Năm 1979. Sau khi lập thu, nhiệt độ chênh lệch giữa ngày đêm lên đến 20 độ. Gió bắc thổi tới, cái cửa ở sương phòng bị gió thổi đập qua đập lại. Bên trong cỏ khô nằm hai đứa bé mắt đều nhắm chặt, mặt mũi xanh xao, trong đó bé gái đã bị sốt đến mơ hồ. Trên trán cô bé chảy đầy máu, trong miệng lẩm bẩm không rõ, “Anh! anh trai! ” Cũng không biết qua bao lâu, một người phụ nữ mặc áo bông đi từ bên ngoài vào, sau khi nhìn xem hai đứa bé này, cô ta tức đến mức xoay người cho người đàn ông phía sau một cái tát. “Cái thứ phế vật, trông chừng hai đứa nhỏ thôi mà cũng khiến chúng nó như sắp chết! Mày có biết hai món hàng này có thể bán bao nhiêu tiền không?” Chị Hồng tức đến mức gan đều đau. Tay người đàn ông bụm mặt, đáy mắt hiện lên một tia âm ngoan, chẳng hề để ý nói, “Một đứa ngốc thì có thể bán được bao nhiêu tiền?” “Cút mẹ nó đi! Mày thì biết cái chó gì, lớn lên đẹp, dù có ngốc thì cũng là hàng tốt! Nếu mày còn không trông chừng chúng nó cẩn thận, làm hỏng món hàng của tao, tao sẽ cắt hai…
Chương 382
Thập Niên 80: Em Gái Của Nam Chủ Trong Niên Đại Văn Đã Trở LạiTác giả: Lệnh VụTruyện Điền Văn, Truyện Trọng SinhNăm 1979. Sau khi lập thu, nhiệt độ chênh lệch giữa ngày đêm lên đến 20 độ. Gió bắc thổi tới, cái cửa ở sương phòng bị gió thổi đập qua đập lại. Bên trong cỏ khô nằm hai đứa bé mắt đều nhắm chặt, mặt mũi xanh xao, trong đó bé gái đã bị sốt đến mơ hồ. Trên trán cô bé chảy đầy máu, trong miệng lẩm bẩm không rõ, “Anh! anh trai! ” Cũng không biết qua bao lâu, một người phụ nữ mặc áo bông đi từ bên ngoài vào, sau khi nhìn xem hai đứa bé này, cô ta tức đến mức xoay người cho người đàn ông phía sau một cái tát. “Cái thứ phế vật, trông chừng hai đứa nhỏ thôi mà cũng khiến chúng nó như sắp chết! Mày có biết hai món hàng này có thể bán bao nhiêu tiền không?” Chị Hồng tức đến mức gan đều đau. Tay người đàn ông bụm mặt, đáy mắt hiện lên một tia âm ngoan, chẳng hề để ý nói, “Một đứa ngốc thì có thể bán được bao nhiêu tiền?” “Cút mẹ nó đi! Mày thì biết cái chó gì, lớn lên đẹp, dù có ngốc thì cũng là hàng tốt! Nếu mày còn không trông chừng chúng nó cẩn thận, làm hỏng món hàng của tao, tao sẽ cắt hai… Khi Ôn Độ xách gói đồ vào, bà Ôn còn tưởng đó là hàng để bán.Đọc thư xong, bà mới biết đó là quần áo con trai mua về.Bà Ôn đặt thư xuống, đi đến bên gói đồ nói: “Con thử xem, những bộ quần áo này có vừa không. Nếu không vừa thì bảo anh con mang về tra.”Ôn Độ nghĩ thầm, dù mang về cũng không thể trả được đâu.Nhưng cậu không dại gì phản bác lại lời của bà, mà thay vào đó mở gói đồ, lấy những bộ quần áo được gấp gọn gàng bên trong ra.Bốn chiếc váy có màu sắc và kiểu dáng khác nhau, nhưng tất cả đều rất đẹp, ngay lập tức thu hút ánh mắt của Ôn Oanh.