt. Chi Chi nói bà giặt đồ quả vất vả. Cậu ấy hy vọng bà sau này không cần phải giặt đồ bằng tay nữa.”Bà không biết máy giặt là gì, nghe cháu gái nói mấy câu, còn cười lạnh một tiếng: “Không giặt đồ bằng tay thì giặt bằng gì?”“Bằng máy giặt ạ.”Ôn Oanh từ trên giường nhảy xuống, mang giày vào, dũng cảm kéo tay bà.“Bà nội, bà đi xem thử là biết.”Bà không muốn di chuyển, nhưng biết cháu gái bây giờ như một món đồ bằng giấy, hơi không cần thận một chút là gặp vấn đề.“Con nhẹ nhàng thôi, nếu không một lúc nữa con trật khớp tay thì sao?”Ôn Độ cảm thấy bà nói hơi phóng đại: “Tay của con bé còn có thể trật khớp sao?”Bà nhìn cháu gái thì lập tức cảm thấy không yên tâm, nói những lời mà người ngoài nghe thấy cũng cảm thấy buồn cười.“Trước đây chân con bé vừa lành, khi đi học thì mơ màng, quên mang sách giáo khoa. Bà còn đặc biệt chạy tới trường một chuyến, mang sách cho con bé. Nghĩ rằng đã đưa sách cho con bé rồi thì bà sẽ về nhà ngay.”“Ai ngờ con bé gấp gáp nắm lấy tay bà, muốn nói với bà một câu, bà vừa xoay người, đúng lúc con bé cũng dùng sức, thế là hay rồi, không học được nữa. Bà phải đưa con bé đến bệnh viện bên cạnh. May mà hôm đó có bác sĩ trực, người ta biết đông y, có thể giúp con bé nắn lại khớp tay.”Ôn Độ biết có một số người sẽ thường xuyên bị trật khớp.Nhưng dù thế nào thì cậu cũng không ngờ người đó lại là em gái mình.“Sau này bà đừng để con bé làm việc nặng, xách đồ nặng.”Bây giờ bà cũng sợ đứa cháu gái này rồi.Bà mắng cháu gái không phải vì đau lòng quần áo, mà là lo lắng con bé không biết nặng nhẹ mà tự làm mình bị thương.Ôn Độ kinh ngạc nhìn em gái, Ôn Oanh bị nhìn đến mức xấu hổ. Cô bé vừa định chạy ra ngoài, thì bị người kéo lại.“Đừng chạy, đi đứng cẩn thận. Ở trong nhà cũng không được nóng vội.”Ôn Độ nghe bà nói xong, cậu cũng thấy căng thẳng theo.Bây giờ cậu có chút vui mừng vì mỗi ngày Luật Cảnh Chi đều đi theo bên cạnh em gái.Không nói gì khác, một người có tính cách như Luật Cảnh Chi, nếu thật sự em gái vì bất cẩn mà té ngã, khi có chuyện cũng đã có cậu bé báo tin.“Anh, mau thả em ra, em không chạy nữa.”Ôn Oanh ngoan ngoãn đi về phía phòng phía tây.Ôn Độ biết có một số người sẽ thường xuyên bị trật khớp.Nhưng dù thế nào thì cậu cũng không ngờ người đó lại là em gái mình.“Sau này bà đừng để con bé làm việc nặng, xách đồ nặng.”Bây giờ bà cũng sợ đứa cháu gái này rồi.Bà mắng cháu gái không phải vì đau lòng quần áo, mà là lo lắng con bé không biết nặng nhẹ mà tự làm mình bị thương.Ôn Độ kinh ngạc nhìn em gái, Ôn Oanh bị nhìn đến mức xấu hổ. Cô bé vừa định chạy ra ngoài, thì bị người kéo lại.“Đừng chạy, đi đứng cẩn thận. Ở trong nhà cũng không được nóng vội.”Ôn Độ nghe bà nói xong, cậu cũng thấy căng thẳng theo.Bây giờ cậu có chút vui mừng vì mỗi ngày Luật Cảnh Chi đều đi theo bên cạnh em gái.Không nói gì khác, một người có tính cách như Luật Cảnh Chi, nếu thật sự em gái vì bất cẩn mà té ngã, khi có chuyện cũng đã có cậu bé báo tin.“Anh, mau thả em ra, em không chạy nữa.”Ôn Oanh ngoan ngoãn đi về phía phòng phía tây.

