Năm 1979. Sau khi lập thu, nhiệt độ chênh lệch giữa ngày đêm lên đến 20 độ. Gió bắc thổi tới, cái cửa ở sương phòng bị gió thổi đập qua đập lại. Bên trong cỏ khô nằm hai đứa bé mắt đều nhắm chặt, mặt mũi xanh xao, trong đó bé gái đã bị sốt đến mơ hồ. Trên trán cô bé chảy đầy máu, trong miệng lẩm bẩm không rõ, “Anh! anh trai! ” Cũng không biết qua bao lâu, một người phụ nữ mặc áo bông đi từ bên ngoài vào, sau khi nhìn xem hai đứa bé này, cô ta tức đến mức xoay người cho người đàn ông phía sau một cái tát. “Cái thứ phế vật, trông chừng hai đứa nhỏ thôi mà cũng khiến chúng nó như sắp chết! Mày có biết hai món hàng này có thể bán bao nhiêu tiền không?” Chị Hồng tức đến mức gan đều đau. Tay người đàn ông bụm mặt, đáy mắt hiện lên một tia âm ngoan, chẳng hề để ý nói, “Một đứa ngốc thì có thể bán được bao nhiêu tiền?” “Cút mẹ nó đi! Mày thì biết cái chó gì, lớn lên đẹp, dù có ngốc thì cũng là hàng tốt! Nếu mày còn không trông chừng chúng nó cẩn thận, làm hỏng món hàng của tao, tao sẽ cắt hai…
Chương 515
Thập Niên 80: Em Gái Của Nam Chủ Trong Niên Đại Văn Đã Trở LạiTác giả: Lệnh VụTruyện Điền Văn, Truyện Trọng SinhNăm 1979. Sau khi lập thu, nhiệt độ chênh lệch giữa ngày đêm lên đến 20 độ. Gió bắc thổi tới, cái cửa ở sương phòng bị gió thổi đập qua đập lại. Bên trong cỏ khô nằm hai đứa bé mắt đều nhắm chặt, mặt mũi xanh xao, trong đó bé gái đã bị sốt đến mơ hồ. Trên trán cô bé chảy đầy máu, trong miệng lẩm bẩm không rõ, “Anh! anh trai! ” Cũng không biết qua bao lâu, một người phụ nữ mặc áo bông đi từ bên ngoài vào, sau khi nhìn xem hai đứa bé này, cô ta tức đến mức xoay người cho người đàn ông phía sau một cái tát. “Cái thứ phế vật, trông chừng hai đứa nhỏ thôi mà cũng khiến chúng nó như sắp chết! Mày có biết hai món hàng này có thể bán bao nhiêu tiền không?” Chị Hồng tức đến mức gan đều đau. Tay người đàn ông bụm mặt, đáy mắt hiện lên một tia âm ngoan, chẳng hề để ý nói, “Một đứa ngốc thì có thể bán được bao nhiêu tiền?” “Cút mẹ nó đi! Mày thì biết cái chó gì, lớn lên đẹp, dù có ngốc thì cũng là hàng tốt! Nếu mày còn không trông chừng chúng nó cẩn thận, làm hỏng món hàng của tao, tao sẽ cắt hai… Mỗi lần ăn cơm bà nội đều nhíu mày, nghĩ hết mọi cách làm đồ ăn ngon cho cô bé.Cô bé luôn cố gắng ăn nhiều hơn một chút.Dần dần cũng ăn được nhiều hơn.So ra vẫn kém với sức ăn của bà nội, càng kém sức ăn của anh trai, nhưng tốt xấu gì cũng ăn nhiều hơn trước không ít.Tuy một lần bị cảm là có thể mất nửa cái mạng, nhưng dưới sự che chở cẩn thận của bà, năm ngoái cô bé chỉ bị cảm một lần. Lúc đi đường cũng cẩn thận từng li từng tí, chỉ sợ sẽ bị ngã xuống đất.Cũng không tập thể dục mạnh.Cô bé có thể tập thể dục, nhưng lo lắng rằng tập thể dục sẽ gây ra nhiều rắc rối.Cô bé cũng muốn điên cuồng chạy giống như những người khác, tùy ý gây ầm ĩ, nhưng cô bé không muốn để cho bà nội lo lắng. Bà nội đã vì gia đình này mà đã vất vả lắm rồi.Cô bé không thể gây thêm rắc rối cho bà nội được."Vậy tối nay ăn nhiều đồ ăn ngon một chút." Cậu đã đặt bàn tại nhà hàng tốt nhất ở Hương Thành.