Tác giả:

Năm 1979. Sau khi lập thu, nhiệt độ chênh lệch giữa ngày đêm lên đến 20 độ. Gió bắc thổi tới, cái cửa ở sương phòng bị gió thổi đập qua đập lại. Bên trong cỏ khô nằm hai đứa bé mắt đều nhắm chặt, mặt mũi xanh xao, trong đó bé gái đã bị sốt đến mơ hồ. Trên trán cô bé chảy đầy máu, trong miệng lẩm bẩm không rõ, “Anh! anh trai! ” Cũng không biết qua bao lâu, một người phụ nữ mặc áo bông đi từ bên ngoài vào, sau khi nhìn xem hai đứa bé này, cô ta tức đến mức xoay người cho người đàn ông phía sau một cái tát. “Cái thứ phế vật, trông chừng hai đứa nhỏ thôi mà cũng khiến chúng nó như sắp chết! Mày có biết hai món hàng này có thể bán bao nhiêu tiền không?” Chị Hồng tức đến mức gan đều đau. Tay người đàn ông bụm mặt, đáy mắt hiện lên một tia âm ngoan, chẳng hề để ý nói, “Một đứa ngốc thì có thể bán được bao nhiêu tiền?” “Cút mẹ nó đi! Mày thì biết cái chó gì, lớn lên đẹp, dù có ngốc thì cũng là hàng tốt! Nếu mày còn không trông chừng chúng nó cẩn thận, làm hỏng món hàng của tao, tao sẽ cắt hai…

Chương 383

Thập Niên 80: Em Gái Của Nam Chủ Trong Niên Đại Văn Đã Trở LạiTác giả: Lệnh VụTruyện Điền Văn, Truyện Trọng SinhNăm 1979. Sau khi lập thu, nhiệt độ chênh lệch giữa ngày đêm lên đến 20 độ. Gió bắc thổi tới, cái cửa ở sương phòng bị gió thổi đập qua đập lại. Bên trong cỏ khô nằm hai đứa bé mắt đều nhắm chặt, mặt mũi xanh xao, trong đó bé gái đã bị sốt đến mơ hồ. Trên trán cô bé chảy đầy máu, trong miệng lẩm bẩm không rõ, “Anh! anh trai! ” Cũng không biết qua bao lâu, một người phụ nữ mặc áo bông đi từ bên ngoài vào, sau khi nhìn xem hai đứa bé này, cô ta tức đến mức xoay người cho người đàn ông phía sau một cái tát. “Cái thứ phế vật, trông chừng hai đứa nhỏ thôi mà cũng khiến chúng nó như sắp chết! Mày có biết hai món hàng này có thể bán bao nhiêu tiền không?” Chị Hồng tức đến mức gan đều đau. Tay người đàn ông bụm mặt, đáy mắt hiện lên một tia âm ngoan, chẳng hề để ý nói, “Một đứa ngốc thì có thể bán được bao nhiêu tiền?” “Cút mẹ nó đi! Mày thì biết cái chó gì, lớn lên đẹp, dù có ngốc thì cũng là hàng tốt! Nếu mày còn không trông chừng chúng nó cẩn thận, làm hỏng món hàng của tao, tao sẽ cắt hai… Ôn Oanh ngượng ngùng cúi đầu, ánh mắt long lanh tràn đầy nụ cười.Cô bé cũng tự ngắm mình trong gương, thấy mình đẹp không ngờ.Ôn Độ lấy một chiếc mũ đỏ đội lên đầu cô bé, rồi đi ra ngoài gọt những người về cùng mình vào ăn cơm.Ôn Oanh như cái đuôi nhỏ bám theo sau lưng cậu.Ôn Độ cũng không phàn nàn.Hôm nay Ôn Oanh không phải đi học, nhưng vẫn phải làm bài tập.Ôn Độ đưa mọi người sang phòng bên cạnh để nghỉ ngơi, còn mình thì quay lại ngủ bù.Trước khi ngủ, bà Ôn hỏi cậu: “Chi Chi mua nhiều quần áo thế này, chắc tốn không ít tiền. Đợi lát nữa con dậy, bà sẽ đưa cho con ít tiền, để con mua thêm đồ cho Chi Chi và người nhà thằng bé.”