Năm 1979. Sau khi lập thu, nhiệt độ chênh lệch giữa ngày đêm lên đến 20 độ. Gió bắc thổi tới, cái cửa ở sương phòng bị gió thổi đập qua đập lại. Bên trong cỏ khô nằm hai đứa bé mắt đều nhắm chặt, mặt mũi xanh xao, trong đó bé gái đã bị sốt đến mơ hồ. Trên trán cô bé chảy đầy máu, trong miệng lẩm bẩm không rõ, “Anh! anh trai! ” Cũng không biết qua bao lâu, một người phụ nữ mặc áo bông đi từ bên ngoài vào, sau khi nhìn xem hai đứa bé này, cô ta tức đến mức xoay người cho người đàn ông phía sau một cái tát. “Cái thứ phế vật, trông chừng hai đứa nhỏ thôi mà cũng khiến chúng nó như sắp chết! Mày có biết hai món hàng này có thể bán bao nhiêu tiền không?” Chị Hồng tức đến mức gan đều đau. Tay người đàn ông bụm mặt, đáy mắt hiện lên một tia âm ngoan, chẳng hề để ý nói, “Một đứa ngốc thì có thể bán được bao nhiêu tiền?” “Cút mẹ nó đi! Mày thì biết cái chó gì, lớn lên đẹp, dù có ngốc thì cũng là hàng tốt! Nếu mày còn không trông chừng chúng nó cẩn thận, làm hỏng món hàng của tao, tao sẽ cắt hai…
Chương 459
Thập Niên 80: Em Gái Của Nam Chủ Trong Niên Đại Văn Đã Trở LạiTác giả: Lệnh VụTruyện Điền Văn, Truyện Trọng SinhNăm 1979. Sau khi lập thu, nhiệt độ chênh lệch giữa ngày đêm lên đến 20 độ. Gió bắc thổi tới, cái cửa ở sương phòng bị gió thổi đập qua đập lại. Bên trong cỏ khô nằm hai đứa bé mắt đều nhắm chặt, mặt mũi xanh xao, trong đó bé gái đã bị sốt đến mơ hồ. Trên trán cô bé chảy đầy máu, trong miệng lẩm bẩm không rõ, “Anh! anh trai! ” Cũng không biết qua bao lâu, một người phụ nữ mặc áo bông đi từ bên ngoài vào, sau khi nhìn xem hai đứa bé này, cô ta tức đến mức xoay người cho người đàn ông phía sau một cái tát. “Cái thứ phế vật, trông chừng hai đứa nhỏ thôi mà cũng khiến chúng nó như sắp chết! Mày có biết hai món hàng này có thể bán bao nhiêu tiền không?” Chị Hồng tức đến mức gan đều đau. Tay người đàn ông bụm mặt, đáy mắt hiện lên một tia âm ngoan, chẳng hề để ý nói, “Một đứa ngốc thì có thể bán được bao nhiêu tiền?” “Cút mẹ nó đi! Mày thì biết cái chó gì, lớn lên đẹp, dù có ngốc thì cũng là hàng tốt! Nếu mày còn không trông chừng chúng nó cẩn thận, làm hỏng món hàng của tao, tao sẽ cắt hai… Hai má cô bé đỏ bừng, đáy mắt sáng lấp lánh: "Không phải là do mệt sao?""Rất có thể là không phải.”Luật Cảnh Chi nhìn mấy người phía sau mình, đó đều là người đi theo anh trai cậu bé, trông ít hơn so với lúc trước nhiều.Những người đó đều bận rộn, còn anh trai cậu bé chỉ cần động mềm động miệng là được.Làm gì mà mệt mỏi đến thế.Hơn nữa cậu bé biết Ôn Độ đang hợp tác làm ăn với anh trai.Dưới tay hai người còn có không ít người, rất nhiều chuyện không cần tự mình làm, làm sao có thể mệt mỏi quá mức?Cũng không phải là không có tiền không có người như trong giai đoạn đầu gây dựng sự nghiệp.Luật Cảnh Chi thấy Ôn Oanh dường như rất lo lắng cho Ôn Độ bèn nhỏ giọng khuyên nhủ cô bé: “Cậu không cần quá lo lắng. Bây giờ bọn họ có nằm cũng có thể kiếm tiền, sẽ không vất vả quá đâu. Thời gian vất vả nhất đã qua rồi.""Thì ra là vậy sao?"