Tác giả:

Năm 1979. Sau khi lập thu, nhiệt độ chênh lệch giữa ngày đêm lên đến 20 độ. Gió bắc thổi tới, cái cửa ở sương phòng bị gió thổi đập qua đập lại. Bên trong cỏ khô nằm hai đứa bé mắt đều nhắm chặt, mặt mũi xanh xao, trong đó bé gái đã bị sốt đến mơ hồ. Trên trán cô bé chảy đầy máu, trong miệng lẩm bẩm không rõ, “Anh! anh trai! ” Cũng không biết qua bao lâu, một người phụ nữ mặc áo bông đi từ bên ngoài vào, sau khi nhìn xem hai đứa bé này, cô ta tức đến mức xoay người cho người đàn ông phía sau một cái tát. “Cái thứ phế vật, trông chừng hai đứa nhỏ thôi mà cũng khiến chúng nó như sắp chết! Mày có biết hai món hàng này có thể bán bao nhiêu tiền không?” Chị Hồng tức đến mức gan đều đau. Tay người đàn ông bụm mặt, đáy mắt hiện lên một tia âm ngoan, chẳng hề để ý nói, “Một đứa ngốc thì có thể bán được bao nhiêu tiền?” “Cút mẹ nó đi! Mày thì biết cái chó gì, lớn lên đẹp, dù có ngốc thì cũng là hàng tốt! Nếu mày còn không trông chừng chúng nó cẩn thận, làm hỏng món hàng của tao, tao sẽ cắt hai…

Chương 437

Thập Niên 80: Em Gái Của Nam Chủ Trong Niên Đại Văn Đã Trở LạiTác giả: Lệnh VụTruyện Điền Văn, Truyện Trọng SinhNăm 1979. Sau khi lập thu, nhiệt độ chênh lệch giữa ngày đêm lên đến 20 độ. Gió bắc thổi tới, cái cửa ở sương phòng bị gió thổi đập qua đập lại. Bên trong cỏ khô nằm hai đứa bé mắt đều nhắm chặt, mặt mũi xanh xao, trong đó bé gái đã bị sốt đến mơ hồ. Trên trán cô bé chảy đầy máu, trong miệng lẩm bẩm không rõ, “Anh! anh trai! ” Cũng không biết qua bao lâu, một người phụ nữ mặc áo bông đi từ bên ngoài vào, sau khi nhìn xem hai đứa bé này, cô ta tức đến mức xoay người cho người đàn ông phía sau một cái tát. “Cái thứ phế vật, trông chừng hai đứa nhỏ thôi mà cũng khiến chúng nó như sắp chết! Mày có biết hai món hàng này có thể bán bao nhiêu tiền không?” Chị Hồng tức đến mức gan đều đau. Tay người đàn ông bụm mặt, đáy mắt hiện lên một tia âm ngoan, chẳng hề để ý nói, “Một đứa ngốc thì có thể bán được bao nhiêu tiền?” “Cút mẹ nó đi! Mày thì biết cái chó gì, lớn lên đẹp, dù có ngốc thì cũng là hàng tốt! Nếu mày còn không trông chừng chúng nó cẩn thận, làm hỏng món hàng của tao, tao sẽ cắt hai… Trước kia Tư Đồ Quang Diệu muốn gọi bà Ôn là mẹ, chỉ là vì hâm mộ cách ở chung của người nhà họ Ôn.Hiện tại anh ấy đã thật sự coi bà là mẹ!"Me!"“Haizz!” Bà Ôn vui vẻ đáp, “Chuyện không vui trong nhà thì không cần phải nói ra đâu. Dù sao cũng đã qua, không quan trọng. Có vài người ở trong phúc mà không biết phúc, có đứa con trai tốt như vậy mà không biết quý trọng, thế thì đừng trách người ngoài cướp.”“Con cũng không phải thứ tốt lành gì.”