Năm 1979. Sau khi lập thu, nhiệt độ chênh lệch giữa ngày đêm lên đến 20 độ. Gió bắc thổi tới, cái cửa ở sương phòng bị gió thổi đập qua đập lại. Bên trong cỏ khô nằm hai đứa bé mắt đều nhắm chặt, mặt mũi xanh xao, trong đó bé gái đã bị sốt đến mơ hồ. Trên trán cô bé chảy đầy máu, trong miệng lẩm bẩm không rõ, “Anh! anh trai! ” Cũng không biết qua bao lâu, một người phụ nữ mặc áo bông đi từ bên ngoài vào, sau khi nhìn xem hai đứa bé này, cô ta tức đến mức xoay người cho người đàn ông phía sau một cái tát. “Cái thứ phế vật, trông chừng hai đứa nhỏ thôi mà cũng khiến chúng nó như sắp chết! Mày có biết hai món hàng này có thể bán bao nhiêu tiền không?” Chị Hồng tức đến mức gan đều đau. Tay người đàn ông bụm mặt, đáy mắt hiện lên một tia âm ngoan, chẳng hề để ý nói, “Một đứa ngốc thì có thể bán được bao nhiêu tiền?” “Cút mẹ nó đi! Mày thì biết cái chó gì, lớn lên đẹp, dù có ngốc thì cũng là hàng tốt! Nếu mày còn không trông chừng chúng nó cẩn thận, làm hỏng món hàng của tao, tao sẽ cắt hai…
Chương 556
Thập Niên 80: Em Gái Của Nam Chủ Trong Niên Đại Văn Đã Trở LạiTác giả: Lệnh VụTruyện Điền Văn, Truyện Trọng SinhNăm 1979. Sau khi lập thu, nhiệt độ chênh lệch giữa ngày đêm lên đến 20 độ. Gió bắc thổi tới, cái cửa ở sương phòng bị gió thổi đập qua đập lại. Bên trong cỏ khô nằm hai đứa bé mắt đều nhắm chặt, mặt mũi xanh xao, trong đó bé gái đã bị sốt đến mơ hồ. Trên trán cô bé chảy đầy máu, trong miệng lẩm bẩm không rõ, “Anh! anh trai! ” Cũng không biết qua bao lâu, một người phụ nữ mặc áo bông đi từ bên ngoài vào, sau khi nhìn xem hai đứa bé này, cô ta tức đến mức xoay người cho người đàn ông phía sau một cái tát. “Cái thứ phế vật, trông chừng hai đứa nhỏ thôi mà cũng khiến chúng nó như sắp chết! Mày có biết hai món hàng này có thể bán bao nhiêu tiền không?” Chị Hồng tức đến mức gan đều đau. Tay người đàn ông bụm mặt, đáy mắt hiện lên một tia âm ngoan, chẳng hề để ý nói, “Một đứa ngốc thì có thể bán được bao nhiêu tiền?” “Cút mẹ nó đi! Mày thì biết cái chó gì, lớn lên đẹp, dù có ngốc thì cũng là hàng tốt! Nếu mày còn không trông chừng chúng nó cẩn thận, làm hỏng món hàng của tao, tao sẽ cắt hai… "Mẹ có thể đừng đi được không? Dù sao vài ngày nữa Oanh Oanh mới nhập học mà, mẹ ở lại đây thêm vài ngày nữa không được sao?" Ôn Như Hân ngăn cản bà Ôn giống như một đứa bé.Bà Ôn buồn cười nói: "Nếu con muốn thì mấy ngày nữa sẽ đợi Minh Huy lái xe tới rồi sẽ theo xe về nhà ở hơn nửa tháng. Chờ lần sau Minh Huy quay về, con có thể theo nó về đây.”Nếu đổi lại là lúc trước, Ôn Như Hân chắc chắn sẽ không đồng ý, nhưng bây giờ cô ấy lại do dự.