Ôn Oanh không hiểu những điều này lắm, nhưng khi nghe Chi Chi nói rằng có thể không phải trai mệt mỏi nên cô bé cũng an tâm hơn.Ôn Oanh nhỏ giọng nói với Luật Cảnh Chi: "Tớ rất sợ anh trai sẽ mệt mỏi.”Cô bé không nỡ để anh trai quá vất vả, hận không thể lớn lên ngay trong một giây, trở thành một người lớn có thể chăm sóc anh trai, để anh trai cũng có thể làm một đứa trẻ không buồn không lo."Tớ sẽ bảo anh trai tớ để mắt đến anh cậu, nếu anh ấy không thương tiếc cơ thể mình thì đến lúc đó tớ sẽ nói cho cậu biết." Luật Cảnh Chi nói.Ôn Oanh không ngờ còn có thể như vậy."Vậy đến lúc đó tớ sẽ làm bánh ngọt cho cậu và anh Hạo Hạo ăn."Luật Cảnh Chi không muốn cho anh trai ăn bánh ngọt.Nhưng cậu bé có thể để lại bánh ngọt cho chính mình."Được!"Hai đứa nhóc đang bí mật ủ mưu.Đúng lúc này trên sân khấu truyền đến giọng nói kích động của MC: "Bây giờ chúng ta hãy chào đón thí sinh tiếp theo, tên anh Thiều Ngọc. Một bài hát ở vòng loại giúp chúng ta biết đến anh ấy, một bài hát ở vòng bán kết giúp chúng ta biết anh ấy là một chàng hoàng tử thâm tình. Hôm nay là đêm chung kết, hãy chờ đợi màn trình diễn mà anh ấy mang đến cho chúng ta!"Âm thanh sục sôi kia lập tức đánh thức tất cả mọi người.Ôn Oanh quay đầu nhìn thấy vẻ sáng trong dưới đáy mắt anh trai, trên mặt không hề mệt mỏi chút nào, cô bé mới phát hiện Luật Cảnh Chi đã nói đúng rồi.Cô bé căng thẳng nhìn lên sân khấu.Đúng lúc này, một người đàn ông mặc âu phục đứng dưới một chùm ánh sáng ở giữa sân khấu.Hẳn không có bạn nhảy giống như những người khác.Chỉ đứng một mình ở đó vô cùng yên tĩnh.Nhưng Ôn Oanh lại cảm thấy hắn đang phát sáng."Đây là lần đầu tiên tớ nhìn thấy ba mình thế này. Ông ấy giống như trời sinh đã thích hợp đứng ở đây rồi tớ cảm thấy sân khấu là thuộc về ông ấy!"Ôn Oanh vô cùng kích động, lắc lắc cánh tay Luật Cảnh Chi nói với cậu bé.Luật Cảnh Chi cũng cảm thấy chú Ôn đứng ở trên sân khấu rất khác với chú Ôn lúc bình thường.Giống như Ôn Oanh nói, hình như hắn rất thích hợp với sân khấu này.Ôn Thiều Ngọc ngước mắt nhìn khán giả dưới sân khấu, phía dưới tối đen, hắn không nhìn thấy gì cả.Nhưng khán giả dưới sân khấu có thể nhìn thấy hắn.Đôi mắt tràn ngập chuyện xưa kia nhàn nhạt đảo qua dưới sân khấu.Khán giả dưới sân khấu trong thoáng chốc trở nên cực kỳ yên tĩnh.Bọn họ đều không đành lòng làm ầm ĩ đến người đàn ông ôn hòa nho nhã kia.Nhạc vang lên.Âm nhạc nhẹ nhàng tựa như lông vũ quét qua nội tâm mọi người.