“Nói hươu nói vượn.Tư Đồ Quang Diệu rất muốn cười.Thứ anh ấy tiếp nhận không phải sự nghiệp trong nhà, mà là đế chế anh ấy dốc sức từng chút một làm ra.Có thể đi tới hôm nay, hoàn toàn đều dựa vào bản thân anh ấy.Những chị gái anh rể, còn có các em trai em gái của anh ấy đều không phải đèn cạn dầu. Lúc này đây, cũng là những người kia hợp tác để đối phó anh ấy. Những thứ rác rưởi kia đều không làm được trò trống gì.Thậm chí cả đám còn không thể mang họ Tư Đồ.Tư Đồ Quang Diệu nghĩ, đời này chuyện duy nhất mẹ anh ấy làm đúng chính là sống chết không cho bất kỳ con riêng nào mang họ Tư Đồ.Bà ấy đã tạo hoàn cảnh trưởng thành trước cho anh ấy, vì vậy anh ấy mới có cơ hội ở trước mặt ông nội triển lộ tài hoa của mình.Ông nội anh ấy cũng là một ông già khôn ngoan.Sau khi từ bỏ ba anh ấy thì đã toàn tâm toàn ý bồi dưỡng anh ấy.Chi tiếc, người già rồi, lại càng luyến tiếc ủy quyền.Tư Đồ Quang Diệu hiểu.Đồ của Tư Đồ gia anh ấy không muốn, nhưng tuyệt đối sẽ không để cho bất kỳ kẻ nào được tiện nghi.Anh ấy thậm chí còn viết di chúc sớm.Chừng nào anh ấy còn sống, không ai được thừa kế tài sản của anh ấy.“Mẹ, con nói thật.” Tư Đồ Quang Diệu không muốn lừa gạt bà Ôn, anh ấy thật sự không phải người tốt.Bà Ôn không thèm để ý nói: “Mẹ tin tưởng con là người tốt, những người đối nghịch với con chắc chắn đều không phải thứ tốt lành gì.”Cuối cùng Tư Đồ Quang Diệu cũng hiểu vì sao trên người Ôn Thiều Ngọc lại có thứ gì đó hấp dẫn mình.Vì sao lúc anh ấy nhìn thấy bà Ôn và Ôn Thiều Ngọc ở chung, lại muốn chen vào giữa hai người, tranh thủ sự chú ý của bà Ôn?Bởi vì anh ấy thật sự rất muốn có loại cảm giác được thiên vị mà không cần bất cứ lý do gì!“Mẹ!”Bà Ôn vỗ vỗ vai anh ấy: “Cơ thể con còn chưa khỏe, nằm nghỉ ngơi cho tốt. Tối nay mẹ tự mình xuống bếp, làm chút đồ ăn sở trường cho con nếm thử.”“Được!”“Bên này không hạn chế mua đồ, muốn mua cái gì cũng có. Chúng ta ăn nhiều một chút.” Bà Ôn còn không quên Gọt hai anh em Luật Hạo Chi và Luật Cảnh Chi, “Hai đứa hôm nay cũng ăn ở đây, đừng đi nữa, biết không?”“Vâng ạ!”Dường như Luật Cảnh Chi cố ý, lớn tiếng trả lời một chữ vâng.ngoài di dao đua, bà cần điCậu bé còn đứng dậy đi theo sau bà Ôn, giọng non nớt, trầm ổn mở miệng: “Bà nội, nguyên liệu nấu ăn bà không cần quan tâm đâu ạ, bà cần gì cứ nói với cháu. Bây giờ cháu trực tiếp bảo người đưa tới. Bên ngoài quá nóng, nếu bà ra còn được, nhưng ra ngoài mua thức ăn thì thôi. Nóng như vậy bà chắc chắn không chịu nổi đâu.” Tư Đồ Quang Diệu: “...”Luật Hạo Chi: “...”Ôn Thiều Ngọc: “...”Ôn Độ: “...”Ôn Oanh: mắt lấp lánh.Chi Chi thật sự quá tốt, cậu ấy rất thương bà nội nha!Quả nhiên cô bé thích Chi Chi nhất!Chi Chi chính là tiểu thiên sứ mà chị gái nhỏ nói.Là tiểu thiên sứ trời cao phái đến cứu cô bé.

