Năm 1979. Sau khi lập thu, nhiệt độ chênh lệch giữa ngày đêm lên đến 20 độ. Gió bắc thổi tới, cái cửa ở sương phòng bị gió thổi đập qua đập lại. Bên trong cỏ khô nằm hai đứa bé mắt đều nhắm chặt, mặt mũi xanh xao, trong đó bé gái đã bị sốt đến mơ hồ. Trên trán cô bé chảy đầy máu, trong miệng lẩm bẩm không rõ, “Anh! anh trai! ” Cũng không biết qua bao lâu, một người phụ nữ mặc áo bông đi từ bên ngoài vào, sau khi nhìn xem hai đứa bé này, cô ta tức đến mức xoay người cho người đàn ông phía sau một cái tát. “Cái thứ phế vật, trông chừng hai đứa nhỏ thôi mà cũng khiến chúng nó như sắp chết! Mày có biết hai món hàng này có thể bán bao nhiêu tiền không?” Chị Hồng tức đến mức gan đều đau. Tay người đàn ông bụm mặt, đáy mắt hiện lên một tia âm ngoan, chẳng hề để ý nói, “Một đứa ngốc thì có thể bán được bao nhiêu tiền?” “Cút mẹ nó đi! Mày thì biết cái chó gì, lớn lên đẹp, dù có ngốc thì cũng là hàng tốt! Nếu mày còn không trông chừng chúng nó cẩn thận, làm hỏng món hàng của tao, tao sẽ cắt hai…
Chương 263
Thập Niên 80: Em Gái Của Nam Chủ Trong Niên Đại Văn Đã Trở LạiTác giả: Lệnh VụTruyện Điền Văn, Truyện Trọng SinhNăm 1979. Sau khi lập thu, nhiệt độ chênh lệch giữa ngày đêm lên đến 20 độ. Gió bắc thổi tới, cái cửa ở sương phòng bị gió thổi đập qua đập lại. Bên trong cỏ khô nằm hai đứa bé mắt đều nhắm chặt, mặt mũi xanh xao, trong đó bé gái đã bị sốt đến mơ hồ. Trên trán cô bé chảy đầy máu, trong miệng lẩm bẩm không rõ, “Anh! anh trai! ” Cũng không biết qua bao lâu, một người phụ nữ mặc áo bông đi từ bên ngoài vào, sau khi nhìn xem hai đứa bé này, cô ta tức đến mức xoay người cho người đàn ông phía sau một cái tát. “Cái thứ phế vật, trông chừng hai đứa nhỏ thôi mà cũng khiến chúng nó như sắp chết! Mày có biết hai món hàng này có thể bán bao nhiêu tiền không?” Chị Hồng tức đến mức gan đều đau. Tay người đàn ông bụm mặt, đáy mắt hiện lên một tia âm ngoan, chẳng hề để ý nói, “Một đứa ngốc thì có thể bán được bao nhiêu tiền?” “Cút mẹ nó đi! Mày thì biết cái chó gì, lớn lên đẹp, dù có ngốc thì cũng là hàng tốt! Nếu mày còn không trông chừng chúng nó cẩn thận, làm hỏng món hàng của tao, tao sẽ cắt hai… Hoàng Lập Đạt Muốn tìm đàn em của mình, nhưng từ nhà máy đi ra, gã không thấy ai cả, dù có thấy thì tên đó cũng lập tức bỏ chạy. Gã lớn thế này, chưa bao giờ thấy mất mặt như vậy.Hoàng Lập Đạt u ám bước vào nhà máy, công nhân trong nhà máy đều là những người đào được từ chỗ Ôn Độ.Nghĩ đến điều này, tâm trạng Hoàng Lập Đạt mới tốt hơn một chút."Còn đứng ngẩn ra đó làm gì? Mau làm việc đi! Các người đừng hòng lười biếng. Các người có biết công trường các người làm việc trước đây, hiện giờ đang đẩy nhanh tốc độc, làm việc không ngơi nghỉ suốt 24 tiếng đồng hồ không?”