Tác giả:

Năm 1979. Sau khi lập thu, nhiệt độ chênh lệch giữa ngày đêm lên đến 20 độ. Gió bắc thổi tới, cái cửa ở sương phòng bị gió thổi đập qua đập lại. Bên trong cỏ khô nằm hai đứa bé mắt đều nhắm chặt, mặt mũi xanh xao, trong đó bé gái đã bị sốt đến mơ hồ. Trên trán cô bé chảy đầy máu, trong miệng lẩm bẩm không rõ, “Anh! anh trai! ” Cũng không biết qua bao lâu, một người phụ nữ mặc áo bông đi từ bên ngoài vào, sau khi nhìn xem hai đứa bé này, cô ta tức đến mức xoay người cho người đàn ông phía sau một cái tát. “Cái thứ phế vật, trông chừng hai đứa nhỏ thôi mà cũng khiến chúng nó như sắp chết! Mày có biết hai món hàng này có thể bán bao nhiêu tiền không?” Chị Hồng tức đến mức gan đều đau. Tay người đàn ông bụm mặt, đáy mắt hiện lên một tia âm ngoan, chẳng hề để ý nói, “Một đứa ngốc thì có thể bán được bao nhiêu tiền?” “Cút mẹ nó đi! Mày thì biết cái chó gì, lớn lên đẹp, dù có ngốc thì cũng là hàng tốt! Nếu mày còn không trông chừng chúng nó cẩn thận, làm hỏng món hàng của tao, tao sẽ cắt hai…

Chương 573

Thập Niên 80: Em Gái Của Nam Chủ Trong Niên Đại Văn Đã Trở LạiTác giả: Lệnh VụTruyện Điền Văn, Truyện Trọng SinhNăm 1979. Sau khi lập thu, nhiệt độ chênh lệch giữa ngày đêm lên đến 20 độ. Gió bắc thổi tới, cái cửa ở sương phòng bị gió thổi đập qua đập lại. Bên trong cỏ khô nằm hai đứa bé mắt đều nhắm chặt, mặt mũi xanh xao, trong đó bé gái đã bị sốt đến mơ hồ. Trên trán cô bé chảy đầy máu, trong miệng lẩm bẩm không rõ, “Anh! anh trai! ” Cũng không biết qua bao lâu, một người phụ nữ mặc áo bông đi từ bên ngoài vào, sau khi nhìn xem hai đứa bé này, cô ta tức đến mức xoay người cho người đàn ông phía sau một cái tát. “Cái thứ phế vật, trông chừng hai đứa nhỏ thôi mà cũng khiến chúng nó như sắp chết! Mày có biết hai món hàng này có thể bán bao nhiêu tiền không?” Chị Hồng tức đến mức gan đều đau. Tay người đàn ông bụm mặt, đáy mắt hiện lên một tia âm ngoan, chẳng hề để ý nói, “Một đứa ngốc thì có thể bán được bao nhiêu tiền?” “Cút mẹ nó đi! Mày thì biết cái chó gì, lớn lên đẹp, dù có ngốc thì cũng là hàng tốt! Nếu mày còn không trông chừng chúng nó cẩn thận, làm hỏng món hàng của tao, tao sẽ cắt hai… Rất nhiều thương gia nhanh chóng vào ở.Ôn Độ dùng tiền đầu tư mua đất khác.Cứ như vậy từng bước mở rộng, Ôn Độ tích lũy vốn liếng.Chợ buôn rau củ quả xây lúc trước cũng từ một nhà xưởng thật lớn biến thành từng tòa nhà cao tầng.Nơi đây trở thành chợ buôn rau củ quả lớn nhất.Phía trên có rất nhiều địa phương đều đã được thuê, có không ít người lựa chọn làm một mình.Mỗi năm Ôn Độ chỉ thu tiền thuê cũng đã kiếm được bộn tiền.Mà chỉ cần tất cả rau dưa của những người này được đưa đến Hương Thành thì trên cơ bản đều sẽ bán cho