Tác giả:

Năm 1979. Sau khi lập thu, nhiệt độ chênh lệch giữa ngày đêm lên đến 20 độ. Gió bắc thổi tới, cái cửa ở sương phòng bị gió thổi đập qua đập lại. Bên trong cỏ khô nằm hai đứa bé mắt đều nhắm chặt, mặt mũi xanh xao, trong đó bé gái đã bị sốt đến mơ hồ. Trên trán cô bé chảy đầy máu, trong miệng lẩm bẩm không rõ, “Anh! anh trai! ” Cũng không biết qua bao lâu, một người phụ nữ mặc áo bông đi từ bên ngoài vào, sau khi nhìn xem hai đứa bé này, cô ta tức đến mức xoay người cho người đàn ông phía sau một cái tát. “Cái thứ phế vật, trông chừng hai đứa nhỏ thôi mà cũng khiến chúng nó như sắp chết! Mày có biết hai món hàng này có thể bán bao nhiêu tiền không?” Chị Hồng tức đến mức gan đều đau. Tay người đàn ông bụm mặt, đáy mắt hiện lên một tia âm ngoan, chẳng hề để ý nói, “Một đứa ngốc thì có thể bán được bao nhiêu tiền?” “Cút mẹ nó đi! Mày thì biết cái chó gì, lớn lên đẹp, dù có ngốc thì cũng là hàng tốt! Nếu mày còn không trông chừng chúng nó cẩn thận, làm hỏng món hàng của tao, tao sẽ cắt hai…

Chương 503

Thập Niên 80: Em Gái Của Nam Chủ Trong Niên Đại Văn Đã Trở LạiTác giả: Lệnh VụTruyện Điền Văn, Truyện Trọng SinhNăm 1979. Sau khi lập thu, nhiệt độ chênh lệch giữa ngày đêm lên đến 20 độ. Gió bắc thổi tới, cái cửa ở sương phòng bị gió thổi đập qua đập lại. Bên trong cỏ khô nằm hai đứa bé mắt đều nhắm chặt, mặt mũi xanh xao, trong đó bé gái đã bị sốt đến mơ hồ. Trên trán cô bé chảy đầy máu, trong miệng lẩm bẩm không rõ, “Anh! anh trai! ” Cũng không biết qua bao lâu, một người phụ nữ mặc áo bông đi từ bên ngoài vào, sau khi nhìn xem hai đứa bé này, cô ta tức đến mức xoay người cho người đàn ông phía sau một cái tát. “Cái thứ phế vật, trông chừng hai đứa nhỏ thôi mà cũng khiến chúng nó như sắp chết! Mày có biết hai món hàng này có thể bán bao nhiêu tiền không?” Chị Hồng tức đến mức gan đều đau. Tay người đàn ông bụm mặt, đáy mắt hiện lên một tia âm ngoan, chẳng hề để ý nói, “Một đứa ngốc thì có thể bán được bao nhiêu tiền?” “Cút mẹ nó đi! Mày thì biết cái chó gì, lớn lên đẹp, dù có ngốc thì cũng là hàng tốt! Nếu mày còn không trông chừng chúng nó cẩn thận, làm hỏng món hàng của tao, tao sẽ cắt hai… "Đã nói rõ ràng rồi."Vợ Ngô Hồng Quân nói: "Anh ấy đắc tội với người khác, khiến cho việc làm ăn của hai người không thể tiếp tục được nữa, đây đều là cái nồi mà anh ấy nên đội, vậy mà anh phải chạy tới chạy lui, miệng thổi thành như vậy mà mà ngay cả cơm cũng không ăn vô. Ấy thế cũng chẳng thấy anh trai anh nói với anh một câu vất vả nào, ngược lại còn trút giận lên người anh.”