Hai má cô bé đỏ bừng, đáy mắt sáng lấp lánh: "Không phải là do mệt sao?"
"Rất có thể là không phải.”
Luật Cảnh Chi nhìn mấy người phía sau mình, đó đều là người đi theo anh trai cậu bé, trông ít hơn so với lúc trước nhiều.
Những người đó đều bận rộn, còn anh trai cậu bé chỉ cần động mềm động miệng là được.
Làm gì mà mệt mỏi đến thế.
Hơn nữa cậu bé biết Ôn Độ đang hợp tác làm ăn với anh trai.
Dưới tay hai người còn có không ít người, rất nhiều chuyện không cần tự mình làm, làm sao có thể mệt mỏi quá mức?
Cũng không phải là không có tiền không có người như trong giai đoạn đầu gây dựng sự nghiệp.
Luật Cảnh Chi thấy Ôn Oanh dường như rất lo lắng cho Ôn Độ bèn nhỏ giọng khuyên nhủ cô bé: “Cậu không cần quá lo lắng. Bây giờ bọn họ có nằm cũng có thể kiếm tiền, sẽ không vất vả quá đâu. Thời gian vất vả nhất đã qua rồi."
"Thì ra là vậy sao?"
Ôn Oanh không hiểu những điều này lắm, nhưng khi nghe Chi Chi nói rằng có thể không phải trai mệt mỏi nên cô bé cũng an tâm hơn.
Ôn Oanh nhỏ giọng nói với Luật Cảnh Chi: "Tớ rất sợ anh trai sẽ mệt mỏi.”
Cô bé không nỡ để anh trai quá vất vả, hận không thể lớn lên ngay trong một giây, trở thành một người lớn có thể chăm sóc anh trai, để anh trai cũng có thể làm một đứa trẻ không buồn không lo.
"Tớ sẽ bảo anh trai tớ để mắt đến anh cậu, nếu anh ấy không thương tiếc cơ thể mình thì đến lúc đó tớ sẽ nói cho cậu biết." Luật Cảnh Chi nói.
Ôn Oanh không ngờ còn có thể như vậy.
"Vậy đến lúc đó tớ sẽ làm bánh ngọt cho cậu và anh Hạo Hạo ăn."
Luật Cảnh Chi không muốn cho anh trai ăn bánh ngọt.
Nhưng cậu bé có thể để lại bánh ngọt cho chính mình.
"Được!"
Hai đứa nhóc đang bí mật ủ mưu.
Đúng lúc này trên sân khấu truyền đến giọng nói kích động của MC: "Bây giờ chúng ta hãy chào đón thí sinh tiếp theo, tên anh Thiều Ngọc. Một bài hát ở vòng loại giúp chúng ta biết đến anh ấy, một bài hát ở vòng bán kết giúp chúng ta biết anh ấy là một chàng hoàng tử thâm tình. Hôm nay là đêm chung kết, hãy chờ đợi màn trình diễn mà anh ấy mang đến cho chúng ta!"
Âm thanh sục sôi kia lập tức đánh thức tất cả mọi người.
Ôn Oanh quay đầu nhìn thấy vẻ sáng trong dưới đáy mắt anh trai, trên mặt không hề mệt mỏi chút nào, cô bé mới phát hiện Luật Cảnh Chi đã nói đúng rồi.
Cô bé căng thẳng nhìn lên sân khấu.
Đúng lúc này, một người đàn ông mặc âu phục đứng dưới một chùm ánh sáng ở giữa sân khấu.
Hẳn không có bạn nhảy giống như những người khác.
Chỉ đứng một mình ở đó vô cùng yên tĩnh.
Nhưng Ôn Oanh lại cảm thấy hắn đang phát sáng.
