Năm 1979. Sau khi lập thu, nhiệt độ chênh lệch giữa ngày đêm lên đến 20 độ. Gió bắc thổi tới, cái cửa ở sương phòng bị gió thổi đập qua đập lại. Bên trong cỏ khô nằm hai đứa bé mắt đều nhắm chặt, mặt mũi xanh xao, trong đó bé gái đã bị sốt đến mơ hồ. Trên trán cô bé chảy đầy máu, trong miệng lẩm bẩm không rõ, “Anh! anh trai! ” Cũng không biết qua bao lâu, một người phụ nữ mặc áo bông đi từ bên ngoài vào, sau khi nhìn xem hai đứa bé này, cô ta tức đến mức xoay người cho người đàn ông phía sau một cái tát. “Cái thứ phế vật, trông chừng hai đứa nhỏ thôi mà cũng khiến chúng nó như sắp chết! Mày có biết hai món hàng này có thể bán bao nhiêu tiền không?” Chị Hồng tức đến mức gan đều đau. Tay người đàn ông bụm mặt, đáy mắt hiện lên một tia âm ngoan, chẳng hề để ý nói, “Một đứa ngốc thì có thể bán được bao nhiêu tiền?” “Cút mẹ nó đi! Mày thì biết cái chó gì, lớn lên đẹp, dù có ngốc thì cũng là hàng tốt! Nếu mày còn không trông chừng chúng nó cẩn thận, làm hỏng món hàng của tao, tao sẽ cắt hai…
Chương 315
Thập Niên 80: Em Gái Của Nam Chủ Trong Niên Đại Văn Đã Trở LạiTác giả: Lệnh VụTruyện Điền Văn, Truyện Trọng SinhNăm 1979. Sau khi lập thu, nhiệt độ chênh lệch giữa ngày đêm lên đến 20 độ. Gió bắc thổi tới, cái cửa ở sương phòng bị gió thổi đập qua đập lại. Bên trong cỏ khô nằm hai đứa bé mắt đều nhắm chặt, mặt mũi xanh xao, trong đó bé gái đã bị sốt đến mơ hồ. Trên trán cô bé chảy đầy máu, trong miệng lẩm bẩm không rõ, “Anh! anh trai! ” Cũng không biết qua bao lâu, một người phụ nữ mặc áo bông đi từ bên ngoài vào, sau khi nhìn xem hai đứa bé này, cô ta tức đến mức xoay người cho người đàn ông phía sau một cái tát. “Cái thứ phế vật, trông chừng hai đứa nhỏ thôi mà cũng khiến chúng nó như sắp chết! Mày có biết hai món hàng này có thể bán bao nhiêu tiền không?” Chị Hồng tức đến mức gan đều đau. Tay người đàn ông bụm mặt, đáy mắt hiện lên một tia âm ngoan, chẳng hề để ý nói, “Một đứa ngốc thì có thể bán được bao nhiêu tiền?” “Cút mẹ nó đi! Mày thì biết cái chó gì, lớn lên đẹp, dù có ngốc thì cũng là hàng tốt! Nếu mày còn không trông chừng chúng nó cẩn thận, làm hỏng món hàng của tao, tao sẽ cắt hai… Ôn Độ thề, chỉ cần Luật Hạo Chi chậm một bước là bọn họ xong đời ngay.Hôm nay nhất định phải một mất một còn!"Nhìn xem.""Được."Luật Hạo Chi nhận lấy, nhìn thấy bức tranh đơn sơ, cảm thấy Ôn Độ cố ý. Nhưng khi cậu ấy nhìn thấy những chữ viết và đánh dấu trên đó cùng với khu vực chiếm diện tích, còn có một loạt những vấn đề về sau, khuôn mặt của cậu ấy nên nghiêm túc hẳn lên."Bãi đỗ xe? Có cần thiết không?" Luật Hạo Chi cảm thấy nơi này hoàn toàn không cần thiết.Ôn Độ thản nhiên nhìn cậu ấy một cái: "Không phải cậu cho rằng mảnh đất này sẽ mãi mãi như vậy đó chứ?""