Ôn Độ cũng Muốn Chi Chi mang chút quà cáp sang đó, nhưng mà chỗ bọn họ thật sự chẳng có gì đặc biệt để mang đi."Chỗ chúng ta thì vịt quay là ngon nhất rồi, nhưng mà đừng nói mang đến Sở Thành. Cho dù có thể mang đến Sở Thành, cũng không đến được Hương Thành. Đến lúc đến Hương Thành, chắc chắn đã ôi thiu rồi. Bên đó nóng hơn chỗ mình nhiều, đã qua mùa hè rồi."Bà Ôn thật sự không biết điều này."Thế con ra ngoài xem thử, còn có thể mua gì khác không." Trong lòng Bà Ôn rất lo lắng.Nói mới nhớ, Ôn Độ thật sự nhớ ra vài thứ khác."Bà đừng lo lắng về chuyện này nữa, để con lo là được." Ôn Độ nói xong ngáp một cái, bà Ôn vội vàng giục cậu đi ngủ.Lần này, những thứ Cửu gia kiếm cho cậu toàn là hàng từ tận miền bắc xa xôi mang về. Đồ bên Nga không bán được, mang sang đây có thể đội giá lên gấp đôi. Đến tay Ôn Độ, Ôn Độ lại bán ra, lại đội giá lên gấp mấy lần.Ôn Độ nghĩ bụng, phải kiếm chút đồ mà bên Hương Thành không có để mang cho Luật Cảnh Chi mới được. Đang suy nghĩ thì Ôn Độ ngủ thiếp đi.Khi Ôn Độ tỉnh dậy, bên ngoài vẫn còn khá ồn ào, nhiều người đang nói chuyện. Cậu nhìn ra ngoài cửa sổ, thấy Oanh Oanh được mấy vệ sĩ vây quanh bảo vệ.Những người đàn ông vốn mặt mày dữ tợn kia giờ đang cười rất hiền từ, còn kể chuyện cho Oanh Oanh nghe nữa. Rõ ràng là bọn họ rất yêu quý cô bé.Nhìn những vệ sĩ giỏi võ này, Ôn Độ nheo mắt lại, trong đầu cậu chợt lóe lên ý tưởng về món quà mình sẽ tặng cho Luật Cảnh Chi.Cậu xuống giường đi giày, rửa mặt đánh răng rồi gội đầu. Sau khi thu dọn sạch sẽ, cậu chào bà nội một tiếng rồi rangoài.Không mang theo ai, cậu chỉ cưỡi chiếc xe đạp của nhà đi.Bà Ôn còn có vài chuyện muốn hỏi cậu nhưng cậu đã đi mất rồi."Các anh lắp tủ lạnh và tivi giúp bà nội tôi nhé. Quạt điện cũng vậy, dạy bà tôi cách dùng. Nếu bà tôi không nhớ được, thì dạy cả em gái tôi nữa."Ôn Độ đến cửa mới nhớ ra chiếc tivi cậu đặc biệt mua cho gia đình vẫn còn ở đây."Được, tôi biết rồi, cậu đi làm việc của cậu đi." Vệ sĩ và Ôn Độ đã quen thân, nói chuyện khá thoải mái.Ôn Độ rất yên tâm, đạp xe đi tìm Cửu gia.Cửu gia bây giờ có cuộc sống không tầm thường.So với trước đây, ông kín tiếng hơn nhiều."Đúng rồi, căn nhà của Tiểu Lục cậu còn định thuê để bán quần áo không? Nếu không thì chuyển nhượng cho tôi, tôi mở mấy cửa hàng ở đó. Bán riêng mấy thứ này."Cửu gia đã sớm để ý căn nhà đó, ông cũng biết nói như vậy là khá mặt dày, còn lấy ra một tờ địa khế đưa cho Ôn Độ: "Tôi cũng để cậu chịu thiệt, căn nhà này ở ngay trên con phố của tiệm vịt quay, phía sau có sân, sân không nhà bà Kim, nhưng cũng không nhỏ."Ôn Độ nhìn Cửu gia với nụ cười nửa miệng.