Thập Niên 80: Em Gái Của Nam Chủ Trong Niên Đại Văn Đã Trở LạiTác giả: Lệnh VụTruyện Điền Văn, Truyện Trọng SinhNăm 1979. Sau khi lập thu, nhiệt độ chênh lệch giữa ngày đêm lên đến 20 độ. Gió bắc thổi tới, cái cửa ở sương phòng bị gió thổi đập qua đập lại. Bên trong cỏ khô nằm hai đứa bé mắt đều nhắm chặt, mặt mũi xanh xao, trong đó bé gái đã bị sốt đến mơ hồ. Trên trán cô bé chảy đầy máu, trong miệng lẩm bẩm không rõ, “Anh! anh trai! ” Cũng không biết qua bao lâu, một người phụ nữ mặc áo bông đi từ bên ngoài vào, sau khi nhìn xem hai đứa bé này, cô ta tức đến mức xoay người cho người đàn ông phía sau một cái tát. “Cái thứ phế vật, trông chừng hai đứa nhỏ thôi mà cũng khiến chúng nó như sắp chết! Mày có biết hai món hàng này có thể bán bao nhiêu tiền không?” Chị Hồng tức đến mức gan đều đau. Tay người đàn ông bụm mặt, đáy mắt hiện lên một tia âm ngoan, chẳng hề để ý nói, “Một đứa ngốc thì có thể bán được bao nhiêu tiền?” “Cút mẹ nó đi! Mày thì biết cái chó gì, lớn lên đẹp, dù có ngốc thì cũng là hàng tốt! Nếu mày còn không trông chừng chúng nó cẩn thận, làm hỏng món hàng của tao, tao sẽ cắt hai… Trước kia Tư Đồ Quang Diệu muốn gọi bà Ôn là mẹ, chỉ là vì hâm mộ cách ở chung của người nhà họ Ôn.Hiện tại anh ấy đã thật sự coi bà là mẹ!"Me!"“Haizz!” Bà Ôn vui vẻ đáp, “Chuyện không vui trong nhà thì không cần phải nói ra đâu. Dù sao cũng đã qua, không quan trọng. Có vài người ở trong phúc mà không biết phúc, có đứa con trai tốt như vậy mà không biết quý trọng, thế thì đừng trách người ngoài cướp.”“Con cũng không phải thứ tốt lành gì.”“Nói hươu nói vượn.Tư Đồ Quang Diệu rất muốn cười.Thứ anh ấy tiếp nhận không phải sự nghiệp trong nhà, mà là đế chế anh ấy dốc sức từng chút một làm ra.Có thể đi tới hôm nay, hoàn toàn đều dựa vào bản thân anh ấy.Những chị gái anh rể, còn có các em trai em gái của anh ấy đều không phải đèn cạn dầu. Lúc này đây, cũng là những người kia hợp tác để đối phó anh ấy. Những thứ rác rưởi kia đều không làm được trò trống gì.Thậm chí cả đám còn không thể mang họ Tư Đồ.Tư Đồ Quang Diệu nghĩ, đời này chuyện duy nhất mẹ anh ấy làm đúng chính là sống chết không cho bất kỳ con riêng nào mang họ Tư Đồ.Bà ấy đã tạo hoàn cảnh trưởng thành trước cho anh ấy, vì vậy anh ấy mới có cơ hội ở trước mặt ông nội triển lộ tài hoa của mình.Ông nội anh ấy cũng là một ông già khôn ngoan.Sau khi từ bỏ ba anh ấy thì đã toàn tâm toàn ý bồi dưỡng anh ấy.Chi tiếc, người già rồi, lại càng luyến tiếc ủy quyền.Tư Đồ Quang Diệu hiểu.Đồ của Tư Đồ gia anh ấy không muốn, nhưng tuyệt đối sẽ không để cho bất kỳ kẻ nào được tiện nghi.Anh ấy thậm chí còn viết di chúc sớm.Chừng nào anh ấy còn sống, không ai được thừa kế tài sản của anh ấy.