Năm 1979. Sau khi lập thu, nhiệt độ chênh lệch giữa ngày đêm lên đến 20 độ. Gió bắc thổi tới, cái cửa ở sương phòng bị gió thổi đập qua đập lại. Bên trong cỏ khô nằm hai đứa bé mắt đều nhắm chặt, mặt mũi xanh xao, trong đó bé gái đã bị sốt đến mơ hồ. Trên trán cô bé chảy đầy máu, trong miệng lẩm bẩm không rõ, “Anh! anh trai! ” Cũng không biết qua bao lâu, một người phụ nữ mặc áo bông đi từ bên ngoài vào, sau khi nhìn xem hai đứa bé này, cô ta tức đến mức xoay người cho người đàn ông phía sau một cái tát. “Cái thứ phế vật, trông chừng hai đứa nhỏ thôi mà cũng khiến chúng nó như sắp chết! Mày có biết hai món hàng này có thể bán bao nhiêu tiền không?” Chị Hồng tức đến mức gan đều đau. Tay người đàn ông bụm mặt, đáy mắt hiện lên một tia âm ngoan, chẳng hề để ý nói, “Một đứa ngốc thì có thể bán được bao nhiêu tiền?” “Cút mẹ nó đi! Mày thì biết cái chó gì, lớn lên đẹp, dù có ngốc thì cũng là hàng tốt! Nếu mày còn không trông chừng chúng nó cẩn thận, làm hỏng món hàng của tao, tao sẽ cắt hai…
Chương 451
Thập Niên 80: Em Gái Của Nam Chủ Trong Niên Đại Văn Đã Trở LạiTác giả: Lệnh VụTruyện Điền Văn, Truyện Trọng SinhNăm 1979. Sau khi lập thu, nhiệt độ chênh lệch giữa ngày đêm lên đến 20 độ. Gió bắc thổi tới, cái cửa ở sương phòng bị gió thổi đập qua đập lại. Bên trong cỏ khô nằm hai đứa bé mắt đều nhắm chặt, mặt mũi xanh xao, trong đó bé gái đã bị sốt đến mơ hồ. Trên trán cô bé chảy đầy máu, trong miệng lẩm bẩm không rõ, “Anh! anh trai! ” Cũng không biết qua bao lâu, một người phụ nữ mặc áo bông đi từ bên ngoài vào, sau khi nhìn xem hai đứa bé này, cô ta tức đến mức xoay người cho người đàn ông phía sau một cái tát. “Cái thứ phế vật, trông chừng hai đứa nhỏ thôi mà cũng khiến chúng nó như sắp chết! Mày có biết hai món hàng này có thể bán bao nhiêu tiền không?” Chị Hồng tức đến mức gan đều đau. Tay người đàn ông bụm mặt, đáy mắt hiện lên một tia âm ngoan, chẳng hề để ý nói, “Một đứa ngốc thì có thể bán được bao nhiêu tiền?” “Cút mẹ nó đi! Mày thì biết cái chó gì, lớn lên đẹp, dù có ngốc thì cũng là hàng tốt! Nếu mày còn không trông chừng chúng nó cẩn thận, làm hỏng món hàng của tao, tao sẽ cắt hai… Cậu không muốn Ôn Thiều Ngọc chịu bất kỳ uất ức nào.Tư Đồ Quang Diệu nói: “Đây chỉ là chuyện nhỏ. Hơn nữa, ai nói ba con không thể nổi tiếng? Hiện tại tuy nghệ sĩ nổi tiếng nhất đều là người trẻ tuổi, nhưng cũng có một số người lớn tuổi nổi tiếng. Không nói gì khác, chỉ nói khuôn mặt của ba con, còn có khí chất mà người bình thường có thể có kia.”“Có quá nhiều người giàu ở Hương Thành. Nhưng những người có tiền kia có một bệnh chung, chính là thích người đẹp.”Nếu như nói phụ nữ từ mười tám mười chín đến hai mươi lăm hai mươi sáu là đang trong độ tuổi đẹp nhất tốt nhất.Thì thời gian nở hoa của đàn ông dài hơn.Thời điểm đẹp nhất của nhiều người đàn ông là khi họ 30 tuổi.Có mùi vị.Và quyến rũ.