“Tôi không để các người làm việc mười tám tiếng một ngày, nhưng các người phải chăm chỉ làm việc trong mười hai tiếng này cho tôi. Nếu không thì đừng nghĩ tới chuyện ăn cơm!"Hoàng Lập Đạt mắng một trận, mới cảm thấy thoải mái hơn một chút.Ôn Độ nghe những tin tức này, ánh mắt không có chút gợn sóng.Kiếp trước, cậu đã học được một điều, chính là không được vi phạm pháp luật. Nếu không, không chỉ là thân bại danh liệt, mà còn mắc nợ chồng chất, thậm chí ngồi tù.Buổi trưa, công trường phát cơm.Anh em nhà họ Triệu vui mừng khôn xiết."Đúng là ác giả ác báo!" Triệu Kiến Đông cười tươi, lòng hả hê: "Anh đã biết bọn họ không phải là người tốt mà."Triệu Hiểu Phi cũng cảm thấy tảng đá lớn trong lòng đã rơi xuống."Sau này Hoàng Lập Đạt không dám ngang ngược nữa đâu nhỉ?" Triệu Hiểu Phi không chắc chắn hỏi Ôn Độ.Ôn Độ lại nhíu mày nói: "Không chắc. Chó cùng rứt giậu, nên chúng ta vẫn phải cẩn thận.""Ừ, nhất định rồi."Triệu Kiến Đông càng thận trọng hơn trước.Ngay cả Thiết Tỏa cũng luôn theo sát ba người phụ nữ trong nhà, Triệu Hiểu Phi đi đâu, cậu ta theo đó. Khi Đại Ni và Tiểu Ni đi học, cậu ta đều đưa đón hai cô bé tới trường.Dù sao, mọi người sẽ không vì mẹ của Hoàng Lập Đạt bị bắt mà lơ là cảnh giác được.Ôn Độ dành thời gian đi đăng ký hộ khẩu cho Thiết Tỏa tại ngôi nhà cậu đã mua, đồng thời lo thủ tục nhập học cho Mạnh Lương.Đầu tháng Ba, ngày khai giảng.Ôn Độ tự mình ra tay, đi với Thiết Tỏa, đưa Đại Ni và Tiểu Ni đến trường.Tiểu Ni học tiểu học, Đại Ni học trung học.Sau khi hai chị em vào trường, trong mắt Thiết Tỏa lộ ra vẻ khao khát. Nhưng cậu ta cũng không mở miệng hỏi Ôn Độ, tại sao ban đầu cậu nói sẽ đưa cậu ta đi học, bây giờ lại thay đổi ý định.Cậu ta biết khó khăn của Ôn Độ, cũng rất hài lòng với cuộc sống hiện tại.Sự yên ổn hiếm có này khiến cậu ta cũng dần thấy bình yên.Thiết Tỏa quay trở lại, khi đi đến ngã tư đường, thì bị Ôn Độ kéo tay lại: "Đi đâu đấy?""Về nhà đó?" Thiết Tỏa còn tưởng Ôn Độ Muốn đi chỗ khác, muốn gọi cậu ta, liền hỏi: "Anh, anh còn muốn đi đâu nữa à?"Chưa dứt lời, cậu ta đã đứng bên cạnh Ôn Độ, định đi theo Ôn Độ."Ừ, còn một chỗ nữa." Ôn Độ leo lên xe, Gọi Thiết Tỏa: "Lên đi." "Vâng."Thiết Tỏa ngẩn ra một chút, chạy nhanh hai bước, ngồi lên ghế sau.Vài phút sau, Ôn Độ dừng lại, ra hiệu cho Thiết Tỏa xuống.Thiết Tỏa ngơ ngác nhìn tên của ngôi trường, mắt cay xè.Mãi một lúc sau, cậu ta mới tìm lại được giọng nói của mình."Anh."Vừa mở miệng, giọng nói cậu ta đã run rẩy.Ôn Độ vỗ vai cậu ta: "Đã làm xong thủ tục hết cả rồi. Cậu nói cậu không quên bài vở, tôi cũng đã xem qua bài tự ôn của cậu, hình như có thể học lớp 11. Cậu cứ vào thẳng lớp 11A học là được. Hàng ghế cuối cùng là bàn của cậu, tất cả sách giáo khoa đều có rồi."