“Tiền chúng ta kiếm được gần đây đúng là nhờ có anh trai anh giúp đỡ, chuyện này chúng ta phải nhận, nhưng bây giờ làm ăn không nổi nữa, anh nói cho anh ấy biết để kịp thời ngừng tổn hại, đây cũng là cách chúng ta báo đáp anh ấy. Sau này anh muốn kinh doanh gì khác cũng đừng kéo anh ấy theo, thế thì sẽ không còn gánh nặng gì nữa." Trong lòng Ngô Hồng Quân rất khó chịu."Anh hiểu những gì em nói, nhưng nhờ có anh cả anh đã vực chúng ta dậy vào lúc chúng ta ở thời điểm khó khăn nhất mới giúp chúng ta có được một khoản tiền tiết kiệm."Vợ Ngô Hồng Quân biết rõ chút ý đồ của người đàn ông nhà mình."Nhưng chúng ta tách ra làm ăn cũng không có gì không đúng. Trứng gà không thể để chung một rổ. Sau này nếu anh trai anh làm ăn thiếu chút tiền, đến lúc đó chúng ta còn có thể giúp một tay. Nếu cứ tụ cùng một chỗ, giống như lần này, xảy ra chuyện gì thì không phải là hai nhà cùng buồn sao?""Đạo lý em nói, anh hiểu."Ngô Hồng Quân quyết định buổi tối sẽ nói chuyện với anh trai mình.Ai biết anh ta còn chưa đi đã nghe được tin dữ.Ngô Hồng Quân không ngờ việc làm ăn trong nhà hoàn toàn không tiếp tục nổi nữa.Cho dù là bọn họ ra ngoài vận chuyển rau dưa thì người mua bên Hương Thành cũng không cần hàng.Anh cả anh ta chán nản ngồi trong sân, cả người không còn hăng hái như xưa nữa, tựa như đã già đi mười mấy tuổi trong một đêm."Anh, lúc trước không phải em đã nói với anh rằng chúng ta không mua rau nữa thì vẫn còn có thể bán cái khác sao?" Ngô Hồng Quân rất lo lắng cho anh trai, lo lắng hắn ta trong lúc nhất thời nghĩ quẩn, đi đường cụt.Ngô Ái Quốc vô cùng bực bội nói: "Cậu thì biết cái gì? Chỉ có cái này là có giá thành thấp nhất, kiếm tiền nhanh nhất. Cậu biết những cái khác cần phải đầu tư bao nhiêu tiền không?""Nhưng cho dù bây giờ chúng ta lấy sang cũng không bán được rau thì có ích lợi gì chứ?"Ngô Hồng Quân nói trúng tim đen.Sắc mặt Ngô Ái Quốc sa sầm.Hắn ta còn định bán rau cả đời, nhưng thật không ngờ trong một đêm đã bị người ta rút củi dưới đáy nồi.Không thể không nói thằng nhóc họ Ôn kia thật ác độc.Dùng thủ đoạn quyết tuyệt như vậy đối phó với hắn ta."Anh, chúng ta bắt đầu kinh doanh lại cái khác từ đầu đi. Lúc trước em cũng đã nói với anh rồi, trứng gà không thể để chung một giỏ. Em vốn định kinh doanh cái khác, hay là bây giờ anh kinh doanh cái khác với em đi?"Ngô Hồng Quân vốn còn cảm thấy có lỗi với anh trai anh ta, nhưng hiện tại lại cảm thấy ý kiến vợ đưa ra rất quan trọng."Nói sau đi."Ngô Ái Quốc đuổi em trai đi.Ngô Hồng Quân cũng không ở bên này lâu.Sáng sớm.Tư Đồ Quang Diệu dẫn theo vệ sĩ đến nhà họ Ôn."Vẫn chưa ăn sáng sao? Mau vào ăn đi. Lúc trước đã bảo con ở nhà mà con không chịu, cứ chạy ra ngoài ở." Bà Ôn thấy Tư Đồ Quang Diệu là bắt đầu nói linh tinh nhưng chỉ toàn là lời quan tâm.Tư Đồ Quang Diệu đặt chút đồ mình mua cho bà lên bàn bên trái, giải thích: "Con cũng định phát triển vào trong nước, trong khoảng thời gian gần đây vẫn luôn khảo sát. Lần sau mẹ nuôi đến là con có thể trực tiếp đến trạm xe đón mẹ nuôi rồi.”

