Tác giả:

Năm 1979. Sau khi lập thu, nhiệt độ chênh lệch giữa ngày đêm lên đến 20 độ. Gió bắc thổi tới, cái cửa ở sương phòng bị gió thổi đập qua đập lại. Bên trong cỏ khô nằm hai đứa bé mắt đều nhắm chặt, mặt mũi xanh xao, trong đó bé gái đã bị sốt đến mơ hồ. Trên trán cô bé chảy đầy máu, trong miệng lẩm bẩm không rõ, “Anh! anh trai! ” Cũng không biết qua bao lâu, một người phụ nữ mặc áo bông đi từ bên ngoài vào, sau khi nhìn xem hai đứa bé này, cô ta tức đến mức xoay người cho người đàn ông phía sau một cái tát. “Cái thứ phế vật, trông chừng hai đứa nhỏ thôi mà cũng khiến chúng nó như sắp chết! Mày có biết hai món hàng này có thể bán bao nhiêu tiền không?” Chị Hồng tức đến mức gan đều đau. Tay người đàn ông bụm mặt, đáy mắt hiện lên một tia âm ngoan, chẳng hề để ý nói, “Một đứa ngốc thì có thể bán được bao nhiêu tiền?” “Cút mẹ nó đi! Mày thì biết cái chó gì, lớn lên đẹp, dù có ngốc thì cũng là hàng tốt! Nếu mày còn không trông chừng chúng nó cẩn thận, làm hỏng món hàng của tao, tao sẽ cắt hai…