Luật Hạo Chi.Luật Hạo Chi cũng không kiếm hết tiền của tất cả mọi người, dù sao cũng phải để lại cho người khác một chút đường sống.Toàn bộ rau dưa cậu ấy bán là hàng cao cấp, không hề đụng vào hàng trung và thấp.Những thuyền mà những người đó đi đều thuộc quyền sở hữu của nhà họ Luật.Mà mùng hai tháng giêng năm nay, Ôn Độ chính thức trưởng thành, lấy được chứng minh thư của mình.Lúc cậu đi làm việc cũng không cần bỏ tay bỏ chân nữa.Cho nên nửa đầu năm nay, cậu gần như đã bận muốn điên rồi.May mà Thiết Tỏa tốt nghiệp trở về hỗ trợ, hiện giờ có rất nhiều chuyện trong công ty đều do Thiết Tỏa quản lý, như vậy Ôn Độ mới có thể rảnh tay về nhà tham gia thi đại học.Ôn Độ bay trở về.Xuống máy bay đã có người lái xe tới đón cậu, trước khi vào cửa, Ôn Độ còn cầm điện thoại trong tay, đang gọi điện thoại.Ôn Oanh thấy anh trai trở về bèn vui vẻ chạy ra từ trong viện.Cô bé nhìn thấy anh trai đang gọi điện thoại nên không lên tiếng, chỉ nắm tay anh trai, cùng anh trai đi vào trong nhà."Chuyện còn lại cậu cử xử lý là được, nếu có việc gì gấp thì gọi lại cho tôi. Nhưng bắt đầu từ ngày mai, tôi sẽ không có thời gian để nghe điện thoại.Ôn Độ dặn dò Thiết Tỏa cẩn thận xong mới yên tâm cúp điện thoại."Ôn bài thế nào rồi? Có nắm chắc không?" Ôn Độ hỏi em gái.Sau khi nói xong cậu mới ý thức được giọng điệu của mình hình như không đúng lắm, bèn sửa miệng nói: "Thi không tốt cũng không sao, không cần có áp lực quá lớn. Cho dù sau này em thi vào đại học hạng ba cũng không sao cả. Anh trai có tiền, nuôi nổi em."Tốt nhất là để cho đám nhóc thổi bên ngoài không nuôi nổi em gái cậu mới tốt.Ôn Oanh phồng má, giọng nói mềm mại vang lên: "Anh trai, em ở trong lòng anh vô dụng như vậy sao? Sao em có cảm giác anh vẫn luôn không quan tâm em, nếu như anh quan tâm em, làm sao có thể không biết em đứng đầu toàn trường chứ?"Ôn Độ không xấu hổ chút nào mà còn rất kinh ngạc nói: "Em gái anh lợi hại như vậy sao? Vậy nhất định phải thưởng cho em chút gì đó. Nói đi, em muốn gì nào?""Em muốn sau này mỗi ngày đều có thể nhìn thấy anh trai." Ôn Oanh ước nguyện.Cô bé biết rõ anh trai bề bộn nhiều việc, cũng biết mỗi ngày nhìn thấy anh trai là một chuyện rất không thực tế, thế nhưng cô bé vẫn nói.Ôn Độ nhíu mày, cố ý trầm tư một lát rồi dùng vẻ mặt khó xử trả lời: "Làm sao bây giờ? Nguyện vọng này của em hình như rất dễ thực hiện.""""Dạ?"Đầu Ôn Oanh đầy dấu chấm hỏi.Sau đó cô bé hưng phấn nhảy dựng lên, thét chói tai hỏi: "Anh trai, anh trai, anh nói thật sao? Có phải sau này anh sẽ luôn ở nhà không ạ?"Ôn Độ vội đỡ em gái, sợ cô bé sẽ ngã sấp xuống."Đừng làm rộn, được rồi! Nhỡ đâu trẹo chân thì đến lúc đó em lại khóc nhè.Không thể trách Ôn Độ quá mức căng thẳng.