Thập Niên 80: Em Gái Của Nam Chủ Trong Niên Đại Văn Đã Trở LạiTác giả: Lệnh VụTruyện Điền Văn, Truyện Trọng SinhNăm 1979. Sau khi lập thu, nhiệt độ chênh lệch giữa ngày đêm lên đến 20 độ. Gió bắc thổi tới, cái cửa ở sương phòng bị gió thổi đập qua đập lại. Bên trong cỏ khô nằm hai đứa bé mắt đều nhắm chặt, mặt mũi xanh xao, trong đó bé gái đã bị sốt đến mơ hồ. Trên trán cô bé chảy đầy máu, trong miệng lẩm bẩm không rõ, “Anh! anh trai! ” Cũng không biết qua bao lâu, một người phụ nữ mặc áo bông đi từ bên ngoài vào, sau khi nhìn xem hai đứa bé này, cô ta tức đến mức xoay người cho người đàn ông phía sau một cái tát. “Cái thứ phế vật, trông chừng hai đứa nhỏ thôi mà cũng khiến chúng nó như sắp chết! Mày có biết hai món hàng này có thể bán bao nhiêu tiền không?” Chị Hồng tức đến mức gan đều đau. Tay người đàn ông bụm mặt, đáy mắt hiện lên một tia âm ngoan, chẳng hề để ý nói, “Một đứa ngốc thì có thể bán được bao nhiêu tiền?” “Cút mẹ nó đi! Mày thì biết cái chó gì, lớn lên đẹp, dù có ngốc thì cũng là hàng tốt! Nếu mày còn không trông chừng chúng nó cẩn thận, làm hỏng món hàng của tao, tao sẽ cắt hai… Hoàng Lập Đạt Muốn tìm đàn em của mình, nhưng từ nhà máy đi ra, gã không thấy ai cả, dù có thấy thì tên đó cũng lập tức bỏ chạy. Gã lớn thế này, chưa bao giờ thấy mất mặt như vậy.Hoàng Lập Đạt u ám bước vào nhà máy, công nhân trong nhà máy đều là những người đào được từ chỗ Ôn Độ.Nghĩ đến điều này, tâm trạng Hoàng Lập Đạt mới tốt hơn một chút."Còn đứng ngẩn ra đó làm gì? Mau làm việc đi! Các người đừng hòng lười biếng. Các người có biết công trường các người làm việc trước đây, hiện giờ đang đẩy nhanh tốc độc, làm việc không ngơi nghỉ suốt 24 tiếng đồng hồ không?”“Tôi không để các người làm việc mười tám tiếng một ngày, nhưng các người phải chăm chỉ làm việc trong mười hai tiếng này cho tôi. Nếu không thì đừng nghĩ tới chuyện ăn cơm!"Hoàng Lập Đạt mắng một trận, mới cảm thấy thoải mái hơn một chút.Ôn Độ nghe những tin tức này, ánh mắt không có chút gợn sóng.Kiếp trước, cậu đã học được một điều, chính là không được vi phạm pháp luật. Nếu không, không chỉ là thân bại danh liệt, mà còn mắc nợ chồng chất, thậm chí ngồi tù.Buổi trưa, công trường phát cơm.Anh em nhà họ Triệu vui mừng khôn xiết."Đúng là ác giả ác báo!" Triệu Kiến Đông cười tươi, lòng hả hê: "Anh đã biết bọn họ không phải là người tốt mà."Triệu Hiểu Phi cũng cảm thấy tảng đá lớn trong lòng đã rơi xuống."Sau này Hoàng Lập Đạt không dám ngang ngược nữa đâu nhỉ?" Triệu Hiểu Phi không chắc chắn hỏi Ôn Độ.Ôn Độ lại nhíu mày nói: "Không chắc. Chó cùng rứt giậu, nên chúng ta vẫn phải cẩn thận.""Ừ, nhất định rồi."Triệu Kiến Đông càng thận trọng hơn trước.Ngay cả Thiết Tỏa cũng luôn theo sát ba người phụ nữ trong nhà, Triệu Hiểu Phi đi đâu, cậu ta theo đó. Khi Đại Ni và Tiểu Ni đi học, cậu ta đều đưa đón hai cô bé tới trường.Dù sao, mọi người sẽ không vì mẹ của Hoàng Lập Đạt bị bắt mà lơ là cảnh giác được.