Đôi mắt của cô bé dán chặt vào những chiếc váy.“Đẹp quá!”Ôn Oanh muốn chạm vào váy nhưng lại không dám.Ôn Độ ngạc nhiên hỏi: “Sao em không thử đi?”Ôn Oanh rất ngoan ngoãn trả lời: “Quần áo mà đã thử rồi thì không thể trả lại được. Váy trước đây em còn chưa mặc hỏng, những chiếc váy này tạm thời em cũng chưa cần mặc. Thôi mình trả lại hết nhé!”Sau khi nghe xong, Ôn Độ hiểu ngay ý của em gái.“Anh làm việc vất vả kiếm nhiều tiền như vậy, là để em và bà có thể sống tốt hơn. Muốn ăn gì thì ăn, Muốn mặc gì thì mặc. Chứ đừng nhìn thấy đồ đẹp mà lại không dám mặc.”Ôn Độ nói xong, xé luôn mác của những chiếc váy, rồi đưa cho Ôn Oanh: “Đi thử xem, có thích không.”Ôn Oanh không dám chạm vào, mà nhìn sang bà nội.Ôn Độ cầm một chiếc áo khoác màu đỏ đưa cho bà nội: “Cái áo khoác màu đỏ này là ba con mua cho bà. Bà thử xem có vừa không ạ.”“Bà thích cái màu nhạt, không thích cái màu đỏ này. Ba của con không biết mua đồ, đâu phải đám cưới hay Tết nhất gì mà mặc đồ đỏ chói như vậy.”Bà Ôn không ưng thẩm mỹ của con trai.Bà chọn một chiếc áo khoác màu be.Khi mặc lên người, không thể phủ nhận là trông khá đẹp.Bà Ôn cứ soi gương mãi, ánh mắt không rời khỏiGiá như chồng bà còn sống thì tốt biết mấy.Bà Ôn vừa thử xong đã định cởi ra, nhưng Ôn Độ ngăn lại: “Bà cứ mặc đi, quần áo là để mặc mà.”“Bà ở nhà làm việc suốt ngày, làm sao mà mặc được những bộ đồ này.” Bà Ôn không nỡ làm hỏng những bộ đồ đẹp như vậy.Bà vừa cởi ra, thì thấy Ôn Độ lấy chiếc áo khoác đỏ đến.“Bà, bà không thích màu này đúng không? Thế thì bà mặc cái này trước đi. Mặc cũ rồi cũng không tiếc.” Lời của Ôn Độ khiến bà Ôn im lặng.Ôn Độ tiếp tục thuyết phục. “Nhà mình bây giờ có tiền rồi, khác trước đây rồi. Khi ông còn sống, quần áo của bà là nhiều nhất mà. Bây giờ tại sao bà lại không thể mặc đẹp mỗi ngày?”Đúng vậy!Bây giờ đã khác rồi.Thời thế đã thay đổi.Bà Ôn mặc chiếc áo khoác đỏ, đứng trước gương, cảm thấy mình trẻ ra rất nhiều.“Oanh Oanh cũng thử cái váy này đi.” Bà Ôn đưa chiếc váy đỏ cho Ôn Oanh, nhưng Ôn Oanh không nhận, ánh mắt rơi vào chiếc váy công chúa màu hồng, khiến bà Ôn bật cười: “Con còn biết chọn nữa hả? Được rồi, cứ thử cái màu hồng này trước.Ôn Oanh mặc áo giữ nhiệt bên trong, bên ngoài mặc váy hồng.Phải nói là, cô bé mặc vào trông thay đổi hẳn, như một cô gái nhỏ ở thành phố vậy.“Đẹp lắm, thử thêm cái váy khác xem nào.”Có rất nhiều đồ, sau khi thử xong nhiều chiếc váy và quần áo khác, Ôn Oanh mệt lả.Bà Ôn nhìn chiếc váy đỏ nhỏ giờ có thể mặc vừa, bảo cháu gái mặc vào. Trong số quần áo mà Luật Cảnh Chi mua, cómột chiếc quần đen bó sát, rất hợp để mặc bên trong váy.Ôn Oanh mặc vào, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn nổi bật hẳn lên.“Đẹp quá!”Bà Ôn khen ngợi cháu gái.
