Tác giả:

Năm 1979. Sau khi lập thu, nhiệt độ chênh lệch giữa ngày đêm lên đến 20 độ. Gió bắc thổi tới, cái cửa ở sương phòng bị gió thổi đập qua đập lại. Bên trong cỏ khô nằm hai đứa bé mắt đều nhắm chặt, mặt mũi xanh xao, trong đó bé gái đã bị sốt đến mơ hồ. Trên trán cô bé chảy đầy máu, trong miệng lẩm bẩm không rõ, “Anh! anh trai! ” Cũng không biết qua bao lâu, một người phụ nữ mặc áo bông đi từ bên ngoài vào, sau khi nhìn xem hai đứa bé này, cô ta tức đến mức xoay người cho người đàn ông phía sau một cái tát. “Cái thứ phế vật, trông chừng hai đứa nhỏ thôi mà cũng khiến chúng nó như sắp chết! Mày có biết hai món hàng này có thể bán bao nhiêu tiền không?” Chị Hồng tức đến mức gan đều đau. Tay người đàn ông bụm mặt, đáy mắt hiện lên một tia âm ngoan, chẳng hề để ý nói, “Một đứa ngốc thì có thể bán được bao nhiêu tiền?” “Cút mẹ nó đi! Mày thì biết cái chó gì, lớn lên đẹp, dù có ngốc thì cũng là hàng tốt! Nếu mày còn không trông chừng chúng nó cẩn thận, làm hỏng món hàng của tao, tao sẽ cắt hai…

Chương 447

Thập Niên 80: Em Gái Của Nam Chủ Trong Niên Đại Văn Đã Trở LạiTác giả: Lệnh VụTruyện Điền Văn, Truyện Trọng SinhNăm 1979. Sau khi lập thu, nhiệt độ chênh lệch giữa ngày đêm lên đến 20 độ. Gió bắc thổi tới, cái cửa ở sương phòng bị gió thổi đập qua đập lại. Bên trong cỏ khô nằm hai đứa bé mắt đều nhắm chặt, mặt mũi xanh xao, trong đó bé gái đã bị sốt đến mơ hồ. Trên trán cô bé chảy đầy máu, trong miệng lẩm bẩm không rõ, “Anh! anh trai! ” Cũng không biết qua bao lâu, một người phụ nữ mặc áo bông đi từ bên ngoài vào, sau khi nhìn xem hai đứa bé này, cô ta tức đến mức xoay người cho người đàn ông phía sau một cái tát. “Cái thứ phế vật, trông chừng hai đứa nhỏ thôi mà cũng khiến chúng nó như sắp chết! Mày có biết hai món hàng này có thể bán bao nhiêu tiền không?” Chị Hồng tức đến mức gan đều đau. Tay người đàn ông bụm mặt, đáy mắt hiện lên một tia âm ngoan, chẳng hề để ý nói, “Một đứa ngốc thì có thể bán được bao nhiêu tiền?” “Cút mẹ nó đi! Mày thì biết cái chó gì, lớn lên đẹp, dù có ngốc thì cũng là hàng tốt! Nếu mày còn không trông chừng chúng nó cẩn thận, làm hỏng món hàng của tao, tao sẽ cắt hai… Không ngờ rằng chỉ trong nháy mắt đã trôi qua nhiều năm như vậy.Hiện tại cô ta sống rất hạnh phúc, còn có một đứa con trai đáng yêu, ngoan ngoãn, hiểu chuyện.Cô ta không muốn nghĩ lại những chuyện đã xảy ra ở nông trường Hồng Tinh.Đối với cô ta, nông trường Hồng Tinh như một cơn ác mộng.Nhưng bây giờ, có người lại lấy nó ra nói trên mặt bàn.Trong lòng Nhiễm Tú Trân ngoại trừ cảm giác chán ghét ra thì chỉ nghĩ đến việc chạy trốn.Cô ta không muốn có bất kỳ liên hệ nào với nông trường Hồng Tinh nữa.