Ôn Độ dành thời gian đi đăng ký hộ khẩu cho Thiết Tỏa tại ngôi nhà cậu đã mua, đồng thời lo thủ tục nhập học cho Mạnh Lương.Đầu tháng Ba, ngày khai giảng.Ôn Độ tự mình ra tay, đi với Thiết Tỏa, đưa Đại Ni và Tiểu Ni đến trường.Tiểu Ni học tiểu học, Đại Ni học trung học.Sau khi hai chị em vào trường, trong mắt Thiết Tỏa lộ ra vẻ khao khát. Nhưng cậu ta cũng không mở miệng hỏi Ôn Độ, tại sao ban đầu cậu nói sẽ đưa cậu ta đi học, bây giờ lại thay đổi ý định.Cậu ta biết khó khăn của Ôn Độ, cũng rất hài lòng với cuộc sống hiện tại.Sự yên ổn hiếm có này khiến cậu ta cũng dần thấy bình yên.Thiết Tỏa quay trở lại, khi đi đến ngã tư đường, thì bị Ôn Độ kéo tay lại: "Đi đâu đấy?""Về nhà đó?" Thiết Tỏa còn tưởng Ôn Độ Muốn đi chỗ khác, muốn gọi cậu ta, liền hỏi: "Anh, anh còn muốn đi đâu nữa à?"Chưa dứt lời, cậu ta đã đứng bên cạnh Ôn Độ, định đi theo Ôn Độ."Ừ, còn một chỗ nữa." Ôn Độ leo lên xe, Gọi Thiết Tỏa: "Lên đi." "Vâng."Thiết Tỏa ngẩn ra một chút, chạy nhanh hai bước, ngồi lên ghế sau.Vài phút sau, Ôn Độ dừng lại, ra hiệu cho Thiết Tỏa xuống.Thiết Tỏa ngơ ngác nhìn tên của ngôi trường, mắt cay xè.Mãi một lúc sau, cậu ta mới tìm lại được giọng nói của mình."Anh."Vừa mở miệng, giọng nói cậu ta đã run rẩy.Ôn Độ vỗ vai cậu ta: "Đã làm xong thủ tục hết cả rồi. Cậu nói cậu không quên bài vở, tôi cũng đã xem qua bài tự ôn của cậu, hình như có thể học lớp 11. Cậu cứ vào thẳng lớp 11A học là được. Hàng ghế cuối cùng là bàn của cậu, tất cả sách giáo khoa đều có rồi."
Thập Niên 80: Em Gái Của Nam Chủ Trong Niên Đại Văn Đã Trở LạiTác giả: Lệnh VụTruyện Điền Văn, Truyện Trọng SinhNăm 1979. Sau khi lập thu, nhiệt độ chênh lệch giữa ngày đêm lên đến 20 độ. Gió bắc thổi tới, cái cửa ở sương phòng bị gió thổi đập qua đập lại. Bên trong cỏ khô nằm hai đứa bé mắt đều nhắm chặt, mặt mũi xanh xao, trong đó bé gái đã bị sốt đến mơ hồ. Trên trán cô bé chảy đầy máu, trong miệng lẩm bẩm không rõ, “Anh! anh trai! ” Cũng không biết qua bao lâu, một người phụ nữ mặc áo bông đi từ bên ngoài vào, sau khi nhìn xem hai đứa bé này, cô ta tức đến mức xoay người cho người đàn ông phía sau một cái tát. “Cái thứ phế vật, trông chừng hai đứa nhỏ thôi mà cũng khiến chúng nó như sắp chết! Mày có biết hai món hàng này có thể bán bao nhiêu tiền không?” Chị Hồng tức đến mức gan đều đau. Tay người đàn ông bụm mặt, đáy mắt hiện lên một tia âm ngoan, chẳng hề để ý nói, “Một đứa ngốc thì có thể bán được bao nhiêu tiền?” “Cút mẹ nó đi! Mày thì biết cái chó gì, lớn lên đẹp, dù có ngốc thì cũng là hàng tốt! Nếu mày còn không trông chừng chúng nó cẩn thận, làm hỏng món hàng của tao, tao sẽ cắt hai… Hoàng Lập Đạt Muốn tìm đàn em của mình, nhưng từ nhà máy đi ra, gã không thấy ai cả, dù có thấy thì tên đó cũng lập tức bỏ chạy. Gã lớn thế này, chưa bao giờ thấy mất mặt như vậy.Hoàng Lập Đạt u ám bước vào nhà máy, công nhân trong nhà máy đều là những người đào được từ chỗ Ôn Độ.Nghĩ đến điều này, tâm trạng Hoàng Lập Đạt mới tốt hơn một chút."Còn đứng ngẩn ra đó làm gì? Mau làm việc đi! Các người đừng hòng lười biếng. Các người có biết công trường các người làm việc trước đây, hiện giờ đang đẩy nhanh tốc độc, làm việc không ngơi nghỉ suốt 24 tiếng đồng hồ không?”