Năm 1979. Sau khi lập thu, nhiệt độ chênh lệch giữa ngày đêm lên đến 20 độ. Gió bắc thổi tới, cái cửa ở sương phòng bị gió thổi đập qua đập lại. Bên trong cỏ khô nằm hai đứa bé mắt đều nhắm chặt, mặt mũi xanh xao, trong đó bé gái đã bị sốt đến mơ hồ. Trên trán cô bé chảy đầy máu, trong miệng lẩm bẩm không rõ, “Anh! anh trai! ” Cũng không biết qua bao lâu, một người phụ nữ mặc áo bông đi từ bên ngoài vào, sau khi nhìn xem hai đứa bé này, cô ta tức đến mức xoay người cho người đàn ông phía sau một cái tát. “Cái thứ phế vật, trông chừng hai đứa nhỏ thôi mà cũng khiến chúng nó như sắp chết! Mày có biết hai món hàng này có thể bán bao nhiêu tiền không?” Chị Hồng tức đến mức gan đều đau. Tay người đàn ông bụm mặt, đáy mắt hiện lên một tia âm ngoan, chẳng hề để ý nói, “Một đứa ngốc thì có thể bán được bao nhiêu tiền?” “Cút mẹ nó đi! Mày thì biết cái chó gì, lớn lên đẹp, dù có ngốc thì cũng là hàng tốt! Nếu mày còn không trông chừng chúng nó cẩn thận, làm hỏng món hàng của tao, tao sẽ cắt hai…
Chương 253
Thập Niên 80: Em Gái Của Nam Chủ Trong Niên Đại Văn Đã Trở LạiTác giả: Lệnh VụTruyện Điền Văn, Truyện Trọng SinhNăm 1979. Sau khi lập thu, nhiệt độ chênh lệch giữa ngày đêm lên đến 20 độ. Gió bắc thổi tới, cái cửa ở sương phòng bị gió thổi đập qua đập lại. Bên trong cỏ khô nằm hai đứa bé mắt đều nhắm chặt, mặt mũi xanh xao, trong đó bé gái đã bị sốt đến mơ hồ. Trên trán cô bé chảy đầy máu, trong miệng lẩm bẩm không rõ, “Anh! anh trai! ” Cũng không biết qua bao lâu, một người phụ nữ mặc áo bông đi từ bên ngoài vào, sau khi nhìn xem hai đứa bé này, cô ta tức đến mức xoay người cho người đàn ông phía sau một cái tát. “Cái thứ phế vật, trông chừng hai đứa nhỏ thôi mà cũng khiến chúng nó như sắp chết! Mày có biết hai món hàng này có thể bán bao nhiêu tiền không?” Chị Hồng tức đến mức gan đều đau. Tay người đàn ông bụm mặt, đáy mắt hiện lên một tia âm ngoan, chẳng hề để ý nói, “Một đứa ngốc thì có thể bán được bao nhiêu tiền?” “Cút mẹ nó đi! Mày thì biết cái chó gì, lớn lên đẹp, dù có ngốc thì cũng là hàng tốt! Nếu mày còn không trông chừng chúng nó cẩn thận, làm hỏng món hàng của tao, tao sẽ cắt hai… Ôn Độ từ nhà họ Vương đi ra, không trực tiếp về nhà mà còn vòng vèo thêm vài vòng, tiện thể ghé qua công trường xem xét.Đi qua công trường của Hoàng Lập Đạt, bên trong chất đầy những bao vôi, nhìn rất hoành tráng.Khi nhìn thấy cảnh đó, Ôn Độ lập tức cong môi cười hớn hở.Cậu đạp xe đến công trường nhà mình, đèn đuốc trong công trường sáng trưng. Đêm ở Sở Thành không lạnh như ở phía Bắc, công nhân làm việc cũng khá thoải mái. Công nhân chỉ cần làm việc tám tiếng, lại được nghỉ ngơi thoải mái vào nửa đêm.Tất cả mọi người đều làm việc hăng say.Triệu Kiến Đông luôn theo dõi mọi người làm việc, khi mệt thì tìm chỗ chợp mắt một chút.Khi Ôn Độ đến, Triệu Kiến Đông đang dạy một người mới làm việc.