Đương nhiên không phải lúc nào cũng như vậy. Ít nhất năm ngoái và năm nay đã thay đổi rất lớn." Năm ngoái Luật Hạo Chi có tới đầu tư một nhà máy nhỏ.Chỉ trong một năm ngắn ngủi, quy mô nhà máy của cậu ấy đã không ngừng mở rộng.Bây giờ cũng đúng là nhờ vào nhà máy kia mới có thể chèo chống cậu ấy tham gia vào loại hình lĩnh vực mới mà chưa ai chạm tới."Cậu sẽ không cho rằng, nhà máy của cậu sau này cũng chỉ có thể làm kiểu cục gạch to đó chứ?" Cục gạch mà Ôn Độ nói là điện thoại di động, bảy tám năm trước ở nước ngoài đã có người phát minh ra rồi.Thứ đó bán rất đắt.Lúc Luật Hạo Chi tiếp khách với ông nội đã từng thấy người khác sử dụng.Cho nên cậu ấy cũng muốn làm cái này.Người nước ngoài không bán cho bọn họ thì bọn họ tự nghiên cứu, tự làm.Luật Hạo Chi không tin bọn họ không làm được."Điện thoại di động của nhà máy tôi chắc chắn dùng tốt hơn của người nước ngoài." Luật Hạo Chi ghét nhất là tăng chí khí của người khác, dập tắt uy phong của chính mình."Đã vậy thì cách biệt của cậu lớn như vậy à?" Ôn Độ lại hỏi cậu ấy: "Nhà của các cậu ở bên kia đắt cỡ nào? Mà giá đất ở đây lại bao nhiêu?"Luật Hạo Chi là một người thông minh.Ngay lập tức hiểu được ý tứ trong lời nói của Ôn Độ."Sao cậu không mua đất?"Ôn Độ đúng lý hợp tình nói: "Tôi cũng phải có tiền chứ! Nếu như tôi có tiền giống cậu, tôi sẽ nghĩ cách mua thật nhiều đất. Ít nhất phải biến ký túc xá công nhân thành một tiểu khu, đến lúc đó bán cho người trong nhà máy.”“Tòa nhà cao tầng của công ty sau này chắc chắn phải được xây dựng vô cùng khí thế, đây là tòa nhà mang tính tiêu chí, nói không chừng sẽ bị người ta đem ra so sánh."Gương mặt Luật Hạo Chi không chút thay đổi nhưng thật ra trái tim trong lòng đang đập thình thịch."Tiếp theo, nơi quan trọng nhất chính là mấy tòa nhà này, chúng nó cần diện tích đất đầy đủ. Những mảnh đất này từ đâu ra? Chẳng lẽ sau này cậu muốn tách hết những mảnh đất này đi? Khi cậu làm việc trong tương lai thì phải làm được mấy chỗ thì cũng hết một ngày rồi, ngay cả việc cũng chưa hoàn thành xong."Có lý.Luật Hạo Chi trực tiếp gọi quản gia tới: "Chuẩn bị một chút, tối nay chúng ta trở về."Ôn Độ: "???""Cậu có muốn đi cùng tôi không? Đi thăm chú Ôn? Tôi đã sai người khác chuẩn bị cho chú Ôn một căn nhà, còn để lại một người giúp việc chăm sóc chú ấy."Luật Hạo Chỉ rõ ràng không coi Ôn Độ là người ngoài.Ôn Độ cũng hơi xấu hổ."Tôi đi theo có tiện không?""Cậu không cần lo lắng những vấn đề khác." Luật Hạo Chi nói, tiếp tục thảo luận với Ôn Độ: "Cậu cảm thấy tôi cần mua bao nhiêu thì phù hợp?""Ít nhất là con số này.”Ôn Độ viết ra một con số trên giấy, Luật Hạo Chi nhìn thấy, vô cùng bình tĩnh.Giống như đó không phải hơn năm mươi hecta, mà là hơn năm mươi mét vuông.
