Tác giả:

Năm 1979. Sau khi lập thu, nhiệt độ chênh lệch giữa ngày đêm lên đến 20 độ. Gió bắc thổi tới, cái cửa ở sương phòng bị gió thổi đập qua đập lại. Bên trong cỏ khô nằm hai đứa bé mắt đều nhắm chặt, mặt mũi xanh xao, trong đó bé gái đã bị sốt đến mơ hồ. Trên trán cô bé chảy đầy máu, trong miệng lẩm bẩm không rõ, “Anh! anh trai! ” Cũng không biết qua bao lâu, một người phụ nữ mặc áo bông đi từ bên ngoài vào, sau khi nhìn xem hai đứa bé này, cô ta tức đến mức xoay người cho người đàn ông phía sau một cái tát. “Cái thứ phế vật, trông chừng hai đứa nhỏ thôi mà cũng khiến chúng nó như sắp chết! Mày có biết hai món hàng này có thể bán bao nhiêu tiền không?” Chị Hồng tức đến mức gan đều đau. Tay người đàn ông bụm mặt, đáy mắt hiện lên một tia âm ngoan, chẳng hề để ý nói, “Một đứa ngốc thì có thể bán được bao nhiêu tiền?” “Cút mẹ nó đi! Mày thì biết cái chó gì, lớn lên đẹp, dù có ngốc thì cũng là hàng tốt! Nếu mày còn không trông chừng chúng nó cẩn thận, làm hỏng món hàng của tao, tao sẽ cắt hai…

Chương 602

Thập Niên 80: Em Gái Của Nam Chủ Trong Niên Đại Văn Đã Trở LạiTác giả: Lệnh VụTruyện Điền Văn, Truyện Trọng SinhNăm 1979. Sau khi lập thu, nhiệt độ chênh lệch giữa ngày đêm lên đến 20 độ. Gió bắc thổi tới, cái cửa ở sương phòng bị gió thổi đập qua đập lại. Bên trong cỏ khô nằm hai đứa bé mắt đều nhắm chặt, mặt mũi xanh xao, trong đó bé gái đã bị sốt đến mơ hồ. Trên trán cô bé chảy đầy máu, trong miệng lẩm bẩm không rõ, “Anh! anh trai! ” Cũng không biết qua bao lâu, một người phụ nữ mặc áo bông đi từ bên ngoài vào, sau khi nhìn xem hai đứa bé này, cô ta tức đến mức xoay người cho người đàn ông phía sau một cái tát. “Cái thứ phế vật, trông chừng hai đứa nhỏ thôi mà cũng khiến chúng nó như sắp chết! Mày có biết hai món hàng này có thể bán bao nhiêu tiền không?” Chị Hồng tức đến mức gan đều đau. Tay người đàn ông bụm mặt, đáy mắt hiện lên một tia âm ngoan, chẳng hề để ý nói, “Một đứa ngốc thì có thể bán được bao nhiêu tiền?” “Cút mẹ nó đi! Mày thì biết cái chó gì, lớn lên đẹp, dù có ngốc thì cũng là hàng tốt! Nếu mày còn không trông chừng chúng nó cẩn thận, làm hỏng món hàng của tao, tao sẽ cắt hai… Nhiều lần cô bé ở trong mơ đã muốn cho anh trai một cái ôm, sau đó nói choanh trai biết rằng anh không cần phải tìm em nữa, em đã chết rồi. Mà bây giờ em đang ở ngay bên cạnh anh, anh cứ đi qua cuộc đời của anh, đừng lãng phí thời gian của mình vì em nữa.Cô bé cho rằng anh trai trong mơ mãi mãi cũng sẽ không biết được những lời kia.Nhưng tuyệt đối không ngờ anh trai vẫn luôn là anh trai.Sau khi lớn lên, rốt cuộc cô bé cũng hiểu được, hóa ra đời này anh trai sẽ một mình xuôi Nam, nhẹ nhàng thoải mái xông pha tạo thành gia nghiệp, tất cả đều là bởi vì cậu có được ký ức của kiếp trước."Thật tốt!"Thật tốt!