“Anh làm như vậy không được đâu, làm như vậy là không đạt tiêu chuẩn. Nếu không biết làm, thì qua bên kia trộn xi măng đi.”Triệu Kiến Đông là người khá nghiêm khắc, tận tay chỉ dạy, thấy Ôn Độ tới, anh ấy sững lại một chút, rồi tiếp tục dạy công nhân kia.Anh ấy làm mẫu hai lần, nói vài mẹo nhỏ, rồi để công nhân kia làm thử: “Anh thử làm đi, để tôi nhìn xem.”Công nhân biết đây là cơ hội tốt, học tập rất chăm chú, mặc dù vẫn không thành thạo như Triệu Kiến Đông, nhưng đã tốt hơn nhiều so với trước.Triệu Kiến Đông đứng bên xem một lúc, chắc chắn công nhân không mắc lỗi nữa thì mới mới đi về phía Ôn Độ.“Muộn thế này, sao em còn đến đây làm gì?”Ôn Độ nói: “Em đến xem tình hình thế nào thôi.”“Có nhiều người mới không biết làm việc, như công nhân trước đây của chúng ta vậy, phải tận tay chỉ dạy. May mà mọi người không ngốc, dạy hai ba lần là biết làm ngay.”“Ban đầu làm việc có hơi chậm, em nói phải đảm bảo chất lượng nên anh không thúc giục tiến độ của mọi người, định để họ học thành thạo trước, khi nào quen rồi thì tiến độ tự nhiên sẽ nhanh hơn.”Sau sự việc lần này, Triệu Kiến Đông đã trưởng thành hơn nhiều, cũng thận trọng hơn.Ôn Độ đã đi một vòng, nghe thấy anh ấy nói vậy thì gật đầu: “Chúng ta cần cả chất lượng lẫn số lượng, anh làm tốt lắm. Anh Đông, vải ngày nữa em sẽ đi tuyển thêm người, thời gian này, có lẽ anh sẽ vất vả một chút.”“Vất vả gì chứ!”Ôn Độ không trách anh ấy về chuyện trước đây, nhưng anh ấy cũng hiểu rõ, Ôn Độ chắc chắn có tức giận. Chỉ là Ôn Độ tỉnh táo, chín chắn hơn, chỉ nghĩ cách giải quyết vấn đề trước mắt.Ôn Độ thực sự có năng lực, đáng tin cậy và mạnh mẽ hơn những gì anh ấy tưởng tượng.Chính vì vậy mà anh ấy càng thấy áy náy.Anh ấy không thể làm việc lớn, nhưng có thể làm những việc thực tế.Mỗi ngày anh ấy đều tận tụy làm việc ở công trường, hướng dẫn công nhân mới làm việc.“Anh Đông, chuyện này không trách anh được. Dù em có ở đây, kết quả cũng như vậy thôi. Em cũng sẽ không tăng lương cho họ. Hơn nữa chúng ta không ký hợp đồng lao động với họ, nên không giữ chân họ được cũng là điều đương nhiên.”Đây cũng là lý do Ôn Độ không nổi giận với Triệu Kiến Đông.Cùng lắm là cậu nhận được tin sớm, tới đây sớm hơn vài ngày.Nếu thời gian ngày càng rút ngắn, thì tìm thêm người để bù vào.Nhưng những ngày này vẫn chưa phải lúc, bên Hoàng Lập Đạt còn đang dõi theo cậu. Nhưng, chờ thêm chút nữa sẽ ổn, chờ thêm chút nữa sẽ có kết quả.“Anh Đông, anh đừng suy nghĩ lung tung, anh đã làm rất tốt. Ít nhất công trường của chúng ta cũng không bị phá hoại. Anh cũng đừng thức đêm nữa, em đã bổ nhiệm hai tổ trưởng rồi, anh hay để họ giúp đỡ anh theo dõi công nhân. À đúng rồi, ngày mai em sẽ đến theo dõi công nhân thay anh.”