Chương 301

Thập Niên 80: Em Gái Của Nam Chủ Trong Niên Đại Văn Đã Trở LạiTác giả: Lệnh VụTruyện Điền Văn, Truyện Trọng SinhNăm 1979. Sau khi lập thu, nhiệt độ chênh lệch giữa ngày đêm lên đến 20 độ. Gió bắc thổi tới, cái cửa ở sương phòng bị gió thổi đập qua đập lại. Bên trong cỏ khô nằm hai đứa bé mắt đều nhắm chặt, mặt mũi xanh xao, trong đó bé gái đã bị sốt đến mơ hồ. Trên trán cô bé chảy đầy máu, trong miệng lẩm bẩm không rõ, “Anh! anh trai! ” Cũng không biết qua bao lâu, một người phụ nữ mặc áo bông đi từ bên ngoài vào, sau khi nhìn xem hai đứa bé này, cô ta tức đến mức xoay người cho người đàn ông phía sau một cái tát. “Cái thứ phế vật, trông chừng hai đứa nhỏ thôi mà cũng khiến chúng nó như sắp chết! Mày có biết hai món hàng này có thể bán bao nhiêu tiền không?” Chị Hồng tức đến mức gan đều đau. Tay người đàn ông bụm mặt, đáy mắt hiện lên một tia âm ngoan, chẳng hề để ý nói, “Một đứa ngốc thì có thể bán được bao nhiêu tiền?” “Cút mẹ nó đi! Mày thì biết cái chó gì, lớn lên đẹp, dù có ngốc thì cũng là hàng tốt! Nếu mày còn không trông chừng chúng nó cẩn thận, làm hỏng món hàng của tao, tao sẽ cắt hai… Chờ đến khi giải trí trong nước phát triển, tuổi của ba cậu đã không còn nhỏ nữa.Cậu có thể chờ, nhưng ba cậu không thể chờ.Cho nên, để hắn đi đi.Có ước mơ theo đuổi là một chuyện rất tốt.Ôn Thiều Ngọc cứ như đang nằm mơ, hỏi: "Con đồng ý?""Vâng.""Con thật sự đồng ý?""Đúng vậy."Ôn Thiều Ngọc vỗ vỗ khuôn mặt của mình, nóng hổi, có thể vỗ được, là hiện vật.Cho nên những gì con trai vừa nói đều là sự thật?Ôn Thiều Ngọc hưng phấn trở về phòng.Ôn Độ lắc đầu cười.Ngày hôm sau, cậu dẫn ba cậu đến ngân hàng làm sổ tiết kiệm, bảo ba cậu trở về thu dọn đồ đạc rồi tự mình đi tìm Luật Hạo Chi.Luật Hạo Chi không cần thu dọn hành lý.Những thứ cần mang đi đều giao cho quản gia xử lý."Ba tôi qua đó theo cậu, nếu thuận tiện thì cậu có thể giúp ông ấy tìm một chỗ đặt chân không?" Ôn Độ nhờ vả người khác nên vẫn có chút ngượng ngùng.Nhưng điều này liên quan đến sự an toàn của ba cậu sau này.Luật Hạo Chi kinh ngạc: "Chú Ôn Muốn ở lại Hương Thành?"Ôn Độ khẽ gật đầu: "Phải, hẳn là ông ấy sẽ ở lại bên đó một thời gian, nếu tiện thì tìm người chăm sóc sinh hoạt thường ngày giúp ông ấy. Ông ấy là người rất thích sạch sẽ nhưng lại không biết chăm sóc bản thân.""Có thể, không thành vấn đề." Luật Hạo Chi còn quan tâm hỏi: "Có cần tôi giúp chú Ôn tìm một công việc ở bên kia không?""Cảm ơn ý tốt của cậu, chỉ là tạm thời không cần."Ôn Độ không thể không biết xấu hổ mà nói với người ta rằng ba tôi muốn đi làm ca sĩ, cậu giúp ông ấy tìm một công ty đĩa nhạc, để ông ấy phát hành một đĩa nhạc. Da mặt cậu vẫn chưa dày đến mức này.Một đĩa nhạc tốn không ít tiền, cậu cũng không có nhiều tiền cho người ta như vậy.Hơn nữa, có thể ba cậu sẽ không vui.Ca hát không quan tâm bao nhiêu tuổi, kỹ thuật hát là cái mà người khác không thể giành đi được. Chờ thêm vài năm nữa, tiền trong tay cậu dư dả, chuyện đầu tiên chính là để ba cậu phát hành đĩa nhạc.Còn bây giờ thì cứ để ba cậu tự mình xông pha một lần đi!Luật Hạo Chi cũng không nói nhiều: "Nếu cần thì có thể nói trước.""Nhất định."Ôn Độ hỏi thăm thời gian xuất phát, sau đó đứng dậy nói lời tạm biệt. Cậu phải về đón Ôn Thiều Ngọc để lát nữa hắn xuất phát với Luật Hạo Chi.Vấn đề thủ tục không cần Ôn Độ quan tâm, Luật Hạo Chi đã làm xong rồi.Ôn Độ về đến nhà, Ôn Thiều Ngọc bất an ngồi trên ghế, thấy Ôn Độ trở về bèn lập tức đứng lên."Làm xong hết rồi, bây giờ con đưa ba sang đó."Ôn Độ đưa tay xách hành lý, đặt lên ghi-đông trước xe đạp. Cậu trèo lên xe đạp, để Ôn Thiều Ngọc ngồi ở phía sau. Sức lực của cậu rất lớn, so với đời trước thì sức lực đời này dường như lớn hơn nhiều."Ba, sang bên kia rồi có chuyện gì đều phải dựa vào chính mình. Ba đừng làm bậy với mấy người không ra gì. Cũng đừng vì ca hát mà tin lời người khác. Có rất nhiều người lừa đảo, thủ đoạn lừa gạt người khác cũng nhiều vô số kể.”“Ba cũng biết nghệ sĩ người ta đều trẻ tuổi, xinh đẹp, có tài hoa. Tuổi của ba không còn nhỏ nữa, chắc chắn sẽ không được dễ dàng như những người khác. Cũng không phải con đang đả kích ba, chỉ là muốn nói cho ba biết rằng con rất khó đi."Tâm trạng kích động của Ôn Thiều Ngọc nguội lạnh.Hắn chăm chú nghe lời nói của con trai, hơi hổ thẹn nói: "Rõ ràng ba là ba con nhưng con lại dặn dò ba giống như ba của ba."Ôn Độ: “...”Ba cậu có độc.

