Năm 1979. Sau khi lập thu, nhiệt độ chênh lệch giữa ngày đêm lên đến 20 độ. Gió bắc thổi tới, cái cửa ở sương phòng bị gió thổi đập qua đập lại. Bên trong cỏ khô nằm hai đứa bé mắt đều nhắm chặt, mặt mũi xanh xao, trong đó bé gái đã bị sốt đến mơ hồ. Trên trán cô bé chảy đầy máu, trong miệng lẩm bẩm không rõ, “Anh! anh trai! ” Cũng không biết qua bao lâu, một người phụ nữ mặc áo bông đi từ bên ngoài vào, sau khi nhìn xem hai đứa bé này, cô ta tức đến mức xoay người cho người đàn ông phía sau một cái tát. “Cái thứ phế vật, trông chừng hai đứa nhỏ thôi mà cũng khiến chúng nó như sắp chết! Mày có biết hai món hàng này có thể bán bao nhiêu tiền không?” Chị Hồng tức đến mức gan đều đau. Tay người đàn ông bụm mặt, đáy mắt hiện lên một tia âm ngoan, chẳng hề để ý nói, “Một đứa ngốc thì có thể bán được bao nhiêu tiền?” “Cút mẹ nó đi! Mày thì biết cái chó gì, lớn lên đẹp, dù có ngốc thì cũng là hàng tốt! Nếu mày còn không trông chừng chúng nó cẩn thận, làm hỏng món hàng của tao, tao sẽ cắt hai…
Chương 411
Thập Niên 80: Em Gái Của Nam Chủ Trong Niên Đại Văn Đã Trở LạiTác giả: Lệnh VụTruyện Điền Văn, Truyện Trọng SinhNăm 1979. Sau khi lập thu, nhiệt độ chênh lệch giữa ngày đêm lên đến 20 độ. Gió bắc thổi tới, cái cửa ở sương phòng bị gió thổi đập qua đập lại. Bên trong cỏ khô nằm hai đứa bé mắt đều nhắm chặt, mặt mũi xanh xao, trong đó bé gái đã bị sốt đến mơ hồ. Trên trán cô bé chảy đầy máu, trong miệng lẩm bẩm không rõ, “Anh! anh trai! ” Cũng không biết qua bao lâu, một người phụ nữ mặc áo bông đi từ bên ngoài vào, sau khi nhìn xem hai đứa bé này, cô ta tức đến mức xoay người cho người đàn ông phía sau một cái tát. “Cái thứ phế vật, trông chừng hai đứa nhỏ thôi mà cũng khiến chúng nó như sắp chết! Mày có biết hai món hàng này có thể bán bao nhiêu tiền không?” Chị Hồng tức đến mức gan đều đau. Tay người đàn ông bụm mặt, đáy mắt hiện lên một tia âm ngoan, chẳng hề để ý nói, “Một đứa ngốc thì có thể bán được bao nhiêu tiền?” “Cút mẹ nó đi! Mày thì biết cái chó gì, lớn lên đẹp, dù có ngốc thì cũng là hàng tốt! Nếu mày còn không trông chừng chúng nó cẩn thận, làm hỏng món hàng của tao, tao sẽ cắt hai… “Hàng chuẩn bị rất đầy đủ, tôi đã bảo người mang tới rồi. Ngày mai cậu có thể xếp lên xe rồi trực tiếp rời đi. Cậu thật sự muốn nhiều xe như vậy à?” Luật Hạo Chi lo lắng Ôn Độ không bán được.Ôn Độ biết để bán chạy những thứ này cần làm gì: “Tôi lấy hàng của cậu, cậu không cần lo tôi sẽ trả hàng.”“Được rồi.”Luật Hạo Chi hỏi Ôn Độ: “Cậu có thứ gì cần tôi mang qua cho chú Ôn không?”“Có, ngày mai nhờ cậu mang qua hộ tôi.”Ôn Độ mang cho Ôn Thiều Ngọc không ít đồ dùng từ quê nhà, đều là đồ cậu đặc biệt mua cho ba cậu ở chợ đồ cổ.