“Mẹ, con nói thật.” Tư Đồ Quang Diệu không muốn lừa gạt bà Ôn, anh ấy thật sự không phải người tốt.Bà Ôn không thèm để ý nói: “Mẹ tin tưởng con là người tốt, những người đối nghịch với con chắc chắn đều không phải thứ tốt lành gì.”Cuối cùng Tư Đồ Quang Diệu cũng hiểu vì sao trên người Ôn Thiều Ngọc lại có thứ gì đó hấp dẫn mình.Vì sao lúc anh ấy nhìn thấy bà Ôn và Ôn Thiều Ngọc ở chung, lại muốn chen vào giữa hai người, tranh thủ sự chú ý của bà Ôn?Bởi vì anh ấy thật sự rất muốn có loại cảm giác được thiên vị mà không cần bất cứ lý do gì!“Mẹ!”Bà Ôn vỗ vỗ vai anh ấy: “Cơ thể con còn chưa khỏe, nằm nghỉ ngơi cho tốt. Tối nay mẹ tự mình xuống bếp, làm chút đồ ăn sở trường cho con nếm thử.”“Được!”“Bên này không hạn chế mua đồ, muốn mua cái gì cũng có. Chúng ta ăn nhiều một chút.” Bà Ôn còn không quên Gọt hai anh em Luật Hạo Chi và Luật Cảnh Chi, “Hai đứa hôm nay cũng ăn ở đây, đừng đi nữa, biết không?”“Vâng ạ!”Dường như Luật Cảnh Chi cố ý, lớn tiếng trả lời một chữ vâng.ngoài di dao đua, bà cần điCậu bé còn đứng dậy đi theo sau bà Ôn, giọng non nớt, trầm ổn mở miệng: “Bà nội, nguyên liệu nấu ăn bà không cần quan tâm đâu ạ, bà cần gì cứ nói với cháu. Bây giờ cháu trực tiếp bảo người đưa tới. Bên ngoài quá nóng, nếu bà ra còn được, nhưng ra ngoài mua thức ăn thì thôi. Nóng như vậy bà chắc chắn không chịu nổi đâu.” Tư Đồ Quang Diệu: “...”Luật Hạo Chi: “...”Ôn Thiều Ngọc: “...”Ôn Độ: “...”Ôn Oanh: mắt lấp lánh.Chi Chi thật sự quá tốt, cậu ấy rất thương bà nội nha!Quả nhiên cô bé thích Chi Chi nhất!Chi Chi chính là tiểu thiên sứ mà chị gái nhỏ nói.Là tiểu thiên sứ trời cao phái đến cứu cô bé.

Thập Niên 80: Em Gái Của Nam Chủ Trong Niên Đại Văn Đã Trở LạiTác giả: Lệnh VụTruyện Điền Văn, Truyện Trọng SinhNăm 1979. Sau khi lập thu, nhiệt độ chênh lệch giữa ngày đêm lên đến 20 độ. Gió bắc thổi tới, cái cửa ở sương phòng bị gió thổi đập qua đập lại. Bên trong cỏ khô nằm hai đứa bé mắt đều nhắm chặt, mặt mũi xanh xao, trong đó bé gái đã bị sốt đến mơ hồ. Trên trán cô bé chảy đầy máu, trong miệng lẩm bẩm không rõ, “Anh! anh trai! ” Cũng không biết qua bao lâu, một người phụ nữ mặc áo bông đi từ bên ngoài vào, sau khi nhìn xem hai đứa bé này, cô ta tức đến mức xoay người cho người đàn ông phía sau một cái tát. “Cái thứ phế vật, trông chừng hai đứa nhỏ thôi mà cũng khiến chúng nó như sắp chết! Mày có biết hai món hàng này có thể bán bao nhiêu tiền không?” Chị Hồng tức đến mức gan đều đau. Tay người đàn ông bụm mặt, đáy mắt hiện lên một tia âm ngoan, chẳng hề để ý nói, “Một đứa ngốc thì có thể bán được bao nhiêu tiền?” “Cút mẹ nó đi! Mày thì biết cái chó gì, lớn lên đẹp, dù có ngốc thì cũng là hàng tốt! Nếu mày còn không trông chừng chúng nó cẩn thận, làm hỏng món hàng của tao, tao sẽ cắt hai… Trước kia Tư Đồ Quang Diệu muốn gọi bà Ôn là mẹ, chỉ là vì hâm mộ cách ở chung của người nhà họ Ôn.Hiện tại anh ấy đã thật sự coi bà là mẹ!"Me!"“Haizz!” Bà Ôn vui vẻ đáp, “Chuyện không vui trong nhà thì không cần phải nói ra đâu. Dù sao cũng đã qua, không quan trọng. Có vài người ở trong phúc mà không biết phúc, có đứa con trai tốt như vậy mà không biết quý trọng, thế thì đừng trách người ngoài cướp.”