Ôn Oanh khóc như một đứa ngốc, con mắt cũng sắp biến thành quả đào rồi.Ôn Độ vừa lau nước mắt cho cô bé vừa bất đắc dĩ nói: "Đừng sợ, anh trai thật sự không khổ sở một chút nào.""Anh nói hươu nói vượn, làm sao anh có thể không cực khổ chứ? Anh còn chuyển gạch ở công trường mà!"Ôn Oanh khổ sở lại muốn rơi nước mắt.Ôn Độ kéo cô bé về phòng phía sau nói: "Oanh Oanh, em suy nghĩ kỹ một chút, lúc em đi theo anh là đi theo từ sáng đến tối luôn sao?"Ôn Oanh nghiêm túc suy nghĩ nội dung trong mơ.Một lát sau, đồng tử cô bé run rẩy.Cuối cùng cô bé cũng phát hiện ra điểm sáng."Bây giờ rốt cuộc em cũng nhớ ra rồi, hình như không phải em nhìn thấy toàn bộ cuộc đời anh một cách hoàn chỉnh."Thật ra Ôn Độ đã sớm phát hiện ra chuyện này.Cái mà em gái nhìn thấy là một mặt cực khổ nhất của cậu, hoặc nên nói là bị cắt nối biên tập ác ý thành một đời bi thảm.Lúc ấy em gái còn nhỏ, rất nhiều chuyện cậu cũng không tiện thảo luận cùng em gái.Hơn nữa thân phận của mình cũng không tiện thẳng thắn với em gái, vì thế mới để em gái hiểu lầm như vậy.Nếu không phải hôm nay em gái tự mình nhận ra được, có thể cả đời này cậu cũng sẽ không nói cho em gái biết chuyện này."Cho nên cuộc đời thật của anh rốt cuộc là như thế nào?" Ôn Oanh bắt đầu tò mò.Ôn Độ cười mà không nói."Đi ăn cơm trước đi, sau khi ăn cơm xong anh sẽ tìm thời gian nói với em. Nếu như em thật sự muốn nghe thì kiếp trước mà anh trải qua thật ra cũng không tệ lắm."Ôn Oanh: "...”Cô bé bĩu môi, rất không vui nói: "Anh thật có lệ, nếu anh không muốn nói cho em biết thì thôi.""Mau đi rửa mặt đi, nếu để bà nội nhìn thấy thì giải thích thế nào đây?"Trong giọng nói của Ôn Độ tràn đầy vẻ bất đắc dĩ.Ôn Oanh đã sớm nghĩ ra lý do rồi."Dù sao anh cũng đã đồng ý với em rồi, ăn cơm xong anh phải nói chuyện đàng hoàng với em một câu.Ôn Oanh vừa non nớt vừa hung dữ trừng mắt nhìn Ôn Độ.Ôn Độ đưa tay lên đầu em gái chà một cái: "Biết rồi, biết rồi, đến lúc đó sẽ cẩn thận kể cho em nghe, bây giờ chúng ta có thể đi ăn cơm được chưa?""Vâng!"Ôn Oanh rửa mặt, tùy tiện lau một cái rồi đuổi theo.Hai anh em một trước một sau bước vào.Bà Ôn nhìn đôi mắt như quả đào của cô bé, mi tâm trong nháy mắt nhíu lại."Oanh Oanh, sao mắt con lại sưng? Có phải con vừa mới khóc xong không? Tiểu Độ, có phải đã xảy ra chuyện gì không?"Bà Ôn nghĩ đến cháu gái ở phía sau một mình, nhỡ đâu xảy ra chuyện gì thì người trong nhà bọn họ cũng không thể biết được.Lúc này bà nội nghĩ lại đã cực kỳ sợ hãi.Ôn Độ nhìn em gái, muốn xem bản thân cô bé rốt cuộc sẽ giải thích như thế nào.Ôn Oanh tiến lên ôm cánh tay bà Ôn, tựa vào trên vai bà Ôn, rất ngượng ngùng nói: "Thật ra con vừa đọc một quyển sách vô cùng cảm động, kết quả là khóc như mưa""Con đọc sách quỷ gì thế? Nhỡ đâu con khóc mù mắt của mình luôn thì phải làm sao?"

