Tác giả:

Phủ Định Bắc Hầu hôm nay không quá thái bình, ai cũng nói Tiểu Hầu gia Lục Trầm Chu trúng tà, vừa tỉnh lại liền hỏi là ai đánh lén hắn, lại hỏi Hầu phu nhân ở đâu. Trong phủ trên dưới đều là vẻ mặt kinh ngạc, chưa nói đến không ai dám đến Hầu phủ đánh lén Tiểu Hầu gia. Thứ hai, tiểu Hầu gia còn chưa cưới thê, Hầu phu nhân ở đâu ra? “Có lẽ Hầu gia muốn hỏi là lão phu nhân? Sáng sớm hôm nay lão phu nhân đã cùng tiểu thư, biểu tiểu thư lên núi dâng hương.” Người hầu bên cạnh Lục Trầm Chu cẩn thận trả lời. Lục Trầm Chu đau đầu dữ dội, làm gì cũng có chút không kiên nhẫn, lúc này nghe được người hầu trả lời, càng không kiên nhẫn: "Lỗ tai điếc sao? Bản hầu không hỏi Lão phu nhân, là Hầu phu nhân.” “Hầu... Hầu phu nhân? Hầu gia, ngài còn chưa cưới thê, trong phủ không có Hầu phu nhân.” Lúc người hầu nói lời này, bắp chân đều run rẩy. Lục Trầm Chu ngây ngẩn cả người, hắn liếc mắt nhìn người hầu, đây là người thường đi theo bên cạnh hầu hạ hắn, sẽ không nói dối lừa gạt hắn, gã nói trong phủ…

Chương 57: Si cuồng tham lam

Nam Kha Nhị Mộng - Mộ Trầm SởTác giả: Mộ Trầm SởTruyện Cổ Đại, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Ngược, Truyện Trọng SinhPhủ Định Bắc Hầu hôm nay không quá thái bình, ai cũng nói Tiểu Hầu gia Lục Trầm Chu trúng tà, vừa tỉnh lại liền hỏi là ai đánh lén hắn, lại hỏi Hầu phu nhân ở đâu. Trong phủ trên dưới đều là vẻ mặt kinh ngạc, chưa nói đến không ai dám đến Hầu phủ đánh lén Tiểu Hầu gia. Thứ hai, tiểu Hầu gia còn chưa cưới thê, Hầu phu nhân ở đâu ra? “Có lẽ Hầu gia muốn hỏi là lão phu nhân? Sáng sớm hôm nay lão phu nhân đã cùng tiểu thư, biểu tiểu thư lên núi dâng hương.” Người hầu bên cạnh Lục Trầm Chu cẩn thận trả lời. Lục Trầm Chu đau đầu dữ dội, làm gì cũng có chút không kiên nhẫn, lúc này nghe được người hầu trả lời, càng không kiên nhẫn: "Lỗ tai điếc sao? Bản hầu không hỏi Lão phu nhân, là Hầu phu nhân.” “Hầu... Hầu phu nhân? Hầu gia, ngài còn chưa cưới thê, trong phủ không có Hầu phu nhân.” Lúc người hầu nói lời này, bắp chân đều run rẩy. Lục Trầm Chu ngây ngẩn cả người, hắn liếc mắt nhìn người hầu, đây là người thường đi theo bên cạnh hầu hạ hắn, sẽ không nói dối lừa gạt hắn, gã nói trong phủ… Lục Trầm Chu cười lạnh liên tục, nếu hai người đều đã làm rõ thân phận, lúc hắn nói chuyện cũng không có nhiều cố kỵ như vậy, dứt khoát ở trên ngựa cùng Thẩm Căng câu được câu không hàn huyên."Ngươi cùng bản hầu sống lại giống nhau, lúc trước không muốn gả cho bản hầu, lại muốn gả thay đến Tiết gia, muốn cùng Tiết Hoài Tông trải qua cuộc sống yên ổn, vì sao không nói cho hắn biết chuyện xảy ra trong ba năm này?”“Hầu gia làm sao biết thiếp thân không có nói cho Hoài Tông biết?”Thẩm Căng hơi liếc mắt: "Thiếp thân đã nói với chàng ấy, làm thế nào để tránh Lang vương, làm thế nào để không liên quan đến vương công, làm thế nào để ứng đối tân chính, công việc lớn nhỏ trong ba năm, chỉ cần thiếp thân nhớ rõ, thiếp thân đều từng nói cho chàng ấy biết. Nhưng Hoài Tông là phu quân của thiếp thân, không phải con rối, là chàng ấy làm quan trong triều, cũng không phải thiếp thân làm quan trong triều, chàng ấy có lý tưởng hoài bão, sao có thể vì nửa lời của thiếp thân dễ dàng buông tha?"Cho nên, Tiết Hoài Tông biết rõ tân chính là quan gia một lực tôn sùng, cũng muốn vì ân sư liều c.h.ế.t khuyên can?Tâm tư hồ đồ như vậy, sao lại thi đậu tiến sĩ?Lục Trầm Chu im lặng không nói gì, một lát sau mới nói tiếp: "Bản hầu không có hứng thú với Tiết Hoài Tông, hắn làm người như thế nào, bản hầu cũng không muốn hiểu rõ, bản hầu chỉ là muốn hỏi nàng một câu, nàng có muốn cứu Tiết Hoài Tông ra hay không?"Nàng đương nhiên muốn cứu Tiết Hoài Tông ra, nếu không sao lại gặp hắn ở cửa nha môn?Thẩm Căng biết hắn sẽ không vô duyên vô cớ nói ra lời ấy, cân nhắc nói: "Thiếp thân đương nhiên muốn cứu phu quân ra, nhưng nếu vì cứu chàng ấy mà bôi nhọ cạnh cửa hai nhà Tiết Thẩm, dù thiếp thân muốn, chàng ấy cũng không đồng ý.”“Gả cho bản hầu làm vợ cả, sao lại bôi nhọ Thẩm gia các nàng?”Lục Trầm Chu vỗ nhẹ lưng ngựa, thản nhiên nói, lại làm cho Thẩm Căng khó có thể tin: "Nếu thiếp thân nhớ không sai, Hầu gia đã có thê thất ở Định Quốc công phủ.”Chẳng lẽ hắn muốn theo vết xe đổ, bỏ Liễu Uyển Nhu, lại cưới nàng sao?Nhưng Liễu Uyển Nhu vào phủ hai năm nay, cũng không nghe nói làm sai gì, vả lại nàng là cháu gái của Quốc Công phu nhân phủ Định Quốc Công, Lục Trầm Chu muốn bỏ vợ, Quốc Công phu nhân làm sao có thể đồng ý?Không ngờ Lục Trầm Chu lại không nói đến chuyện bỏ vợ, chỉ nói: "Phong trào tịnh đích ở tiền triều cực thịnh, đến triều ta mặc dù đã hiếm thấy, nhưng cũng không phải là không có. Nàng không muốn ở biệt trang, bản hầu cũng sẽ không để cho nàng chịu thiệt. Sau khi nàng rời khỏi Tiết gia, bản hầu sẽ an bài cho nàng một thân phận khác, lấy danh nghĩa vợ cả gả vào Định Quốc công phủ, về sau bất luận là Tiết gia hay Thẩm gia, đều không liên quan đến nàng, nàng cũng không cần lo lắng sau khi tái giá sẽ mang đến phiền nhiễu cho cho hai nhà Tiết Thẩm.”Thẩm Căng trăm triệu lần không ngờ Lục Trầm Chu lại nghĩ ra một "biện pháp tốt" Tịnh đích như vậy, nàng tức giận đến cực điểm thiếu chút nghẹn ngào, đợi đến khi tâm trạng bình tĩnh lại, mới rống giận một câu:"Hoang đường! Buồn cười! Quả thực là người si nói mộng, Thẩm Căng ta dù chết, cũng sẽ không cùng người khác hầu chung một chồng! Mau thả ta xuống!"Nàng giãy dụa hết sức, hận không thể lập tức nhảy xuống lưng ngựa, ngã gãy chân tàn phế cũng tốt hơn ở chỗ này nghe Lục Trầm Chu nói hươu nói vượn.