“Tôi không để các người làm việc mười tám tiếng một ngày, nhưng các người phải chăm chỉ làm việc trong mười hai tiếng này cho tôi. Nếu không thì đừng nghĩ tới chuyện ăn cơm!"Hoàng Lập Đạt mắng một trận, mới cảm thấy thoải mái hơn một chút.Ôn Độ nghe những tin tức này, ánh mắt không có chút gợn sóng.Kiếp trước, cậu đã học được một điều, chính là không được vi phạm pháp luật. Nếu không, không chỉ là thân bại danh liệt, mà còn mắc nợ chồng chất, thậm chí ngồi tù.Buổi trưa, công trường phát cơm.Anh em nhà họ Triệu vui mừng khôn xiết."Đúng là ác giả ác báo!" Triệu Kiến Đông cười tươi, lòng hả hê: "Anh đã biết bọn họ không phải là người tốt mà."Triệu Hiểu Phi cũng cảm thấy tảng đá lớn trong lòng đã rơi xuống."Sau này Hoàng Lập Đạt không dám ngang ngược nữa đâu nhỉ?" Triệu Hiểu Phi không chắc chắn hỏi Ôn Độ.Ôn Độ lại nhíu mày nói: "Không chắc. Chó cùng rứt giậu, nên chúng ta vẫn phải cẩn thận.""Ừ, nhất định rồi."Triệu Kiến Đông càng thận trọng hơn trước.Ngay cả Thiết Tỏa cũng luôn theo sát ba người phụ nữ trong nhà, Triệu Hiểu Phi đi đâu, cậu ta theo đó. Khi Đại Ni và Tiểu Ni đi học, cậu ta đều đưa đón hai cô bé tới trường.Dù sao, mọi người sẽ không vì mẹ của Hoàng Lập Đạt bị bắt mà lơ là cảnh giác được.Ôn Độ dành thời gian đi đăng ký hộ khẩu cho Thiết Tỏa tại ngôi nhà cậu đã mua, đồng thời lo thủ tục nhập học cho Mạnh Lương.Đầu tháng Ba, ngày khai giảng.Ôn Độ tự mình ra tay, đi với Thiết Tỏa, đưa Đại Ni và Tiểu Ni đến trường.Tiểu Ni học tiểu học, Đại Ni học trung học.Sau khi hai chị em vào trường, trong mắt Thiết Tỏa lộ ra vẻ khao khát. Nhưng cậu ta cũng không mở miệng hỏi Ôn Độ, tại sao ban đầu cậu nói sẽ đưa cậu ta đi học, bây giờ lại thay đổi ý định.Cậu ta biết khó khăn của Ôn Độ, cũng rất hài lòng với cuộc sống hiện tại.Sự yên ổn hiếm có này khiến cậu ta cũng dần thấy bình yên.Thiết Tỏa quay trở lại, khi đi đến ngã tư đường, thì bị Ôn Độ kéo tay lại: "Đi đâu đấy?""Về nhà đó?" Thiết Tỏa còn tưởng Ôn Độ Muốn đi chỗ khác, muốn gọi cậu ta, liền hỏi: "Anh, anh còn muốn đi đâu nữa à?"Chưa dứt lời, cậu ta đã đứng bên cạnh Ôn Độ, định đi theo Ôn Độ."Ừ, còn một chỗ nữa." Ôn Độ leo lên xe, Gọi Thiết Tỏa: "Lên đi." "Vâng."Thiết Tỏa ngẩn ra một chút, chạy nhanh hai bước, ngồi lên ghế sau.Vài phút sau, Ôn Độ dừng lại, ra hiệu cho Thiết Tỏa xuống.Thiết Tỏa ngơ ngác nhìn tên của ngôi trường, mắt cay xè.Mãi một lúc sau, cậu ta mới tìm lại được giọng nói của mình."Anh."Vừa mở miệng, giọng nói cậu ta đã run rẩy.Ôn Độ vỗ vai cậu ta: "Đã làm xong thủ tục hết cả rồi. Cậu nói cậu không quên bài vở, tôi cũng đã xem qua bài tự ôn của cậu, hình như có thể học lớp 11. Cậu cứ vào thẳng lớp 11A học là được. Hàng ghế cuối cùng là bàn của cậu, tất cả sách giáo khoa đều có rồi."