Thập Niên 80: Em Gái Của Nam Chủ Trong Niên Đại Văn Đã Trở LạiTác giả: Lệnh VụTruyện Điền Văn, Truyện Trọng SinhNăm 1979. Sau khi lập thu, nhiệt độ chênh lệch giữa ngày đêm lên đến 20 độ. Gió bắc thổi tới, cái cửa ở sương phòng bị gió thổi đập qua đập lại. Bên trong cỏ khô nằm hai đứa bé mắt đều nhắm chặt, mặt mũi xanh xao, trong đó bé gái đã bị sốt đến mơ hồ. Trên trán cô bé chảy đầy máu, trong miệng lẩm bẩm không rõ, “Anh! anh trai! ” Cũng không biết qua bao lâu, một người phụ nữ mặc áo bông đi từ bên ngoài vào, sau khi nhìn xem hai đứa bé này, cô ta tức đến mức xoay người cho người đàn ông phía sau một cái tát. “Cái thứ phế vật, trông chừng hai đứa nhỏ thôi mà cũng khiến chúng nó như sắp chết! Mày có biết hai món hàng này có thể bán bao nhiêu tiền không?” Chị Hồng tức đến mức gan đều đau. Tay người đàn ông bụm mặt, đáy mắt hiện lên một tia âm ngoan, chẳng hề để ý nói, “Một đứa ngốc thì có thể bán được bao nhiêu tiền?” “Cút mẹ nó đi! Mày thì biết cái chó gì, lớn lên đẹp, dù có ngốc thì cũng là hàng tốt! Nếu mày còn không trông chừng chúng nó cẩn thận, làm hỏng món hàng của tao, tao sẽ cắt hai… Ôn Độ từ nhà họ Vương đi ra, không trực tiếp về nhà mà còn vòng vèo thêm vài vòng, tiện thể ghé qua công trường xem xét.Đi qua công trường của Hoàng Lập Đạt, bên trong chất đầy những bao vôi, nhìn rất hoành tráng.Khi nhìn thấy cảnh đó, Ôn Độ lập tức cong môi cười hớn hở.Cậu đạp xe đến công trường nhà mình, đèn đuốc trong công trường sáng trưng. Đêm ở Sở Thành không lạnh như ở phía Bắc, công nhân làm việc cũng khá thoải mái. Công nhân chỉ cần làm việc tám tiếng, lại được nghỉ ngơi thoải mái vào nửa đêm.Tất cả mọi người đều làm việc hăng say.Triệu Kiến Đông luôn theo dõi mọi người làm việc, khi mệt thì tìm chỗ chợp mắt một chút.Khi Ôn Độ đến, Triệu Kiến Đông đang dạy một người mới làm việc.“Anh làm như vậy không được đâu, làm như vậy là không đạt tiêu chuẩn. Nếu không biết làm, thì qua bên kia trộn xi măng đi.”Triệu Kiến Đông là người khá nghiêm khắc, tận tay chỉ dạy, thấy Ôn Độ tới, anh ấy sững lại một chút, rồi tiếp tục dạy công nhân kia.Anh ấy làm mẫu hai lần, nói vài mẹo nhỏ, rồi để công nhân kia làm thử: “Anh thử làm đi, để tôi nhìn xem.”Công nhân biết đây là cơ hội tốt, học tập rất chăm chú, mặc dù vẫn không thành thạo như Triệu Kiến Đông, nhưng đã tốt hơn nhiều so với trước.Triệu Kiến Đông đứng bên xem một lúc, chắc chắn công nhân không mắc lỗi nữa thì mới mới đi về phía Ôn Độ.“Muộn thế này, sao em còn đến đây làm gì?”Ôn Độ nói: “Em đến xem tình hình thế nào thôi.”“Có nhiều người mới không biết làm việc, như công nhân trước đây của chúng ta vậy, phải tận tay chỉ dạy. May mà mọi người không ngốc, dạy hai ba lần là biết làm ngay.”“Ban đầu làm việc có hơi chậm, em nói phải đảm bảo chất lượng nên anh không thúc giục tiến độ của mọi người, định để họ học thành thạo trước, khi nào quen rồi thì tiến độ tự nhiên sẽ nhanh hơn.”Sau sự việc lần này, Triệu Kiến Đông đã trưởng thành hơn nhiều, cũng thận trọng hơn.