“Chú cảm thấy tốt là tốt rồi. Nhưng đừng để ông ấy chịu uất ức là được. Nếu điều kiện cho phép, mỗi năm cho ông ấy ra một album. Tốt nhất là mời giáo viên dạy cho ông ấy.”“Một ca sĩ sao có thể không hiểu nhạc lý, cũng không hiểu kỹ xảo ca hát được chứ? Nếu công ty cảm thấy có gánh nặng, tiền con sẽ trả.”Nói xong, trong lòng Ôn Độ than thở.Mấy chục năm sau, người trẻ tuổi nghĩ nếu con cái mình học âm nhạc, sẽ tốn không ít tiền. Điều kiện gia đình không tốt, sẽ không nuôi nổi đứa nhỏ như vậy.Ôn Độ lo lắng ba mình vì không có tiền nên không được đi học tri thức nhạc lý, không mời được giáo viên tốt đến dạy.Cho nên vẫn phải tranh thủ thời gian kiếm tiền, kiếm nhiều tiền hơn.Tư Đồ Quang Diệu nghe Ôn Độ nói xong, cuối cùng không nhịn được cười ra tiếng.“Chú luôn cảm thấy thân phận của con và ba con nên trao đổi với nhau thì đúng hơn.Tư Đồ Quang Diệu nói.“Tâm lý của con lớn gấp đôi ba con đó.”“Cho nên mới nói, mạng của ba con tốt.”“Đúng vậy.”Sinh được đứa con trai thế này, chẳng phải mệnh Ôn Thiều Ngọc rất tốt à? Lúc này Ôn Thiều Ngọc đang quấn lấy bà Ôn ở bên ngoài: “Mẹ, nếu mẹ không có việc gì, ngày mai cùng con đi xem quán được không? Quán của con buôn bán rất tốt. Người bên này thật sự có tiền, còn nhiều tiền hơn so với nhà chúng ta ở bên kia. Mẹ không biết đâu, con kiếm được không ít tiền đó.”Bà Ôn thật sự không muốn cắt đứt tính tích cực của con trai.Nhưng thằng nhóc này nói thật sự rất nhiều.Nghe khó chịu quá.“Một ngày ở đây con tiêu bao nhiêu tiền? Một ngày trong nhà tiêu bao nhiêu tiền? Con tính xem trong hai chúng ta ai kiếm được nhiều tiền hơn, ai kiếm được ít tiền hơn?”Trong lòng Ôn Thiều Ngọc yên lặng tính toán xong, sau đó không lên tiếng.Bà Ôn nhìn thấy vẻ mặt như bị đả kích của con trai, trong lòng thở dài một hơi, mềm lòng an ủi nó: “Nhưng cuộc sống của con ở đây tốt hơn cuộc sống của nhà chúng ta.”Ôn Thiều Ngọc nghĩ lại, cũng đúng.“Mẹ, nếu không mẹ và Oanh Oanh cũng ở lại đây đi, cả nhà chúng ta ở đây kiếm tiền, còn có thể ăn ngon.”Ôn Thiều Ngọc không nỡ tách khỏi người nhà.Bà Ôn vẫn còn lo lắng cho em trai, mấy năm nay vẫn luôn tìm em trai. Nhỡ đâu có một ngày em trai trở về, bà lại không ở nhà, bởi vậy mà bị bỏ lỡ, có khi cả đời hai chị em cũng không thể gặp mặt.“Con còn trẻ, ở bên ngoài xông pha thì được. Chờ con chơi ở ngoài mệt rồi, muốn về nhà thì cứ đi về.”“Ồ”.Không khí trong phòng nhất thời có chút nặng nề.Bà Ôn nhìn khuôn mặt càng lúc càng trẻ của con trai, không nhịn được nói: “Trước kia mẹ không tán thành con tái hôn. Chủ yếu là hai đứa nhỏ còn nhỏ, trong nhà cũng khó khăn. Hiện giờ điều kiện gia đình tốt hơn, hai đứa nhỏ cũng không cần con quản nữa. Con còn trẻ, nếu gặp được người thích hợp thì mang về cho mẹ xem.”
