Năm 1979. Sau khi lập thu, nhiệt độ chênh lệch giữa ngày đêm lên đến 20 độ. Gió bắc thổi tới, cái cửa ở sương phòng bị gió thổi đập qua đập lại. Bên trong cỏ khô nằm hai đứa bé mắt đều nhắm chặt, mặt mũi xanh xao, trong đó bé gái đã bị sốt đến mơ hồ. Trên trán cô bé chảy đầy máu, trong miệng lẩm bẩm không rõ, “Anh! anh trai! ” Cũng không biết qua bao lâu, một người phụ nữ mặc áo bông đi từ bên ngoài vào, sau khi nhìn xem hai đứa bé này, cô ta tức đến mức xoay người cho người đàn ông phía sau một cái tát. “Cái thứ phế vật, trông chừng hai đứa nhỏ thôi mà cũng khiến chúng nó như sắp chết! Mày có biết hai món hàng này có thể bán bao nhiêu tiền không?” Chị Hồng tức đến mức gan đều đau. Tay người đàn ông bụm mặt, đáy mắt hiện lên một tia âm ngoan, chẳng hề để ý nói, “Một đứa ngốc thì có thể bán được bao nhiêu tiền?” “Cút mẹ nó đi! Mày thì biết cái chó gì, lớn lên đẹp, dù có ngốc thì cũng là hàng tốt! Nếu mày còn không trông chừng chúng nó cẩn thận, làm hỏng món hàng của tao, tao sẽ cắt hai…
Chương 493
Thập Niên 80: Em Gái Của Nam Chủ Trong Niên Đại Văn Đã Trở LạiTác giả: Lệnh VụTruyện Điền Văn, Truyện Trọng SinhNăm 1979. Sau khi lập thu, nhiệt độ chênh lệch giữa ngày đêm lên đến 20 độ. Gió bắc thổi tới, cái cửa ở sương phòng bị gió thổi đập qua đập lại. Bên trong cỏ khô nằm hai đứa bé mắt đều nhắm chặt, mặt mũi xanh xao, trong đó bé gái đã bị sốt đến mơ hồ. Trên trán cô bé chảy đầy máu, trong miệng lẩm bẩm không rõ, “Anh! anh trai! ” Cũng không biết qua bao lâu, một người phụ nữ mặc áo bông đi từ bên ngoài vào, sau khi nhìn xem hai đứa bé này, cô ta tức đến mức xoay người cho người đàn ông phía sau một cái tát. “Cái thứ phế vật, trông chừng hai đứa nhỏ thôi mà cũng khiến chúng nó như sắp chết! Mày có biết hai món hàng này có thể bán bao nhiêu tiền không?” Chị Hồng tức đến mức gan đều đau. Tay người đàn ông bụm mặt, đáy mắt hiện lên một tia âm ngoan, chẳng hề để ý nói, “Một đứa ngốc thì có thể bán được bao nhiêu tiền?” “Cút mẹ nó đi! Mày thì biết cái chó gì, lớn lên đẹp, dù có ngốc thì cũng là hàng tốt! Nếu mày còn không trông chừng chúng nó cẩn thận, làm hỏng món hàng của tao, tao sẽ cắt hai… Sao cái này không giống với những gì đã nói trước đó vậy?Không phải đã bàn rằng cô ta sẽ làm lớn chuyện, sau đó đi ra bờ sông Muốn tự sát à?Đến lúc đó những người kia sẽ lao ra từ trong đám người để ngăn cản cô ta?Nhưng vì sao cô ta nói đến đây rồi mà vẫn không có ai đến ngăn cô ta lại?Chẳng lẽ cô ta thật sự phải nhảy sông sao?Trong lòng người phụ nữ hoảng loạn không thôi nhưng vẫn phải làm theo lời đã nói trước đó.Nếu không cô ta sẽ không nhận được một xu nào.Người phụ nữ đi được hai bước lại quay đầu nhìn Ôn Độ, trong giọng nói mang theo lưu luyến và nỗi tuyệt vọng khôn nguôi: "Ôn Độ, hy vọng nhiều năm sau, khi anh nghĩ đến ngày này sẽ cảm thấy hối hận."Cô ta bước nhanh về phía bến tàu.Rốt cuộc trong đám người cũng có người kịp phản ứng: "Mẹ kiếp! Không phải cô gái này muốn tự sát đó chứ?" "Mau ngăn cô ấy lại đi!""Nếu thật sự xảy ra án mạng thì thằng nhóc cậu cứ chờ mà ngồi tù."Có người chỉ thẳng vào mũi Ôn Độ mà mắng.Ôn Độ không hề biến sắc suốt toàn bộ quá trình."Chỉ là đến đồn công an mà thôi, trong lòng cô ta sợ gì chứ? Còn đòi tự sát?"