Nam Kha Nhị Mộng - Mộ Trầm SởTác giả: Mộ Trầm SởTruyện Cổ Đại, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Ngược, Truyện Trọng SinhPhủ Định Bắc Hầu hôm nay không quá thái bình, ai cũng nói Tiểu Hầu gia Lục Trầm Chu trúng tà, vừa tỉnh lại liền hỏi là ai đánh lén hắn, lại hỏi Hầu phu nhân ở đâu. Trong phủ trên dưới đều là vẻ mặt kinh ngạc, chưa nói đến không ai dám đến Hầu phủ đánh lén Tiểu Hầu gia. Thứ hai, tiểu Hầu gia còn chưa cưới thê, Hầu phu nhân ở đâu ra? “Có lẽ Hầu gia muốn hỏi là lão phu nhân? Sáng sớm hôm nay lão phu nhân đã cùng tiểu thư, biểu tiểu thư lên núi dâng hương.” Người hầu bên cạnh Lục Trầm Chu cẩn thận trả lời. Lục Trầm Chu đau đầu dữ dội, làm gì cũng có chút không kiên nhẫn, lúc này nghe được người hầu trả lời, càng không kiên nhẫn: "Lỗ tai điếc sao? Bản hầu không hỏi Lão phu nhân, là Hầu phu nhân.” “Hầu... Hầu phu nhân? Hầu gia, ngài còn chưa cưới thê, trong phủ không có Hầu phu nhân.” Lúc người hầu nói lời này, bắp chân đều run rẩy. Lục Trầm Chu ngây ngẩn cả người, hắn liếc mắt nhìn người hầu, đây là người thường đi theo bên cạnh hầu hạ hắn, sẽ không nói dối lừa gạt hắn, gã nói trong phủ… Lục Trầm Chu cười lạnh liên tục, nếu hai người đều đã làm rõ thân phận, lúc hắn nói chuyện cũng không có nhiều cố kỵ như vậy, dứt khoát ở trên ngựa cùng Thẩm Căng câu được câu không hàn huyên."Ngươi cùng bản hầu sống lại giống nhau, lúc trước không muốn gả cho bản hầu, lại muốn gả thay đến Tiết gia, muốn cùng Tiết Hoài Tông trải qua cuộc sống yên ổn, vì sao không nói cho hắn biết chuyện xảy ra trong ba năm này?”“Hầu gia làm sao biết thiếp thân không có nói cho Hoài Tông biết?”Thẩm Căng hơi liếc mắt: "Thiếp thân đã nói với chàng ấy, làm thế nào để tránh Lang vương, làm thế nào để không liên quan đến vương công, làm thế nào để ứng đối tân chính, công việc lớn nhỏ trong ba năm, chỉ cần thiếp thân nhớ rõ, thiếp thân đều từng nói cho chàng ấy biết. Nhưng Hoài Tông là phu quân của thiếp thân, không phải con rối, là chàng ấy làm quan trong triều, cũng không phải thiếp thân làm quan trong triều, chàng ấy có lý tưởng hoài bão, sao có thể vì nửa lời của thiếp thân dễ dàng buông tha?"Cho nên, Tiết Hoài Tông biết rõ tân chính là quan gia một lực tôn sùng, cũng muốn vì ân sư liều c.h.ế.t khuyên can?Tâm tư hồ đồ như vậy, sao lại thi đậu tiến sĩ?Lục Trầm Chu im lặng không nói gì, một lát sau mới nói tiếp: "Bản hầu không có hứng thú với Tiết Hoài Tông, hắn làm người như thế nào, bản hầu cũng không muốn hiểu rõ, bản hầu chỉ là muốn hỏi nàng một câu, nàng có muốn cứu Tiết Hoài Tông ra hay không?"Nàng đương nhiên muốn cứu Tiết Hoài Tông ra, nếu không sao lại gặp hắn ở cửa nha môn?Thẩm Căng biết hắn sẽ không vô duyên vô cớ nói ra lời ấy, cân nhắc nói: "Thiếp thân đương nhiên muốn cứu phu quân ra, nhưng nếu vì cứu chàng ấy mà bôi nhọ cạnh cửa hai nhà Tiết Thẩm, dù thiếp thân muốn, chàng ấy cũng không đồng ý.”