Tác giả:

Năm 1979. Sau khi lập thu, nhiệt độ chênh lệch giữa ngày đêm lên đến 20 độ. Gió bắc thổi tới, cái cửa ở sương phòng bị gió thổi đập qua đập lại. Bên trong cỏ khô nằm hai đứa bé mắt đều nhắm chặt, mặt mũi xanh xao, trong đó bé gái đã bị sốt đến mơ hồ. Trên trán cô bé chảy đầy máu, trong miệng lẩm bẩm không rõ, “Anh! anh trai! ” Cũng không biết qua bao lâu, một người phụ nữ mặc áo bông đi từ bên ngoài vào, sau khi nhìn xem hai đứa bé này, cô ta tức đến mức xoay người cho người đàn ông phía sau một cái tát. “Cái thứ phế vật, trông chừng hai đứa nhỏ thôi mà cũng khiến chúng nó như sắp chết! Mày có biết hai món hàng này có thể bán bao nhiêu tiền không?” Chị Hồng tức đến mức gan đều đau. Tay người đàn ông bụm mặt, đáy mắt hiện lên một tia âm ngoan, chẳng hề để ý nói, “Một đứa ngốc thì có thể bán được bao nhiêu tiền?” “Cút mẹ nó đi! Mày thì biết cái chó gì, lớn lên đẹp, dù có ngốc thì cũng là hàng tốt! Nếu mày còn không trông chừng chúng nó cẩn thận, làm hỏng món hàng của tao, tao sẽ cắt hai…

Chương 332

Thập Niên 80: Em Gái Của Nam Chủ Trong Niên Đại Văn Đã Trở LạiTác giả: Lệnh VụTruyện Điền Văn, Truyện Trọng SinhNăm 1979. Sau khi lập thu, nhiệt độ chênh lệch giữa ngày đêm lên đến 20 độ. Gió bắc thổi tới, cái cửa ở sương phòng bị gió thổi đập qua đập lại. Bên trong cỏ khô nằm hai đứa bé mắt đều nhắm chặt, mặt mũi xanh xao, trong đó bé gái đã bị sốt đến mơ hồ. Trên trán cô bé chảy đầy máu, trong miệng lẩm bẩm không rõ, “Anh! anh trai! ” Cũng không biết qua bao lâu, một người phụ nữ mặc áo bông đi từ bên ngoài vào, sau khi nhìn xem hai đứa bé này, cô ta tức đến mức xoay người cho người đàn ông phía sau một cái tát. “Cái thứ phế vật, trông chừng hai đứa nhỏ thôi mà cũng khiến chúng nó như sắp chết! Mày có biết hai món hàng này có thể bán bao nhiêu tiền không?” Chị Hồng tức đến mức gan đều đau. Tay người đàn ông bụm mặt, đáy mắt hiện lên một tia âm ngoan, chẳng hề để ý nói, “Một đứa ngốc thì có thể bán được bao nhiêu tiền?” “Cút mẹ nó đi! Mày thì biết cái chó gì, lớn lên đẹp, dù có ngốc thì cũng là hàng tốt! Nếu mày còn không trông chừng chúng nó cẩn thận, làm hỏng món hàng của tao, tao sẽ cắt hai… "Về sau con trai mình có thể hiếu thuận với mình như vậy là tốt rồi."Ôn Thiều Ngọc nói xong lại tiếp tục thay khăn lông cho đối phương."Hắt xì!"Ôn Độ không hiểu sao lại hắt xì một cái, xoa xoa mũi.Ai đang nhắc tới cậu thế?Không phải là bà nội đó chứ?Cũng không biết trong nhà đã lắp điện thoại xong chưa?Ôn Độ bận rộn đến nửa đêm, thấy thời gian không còn sớm nữa mới tắt đèn đi ngủ.Sáng mai cậu sẽ đi xây ký túc xá công nhân.Cũng không biết trung tâm nghiên cứu phát triển và trung tâm sản xuất sẽ khởi công khi nào.Cậu nghĩ thầm phải để cho thủ hạ của mình qua đó học tập.Người khác không học cũng phải đưa Triệu Kiến Đông vào.