Chờ đến khi giải trí trong nước phát triển, tuổi của ba cậu đã không còn nhỏ nữa.

Cậu có thể chờ, nhưng ba cậu không thể chờ.

Cho nên, để hắn đi đi.

Có ước mơ theo đuổi là một chuyện rất tốt.

Ôn Thiều Ngọc cứ như đang nằm mơ, hỏi: "Con đồng ý?"

"Vâng."

"Con thật sự đồng ý?"

"Đúng vậy."

Ôn Thiều Ngọc vỗ vỗ khuôn mặt của mình, nóng hổi, có thể vỗ được, là hiện vật.

Cho nên những gì con trai vừa nói đều là sự thật?

Ôn Thiều Ngọc hưng phấn trở về phòng.

Ôn Độ lắc đầu cười.

Ngày hôm sau, cậu dẫn ba cậu đến ngân hàng làm sổ tiết kiệm, bảo ba cậu trở về thu dọn đồ đạc rồi tự mình đi tìm Luật Hạo Chi.

Luật Hạo Chi không cần thu dọn hành lý.

Những thứ cần mang đi đều giao cho quản gia xử lý.

"Ba tôi qua đó theo cậu, nếu thuận tiện thì cậu có thể giúp ông ấy tìm một chỗ đặt chân không?" Ôn Độ nhờ vả người khác nên vẫn có chút ngượng ngùng.

Nhưng điều này liên quan đến sự an toàn của ba cậu sau này.

Luật Hạo Chi kinh ngạc: "Chú Ôn Muốn ở lại Hương Thành?"

Ôn Độ khẽ gật đầu: "Phải, hẳn là ông ấy sẽ ở lại bên đó một thời gian, nếu tiện thì tìm người chăm sóc sinh hoạt thường ngày giúp ông ấy. Ông ấy là người rất thích sạch sẽ nhưng lại không biết chăm sóc bản thân."

"Có thể, không thành vấn đề." Luật Hạo Chi còn quan tâm hỏi: "Có cần tôi giúp chú Ôn tìm một công việc ở bên kia không?"

"Cảm ơn ý tốt của cậu, chỉ là tạm thời không cần."

Ôn Độ không thể không biết xấu hổ mà nói với người ta rằng ba tôi muốn đi làm ca sĩ, cậu giúp ông ấy tìm một công ty đĩa nhạc, để ông ấy phát hành một đĩa nhạc. Da mặt cậu vẫn chưa dày đến mức này.

Một đĩa nhạc tốn không ít tiền, cậu cũng không có nhiều tiền cho người ta như vậy.

Hơn nữa, có thể ba cậu sẽ không vui.

Ca hát không quan tâm bao nhiêu tuổi, kỹ thuật hát là cái mà người khác không thể giành đi được. Chờ thêm vài năm nữa, tiền trong tay cậu dư dả, chuyện đầu tiên chính là để ba cậu phát hành đĩa nhạc.

Còn bây giờ thì cứ để ba cậu tự mình xông pha một lần đi!

Luật Hạo Chi cũng không nói nhiều: "Nếu cần thì có thể nói trước."

"Nhất định."

Ôn Độ hỏi thăm thời gian xuất phát, sau đó đứng dậy nói lời tạm biệt. Cậu phải về đón Ôn Thiều Ngọc để lát nữa hắn xuất phát với Luật Hạo Chi.

Vấn đề thủ tục không cần Ôn Độ quan tâm, Luật Hạo Chi đã làm xong rồi.

Ôn Độ về đến nhà, Ôn Thiều Ngọc bất an ngồi trên ghế, thấy Ôn Độ trở về bèn lập tức đứng lên.

"Làm xong hết rồi, bây giờ con đưa ba sang đó."