“Không vội.” Luật Hạo Chi và Ôn Độ bàn chuyện làm ăn xong, bắt đầu tán gẫu việc nhà, “Chú Ôn đã thi xong trận bán kết, tiến vào trận chung kết. Nửa tháng sau sẽ diễn ra trận chung kết. Nếu cậu về đúng lúc, tôi sẽ dẫn cậu đến hiện trường xem chú ấy.”“Được.”Ôn Độ muốn đích thân nhìn xem ba cậu ở bên kia sống như thế nào.“Chú Ôn ở bên kia bán đồ ăn sáng, làm ăn cũng không tồi, bánh bao của chú ấy rất nổi tiếng. Không ít người nghe danh mà đến. Mỗi ngày đều có người không mua được. Còn có người chịu xếp hàng từ sớm để được ăn bánh bao đó.”Luật Hạo Chi nói không khoa trương chút nào.Hương vị bánh bao của Ôn Thiều Ngọc thật sự không tồi.“Không ngờ ba tôi còn có bản lĩnh này. Vậy xem ra, ba tôi không đói nữa.” Ít nhất hắn có thể nuôi sống bản thân.Cuối cùng Ôn Độ cũng có thể yên tâm.“Tôi còn tưởng rằng cậu sẽ nghĩ biện pháp mua cho Ôn Thiều Ngọc một cửa hàng, để chú ấy mở cửa hàng buôn bán chứ.” Ở phương diện nào đó Luật Hạo Chi vẫn hiểu Ôn Độ.Ôn Độ cũng có tính toán này: “Cậu xem giúp tôi trước, đến lúc đó cho ba tôi một niềm vui bất ngờ.”Cậu không nỡ để ba mình chịu khổ.Ôn Thiều Ngọc có thể làm đến nước này, đã là chuyện ngoài dự kiến của Ôn Độ.Trước đây nhà bọn họ không có điều kiện này thì không tính, hiện giờ có điều kiện mua cửa hàng, sao phải cực nhọc khổ sở đi bày sạp nữa chứ?Không có đạo lý này.“Cậu mua thật à?” Luật Hạo Chi kinh ngạc.“Ước mơ của ba tôi là trở thành ca sĩ. Nhưng làm ca sĩ cũng có lúc ăn bữa nay lo bữa mai. Hơn nữa, ca sĩ kiếm được tiền, không phải cũng là làm ăn sao? Chẳng qua trước khi làm ca sĩ ba tôi đã bắt đầu làm ăn rồi.”“Ừ, có đạo lý.”Luật Hạo Chi giơ ngón tay cái lên cho Ôn Độ.Bên công trình không cần lo lắng nữa.Chợ bán sỉ rau cũng đã đi vào quỹ đạo.Ôn Độ xem sổ sách xong, trong lòng đã hiểu rõ.Về phần nhà máy bên cạnh cũng đã xây xong, chủ yếu để nghiên cứu mũ bảo hiểm, kiểm tra thêm về phương tiện an toàn. Cộng lại, Ôn Độ kiếm được không ít tiền, mà đầu tư cũng không nhỏ.Thiết bị làm mũ bảo hiểm tốn rất nhiều tiền.Tiền vẫn không đủ dùng.Ôn Độ tìm nhà máy điện tử, mua một đống máy ghi âm.Cậu lại mang theo hai xe lớn chứa băng ghi âm, cũng dẫn về một đội công nhân mới.Vài ngày sau.Ôn Độ chuyển hàng vào trong viện của Cửu Gia.Cửu Gia nhìn thấy mấy thứ này, bảo người ta trực tiếp bỏ vào kho hàng phía sau.“Gan thằng nhóc cậu thật sự lớn mà.”Lần đầu tiên Cửu Gia nhìn thấy Ôn Độ đã biết cậu không phải là một nhân vật đơn giản, hiện giờ Ôn Độ bày ra một góc núi băng, cũng đủ để Cửu gia chấn động.Ôn Độ nói: “Về sau những thứ này sẽ càng ngày càng nhiều. Trong tay chú có người, hàng đều ở đây, chú bảo người ta chia ra bán, không đến hai ngày hàng trong tay sẽ không còn nữa. Chú còn nói gan tôi lớn, tôi cảm thấy chú đang keo kiệt thì đúng hơn đó.”