Ôn Độ lạnh lùng nhìn những người xung quanh: "Bây giờ các người mắng tôi dữ dội như vậy, chờ đến khi biết được cô ta là kẻ lừa đảo thì có phải sẽ mắng cô ta máu chó đầy đầu không? Tôi khuyên các người đừng nên quá chân thành để rồi đến lúc đó lại nói tôi chưa giải thích."Lời này của Ôn Độ vừa ra khỏi miệng, người xung quanh mắng cậu càng hung dữ hơn."Mày là kiểu khốn nạn gì thế? Cái mày nói là tiếng người sao? Đến giờ rồi mà mày vẫn còn vu oan cho con gái nhà người ta à? Người ta đáng bị vậy sao?""Cô gái, cô đừng nhảy sông, vì một người đàn ông rác rưởi như vậy thật sự không đáng. Cô cứ kiện cậu ta đi, tố cáo cậu ta giở trò lưu manh, đến lúc đó cứ để bên trên trực tiếp xử bắn cậu ta."Người lôi kéo người phụ nữ kia lớn tiếng nói.Không ít người cũng nói: "Đúng vậy! Tự sát có ích lợi gì? Nên làm cho cậu ta thân bại danh liệt. Chúng ta chờ cảnh sát tới rồi nói sau.”Người xung quanh anh một lời tôi một câu, không ít người đều ngăn cản người phụ nữ kia lại.Sắc mặt của người phụ nữ rất khó coi.Cô ta hận không thể nhảy xuống sông ngay bây giờ, sau đó trốn sang bên kia.Chứ không phải bị người ta vây quanh ở đây chờ cảnh sát tới.Cảnh sát vừa tới là lộ tẩy hết.Đừng nói tố cáo Ôn Độ tội lưu manh, Ôn Độ chả làm cái rắm gì cả.Trong lòng người phụ nữ rất hoảng sợ.Nhưng trên mặt cô ta vẫn vô cùng bình tĩnh, thậm chí còn cười khổ diễn trò."Tôi xin nhận ý tốt của mọi người." Người phụ nữ vừa nói vừa Muốn rời khỏi đám đông: "Dù sao đi nữa anh ấy cũng là ba của con i không muốn con tôi không có ba. Hơn nữa lúc trước chúng tôi ở bên nhau là anh tình tôi nguyện. Anh ấy không sai, cái sai là chúng tôi không có duyên phận."Mọi người vừa thấy người phụ nữ này đến bây giờ còn không chịu tố cáo Ôn Độ, người vốn tin tưởng Ôn Độ lần này đều nghiêng hết về phía người phụ nữ.Bọn họ kiên định cho rằng Ôn Độ chính là một tên lưu manh."Hừ, lưu manh thối!""Đúng vậy, chính là lưu manh thối.""Sau này tôi không bán đồ ăn đến nhà bọn họ nữa, tôi đổi chỗ khác. Nghe nói phía Nam cũng mở một chợ buôn rau củ quả. Chúng ta xách đồ qua bên kia bán đi!"
Sao cái này không giống với những gì đã nói trước đó vậy?
Không phải đã bàn rằng cô ta sẽ làm lớn chuyện, sau đó đi ra bờ sông Muốn tự sát à?
Đến lúc đó những người kia sẽ lao ra từ trong đám người để ngăn cản cô ta?
Nhưng vì sao cô ta nói đến đây rồi mà vẫn không có ai đến ngăn cô ta lại?
Chẳng lẽ cô ta thật sự phải nhảy sông sao?
Trong lòng người phụ nữ hoảng loạn không thôi nhưng vẫn phải làm theo lời đã nói trước đó.
Nếu không cô ta sẽ không nhận được một xu nào.
Người phụ nữ đi được hai bước lại quay đầu nhìn Ôn Độ, trong giọng nói mang theo lưu luyến và nỗi tuyệt vọng khôn nguôi: "Ôn Độ, hy vọng nhiều năm sau, khi anh nghĩ đến ngày này sẽ cảm thấy hối hận."
Cô ta bước nhanh về phía bến tàu.
Rốt cuộc trong đám người cũng có người kịp phản ứng: "Mẹ kiếp! Không phải cô gái này muốn tự sát đó chứ?" "Mau ngăn cô ấy lại đi!"
"Nếu thật sự xảy ra án mạng thì thằng nhóc cậu cứ chờ mà ngồi tù."
Có người chỉ thẳng vào mũi Ôn Độ mà mắng.
Ôn Độ không hề biến sắc suốt toàn bộ quá trình.
"Chỉ là đến đồn công an mà thôi, trong lòng cô ta sợ gì chứ? Còn đòi tự sát?"