Ôn Độ thề, chỉ cần Luật Hạo Chi chậm một bước là bọn họ xong đời ngay.
Hôm nay nhất định phải một mất một còn!
"Nhìn xem."
"Được."
Luật Hạo Chi nhận lấy, nhìn thấy bức tranh đơn sơ, cảm thấy Ôn Độ cố ý. Nhưng khi cậu ấy nhìn thấy những chữ viết và đánh dấu trên đó cùng với khu vực chiếm diện tích, còn có một loạt những vấn đề về sau, khuôn mặt của cậu ấy nên nghiêm túc hẳn lên.
"Bãi đỗ xe? Có cần thiết không?" Luật Hạo Chi cảm thấy nơi này hoàn toàn không cần thiết.
Ôn Độ thản nhiên nhìn cậu ấy một cái: "Không phải cậu cho rằng mảnh đất này sẽ mãi mãi như vậy đó chứ?"
"Đương nhiên không phải lúc nào cũng như vậy. Ít nhất năm ngoái và năm nay đã thay đổi rất lớn." Năm ngoái Luật Hạo Chi có tới đầu tư một nhà máy nhỏ.
Chỉ trong một năm ngắn ngủi, quy mô nhà máy của cậu ấy đã không ngừng mở rộng.
Bây giờ cũng đúng là nhờ vào nhà máy kia mới có thể chèo chống cậu ấy tham gia vào loại hình lĩnh vực mới mà chưa ai chạm tới.
"Cậu sẽ không cho rằng, nhà máy của cậu sau này cũng chỉ có thể làm kiểu cục gạch to đó chứ?" Cục gạch mà Ôn Độ nói là điện thoại di động, bảy tám năm trước ở nước ngoài đã có người phát minh ra rồi.
Thứ đó bán rất đắt.
Lúc Luật Hạo Chi tiếp khách với ông nội đã từng thấy người khác sử dụng.
Cho nên cậu ấy cũng muốn làm cái này.
Người nước ngoài không bán cho bọn họ thì bọn họ tự nghiên cứu, tự làm.
Luật Hạo Chi không tin bọn họ không làm được.
"Điện thoại di động của nhà máy tôi chắc chắn dùng tốt hơn của người nước ngoài." Luật Hạo Chi ghét nhất là tăng chí khí của người khác, dập tắt uy phong của chính mình.
"Đã vậy thì cách biệt của cậu lớn như vậy à?" Ôn Độ lại hỏi cậu ấy: "Nhà của các cậu ở bên kia đắt cỡ nào? Mà giá đất ở đây lại bao nhiêu?"
Luật Hạo Chi là một người thông minh.
Ngay lập tức hiểu được ý tứ trong lời nói của Ôn Độ.
"Sao cậu không mua đất?"
Ôn Độ đúng lý hợp tình nói: "Tôi cũng phải có tiền chứ! Nếu như tôi có tiền giống cậu, tôi sẽ nghĩ cách mua thật nhiều đất. Ít nhất phải biến ký túc xá công nhân thành một tiểu khu, đến lúc đó bán cho người trong nhà máy.”
“Tòa nhà cao tầng của công ty sau này chắc chắn phải được xây dựng vô cùng khí thế, đây là tòa nhà mang tính tiêu chí, nói không chừng sẽ bị người ta đem ra so sánh."
Gương mặt Luật Hạo Chi không chút thay đổi nhưng thật ra trái tim trong lòng đang đập thình thịch.
"Tiếp theo, nơi quan trọng nhất chính là mấy tòa nhà này, chúng nó cần diện tích đất đầy đủ. Những mảnh đất này từ đâu ra? Chẳng lẽ sau này cậu muốn tách hết những mảnh đất này đi? Khi cậu làm việc trong tương lai thì phải làm được mấy chỗ thì cũng hết một ngày rồi, ngay cả việc cũng chưa hoàn thành xong."