Thập Niên 80: Em Gái Của Nam Chủ Trong Niên Đại Văn Đã Trở LạiTác giả: Lệnh VụTruyện Điền Văn, Truyện Trọng SinhNăm 1979. Sau khi lập thu, nhiệt độ chênh lệch giữa ngày đêm lên đến 20 độ. Gió bắc thổi tới, cái cửa ở sương phòng bị gió thổi đập qua đập lại. Bên trong cỏ khô nằm hai đứa bé mắt đều nhắm chặt, mặt mũi xanh xao, trong đó bé gái đã bị sốt đến mơ hồ. Trên trán cô bé chảy đầy máu, trong miệng lẩm bẩm không rõ, “Anh! anh trai! ” Cũng không biết qua bao lâu, một người phụ nữ mặc áo bông đi từ bên ngoài vào, sau khi nhìn xem hai đứa bé này, cô ta tức đến mức xoay người cho người đàn ông phía sau một cái tát. “Cái thứ phế vật, trông chừng hai đứa nhỏ thôi mà cũng khiến chúng nó như sắp chết! Mày có biết hai món hàng này có thể bán bao nhiêu tiền không?” Chị Hồng tức đến mức gan đều đau. Tay người đàn ông bụm mặt, đáy mắt hiện lên một tia âm ngoan, chẳng hề để ý nói, “Một đứa ngốc thì có thể bán được bao nhiêu tiền?” “Cút mẹ nó đi! Mày thì biết cái chó gì, lớn lên đẹp, dù có ngốc thì cũng là hàng tốt! Nếu mày còn không trông chừng chúng nó cẩn thận, làm hỏng món hàng của tao, tao sẽ cắt hai… Khi Ôn Độ xách gói đồ vào, bà Ôn còn tưởng đó là hàng để bán.Đọc thư xong, bà mới biết đó là quần áo con trai mua về.Bà Ôn đặt thư xuống, đi đến bên gói đồ nói: “Con thử xem, những bộ quần áo này có vừa không. Nếu không vừa thì bảo anh con mang về tra.”Ôn Độ nghĩ thầm, dù mang về cũng không thể trả được đâu.Nhưng cậu không dại gì phản bác lại lời của bà, mà thay vào đó mở gói đồ, lấy những bộ quần áo được gấp gọn gàng bên trong ra.Bốn chiếc váy có màu sắc và kiểu dáng khác nhau, nhưng tất cả đều rất đẹp, ngay lập tức thu hút ánh mắt của Ôn Oanh.Đôi mắt của cô bé dán chặt vào những chiếc váy.“Đẹp quá!”Ôn Oanh muốn chạm vào váy nhưng lại không dám.Ôn Độ ngạc nhiên hỏi: “Sao em không thử đi?”Ôn Oanh rất ngoan ngoãn trả lời: “Quần áo mà đã thử rồi thì không thể trả lại được. Váy trước đây em còn chưa mặc hỏng, những chiếc váy này tạm thời em cũng chưa cần mặc. Thôi mình trả lại hết nhé!”Sau khi nghe xong, Ôn Độ hiểu ngay ý của em gái.“Anh làm việc vất vả kiếm nhiều tiền như vậy, là để em và bà có thể sống tốt hơn. Muốn ăn gì thì ăn, Muốn mặc gì thì mặc. Chứ đừng nhìn thấy đồ đẹp mà lại không dám mặc.”Ôn Độ nói xong, xé luôn mác của những chiếc váy, rồi đưa cho Ôn Oanh: “Đi thử xem, có thích không.”Ôn Oanh không dám chạm vào, mà nhìn sang bà nội.Ôn Độ cầm một chiếc áo khoác màu đỏ đưa cho bà nội: “Cái áo khoác màu đỏ này là ba con mua cho bà. Bà thử xem có vừa không ạ.”“Bà thích cái màu nhạt, không thích cái màu đỏ này. Ba của con không biết mua đồ, đâu phải đám cưới hay Tết nhất gì mà mặc đồ đỏ chói như vậy.”Bà Ôn không ưng thẩm mỹ của con trai.Bà chọn một chiếc áo khoác màu be.Khi mặc lên người, không thể phủ nhận là trông khá đẹp.Bà Ôn cứ soi gương mãi, ánh mắt không rời khỏiGiá như chồng bà còn sống thì tốt biết mấy.Bà Ôn vừa thử xong đã định cởi ra, nhưng Ôn Độ ngăn lại: “Bà cứ mặc đi, quần áo là để mặc mà.”