Thập Niên 80: Em Gái Của Nam Chủ Trong Niên Đại Văn Đã Trở LạiTác giả: Lệnh VụTruyện Điền Văn, Truyện Trọng SinhNăm 1979. Sau khi lập thu, nhiệt độ chênh lệch giữa ngày đêm lên đến 20 độ. Gió bắc thổi tới, cái cửa ở sương phòng bị gió thổi đập qua đập lại. Bên trong cỏ khô nằm hai đứa bé mắt đều nhắm chặt, mặt mũi xanh xao, trong đó bé gái đã bị sốt đến mơ hồ. Trên trán cô bé chảy đầy máu, trong miệng lẩm bẩm không rõ, “Anh! anh trai! ” Cũng không biết qua bao lâu, một người phụ nữ mặc áo bông đi từ bên ngoài vào, sau khi nhìn xem hai đứa bé này, cô ta tức đến mức xoay người cho người đàn ông phía sau một cái tát. “Cái thứ phế vật, trông chừng hai đứa nhỏ thôi mà cũng khiến chúng nó như sắp chết! Mày có biết hai món hàng này có thể bán bao nhiêu tiền không?” Chị Hồng tức đến mức gan đều đau. Tay người đàn ông bụm mặt, đáy mắt hiện lên một tia âm ngoan, chẳng hề để ý nói, “Một đứa ngốc thì có thể bán được bao nhiêu tiền?” “Cút mẹ nó đi! Mày thì biết cái chó gì, lớn lên đẹp, dù có ngốc thì cũng là hàng tốt! Nếu mày còn không trông chừng chúng nó cẩn thận, làm hỏng món hàng của tao, tao sẽ cắt hai… "Đã nói rõ ràng rồi."Vợ Ngô Hồng Quân nói: "Anh ấy đắc tội với người khác, khiến cho việc làm ăn của hai người không thể tiếp tục được nữa, đây đều là cái nồi mà anh ấy nên đội, vậy mà anh phải chạy tới chạy lui, miệng thổi thành như vậy mà mà ngay cả cơm cũng không ăn vô. Ấy thế cũng chẳng thấy anh trai anh nói với anh một câu vất vả nào, ngược lại còn trút giận lên người anh.”“Tiền chúng ta kiếm được gần đây đúng là nhờ có anh trai anh giúp đỡ, chuyện này chúng ta phải nhận, nhưng bây giờ làm ăn không nổi nữa, anh nói cho anh ấy biết để kịp thời ngừng tổn hại, đây cũng là cách chúng ta báo đáp anh ấy. Sau này anh muốn kinh doanh gì khác cũng đừng kéo anh ấy theo, thế thì sẽ không còn gánh nặng gì nữa." Trong lòng Ngô Hồng Quân rất khó chịu."Anh hiểu những gì em nói, nhưng nhờ có anh cả anh đã vực chúng ta dậy vào lúc chúng ta ở thời điểm khó khăn nhất mới giúp chúng ta có được một khoản tiền tiết kiệm."Vợ Ngô Hồng Quân biết rõ chút ý đồ của người đàn ông nhà mình."Nhưng chúng ta tách ra làm ăn cũng không có gì không đúng. Trứng gà không thể để chung một rổ. Sau này nếu anh trai anh làm ăn thiếu chút tiền, đến lúc đó chúng ta còn có thể giúp một tay. Nếu cứ tụ cùng một chỗ, giống như lần này, xảy ra chuyện gì thì không phải là hai nhà cùng buồn sao?""Đạo lý em nói, anh hiểu."Ngô Hồng Quân quyết định buổi tối sẽ nói chuyện với anh trai mình.Ai biết anh ta còn chưa đi đã nghe được tin dữ.Ngô Hồng Quân không ngờ việc làm ăn trong nhà hoàn toàn không tiếp tục nổi nữa.Cho dù là bọn họ ra ngoài vận chuyển rau dưa thì người mua bên Hương Thành cũng không cần hàng.Anh cả anh ta chán nản ngồi trong sân, cả người không còn hăng hái như xưa nữa, tựa như đã già đi mười mấy tuổi trong một đêm."Anh, lúc trước không phải em đã nói với anh rằng chúng ta không mua rau nữa thì vẫn còn có thể bán cái khác sao?" Ngô Hồng Quân rất lo lắng cho anh trai, lo lắng