Thập Niên 80: Em Gái Của Nam Chủ Trong Niên Đại Văn Đã Trở LạiTác giả: Lệnh VụTruyện Điền Văn, Truyện Trọng SinhNăm 1979. Sau khi lập thu, nhiệt độ chênh lệch giữa ngày đêm lên đến 20 độ. Gió bắc thổi tới, cái cửa ở sương phòng bị gió thổi đập qua đập lại. Bên trong cỏ khô nằm hai đứa bé mắt đều nhắm chặt, mặt mũi xanh xao, trong đó bé gái đã bị sốt đến mơ hồ. Trên trán cô bé chảy đầy máu, trong miệng lẩm bẩm không rõ, “Anh! anh trai! ” Cũng không biết qua bao lâu, một người phụ nữ mặc áo bông đi từ bên ngoài vào, sau khi nhìn xem hai đứa bé này, cô ta tức đến mức xoay người cho người đàn ông phía sau một cái tát. “Cái thứ phế vật, trông chừng hai đứa nhỏ thôi mà cũng khiến chúng nó như sắp chết! Mày có biết hai món hàng này có thể bán bao nhiêu tiền không?” Chị Hồng tức đến mức gan đều đau. Tay người đàn ông bụm mặt, đáy mắt hiện lên một tia âm ngoan, chẳng hề để ý nói, “Một đứa ngốc thì có thể bán được bao nhiêu tiền?” “Cút mẹ nó đi! Mày thì biết cái chó gì, lớn lên đẹp, dù có ngốc thì cũng là hàng tốt! Nếu mày còn không trông chừng chúng nó cẩn thận, làm hỏng món hàng của tao, tao sẽ cắt hai… Rất nhiều thương gia nhanh chóng vào ở.Ôn Độ dùng tiền đầu tư mua đất khác.Cứ như vậy từng bước mở rộng, Ôn Độ tích lũy vốn liếng.Chợ buôn rau củ quả xây lúc trước cũng từ một nhà xưởng thật lớn biến thành từng tòa nhà cao tầng.Nơi đây trở thành chợ buôn rau củ quả lớn nhất.Phía trên có rất nhiều địa phương đều đã được thuê, có không ít người lựa chọn làm một mình.Mỗi năm Ôn Độ chỉ thu tiền thuê cũng đã kiếm được bộn tiền.Mà chỉ cần tất cả rau dưa của những người này được đưa đến Hương Thành thì trên cơ bản đều sẽ bán cho Luật Hạo Chi.Luật Hạo Chi cũng không kiếm hết tiền của tất cả mọi người, dù sao cũng phải để lại cho người khác một chút đường sống.Toàn bộ rau dưa cậu ấy bán là hàng cao cấp, không hề đụng vào hàng trung và thấp.Những thuyền mà những người đó đi đều thuộc quyền sở hữu của nhà họ Luật.Mà mùng hai tháng giêng năm nay, Ôn Độ chính thức trưởng thành, lấy được chứng minh thư của mình.Lúc cậu đi làm việc cũng không cần bỏ tay bỏ chân nữa.Cho nên nửa đầu năm nay, cậu gần như đã bận muốn điên rồi.May mà Thiết Tỏa tốt nghiệp trở về hỗ trợ, hiện giờ có rất nhiều chuyện trong công ty đều do Thiết Tỏa quản lý, như vậy Ôn Độ mới có thể rảnh tay về nhà tham gia thi đại học.Ôn Độ bay trở về.Xuống máy bay đã có người lái xe tới đón cậu, trước khi vào cửa, Ôn Độ còn cầm điện thoại trong tay, đang gọi điện thoại.Ôn Oanh thấy anh trai trở về bèn vui vẻ chạy ra từ trong viện.Cô bé nhìn thấy anh trai đang gọi điện thoại nên không lên tiếng, chỉ nắm tay anh trai, cùng anh trai đi vào trong nhà."Chuyện còn lại cậu cử xử lý là được, nếu có việc gì gấp thì gọi lại cho tôi. Nhưng bắt đầu từ ngày mai, tôi sẽ không có thời gian để nghe điện thoại.Ôn Độ dặn dò Thiết Tỏa cẩn thận xong mới yên tâm cúp điện thoại."