Ôn Như Hân động lòng."Mẹ, trong khoảng thời gian này có thể sẽ không có cách nào trở về, có lẽ con sẽ phải đợi đến nghỉ hè mới có thể trở về, mà tạm thời không thể nghỉ trường học bên này được." Ôn Như Hân dịu dàng nói với bà Ôn.Bà Ôn gật đầu: "Vậy cũng được. Đến lúc đó con dẫn cả bọn nhỏ theo nữa, chúngta ngồi xe trực tiếp đến Hương Thành. Cậu của bọn nó còn ở bên kia quay phim,đến lúc đó chúng ta có thể đến rạp chiếu phim xem phim cậu tụi nó đóng"Lúc trước bà Ôn chưa từng nói qua chuyện này nên khi cả nhà Bạch Thế Vinh nghe xong đã giật mình đến mức há hốc mồm."Vừa rồi mẹ nói Thiều Ngọc bây giờ đang làm gì?"Không thể trách Bạch Thế Vinh kinh ngạc như vậy được, ai mà không biết Ôn Thiều Ngọc từ nhỏ đã không học vấn không nghề nghiệp. Người ta đi học trong trường thì hắn lại chạy đến cửa thôn học hát kinh kịch.Chưa kể mấy năm nay, nếu có ai đi học hát kinh kịch với diễn viên kia đều sẽ bị người ta chê cười.Hát kinh kịch chính là nghề Hạ cửu lưu*.(*) Hạ cửu lưu (T7L): Hạ cửu lưu là một trong ba nhóm nghề của xã hội trung Trung Quốc. Gồm có: Thượng cửu lưu, Trung cửu lưu và Hạ cửu lưu.Nhưng Ôn Thiều Ngọc lại không cảm thấy như vậy, trái lại hắn còn cảm thấy hát kinh kịch rất tốt.Bà Ôn cưng chiều đứa con trai này nên cũng mặc kệ hắn.Người hát kinh kịch kia đã chết nhưng Ôn Thiều Ngọc vẫn luyện giọng trong sân không sót một ngày như cũ.Ai mà ngờ một thằng nhóc không có công ăn việc làm đàng hoàng vậy mà lại chạy tới Hương Thành, học người ta đi làm diễn viên."Nó ở bên đó tham gia một cuộc thi ca hát giành được giải nhất. Có người quay phim tìm nó đi đóng phim, bây giờ nó chưa nổi tiếng, cũng không có diễn xuất gì, chỉ diễn những vai nhỏ thôi."Bà Ôn nói lời này là khiêm tốn rồi.Tuy Ôn Thiều Ngọc không phải nhân vật chính nhưng những vai phụ mà hắn đóng đều vô cùng quan trọng. Có nhiều phân đoạn không được tính là có nhiều đất diễn nhưng tuyệt đối có thể khiến người ta phải nhớ kỹ.Mặt ngoài thì nói hắn diễn vai quần chúng.Nhưng mạnh hơn mấy vai chính, vai phụ gì đó nhiều.Bạch Thế Vinh nhất thời cũng không biết nên nói gì cho phải.Đợi đến khi bà Ôn và mọi người đi rồi, Bạch Thế Vinh mới đi cùng vợ ở phía sau chậm rãi về nhà.Bọn trẻ đi chơi hết rồi.Trong nhà chỉ còn lại hai người bọn họ."Lúc trước anh thật không ngờ Thiều Ngọc lại có cơ duyên như vậy. Cuối cùng em cũng không cần lo lắng nó ăn không no, không vực dậy nổi nữa rồi."Ôn Như Hân nghe chồng nói như vậy bèn tức giận lườm nguýt anh ấy một cái."Em có lo lắng cho nó đâu"Có cô ấy ở đây, Ôn Thiều Ngọc coi như cũng được sống qua ngày, không phải giàu sang phú quý thì sao? Tốt xấu gì cũng có thể ăn cơm no.Cuộc sống như vậy còn gì đáng để lo lắng đây?Bạch Thế Vinh rõ ràng cũng nghĩ tới chuyện này, nhịn không được nở nụ cười.Trong nhà mới vừa được thêm vào đồ điện gia dụng, nụ cười trên mặt cũng càng ngày càng xán lạn.