Thập Niên 80: Em Gái Của Nam Chủ Trong Niên Đại Văn Đã Trở LạiTác giả: Lệnh VụTruyện Điền Văn, Truyện Trọng SinhNăm 1979. Sau khi lập thu, nhiệt độ chênh lệch giữa ngày đêm lên đến 20 độ. Gió bắc thổi tới, cái cửa ở sương phòng bị gió thổi đập qua đập lại. Bên trong cỏ khô nằm hai đứa bé mắt đều nhắm chặt, mặt mũi xanh xao, trong đó bé gái đã bị sốt đến mơ hồ. Trên trán cô bé chảy đầy máu, trong miệng lẩm bẩm không rõ, “Anh! anh trai! ” Cũng không biết qua bao lâu, một người phụ nữ mặc áo bông đi từ bên ngoài vào, sau khi nhìn xem hai đứa bé này, cô ta tức đến mức xoay người cho người đàn ông phía sau một cái tát. “Cái thứ phế vật, trông chừng hai đứa nhỏ thôi mà cũng khiến chúng nó như sắp chết! Mày có biết hai món hàng này có thể bán bao nhiêu tiền không?” Chị Hồng tức đến mức gan đều đau. Tay người đàn ông bụm mặt, đáy mắt hiện lên một tia âm ngoan, chẳng hề để ý nói, “Một đứa ngốc thì có thể bán được bao nhiêu tiền?” “Cút mẹ nó đi! Mày thì biết cái chó gì, lớn lên đẹp, dù có ngốc thì cũng là hàng tốt! Nếu mày còn không trông chừng chúng nó cẩn thận, làm hỏng món hàng của tao, tao sẽ cắt hai… Bà lấy quần xem, nhìn thấy lỗ thủng trên đầu gối, nhíu mày, vẻ mặt trông rất hung dữ.“Con nói xem, có cô gái nhà nào giống như con không? Đã bảy, tám tuổi rồi mà vẫn đi đứng không nên hồn.”Ôn Oanh nhỏ giọng nói: “Bà nội, con năm nay mới bảy tuổi thôi.”“Bà còn không rõ hơn con à?” Bà liếc nhìn cô bé một cái.Ôn Oanh lập tức giống như con gà cút, không dám nói nữa.“Bà nội, bà vừa gọi con làm gì ạ?” Ôn Độ vội vàng chuyển chủ đề, tránh cho bà mắng em gái thêm vài câu.“Nếu con rảnh thì làm cho bà một cái ổ gà, bà muốn ấp vài con gà con.”Ôn Độ biết bà muốn ấp gà con là vì em gái muốn. Bà đúng là miệng như dao, tấm lòng lại như đậu phụ mà, trong lòng bà vẫn thương em gái vô cùng.Đừng nói là bà nội bây giờ, cho dù sau này em gái lớn lên cũng sẽ có tính cách như vậy.“Được, lát nữa con sẽ đi tìm vật liệu. Ôn Oanh, không phải em có chuyện muốn nói chuyện với bà nội sao?” Ôn Độ vội vàng ra hiệu cho em gái.Ôn Oanh có chút mơ màng.Ôn Độ dùng miệng hình thành hai chữ: “Chi Chi.”Ôn Oanh ngay lập tức nhớ ra.“Bà nội, Chi Chi đi rồi. Cậu ấy mua cho nhà chúng ta một cái máy giặt. Chi Chi nói bà giặt đồ quả vất vả. Cậu ấy hy vọng bà sau này không cần phải giặt đồ bằng tay nữa.”Bà không biết máy giặt là gì, nghe cháu gái nói mấy câu, còn cười lạnh một tiếng: “Không giặt đồ bằng tay thì giặt bằng gì?”“Bằng máy giặt ạ.”Ôn Oanh từ trên giường nhảy xuống, mang giày vào, dũng cảm kéo tay bà.“Bà nội, bà đi xem thử là biết.”Bà không muốn di chuyển, nhưng biết cháu gái bây giờ như một món đồ bằng giấy, hơi không cần thận một chút là gặp vấn đề.