hắn ta trong lúc nhất thời nghĩ quẩn, đi đường cụt.Ngô Ái Quốc vô cùng bực bội nói: "Cậu thì biết cái gì? Chỉ có cái này là có giá thành thấp nhất, kiếm tiền nhanh nhất. Cậu biết những cái khác cần phải đầu tư bao nhiêu tiền không?""Nhưng cho dù bây giờ chúng ta lấy sang cũng không bán được rau thì có ích lợi gì chứ?"Ngô Hồng Quân nói trúng tim đen.Sắc mặt Ngô Ái Quốc sa sầm.Hắn ta còn định bán rau cả đời, nhưng thật không ngờ trong một đêm đã bị người ta rút củi dưới đáy nồi.Không thể không nói thằng nhóc họ Ôn kia thật ác độc.Dùng thủ đoạn quyết tuyệt như vậy đối phó với hắn ta."Anh, chúng ta bắt đầu kinh doanh lại cái khác từ đầu đi. Lúc trước em cũng đã nói với anh rồi, trứng gà không thể để chung một giỏ. Em vốn định kinh doanh cái khác, hay là bây giờ anh kinh doanh cái khác với em đi?"Ngô Hồng Quân vốn còn cảm thấy có lỗi với anh trai anh ta, nhưng hiện tại lại cảm thấy ý kiến vợ đưa ra rất quan trọng."Nói sau đi."Ngô Ái Quốc đuổi em trai đi.Ngô Hồng Quân cũng không ở bên này lâu.Sáng sớm.Tư Đồ Quang Diệu dẫn theo vệ sĩ đến nhà họ Ôn."Vẫn chưa ăn sáng sao? Mau vào ăn đi. Lúc trước đã bảo con ở nhà mà con không chịu, cứ chạy ra ngoài ở." Bà Ôn thấy Tư Đồ Quang Diệu là bắt đầu nói linh tinh nhưng chỉ toàn là lời quan tâm.Tư Đồ Quang Diệu đặt chút đồ mình mua cho bà lên bàn bên trái, giải thích: "Con cũng định phát triển vào trong nước, trong khoảng thời gian gần đây vẫn luôn khảo sát. Lần sau mẹ nuôi đến là con có thể trực tiếp đến trạm xe đón mẹ nuôi rồi.”

Thập Niên 80: Em Gái Của Nam Chủ Trong Niên Đại Văn Đã Trở LạiTác giả: Lệnh VụTruyện Điền Văn, Truyện Trọng SinhNăm 1979. Sau khi lập thu, nhiệt độ chênh lệch giữa ngày đêm lên đến 20 độ. Gió bắc thổi tới, cái cửa ở sương phòng bị gió thổi đập qua đập lại. Bên trong cỏ khô nằm hai đứa bé mắt đều nhắm chặt, mặt mũi xanh xao, trong đó bé gái đã bị sốt đến mơ hồ. Trên trán cô bé chảy đầy máu, trong miệng lẩm bẩm không rõ, “Anh! anh trai! ” Cũng không biết qua bao lâu, một người phụ nữ mặc áo bông đi từ bên ngoài vào, sau khi nhìn xem hai đứa bé này, cô ta tức đến mức xoay người cho người đàn ông phía sau một cái tát. “Cái thứ phế vật, trông chừng hai đứa nhỏ thôi mà cũng khiến chúng nó như sắp chết! Mày có biết hai món hàng này có thể bán bao nhiêu tiền không?” Chị Hồng tức đến mức gan đều đau. Tay người đàn ông bụm mặt, đáy mắt hiện lên một tia âm ngoan, chẳng hề để ý nói, “Một đứa ngốc thì có thể bán được bao nhiêu tiền?” “Cút mẹ nó đi! Mày thì biết cái chó gì, lớn lên đẹp, dù có ngốc thì cũng là hàng tốt! Nếu mày còn không trông chừng chúng nó cẩn thận, làm hỏng món hàng của tao, tao sẽ cắt hai… "Đã nói rõ ràng rồi."Vợ Ngô Hồng Quân nói: "Anh ấy đắc tội với người khác, khiến cho việc làm ăn của hai người không thể tiếp tục được nữa, đây đều là cái nồi mà anh ấy nên đội, vậy mà anh phải chạy tới chạy lui, miệng thổi thành như vậy mà mà ngay cả cơm cũng không ăn vô. Ấy thế cũng chẳng thấy anh trai anh nói với anh một câu vất vả nào, ngược lại còn trút giận lên người anh.”