Thập Niên 80: Em Gái Của Nam Chủ Trong Niên Đại Văn Đã Trở LạiTác giả: Lệnh VụTruyện Điền Văn, Truyện Trọng SinhNăm 1979. Sau khi lập thu, nhiệt độ chênh lệch giữa ngày đêm lên đến 20 độ. Gió bắc thổi tới, cái cửa ở sương phòng bị gió thổi đập qua đập lại. Bên trong cỏ khô nằm hai đứa bé mắt đều nhắm chặt, mặt mũi xanh xao, trong đó bé gái đã bị sốt đến mơ hồ. Trên trán cô bé chảy đầy máu, trong miệng lẩm bẩm không rõ, “Anh! anh trai! ” Cũng không biết qua bao lâu, một người phụ nữ mặc áo bông đi từ bên ngoài vào, sau khi nhìn xem hai đứa bé này, cô ta tức đến mức xoay người cho người đàn ông phía sau một cái tát. “Cái thứ phế vật, trông chừng hai đứa nhỏ thôi mà cũng khiến chúng nó như sắp chết! Mày có biết hai món hàng này có thể bán bao nhiêu tiền không?” Chị Hồng tức đến mức gan đều đau. Tay người đàn ông bụm mặt, đáy mắt hiện lên một tia âm ngoan, chẳng hề để ý nói, “Một đứa ngốc thì có thể bán được bao nhiêu tiền?” “Cút mẹ nó đi! Mày thì biết cái chó gì, lớn lên đẹp, dù có ngốc thì cũng là hàng tốt! Nếu mày còn không trông chừng chúng nó cẩn thận, làm hỏng món hàng của tao, tao sẽ cắt hai… Cậu không muốn Ôn Thiều Ngọc chịu bất kỳ uất ức nào.Tư Đồ Quang Diệu nói: “Đây chỉ là chuyện nhỏ. Hơn nữa, ai nói ba con không thể nổi tiếng? Hiện tại tuy nghệ sĩ nổi tiếng nhất đều là người trẻ tuổi, nhưng cũng có một số người lớn tuổi nổi tiếng. Không nói gì khác, chỉ nói khuôn mặt của ba con, còn có khí chất mà người bình thường có thể có kia.”“Có quá nhiều người giàu ở Hương Thành. Nhưng những người có tiền kia có một bệnh chung, chính là thích người đẹp.”Nếu như nói phụ nữ từ mười tám mười chín đến hai mươi lăm hai mươi sáu là đang trong độ tuổi đẹp nhất tốt nhất.Thì thời gian nở hoa của đàn ông dài hơn.Thời điểm đẹp nhất của nhiều người đàn ông là khi họ 30 tuổi.Có mùi vị.Và quyến rũ.“Chú cảm thấy tốt là tốt rồi. Nhưng đừng để ông ấy chịu uất ức là được. Nếu điều kiện cho phép, mỗi năm cho ông ấy ra một album. Tốt nhất là mời giáo viên dạy cho ông ấy.”“Một ca sĩ sao có thể không hiểu nhạc lý, cũng không hiểu kỹ xảo ca hát được chứ? Nếu công ty cảm thấy có gánh nặng, tiền con sẽ trả.”Nói xong, trong lòng Ôn Độ than thở.Mấy chục năm sau, người trẻ tuổi nghĩ nếu con cái mình học âm nhạc, sẽ tốn không ít tiền. Điều kiện gia đình không tốt, sẽ không nuôi nổi đứa nhỏ như vậy.Ôn Độ lo lắng ba mình vì không có tiền nên không được đi học tri thức nhạc lý, không mời được giáo viên tốt đến dạy.Cho nên vẫn phải tranh thủ thời gian kiếm tiền, kiếm nhiều tiền hơn.Tư Đồ Quang Diệu nghe Ôn Độ nói xong, cuối cùng không nhịn được cười ra tiếng.“Chú luôn cảm thấy thân phận của con và ba con nên trao đổi với nhau thì đúng hơn.Tư Đồ Quang Diệu nói.“Tâm lý của con lớn gấp đôi ba con đó.”“Cho nên mới nói, mạng của ba con tốt.”“Đúng vậy.”Sinh được đứa con trai thế này, chẳng phải mệnh Ôn Thiều Ngọc rất tốt à? Lúc này Ôn Thiều Ngọc đang quấn lấy bà Ôn ở bên ngoài: “Mẹ, nếu mẹ không có việc gì, ngày mai cùng con đi xem quán được không? Quán của con buôn bán rất tốt. Người bên này thật sự có tiền, còn nhiều tiền hơn so với nhà chúng ta ở bên kia. Mẹ không biết đâu, con kiếm được không ít tiền đó.”Bà Ôn thật sự không muốn cắt đứt tính tích cực của con trai.Nhưng thằng nhóc này nói thật sự rất nhiều.Nghe khó chịu quá.