Ôn Độ lạnh lùng nhìn những người xung quanh: "Bây giờ các người mắng tôi dữ dội như vậy, chờ đến khi biết được cô ta là kẻ lừa đảo thì có phải sẽ mắng cô ta máu chó đầy đầu không? Tôi khuyên các người đừng nên quá chân thành để rồi đến lúc đó lại nói tôi chưa giải thích."
Lời này của Ôn Độ vừa ra khỏi miệng, người xung quanh mắng cậu càng hung dữ hơn.
"Mày là kiểu khốn nạn gì thế? Cái mày nói là tiếng người sao? Đến giờ rồi mà mày vẫn còn vu oan cho con gái nhà người ta à? Người ta đáng bị vậy sao?"
"Cô gái, cô đừng nhảy sông, vì một người đàn ông rác rưởi như vậy thật sự không đáng. Cô cứ kiện cậu ta đi, tố cáo cậu ta giở trò lưu manh, đến lúc đó cứ để bên trên trực tiếp xử bắn cậu ta."
Người lôi kéo người phụ nữ kia lớn tiếng nói.
Không ít người cũng nói: "Đúng vậy! Tự sát có ích lợi gì? Nên làm cho cậu ta thân bại danh liệt. Chúng ta chờ cảnh sát tới rồi nói sau.”
Người xung quanh anh một lời tôi một câu, không ít người đều ngăn cản người phụ nữ kia lại.
Sắc mặt của người phụ nữ rất khó coi.
Cô ta hận không thể nhảy xuống sông ngay bây giờ, sau đó trốn sang bên kia.
Chứ không phải bị người ta vây quanh ở đây chờ cảnh sát tới.
Cảnh sát vừa tới là lộ tẩy hết.
Đừng nói tố cáo Ôn Độ tội lưu manh, Ôn Độ chả làm cái rắm gì cả.
Trong lòng người phụ nữ rất hoảng sợ.
Nhưng trên mặt cô ta vẫn vô cùng bình tĩnh, thậm chí còn cười khổ diễn trò.
"Tôi xin nhận ý tốt của mọi người." Người phụ nữ vừa nói vừa Muốn rời khỏi đám đông: "Dù sao đi nữa anh ấy cũng là ba của con i không muốn con tôi không có ba. Hơn nữa lúc trước chúng tôi ở bên nhau là anh tình tôi nguyện. Anh ấy không sai, cái sai là chúng tôi không có duyên phận."
Mọi người vừa thấy người phụ nữ này đến bây giờ còn không chịu tố cáo Ôn Độ, người vốn tin tưởng Ôn Độ lần này đều nghiêng hết về phía người phụ nữ.
Bọn họ kiên định cho rằng Ôn Độ chính là một tên lưu manh.
"Hừ, lưu manh thối!"
"Đúng vậy, chính là lưu manh thối."
"Sau này tôi không bán đồ ăn đến nhà bọn họ nữa, tôi đổi chỗ khác. Nghe nói phía Nam cũng mở một chợ buôn rau củ quả. Chúng ta xách đồ qua bên kia bán đi!"
Thập Niên 80: Em Gái Của Nam Chủ Trong Niên Đại Văn Đã Trở LạiTác giả: Lệnh VụTruyện Điền Văn, Truyện Trọng SinhNăm 1979. Sau khi lập thu, nhiệt độ chênh lệch giữa ngày đêm lên đến 20 độ. Gió bắc thổi tới, cái cửa ở sương phòng bị gió thổi đập qua đập lại. Bên trong cỏ khô nằm hai đứa bé mắt đều nhắm chặt, mặt mũi xanh xao, trong đó bé gái đã bị sốt đến mơ hồ. Trên trán cô bé chảy đầy máu, trong miệng lẩm bẩm không rõ, “Anh! anh trai! ” Cũng không biết qua bao lâu, một người phụ nữ mặc áo bông đi từ bên ngoài vào, sau khi nhìn xem hai đứa bé này, cô ta tức đến mức xoay người cho người đàn ông phía sau một cái tát. “Cái thứ phế vật, trông chừng hai đứa nhỏ thôi mà cũng khiến chúng nó như sắp chết! Mày có biết hai món hàng này có thể bán bao nhiêu tiền không?” Chị Hồng tức đến mức gan đều đau. Tay người đàn ông bụm mặt, đáy mắt hiện lên một tia âm ngoan, chẳng hề để ý nói, “Một đứa ngốc thì có thể bán được bao nhiêu tiền?” “Cút mẹ nó đi! Mày thì biết cái chó gì, lớn lên đẹp, dù có ngốc thì cũng là hàng tốt! Nếu mày còn không trông chừng chúng nó cẩn thận, làm hỏng món hàng của tao, tao sẽ cắt hai… Sao cái này không giống với những gì đã nói trước đó vậy?Không phải đã bàn rằng cô ta sẽ làm lớn chuyện, sau đó đi ra bờ sông Muốn tự sát à?