Thập Niên 80: Em Gái Của Nam Chủ Trong Niên Đại Văn Đã Trở LạiTác giả: Lệnh VụTruyện Điền Văn, Truyện Trọng SinhNăm 1979. Sau khi lập thu, nhiệt độ chênh lệch giữa ngày đêm lên đến 20 độ. Gió bắc thổi tới, cái cửa ở sương phòng bị gió thổi đập qua đập lại. Bên trong cỏ khô nằm hai đứa bé mắt đều nhắm chặt, mặt mũi xanh xao, trong đó bé gái đã bị sốt đến mơ hồ. Trên trán cô bé chảy đầy máu, trong miệng lẩm bẩm không rõ, “Anh! anh trai! ” Cũng không biết qua bao lâu, một người phụ nữ mặc áo bông đi từ bên ngoài vào, sau khi nhìn xem hai đứa bé này, cô ta tức đến mức xoay người cho người đàn ông phía sau một cái tát. “Cái thứ phế vật, trông chừng hai đứa nhỏ thôi mà cũng khiến chúng nó như sắp chết! Mày có biết hai món hàng này có thể bán bao nhiêu tiền không?” Chị Hồng tức đến mức gan đều đau. Tay người đàn ông bụm mặt, đáy mắt hiện lên một tia âm ngoan, chẳng hề để ý nói, “Một đứa ngốc thì có thể bán được bao nhiêu tiền?” “Cút mẹ nó đi! Mày thì biết cái chó gì, lớn lên đẹp, dù có ngốc thì cũng là hàng tốt! Nếu mày còn không trông chừng chúng nó cẩn thận, làm hỏng món hàng của tao, tao sẽ cắt hai… "Mẹ có thể đừng đi được không? Dù sao vài ngày nữa Oanh Oanh mới nhập học mà, mẹ ở lại đây thêm vài ngày nữa không được sao?" Ôn Như Hân ngăn cản bà Ôn giống như một đứa bé.Bà Ôn buồn cười nói: "Nếu con muốn thì mấy ngày nữa sẽ đợi Minh Huy lái xe tới rồi sẽ theo xe về nhà ở hơn nửa tháng. Chờ lần sau Minh Huy quay về, con có thể theo nó về đây.”Nếu đổi lại là lúc trước, Ôn Như Hân chắc chắn sẽ không đồng ý, nhưng bây giờ cô ấy lại do dự.Ôn Như Hân động lòng."Mẹ, trong khoảng thời gian này có thể sẽ không có cách nào trở về, có lẽ con sẽ phải đợi đến nghỉ hè mới có thể trở về, mà tạm thời không thể nghỉ trường học bên này được." Ôn Như Hân dịu dàng nói với bà Ôn.Bà Ôn gật đầu: "Vậy cũng được. Đến lúc đó con dẫn cả bọn nhỏ theo nữa, chúngta ngồi xe trực tiếp đến Hương Thành. Cậu của bọn nó còn ở bên kia quay phim,đến lúc đó chúng ta có thể đến rạp chiếu phim xem phim cậu tụi nó đóng"Lúc trước bà Ôn chưa từng nói qua chuyện này nên khi cả nhà Bạch Thế Vinh nghe xong đã giật mình đến mức há hốc mồm."Vừa rồi mẹ nói Thiều Ngọc bây giờ đang làm gì?"Không thể trách Bạch Thế Vinh kinh ngạc như vậy được, ai mà không biết Ôn Thiều Ngọc từ nhỏ đã không học vấn không nghề nghiệp. Người ta đi học trong trường thì hắn lại chạy đến cửa thôn học hát kinh kịch.Chưa kể mấy năm nay, nếu có ai đi học hát kinh kịch với diễn viên kia đều sẽ bị người ta chê cười.Hát kinh kịch chính là nghề Hạ cửu lưu*.