“Một ngày ở đây con tiêu bao nhiêu tiền? Một ngày trong nhà tiêu bao nhiêu tiền? Con tính xem trong hai chúng ta ai kiếm được nhiều tiền hơn, ai kiếm được ít tiền hơn?”Trong lòng Ôn Thiều Ngọc yên lặng tính toán xong, sau đó không lên tiếng.Bà Ôn nhìn thấy vẻ mặt như bị đả kích của con trai, trong lòng thở dài một hơi, mềm lòng an ủi nó: “Nhưng cuộc sống của con ở đây tốt hơn cuộc sống của nhà chúng ta.”Ôn Thiều Ngọc nghĩ lại, cũng đúng.“Mẹ, nếu không mẹ và Oanh Oanh cũng ở lại đây đi, cả nhà chúng ta ở đây kiếm tiền, còn có thể ăn ngon.”Ôn Thiều Ngọc không nỡ tách khỏi người nhà.Bà Ôn vẫn còn lo lắng cho em trai, mấy năm nay vẫn luôn tìm em trai. Nhỡ đâu có một ngày em trai trở về, bà lại không ở nhà, bởi vậy mà bị bỏ lỡ, có khi cả đời hai chị em cũng không thể gặp mặt.“Con còn trẻ, ở bên ngoài xông pha thì được. Chờ con chơi ở ngoài mệt rồi, muốn về nhà thì cứ đi về.”“Ồ”.Không khí trong phòng nhất thời có chút nặng nề.Bà Ôn nhìn khuôn mặt càng lúc càng trẻ của con trai, không nhịn được nói: “Trước kia mẹ không tán thành con tái hôn. Chủ yếu là hai đứa nhỏ còn nhỏ, trong nhà cũng khó khăn. Hiện giờ điều kiện gia đình tốt hơn, hai đứa nhỏ cũng không cần con quản nữa. Con còn trẻ, nếu gặp được người thích hợp thì mang về cho mẹ xem.”
Thập Niên 80: Em Gái Của Nam Chủ Trong Niên Đại Văn Đã Trở LạiTác giả: Lệnh VụTruyện Điền Văn, Truyện Trọng SinhNăm 1979. Sau khi lập thu, nhiệt độ chênh lệch giữa ngày đêm lên đến 20 độ. Gió bắc thổi tới, cái cửa ở sương phòng bị gió thổi đập qua đập lại. Bên trong cỏ khô nằm hai đứa bé mắt đều nhắm chặt, mặt mũi xanh xao, trong đó bé gái đã bị sốt đến mơ hồ. Trên trán cô bé chảy đầy máu, trong miệng lẩm bẩm không rõ, “Anh! anh trai! ” Cũng không biết qua bao lâu, một người phụ nữ mặc áo bông đi từ bên ngoài vào, sau khi nhìn xem hai đứa bé này, cô ta tức đến mức xoay người cho người đàn ông phía sau một cái tát. “Cái thứ phế vật, trông chừng hai đứa nhỏ thôi mà cũng khiến chúng nó như sắp chết! Mày có biết hai món hàng này có thể bán bao nhiêu tiền không?” Chị Hồng tức đến mức gan đều đau. Tay người đàn ông bụm mặt, đáy mắt hiện lên một tia âm ngoan, chẳng hề để ý nói, “Một đứa ngốc thì có thể bán được bao nhiêu tiền?” “Cút mẹ nó đi! Mày thì biết cái chó gì, lớn lên đẹp, dù có ngốc thì cũng là hàng tốt! Nếu mày còn không trông chừng chúng nó cẩn thận, làm hỏng món hàng của tao, tao sẽ cắt hai… Cậu không muốn Ôn Thiều Ngọc chịu bất kỳ uất ức nào.Tư Đồ Quang Diệu nói: “Đây chỉ là chuyện nhỏ. Hơn nữa, ai nói ba con không thể nổi tiếng? Hiện tại tuy nghệ sĩ nổi tiếng nhất đều là người trẻ tuổi, nhưng cũng có một số người lớn tuổi nổi tiếng. Không nói gì khác, chỉ nói khuôn mặt của ba con, còn có khí chất mà người bình thường có thể có kia.”