Ôn Oanh ngồi bên cạnh anh trai, nói chuyện với anh trai.Trong đôi mắt xinh đẹp kia toàn là vẻ lo lắng."Anh trai."Ùm?""Khi nào anh sẽ về thi thế?"Ôn Độ sửng sốt một chút, trong lòng có chút ấm áp, cố chấp của em gái đối với chuyện học hành của cậu không phải là chấp nhất bình thường."Muốn anh quay lại lớp như vậy sao?" Cậu hỏi.Ôn Oanh phồng má, nghiêm túc nói: "Anh trai, học tập rất quan trọng, người không học tập cũng chỉ có thể làm việc chân tay, người có văn hóa mới có thể ngồi trong văn phòng, không cần phơi gió phơi nắng, hẳn là bây giờ anh rất hiểu đạo lý này đúng không?"Câu nói cuối cùng của Ôn Oanh quả thực là có ý ám chỉ."Anh trai sẽ học lại.""Vậy khi nào anh về trường?" Ôn Oanh lập tức truy hỏi.Ôn Độ suy nghĩ một lúc nói: "Lúc thi đại học đi."Ôn Oanh lập tức nhíu mày."Anh không đi học mà lại tham gia thi đại học ạ?" Ôn Oanh nhíu mày, vẻ mặt không đồng ý."Không học ở trường học không có nghĩa là không học tập nữa, bây giờ anh không đi được." Hàng trên tay cậu bây giờ rất lớn, hơn nữa cậu còn dự định sẽ đi theo con đường tương tự ở đời trước của mình, lấn sân sang lĩnh vực bất động sản.Không đủ vốn là không được.Hơn nữa, thời gian là vàng bạc.Ôn Độ không thể bỏ lỡ thời cơ tốt nhất."Nhưng tiền trong nhà bây giờ có thể giúp em đi học rất dễ dàng, anh cũng biết cửa hàng của chúng ta kiếm được rất nhiều tiền mà."Không hiểu tại sao anh trai lại phải làm chủ thầu.Chủ thầu kiếm tiền quanh năm suốt tháng vô cùng vất vả.Không bằng đi học trước, sau đó kiếm được nhiều tiền hơn.Ôn Độ biết em gái không hiểu, cũng sẽ không giải thích cặn kẽ với em gái, cậu chỉ cam đoan với em gái: "Anh trai sẽ thi đại học, em hoàn toàn có thể yên tâm."Đợi đến khi thi đại học, trọng tâm sự nghiệp của anh cũng sẽ được chuyển tới Bình Thành.Để có thể gần nhà hơn chút.Về phần ba cậu, cứ để hắn lăn lộn ở Hương Thành!Lăn lộn mấy chục năm rồiTrong nước trước mắt không có tài nguyên tốt, lý lịch của ba cậu cũng không với tới những tài nguyên tốt kia. Còn không bằng chờ thêm vài năm, sau đó lại trở về chậm rãi phát triển.Tuy Ôn Độ không chú ý tới chuyện trong giới giải trí nhưng ít nhiều cũng có thể tiếp xúc một chút.Cậu biết có nhiều người kiếm được rất nhiều tiền.Vì ba cậu, cậu đầu tư chút tiền, chỉ chờ chuyển phần cổ phần đó cho ba cậu, để ba cậu có thể có được mười phần sức mạnh lăn lộn trong cái vòng luẩn quẩn kia.Không cần nhìn sắc mặt người khác, cũng không cần khúm núm với người khác, lại càng không cần lo lắng đồ của mình bị người khác cướp đi.