Ôn Độ đưa tay xách hành lý, đặt lên ghi-đông trước xe đạp. Cậu trèo lên xe đạp, để Ôn Thiều Ngọc ngồi ở phía sau. Sức lực của cậu rất lớn, so với đời trước thì sức lực đời này dường như lớn hơn nhiều.

"Ba, sang bên kia rồi có chuyện gì đều phải dựa vào chính mình. Ba đừng làm bậy với mấy người không ra gì. Cũng đừng vì ca hát mà tin lời người khác. Có rất nhiều người lừa đảo, thủ đoạn lừa gạt người khác cũng nhiều vô số kể.”

“Ba cũng biết nghệ sĩ người ta đều trẻ tuổi, xinh đẹp, có tài hoa. Tuổi của ba không còn nhỏ nữa, chắc chắn sẽ không được dễ dàng như những người khác. Cũng không phải con đang đả kích ba, chỉ là muốn nói cho ba biết rằng con rất khó đi."

Tâm trạng kích động của Ôn Thiều Ngọc nguội lạnh.

Hắn chăm chú nghe lời nói của con trai, hơi hổ thẹn nói: "Rõ ràng ba là ba con nhưng con lại dặn dò ba giống như ba của ba."

Ôn Độ: “...”

Ba cậu có độc.