“Gả cho bản hầu làm vợ cả, sao lại bôi nhọ Thẩm gia các nàng?”Lục Trầm Chu vỗ nhẹ lưng ngựa, thản nhiên nói, lại làm cho Thẩm Căng khó có thể tin: "Nếu thiếp thân nhớ không sai, Hầu gia đã có thê thất ở Định Quốc công phủ.”Chẳng lẽ hắn muốn theo vết xe đổ, bỏ Liễu Uyển Nhu, lại cưới nàng sao?Nhưng Liễu Uyển Nhu vào phủ hai năm nay, cũng không nghe nói làm sai gì, vả lại nàng là cháu gái của Quốc Công phu nhân phủ Định Quốc Công, Lục Trầm Chu muốn bỏ vợ, Quốc Công phu nhân làm sao có thể đồng ý?Không ngờ Lục Trầm Chu lại không nói đến chuyện bỏ vợ, chỉ nói: "Phong trào tịnh đích ở tiền triều cực thịnh, đến triều ta mặc dù đã hiếm thấy, nhưng cũng không phải là không có. Nàng không muốn ở biệt trang, bản hầu cũng sẽ không để cho nàng chịu thiệt. Sau khi nàng rời khỏi Tiết gia, bản hầu sẽ an bài cho nàng một thân phận khác, lấy danh nghĩa vợ cả gả vào Định Quốc công phủ, về sau bất luận là Tiết gia hay Thẩm gia, đều không liên quan đến nàng, nàng cũng không cần lo lắng sau khi tái giá sẽ mang đến phiền nhiễu cho cho hai nhà Tiết Thẩm.”Thẩm Căng trăm triệu lần không ngờ Lục Trầm Chu lại nghĩ ra một "biện pháp tốt" Tịnh đích như vậy, nàng tức giận đến cực điểm thiếu chút nghẹn ngào, đợi đến khi tâm trạng bình tĩnh lại, mới rống giận một câu:"Hoang đường! Buồn cười! Quả thực là người si nói mộng, Thẩm Căng ta dù chết, cũng sẽ không cùng người khác hầu chung một chồng! Mau thả ta xuống!"Nàng giãy dụa hết sức, hận không thể lập tức nhảy xuống lưng ngựa, ngã gãy chân tàn phế cũng tốt hơn ở chỗ này nghe Lục Trầm Chu nói hươu nói vượn.

Nam Kha Nhị Mộng - Mộ Trầm SởTác giả: Mộ Trầm SởTruyện Cổ Đại, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Ngược, Truyện Trọng SinhPhủ Định Bắc Hầu hôm nay không quá thái bình, ai cũng nói Tiểu Hầu gia Lục Trầm Chu trúng tà, vừa tỉnh lại liền hỏi là ai đánh lén hắn, lại hỏi Hầu phu nhân ở đâu. Trong phủ trên dưới đều là vẻ mặt kinh ngạc, chưa nói đến không ai dám đến Hầu phủ đánh lén Tiểu Hầu gia. Thứ hai, tiểu Hầu gia còn chưa cưới thê, Hầu phu nhân ở đâu ra? “Có lẽ Hầu gia muốn hỏi là lão phu nhân? Sáng sớm hôm nay lão phu nhân đã cùng tiểu thư, biểu tiểu thư lên núi dâng hương.” Người hầu bên cạnh Lục Trầm Chu cẩn thận trả lời. Lục Trầm Chu đau đầu dữ dội, làm gì cũng có chút không kiên nhẫn, lúc này nghe được người hầu trả lời, càng không kiên nhẫn: "Lỗ tai điếc sao? Bản hầu không hỏi Lão phu nhân, là Hầu phu nhân.” “Hầu... Hầu phu nhân? Hầu gia, ngài còn chưa cưới thê, trong phủ không có Hầu phu nhân.” Lúc người hầu nói lời này, bắp chân đều run rẩy. Lục Trầm Chu ngây ngẩn cả người, hắn liếc mắt nhìn người hầu, đây là người thường đi theo bên cạnh hầu hạ hắn, sẽ không nói dối lừa gạt hắn, gã nói trong phủ… Lục Trầm Chu cười lạnh liên tục, nếu hai người đều đã làm rõ thân phận, lúc hắn nói chuyện cũng không có nhiều cố kỵ như vậy, dứt khoát ở trên ngựa cùng Thẩm Căng câu được câu không hàn huyên."Ngươi cùng bản hầu sống lại giống nhau, lúc trước không muốn gả cho bản hầu, lại muốn gả thay đến Tiết gia, muốn cùng Tiết Hoài Tông trải qua cuộc sống yên ổn, vì sao không nói cho hắn biết chuyện xảy ra trong ba năm này?”