Thập Niên 80: Em Gái Của Nam Chủ Trong Niên Đại Văn Đã Trở LạiTác giả: Lệnh VụTruyện Điền Văn, Truyện Trọng SinhNăm 1979. Sau khi lập thu, nhiệt độ chênh lệch giữa ngày đêm lên đến 20 độ. Gió bắc thổi tới, cái cửa ở sương phòng bị gió thổi đập qua đập lại. Bên trong cỏ khô nằm hai đứa bé mắt đều nhắm chặt, mặt mũi xanh xao, trong đó bé gái đã bị sốt đến mơ hồ. Trên trán cô bé chảy đầy máu, trong miệng lẩm bẩm không rõ, “Anh! anh trai! ” Cũng không biết qua bao lâu, một người phụ nữ mặc áo bông đi từ bên ngoài vào, sau khi nhìn xem hai đứa bé này, cô ta tức đến mức xoay người cho người đàn ông phía sau một cái tát. “Cái thứ phế vật, trông chừng hai đứa nhỏ thôi mà cũng khiến chúng nó như sắp chết! Mày có biết hai món hàng này có thể bán bao nhiêu tiền không?” Chị Hồng tức đến mức gan đều đau. Tay người đàn ông bụm mặt, đáy mắt hiện lên một tia âm ngoan, chẳng hề để ý nói, “Một đứa ngốc thì có thể bán được bao nhiêu tiền?” “Cút mẹ nó đi! Mày thì biết cái chó gì, lớn lên đẹp, dù có ngốc thì cũng là hàng tốt! Nếu mày còn không trông chừng chúng nó cẩn thận, làm hỏng món hàng của tao, tao sẽ cắt hai… Mỗi lần ăn cơm bà nội đều nhíu mày, nghĩ hết mọi cách làm đồ ăn ngon cho cô bé.Cô bé luôn cố gắng ăn nhiều hơn một chút.Dần dần cũng ăn được nhiều hơn.So ra vẫn kém với sức ăn của bà nội, càng kém sức ăn của anh trai, nhưng tốt xấu gì cũng ăn nhiều hơn trước không ít.Tuy một lần bị cảm là có thể mất nửa cái mạng, nhưng dưới sự che chở cẩn thận của bà, năm ngoái cô bé chỉ bị cảm một lần. Lúc đi đường cũng cẩn thận từng li từng tí, chỉ sợ sẽ bị ngã xuống đất.Cũng không tập thể dục mạnh.Cô bé có thể tập thể dục, nhưng lo lắng rằng tập thể dục sẽ gây ra nhiều rắc rối.Cô bé cũng muốn điên cuồng chạy giống như những người khác, tùy ý gây ầm ĩ, nhưng cô bé không muốn để cho bà nội lo lắng. Bà nội đã vì gia đình này mà đã vất vả lắm rồi.Cô bé không thể gây thêm rắc rối cho bà nội được."Vậy tối nay ăn nhiều đồ ăn ngon một chút." Cậu đã đặt bàn tại nhà hàng tốt nhất ở Hương Thành.Ôn Oanh ngồi bên cạnh anh trai, nói chuyện với anh trai.Trong đôi mắt xinh đẹp kia toàn là vẻ lo lắng."Anh trai."Ùm?""Khi nào anh sẽ về thi thế?"Ôn Độ sửng sốt một chút, trong lòng có chút ấm áp, cố chấp của em gái đối với chuyện học hành của cậu không phải là chấp nhất bình thường."Muốn anh quay lại lớp như vậy sao?" Cậu hỏi.Ôn Oanh phồng má, nghiêm túc nói: "Anh trai, học tập rất quan trọng, người không học tập cũng chỉ có thể làm việc chân tay, người có văn hóa mới có thể ngồi trong văn phòng, không cần phơi gió phơi nắng, hẳn là bây giờ anh rất hiểu đạo lý này đúng không?"Câu nói cuối cùng của Ôn Oanh quả thực là có ý ám chỉ."Anh trai sẽ học lại.""Vậy khi nào anh về trường?" Ôn Oanh lập tức truy hỏi.Ôn Độ suy nghĩ một lúc nói: "Lúc thi đại học đi."Ôn Oanh lập tức nhíu mày."Anh không đi học mà lại tham gia thi đại học ạ?" Ôn Oanh nhíu mày, vẻ mặt không đồng ý."Không học ở trường học không có nghĩa là không học tập nữa, bây giờ anh không đi được." Hàng trên tay cậu bây giờ rất lớn, hơn nữa cậu còn dự định sẽ đi theo con đường tương tự ở đời trước của mình, lấn sân sang lĩnh vực bất động sản.Không đủ vốn là không được.Hơn nữa, thời gian là vàng bạc.