“Hàng chuẩn bị rất đầy đủ, tôi đã bảo người mang tới rồi. Ngày mai cậu có thể xếp lên xe rồi trực tiếp rời đi. Cậu thật sự muốn nhiều xe như vậy à?” Luật Hạo Chi lo lắng Ôn Độ không bán được.
Ôn Độ biết để bán chạy những thứ này cần làm gì: “Tôi lấy hàng của cậu, cậu không cần lo tôi sẽ trả hàng.”
“Được rồi.”
Luật Hạo Chi hỏi Ôn Độ: “Cậu có thứ gì cần tôi mang qua cho chú Ôn không?”
“Có, ngày mai nhờ cậu mang qua hộ tôi.”
Ôn Độ mang cho Ôn Thiều Ngọc không ít đồ dùng từ quê nhà, đều là đồ cậu đặc biệt mua cho ba cậu ở chợ đồ cổ.
“Không vội.” Luật Hạo Chi và Ôn Độ bàn chuyện làm ăn xong, bắt đầu tán gẫu việc nhà, “Chú Ôn đã thi xong trận bán kết, tiến vào trận chung kết. Nửa tháng sau sẽ diễn ra trận chung kết. Nếu cậu về đúng lúc, tôi sẽ dẫn cậu đến hiện trường xem chú ấy.”
“Được.”
Ôn Độ muốn đích thân nhìn xem ba cậu ở bên kia sống như thế nào.
“Chú Ôn ở bên kia bán đồ ăn sáng, làm ăn cũng không tồi, bánh bao của chú ấy rất nổi tiếng. Không ít người nghe danh mà đến. Mỗi ngày đều có người không mua được. Còn có người chịu xếp hàng từ sớm để được ăn bánh bao đó.”
Luật Hạo Chi nói không khoa trương chút nào.
Hương vị bánh bao của Ôn Thiều Ngọc thật sự không tồi.
“Không ngờ ba tôi còn có bản lĩnh này. Vậy xem ra, ba tôi không đói nữa.” Ít nhất hắn có thể nuôi sống bản thân.
Cuối cùng Ôn Độ cũng có thể yên tâm.
“Tôi còn tưởng rằng cậu sẽ nghĩ biện pháp mua cho Ôn Thiều Ngọc một cửa hàng, để chú ấy mở cửa hàng buôn bán chứ.” Ở phương diện nào đó Luật Hạo Chi vẫn hiểu Ôn Độ.
Ôn Độ cũng có tính toán này: “Cậu xem giúp tôi trước, đến lúc đó cho ba tôi một niềm vui bất ngờ.”
Cậu không nỡ để ba mình chịu khổ.
Ôn Thiều Ngọc có thể làm đến nước này, đã là chuyện ngoài dự kiến của Ôn Độ.
Trước đây nhà bọn họ không có điều kiện này thì không tính, hiện giờ có điều kiện mua cửa hàng, sao phải cực nhọc khổ sở đi bày sạp nữa chứ?
Không có đạo lý này.
“Cậu mua thật à?” Luật Hạo Chi kinh ngạc.
“Ước mơ của ba tôi là trở thành ca sĩ. Nhưng làm ca sĩ cũng có lúc ăn bữa nay lo bữa mai. Hơn nữa, ca sĩ kiếm được tiền, không phải cũng là làm ăn sao? Chẳng qua trước khi làm ca sĩ ba tôi đã bắt đầu làm ăn rồi.”
“Ừ, có đạo lý.”
Luật Hạo Chi giơ ngón tay cái lên cho Ôn Độ.
Bên công trình không cần lo lắng nữa.
Chợ bán sỉ rau cũng đã đi vào quỹ đạo.
Ôn Độ xem sổ sách xong, trong lòng đã hiểu rõ.
Về phần nhà máy bên cạnh cũng đã xây xong, chủ yếu để nghiên cứu mũ bảo hiểm, kiểm tra thêm về phương tiện an toàn. Cộng lại, Ôn Độ kiếm được không ít tiền, mà đầu tư cũng không nhỏ.
