Năm 1979. Sau khi lập thu, nhiệt độ chênh lệch giữa ngày đêm lên đến 20 độ. Gió bắc thổi tới, cái cửa ở sương phòng bị gió thổi đập qua đập lại. Bên trong cỏ khô nằm hai đứa bé mắt đều nhắm chặt, mặt mũi xanh xao, trong đó bé gái đã bị sốt đến mơ hồ. Trên trán cô bé chảy đầy máu, trong miệng lẩm bẩm không rõ, “Anh! anh trai! ” Cũng không biết qua bao lâu, một người phụ nữ mặc áo bông đi từ bên ngoài vào, sau khi nhìn xem hai đứa bé này, cô ta tức đến mức xoay người cho người đàn ông phía sau một cái tát. “Cái thứ phế vật, trông chừng hai đứa nhỏ thôi mà cũng khiến chúng nó như sắp chết! Mày có biết hai món hàng này có thể bán bao nhiêu tiền không?” Chị Hồng tức đến mức gan đều đau. Tay người đàn ông bụm mặt, đáy mắt hiện lên một tia âm ngoan, chẳng hề để ý nói, “Một đứa ngốc thì có thể bán được bao nhiêu tiền?” “Cút mẹ nó đi! Mày thì biết cái chó gì, lớn lên đẹp, dù có ngốc thì cũng là hàng tốt! Nếu mày còn không trông chừng chúng nó cẩn thận, làm hỏng món hàng của tao, tao sẽ cắt hai…
Chương 327
Thập Niên 80: Em Gái Của Nam Chủ Trong Niên Đại Văn Đã Trở LạiTác giả: Lệnh VụTruyện Điền Văn, Truyện Trọng SinhNăm 1979. Sau khi lập thu, nhiệt độ chênh lệch giữa ngày đêm lên đến 20 độ. Gió bắc thổi tới, cái cửa ở sương phòng bị gió thổi đập qua đập lại. Bên trong cỏ khô nằm hai đứa bé mắt đều nhắm chặt, mặt mũi xanh xao, trong đó bé gái đã bị sốt đến mơ hồ. Trên trán cô bé chảy đầy máu, trong miệng lẩm bẩm không rõ, “Anh! anh trai! ” Cũng không biết qua bao lâu, một người phụ nữ mặc áo bông đi từ bên ngoài vào, sau khi nhìn xem hai đứa bé này, cô ta tức đến mức xoay người cho người đàn ông phía sau một cái tát. “Cái thứ phế vật, trông chừng hai đứa nhỏ thôi mà cũng khiến chúng nó như sắp chết! Mày có biết hai món hàng này có thể bán bao nhiêu tiền không?” Chị Hồng tức đến mức gan đều đau. Tay người đàn ông bụm mặt, đáy mắt hiện lên một tia âm ngoan, chẳng hề để ý nói, “Một đứa ngốc thì có thể bán được bao nhiêu tiền?” “Cút mẹ nó đi! Mày thì biết cái chó gì, lớn lên đẹp, dù có ngốc thì cũng là hàng tốt! Nếu mày còn không trông chừng chúng nó cẩn thận, làm hỏng món hàng của tao, tao sẽ cắt hai… Người đàn ông trung niên mua bánh bao kia không ngờ mình còn có thể nếm thử trước rồi mới mua.Đồ ăn cho không thì không quan tâm lớn nhỏ, dù sao cũng không tốn tiền.Cho dù chỉ là một chút cũng có thể khiến tâm trạng người khác vui vẻ."Chị, chị biết làm ăn lắm đấy." Người đàn ông cười ha hả nhận lấy, bỏ một miếng vào trong miệng, bỗng nhiên ánh mắt sáng lên: “Ôi trời, hèn gì cháu gái của chị ngày nào cũng nhắc tới, vừa rồi còn nói không muốn chúng tôi mua. Mùi vị của món này đúng là không tệ đâu."Trái tim của bà Ôn vốn đang treo cao nghe được khách nói như thế, thế là trên khuôn mặt quanh năm nghiêm nghị kia nhịn không được xuất hiện một chút ý cười."Đây đều là dùng nguyên liệu tốt nấu cả đêm, mùi vị chắc chắn sẽ ngon.""Vậy trứng luộc nước trà này của chị bán thế nào?" Người khách hỏi.Bà Ôn nói: "Cái này hơi đắt, một hào một quả.""Cái này của chị cũng không phải là hơi đâu." Người khách có chút đau lòng, có điều đúng là vẫn xứng đáng bỏ ra một hào: "Cho tôi năm quả."Bà nội không ngờ ngoài miệng người này chê đắt nhưng lại một hơi Muốn năm quả."