Tác giả:

Năm 1979. Sau khi lập thu, nhiệt độ chênh lệch giữa ngày đêm lên đến 20 độ. Gió bắc thổi tới, cái cửa ở sương phòng bị gió thổi đập qua đập lại. Bên trong cỏ khô nằm hai đứa bé mắt đều nhắm chặt, mặt mũi xanh xao, trong đó bé gái đã bị sốt đến mơ hồ. Trên trán cô bé chảy đầy máu, trong miệng lẩm bẩm không rõ, “Anh! anh trai! ” Cũng không biết qua bao lâu, một người phụ nữ mặc áo bông đi từ bên ngoài vào, sau khi nhìn xem hai đứa bé này, cô ta tức đến mức xoay người cho người đàn ông phía sau một cái tát. “Cái thứ phế vật, trông chừng hai đứa nhỏ thôi mà cũng khiến chúng nó như sắp chết! Mày có biết hai món hàng này có thể bán bao nhiêu tiền không?” Chị Hồng tức đến mức gan đều đau. Tay người đàn ông bụm mặt, đáy mắt hiện lên một tia âm ngoan, chẳng hề để ý nói, “Một đứa ngốc thì có thể bán được bao nhiêu tiền?” “Cút mẹ nó đi! Mày thì biết cái chó gì, lớn lên đẹp, dù có ngốc thì cũng là hàng tốt! Nếu mày còn không trông chừng chúng nó cẩn thận, làm hỏng món hàng của tao, tao sẽ cắt hai…

Chương 414

Thập Niên 80: Em Gái Của Nam Chủ Trong Niên Đại Văn Đã Trở LạiTác giả: Lệnh VụTruyện Điền Văn, Truyện Trọng SinhNăm 1979. Sau khi lập thu, nhiệt độ chênh lệch giữa ngày đêm lên đến 20 độ. Gió bắc thổi tới, cái cửa ở sương phòng bị gió thổi đập qua đập lại. Bên trong cỏ khô nằm hai đứa bé mắt đều nhắm chặt, mặt mũi xanh xao, trong đó bé gái đã bị sốt đến mơ hồ. Trên trán cô bé chảy đầy máu, trong miệng lẩm bẩm không rõ, “Anh! anh trai! ” Cũng không biết qua bao lâu, một người phụ nữ mặc áo bông đi từ bên ngoài vào, sau khi nhìn xem hai đứa bé này, cô ta tức đến mức xoay người cho người đàn ông phía sau một cái tát. “Cái thứ phế vật, trông chừng hai đứa nhỏ thôi mà cũng khiến chúng nó như sắp chết! Mày có biết hai món hàng này có thể bán bao nhiêu tiền không?” Chị Hồng tức đến mức gan đều đau. Tay người đàn ông bụm mặt, đáy mắt hiện lên một tia âm ngoan, chẳng hề để ý nói, “Một đứa ngốc thì có thể bán được bao nhiêu tiền?” “Cút mẹ nó đi! Mày thì biết cái chó gì, lớn lên đẹp, dù có ngốc thì cũng là hàng tốt! Nếu mày còn không trông chừng chúng nó cẩn thận, làm hỏng món hàng của tao, tao sẽ cắt hai… Ôn Minh Huy cảm kích Ôn Độ từ trong nội tâm, cho nên khi Ôn Độ bảo anh ấy uống rượu với Cửu gia, anh ấy lập tức ngồi uống với người ta, nhất định phải cho Cửu gia uống thật tốt.Bữa tiệc kết thúc.Hai mắt Ôn Minh Huy trợn trừng.Ôn Độ cũng không đưa anh ấy trở về, mà bảo người khác cõng Ôn Minh Huy, trực tiếp đến ở trong cửa hàng. Sau khi đưa anh ấy đến căn phòng dành cho nhân viên ở cửa hàng. Những người khác đều trở về sân nhà bọn họ.Ôn Oanh quấn quýt lấy anh trai, anh trai đi đâu cô bé liền theo đó.