Thiết bị làm mũ bảo hiểm tốn rất nhiều tiền.
Tiền vẫn không đủ dùng.
Ôn Độ tìm nhà máy điện tử, mua một đống máy ghi âm.
Cậu lại mang theo hai xe lớn chứa băng ghi âm, cũng dẫn về một đội công nhân mới.
Vài ngày sau.
Ôn Độ chuyển hàng vào trong viện của Cửu Gia.
Cửu Gia nhìn thấy mấy thứ này, bảo người ta trực tiếp bỏ vào kho hàng phía sau.
“Gan thằng nhóc cậu thật sự lớn mà.”
Lần đầu tiên Cửu Gia nhìn thấy Ôn Độ đã biết cậu không phải là một nhân vật đơn giản, hiện giờ Ôn Độ bày ra một góc núi băng, cũng đủ để Cửu gia chấn động.
Ôn Độ nói: “Về sau những thứ này sẽ càng ngày càng nhiều. Trong tay chú có người, hàng đều ở đây, chú bảo người ta chia ra bán, không đến hai ngày hàng trong tay sẽ không còn nữa. Chú còn nói gan tôi lớn, tôi cảm thấy chú đang keo kiệt thì đúng hơn đó.”
Thập Niên 80: Em Gái Của Nam Chủ Trong Niên Đại Văn Đã Trở LạiTác giả: Lệnh VụTruyện Điền Văn, Truyện Trọng SinhNăm 1979. Sau khi lập thu, nhiệt độ chênh lệch giữa ngày đêm lên đến 20 độ. Gió bắc thổi tới, cái cửa ở sương phòng bị gió thổi đập qua đập lại. Bên trong cỏ khô nằm hai đứa bé mắt đều nhắm chặt, mặt mũi xanh xao, trong đó bé gái đã bị sốt đến mơ hồ. Trên trán cô bé chảy đầy máu, trong miệng lẩm bẩm không rõ, “Anh! anh trai! ” Cũng không biết qua bao lâu, một người phụ nữ mặc áo bông đi từ bên ngoài vào, sau khi nhìn xem hai đứa bé này, cô ta tức đến mức xoay người cho người đàn ông phía sau một cái tát. “Cái thứ phế vật, trông chừng hai đứa nhỏ thôi mà cũng khiến chúng nó như sắp chết! Mày có biết hai món hàng này có thể bán bao nhiêu tiền không?” Chị Hồng tức đến mức gan đều đau. Tay người đàn ông bụm mặt, đáy mắt hiện lên một tia âm ngoan, chẳng hề để ý nói, “Một đứa ngốc thì có thể bán được bao nhiêu tiền?” “Cút mẹ nó đi! Mày thì biết cái chó gì, lớn lên đẹp, dù có ngốc thì cũng là hàng tốt! Nếu mày còn không trông chừng chúng nó cẩn thận, làm hỏng món hàng của tao, tao sẽ cắt hai… “Hàng chuẩn bị rất đầy đủ, tôi đã bảo người mang tới rồi. Ngày mai cậu có thể xếp lên xe rồi trực tiếp rời đi. Cậu thật sự muốn nhiều xe như vậy à?” Luật Hạo Chi lo lắng Ôn Độ không bán được.Ôn Độ biết để bán chạy những thứ này cần làm gì: “Tôi lấy hàng của cậu, cậu không cần lo tôi sẽ trả hàng.”“Được rồi.”Luật Hạo Chi hỏi Ôn Độ: “Cậu có thứ gì cần tôi mang qua cho chú Ôn không?”“Có, ngày mai nhờ cậu mang qua hộ tôi.”Ôn Độ mang cho Ôn Thiều Ngọc không ít đồ dùng từ quê nhà, đều là đồ cậu đặc biệt mua cho ba cậu ở chợ đồ cổ.“Không vội.” Luật Hạo Chi và Ôn Độ bàn chuyện làm ăn xong, bắt đầu tán gẫu việc nhà, “Chú Ôn đã thi xong trận bán kết, tiến vào trận chung kết. Nửa tháng sau sẽ diễn ra trận chung kết. Nếu cậu về đúng lúc, tôi sẽ dẫn cậu đến hiện trường xem chú ấy.”