“Con nhẹ nhàng thôi, nếu không một lúc nữa con trật khớp tay thì sao?”Ôn Độ cảm thấy bà nói hơi phóng đại: “Tay của con bé còn có thể trật khớp sao?”Bà nhìn cháu gái thì lập tức cảm thấy không yên tâm, nói những lời mà người ngoài nghe thấy cũng cảm thấy buồn cười.“Trước đây chân con bé vừa lành, khi đi học thì mơ màng, quên mang sách giáo khoa. Bà còn đặc biệt chạy tới trường một chuyến, mang sách cho con bé. Nghĩ rằng đã đưa sách cho con bé rồi thì bà sẽ về nhà ngay.”“Ai ngờ con bé gấp gáp nắm lấy tay bà, muốn nói với bà một câu, bà vừa xoay người, đúng lúc con bé cũng dùng sức, thế là hay rồi, không học được nữa. Bà phải đưa con bé đến bệnh viện bên cạnh. May mà hôm đó có bác sĩ trực, người ta biết đông y, có thể giúp con bé nắn lại khớp tay.”Ôn Độ biết có một số người sẽ thường xuyên bị trật khớp.Nhưng dù thế nào thì cậu cũng không ngờ người đó lại là em gái mình.“Sau này bà đừng để con bé làm việc nặng, xách đồ nặng.”Bây giờ bà cũng sợ đứa cháu gái này rồi.Bà mắng cháu gái không phải vì đau lòng quần áo, mà là lo lắng con bé không biết nặng nhẹ mà tự làm mình bị thương.Ôn Độ kinh ngạc nhìn em gái, Ôn Oanh bị nhìn đến mức xấu hổ. Cô bé vừa định chạy ra ngoài, thì bị người kéo lại.“Đừng chạy, đi đứng cẩn thận. Ở trong nhà cũng không được nóng vội.”Ôn Độ nghe bà nói xong, cậu cũng thấy căng thẳng theo.Bây giờ cậu có chút vui mừng vì mỗi ngày Luật Cảnh Chi đều đi theo bên cạnh em gái.Không nói gì khác, một người có tính cách như Luật Cảnh Chi, nếu thật sự em gái vì bất cẩn mà té ngã, khi có chuyện cũng đã có cậu bé báo tin.“Anh, mau thả em ra, em không chạy nữa.”Ôn Oanh ngoan ngoãn đi về phía phòng phía tây.Ôn Độ biết có một số người sẽ thường xuyên bị trật khớp.Nhưng dù thế nào thì cậu cũng không ngờ người đó lại là em gái mình.“Sau này bà đừng để con bé làm việc nặng, xách đồ nặng.”Bây giờ bà cũng sợ đứa cháu gái này rồi.Bà mắng cháu gái không phải vì đau lòng quần áo, mà là lo lắng con bé không biết nặng nhẹ mà tự làm mình bị thương.Ôn Độ kinh ngạc nhìn em gái, Ôn Oanh bị nhìn đến mức xấu hổ. Cô bé vừa định chạy ra ngoài, thì bị người kéo lại.“Đừng chạy, đi đứng cẩn thận. Ở trong nhà cũng không được nóng vội.”Ôn Độ nghe bà nói xong, cậu cũng thấy căng thẳng theo.Bây giờ cậu có chút vui mừng vì mỗi ngày Luật Cảnh Chi đều đi theo bên cạnh em gái.Không nói gì khác, một người có tính cách như Luật Cảnh Chi, nếu thật sự em gái vì bất cẩn mà té ngã, khi có chuyện cũng đã có cậu bé báo tin.“Anh, mau thả em ra, em không chạy nữa.”Ôn Oanh ngoan ngoãn đi về phía phòng phía tây.

Chương 212