(*) Hạ cửu lưu (T7L): Hạ cửu lưu là một trong ba nhóm nghề của xã hội trung Trung Quốc. Gồm có: Thượng cửu lưu, Trung cửu lưu và Hạ cửu lưu.Nhưng Ôn Thiều Ngọc lại không cảm thấy như vậy, trái lại hắn còn cảm thấy hát kinh kịch rất tốt.Bà Ôn cưng chiều đứa con trai này nên cũng mặc kệ hắn.Người hát kinh kịch kia đã chết nhưng Ôn Thiều Ngọc vẫn luyện giọng trong sân không sót một ngày như cũ.Ai mà ngờ một thằng nhóc không có công ăn việc làm đàng hoàng vậy mà lại chạy tới Hương Thành, học người ta đi làm diễn viên."Nó ở bên đó tham gia một cuộc thi ca hát giành được giải nhất. Có người quay phim tìm nó đi đóng phim, bây giờ nó chưa nổi tiếng, cũng không có diễn xuất gì, chỉ diễn những vai nhỏ thôi."Bà Ôn nói lời này là khiêm tốn rồi.Tuy Ôn Thiều Ngọc không phải nhân vật chính nhưng những vai phụ mà hắn đóng đều vô cùng quan trọng. Có nhiều phân đoạn không được tính là có nhiều đất diễn nhưng tuyệt đối có thể khiến người ta phải nhớ kỹ.Mặt ngoài thì nói hắn diễn vai quần chúng.Nhưng mạnh hơn mấy vai chính, vai phụ gì đó nhiều.Bạch Thế Vinh nhất thời cũng không biết nên nói gì cho phải.Đợi đến khi bà Ôn và mọi người đi rồi, Bạch Thế Vinh mới đi cùng vợ ở phía sau chậm rãi về nhà.Bọn trẻ đi chơi hết rồi.Trong nhà chỉ còn lại hai người bọn họ."Lúc trước anh thật không ngờ Thiều Ngọc lại có cơ duyên như vậy. Cuối cùng em cũng không cần lo lắng nó ăn không no, không vực dậy nổi nữa rồi."Ôn Như Hân nghe chồng nói như vậy bèn tức giận lườm nguýt anh ấy một cái."Em có lo lắng cho nó đâu"Có cô ấy ở đây, Ôn Thiều Ngọc coi như cũng được sống qua ngày, không phải giàu sang phú quý thì sao? Tốt xấu gì cũng có thể ăn cơm no.Cuộc sống như vậy còn gì đáng để lo lắng đây?Bạch Thế Vinh rõ ràng cũng nghĩ tới chuyện này, nhịn không được nở nụ cười.Trong nhà mới vừa được thêm vào đồ điện gia dụng, nụ cười trên mặt cũng càng ngày càng xán lạn.
Thập Niên 80: Em Gái Của Nam Chủ Trong Niên Đại Văn Đã Trở LạiTác giả: Lệnh VụTruyện Điền Văn, Truyện Trọng SinhNăm 1979. Sau khi lập thu, nhiệt độ chênh lệch giữa ngày đêm lên đến 20 độ. Gió bắc thổi tới, cái cửa ở sương phòng bị gió thổi đập qua đập lại. Bên trong cỏ khô nằm hai đứa bé mắt đều nhắm chặt, mặt mũi xanh xao, trong đó bé gái đã bị sốt đến mơ hồ. Trên trán cô bé chảy đầy máu, trong miệng lẩm bẩm không rõ, “Anh! anh trai! ” Cũng không biết qua bao lâu, một người phụ nữ mặc áo bông đi từ bên ngoài vào, sau khi nhìn xem hai đứa bé này, cô ta tức đến mức xoay người cho người đàn ông phía sau một cái tát. “Cái thứ phế vật, trông chừng hai đứa nhỏ thôi mà cũng khiến chúng nó như sắp chết! Mày có biết hai món hàng này có thể bán bao nhiêu tiền không?” Chị Hồng tức đến mức gan đều đau. Tay người đàn ông bụm mặt, đáy mắt hiện lên một tia âm ngoan, chẳng hề để ý nói, “Một đứa ngốc thì có thể bán được bao nhiêu tiền?” “Cút mẹ nó đi! Mày thì biết cái chó gì, lớn lên đẹp, dù có ngốc thì cũng là hàng tốt! Nếu mày còn không trông chừng chúng nó cẩn thận, làm hỏng món hàng của tao, tao sẽ cắt hai… "Mẹ có thể đừng đi được không? Dù sao vài ngày nữa Oanh Oanh mới nhập học mà, mẹ ở lại đây thêm vài ngày nữa không được sao?" Ôn Như Hân ngăn cản bà Ôn giống như một đứa bé.Bà Ôn buồn cười nói: "Nếu con muốn thì mấy ngày nữa sẽ đợi Minh Huy lái xe tới rồi sẽ theo xe về nhà ở hơn nửa tháng. Chờ lần sau Minh Huy quay về, con có thể theo nó về đây.”Nếu đổi lại là lúc trước, Ôn Như Hân chắc chắn sẽ không đồng ý, nhưng bây giờ cô ấy lại do dự.