"Đây là lần đầu tiên tớ nhìn thấy ba mình thế này. Ông ấy giống như trời sinh đã thích hợp đứng ở đây rồi tớ cảm thấy sân khấu là thuộc về ông ấy!"
Ôn Oanh vô cùng kích động, lắc lắc cánh tay Luật Cảnh Chi nói với cậu bé.
Luật Cảnh Chi cũng cảm thấy chú Ôn đứng ở trên sân khấu rất khác với chú Ôn lúc bình thường.
Giống như Ôn Oanh nói, hình như hắn rất thích hợp với sân khấu này.
Ôn Thiều Ngọc ngước mắt nhìn khán giả dưới sân khấu, phía dưới tối đen, hắn không nhìn thấy gì cả.
Nhưng khán giả dưới sân khấu có thể nhìn thấy hắn.
Đôi mắt tràn ngập chuyện xưa kia nhàn nhạt đảo qua dưới sân khấu.
Khán giả dưới sân khấu trong thoáng chốc trở nên cực kỳ yên tĩnh.
Bọn họ đều không đành lòng làm ầm ĩ đến người đàn ông ôn hòa nho nhã kia.
Nhạc vang lên.
Âm nhạc nhẹ nhàng tựa như lông vũ quét qua nội tâm mọi người.
Thập Niên 80: Em Gái Của Nam Chủ Trong Niên Đại Văn Đã Trở LạiTác giả: Lệnh VụTruyện Điền Văn, Truyện Trọng SinhNăm 1979. Sau khi lập thu, nhiệt độ chênh lệch giữa ngày đêm lên đến 20 độ. Gió bắc thổi tới, cái cửa ở sương phòng bị gió thổi đập qua đập lại. Bên trong cỏ khô nằm hai đứa bé mắt đều nhắm chặt, mặt mũi xanh xao, trong đó bé gái đã bị sốt đến mơ hồ. Trên trán cô bé chảy đầy máu, trong miệng lẩm bẩm không rõ, “Anh! anh trai! ” Cũng không biết qua bao lâu, một người phụ nữ mặc áo bông đi từ bên ngoài vào, sau khi nhìn xem hai đứa bé này, cô ta tức đến mức xoay người cho người đàn ông phía sau một cái tát. “Cái thứ phế vật, trông chừng hai đứa nhỏ thôi mà cũng khiến chúng nó như sắp chết! Mày có biết hai món hàng này có thể bán bao nhiêu tiền không?” Chị Hồng tức đến mức gan đều đau. Tay người đàn ông bụm mặt, đáy mắt hiện lên một tia âm ngoan, chẳng hề để ý nói, “Một đứa ngốc thì có thể bán được bao nhiêu tiền?” “Cút mẹ nó đi! Mày thì biết cái chó gì, lớn lên đẹp, dù có ngốc thì cũng là hàng tốt! Nếu mày còn không trông chừng chúng nó cẩn thận, làm hỏng món hàng của tao, tao sẽ cắt hai… Hai má cô bé đỏ bừng, đáy mắt sáng lấp lánh: "Không phải là do mệt sao?""Rất có thể là không phải.”Luật Cảnh Chi nhìn mấy người phía sau mình, đó đều là người đi theo anh trai cậu bé, trông ít hơn so với lúc trước nhiều.Những người đó đều bận rộn, còn anh trai cậu bé chỉ cần động mềm động miệng là được.Làm gì mà mệt mỏi đến thế.Hơn nữa cậu bé biết Ôn Độ đang hợp tác làm ăn với anh trai.Dưới tay hai người còn có không ít người, rất nhiều chuyện không cần tự mình làm, làm sao có thể mệt mỏi quá mức?Cũng không phải là không có tiền không có người như trong giai đoạn đầu gây dựng sự nghiệp.Luật Cảnh Chi thấy Ôn Oanh dường như rất lo lắng cho Ôn Độ bèn nhỏ giọng khuyên nhủ cô bé: “Cậu không cần quá lo lắng. Bây giờ bọn họ có nằm cũng có thể kiếm tiền, sẽ không vất vả quá đâu. Thời gian vất vả nhất đã qua rồi.""Thì ra là vậy sao?"