Đến lúc đó những người kia sẽ lao ra từ trong đám người để ngăn cản cô ta?Nhưng vì sao cô ta nói đến đây rồi mà vẫn không có ai đến ngăn cô ta lại?Chẳng lẽ cô ta thật sự phải nhảy sông sao?Trong lòng người phụ nữ hoảng loạn không thôi nhưng vẫn phải làm theo lời đã nói trước đó.Nếu không cô ta sẽ không nhận được một xu nào.Người phụ nữ đi được hai bước lại quay đầu nhìn Ôn Độ, trong giọng nói mang theo lưu luyến và nỗi tuyệt vọng khôn nguôi: "Ôn Độ, hy vọng nhiều năm sau, khi anh nghĩ đến ngày này sẽ cảm thấy hối hận."Cô ta bước nhanh về phía bến tàu.Rốt cuộc trong đám người cũng có người kịp phản ứng: "Mẹ kiếp! Không phải cô gái này muốn tự sát đó chứ?" "Mau ngăn cô ấy lại đi!""Nếu thật sự xảy ra án mạng thì thằng nhóc cậu cứ chờ mà ngồi tù."Có người chỉ thẳng vào mũi Ôn Độ mà mắng.Ôn Độ không hề biến sắc suốt toàn bộ quá trình."Chỉ là đến đồn công an mà thôi, trong lòng cô ta sợ gì chứ? Còn đòi tự sát?"Ôn Độ lạnh lùng nhìn những người xung quanh: "Bây giờ các người mắng tôi dữ dội như vậy, chờ đến khi biết được cô ta là kẻ lừa đảo thì có phải sẽ mắng cô ta máu chó đầy đầu không? Tôi khuyên các người đừng nên quá chân thành để rồi đến lúc đó lại nói tôi chưa giải thích."Lời này của Ôn Độ vừa ra khỏi miệng, người xung quanh mắng cậu càng hung dữ hơn."Mày là kiểu khốn nạn gì thế? Cái mày nói là tiếng người sao? Đến giờ rồi mà mày vẫn còn vu oan cho con gái nhà người ta à? Người ta đáng bị vậy sao?""Cô gái, cô đừng nhảy sông, vì một người đàn ông rác rưởi như vậy thật sự không đáng. Cô cứ kiện cậu ta đi, tố cáo cậu ta giở trò lưu manh, đến lúc đó cứ để bên trên trực tiếp xử bắn cậu ta."Người lôi kéo người phụ nữ kia lớn tiếng nói.Không ít người cũng nói: "Đúng vậy! Tự sát có ích lợi gì? Nên làm cho cậu ta thân bại danh liệt. Chúng ta chờ cảnh sát tới rồi nói sau.”Người xung quanh anh một lời tôi một câu, không ít người đều ngăn cản người phụ nữ kia lại.Sắc mặt của người phụ nữ rất khó coi.Cô ta hận không thể nhảy xuống sông ngay bây giờ, sau đó trốn sang bên kia.Chứ không phải bị người ta vây quanh ở đây chờ cảnh sát tới.Cảnh sát vừa tới là lộ tẩy hết.Đừng nói tố cáo Ôn Độ tội lưu manh, Ôn Độ chả làm cái rắm gì cả.Trong lòng người phụ nữ rất hoảng sợ.Nhưng trên mặt cô ta vẫn vô cùng bình tĩnh, thậm chí còn cười khổ diễn trò."Tôi xin nhận ý tốt của mọi người." Người phụ nữ vừa nói vừa Muốn rời khỏi đám đông: "Dù sao đi nữa anh ấy cũng là ba của con i không muốn con tôi không có ba. Hơn nữa lúc trước chúng tôi ở bên nhau là anh tình tôi nguyện. Anh ấy không sai, cái sai là chúng tôi không có duyên phận."Mọi người vừa thấy người phụ nữ này đến bây giờ còn không chịu tố cáo Ôn Độ, người vốn tin tưởng Ôn Độ lần này đều nghiêng hết về phía người phụ nữ.Bọn họ kiên định cho rằng Ôn Độ chính là một tên lưu manh."Hừ, lưu manh thối!""Đúng vậy, chính là lưu manh thối.""Sau này tôi không bán đồ ăn đến nhà bọn họ nữa, tôi đổi chỗ khác. Nghe nói phía Nam cũng mở một chợ buôn rau củ quả. Chúng ta xách đồ qua bên kia bán đi!"