“Nếu con của chúng ta có được mối quan hệ như vậy thì tốt biết mấy.”Gương mặt Nhiễm Hiểu Trân trong nháy mắt trắng bệch.Chồng cô ta quan tâm hỏi: “Em làm sao vậy? Nhìn sắc mặt em có vẻ không được tốt lắm.”“Em có chút không thoải mái, chúng ta đi về thôi.” Nhiễm Tú Trân kéo cánh tay chồng, vội vã bước nhanh về phíatrước.Ôn Độ ngồi trong xe nhìn thấy vẻ mặt lo lắng và bất an của người phụ nữ, trong mắt tràn đầy sự lạnh lùng.Người phụ nữ đó càng không muốn gặp cậu, cậu càng muốn xuất hiện trước mặt cô ta.Ha, hù chết cô ta.Trong khoảnh khắc này, Ôn Độ trở nên vô cùng trẻ con.“Có phải cậu có chuyện gì không?” Luật Hạo Chi vẫn rất nhạy cảm.Xe đã bắt đầu chạy trên đường.Vừa lúc đi ngang qua Nhiễm Tú Trân và chồng của cô ta.Nhiễm Tú Trân theo bản năng nhìn vào trong xe, vô tình đối diện với đôi mắt lạnh như băng của Ôn Độ.Cô ta không tự chủ rùng mình một cái.Cô ta biết đứa trẻ đã nhận ra mình.“Cũng không phải chuyện gì lớn, chỉ là gặp một người trông rất giống người đã chết nên không kìm được mà nhìn thêm vài lần.” Ôn Độ dựa lưng vào ghế, dáng vẻ lười biếng nhưng toàn thân lại toát ra vẻ lạnh lẽo không thể xuyên thủng.“Thật sao?”Nhưng Luật Hạo Chi lại cảm thấy không đúng cho lắm.Ôn Độ thản nhiên nhíu mày: “Tôi lừa cậu làm gì?”“Tôi chỉ quan tâm cậu thôi, dù sao cậu cũng là đối tác của tôi, nếu như bên cậu xảy ra vấn đề, bên tôi cũng cần có biện pháp phòng ngừa khẩn cấp.”Luật Hạo Chi dự định đi chinh chiến thị trường nội địa.Cậu ấy vẫn còn trẻ.Luật Hạo Chi chưa từng nói với ai, cậu ấy có giác quan thứ sáu rất thần kỳ. Bất kể là làm ăn hay làm việc khác, chỉ cần việc đó mang lại cho cậu ấy cảm giác không tốt, dù lợi nhuận có lớn đến đâu, cậu ấy cũng sẽ không tham gia.Lần đầu tiên cậu ấy gặp Ôn Độ, là nể mặt em trai mới ra tay giúp cậu.Nhưng sau này mỗi lần Ôn Độ tìm cậu ấy để hợp tác, cảm giác của cậu ấy luôn mách bảo rằng cậu ấy nhất định phải đồng ý.Lô hàng da đầu tiên, Luật Hạo Chi sai người làm thành túi da cao cấp và áo da cao cấp.Cậu ấy đều không lấy đến Hương Thành, mà trực tiếp gửi chúng đến bên kia bờ đại dương.Giá của những sản phẩm đó đã tăng lên gấp 100 lần.Vì vậy mà Luật Hạo Chi cũng kiếm lời được một số tiền lớn.Tiếp theo Ôn Độ cung cấp lông cừu, còn có da khác. Cậu ấy dùng để làm giày da cho phụ nữ, lượng tiêu thụ lại vượt ngưỡng dự tính lần nữa.Lượng tiêu thụ cao đồng nghĩa với việc kiếm được nhiều tiền.Nhưng lượng tiêu thụ nhiều kết hợp với giá cả đắt đỏ có nghĩa là cậu ấy đã nắm trong tay một quả trứng vàng.“Xem ra cậu đang có thứ phải cầu xin tôi.” Ôn Độ thờ ơ nhìn qua.Trong lòng Luật Hạo Chi xì một tiếng, người này thật đúng là nhạy cảm.“Tôi không có ý định nâng giá hàng, nhưng giá cả cậu đưa ra vẫn phải cao hơn một chút.” Ôn Độ đã chia sẻ phần kinh doanh của mình, bản thân cậu cũng phải được nhận một phần hoa hồng.