Được, chờ tôi chọn cho cậu mấy quả lớn."Bà Ôn ngoài miệng nói muốn chọn mấy quả trứng gà lớn nhưng trên thực tế dáng vẻ trứng gà đều nhỏ như nhau.Vị khách này vừa nghe trong lòng thoải mái.Vốn chỉ chuẩn bị mua mấy quả trứng luộc nước trà về cho người trong nhà nếm thử nhưng bây giờ ngay cả bữa sáng cũng mua. Thế là bà Ôn lại bán thêm được mười cái bánh bao.Người vốn không có ý định mua trứng luộc nước trà vừa nghe nói trứng luộc nước trà có giá một hào một quả, vậy mà ngay cả ánh mắt cũng không kịp chớp thì đã mua rồi.Lại thấy bên cạnh vẫn còn trứng luộc nước trà có thể ăn thử, trong lòng bèn nôn nóng muốn thử."Bà chủ, chúng tôi cũng có thể nếm thử cái này không?"Có người mặt dày hỏi.Có người muốn nếm, vậy có nghĩa là có lòng muốn mua, sao bà nội có thể từ chối được chứ?"Mọi người tự mình lấy nếm thử đi. Không mua cũng không sao. Quả trứng luộc nước trà này đã cắt rồi, ăn nó nhân lúc còn nóng dù sao vẫn ngon hơn, nếu không lát nữa lạnh rồi thì vị sẽ khác."Mấy vị khách xung quanh vừa nghe nói ăn nhân lúc còn nóng mới ngon cũng không nhịn được Muốn ra tay trước, nhưng da mặt của mọi người mỏng nên ngại không dám ăn.Bà Ôn cũng nhìn ra được, bèn nói: "Mọi người đều là khách quen thường xuyên đến chỗ tôi mua bánh bao, hôm nay vừa vặn đúng lúc lại may mắn thì cứ nếm thử trước đi, về sau mọi người không còn may mắn được thế này nữa đâu."Mấy vị khách kia vốn còn rất ngượng ngùng, kết quả nghe bà Ôn nói vậy là nhao nhao tiến lên nếm thử trứng luộc nước trà."Ha, đúng là hương vị của trứng luộc nước trà này không tệ, hơn nữa còn càng ăn càng thơm.""Quả thật ăn rất ngon!"Mấy vị khách đó anh một câu tôi một câu, trên mặt mang theo ý cười rõ ràng.Vốn dĩ bọn họ cũng không có ý định mua trứng luộc nước trà đắt như vậy nhưng sau khi nếm xong lại cảm thấy nếu không mua thì sẽ thấy thèm.Dù sao cũng không ăn món này mỗi ngày, thỉnh thoảng ăn một lần cũng không sao.Trong lòng mọi người đều nghĩ như vậy, vì thế anh mua một quả, tôi mua hai quả.Đợt khách này mua xong cũng không còn lại mấy quả trứng luộc nước trà.Sau đó có một vị khách nhìn thấy trong tay ai cũng xách theo trứng luộc nước trà bèn tò mò hỏi. "Chị, chị đang bán gì thế?"Bà Ôn nhiệt tình nói: "Đây là trứng luộc nước trà, một hào một quả.”
Người đàn ông trung niên mua bánh bao kia không ngờ mình còn có thể nếm thử trước rồi mới mua.
Đồ ăn cho không thì không quan tâm lớn nhỏ, dù sao cũng không tốn tiền.
Cho dù chỉ là một chút cũng có thể khiến tâm trạng người khác vui vẻ.
"Chị, chị biết làm ăn lắm đấy." Người đàn ông cười ha hả nhận lấy, bỏ một miếng vào trong miệng, bỗng nhiên ánh mắt sáng lên: “Ôi trời, hèn gì cháu gái của chị ngày nào cũng nhắc tới, vừa rồi còn nói không muốn chúng tôi mua. Mùi vị của món này đúng là không tệ đâu."
Trái tim của bà Ôn vốn đang treo cao nghe được khách nói như thế, thế là trên khuôn mặt quanh năm nghiêm nghị kia nhịn không được xuất hiện một chút ý cười.
"Đây đều là dùng nguyên liệu tốt nấu cả đêm, mùi vị chắc chắn sẽ ngon."
"Vậy trứng luộc nước trà này của chị bán thế nào?" Người khách hỏi.
Bà Ôn nói: "Cái này hơi đắt, một hào một quả."
"Cái này của chị cũng không phải là hơi đâu." Người khách có chút đau lòng, có điều đúng là vẫn xứng đáng bỏ ra một hào: "Cho tôi năm quả."
Bà nội không ngờ ngoài miệng người này chê đắt nhưng lại một hơi Muốn năm quả.
"Được, chờ tôi chọn cho cậu mấy quả lớn."