Đến lúc đó cậu và Luật Hạo Chi thương lượng một chút xem có thể để cho Triệu Kiến Đông học được nhiều bao nhiêu thì hay bấy nhiêu, tương lai nhất định có thể cần dùng đến.Nào ngờ bên phía ký túc xá công nhân của cậu cũng đã bắt đầu khởi công rồi mà trung tâm nghiên cứu phát triển lẫn trung tâm sản xuất vẫn chưa thấy có động tĩnh gì.Đúng lúc trong nhà có điện thoại tới."Alo?"Ôn Độ vừa vặn đi ngang qua điện thoại bèn giơ tay nghe máy.Trong điện thoại truyền đến một giọng nói non nớt rụt rè: "Anh trai, là em, Oanh Oanh á!""Trong nhà lắp điện thoại rồi sao?" Ôn Độ ngạc nhiên hỏi.Trong âm thanh ngọt ngào của Ôn Oanh mang theo hưng phấn: "Hôm nay mới sắp xếp xong nên em lén Gọi điện thoại cho anh. Anh trai, có phải em giỏi lắm đúng không?""Ừm, Oanh Oanh giỏi nhất. Gần đây trong nhà có tốt không? Bà nội có khỏe không?"Ôn Độ một hơi hỏi vài vấn đề.Ôn Oanh rất kiên nhẫn trả lời: "Bà nội và em đều rất tốt. Việc làm ăn trong nhà cũng rất tốt. Bà nội sẽ làm trứng luộc nước trà, bât giờ ngày nào cũng bán. Có không ít khách vì muốn ăn trứng luộc trà mà còn tiện thể mua luôn bánh nào em và bà nội cũng bán xong hết bánh bao sớm lắm.""Lợi hại đến vậy à?"Ôn Độ nghe âm thanh non nớt của em gái, trong lòng cũng không còn phiền não như trước nữa.Bỗng nhiên trở nên bình tĩnh lại."Bà nội vốn dĩ rất lợi hại."Ừm, bà nội đâu rồi?" Ôn Độ hỏi.Ôn Oanh nói: "Bà nội đi tiễn người..."Lời còn chưa nói xong đã không lên tiếng nữa.Ngay sau đó, trong điện thoại truyền đến giọng nói của bà Ôn: "Tiểu Độ?""Bà nội, là con."Bà Ôn cho rằng điện thoại là cháu trai gọt tới, bèn nói với cháu trai: "Sau này mỗi tuần gọi một cuộc điện thoại về là được, nếu có chuyện gì lớn thì cứ gọi về nhà. Bình thường lúc em gái con đi học bà đều không có ở nhà. Con chỉ cần tránh thời gian này là được.""Bên chỗ con gần như ngày nào cũng có người trong nhà. Đến lúc đó bà nội cứ nói thẳng là muốn tìm con." Ôn Độ vội vàng nói với bà nội."Bên kia bây giờ có lạnh không? Bình thường phải mặc nhiều quần áo hơn một chút, tuyệt đối đừng để bị cảm lạnh."Bà Ôn chưa từng đến phía Nam nên cũng không biết khí hậu ở phía Nam lúc này như thế nào."Bà nội, bên tụi con bây giờ đang rất nóng, chỉ mặc áo cộc tay thôi."Ôn Độ kể cho bà nội nghe về nhiệt độ ở hai nơi, còn nói rất nhiều chuyện ở Sở Thành."Con ở bên đó không sao thì bà cũng yên tâm. Nếu có chuyện gì con cứ nói với bà nội, bà nội nghĩ cách với con, đừng gặp chuyện gì cũng gánh vác một mình."Bà Ôn lo lắng cháu trai ở bên ngoài chịu khổ, muốn khuyên cháu trai trở về.Ôn Độ nghe ra ý tứ trong lời nói của bà nội, cam đoan nói với bà: "Bà nội, mọi chuyện bên con thật sự đều rất tốt. Ngược lại là bà và em gái ở nhà mới phải luôn luôn chú ý mới đúng."