Ôn Độ đã đi một vòng, nghe thấy anh ấy nói vậy thì gật đầu: “Chúng ta cần cả chất lượng lẫn số lượng, anh làm tốt lắm. Anh Đông, vải ngày nữa em sẽ đi tuyển thêm người, thời gian này, có lẽ anh sẽ vất vả một chút.”“Vất vả gì chứ!”Ôn Độ không trách anh ấy về chuyện trước đây, nhưng anh ấy cũng hiểu rõ, Ôn Độ chắc chắn có tức giận. Chỉ là Ôn Độ tỉnh táo, chín chắn hơn, chỉ nghĩ cách giải quyết vấn đề trước mắt.Ôn Độ thực sự có năng lực, đáng tin cậy và mạnh mẽ hơn những gì anh ấy tưởng tượng.Chính vì vậy mà anh ấy càng thấy áy náy.Anh ấy không thể làm việc lớn, nhưng có thể làm những việc thực tế.Mỗi ngày anh ấy đều tận tụy làm việc ở công trường, hướng dẫn công nhân mới làm việc.“Anh Đông, chuyện này không trách anh được. Dù em có ở đây, kết quả cũng như vậy thôi. Em cũng sẽ không tăng lương cho họ. Hơn nữa chúng ta không ký hợp đồng lao động với họ, nên không giữ chân họ được cũng là điều đương nhiên.”Đây cũng là lý do Ôn Độ không nổi giận với Triệu Kiến Đông.Cùng lắm là cậu nhận được tin sớm, tới đây sớm hơn vài ngày.Nếu thời gian ngày càng rút ngắn, thì tìm thêm người để bù vào.Nhưng những ngày này vẫn chưa phải lúc, bên Hoàng Lập Đạt còn đang dõi theo cậu. Nhưng, chờ thêm chút nữa sẽ ổn, chờ thêm chút nữa sẽ có kết quả.“Anh Đông, anh đừng suy nghĩ lung tung, anh đã làm rất tốt. Ít nhất công trường của chúng ta cũng không bị phá hoại. Anh cũng đừng thức đêm nữa, em đã bổ nhiệm hai tổ trưởng rồi, anh hay để họ giúp đỡ anh theo dõi công nhân. À đúng rồi, ngày mai em sẽ đến theo dõi công nhân thay anh.”
Thập Niên 80: Em Gái Của Nam Chủ Trong Niên Đại Văn Đã Trở LạiTác giả: Lệnh VụTruyện Điền Văn, Truyện Trọng SinhNăm 1979. Sau khi lập thu, nhiệt độ chênh lệch giữa ngày đêm lên đến 20 độ. Gió bắc thổi tới, cái cửa ở sương phòng bị gió thổi đập qua đập lại. Bên trong cỏ khô nằm hai đứa bé mắt đều nhắm chặt, mặt mũi xanh xao, trong đó bé gái đã bị sốt đến mơ hồ. Trên trán cô bé chảy đầy máu, trong miệng lẩm bẩm không rõ, “Anh! anh trai! ” Cũng không biết qua bao lâu, một người phụ nữ mặc áo bông đi từ bên ngoài vào, sau khi nhìn xem hai đứa bé này, cô ta tức đến mức xoay người cho người đàn ông phía sau một cái tát. “Cái thứ phế vật, trông chừng hai đứa nhỏ thôi mà cũng khiến chúng nó như sắp chết! Mày có biết hai món hàng này có thể bán bao nhiêu tiền không?” Chị Hồng tức đến mức gan đều đau. Tay người đàn ông bụm mặt, đáy mắt hiện lên một tia âm ngoan, chẳng hề để ý nói, “Một đứa ngốc thì có thể bán được bao nhiêu tiền?” “Cút mẹ nó đi! Mày thì biết cái chó gì, lớn lên đẹp, dù có ngốc thì cũng là hàng tốt! Nếu mày còn không trông chừng chúng nó cẩn thận, làm hỏng món hàng của tao, tao sẽ cắt hai… Ôn Độ từ nhà họ Vương đi ra, không trực tiếp về nhà mà còn vòng vèo thêm vài vòng, tiện thể ghé qua công trường xem xét.