Ôn Oanh không hiểu những điều này lắm, nhưng khi nghe Chi Chi nói rằng có thể không phải trai mệt mỏi nên cô bé cũng an tâm hơn.Ôn Oanh nhỏ giọng nói với Luật Cảnh Chi: "Tớ rất sợ anh trai sẽ mệt mỏi.”Cô bé không nỡ để anh trai quá vất vả, hận không thể lớn lên ngay trong một giây, trở thành một người lớn có thể chăm sóc anh trai, để anh trai cũng có thể làm một đứa trẻ không buồn không lo."Tớ sẽ bảo anh trai tớ để mắt đến anh cậu, nếu anh ấy không thương tiếc cơ thể mình thì đến lúc đó tớ sẽ nói cho cậu biết." Luật Cảnh Chi nói.Ôn Oanh không ngờ còn có thể như vậy."Vậy đến lúc đó tớ sẽ làm bánh ngọt cho cậu và anh Hạo Hạo ăn."Luật Cảnh Chi không muốn cho anh trai ăn bánh ngọt.Nhưng cậu bé có thể để lại bánh ngọt cho chính mình."Được!"Hai đứa nhóc đang bí mật ủ mưu.Đúng lúc này trên sân khấu truyền đến giọng nói kích động của MC: "Bây giờ chúng ta hãy chào đón thí sinh tiếp theo, tên anh Thiều Ngọc. Một bài hát ở vòng loại giúp chúng ta biết đến anh ấy, một bài hát ở vòng bán kết giúp chúng ta biết anh ấy là một chàng hoàng tử thâm tình. Hôm nay là đêm chung kết, hãy chờ đợi màn trình diễn mà anh ấy mang đến cho chúng ta!"Âm thanh sục sôi kia lập tức đánh thức tất cả mọi người.Ôn Oanh quay đầu nhìn thấy vẻ sáng trong dưới đáy mắt anh trai, trên mặt không hề mệt mỏi chút nào, cô bé mới phát hiện Luật Cảnh Chi đã nói đúng rồi.Cô bé căng thẳng nhìn lên sân khấu.Đúng lúc này, một người đàn ông mặc âu phục đứng dưới một chùm ánh sáng ở giữa sân khấu.Hẳn không có bạn nhảy giống như những người khác.Chỉ đứng một mình ở đó vô cùng yên tĩnh.Nhưng Ôn Oanh lại cảm thấy hắn đang phát sáng."Đây là lần đầu tiên tớ nhìn thấy ba mình thế này. Ông ấy giống như trời sinh đã thích hợp đứng ở đây rồi tớ cảm thấy sân khấu là thuộc về ông ấy!"Ôn Oanh vô cùng kích động, lắc lắc cánh tay Luật Cảnh Chi nói với cậu bé.Luật Cảnh Chi cũng cảm thấy chú Ôn đứng ở trên sân khấu rất khác với chú Ôn lúc bình thường.Giống như Ôn Oanh nói, hình như hắn rất thích hợp với sân khấu này.Ôn Thiều Ngọc ngước mắt nhìn khán giả dưới sân khấu, phía dưới tối đen, hắn không nhìn thấy gì cả.Nhưng khán giả dưới sân khấu có thể nhìn thấy hắn.Đôi mắt tràn ngập chuyện xưa kia nhàn nhạt đảo qua dưới sân khấu.Khán giả dưới sân khấu trong thoáng chốc trở nên cực kỳ yên tĩnh.Bọn họ đều không đành lòng làm ầm ĩ đến người đàn ông ôn hòa nho nhã kia.Nhạc vang lên.Âm nhạc nhẹ nhàng tựa như lông vũ quét qua nội tâm mọi người.