Thập Niên 80: Em Gái Của Nam Chủ Trong Niên Đại Văn Đã Trở LạiTác giả: Lệnh VụTruyện Điền Văn, Truyện Trọng SinhNăm 1979. Sau khi lập thu, nhiệt độ chênh lệch giữa ngày đêm lên đến 20 độ. Gió bắc thổi tới, cái cửa ở sương phòng bị gió thổi đập qua đập lại. Bên trong cỏ khô nằm hai đứa bé mắt đều nhắm chặt, mặt mũi xanh xao, trong đó bé gái đã bị sốt đến mơ hồ. Trên trán cô bé chảy đầy máu, trong miệng lẩm bẩm không rõ, “Anh! anh trai! ” Cũng không biết qua bao lâu, một người phụ nữ mặc áo bông đi từ bên ngoài vào, sau khi nhìn xem hai đứa bé này, cô ta tức đến mức xoay người cho người đàn ông phía sau một cái tát. “Cái thứ phế vật, trông chừng hai đứa nhỏ thôi mà cũng khiến chúng nó như sắp chết! Mày có biết hai món hàng này có thể bán bao nhiêu tiền không?” Chị Hồng tức đến mức gan đều đau. Tay người đàn ông bụm mặt, đáy mắt hiện lên một tia âm ngoan, chẳng hề để ý nói, “Một đứa ngốc thì có thể bán được bao nhiêu tiền?” “Cút mẹ nó đi! Mày thì biết cái chó gì, lớn lên đẹp, dù có ngốc thì cũng là hàng tốt! Nếu mày còn không trông chừng chúng nó cẩn thận, làm hỏng món hàng của tao, tao sẽ cắt hai… Chờ đến khi giải trí trong nước phát triển, tuổi của ba cậu đã không còn nhỏ nữa.Cậu có thể chờ, nhưng ba cậu không thể chờ.Cho nên, để hắn đi đi.Có ước mơ theo đuổi là một chuyện rất tốt.Ôn Thiều Ngọc cứ như đang nằm mơ, hỏi: "Con đồng ý?""Vâng.""Con thật sự đồng ý?""Đúng vậy."Ôn Thiều Ngọc vỗ vỗ khuôn mặt của mình, nóng hổi, có thể vỗ được, là hiện vật.Cho nên những gì con trai vừa nói đều là sự thật?Ôn Thiều Ngọc hưng phấn trở về phòng.Ôn Độ lắc đầu cười.Ngày hôm sau, cậu dẫn ba cậu đến ngân hàng làm sổ tiết kiệm, bảo ba cậu trở về thu dọn đồ đạc rồi tự mình đi tìm Luật Hạo Chi.Luật Hạo Chi không cần thu dọn hành lý.Những thứ cần mang đi đều giao cho quản gia xử lý."Ba tôi qua đó theo cậu, nếu thuận tiện thì cậu có thể giúp ông ấy tìm một chỗ đặt chân không?" Ôn Độ nhờ vả người khác nên vẫn có chút ngượng ngùng.Nhưng điều này liên quan đến sự an toàn của ba cậu sau này.Luật Hạo Chi kinh ngạc: "Chú Ôn Muốn ở lại Hương Thành?"Ôn Độ khẽ gật đầu: "Phải, hẳn là ông ấy sẽ ở lại bên đó một thời gian, nếu tiện thì tìm người chăm sóc sinh hoạt thường ngày giúp ông ấy. Ông ấy là người rất thích sạch sẽ nhưng lại không biết chăm sóc bản thân.""Có thể, không thành vấn đề." Luật Hạo Chi còn quan tâm hỏi: "Có cần tôi giúp chú Ôn tìm một công việc ở bên kia không?""Cảm ơn ý tốt của cậu, chỉ là tạm thời không cần."Ôn Độ không thể không biết xấu hổ mà nói với người ta rằng ba tôi muốn đi làm ca sĩ, cậu giúp ông ấy tìm một công ty đĩa nhạc, để ông ấy phát hành một đĩa nhạc. Da mặt cậu vẫn chưa dày đến mức này.Một đĩa nhạc tốn không ít tiền, cậu cũng không có nhiều tiền cho người ta như vậy.Hơn nữa, có thể ba cậu sẽ không vui.Ca hát không quan tâm bao nhiêu tuổi, kỹ thuật hát là cái mà người khác không thể giành đi được. Chờ thêm vài năm nữa, tiền trong tay cậu dư dả, chuyện đầu tiên chính là để ba cậu phát hành đĩa nhạc.Còn bây giờ thì cứ để ba cậu tự mình xông pha một lần đi!Luật Hạo Chi cũng không nói nhiều: "Nếu cần thì có thể nói trước.""Nhất định."Ôn Độ hỏi thăm thời gian xuất phát, sau đó đứng dậy nói lời tạm biệt. Cậu phải về đón Ôn Thiều Ngọc để lát nữa hắn xuất phát với Luật Hạo Chi.Vấn đề thủ tục không cần Ôn Độ quan tâm, Luật Hạo Chi đã làm xong rồi.Ôn Độ về đến nhà, Ôn Thiều Ngọc bất an ngồi trên ghế, thấy Ôn Độ trở về bèn lập tức đứng lên."Làm xong hết rồi, bây giờ con đưa ba sang đó."Ôn Độ đưa tay xách hành lý, đặt lên ghi-đông trước xe đạp. Cậu trèo lên xe đạp, để Ôn Thiều Ngọc ngồi ở phía sau. Sức lực của cậu rất lớn, so với đời trước thì sức lực đời này dường như lớn hơn nhiều."Ba, sang bên kia rồi có chuyện gì đều phải dựa vào chính mình. Ba đừng làm bậy với mấy người không ra gì. Cũng đừng vì ca hát mà tin lời người khác. Có rất nhiều người lừa đảo, thủ đoạn lừa gạt người khác cũng nhiều vô số kể.”“Ba cũng biết nghệ sĩ người ta đều trẻ tuổi, xinh đẹp, có tài hoa. Tuổi của ba không còn nhỏ nữa, chắc chắn sẽ không được dễ dàng như những người khác. Cũng không phải con đang đả kích ba, chỉ là muốn nói cho ba biết rằng con rất khó đi."Tâm trạng kích động của Ôn Thiều Ngọc nguội lạnh.Hắn chăm chú nghe lời nói của con trai, hơi hổ thẹn nói: "Rõ ràng ba là ba con nhưng con lại dặn dò ba giống như ba của ba."Ôn Độ: “...”Ba cậu có độc.

Chương 301