Có lý.
Luật Hạo Chi trực tiếp gọi quản gia tới: "Chuẩn bị một chút, tối nay chúng ta trở về."
Ôn Độ: "???"
"Cậu có muốn đi cùng tôi không? Đi thăm chú Ôn? Tôi đã sai người khác chuẩn bị cho chú Ôn một căn nhà, còn để lại một người giúp việc chăm sóc chú ấy."
Luật Hạo Chỉ rõ ràng không coi Ôn Độ là người ngoài.
Ôn Độ cũng hơi xấu hổ.
"Tôi đi theo có tiện không?"
"Cậu không cần lo lắng những vấn đề khác." Luật Hạo Chi nói, tiếp tục thảo luận với Ôn Độ: "Cậu cảm thấy tôi cần mua bao nhiêu thì phù hợp?"
"Ít nhất là con số này.”
Ôn Độ viết ra một con số trên giấy, Luật Hạo Chi nhìn thấy, vô cùng bình tĩnh.
Giống như đó không phải hơn năm mươi hecta, mà là hơn năm mươi mét vuông.
Thập Niên 80: Em Gái Của Nam Chủ Trong Niên Đại Văn Đã Trở LạiTác giả: Lệnh VụTruyện Điền Văn, Truyện Trọng SinhNăm 1979. Sau khi lập thu, nhiệt độ chênh lệch giữa ngày đêm lên đến 20 độ. Gió bắc thổi tới, cái cửa ở sương phòng bị gió thổi đập qua đập lại. Bên trong cỏ khô nằm hai đứa bé mắt đều nhắm chặt, mặt mũi xanh xao, trong đó bé gái đã bị sốt đến mơ hồ. Trên trán cô bé chảy đầy máu, trong miệng lẩm bẩm không rõ, “Anh! anh trai! ” Cũng không biết qua bao lâu, một người phụ nữ mặc áo bông đi từ bên ngoài vào, sau khi nhìn xem hai đứa bé này, cô ta tức đến mức xoay người cho người đàn ông phía sau một cái tát. “Cái thứ phế vật, trông chừng hai đứa nhỏ thôi mà cũng khiến chúng nó như sắp chết! Mày có biết hai món hàng này có thể bán bao nhiêu tiền không?” Chị Hồng tức đến mức gan đều đau. Tay người đàn ông bụm mặt, đáy mắt hiện lên một tia âm ngoan, chẳng hề để ý nói, “Một đứa ngốc thì có thể bán được bao nhiêu tiền?” “Cút mẹ nó đi! Mày thì biết cái chó gì, lớn lên đẹp, dù có ngốc thì cũng là hàng tốt! Nếu mày còn không trông chừng chúng nó cẩn thận, làm hỏng món hàng của tao, tao sẽ cắt hai… Ôn Độ thề, chỉ cần Luật Hạo Chi chậm một bước là bọn họ xong đời ngay.Hôm nay nhất định phải một mất một còn!"Nhìn xem.""Được."Luật Hạo Chi nhận lấy, nhìn thấy bức tranh đơn sơ, cảm thấy Ôn Độ cố ý. Nhưng khi cậu ấy nhìn thấy những chữ viết và đánh dấu trên đó cùng với khu vực chiếm diện tích, còn có một loạt những vấn đề về sau, khuôn mặt của cậu ấy nên nghiêm túc hẳn lên."Bãi đỗ xe? Có cần thiết không?" Luật Hạo Chi cảm thấy nơi này hoàn toàn không cần thiết.Ôn Độ thản nhiên nhìn cậu ấy một cái: "Không phải cậu cho rằng mảnh đất này sẽ mãi mãi như vậy đó chứ?""