Đi qua công trường của Hoàng Lập Đạt, bên trong chất đầy những bao vôi, nhìn rất hoành tráng.Khi nhìn thấy cảnh đó, Ôn Độ lập tức cong môi cười hớn hở.Cậu đạp xe đến công trường nhà mình, đèn đuốc trong công trường sáng trưng. Đêm ở Sở Thành không lạnh như ở phía Bắc, công nhân làm việc cũng khá thoải mái. Công nhân chỉ cần làm việc tám tiếng, lại được nghỉ ngơi thoải mái vào nửa đêm.Tất cả mọi người đều làm việc hăng say.Triệu Kiến Đông luôn theo dõi mọi người làm việc, khi mệt thì tìm chỗ chợp mắt một chút.Khi Ôn Độ đến, Triệu Kiến Đông đang dạy một người mới làm việc.“Anh làm như vậy không được đâu, làm như vậy là không đạt tiêu chuẩn. Nếu không biết làm, thì qua bên kia trộn xi măng đi.”Triệu Kiến Đông là người khá nghiêm khắc, tận tay chỉ dạy, thấy Ôn Độ tới, anh ấy sững lại một chút, rồi tiếp tục dạy công nhân kia.Anh ấy làm mẫu hai lần, nói vài mẹo nhỏ, rồi để công nhân kia làm thử: “Anh thử làm đi, để tôi nhìn xem.”Công nhân biết đây là cơ hội tốt, học tập rất chăm chú, mặc dù vẫn không thành thạo như Triệu Kiến Đông, nhưng đã tốt hơn nhiều so với trước.Triệu Kiến Đông đứng bên xem một lúc, chắc chắn công nhân không mắc lỗi nữa thì mới mới đi về phía Ôn Độ.“Muộn thế này, sao em còn đến đây làm gì?”Ôn Độ nói: “Em đến xem tình hình thế nào thôi.”“Có nhiều người mới không biết làm việc, như công nhân trước đây của chúng ta vậy, phải tận tay chỉ dạy. May mà mọi người không ngốc, dạy hai ba lần là biết làm ngay.”“Ban đầu làm việc có hơi chậm, em nói phải đảm bảo chất lượng nên anh không thúc giục tiến độ của mọi người, định để họ học thành thạo trước, khi nào quen rồi thì tiến độ tự nhiên sẽ nhanh hơn.”Sau sự việc lần này, Triệu Kiến Đông đã trưởng thành hơn nhiều, cũng thận trọng hơn.Ôn Độ đã đi một vòng, nghe thấy anh ấy nói vậy thì gật đầu: “Chúng ta cần cả chất lượng lẫn số lượng, anh làm tốt lắm. Anh Đông, vải ngày nữa em sẽ đi tuyển thêm người, thời gian này, có lẽ anh sẽ vất vả một chút.”“Vất vả gì chứ!”Ôn Độ không trách anh ấy về chuyện trước đây, nhưng anh ấy cũng hiểu rõ, Ôn Độ chắc chắn có tức giận. Chỉ là Ôn Độ tỉnh táo, chín chắn hơn, chỉ nghĩ cách giải quyết vấn đề trước mắt.Ôn Độ thực sự có năng lực, đáng tin cậy và mạnh mẽ hơn những gì anh ấy tưởng tượng.Chính vì vậy mà anh ấy càng thấy áy náy.Anh ấy không thể làm việc lớn, nhưng có thể làm những việc thực tế.Mỗi ngày anh ấy đều tận tụy làm việc ở công trường, hướng dẫn công nhân mới làm việc.“Anh Đông, chuyện này không trách anh được. Dù em có ở đây, kết quả cũng như vậy thôi. Em cũng sẽ không tăng lương cho họ. Hơn nữa chúng ta không ký hợp đồng lao động với họ, nên không giữ chân họ được cũng là điều đương nhiên.”Đây cũng là lý do Ôn Độ không nổi giận với Triệu Kiến Đông.Cùng lắm là cậu nhận được tin sớm, tới đây sớm hơn vài ngày.Nếu thời gian ngày càng rút ngắn, thì tìm thêm người để bù vào.Nhưng những ngày này vẫn chưa phải lúc, bên Hoàng Lập Đạt còn đang dõi theo cậu. Nhưng, chờ thêm chút nữa sẽ ổn, chờ thêm chút nữa sẽ có kết quả.“Anh Đông, anh đừng suy nghĩ lung tung, anh đã làm rất tốt. Ít nhất công trường của chúng ta cũng không bị phá hoại. Anh cũng đừng thức đêm nữa, em đã bổ nhiệm hai tổ trưởng rồi, anh hay để họ giúp đỡ anh theo dõi công nhân. À đúng rồi, ngày mai em sẽ đến theo dõi công nhân thay anh.”