Ôn bài thế nào rồi? Có nắm chắc không?" Ôn Độ hỏi em gái.Sau khi nói xong cậu mới ý thức được giọng điệu của mình hình như không đúng lắm, bèn sửa miệng nói: "Thi không tốt cũng không sao, không cần có áp lực quá lớn. Cho dù sau này em thi vào đại học hạng ba cũng không sao cả. Anh trai có tiền, nuôi nổi em."Tốt nhất là để cho đám nhóc thổi bên ngoài không nuôi nổi em gái cậu mới tốt.Ôn Oanh phồng má, giọng nói mềm mại vang lên: "Anh trai, em ở trong lòng anh vô dụng như vậy sao? Sao em có cảm giác anh vẫn luôn không quan tâm em, nếu như anh quan tâm em, làm sao có thể không biết em đứng đầu toàn trường chứ?"Ôn Độ không xấu hổ chút nào mà còn rất kinh ngạc nói: "Em gái anh lợi hại như vậy sao? Vậy nhất định phải thưởng cho em chút gì đó. Nói đi, em muốn gì nào?""Em muốn sau này mỗi ngày đều có thể nhìn thấy anh trai." Ôn Oanh ước nguyện.Cô bé biết rõ anh trai bề bộn nhiều việc, cũng biết mỗi ngày nhìn thấy anh trai là một chuyện rất không thực tế, thế nhưng cô bé vẫn nói.Ôn Độ nhíu mày, cố ý trầm tư một lát rồi dùng vẻ mặt khó xử trả lời: "Làm sao bây giờ? Nguyện vọng này của em hình như rất dễ thực hiện.""""Dạ?"Đầu Ôn Oanh đầy dấu chấm hỏi.Sau đó cô bé hưng phấn nhảy dựng lên, thét chói tai hỏi: "Anh trai, anh trai, anh nói thật sao? Có phải sau này anh sẽ luôn ở nhà không ạ?"Ôn Độ vội đỡ em gái, sợ cô bé sẽ ngã sấp xuống."Đừng làm rộn, được rồi! Nhỡ đâu trẹo chân thì đến lúc đó em lại khóc nhè.Không thể trách Ôn Độ quá mức căng thẳng.

Thập Niên 80: Em Gái Của Nam Chủ Trong Niên Đại Văn Đã Trở LạiTác giả: Lệnh VụTruyện Điền Văn, Truyện Trọng SinhNăm 1979. Sau khi lập thu, nhiệt độ chênh lệch giữa ngày đêm lên đến 20 độ. Gió bắc thổi tới, cái cửa ở sương phòng bị gió thổi đập qua đập lại. Bên trong cỏ khô nằm hai đứa bé mắt đều nhắm chặt, mặt mũi xanh xao, trong đó bé gái đã bị sốt đến mơ hồ. Trên trán cô bé chảy đầy máu, trong miệng lẩm bẩm không rõ, “Anh! anh trai! ” Cũng không biết qua bao lâu, một người phụ nữ mặc áo bông đi từ bên ngoài vào, sau khi nhìn xem hai đứa bé này, cô ta tức đến mức xoay người cho người đàn ông phía sau một cái tát. “Cái thứ phế vật, trông chừng hai đứa nhỏ thôi mà cũng khiến chúng nó như sắp chết! Mày có biết hai món hàng này có thể bán bao nhiêu tiền không?” Chị Hồng tức đến mức gan đều đau. Tay người đàn ông bụm mặt, đáy mắt hiện lên một tia âm ngoan, chẳng hề để ý nói, “Một đứa ngốc thì có thể bán được bao nhiêu tiền?” “Cút mẹ nó đi! Mày thì biết cái chó gì, lớn lên đẹp, dù có ngốc thì cũng là hàng tốt! Nếu mày còn không trông chừng chúng nó cẩn thận, làm hỏng món hàng của tao, tao sẽ cắt hai… Rất nhiều thương gia nhanh chóng vào ở.