Thập Niên 80: Em Gái Của Nam Chủ Trong Niên Đại Văn Đã Trở LạiTác giả: Lệnh VụTruyện Điền Văn, Truyện Trọng SinhNăm 1979. Sau khi lập thu, nhiệt độ chênh lệch giữa ngày đêm lên đến 20 độ. Gió bắc thổi tới, cái cửa ở sương phòng bị gió thổi đập qua đập lại. Bên trong cỏ khô nằm hai đứa bé mắt đều nhắm chặt, mặt mũi xanh xao, trong đó bé gái đã bị sốt đến mơ hồ. Trên trán cô bé chảy đầy máu, trong miệng lẩm bẩm không rõ, “Anh! anh trai! ” Cũng không biết qua bao lâu, một người phụ nữ mặc áo bông đi từ bên ngoài vào, sau khi nhìn xem hai đứa bé này, cô ta tức đến mức xoay người cho người đàn ông phía sau một cái tát. “Cái thứ phế vật, trông chừng hai đứa nhỏ thôi mà cũng khiến chúng nó như sắp chết! Mày có biết hai món hàng này có thể bán bao nhiêu tiền không?” Chị Hồng tức đến mức gan đều đau. Tay người đàn ông bụm mặt, đáy mắt hiện lên một tia âm ngoan, chẳng hề để ý nói, “Một đứa ngốc thì có thể bán được bao nhiêu tiền?” “Cút mẹ nó đi! Mày thì biết cái chó gì, lớn lên đẹp, dù có ngốc thì cũng là hàng tốt! Nếu mày còn không trông chừng chúng nó cẩn thận, làm hỏng món hàng của tao, tao sẽ cắt hai… "Về sau con trai mình có thể hiếu thuận với mình như vậy là tốt rồi."Ôn Thiều Ngọc nói xong lại tiếp tục thay khăn lông cho đối phương."Hắt xì!"Ôn Độ không hiểu sao lại hắt xì một cái, xoa xoa mũi.Ai đang nhắc tới cậu thế?Không phải là bà nội đó chứ?Cũng không biết trong nhà đã lắp điện thoại xong chưa?Ôn Độ bận rộn đến nửa đêm, thấy thời gian không còn sớm nữa mới tắt đèn đi ngủ.Sáng mai cậu sẽ đi xây ký túc xá công nhân.Cũng không biết trung tâm nghiên cứu phát triển và trung tâm sản xuất sẽ khởi công khi nào.Cậu nghĩ thầm phải để cho thủ hạ của mình qua đó học tập.Người khác không học cũng phải đưa Triệu Kiến Đông vào.Đến lúc đó cậu và Luật Hạo Chi thương lượng một chút xem có thể để cho Triệu Kiến Đông học được nhiều bao nhiêu thì hay bấy nhiêu, tương lai nhất định có thể cần dùng đến.Nào ngờ bên phía ký túc xá công nhân của cậu cũng đã bắt đầu khởi công rồi mà trung tâm nghiên cứu phát triển lẫn trung tâm sản xuất vẫn chưa thấy có động tĩnh gì.Đúng lúc trong nhà có điện thoại tới."Alo?"Ôn Độ vừa vặn đi ngang qua điện thoại bèn giơ tay nghe máy.Trong điện thoại truyền đến một giọng nói non nớt rụt rè: "Anh trai, là em, Oanh Oanh á!""Trong nhà lắp điện thoại rồi sao?" Ôn Độ ngạc nhiên hỏi.Trong âm thanh ngọt ngào của Ôn Oanh mang theo hưng phấn: "Hôm nay mới sắp xếp xong nên em lén Gọi điện thoại cho anh. Anh trai, có phải em giỏi lắm đúng không?""Ừm, Oanh Oanh giỏi nhất. Gần đây trong nhà có tốt không? Bà nội có khỏe không?"Ôn Độ một hơi hỏi vài vấn đề.Ôn Oanh rất kiên nhẫn trả lời: "Bà nội và em đều rất tốt. Việc làm ăn trong nhà cũng rất tốt. Bà nội sẽ làm trứng luộc nước trà, bât giờ ngày nào cũng bán. Có không ít khách vì muốn ăn trứng luộc trà mà còn tiện thể mua luôn bánh nào em và bà nội cũng bán xong hết bánh bao sớm lắm.""Lợi hại đến vậy à?"