Ôn Độ không về nhà mà ở lại cửa hàng, Ôn Oanh cũng ở lại đây làm bài tập.“Oanh Oanh, đến đây.”Ôn Độ vẫy tay gọi Ôn Oanh.Ôn Oanh tò mò đi qua, Ôn Độ vén tấm vải vẽ trên tủ lên, bên trong là một cái radio thật to. Ôn Oanh thấy radio thì mắt sáng lên, cô bé vô cùng vui vẻ hỏi: “Anh, cái này có thể nghe ba hát không?”“Có thể.”Ôn Độ mở radio, bên trong đặt một cuộn băng ghi âm.Cậu làm mẫu cho Ôn Oanh một lần, để Ôn Oanh ở bên cạnh học theo: “Biết không?”Ôn Oanh gật đầu: “Biết rồi!”“Những băng ghi âm này là anh trai đặc biệt mua cho em. Bên ngoài không có bán.” Ôn Độ đẩy băng ghi âm trong hộp cho Ôn Oanh.Ôn Oanh phát hiện bên trong còn có sách.Hơn nữa còn là sách tiếng Anh.Cô bé khiếp sợ há to miệng.“Những thứ này không thể lấy ra, biết chưa? Em ở nhà lén nghe nhé.” Ôn Độ cố ý nhờ Luật Hạo Chi lấy sách giáo khoa và băng ghi âm.Công ty chuyên môn chế tác băng ghi âm ở Sở Thành bên kia cũng có băng ghi âm bằng tiếng Anh, đáng tiếc quá khó mua.Hơn nữa còn không mua được sách giáo khoa.Cậu đành phải đi tìm Luật Hạo Chi. những thứ này là Luật Hạo Chi lấy được từ Hương Thành, bắt đầu từ cấp cơ sở nhất, cũng đủ để em gái học trong thời gian ngắn.“Cảm ơn anh trai!”Ánh mắt Ôn Oanh hơi đỏ.Ôn Độ xoa đầu cô bé: “Khóc cái gì? Đây đều là quà anh tặng em. Sau này anh sẽ mua cho em cái tốt hơn, chờ em lớn lên, anh còn đưa em ra nước ngoài du học.”Ôn Oanh không muốn đi.Cô bé không muốn rời khỏi nhà.Nhưng cô bé rất thông minh, sẽ không nói thật với anh trai vào lúc này.Có lẽ sau này, anh trai sẽ luyến tiếc để cô bé đi ra ngoài.“Oanh Oanh, để anh con ngủ đi, con tự qua đây chơi.” Bà Ôn tiễn từng người một, vừa quay vào nhà đã thấy cháu gái đang nói chuyện với cháu trai, vội vàng gọi ra."Da!"Ôn Oanh chạy ra khỏi phòng, nói với bà Ôn: “Bà nội, anh mua băng ghi âm cho con, còn mua cho con một cái radio. Buổi sáng chúng ta cũng có thể nghe radio!”“Tivi không đủ cho con xem à?” Bà Ôn ngoài miệng nói như vậy, nhưng giọng nói cũng không lớn.Ôn Oanh mềm mại nói: “Bà nội, chờ lúc cửa hàng chúng ta mở cửa, bà để TV trong cửa hàng. Đến lúc đó mọi người biết cửa hàng chúng ta có TV màu, ăn cơm là có thể xem, chắc chắn không ít người sẽ đến ăn cơm. Buổi sáng, buổi trưa còn có thể bán sủi cảo và mì sợi.”Bà Ôn dừng bước, quay đầu nhìn cháu gái nhỏ mềm mại, phát hiện cháu gái nhà mình dường như có thiên phú kinh doanh.Ngay cả người ba phế vật của cô bé cũng có thể làm ăn sinh sống tốt ở Hương Thành, dựa vào bán bánh bao lập nghiệp.Cô cháu gái nhỏ này của bà thỉnh thoảng nói năng kinh người, nhưng luôn có thể nghĩ ra ý tưởng tốt.Về phần cháu trai, vậy thì càng không cần phải nói.Người làm ăn giỏi nhất trong gia đình chính là cậu.