“Được.”Ôn Độ muốn đích thân nhìn xem ba cậu ở bên kia sống như thế nào.“Chú Ôn ở bên kia bán đồ ăn sáng, làm ăn cũng không tồi, bánh bao của chú ấy rất nổi tiếng. Không ít người nghe danh mà đến. Mỗi ngày đều có người không mua được. Còn có người chịu xếp hàng từ sớm để được ăn bánh bao đó.”Luật Hạo Chi nói không khoa trương chút nào.Hương vị bánh bao của Ôn Thiều Ngọc thật sự không tồi.“Không ngờ ba tôi còn có bản lĩnh này. Vậy xem ra, ba tôi không đói nữa.” Ít nhất hắn có thể nuôi sống bản thân.Cuối cùng Ôn Độ cũng có thể yên tâm.“Tôi còn tưởng rằng cậu sẽ nghĩ biện pháp mua cho Ôn Thiều Ngọc một cửa hàng, để chú ấy mở cửa hàng buôn bán chứ.” Ở phương diện nào đó Luật Hạo Chi vẫn hiểu Ôn Độ.Ôn Độ cũng có tính toán này: “Cậu xem giúp tôi trước, đến lúc đó cho ba tôi một niềm vui bất ngờ.”Cậu không nỡ để ba mình chịu khổ.Ôn Thiều Ngọc có thể làm đến nước này, đã là chuyện ngoài dự kiến của Ôn Độ.Trước đây nhà bọn họ không có điều kiện này thì không tính, hiện giờ có điều kiện mua cửa hàng, sao phải cực nhọc khổ sở đi bày sạp nữa chứ?Không có đạo lý này.“Cậu mua thật à?” Luật Hạo Chi kinh ngạc.“Ước mơ của ba tôi là trở thành ca sĩ. Nhưng làm ca sĩ cũng có lúc ăn bữa nay lo bữa mai. Hơn nữa, ca sĩ kiếm được tiền, không phải cũng là làm ăn sao? Chẳng qua trước khi làm ca sĩ ba tôi đã bắt đầu làm ăn rồi.”“Ừ, có đạo lý.”Luật Hạo Chi giơ ngón tay cái lên cho Ôn Độ.Bên công trình không cần lo lắng nữa.Chợ bán sỉ rau cũng đã đi vào quỹ đạo.Ôn Độ xem sổ sách xong, trong lòng đã hiểu rõ.Về phần nhà máy bên cạnh cũng đã xây xong, chủ yếu để nghiên cứu mũ bảo hiểm, kiểm tra thêm về phương tiện an toàn. Cộng lại, Ôn Độ kiếm được không ít tiền, mà đầu tư cũng không nhỏ.Thiết bị làm mũ bảo hiểm tốn rất nhiều tiền.Tiền vẫn không đủ dùng.Ôn Độ tìm nhà máy điện tử, mua một đống máy ghi âm.Cậu lại mang theo hai xe lớn chứa băng ghi âm, cũng dẫn về một đội công nhân mới.Vài ngày sau.Ôn Độ chuyển hàng vào trong viện của Cửu Gia.Cửu Gia nhìn thấy mấy thứ này, bảo người ta trực tiếp bỏ vào kho hàng phía sau.“Gan thằng nhóc cậu thật sự lớn mà.”Lần đầu tiên Cửu Gia nhìn thấy Ôn Độ đã biết cậu không phải là một nhân vật đơn giản, hiện giờ Ôn Độ bày ra một góc núi băng, cũng đủ để Cửu gia chấn động.Ôn Độ nói: “Về sau những thứ này sẽ càng ngày càng nhiều. Trong tay chú có người, hàng đều ở đây, chú bảo người ta chia ra bán, không đến hai ngày hàng trong tay sẽ không còn nữa. Chú còn nói gan tôi lớn, tôi cảm thấy chú đang keo kiệt thì đúng hơn đó.”