“Bà ở nhà làm việc suốt ngày, làm sao mà mặc được những bộ đồ này.” Bà Ôn không nỡ làm hỏng những bộ đồ đẹp như vậy.Bà vừa cởi ra, thì thấy Ôn Độ lấy chiếc áo khoác đỏ đến.“Bà, bà không thích màu này đúng không? Thế thì bà mặc cái này trước đi. Mặc cũ rồi cũng không tiếc.” Lời của Ôn Độ khiến bà Ôn im lặng.Ôn Độ tiếp tục thuyết phục. “Nhà mình bây giờ có tiền rồi, khác trước đây rồi. Khi ông còn sống, quần áo của bà là nhiều nhất mà. Bây giờ tại sao bà lại không thể mặc đẹp mỗi ngày?”Đúng vậy!Bây giờ đã khác rồi.Thời thế đã thay đổi.Bà Ôn mặc chiếc áo khoác đỏ, đứng trước gương, cảm thấy mình trẻ ra rất nhiều.“Oanh Oanh cũng thử cái váy này đi.” Bà Ôn đưa chiếc váy đỏ cho Ôn Oanh, nhưng Ôn Oanh không nhận, ánh mắt rơi vào chiếc váy công chúa màu hồng, khiến bà Ôn bật cười: “Con còn biết chọn nữa hả? Được rồi, cứ thử cái màu hồng này trước.Ôn Oanh mặc áo giữ nhiệt bên trong, bên ngoài mặc váy hồng.Phải nói là, cô bé mặc vào trông thay đổi hẳn, như một cô gái nhỏ ở thành phố vậy.“Đẹp lắm, thử thêm cái váy khác xem nào.”Có rất nhiều đồ, sau khi thử xong nhiều chiếc váy và quần áo khác, Ôn Oanh mệt lả.Bà Ôn nhìn chiếc váy đỏ nhỏ giờ có thể mặc vừa, bảo cháu gái mặc vào. Trong số quần áo mà Luật Cảnh Chi mua, cómột chiếc quần đen bó sát, rất hợp để mặc bên trong váy.Ôn Oanh mặc vào, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn nổi bật hẳn lên.“Đẹp quá!”Bà Ôn khen ngợi cháu gái.
Thập Niên 80: Em Gái Của Nam Chủ Trong Niên Đại Văn Đã Trở LạiTác giả: Lệnh VụTruyện Điền Văn, Truyện Trọng SinhNăm 1979. Sau khi lập thu, nhiệt độ chênh lệch giữa ngày đêm lên đến 20 độ. Gió bắc thổi tới, cái cửa ở sương phòng bị gió thổi đập qua đập lại. Bên trong cỏ khô nằm hai đứa bé mắt đều nhắm chặt, mặt mũi xanh xao, trong đó bé gái đã bị sốt đến mơ hồ. Trên trán cô bé chảy đầy máu, trong miệng lẩm bẩm không rõ, “Anh! anh trai! ” Cũng không biết qua bao lâu, một người phụ nữ mặc áo bông đi từ bên ngoài vào, sau khi nhìn xem hai đứa bé này, cô ta tức đến mức xoay người cho người đàn ông phía sau một cái tát. “Cái thứ phế vật, trông chừng hai đứa nhỏ thôi mà cũng khiến chúng nó như sắp chết! Mày có biết hai món hàng này có thể bán bao nhiêu tiền không?” Chị Hồng tức đến mức gan đều đau. Tay người đàn ông bụm mặt, đáy mắt hiện lên một tia âm ngoan, chẳng hề để ý nói, “Một đứa ngốc thì có thể bán được bao nhiêu tiền?” “Cút mẹ nó đi! Mày thì biết cái chó gì, lớn lên đẹp, dù có ngốc thì cũng là hàng tốt! Nếu mày còn không trông chừng chúng nó cẩn thận, làm hỏng món hàng của tao, tao sẽ cắt hai… Khi Ôn Độ xách gói đồ vào, bà Ôn còn tưởng đó là hàng để bán.Đọc thư xong, bà mới biết đó là quần áo con trai mua về.Bà Ôn đặt thư xuống, đi đến bên gói đồ nói: “Con thử xem, những bộ quần áo này có vừa không. Nếu không vừa thì bảo anh con mang về tra.”