Thập Niên 80: Em Gái Của Nam Chủ Trong Niên Đại Văn Đã Trở LạiTác giả: Lệnh VụTruyện Điền Văn, Truyện Trọng SinhNăm 1979. Sau khi lập thu, nhiệt độ chênh lệch giữa ngày đêm lên đến 20 độ. Gió bắc thổi tới, cái cửa ở sương phòng bị gió thổi đập qua đập lại. Bên trong cỏ khô nằm hai đứa bé mắt đều nhắm chặt, mặt mũi xanh xao, trong đó bé gái đã bị sốt đến mơ hồ. Trên trán cô bé chảy đầy máu, trong miệng lẩm bẩm không rõ, “Anh! anh trai! ” Cũng không biết qua bao lâu, một người phụ nữ mặc áo bông đi từ bên ngoài vào, sau khi nhìn xem hai đứa bé này, cô ta tức đến mức xoay người cho người đàn ông phía sau một cái tát. “Cái thứ phế vật, trông chừng hai đứa nhỏ thôi mà cũng khiến chúng nó như sắp chết! Mày có biết hai món hàng này có thể bán bao nhiêu tiền không?” Chị Hồng tức đến mức gan đều đau. Tay người đàn ông bụm mặt, đáy mắt hiện lên một tia âm ngoan, chẳng hề để ý nói, “Một đứa ngốc thì có thể bán được bao nhiêu tiền?” “Cút mẹ nó đi! Mày thì biết cái chó gì, lớn lên đẹp, dù có ngốc thì cũng là hàng tốt! Nếu mày còn không trông chừng chúng nó cẩn thận, làm hỏng món hàng của tao, tao sẽ cắt hai… Ôn Minh Huy cảm kích Ôn Độ từ trong nội tâm, cho nên khi Ôn Độ bảo anh ấy uống rượu với Cửu gia, anh ấy lập tức ngồi uống với người ta, nhất định phải cho Cửu gia uống thật tốt.Bữa tiệc kết thúc.Hai mắt Ôn Minh Huy trợn trừng.Ôn Độ cũng không đưa anh ấy trở về, mà bảo người khác cõng Ôn Minh Huy, trực tiếp đến ở trong cửa hàng. Sau khi đưa anh ấy đến căn phòng dành cho nhân viên ở cửa hàng. Những người khác đều trở về sân nhà bọn họ.Ôn Oanh quấn quýt lấy anh trai, anh trai đi đâu cô bé liền theo đó.Ôn Độ không về nhà mà ở lại cửa hàng, Ôn Oanh cũng ở lại đây làm bài tập.“Oanh Oanh, đến đây.”Ôn Độ vẫy tay gọi Ôn Oanh.Ôn Oanh tò mò đi qua, Ôn Độ vén tấm vải vẽ trên tủ lên, bên trong là một cái radio thật to. Ôn Oanh thấy radio thì mắt sáng lên, cô bé vô cùng vui vẻ hỏi: “Anh, cái này có thể nghe ba hát không?”“Có thể.”Ôn Độ mở radio, bên trong đặt một cuộn băng ghi âm.Cậu làm mẫu cho Ôn Oanh một lần, để Ôn Oanh ở bên cạnh học theo: “Biết không?”Ôn Oanh gật đầu: “Biết rồi!”“Những băng ghi âm này là anh trai đặc biệt mua cho em. Bên ngoài không có bán.” Ôn Độ đẩy băng ghi âm trong hộp cho Ôn Oanh.Ôn Oanh phát hiện bên trong còn có sách.Hơn nữa còn là sách tiếng Anh.Cô bé khiếp sợ há to miệng.“Những thứ này không thể lấy ra, biết chưa? Em ở nhà lén nghe nhé.” Ôn Độ cố ý nhờ Luật Hạo Chi lấy sách giáo khoa và băng ghi âm.Công ty chuyên môn chế tác băng ghi âm ở Sở Thành bên kia cũng có băng ghi âm bằng tiếng Anh, đáng tiếc quá khó mua.Hơn nữa còn không mua được sách giáo khoa.Cậu đành phải đi tìm Luật Hạo Chi. những thứ này là Luật Hạo Chi lấy được từ Hương Thành, bắt đầu từ cấp cơ sở nhất, cũng đủ để em gái học trong thời gian ngắn.“Cảm ơn anh trai!”Ánh mắt Ôn Oanh hơi đỏ.