“Hầu gia làm sao biết thiếp thân không có nói cho Hoài Tông biết?”Thẩm Căng hơi liếc mắt: "Thiếp thân đã nói với chàng ấy, làm thế nào để tránh Lang vương, làm thế nào để không liên quan đến vương công, làm thế nào để ứng đối tân chính, công việc lớn nhỏ trong ba năm, chỉ cần thiếp thân nhớ rõ, thiếp thân đều từng nói cho chàng ấy biết. Nhưng Hoài Tông là phu quân của thiếp thân, không phải con rối, là chàng ấy làm quan trong triều, cũng không phải thiếp thân làm quan trong triều, chàng ấy có lý tưởng hoài bão, sao có thể vì nửa lời của thiếp thân dễ dàng buông tha?"Cho nên, Tiết Hoài Tông biết rõ tân chính là quan gia một lực tôn sùng, cũng muốn vì ân sư liều c.h.ế.t khuyên can?Tâm tư hồ đồ như vậy, sao lại thi đậu tiến sĩ?Lục Trầm Chu im lặng không nói gì, một lát sau mới nói tiếp: "Bản hầu không có hứng thú với Tiết Hoài Tông, hắn làm người như thế nào, bản hầu cũng không muốn hiểu rõ, bản hầu chỉ là muốn hỏi nàng một câu, nàng có muốn cứu Tiết Hoài Tông ra hay không?"Nàng đương nhiên muốn cứu Tiết Hoài Tông ra, nếu không sao lại gặp hắn ở cửa nha môn?Thẩm Căng biết hắn sẽ không vô duyên vô cớ nói ra lời ấy, cân nhắc nói: "Thiếp thân đương nhiên muốn cứu phu quân ra, nhưng nếu vì cứu chàng ấy mà bôi nhọ cạnh cửa hai nhà Tiết Thẩm, dù thiếp thân muốn, chàng ấy cũng không đồng ý.”“Gả cho bản hầu làm vợ cả, sao lại bôi nhọ Thẩm gia các nàng?”Lục Trầm Chu vỗ nhẹ lưng ngựa, thản nhiên nói, lại làm cho Thẩm Căng khó có thể tin: "Nếu thiếp thân nhớ không sai, Hầu gia đã có thê thất ở Định Quốc công phủ.”Chẳng lẽ hắn muốn theo vết xe đổ, bỏ Liễu Uyển Nhu, lại cưới nàng sao?Nhưng Liễu Uyển Nhu vào phủ hai năm nay, cũng không nghe nói làm sai gì, vả lại nàng là cháu gái của Quốc Công phu nhân phủ Định Quốc Công, Lục Trầm Chu muốn bỏ vợ, Quốc Công phu nhân làm sao có thể đồng ý?Không ngờ Lục Trầm Chu lại không nói đến chuyện bỏ vợ, chỉ nói: "Phong trào tịnh đích ở tiền triều cực thịnh, đến triều ta mặc dù đã hiếm thấy, nhưng cũng không phải là không có. Nàng không muốn ở biệt trang, bản hầu cũng sẽ không để cho nàng chịu thiệt. Sau khi nàng rời khỏi Tiết gia, bản hầu sẽ an bài cho nàng một thân phận khác, lấy danh nghĩa vợ cả gả vào Định Quốc công phủ, về sau bất luận là Tiết gia hay Thẩm gia, đều không liên quan đến nàng, nàng cũng không cần lo lắng sau khi tái giá sẽ mang đến phiền nhiễu cho cho hai nhà Tiết Thẩm.”Thẩm Căng trăm triệu lần không ngờ Lục Trầm Chu lại nghĩ ra một "biện pháp tốt" Tịnh đích như vậy, nàng tức giận đến cực điểm thiếu chút nghẹn ngào, đợi đến khi tâm trạng bình tĩnh lại, mới rống giận một câu:"Hoang đường! Buồn cười! Quả thực là người si nói mộng, Thẩm Căng ta dù chết, cũng sẽ không cùng người khác hầu chung một chồng! Mau thả ta xuống!"Nàng giãy dụa hết sức, hận không thể lập tức nhảy xuống lưng ngựa, ngã gãy chân tàn phế cũng tốt hơn ở chỗ này nghe Lục Trầm Chu nói hươu nói vượn.

Chương 57: Si cuồng tham lam