“Có quá nhiều người giàu ở Hương Thành. Nhưng những người có tiền kia có một bệnh chung, chính là thích người đẹp.”Nếu như nói phụ nữ từ mười tám mười chín đến hai mươi lăm hai mươi sáu là đang trong độ tuổi đẹp nhất tốt nhất.Thì thời gian nở hoa của đàn ông dài hơn.Thời điểm đẹp nhất của nhiều người đàn ông là khi họ 30 tuổi.Có mùi vị.Và quyến rũ.“Chú cảm thấy tốt là tốt rồi. Nhưng đừng để ông ấy chịu uất ức là được. Nếu điều kiện cho phép, mỗi năm cho ông ấy ra một album. Tốt nhất là mời giáo viên dạy cho ông ấy.”“Một ca sĩ sao có thể không hiểu nhạc lý, cũng không hiểu kỹ xảo ca hát được chứ? Nếu công ty cảm thấy có gánh nặng, tiền con sẽ trả.”Nói xong, trong lòng Ôn Độ than thở.Mấy chục năm sau, người trẻ tuổi nghĩ nếu con cái mình học âm nhạc, sẽ tốn không ít tiền. Điều kiện gia đình không tốt, sẽ không nuôi nổi đứa nhỏ như vậy.Ôn Độ lo lắng ba mình vì không có tiền nên không được đi học tri thức nhạc lý, không mời được giáo viên tốt đến dạy.Cho nên vẫn phải tranh thủ thời gian kiếm tiền, kiếm nhiều tiền hơn.Tư Đồ Quang Diệu nghe Ôn Độ nói xong, cuối cùng không nhịn được cười ra tiếng.“Chú luôn cảm thấy thân phận của con và ba con nên trao đổi với nhau thì đúng hơn.Tư Đồ Quang Diệu nói.“Tâm lý của con lớn gấp đôi ba con đó.”“Cho nên mới nói, mạng của ba con tốt.”“Đúng vậy.”Sinh được đứa con trai thế này, chẳng phải mệnh Ôn Thiều Ngọc rất tốt à? Lúc này Ôn Thiều Ngọc đang quấn lấy bà Ôn ở bên ngoài: “Mẹ, nếu mẹ không có việc gì, ngày mai cùng con đi xem quán được không? Quán của con buôn bán rất tốt. Người bên này thật sự có tiền, còn nhiều tiền hơn so với nhà chúng ta ở bên kia. Mẹ không biết đâu, con kiếm được không ít tiền đó.”Bà Ôn thật sự không muốn cắt đứt tính tích cực của con trai.Nhưng thằng nhóc này nói thật sự rất nhiều.Nghe khó chịu quá.“Một ngày ở đây con tiêu bao nhiêu tiền? Một ngày trong nhà tiêu bao nhiêu tiền? Con tính xem trong hai chúng ta ai kiếm được nhiều tiền hơn, ai kiếm được ít tiền hơn?”Trong lòng Ôn Thiều Ngọc yên lặng tính toán xong, sau đó không lên tiếng.Bà Ôn nhìn thấy vẻ mặt như bị đả kích của con trai, trong lòng thở dài một hơi, mềm lòng an ủi nó: “Nhưng cuộc sống của con ở đây tốt hơn cuộc sống của nhà chúng ta.”Ôn Thiều Ngọc nghĩ lại, cũng đúng.“Mẹ, nếu không mẹ và Oanh Oanh cũng ở lại đây đi, cả nhà chúng ta ở đây kiếm tiền, còn có thể ăn ngon.”Ôn Thiều Ngọc không nỡ tách khỏi người nhà.Bà Ôn vẫn còn lo lắng cho em trai, mấy năm nay vẫn luôn tìm em trai. Nhỡ đâu có một ngày em trai trở về, bà lại không ở nhà, bởi vậy mà bị bỏ lỡ, có khi cả đời hai chị em cũng không thể gặp mặt.“Con còn trẻ, ở bên ngoài xông pha thì được. Chờ con chơi ở ngoài mệt rồi, muốn về nhà thì cứ đi về.”“Ồ”.Không khí trong phòng nhất thời có chút nặng nề.Bà Ôn nhìn khuôn mặt càng lúc càng trẻ của con trai, không nhịn được nói: “Trước kia mẹ không tán thành con tái hôn. Chủ yếu là hai đứa nhỏ còn nhỏ, trong nhà cũng khó khăn. Hiện giờ điều kiện gia đình tốt hơn, hai đứa nhỏ cũng không cần con quản nữa. Con còn trẻ, nếu gặp được người thích hợp thì mang về cho mẹ xem.”