Thập Niên 80: Em Gái Của Nam Chủ Trong Niên Đại Văn Đã Trở LạiTác giả: Lệnh VụTruyện Điền Văn, Truyện Trọng SinhNăm 1979. Sau khi lập thu, nhiệt độ chênh lệch giữa ngày đêm lên đến 20 độ. Gió bắc thổi tới, cái cửa ở sương phòng bị gió thổi đập qua đập lại. Bên trong cỏ khô nằm hai đứa bé mắt đều nhắm chặt, mặt mũi xanh xao, trong đó bé gái đã bị sốt đến mơ hồ. Trên trán cô bé chảy đầy máu, trong miệng lẩm bẩm không rõ, “Anh! anh trai! ” Cũng không biết qua bao lâu, một người phụ nữ mặc áo bông đi từ bên ngoài vào, sau khi nhìn xem hai đứa bé này, cô ta tức đến mức xoay người cho người đàn ông phía sau một cái tát. “Cái thứ phế vật, trông chừng hai đứa nhỏ thôi mà cũng khiến chúng nó như sắp chết! Mày có biết hai món hàng này có thể bán bao nhiêu tiền không?” Chị Hồng tức đến mức gan đều đau. Tay người đàn ông bụm mặt, đáy mắt hiện lên một tia âm ngoan, chẳng hề để ý nói, “Một đứa ngốc thì có thể bán được bao nhiêu tiền?” “Cút mẹ nó đi! Mày thì biết cái chó gì, lớn lên đẹp, dù có ngốc thì cũng là hàng tốt! Nếu mày còn không trông chừng chúng nó cẩn thận, làm hỏng món hàng của tao, tao sẽ cắt hai… Ôn Oanh ngượng ngùng cúi đầu, ánh mắt long lanh tràn đầy nụ cười.Cô bé cũng tự ngắm mình trong gương, thấy mình đẹp không ngờ.Ôn Độ lấy một chiếc mũ đỏ đội lên đầu cô bé, rồi đi ra ngoài gọt những người về cùng mình vào ăn cơm.Ôn Oanh như cái đuôi nhỏ bám theo sau lưng cậu.Ôn Độ cũng không phàn nàn.Hôm nay Ôn Oanh không phải đi học, nhưng vẫn phải làm bài tập.Ôn Độ đưa mọi người sang phòng bên cạnh để nghỉ ngơi, còn mình thì quay lại ngủ bù.Trước khi ngủ, bà Ôn hỏi cậu: “Chi Chi mua nhiều quần áo thế này, chắc tốn không ít tiền. Đợi lát nữa con dậy, bà sẽ đưa cho con ít tiền, để con mua thêm đồ cho Chi Chi và người nhà thằng bé.”Ôn Độ cũng Muốn Chi Chi mang chút quà cáp sang đó, nhưng mà chỗ bọn họ thật sự chẳng có gì đặc biệt để mang đi."Chỗ chúng ta thì vịt quay là ngon nhất rồi, nhưng mà đừng nói mang đến Sở Thành. Cho dù có thể mang đến Sở Thành, cũng không đến được Hương Thành. Đến lúc đến Hương Thành, chắc chắn đã ôi thiu rồi. Bên đó nóng hơn chỗ mình nhiều, đã qua mùa hè rồi."Bà Ôn thật sự không biết điều này."Thế con ra ngoài xem thử, còn có thể mua gì khác không." Trong lòng Bà Ôn rất lo lắng.Nói mới nhớ, Ôn Độ thật sự nhớ ra vài thứ khác."Bà đừng lo lắng về chuyện này nữa, để con lo là được." Ôn Độ nói xong ngáp một cái, bà Ôn vội vàng giục cậu đi ngủ.Lần này, những thứ Cửu gia kiếm cho cậu toàn là hàng từ tận miền bắc xa xôi mang về. Đồ bên Nga không bán được, mang sang đây có thể đội giá lên gấp đôi. Đến tay Ôn Độ, Ôn Độ lại bán ra, lại đội giá lên gấp mấy lần.