Đương nhiên không phải lúc nào cũng như vậy. Ít nhất năm ngoái và năm nay đã thay đổi rất lớn." Năm ngoái Luật Hạo Chi có tới đầu tư một nhà máy nhỏ.Chỉ trong một năm ngắn ngủi, quy mô nhà máy của cậu ấy đã không ngừng mở rộng.Bây giờ cũng đúng là nhờ vào nhà máy kia mới có thể chèo chống cậu ấy tham gia vào loại hình lĩnh vực mới mà chưa ai chạm tới."Cậu sẽ không cho rằng, nhà máy của cậu sau này cũng chỉ có thể làm kiểu cục gạch to đó chứ?" Cục gạch mà Ôn Độ nói là điện thoại di động, bảy tám năm trước ở nước ngoài đã có người phát minh ra rồi.Thứ đó bán rất đắt.Lúc Luật Hạo Chi tiếp khách với ông nội đã từng thấy người khác sử dụng.Cho nên cậu ấy cũng muốn làm cái này.Người nước ngoài không bán cho bọn họ thì bọn họ tự nghiên cứu, tự làm.Luật Hạo Chi không tin bọn họ không làm được."Điện thoại di động của nhà máy tôi chắc chắn dùng tốt hơn của người nước ngoài." Luật Hạo Chi ghét nhất là tăng chí khí của người khác, dập tắt uy phong của chính mình."Đã vậy thì cách biệt của cậu lớn như vậy à?" Ôn Độ lại hỏi cậu ấy: "Nhà của các cậu ở bên kia đắt cỡ nào? Mà giá đất ở đây lại bao nhiêu?"Luật Hạo Chi là một người thông minh.Ngay lập tức hiểu được ý tứ trong lời nói của Ôn Độ."Sao cậu không mua đất?"Ôn Độ đúng lý hợp tình nói: "Tôi cũng phải có tiền chứ! Nếu như tôi có tiền giống cậu, tôi sẽ nghĩ cách mua thật nhiều đất. Ít nhất phải biến ký túc xá công nhân thành một tiểu khu, đến lúc đó bán cho người trong nhà máy.”“Tòa nhà cao tầng của công ty sau này chắc chắn phải được xây dựng vô cùng khí thế, đây là tòa nhà mang tính tiêu chí, nói không chừng sẽ bị người ta đem ra so sánh."Gương mặt Luật Hạo Chi không chút thay đổi nhưng thật ra trái tim trong lòng đang đập thình thịch."Tiếp theo, nơi quan trọng nhất chính là mấy tòa nhà này, chúng nó cần diện tích đất đầy đủ. Những mảnh đất này từ đâu ra? Chẳng lẽ sau này cậu muốn tách hết những mảnh đất này đi? Khi cậu làm việc trong tương lai thì phải làm được mấy chỗ thì cũng hết một ngày rồi, ngay cả việc cũng chưa hoàn thành xong."Có lý.Luật Hạo Chi trực tiếp gọi quản gia tới: "Chuẩn bị một chút, tối nay chúng ta trở về."Ôn Độ: "???""Cậu có muốn đi cùng tôi không? Đi thăm chú Ôn? Tôi đã sai người khác chuẩn bị cho chú Ôn một căn nhà, còn để lại một người giúp việc chăm sóc chú ấy."Luật Hạo Chỉ rõ ràng không coi Ôn Độ là người ngoài.Ôn Độ cũng hơi xấu hổ."Tôi đi theo có tiện không?""Cậu không cần lo lắng những vấn đề khác." Luật Hạo Chi nói, tiếp tục thảo luận với Ôn Độ: "Cậu cảm thấy tôi cần mua bao nhiêu thì phù hợp?""Ít nhất là con số này.”Ôn Độ viết ra một con số trên giấy, Luật Hạo Chi nhìn thấy, vô cùng bình tĩnh.Giống như đó không phải hơn năm mươi hecta, mà là hơn năm mươi mét vuông.