Ôn Như Hân động lòng."Mẹ, trong khoảng thời gian này có thể sẽ không có cách nào trở về, có lẽ con sẽ phải đợi đến nghỉ hè mới có thể trở về, mà tạm thời không thể nghỉ trường học bên này được." Ôn Như Hân dịu dàng nói với bà Ôn.Bà Ôn gật đầu: "Vậy cũng được. Đến lúc đó con dẫn cả bọn nhỏ theo nữa, chúngta ngồi xe trực tiếp đến Hương Thành. Cậu của bọn nó còn ở bên kia quay phim,đến lúc đó chúng ta có thể đến rạp chiếu phim xem phim cậu tụi nó đóng"Lúc trước bà Ôn chưa từng nói qua chuyện này nên khi cả nhà Bạch Thế Vinh nghe xong đã giật mình đến mức há hốc mồm."Vừa rồi mẹ nói Thiều Ngọc bây giờ đang làm gì?"Không thể trách Bạch Thế Vinh kinh ngạc như vậy được, ai mà không biết Ôn Thiều Ngọc từ nhỏ đã không học vấn không nghề nghiệp. Người ta đi học trong trường thì hắn lại chạy đến cửa thôn học hát kinh kịch.Chưa kể mấy năm nay, nếu có ai đi học hát kinh kịch với diễn viên kia đều sẽ bị người ta chê cười.Hát kinh kịch chính là nghề Hạ cửu lưu*.(*) Hạ cửu lưu (T7L): Hạ cửu lưu là một trong ba nhóm nghề của xã hội trung Trung Quốc. Gồm có: Thượng cửu lưu, Trung cửu lưu và Hạ cửu lưu.Nhưng Ôn Thiều Ngọc lại không cảm thấy như vậy, trái lại hắn còn cảm thấy hát kinh kịch rất tốt.Bà Ôn cưng chiều đứa con trai này nên cũng mặc kệ hắn.Người hát kinh kịch kia đã chết nhưng Ôn Thiều Ngọc vẫn luyện giọng trong sân không sót một ngày như cũ.Ai mà ngờ một thằng nhóc không có công ăn việc làm đàng hoàng vậy mà lại chạy tới Hương Thành, học người ta đi làm diễn viên."Nó ở bên đó tham gia một cuộc thi ca hát giành được giải nhất. Có người quay phim tìm nó đi đóng phim, bây giờ nó chưa nổi tiếng, cũng không có diễn xuất gì, chỉ diễn những vai nhỏ thôi."Bà Ôn nói lời này là khiêm tốn rồi.Tuy Ôn Thiều Ngọc không phải nhân vật chính nhưng những vai phụ mà hắn đóng đều vô cùng quan trọng. Có nhiều phân đoạn không được tính là có nhiều đất diễn nhưng tuyệt đối có thể khiến người ta phải nhớ kỹ.Mặt ngoài thì nói hắn diễn vai quần chúng.Nhưng mạnh hơn mấy vai chính, vai phụ gì đó nhiều.Bạch Thế Vinh nhất thời cũng không biết nên nói gì cho phải.Đợi đến khi bà Ôn và mọi người đi rồi, Bạch Thế Vinh mới đi cùng vợ ở phía sau chậm rãi về nhà.Bọn trẻ đi chơi hết rồi.Trong nhà chỉ còn lại hai người bọn họ."Lúc trước anh thật không ngờ Thiều Ngọc lại có cơ duyên như vậy. Cuối cùng em cũng không cần lo lắng nó ăn không no, không vực dậy nổi nữa rồi."Ôn Như Hân nghe chồng nói như vậy bèn tức giận lườm nguýt anh ấy một cái."Em có lo lắng cho nó đâu"Có cô ấy ở đây, Ôn Thiều Ngọc coi như cũng được sống qua ngày, không phải giàu sang phú quý thì sao? Tốt xấu gì cũng có thể ăn cơm no.Cuộc sống như vậy còn gì đáng để lo lắng đây?Bạch Thế Vinh rõ ràng cũng nghĩ tới chuyện này, nhịn không được nở nụ cười.Trong nhà mới vừa được thêm vào đồ điện gia dụng, nụ cười trên mặt cũng càng ngày càng xán lạn.