Bà Ôn ngoài miệng nói muốn chọn mấy quả trứng gà lớn nhưng trên thực tế dáng vẻ trứng gà đều nhỏ như nhau.
Vị khách này vừa nghe trong lòng thoải mái.
Vốn chỉ chuẩn bị mua mấy quả trứng luộc nước trà về cho người trong nhà nếm thử nhưng bây giờ ngay cả bữa sáng cũng mua. Thế là bà Ôn lại bán thêm được mười cái bánh bao.
Người vốn không có ý định mua trứng luộc nước trà vừa nghe nói trứng luộc nước trà có giá một hào một quả, vậy mà ngay cả ánh mắt cũng không kịp chớp thì đã mua rồi.
Lại thấy bên cạnh vẫn còn trứng luộc nước trà có thể ăn thử, trong lòng bèn nôn nóng muốn thử.
"Bà chủ, chúng tôi cũng có thể nếm thử cái này không?"
Có người mặt dày hỏi.
Có người muốn nếm, vậy có nghĩa là có lòng muốn mua, sao bà nội có thể từ chối được chứ?
"Mọi người tự mình lấy nếm thử đi. Không mua cũng không sao. Quả trứng luộc nước trà này đã cắt rồi, ăn nó nhân lúc còn nóng dù sao vẫn ngon hơn, nếu không lát nữa lạnh rồi thì vị sẽ khác."
Mấy vị khách xung quanh vừa nghe nói ăn nhân lúc còn nóng mới ngon cũng không nhịn được Muốn ra tay trước, nhưng da mặt của mọi người mỏng nên ngại không dám ăn.
Bà Ôn cũng nhìn ra được, bèn nói: "Mọi người đều là khách quen thường xuyên đến chỗ tôi mua bánh bao, hôm nay vừa vặn đúng lúc lại may mắn thì cứ nếm thử trước đi, về sau mọi người không còn may mắn được thế này nữa đâu."
Mấy vị khách kia vốn còn rất ngượng ngùng, kết quả nghe bà Ôn nói vậy là nhao nhao tiến lên nếm thử trứng luộc nước trà.
"Ha, đúng là hương vị của trứng luộc nước trà này không tệ, hơn nữa còn càng ăn càng thơm."
"Quả thật ăn rất ngon!"
Mấy vị khách đó anh một câu tôi một câu, trên mặt mang theo ý cười rõ ràng.
Vốn dĩ bọn họ cũng không có ý định mua trứng luộc nước trà đắt như vậy nhưng sau khi nếm xong lại cảm thấy nếu không mua thì sẽ thấy thèm.
Dù sao cũng không ăn món này mỗi ngày, thỉnh thoảng ăn một lần cũng không sao.
Trong lòng mọi người đều nghĩ như vậy, vì thế anh mua một quả, tôi mua hai quả.
Đợt khách này mua xong cũng không còn lại mấy quả trứng luộc nước trà.
Sau đó có một vị khách nhìn thấy trong tay ai cũng xách theo trứng luộc nước trà bèn tò mò hỏi. "Chị, chị đang bán gì thế?"
Bà Ôn nhiệt tình nói: "Đây là trứng luộc nước trà, một hào một quả.”
Thập Niên 80: Em Gái Của Nam Chủ Trong Niên Đại Văn Đã Trở LạiTác giả: Lệnh VụTruyện Điền Văn, Truyện Trọng SinhNăm 1979. Sau khi lập thu, nhiệt độ chênh lệch giữa ngày đêm lên đến 20 độ. Gió bắc thổi tới, cái cửa ở sương phòng bị gió thổi đập qua đập lại. Bên trong cỏ khô nằm hai đứa bé mắt đều nhắm chặt, mặt mũi xanh xao, trong đó bé gái đã bị sốt đến mơ hồ. Trên trán cô bé chảy đầy máu, trong miệng lẩm bẩm không rõ, “Anh! anh trai! ” Cũng không biết qua bao lâu, một người phụ nữ mặc áo bông đi từ bên ngoài vào, sau khi nhìn xem hai đứa bé này, cô ta tức đến mức xoay người cho người đàn ông phía sau một cái tát. “Cái thứ phế vật, trông chừng hai đứa nhỏ thôi mà cũng khiến chúng nó như sắp chết! Mày có biết hai món hàng này có thể bán bao nhiêu tiền không?” Chị Hồng tức đến mức gan đều đau. Tay người đàn ông bụm mặt, đáy mắt hiện lên một tia âm ngoan, chẳng hề để ý nói, “Một đứa ngốc thì có thể bán được bao nhiêu tiền?” “Cút mẹ nó đi! Mày thì biết cái chó gì, lớn lên đẹp, dù có ngốc thì cũng là hàng tốt! Nếu mày còn không trông chừng chúng nó cẩn thận, làm hỏng món hàng của tao, tao sẽ cắt hai… Người đàn ông trung niên mua bánh bao kia không ngờ mình còn có thể nếm thử trước rồi mới mua.