Ôn Độ dùng tiền đầu tư mua đất khác.Cứ như vậy từng bước mở rộng, Ôn Độ tích lũy vốn liếng.Chợ buôn rau củ quả xây lúc trước cũng từ một nhà xưởng thật lớn biến thành từng tòa nhà cao tầng.Nơi đây trở thành chợ buôn rau củ quả lớn nhất.Phía trên có rất nhiều địa phương đều đã được thuê, có không ít người lựa chọn làm một mình.Mỗi năm Ôn Độ chỉ thu tiền thuê cũng đã kiếm được bộn tiền.Mà chỉ cần tất cả rau dưa của những người này được đưa đến Hương Thành thì trên cơ bản đều sẽ bán cho Luật Hạo Chi.Luật Hạo Chi cũng không kiếm hết tiền của tất cả mọi người, dù sao cũng phải để lại cho người khác một chút đường sống.Toàn bộ rau dưa cậu ấy bán là hàng cao cấp, không hề đụng vào hàng trung và thấp.Những thuyền mà những người đó đi đều thuộc quyền sở hữu của nhà họ Luật.Mà mùng hai tháng giêng năm nay, Ôn Độ chính thức trưởng thành, lấy được chứng minh thư của mình.Lúc cậu đi làm việc cũng không cần bỏ tay bỏ chân nữa.Cho nên nửa đầu năm nay, cậu gần như đã bận muốn điên rồi.May mà Thiết Tỏa tốt nghiệp trở về hỗ trợ, hiện giờ có rất nhiều chuyện trong công ty đều do Thiết Tỏa quản lý, như vậy Ôn Độ mới có thể rảnh tay về nhà tham gia thi đại học.Ôn Độ bay trở về.Xuống máy bay đã có người lái xe tới đón cậu, trước khi vào cửa, Ôn Độ còn cầm điện thoại trong tay, đang gọi điện thoại.Ôn Oanh thấy anh trai trở về bèn vui vẻ chạy ra từ trong viện.Cô bé nhìn thấy anh trai đang gọi điện thoại nên không lên tiếng, chỉ nắm tay anh trai, cùng anh trai đi vào trong nhà."Chuyện còn lại cậu cử xử lý là được, nếu có việc gì gấp thì gọi lại cho tôi. Nhưng bắt đầu từ ngày mai, tôi sẽ không có thời gian để nghe điện thoại.Ôn Độ dặn dò Thiết Tỏa cẩn thận xong mới yên tâm cúp điện thoại."Ôn bài thế nào rồi? Có nắm chắc không?" Ôn Độ hỏi em gái.Sau khi nói xong cậu mới ý thức được giọng điệu của mình hình như không đúng lắm, bèn sửa miệng nói: "Thi không tốt cũng không sao, không cần có áp lực quá lớn. Cho dù sau này em thi vào đại học hạng ba cũng không sao cả. Anh trai có tiền, nuôi nổi em."Tốt nhất là để cho đám nhóc thổi bên ngoài không nuôi nổi em gái cậu mới tốt.Ôn Oanh phồng má, giọng nói mềm mại vang lên: "Anh trai, em ở trong lòng anh vô dụng như vậy sao? Sao em có cảm giác anh vẫn luôn không quan tâm em, nếu như anh quan tâm em, làm sao có thể không biết em đứng đầu toàn trường chứ?"Ôn Độ không xấu hổ chút nào mà còn rất kinh ngạc nói: "Em gái anh lợi hại như vậy sao? Vậy nhất định phải thưởng cho em chút gì đó. Nói đi, em muốn gì nào?""Em muốn sau này mỗi ngày đều có thể nhìn thấy anh trai." Ôn Oanh ước nguyện.Cô bé biết rõ anh trai bề bộn nhiều việc, cũng biết mỗi ngày nhìn thấy anh trai là một chuyện rất không thực tế, thế nhưng cô bé vẫn nói.Ôn Độ nhíu mày, cố ý trầm tư một lát rồi dùng vẻ mặt khó xử trả lời: "Làm sao bây giờ? Nguyện vọng này của em hình như rất dễ thực hiện.""""Dạ?"Đầu Ôn Oanh đầy dấu chấm hỏi.Sau đó cô bé hưng phấn nhảy dựng lên, thét chói tai hỏi: "Anh trai, anh trai, anh nói thật sao? Có phải sau này anh sẽ luôn ở nhà không ạ?"Ôn Độ vội đỡ em gái, sợ cô bé sẽ ngã sấp xuống."Đừng làm rộn, được rồi! Nhỡ đâu trẹo chân thì đến lúc đó em lại khóc nhè.Không thể trách Ôn Độ quá mức căng thẳng.

Chương 573