“Tiền chúng ta kiếm được gần đây đúng là nhờ có anh trai anh giúp đỡ, chuyện này chúng ta phải nhận, nhưng bây giờ làm ăn không nổi nữa, anh nói cho anh ấy biết để kịp thời ngừng tổn hại, đây cũng là cách chúng ta báo đáp anh ấy. Sau này anh muốn kinh doanh gì khác cũng đừng kéo anh ấy theo, thế thì sẽ không còn gánh nặng gì nữa." Trong lòng Ngô Hồng Quân rất khó chịu."Anh hiểu những gì em nói, nhưng nhờ có anh cả anh đã vực chúng ta dậy vào lúc chúng ta ở thời điểm khó khăn nhất mới giúp chúng ta có được một khoản tiền tiết kiệm."Vợ Ngô Hồng Quân biết rõ chút ý đồ của người đàn ông nhà mình."Nhưng chúng ta tách ra làm ăn cũng không có gì không đúng. Trứng gà không thể để chung một rổ. Sau này nếu anh trai anh làm ăn thiếu chút tiền, đến lúc đó chúng ta còn có thể giúp một tay. Nếu cứ tụ cùng một chỗ, giống như lần này, xảy ra chuyện gì thì không phải là hai nhà cùng buồn sao?""Đạo lý em nói, anh hiểu."Ngô Hồng Quân quyết định buổi tối sẽ nói chuyện với anh trai mình.Ai biết anh ta còn chưa đi đã nghe được tin dữ.Ngô Hồng Quân không ngờ việc làm ăn trong nhà hoàn toàn không tiếp tục nổi nữa.Cho dù là bọn họ ra ngoài vận chuyển rau dưa thì người mua bên Hương Thành cũng không cần hàng.Anh cả anh ta chán nản ngồi trong sân, cả người không còn hăng hái như xưa nữa, tựa như đã già đi mười mấy tuổi trong một đêm."Anh, lúc trước không phải em đã nói với anh rằng chúng ta không mua rau nữa thì vẫn còn có thể bán cái khác sao?" Ngô Hồng Quân rất lo lắng cho anh trai, lo lắng hắn ta trong lúc nhất thời nghĩ quẩn, đi đường cụt.Ngô Ái Quốc vô cùng bực bội nói: "Cậu thì biết cái gì? Chỉ có cái này là có giá thành thấp nhất, kiếm tiền nhanh nhất. Cậu biết những cái khác cần phải đầu tư bao nhiêu tiền không?""Nhưng cho dù bây giờ chúng ta lấy sang cũng không bán được rau thì có ích lợi gì chứ?"Ngô Hồng Quân nói trúng tim đen.Sắc mặt Ngô Ái Quốc sa sầm.Hắn ta còn định bán rau cả đời, nhưng thật không ngờ trong một đêm đã bị người ta rút củi dưới đáy nồi.Không thể không nói thằng nhóc họ Ôn kia thật ác độc.Dùng thủ đoạn quyết tuyệt như vậy đối phó với hắn ta."Anh, chúng ta bắt đầu kinh doanh lại cái khác từ đầu đi. Lúc trước em cũng đã nói với anh rồi, trứng gà không thể để chung một giỏ. Em vốn định kinh doanh cái khác, hay là bây giờ anh kinh doanh cái khác với em đi?"Ngô Hồng Quân vốn còn cảm thấy có lỗi với anh trai anh ta, nhưng hiện tại lại cảm thấy ý kiến vợ đưa ra rất quan trọng."Nói sau đi."Ngô Ái Quốc đuổi em trai đi.Ngô Hồng Quân cũng không ở bên này lâu.Sáng sớm.Tư Đồ Quang Diệu dẫn theo vệ sĩ đến nhà họ Ôn."Vẫn chưa ăn sáng sao? Mau vào ăn đi. Lúc trước đã bảo con ở nhà mà con không chịu, cứ chạy ra ngoài ở." Bà Ôn thấy Tư Đồ Quang Diệu là bắt đầu nói linh tinh nhưng chỉ toàn là lời quan tâm.Tư Đồ Quang Diệu đặt chút đồ mình mua cho bà lên bàn bên trái, giải thích: "Con cũng định phát triển vào trong nước, trong khoảng thời gian gần đây vẫn luôn khảo sát. Lần sau mẹ nuôi đến là con có thể trực tiếp đến trạm xe đón mẹ nuôi rồi.”

Chương 503