Ôn Độ nghe âm thanh non nớt của em gái, trong lòng cũng không còn phiền não như trước nữa.Bỗng nhiên trở nên bình tĩnh lại."Bà nội vốn dĩ rất lợi hại."Ừm, bà nội đâu rồi?" Ôn Độ hỏi.Ôn Oanh nói: "Bà nội đi tiễn người..."Lời còn chưa nói xong đã không lên tiếng nữa.Ngay sau đó, trong điện thoại truyền đến giọng nói của bà Ôn: "Tiểu Độ?""Bà nội, là con."Bà Ôn cho rằng điện thoại là cháu trai gọt tới, bèn nói với cháu trai: "Sau này mỗi tuần gọi một cuộc điện thoại về là được, nếu có chuyện gì lớn thì cứ gọi về nhà. Bình thường lúc em gái con đi học bà đều không có ở nhà. Con chỉ cần tránh thời gian này là được.""Bên chỗ con gần như ngày nào cũng có người trong nhà. Đến lúc đó bà nội cứ nói thẳng là muốn tìm con." Ôn Độ vội vàng nói với bà nội."Bên kia bây giờ có lạnh không? Bình thường phải mặc nhiều quần áo hơn một chút, tuyệt đối đừng để bị cảm lạnh."Bà Ôn chưa từng đến phía Nam nên cũng không biết khí hậu ở phía Nam lúc này như thế nào."Bà nội, bên tụi con bây giờ đang rất nóng, chỉ mặc áo cộc tay thôi."Ôn Độ kể cho bà nội nghe về nhiệt độ ở hai nơi, còn nói rất nhiều chuyện ở Sở Thành."Con ở bên đó không sao thì bà cũng yên tâm. Nếu có chuyện gì con cứ nói với bà nội, bà nội nghĩ cách với con, đừng gặp chuyện gì cũng gánh vác một mình."Bà Ôn lo lắng cháu trai ở bên ngoài chịu khổ, muốn khuyên cháu trai trở về.Ôn Độ nghe ra ý tứ trong lời nói của bà nội, cam đoan nói với bà: "Bà nội, mọi chuyện bên con thật sự đều rất tốt. Ngược lại là bà và em gái ở nhà mới phải luôn luôn chú ý mới đúng."

Thập Niên 80: Em Gái Của Nam Chủ Trong Niên Đại Văn Đã Trở LạiTác giả: Lệnh VụTruyện Điền Văn, Truyện Trọng SinhNăm 1979. Sau khi lập thu, nhiệt độ chênh lệch giữa ngày đêm lên đến 20 độ. Gió bắc thổi tới, cái cửa ở sương phòng bị gió thổi đập qua đập lại. Bên trong cỏ khô nằm hai đứa bé mắt đều nhắm chặt, mặt mũi xanh xao, trong đó bé gái đã bị sốt đến mơ hồ. Trên trán cô bé chảy đầy máu, trong miệng lẩm bẩm không rõ, “Anh! anh trai! ” Cũng không biết qua bao lâu, một người phụ nữ mặc áo bông đi từ bên ngoài vào, sau khi nhìn xem hai đứa bé này, cô ta tức đến mức xoay người cho người đàn ông phía sau một cái tát. “Cái thứ phế vật, trông chừng hai đứa nhỏ thôi mà cũng khiến chúng nó như sắp chết! Mày có biết hai món hàng này có thể bán bao nhiêu tiền không?” Chị Hồng tức đến mức gan đều đau. Tay người đàn ông bụm mặt, đáy mắt hiện lên một tia âm ngoan, chẳng hề để ý nói, “Một đứa ngốc thì có thể bán được bao nhiêu tiền?” “Cút mẹ nó đi! Mày thì biết cái chó gì, lớn lên đẹp, dù có ngốc thì cũng là hàng tốt! Nếu mày còn không trông chừng chúng nó cẩn thận, làm hỏng món hàng của tao, tao sẽ cắt hai… "Về sau con trai mình có thể hiếu thuận với mình như vậy là tốt rồi."Ôn Thiều Ngọc nói xong lại tiếp tục thay khăn lông cho đối phương."Hắt xì!"Ôn Độ không hiểu sao lại hắt xì một cái, xoa xoa mũi.Ai đang nhắc tới cậu thế?Không phải là bà nội đó chứ?Cũng không biết trong nhà đã lắp điện thoại xong chưa?