Ôn Độ nghĩ thầm, dù mang về cũng không thể trả được đâu.Nhưng cậu không dại gì phản bác lại lời của bà, mà thay vào đó mở gói đồ, lấy những bộ quần áo được gấp gọn gàng bên trong ra.Bốn chiếc váy có màu sắc và kiểu dáng khác nhau, nhưng tất cả đều rất đẹp, ngay lập tức thu hút ánh mắt của Ôn Oanh.Đôi mắt của cô bé dán chặt vào những chiếc váy.“Đẹp quá!”Ôn Oanh muốn chạm vào váy nhưng lại không dám.Ôn Độ ngạc nhiên hỏi: “Sao em không thử đi?”Ôn Oanh rất ngoan ngoãn trả lời: “Quần áo mà đã thử rồi thì không thể trả lại được. Váy trước đây em còn chưa mặc hỏng, những chiếc váy này tạm thời em cũng chưa cần mặc. Thôi mình trả lại hết nhé!”Sau khi nghe xong, Ôn Độ hiểu ngay ý của em gái.“Anh làm việc vất vả kiếm nhiều tiền như vậy, là để em và bà có thể sống tốt hơn. Muốn ăn gì thì ăn, Muốn mặc gì thì mặc. Chứ đừng nhìn thấy đồ đẹp mà lại không dám mặc.”Ôn Độ nói xong, xé luôn mác của những chiếc váy, rồi đưa cho Ôn Oanh: “Đi thử xem, có thích không.”Ôn Oanh không dám chạm vào, mà nhìn sang bà nội.Ôn Độ cầm một chiếc áo khoác màu đỏ đưa cho bà nội: “Cái áo khoác màu đỏ này là ba con mua cho bà. Bà thử xem có vừa không ạ.”“Bà thích cái màu nhạt, không thích cái màu đỏ này. Ba của con không biết mua đồ, đâu phải đám cưới hay Tết nhất gì mà mặc đồ đỏ chói như vậy.”Bà Ôn không ưng thẩm mỹ của con trai.Bà chọn một chiếc áo khoác màu be.Khi mặc lên người, không thể phủ nhận là trông khá đẹp.Bà Ôn cứ soi gương mãi, ánh mắt không rời khỏiGiá như chồng bà còn sống thì tốt biết mấy.Bà Ôn vừa thử xong đã định cởi ra, nhưng Ôn Độ ngăn lại: “Bà cứ mặc đi, quần áo là để mặc mà.”“Bà ở nhà làm việc suốt ngày, làm sao mà mặc được những bộ đồ này.” Bà Ôn không nỡ làm hỏng những bộ đồ đẹp như vậy.Bà vừa cởi ra, thì thấy Ôn Độ lấy chiếc áo khoác đỏ đến.“Bà, bà không thích màu này đúng không? Thế thì bà mặc cái này trước đi. Mặc cũ rồi cũng không tiếc.” Lời của Ôn Độ khiến bà Ôn im lặng.Ôn Độ tiếp tục thuyết phục. “Nhà mình bây giờ có tiền rồi, khác trước đây rồi. Khi ông còn sống, quần áo của bà là nhiều nhất mà. Bây giờ tại sao bà lại không thể mặc đẹp mỗi ngày?”Đúng vậy!Bây giờ đã khác rồi.Thời thế đã thay đổi.Bà Ôn mặc chiếc áo khoác đỏ, đứng trước gương, cảm thấy mình trẻ ra rất nhiều.“Oanh Oanh cũng thử cái váy này đi.” Bà Ôn đưa chiếc váy đỏ cho Ôn Oanh, nhưng Ôn Oanh không nhận, ánh mắt rơi vào chiếc váy công chúa màu hồng, khiến bà Ôn bật cười: “Con còn biết chọn nữa hả? Được rồi, cứ thử cái màu hồng này trước.Ôn Oanh mặc áo giữ nhiệt bên trong, bên ngoài mặc váy hồng.Phải nói là, cô bé mặc vào trông thay đổi hẳn, như một cô gái nhỏ ở thành phố vậy.“Đẹp lắm, thử thêm cái váy khác xem nào.”Có rất nhiều đồ, sau khi thử xong nhiều chiếc váy và quần áo khác, Ôn Oanh mệt lả.Bà Ôn nhìn chiếc váy đỏ nhỏ giờ có thể mặc vừa, bảo cháu gái mặc vào. Trong số quần áo mà Luật Cảnh Chi mua, cómột chiếc quần đen bó sát, rất hợp để mặc bên trong váy.Ôn Oanh mặc vào, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn nổi bật hẳn lên.“Đẹp quá!”Bà Ôn khen ngợi cháu gái.