Thập Niên 80: Em Gái Của Nam Chủ Trong Niên Đại Văn Đã Trở LạiTác giả: Lệnh VụTruyện Điền Văn, Truyện Trọng SinhNăm 1979. Sau khi lập thu, nhiệt độ chênh lệch giữa ngày đêm lên đến 20 độ. Gió bắc thổi tới, cái cửa ở sương phòng bị gió thổi đập qua đập lại. Bên trong cỏ khô nằm hai đứa bé mắt đều nhắm chặt, mặt mũi xanh xao, trong đó bé gái đã bị sốt đến mơ hồ. Trên trán cô bé chảy đầy máu, trong miệng lẩm bẩm không rõ, “Anh! anh trai! ” Cũng không biết qua bao lâu, một người phụ nữ mặc áo bông đi từ bên ngoài vào, sau khi nhìn xem hai đứa bé này, cô ta tức đến mức xoay người cho người đàn ông phía sau một cái tát. “Cái thứ phế vật, trông chừng hai đứa nhỏ thôi mà cũng khiến chúng nó như sắp chết! Mày có biết hai món hàng này có thể bán bao nhiêu tiền không?” Chị Hồng tức đến mức gan đều đau. Tay người đàn ông bụm mặt, đáy mắt hiện lên một tia âm ngoan, chẳng hề để ý nói, “Một đứa ngốc thì có thể bán được bao nhiêu tiền?” “Cút mẹ nó đi! Mày thì biết cái chó gì, lớn lên đẹp, dù có ngốc thì cũng là hàng tốt! Nếu mày còn không trông chừng chúng nó cẩn thận, làm hỏng món hàng của tao, tao sẽ cắt hai… Không ngờ rằng chỉ trong nháy mắt đã trôi qua nhiều năm như vậy.Hiện tại cô ta sống rất hạnh phúc, còn có một đứa con trai đáng yêu, ngoan ngoãn, hiểu chuyện.Cô ta không muốn nghĩ lại những chuyện đã xảy ra ở nông trường Hồng Tinh.Đối với cô ta, nông trường Hồng Tinh như một cơn ác mộng.Nhưng bây giờ, có người lại lấy nó ra nói trên mặt bàn.Trong lòng Nhiễm Tú Trân ngoại trừ cảm giác chán ghét ra thì chỉ nghĩ đến việc chạy trốn.Cô ta không muốn có bất kỳ liên hệ nào với nông trường Hồng Tinh nữa.“Nếu con của chúng ta có được mối quan hệ như vậy thì tốt biết mấy.”Gương mặt Nhiễm Hiểu Trân trong nháy mắt trắng bệch.Chồng cô ta quan tâm hỏi: “Em làm sao vậy? Nhìn sắc mặt em có vẻ không được tốt lắm.”“Em có chút không thoải mái, chúng ta đi về thôi.” Nhiễm Tú Trân kéo cánh tay chồng, vội vã bước nhanh về phíatrước.Ôn Độ ngồi trong xe nhìn thấy vẻ mặt lo lắng và bất an của người phụ nữ, trong mắt tràn đầy sự lạnh lùng.Người phụ nữ đó càng không muốn gặp cậu, cậu càng muốn xuất hiện trước mặt cô ta.Ha, hù chết cô ta.Trong khoảnh khắc này, Ôn Độ trở nên vô cùng trẻ con.“Có phải cậu có chuyện gì không?” Luật Hạo Chi vẫn rất nhạy cảm.Xe đã bắt đầu chạy trên đường.Vừa lúc đi ngang qua Nhiễm Tú Trân và chồng của cô ta.Nhiễm Tú Trân theo bản năng nhìn vào trong xe, vô tình đối diện với đôi mắt lạnh như băng của Ôn Độ.Cô ta không tự chủ rùng mình một cái.Cô ta biết đứa trẻ đã nhận ra mình.“Cũng không phải chuyện gì lớn, chỉ là gặp một người trông rất giống người đã chết nên không kìm được mà nhìn thêm vài lần.” Ôn Độ dựa lưng vào ghế, dáng vẻ lười biếng nhưng toàn thân lại toát ra vẻ lạnh lẽo không thể xuyên thủng.“Thật sao?”Nhưng Luật Hạo Chi lại cảm thấy không đúng cho lắm.Ôn Độ thản nhiên nhíu mày: “Tôi lừa cậu làm gì?”