Ôn Độ bận rộn đến nửa đêm, thấy thời gian không còn sớm nữa mới tắt đèn đi ngủ.Sáng mai cậu sẽ đi xây ký túc xá công nhân.Cũng không biết trung tâm nghiên cứu phát triển và trung tâm sản xuất sẽ khởi công khi nào.Cậu nghĩ thầm phải để cho thủ hạ của mình qua đó học tập.Người khác không học cũng phải đưa Triệu Kiến Đông vào.Đến lúc đó cậu và Luật Hạo Chi thương lượng một chút xem có thể để cho Triệu Kiến Đông học được nhiều bao nhiêu thì hay bấy nhiêu, tương lai nhất định có thể cần dùng đến.Nào ngờ bên phía ký túc xá công nhân của cậu cũng đã bắt đầu khởi công rồi mà trung tâm nghiên cứu phát triển lẫn trung tâm sản xuất vẫn chưa thấy có động tĩnh gì.Đúng lúc trong nhà có điện thoại tới."Alo?"Ôn Độ vừa vặn đi ngang qua điện thoại bèn giơ tay nghe máy.Trong điện thoại truyền đến một giọng nói non nớt rụt rè: "Anh trai, là em, Oanh Oanh á!""Trong nhà lắp điện thoại rồi sao?" Ôn Độ ngạc nhiên hỏi.Trong âm thanh ngọt ngào của Ôn Oanh mang theo hưng phấn: "Hôm nay mới sắp xếp xong nên em lén Gọi điện thoại cho anh. Anh trai, có phải em giỏi lắm đúng không?""Ừm, Oanh Oanh giỏi nhất. Gần đây trong nhà có tốt không? Bà nội có khỏe không?"Ôn Độ một hơi hỏi vài vấn đề.Ôn Oanh rất kiên nhẫn trả lời: "Bà nội và em đều rất tốt. Việc làm ăn trong nhà cũng rất tốt. Bà nội sẽ làm trứng luộc nước trà, bât giờ ngày nào cũng bán. Có không ít khách vì muốn ăn trứng luộc trà mà còn tiện thể mua luôn bánh nào em và bà nội cũng bán xong hết bánh bao sớm lắm.""Lợi hại đến vậy à?"Ôn Độ nghe âm thanh non nớt của em gái, trong lòng cũng không còn phiền não như trước nữa.Bỗng nhiên trở nên bình tĩnh lại."Bà nội vốn dĩ rất lợi hại."Ừm, bà nội đâu rồi?" Ôn Độ hỏi.Ôn Oanh nói: "Bà nội đi tiễn người..."Lời còn chưa nói xong đã không lên tiếng nữa.Ngay sau đó, trong điện thoại truyền đến giọng nói của bà Ôn: "Tiểu Độ?""Bà nội, là con."Bà Ôn cho rằng điện thoại là cháu trai gọt tới, bèn nói với cháu trai: "Sau này mỗi tuần gọi một cuộc điện thoại về là được, nếu có chuyện gì lớn thì cứ gọi về nhà. Bình thường lúc em gái con đi học bà đều không có ở nhà. Con chỉ cần tránh thời gian này là được.""Bên chỗ con gần như ngày nào cũng có người trong nhà. Đến lúc đó bà nội cứ nói thẳng là muốn tìm con." Ôn Độ vội vàng nói với bà nội."Bên kia bây giờ có lạnh không? Bình thường phải mặc nhiều quần áo hơn một chút, tuyệt đối đừng để bị cảm lạnh."Bà Ôn chưa từng đến phía Nam nên cũng không biết khí hậu ở phía Nam lúc này như thế nào."Bà nội, bên tụi con bây giờ đang rất nóng, chỉ mặc áo cộc tay thôi."Ôn Độ kể cho bà nội nghe về nhiệt độ ở hai nơi, còn nói rất nhiều chuyện ở Sở Thành."Con ở bên đó không sao thì bà cũng yên tâm. Nếu có chuyện gì con cứ nói với bà nội, bà nội nghĩ cách với con, đừng gặp chuyện gì cũng gánh vác một mình."Bà Ôn lo lắng cháu trai ở bên ngoài chịu khổ, muốn khuyên cháu trai trở về.Ôn Độ nghe ra ý tứ trong lời nói của bà nội, cam đoan nói với bà: "Bà nội, mọi chuyện bên con thật sự đều rất tốt. Ngược lại là bà và em gái ở nhà mới phải luôn luôn chú ý mới đúng."

Chương 332