Ôn Độ nghĩ bụng, phải kiếm chút đồ mà bên Hương Thành không có để mang cho Luật Cảnh Chi mới được. Đang suy nghĩ thì Ôn Độ ngủ thiếp đi.Khi Ôn Độ tỉnh dậy, bên ngoài vẫn còn khá ồn ào, nhiều người đang nói chuyện. Cậu nhìn ra ngoài cửa sổ, thấy Oanh Oanh được mấy vệ sĩ vây quanh bảo vệ.Những người đàn ông vốn mặt mày dữ tợn kia giờ đang cười rất hiền từ, còn kể chuyện cho Oanh Oanh nghe nữa. Rõ ràng là bọn họ rất yêu quý cô bé.Nhìn những vệ sĩ giỏi võ này, Ôn Độ nheo mắt lại, trong đầu cậu chợt lóe lên ý tưởng về món quà mình sẽ tặng cho Luật Cảnh Chi.Cậu xuống giường đi giày, rửa mặt đánh răng rồi gội đầu. Sau khi thu dọn sạch sẽ, cậu chào bà nội một tiếng rồi rangoài.Không mang theo ai, cậu chỉ cưỡi chiếc xe đạp của nhà đi.Bà Ôn còn có vài chuyện muốn hỏi cậu nhưng cậu đã đi mất rồi."Các anh lắp tủ lạnh và tivi giúp bà nội tôi nhé. Quạt điện cũng vậy, dạy bà tôi cách dùng. Nếu bà tôi không nhớ được, thì dạy cả em gái tôi nữa."Ôn Độ đến cửa mới nhớ ra chiếc tivi cậu đặc biệt mua cho gia đình vẫn còn ở đây."Được, tôi biết rồi, cậu đi làm việc của cậu đi." Vệ sĩ và Ôn Độ đã quen thân, nói chuyện khá thoải mái.Ôn Độ rất yên tâm, đạp xe đi tìm Cửu gia.Cửu gia bây giờ có cuộc sống không tầm thường.So với trước đây, ông kín tiếng hơn nhiều."Đúng rồi, căn nhà của Tiểu Lục cậu còn định thuê để bán quần áo không? Nếu không thì chuyển nhượng cho tôi, tôi mở mấy cửa hàng ở đó. Bán riêng mấy thứ này."Cửu gia đã sớm để ý căn nhà đó, ông cũng biết nói như vậy là khá mặt dày, còn lấy ra một tờ địa khế đưa cho Ôn Độ: "Tôi cũng để cậu chịu thiệt, căn nhà này ở ngay trên con phố của tiệm vịt quay, phía sau có sân, sân không nhà bà Kim, nhưng cũng không nhỏ."Ôn Độ nhìn Cửu gia với nụ cười nửa miệng.

Thập Niên 80: Em Gái Của Nam Chủ Trong Niên Đại Văn Đã Trở LạiTác giả: Lệnh VụTruyện Điền Văn, Truyện Trọng SinhNăm 1979. Sau khi lập thu, nhiệt độ chênh lệch giữa ngày đêm lên đến 20 độ. Gió bắc thổi tới, cái cửa ở sương phòng bị gió thổi đập qua đập lại. Bên trong cỏ khô nằm hai đứa bé mắt đều nhắm chặt, mặt mũi xanh xao, trong đó bé gái đã bị sốt đến mơ hồ. Trên trán cô bé chảy đầy máu, trong miệng lẩm bẩm không rõ, “Anh! anh trai! ” Cũng không biết qua bao lâu, một người phụ nữ mặc áo bông đi từ bên ngoài vào, sau khi nhìn xem hai đứa bé này, cô ta tức đến mức xoay người cho người đàn ông phía sau một cái tát. “Cái thứ phế vật, trông chừng hai đứa nhỏ thôi mà cũng khiến chúng nó như sắp chết! Mày có biết hai món hàng này có thể bán bao nhiêu tiền không?” Chị Hồng tức đến mức gan đều đau. Tay người đàn ông bụm mặt, đáy mắt hiện lên một tia âm ngoan, chẳng hề để ý nói, “Một đứa ngốc thì có thể bán được bao nhiêu tiền?” “Cút mẹ nó đi! Mày thì biết cái chó gì, lớn lên đẹp, dù có ngốc thì cũng là hàng tốt! Nếu mày còn không trông chừng chúng nó cẩn thận, làm hỏng món hàng của tao, tao sẽ cắt hai… Ôn Oanh ngượng ngùng cúi đầu, ánh mắt long lanh tràn đầy nụ cười.Cô bé cũng tự ngắm mình trong gương, thấy mình đẹp không ngờ.Ôn Độ lấy một chiếc mũ đỏ đội lên đầu cô bé, rồi đi ra ngoài gọt những người về cùng mình vào ăn cơm.Ôn Oanh như cái đuôi nhỏ bám theo sau lưng cậu.Ôn Độ cũng không phàn nàn.Hôm nay Ôn Oanh không phải đi học, nhưng vẫn phải làm bài tập.