Thập Niên 80: Em Gái Của Nam Chủ Trong Niên Đại Văn Đã Trở LạiTác giả: Lệnh VụTruyện Điền Văn, Truyện Trọng SinhNăm 1979. Sau khi lập thu, nhiệt độ chênh lệch giữa ngày đêm lên đến 20 độ. Gió bắc thổi tới, cái cửa ở sương phòng bị gió thổi đập qua đập lại. Bên trong cỏ khô nằm hai đứa bé mắt đều nhắm chặt, mặt mũi xanh xao, trong đó bé gái đã bị sốt đến mơ hồ. Trên trán cô bé chảy đầy máu, trong miệng lẩm bẩm không rõ, “Anh! anh trai! ” Cũng không biết qua bao lâu, một người phụ nữ mặc áo bông đi từ bên ngoài vào, sau khi nhìn xem hai đứa bé này, cô ta tức đến mức xoay người cho người đàn ông phía sau một cái tát. “Cái thứ phế vật, trông chừng hai đứa nhỏ thôi mà cũng khiến chúng nó như sắp chết! Mày có biết hai món hàng này có thể bán bao nhiêu tiền không?” Chị Hồng tức đến mức gan đều đau. Tay người đàn ông bụm mặt, đáy mắt hiện lên một tia âm ngoan, chẳng hề để ý nói, “Một đứa ngốc thì có thể bán được bao nhiêu tiền?” “Cút mẹ nó đi! Mày thì biết cái chó gì, lớn lên đẹp, dù có ngốc thì cũng là hàng tốt! Nếu mày còn không trông chừng chúng nó cẩn thận, làm hỏng món hàng của tao, tao sẽ cắt hai… Nhiều lần cô bé ở trong mơ đã muốn cho anh trai một cái ôm, sau đó nói choanh trai biết rằng anh không cần phải tìm em nữa, em đã chết rồi. Mà bây giờ em đang ở ngay bên cạnh anh, anh cứ đi qua cuộc đời của anh, đừng lãng phí thời gian của mình vì em nữa.Cô bé cho rằng anh trai trong mơ mãi mãi cũng sẽ không biết được những lời kia.Nhưng tuyệt đối không ngờ anh trai vẫn luôn là anh trai.Sau khi lớn lên, rốt cuộc cô bé cũng hiểu được, hóa ra đời này anh trai sẽ một mình xuôi Nam, nhẹ nhàng thoải mái xông pha tạo thành gia nghiệp, tất cả đều là bởi vì cậu có được ký ức của kiếp trước."Thật tốt!"Thật tốt!Ôn Oanh khóc như một đứa ngốc, con mắt cũng sắp biến thành quả đào rồi.Ôn Độ vừa lau nước mắt cho cô bé vừa bất đắc dĩ nói: "Đừng sợ, anh trai thật sự không khổ sở một chút nào.""Anh nói hươu nói vượn, làm sao anh có thể không cực khổ chứ? Anh còn chuyển gạch ở công trường mà!"Ôn Oanh khổ sở lại muốn rơi nước mắt.Ôn Độ kéo cô bé về phòng phía sau nói: "Oanh Oanh, em suy nghĩ kỹ một chút, lúc em đi theo anh là đi theo từ sáng đến tối luôn sao?"Ôn Oanh nghiêm túc suy nghĩ nội dung trong mơ.Một lát sau, đồng tử cô bé run rẩy.Cuối cùng cô bé cũng phát hiện ra điểm sáng."Bây giờ rốt cuộc em cũng nhớ ra rồi, hình như không phải em nhìn thấy toàn bộ cuộc đời anh một cách hoàn chỉnh."Thật ra Ôn Độ đã sớm phát hiện ra chuyện này.Cái mà em gái nhìn thấy là một mặt cực khổ nhất của cậu, hoặc nên nói là bị cắt nối biên tập ác ý thành một đời bi thảm.Lúc ấy em gái còn nhỏ, rất nhiều chuyện cậu cũng không tiện thảo luận cùng em gái.Hơn nữa thân phận của mình cũng không tiện thẳng thắn với em gái, vì thế mới để em gái hiểu lầm như vậy.Nếu không phải hôm nay em gái tự mình nhận ra được, có thể cả đời này cậu cũng sẽ không nói cho em gái biết chuyện này."Cho nên cuộc đời thật của anh rốt cuộc là như thế nào?" Ôn Oanh bắt đầu tò mò.Ôn Độ cười mà không nói."Đi ăn cơm trước đi, sau khi ăn cơm xong anh sẽ tìm thời gian nói với em. Nếu như em thật sự muốn nghe thì kiếp trước mà anh trải qua thật ra cũng không tệ lắm."Ôn Oanh: "...”Cô bé bĩu môi, rất không vui nói: "Anh thật có lệ, nếu anh không muốn nói cho em biết thì thôi.""Mau đi rửa mặt đi, nếu để bà nội nhìn thấy thì giải thích thế nào đây?"Trong giọng nói của Ôn Độ tràn đầy vẻ bất đắc dĩ.Ôn Oanh đã sớm nghĩ ra lý do rồi."Dù sao anh cũng đã đồng ý với em rồi, ăn cơm xong anh phải nói chuyện đàng hoàng với em một câu.Ôn Oanh vừa non nớt vừa hung dữ trừng mắt nhìn Ôn Độ.Ôn Độ đưa tay lên đầu em gái chà một cái: "Biết rồi, biết rồi, đến lúc đó sẽ cẩn thận kể cho em nghe, bây giờ chúng ta có thể đi ăn cơm được chưa?""Vâng!"Ôn Oanh rửa mặt, tùy tiện lau một cái rồi đuổi theo.Hai anh em một trước một sau bước vào.Bà Ôn nhìn đôi mắt như quả đào của cô bé, mi tâm trong nháy mắt nhíu lại."Oanh Oanh, sao mắt con lại sưng? Có phải con vừa mới khóc xong không? Tiểu Độ, có phải đã xảy ra chuyện gì không?"Bà Ôn nghĩ đến cháu gái ở phía sau một mình, nhỡ đâu xảy ra chuyện gì thì người trong nhà bọn họ cũng không thể biết được.Lúc này bà nội nghĩ lại đã cực kỳ sợ hãi.Ôn Độ nhìn em gái, muốn xem bản thân cô bé rốt cuộc sẽ giải thích như thế nào.Ôn Oanh tiến lên ôm cánh tay bà Ôn, tựa vào trên vai bà Ôn, rất ngượng ngùng nói: "Thật ra con vừa đọc một quyển sách vô cùng cảm động, kết quả là khóc như mưa""Con đọc sách quỷ gì thế? Nhỡ đâu con khóc mù mắt của mình luôn thì phải làm sao?"