Ôn Độ xoa đầu cô bé: “Khóc cái gì? Đây đều là quà anh tặng em. Sau này anh sẽ mua cho em cái tốt hơn, chờ em lớn lên, anh còn đưa em ra nước ngoài du học.”Ôn Oanh không muốn đi.Cô bé không muốn rời khỏi nhà.Nhưng cô bé rất thông minh, sẽ không nói thật với anh trai vào lúc này.Có lẽ sau này, anh trai sẽ luyến tiếc để cô bé đi ra ngoài.“Oanh Oanh, để anh con ngủ đi, con tự qua đây chơi.” Bà Ôn tiễn từng người một, vừa quay vào nhà đã thấy cháu gái đang nói chuyện với cháu trai, vội vàng gọi ra."Da!"Ôn Oanh chạy ra khỏi phòng, nói với bà Ôn: “Bà nội, anh mua băng ghi âm cho con, còn mua cho con một cái radio. Buổi sáng chúng ta cũng có thể nghe radio!”“Tivi không đủ cho con xem à?” Bà Ôn ngoài miệng nói như vậy, nhưng giọng nói cũng không lớn.Ôn Oanh mềm mại nói: “Bà nội, chờ lúc cửa hàng chúng ta mở cửa, bà để TV trong cửa hàng. Đến lúc đó mọi người biết cửa hàng chúng ta có TV màu, ăn cơm là có thể xem, chắc chắn không ít người sẽ đến ăn cơm. Buổi sáng, buổi trưa còn có thể bán sủi cảo và mì sợi.”Bà Ôn dừng bước, quay đầu nhìn cháu gái nhỏ mềm mại, phát hiện cháu gái nhà mình dường như có thiên phú kinh doanh.Ngay cả người ba phế vật của cô bé cũng có thể làm ăn sinh sống tốt ở Hương Thành, dựa vào bán bánh bao lập nghiệp.Cô cháu gái nhỏ này của bà thỉnh thoảng nói năng kinh người, nhưng luôn có thể nghĩ ra ý tưởng tốt.Về phần cháu trai, vậy thì càng không cần phải nói.Người làm ăn giỏi nhất trong gia đình chính là cậu.

Thập Niên 80: Em Gái Của Nam Chủ Trong Niên Đại Văn Đã Trở LạiTác giả: Lệnh VụTruyện Điền Văn, Truyện Trọng SinhNăm 1979. Sau khi lập thu, nhiệt độ chênh lệch giữa ngày đêm lên đến 20 độ. Gió bắc thổi tới, cái cửa ở sương phòng bị gió thổi đập qua đập lại. Bên trong cỏ khô nằm hai đứa bé mắt đều nhắm chặt, mặt mũi xanh xao, trong đó bé gái đã bị sốt đến mơ hồ. Trên trán cô bé chảy đầy máu, trong miệng lẩm bẩm không rõ, “Anh! anh trai! ” Cũng không biết qua bao lâu, một người phụ nữ mặc áo bông đi từ bên ngoài vào, sau khi nhìn xem hai đứa bé này, cô ta tức đến mức xoay người cho người đàn ông phía sau một cái tát. “Cái thứ phế vật, trông chừng hai đứa nhỏ thôi mà cũng khiến chúng nó như sắp chết! Mày có biết hai món hàng này có thể bán bao nhiêu tiền không?” Chị Hồng tức đến mức gan đều đau. Tay người đàn ông bụm mặt, đáy mắt hiện lên một tia âm ngoan, chẳng hề để ý nói, “Một đứa ngốc thì có thể bán được bao nhiêu tiền?” “Cút mẹ nó đi! Mày thì biết cái chó gì, lớn lên đẹp, dù có ngốc thì cũng là hàng tốt! Nếu mày còn không trông chừng chúng nó cẩn thận, làm hỏng món hàng của tao, tao sẽ cắt hai… Ôn Minh Huy cảm kích Ôn Độ từ trong nội tâm, cho nên khi Ôn Độ bảo anh ấy uống rượu với Cửu gia, anh ấy lập tức ngồi uống với người ta, nhất định phải cho Cửu gia uống thật tốt.Bữa tiệc kết thúc.Hai mắt Ôn Minh Huy trợn trừng.