Đồ ăn cho không thì không quan tâm lớn nhỏ, dù sao cũng không tốn tiền.Cho dù chỉ là một chút cũng có thể khiến tâm trạng người khác vui vẻ."Chị, chị biết làm ăn lắm đấy." Người đàn ông cười ha hả nhận lấy, bỏ một miếng vào trong miệng, bỗng nhiên ánh mắt sáng lên: “Ôi trời, hèn gì cháu gái của chị ngày nào cũng nhắc tới, vừa rồi còn nói không muốn chúng tôi mua. Mùi vị của món này đúng là không tệ đâu."Trái tim của bà Ôn vốn đang treo cao nghe được khách nói như thế, thế là trên khuôn mặt quanh năm nghiêm nghị kia nhịn không được xuất hiện một chút ý cười."Đây đều là dùng nguyên liệu tốt nấu cả đêm, mùi vị chắc chắn sẽ ngon.""Vậy trứng luộc nước trà này của chị bán thế nào?" Người khách hỏi.Bà Ôn nói: "Cái này hơi đắt, một hào một quả.""Cái này của chị cũng không phải là hơi đâu." Người khách có chút đau lòng, có điều đúng là vẫn xứng đáng bỏ ra một hào: "Cho tôi năm quả."Bà nội không ngờ ngoài miệng người này chê đắt nhưng lại một hơi Muốn năm quả."Được, chờ tôi chọn cho cậu mấy quả lớn."Bà Ôn ngoài miệng nói muốn chọn mấy quả trứng gà lớn nhưng trên thực tế dáng vẻ trứng gà đều nhỏ như nhau.Vị khách này vừa nghe trong lòng thoải mái.Vốn chỉ chuẩn bị mua mấy quả trứng luộc nước trà về cho người trong nhà nếm thử nhưng bây giờ ngay cả bữa sáng cũng mua. Thế là bà Ôn lại bán thêm được mười cái bánh bao.Người vốn không có ý định mua trứng luộc nước trà vừa nghe nói trứng luộc nước trà có giá một hào một quả, vậy mà ngay cả ánh mắt cũng không kịp chớp thì đã mua rồi.Lại thấy bên cạnh vẫn còn trứng luộc nước trà có thể ăn thử, trong lòng bèn nôn nóng muốn thử."Bà chủ, chúng tôi cũng có thể nếm thử cái này không?"Có người mặt dày hỏi.Có người muốn nếm, vậy có nghĩa là có lòng muốn mua, sao bà nội có thể từ chối được chứ?"Mọi người tự mình lấy nếm thử đi. Không mua cũng không sao. Quả trứng luộc nước trà này đã cắt rồi, ăn nó nhân lúc còn nóng dù sao vẫn ngon hơn, nếu không lát nữa lạnh rồi thì vị sẽ khác."Mấy vị khách xung quanh vừa nghe nói ăn nhân lúc còn nóng mới ngon cũng không nhịn được Muốn ra tay trước, nhưng da mặt của mọi người mỏng nên ngại không dám ăn.Bà Ôn cũng nhìn ra được, bèn nói: "Mọi người đều là khách quen thường xuyên đến chỗ tôi mua bánh bao, hôm nay vừa vặn đúng lúc lại may mắn thì cứ nếm thử trước đi, về sau mọi người không còn may mắn được thế này nữa đâu."Mấy vị khách kia vốn còn rất ngượng ngùng, kết quả nghe bà Ôn nói vậy là nhao nhao tiến lên nếm thử trứng luộc nước trà."Ha, đúng là hương vị của trứng luộc nước trà này không tệ, hơn nữa còn càng ăn càng thơm.""Quả thật ăn rất ngon!"Mấy vị khách đó anh một câu tôi một câu, trên mặt mang theo ý cười rõ ràng.Vốn dĩ bọn họ cũng không có ý định mua trứng luộc nước trà đắt như vậy nhưng sau khi nếm xong lại cảm thấy nếu không mua thì sẽ thấy thèm.Dù sao cũng không ăn món này mỗi ngày, thỉnh thoảng ăn một lần cũng không sao.Trong lòng mọi người đều nghĩ như vậy, vì thế anh mua một quả, tôi mua hai quả.Đợt khách này mua xong cũng không còn lại mấy quả trứng luộc nước trà.Sau đó có một vị khách nhìn thấy trong tay ai cũng xách theo trứng luộc nước trà bèn tò mò hỏi. "Chị, chị đang bán gì thế?"Bà Ôn nhiệt tình nói: "Đây là trứng luộc nước trà, một hào một quả.”