Ôn Độ không thể bỏ lỡ thời cơ tốt nhất."Nhưng tiền trong nhà bây giờ có thể giúp em đi học rất dễ dàng, anh cũng biết cửa hàng của chúng ta kiếm được rất nhiều tiền mà."Không hiểu tại sao anh trai lại phải làm chủ thầu.Chủ thầu kiếm tiền quanh năm suốt tháng vô cùng vất vả.Không bằng đi học trước, sau đó kiếm được nhiều tiền hơn.Ôn Độ biết em gái không hiểu, cũng sẽ không giải thích cặn kẽ với em gái, cậu chỉ cam đoan với em gái: "Anh trai sẽ thi đại học, em hoàn toàn có thể yên tâm."Đợi đến khi thi đại học, trọng tâm sự nghiệp của anh cũng sẽ được chuyển tới Bình Thành.Để có thể gần nhà hơn chút.Về phần ba cậu, cứ để hắn lăn lộn ở Hương Thành!Lăn lộn mấy chục năm rồiTrong nước trước mắt không có tài nguyên tốt, lý lịch của ba cậu cũng không với tới những tài nguyên tốt kia. Còn không bằng chờ thêm vài năm, sau đó lại trở về chậm rãi phát triển.Tuy Ôn Độ không chú ý tới chuyện trong giới giải trí nhưng ít nhiều cũng có thể tiếp xúc một chút.Cậu biết có nhiều người kiếm được rất nhiều tiền.Vì ba cậu, cậu đầu tư chút tiền, chỉ chờ chuyển phần cổ phần đó cho ba cậu, để ba cậu có thể có được mười phần sức mạnh lăn lộn trong cái vòng luẩn quẩn kia.Không cần nhìn sắc mặt người khác, cũng không cần khúm núm với người khác, lại càng không cần lo lắng đồ của mình bị người khác cướp đi.
Thập Niên 80: Em Gái Của Nam Chủ Trong Niên Đại Văn Đã Trở LạiTác giả: Lệnh VụTruyện Điền Văn, Truyện Trọng SinhNăm 1979. Sau khi lập thu, nhiệt độ chênh lệch giữa ngày đêm lên đến 20 độ. Gió bắc thổi tới, cái cửa ở sương phòng bị gió thổi đập qua đập lại. Bên trong cỏ khô nằm hai đứa bé mắt đều nhắm chặt, mặt mũi xanh xao, trong đó bé gái đã bị sốt đến mơ hồ. Trên trán cô bé chảy đầy máu, trong miệng lẩm bẩm không rõ, “Anh! anh trai! ” Cũng không biết qua bao lâu, một người phụ nữ mặc áo bông đi từ bên ngoài vào, sau khi nhìn xem hai đứa bé này, cô ta tức đến mức xoay người cho người đàn ông phía sau một cái tát. “Cái thứ phế vật, trông chừng hai đứa nhỏ thôi mà cũng khiến chúng nó như sắp chết! Mày có biết hai món hàng này có thể bán bao nhiêu tiền không?” Chị Hồng tức đến mức gan đều đau. Tay người đàn ông bụm mặt, đáy mắt hiện lên một tia âm ngoan, chẳng hề để ý nói, “Một đứa ngốc thì có thể bán được bao nhiêu tiền?” “Cút mẹ nó đi! Mày thì biết cái chó gì, lớn lên đẹp, dù có ngốc thì cũng là hàng tốt! Nếu mày còn không trông chừng chúng nó cẩn thận, làm hỏng món hàng của tao, tao sẽ cắt hai… Mỗi lần ăn cơm bà nội đều nhíu mày, nghĩ hết mọi cách làm đồ ăn ngon cho cô bé.Cô bé luôn cố gắng ăn nhiều hơn một chút.Dần dần cũng ăn được nhiều hơn.So ra vẫn kém với sức ăn của bà nội, càng kém sức ăn của anh trai, nhưng tốt xấu gì cũng ăn nhiều hơn trước không ít.Tuy một lần bị cảm là có thể mất nửa cái mạng, nhưng dưới sự che chở cẩn thận của bà, năm ngoái cô bé chỉ bị cảm một lần. Lúc đi đường cũng cẩn thận từng li từng tí, chỉ sợ sẽ bị ngã xuống đất.Cũng không tập thể dục mạnh.Cô bé có thể tập thể dục, nhưng lo lắng rằng tập thể dục sẽ gây ra nhiều rắc rối.Cô bé cũng muốn điên cuồng chạy giống như những người khác, tùy ý gây ầm ĩ, nhưng cô bé không muốn để cho bà nội lo lắng. Bà nội đã vì gia đình này mà đã vất vả lắm rồi.Cô bé không thể gây thêm rắc rối cho bà nội được."Vậy tối nay ăn nhiều đồ ăn ngon một chút." Cậu đã đặt bàn tại nhà hàng tốt nhất ở Hương Thành.Ôn Oanh ngồi bên cạnh anh trai, nói chuyện với anh trai.Trong đôi mắt xinh đẹp kia toàn là vẻ lo lắng."Anh trai."Ùm?""Khi nào anh sẽ về thi thế?"Ôn Độ sửng sốt một chút, trong lòng có chút ấm áp, cố chấp của em gái đối với chuyện học hành của cậu không phải là chấp nhất bình thường."Muốn anh quay lại lớp như vậy sao?" Cậu hỏi.Ôn Oanh phồng má, nghiêm túc nói: "Anh trai, học tập rất quan trọng, người không học tập cũng chỉ có thể làm việc chân tay, người có văn hóa mới có thể ngồi trong văn phòng, không cần phơi gió phơi nắng, hẳn là bây giờ anh rất hiểu đạo lý này đúng không?"Câu nói cuối cùng của Ôn Oanh quả thực là có ý ám chỉ."Anh trai sẽ học lại.""Vậy khi nào anh về trường?" Ôn Oanh lập tức truy hỏi.Ôn Độ suy nghĩ một lúc nói: "Lúc thi đại học đi."Ôn Oanh lập tức nhíu mày."Anh không đi học mà lại tham gia thi đại học ạ?" Ôn Oanh nhíu mày, vẻ mặt không đồng ý."Không học ở trường học không có nghĩa là không học tập nữa, bây giờ anh không đi được." Hàng trên tay cậu bây giờ rất lớn, hơn nữa cậu còn dự định sẽ đi theo con đường tương tự ở đời trước của mình, lấn sân sang lĩnh vực bất động sản.Không đủ vốn là không được.Hơn nữa, thời gian là vàng bạc.Ôn Độ không thể bỏ lỡ thời cơ tốt nhất."Nhưng tiền trong nhà bây giờ có thể giúp em đi học rất dễ dàng, anh cũng biết cửa hàng của chúng ta kiếm được rất nhiều tiền mà."Không hiểu tại sao anh trai lại phải làm chủ thầu.Chủ thầu kiếm tiền quanh năm suốt tháng vô cùng vất vả.Không bằng đi học trước, sau đó kiếm được nhiều tiền hơn.Ôn Độ biết em gái không hiểu, cũng sẽ không giải thích cặn kẽ với em gái, cậu chỉ cam đoan với em gái: "Anh trai sẽ thi đại học, em hoàn toàn có thể yên tâm."Đợi đến khi thi đại học, trọng tâm sự nghiệp của anh cũng sẽ được chuyển tới Bình Thành.Để có thể gần nhà hơn chút.Về phần ba cậu, cứ để hắn lăn lộn ở Hương Thành!Lăn lộn mấy chục năm rồiTrong nước trước mắt không có tài nguyên tốt, lý lịch của ba cậu cũng không với tới những tài nguyên tốt kia. Còn không bằng chờ thêm vài năm, sau đó lại trở về chậm rãi phát triển.Tuy Ôn Độ không chú ý tới chuyện trong giới giải trí nhưng ít nhiều cũng có thể tiếp xúc một chút.Cậu biết có nhiều người kiếm được rất nhiều tiền.Vì ba cậu, cậu đầu tư chút tiền, chỉ chờ chuyển phần cổ phần đó cho ba cậu, để ba cậu có thể có được mười phần sức mạnh lăn lộn trong cái vòng luẩn quẩn kia.Không cần nhìn sắc mặt người khác, cũng không cần khúm núm với người khác, lại càng không cần lo lắng đồ của mình bị người khác cướp đi.