“Tôi chỉ quan tâm cậu thôi, dù sao cậu cũng là đối tác của tôi, nếu như bên cậu xảy ra vấn đề, bên tôi cũng cần có biện pháp phòng ngừa khẩn cấp.”Luật Hạo Chi dự định đi chinh chiến thị trường nội địa.Cậu ấy vẫn còn trẻ.Luật Hạo Chi chưa từng nói với ai, cậu ấy có giác quan thứ sáu rất thần kỳ. Bất kể là làm ăn hay làm việc khác, chỉ cần việc đó mang lại cho cậu ấy cảm giác không tốt, dù lợi nhuận có lớn đến đâu, cậu ấy cũng sẽ không tham gia.Lần đầu tiên cậu ấy gặp Ôn Độ, là nể mặt em trai mới ra tay giúp cậu.Nhưng sau này mỗi lần Ôn Độ tìm cậu ấy để hợp tác, cảm giác của cậu ấy luôn mách bảo rằng cậu ấy nhất định phải đồng ý.Lô hàng da đầu tiên, Luật Hạo Chi sai người làm thành túi da cao cấp và áo da cao cấp.Cậu ấy đều không lấy đến Hương Thành, mà trực tiếp gửi chúng đến bên kia bờ đại dương.Giá của những sản phẩm đó đã tăng lên gấp 100 lần.Vì vậy mà Luật Hạo Chi cũng kiếm lời được một số tiền lớn.Tiếp theo Ôn Độ cung cấp lông cừu, còn có da khác. Cậu ấy dùng để làm giày da cho phụ nữ, lượng tiêu thụ lại vượt ngưỡng dự tính lần nữa.Lượng tiêu thụ cao đồng nghĩa với việc kiếm được nhiều tiền.Nhưng lượng tiêu thụ nhiều kết hợp với giá cả đắt đỏ có nghĩa là cậu ấy đã nắm trong tay một quả trứng vàng.“Xem ra cậu đang có thứ phải cầu xin tôi.” Ôn Độ thờ ơ nhìn qua.Trong lòng Luật Hạo Chi xì một tiếng, người này thật đúng là nhạy cảm.“Tôi không có ý định nâng giá hàng, nhưng giá cả cậu đưa ra vẫn phải cao hơn một chút.” Ôn Độ đã chia sẻ phần kinh doanh của mình, bản thân cậu cũng phải được nhận một phần hoa hồng.

Thập Niên 80: Em Gái Của Nam Chủ Trong Niên Đại Văn Đã Trở LạiTác giả: Lệnh VụTruyện Điền Văn, Truyện Trọng SinhNăm 1979. Sau khi lập thu, nhiệt độ chênh lệch giữa ngày đêm lên đến 20 độ. Gió bắc thổi tới, cái cửa ở sương phòng bị gió thổi đập qua đập lại. Bên trong cỏ khô nằm hai đứa bé mắt đều nhắm chặt, mặt mũi xanh xao, trong đó bé gái đã bị sốt đến mơ hồ. Trên trán cô bé chảy đầy máu, trong miệng lẩm bẩm không rõ, “Anh! anh trai! ” Cũng không biết qua bao lâu, một người phụ nữ mặc áo bông đi từ bên ngoài vào, sau khi nhìn xem hai đứa bé này, cô ta tức đến mức xoay người cho người đàn ông phía sau một cái tát. “Cái thứ phế vật, trông chừng hai đứa nhỏ thôi mà cũng khiến chúng nó như sắp chết! Mày có biết hai món hàng này có thể bán bao nhiêu tiền không?” Chị Hồng tức đến mức gan đều đau. Tay người đàn ông bụm mặt, đáy mắt hiện lên một tia âm ngoan, chẳng hề để ý nói, “Một đứa ngốc thì có thể bán được bao nhiêu tiền?” “Cút mẹ nó đi! Mày thì biết cái chó gì, lớn lên đẹp, dù có ngốc thì cũng là hàng tốt! Nếu mày còn không trông chừng chúng nó cẩn thận, làm hỏng món hàng của tao, tao sẽ cắt hai… Không ngờ rằng chỉ trong nháy mắt đã trôi qua nhiều năm như vậy.Hiện tại cô ta sống rất hạnh phúc, còn có một đứa con trai đáng yêu, ngoan ngoãn, hiểu chuyện.Cô ta không muốn nghĩ lại những chuyện đã xảy ra ở nông trường Hồng Tinh.