“Con cũng không phải thứ tốt lành gì.”“Nói hươu nói vượn.Tư Đồ Quang Diệu rất muốn cười.Thứ anh ấy tiếp nhận không phải sự nghiệp trong nhà, mà là đế chế anh ấy dốc sức từng chút một làm ra.Có thể đi tới hôm nay, hoàn toàn đều dựa vào bản thân anh ấy.Những chị gái anh rể, còn có các em trai em gái của anh ấy đều không phải đèn cạn dầu. Lúc này đây, cũng là những người kia hợp tác để đối phó anh ấy. Những thứ rác rưởi kia đều không làm được trò trống gì.Thậm chí cả đám còn không thể mang họ Tư Đồ.Tư Đồ Quang Diệu nghĩ, đời này chuyện duy nhất mẹ anh ấy làm đúng chính là sống chết không cho bất kỳ con riêng nào mang họ Tư Đồ.Bà ấy đã tạo hoàn cảnh trưởng thành trước cho anh ấy, vì vậy anh ấy mới có cơ hội ở trước mặt ông nội triển lộ tài hoa của mình.Ông nội anh ấy cũng là một ông già khôn ngoan.Sau khi từ bỏ ba anh ấy thì đã toàn tâm toàn ý bồi dưỡng anh ấy.Chi tiếc, người già rồi, lại càng luyến tiếc ủy quyền.Tư Đồ Quang Diệu hiểu.Đồ của Tư Đồ gia anh ấy không muốn, nhưng tuyệt đối sẽ không để cho bất kỳ kẻ nào được tiện nghi.Anh ấy thậm chí còn viết di chúc sớm.Chừng nào anh ấy còn sống, không ai được thừa kế tài sản của anh ấy.“Mẹ, con nói thật.” Tư Đồ Quang Diệu không muốn lừa gạt bà Ôn, anh ấy thật sự không phải người tốt.Bà Ôn không thèm để ý nói: “Mẹ tin tưởng con là người tốt, những người đối nghịch với con chắc chắn đều không phải thứ tốt lành gì.”Cuối cùng Tư Đồ Quang Diệu cũng hiểu vì sao trên người Ôn Thiều Ngọc lại có thứ gì đó hấp dẫn mình.Vì sao lúc anh ấy nhìn thấy bà Ôn và Ôn Thiều Ngọc ở chung, lại muốn chen vào giữa hai người, tranh thủ sự chú ý của bà Ôn?Bởi vì anh ấy thật sự rất muốn có loại cảm giác được thiên vị mà không cần bất cứ lý do gì!“Mẹ!”Bà Ôn vỗ vỗ vai anh ấy: “Cơ thể con còn chưa khỏe, nằm nghỉ ngơi cho tốt. Tối nay mẹ tự mình xuống bếp, làm chút đồ ăn sở trường cho con nếm thử.”“Được!”“Bên này không hạn chế mua đồ, muốn mua cái gì cũng có. Chúng ta ăn nhiều một chút.” Bà Ôn còn không quên Gọt hai anh em Luật Hạo Chi và Luật Cảnh Chi, “Hai đứa hôm nay cũng ăn ở đây, đừng đi nữa, biết không?”“Vâng ạ!”Dường như Luật Cảnh Chi cố ý, lớn tiếng trả lời một chữ vâng.ngoài di dao đua, bà cần điCậu bé còn đứng dậy đi theo sau bà Ôn, giọng non nớt, trầm ổn mở miệng: “Bà nội, nguyên liệu nấu ăn bà không cần quan tâm đâu ạ, bà cần gì cứ nói với cháu. Bây giờ cháu trực tiếp bảo người đưa tới. Bên ngoài quá nóng, nếu bà ra còn được, nhưng ra ngoài mua thức ăn thì thôi. Nóng như vậy bà chắc chắn không chịu nổi đâu.” Tư Đồ Quang Diệu: “...”Luật Hạo Chi: “...”Ôn Thiều Ngọc: “...”Ôn Độ: “...”Ôn Oanh: mắt lấp lánh.Chi Chi thật sự quá tốt, cậu ấy rất thương bà nội nha!Quả nhiên cô bé thích Chi Chi nhất!Chi Chi chính là tiểu thiên sứ mà chị gái nhỏ nói.Là tiểu thiên sứ trời cao phái đến cứu cô bé.

Chương 437