Ôn Độ cũng không đưa anh ấy trở về, mà bảo người khác cõng Ôn Minh Huy, trực tiếp đến ở trong cửa hàng. Sau khi đưa anh ấy đến căn phòng dành cho nhân viên ở cửa hàng. Những người khác đều trở về sân nhà bọn họ.Ôn Oanh quấn quýt lấy anh trai, anh trai đi đâu cô bé liền theo đó.Ôn Độ không về nhà mà ở lại cửa hàng, Ôn Oanh cũng ở lại đây làm bài tập.“Oanh Oanh, đến đây.”Ôn Độ vẫy tay gọi Ôn Oanh.Ôn Oanh tò mò đi qua, Ôn Độ vén tấm vải vẽ trên tủ lên, bên trong là một cái radio thật to. Ôn Oanh thấy radio thì mắt sáng lên, cô bé vô cùng vui vẻ hỏi: “Anh, cái này có thể nghe ba hát không?”“Có thể.”Ôn Độ mở radio, bên trong đặt một cuộn băng ghi âm.Cậu làm mẫu cho Ôn Oanh một lần, để Ôn Oanh ở bên cạnh học theo: “Biết không?”Ôn Oanh gật đầu: “Biết rồi!”“Những băng ghi âm này là anh trai đặc biệt mua cho em. Bên ngoài không có bán.” Ôn Độ đẩy băng ghi âm trong hộp cho Ôn Oanh.Ôn Oanh phát hiện bên trong còn có sách.Hơn nữa còn là sách tiếng Anh.Cô bé khiếp sợ há to miệng.“Những thứ này không thể lấy ra, biết chưa? Em ở nhà lén nghe nhé.” Ôn Độ cố ý nhờ Luật Hạo Chi lấy sách giáo khoa và băng ghi âm.Công ty chuyên môn chế tác băng ghi âm ở Sở Thành bên kia cũng có băng ghi âm bằng tiếng Anh, đáng tiếc quá khó mua.Hơn nữa còn không mua được sách giáo khoa.Cậu đành phải đi tìm Luật Hạo Chi. những thứ này là Luật Hạo Chi lấy được từ Hương Thành, bắt đầu từ cấp cơ sở nhất, cũng đủ để em gái học trong thời gian ngắn.“Cảm ơn anh trai!”Ánh mắt Ôn Oanh hơi đỏ.Ôn Độ xoa đầu cô bé: “Khóc cái gì? Đây đều là quà anh tặng em. Sau này anh sẽ mua cho em cái tốt hơn, chờ em lớn lên, anh còn đưa em ra nước ngoài du học.”Ôn Oanh không muốn đi.Cô bé không muốn rời khỏi nhà.Nhưng cô bé rất thông minh, sẽ không nói thật với anh trai vào lúc này.Có lẽ sau này, anh trai sẽ luyến tiếc để cô bé đi ra ngoài.“Oanh Oanh, để anh con ngủ đi, con tự qua đây chơi.” Bà Ôn tiễn từng người một, vừa quay vào nhà đã thấy cháu gái đang nói chuyện với cháu trai, vội vàng gọi ra."Da!"Ôn Oanh chạy ra khỏi phòng, nói với bà Ôn: “Bà nội, anh mua băng ghi âm cho con, còn mua cho con một cái radio. Buổi sáng chúng ta cũng có thể nghe radio!”“Tivi không đủ cho con xem à?” Bà Ôn ngoài miệng nói như vậy, nhưng giọng nói cũng không lớn.Ôn Oanh mềm mại nói: “Bà nội, chờ lúc cửa hàng chúng ta mở cửa, bà để TV trong cửa hàng. Đến lúc đó mọi người biết cửa hàng chúng ta có TV màu, ăn cơm là có thể xem, chắc chắn không ít người sẽ đến ăn cơm. Buổi sáng, buổi trưa còn có thể bán sủi cảo và mì sợi.”Bà Ôn dừng bước, quay đầu nhìn cháu gái nhỏ mềm mại, phát hiện cháu gái nhà mình dường như có thiên phú kinh doanh.Ngay cả người ba phế vật của cô bé cũng có thể làm ăn sinh sống tốt ở Hương Thành, dựa vào bán bánh bao lập nghiệp.Cô cháu gái nhỏ này của bà thỉnh thoảng nói năng kinh người, nhưng luôn có thể nghĩ ra ý tưởng tốt.Về phần cháu trai, vậy thì càng không cần phải nói.Người làm ăn giỏi nhất trong gia đình chính là cậu.

Chương 414