Đối với cô ta, nông trường Hồng Tinh như một cơn ác mộng.Nhưng bây giờ, có người lại lấy nó ra nói trên mặt bàn.Trong lòng Nhiễm Tú Trân ngoại trừ cảm giác chán ghét ra thì chỉ nghĩ đến việc chạy trốn.Cô ta không muốn có bất kỳ liên hệ nào với nông trường Hồng Tinh nữa.“Nếu con của chúng ta có được mối quan hệ như vậy thì tốt biết mấy.”Gương mặt Nhiễm Hiểu Trân trong nháy mắt trắng bệch.Chồng cô ta quan tâm hỏi: “Em làm sao vậy? Nhìn sắc mặt em có vẻ không được tốt lắm.”“Em có chút không thoải mái, chúng ta đi về thôi.” Nhiễm Tú Trân kéo cánh tay chồng, vội vã bước nhanh về phíatrước.Ôn Độ ngồi trong xe nhìn thấy vẻ mặt lo lắng và bất an của người phụ nữ, trong mắt tràn đầy sự lạnh lùng.Người phụ nữ đó càng không muốn gặp cậu, cậu càng muốn xuất hiện trước mặt cô ta.Ha, hù chết cô ta.Trong khoảnh khắc này, Ôn Độ trở nên vô cùng trẻ con.“Có phải cậu có chuyện gì không?” Luật Hạo Chi vẫn rất nhạy cảm.Xe đã bắt đầu chạy trên đường.Vừa lúc đi ngang qua Nhiễm Tú Trân và chồng của cô ta.Nhiễm Tú Trân theo bản năng nhìn vào trong xe, vô tình đối diện với đôi mắt lạnh như băng của Ôn Độ.Cô ta không tự chủ rùng mình một cái.Cô ta biết đứa trẻ đã nhận ra mình.“Cũng không phải chuyện gì lớn, chỉ là gặp một người trông rất giống người đã chết nên không kìm được mà nhìn thêm vài lần.” Ôn Độ dựa lưng vào ghế, dáng vẻ lười biếng nhưng toàn thân lại toát ra vẻ lạnh lẽo không thể xuyên thủng.“Thật sao?”Nhưng Luật Hạo Chi lại cảm thấy không đúng cho lắm.Ôn Độ thản nhiên nhíu mày: “Tôi lừa cậu làm gì?”“Tôi chỉ quan tâm cậu thôi, dù sao cậu cũng là đối tác của tôi, nếu như bên cậu xảy ra vấn đề, bên tôi cũng cần có biện pháp phòng ngừa khẩn cấp.”Luật Hạo Chi dự định đi chinh chiến thị trường nội địa.Cậu ấy vẫn còn trẻ.Luật Hạo Chi chưa từng nói với ai, cậu ấy có giác quan thứ sáu rất thần kỳ. Bất kể là làm ăn hay làm việc khác, chỉ cần việc đó mang lại cho cậu ấy cảm giác không tốt, dù lợi nhuận có lớn đến đâu, cậu ấy cũng sẽ không tham gia.Lần đầu tiên cậu ấy gặp Ôn Độ, là nể mặt em trai mới ra tay giúp cậu.Nhưng sau này mỗi lần Ôn Độ tìm cậu ấy để hợp tác, cảm giác của cậu ấy luôn mách bảo rằng cậu ấy nhất định phải đồng ý.Lô hàng da đầu tiên, Luật Hạo Chi sai người làm thành túi da cao cấp và áo da cao cấp.Cậu ấy đều không lấy đến Hương Thành, mà trực tiếp gửi chúng đến bên kia bờ đại dương.Giá của những sản phẩm đó đã tăng lên gấp 100 lần.Vì vậy mà Luật Hạo Chi cũng kiếm lời được một số tiền lớn.Tiếp theo Ôn Độ cung cấp lông cừu, còn có da khác. Cậu ấy dùng để làm giày da cho phụ nữ, lượng tiêu thụ lại vượt ngưỡng dự tính lần nữa.Lượng tiêu thụ cao đồng nghĩa với việc kiếm được nhiều tiền.Nhưng lượng tiêu thụ nhiều kết hợp với giá cả đắt đỏ có nghĩa là cậu ấy đã nắm trong tay một quả trứng vàng.“Xem ra cậu đang có thứ phải cầu xin tôi.” Ôn Độ thờ ơ nhìn qua.Trong lòng Luật Hạo Chi xì một tiếng, người này thật đúng là nhạy cảm.“Tôi không có ý định nâng giá hàng, nhưng giá cả cậu đưa ra vẫn phải cao hơn một chút.” Ôn Độ đã chia sẻ phần kinh doanh của mình, bản thân cậu cũng phải được nhận một phần hoa hồng.

Chương 447