Ôn Độ đưa mọi người sang phòng bên cạnh để nghỉ ngơi, còn mình thì quay lại ngủ bù.Trước khi ngủ, bà Ôn hỏi cậu: “Chi Chi mua nhiều quần áo thế này, chắc tốn không ít tiền. Đợi lát nữa con dậy, bà sẽ đưa cho con ít tiền, để con mua thêm đồ cho Chi Chi và người nhà thằng bé.”Ôn Độ cũng Muốn Chi Chi mang chút quà cáp sang đó, nhưng mà chỗ bọn họ thật sự chẳng có gì đặc biệt để mang đi."Chỗ chúng ta thì vịt quay là ngon nhất rồi, nhưng mà đừng nói mang đến Sở Thành. Cho dù có thể mang đến Sở Thành, cũng không đến được Hương Thành. Đến lúc đến Hương Thành, chắc chắn đã ôi thiu rồi. Bên đó nóng hơn chỗ mình nhiều, đã qua mùa hè rồi."Bà Ôn thật sự không biết điều này."Thế con ra ngoài xem thử, còn có thể mua gì khác không." Trong lòng Bà Ôn rất lo lắng.Nói mới nhớ, Ôn Độ thật sự nhớ ra vài thứ khác."Bà đừng lo lắng về chuyện này nữa, để con lo là được." Ôn Độ nói xong ngáp một cái, bà Ôn vội vàng giục cậu đi ngủ.Lần này, những thứ Cửu gia kiếm cho cậu toàn là hàng từ tận miền bắc xa xôi mang về. Đồ bên Nga không bán được, mang sang đây có thể đội giá lên gấp đôi. Đến tay Ôn Độ, Ôn Độ lại bán ra, lại đội giá lên gấp mấy lần.Ôn Độ nghĩ bụng, phải kiếm chút đồ mà bên Hương Thành không có để mang cho Luật Cảnh Chi mới được. Đang suy nghĩ thì Ôn Độ ngủ thiếp đi.Khi Ôn Độ tỉnh dậy, bên ngoài vẫn còn khá ồn ào, nhiều người đang nói chuyện. Cậu nhìn ra ngoài cửa sổ, thấy Oanh Oanh được mấy vệ sĩ vây quanh bảo vệ.Những người đàn ông vốn mặt mày dữ tợn kia giờ đang cười rất hiền từ, còn kể chuyện cho Oanh Oanh nghe nữa. Rõ ràng là bọn họ rất yêu quý cô bé.Nhìn những vệ sĩ giỏi võ này, Ôn Độ nheo mắt lại, trong đầu cậu chợt lóe lên ý tưởng về món quà mình sẽ tặng cho Luật Cảnh Chi.Cậu xuống giường đi giày, rửa mặt đánh răng rồi gội đầu. Sau khi thu dọn sạch sẽ, cậu chào bà nội một tiếng rồi rangoài.Không mang theo ai, cậu chỉ cưỡi chiếc xe đạp của nhà đi.Bà Ôn còn có vài chuyện muốn hỏi cậu nhưng cậu đã đi mất rồi."Các anh lắp tủ lạnh và tivi giúp bà nội tôi nhé. Quạt điện cũng vậy, dạy bà tôi cách dùng. Nếu bà tôi không nhớ được, thì dạy cả em gái tôi nữa."Ôn Độ đến cửa mới nhớ ra chiếc tivi cậu đặc biệt mua cho gia đình vẫn còn ở đây."Được, tôi biết rồi, cậu đi làm việc của cậu đi." Vệ sĩ và Ôn Độ đã quen thân, nói chuyện khá thoải mái.Ôn Độ rất yên tâm, đạp xe đi tìm Cửu gia.Cửu gia bây giờ có cuộc sống không tầm thường.So với trước đây, ông kín tiếng hơn nhiều."Đúng rồi, căn nhà của Tiểu Lục cậu còn định thuê để bán quần áo không? Nếu không thì chuyển nhượng cho tôi, tôi mở mấy cửa hàng ở đó. Bán riêng mấy thứ này."Cửu gia đã sớm để ý căn nhà đó, ông cũng biết nói như vậy là khá mặt dày, còn lấy ra một tờ địa khế đưa cho Ôn Độ: "Tôi cũng để cậu chịu thiệt, căn nhà này ở ngay trên con phố của tiệm vịt quay, phía sau có sân, sân không nhà bà Kim, nhưng cũng không nhỏ."Ôn Độ nhìn Cửu gia với nụ cười nửa miệng.

Chương 383