Thập Niên 80: Em Gái Của Nam Chủ Trong Niên Đại Văn Đã Trở LạiTác giả: Lệnh VụTruyện Điền Văn, Truyện Trọng SinhNăm 1979. Sau khi lập thu, nhiệt độ chênh lệch giữa ngày đêm lên đến 20 độ. Gió bắc thổi tới, cái cửa ở sương phòng bị gió thổi đập qua đập lại. Bên trong cỏ khô nằm hai đứa bé mắt đều nhắm chặt, mặt mũi xanh xao, trong đó bé gái đã bị sốt đến mơ hồ. Trên trán cô bé chảy đầy máu, trong miệng lẩm bẩm không rõ, “Anh! anh trai! ” Cũng không biết qua bao lâu, một người phụ nữ mặc áo bông đi từ bên ngoài vào, sau khi nhìn xem hai đứa bé này, cô ta tức đến mức xoay người cho người đàn ông phía sau một cái tát. “Cái thứ phế vật, trông chừng hai đứa nhỏ thôi mà cũng khiến chúng nó như sắp chết! Mày có biết hai món hàng này có thể bán bao nhiêu tiền không?” Chị Hồng tức đến mức gan đều đau. Tay người đàn ông bụm mặt, đáy mắt hiện lên một tia âm ngoan, chẳng hề để ý nói, “Một đứa ngốc thì có thể bán được bao nhiêu tiền?” “Cút mẹ nó đi! Mày thì biết cái chó gì, lớn lên đẹp, dù có ngốc thì cũng là hàng tốt! Nếu mày còn không trông chừng chúng nó cẩn thận, làm hỏng món hàng của tao, tao sẽ cắt hai… Nhiều lần cô bé ở trong mơ đã muốn cho anh trai một cái ôm, sau đó nói choanh trai biết rằng anh không cần phải tìm em nữa, em đã chết rồi. Mà bây giờ em đang ở ngay bên cạnh anh, anh cứ đi qua cuộc đời của anh, đừng lãng phí thời gian của mình vì em nữa.Cô bé cho rằng anh trai trong mơ mãi mãi cũng sẽ không biết được những lời kia.Nhưng tuyệt đối không ngờ anh trai vẫn luôn là anh trai.Sau khi lớn lên, rốt cuộc cô bé cũng hiểu được, hóa ra đời này anh trai sẽ một mình xuôi Nam, nhẹ nhàng thoải mái xông pha tạo thành gia nghiệp, tất cả đều là bởi vì cậu có được ký ức của kiếp trước."Thật tốt!"Thật tốt!Ôn Oanh khóc như một đứa ngốc, con mắt cũng sắp biến thành quả đào rồi.Ôn Độ vừa lau nước mắt cho cô bé vừa bất đắc dĩ nói: "Đừng sợ, anh trai thật sự không khổ sở một chút nào.""Anh nói hươu nói vượn, làm sao anh có thể không cực khổ chứ? Anh còn chuyển gạch ở công trường mà!"Ôn Oanh khổ sở lại muốn rơi nước mắt.Ôn Độ kéo cô bé về phòng phía sau nói: "Oanh Oanh, em suy nghĩ kỹ một chút, lúc em đi theo anh là đi theo từ sáng đến tối luôn sao?"Ôn Oanh nghiêm túc suy nghĩ nội dung trong mơ.Một lát sau, đồng tử cô bé run rẩy.Cuối cùng cô bé cũng phát hiện ra điểm sáng."Bây giờ rốt cuộc em cũng nhớ ra rồi, hình như không phải em nhìn thấy toàn bộ cuộc đời anh một cách hoàn chỉnh."Thật ra Ôn Độ đã sớm phát hiện ra chuyện này.Cái mà em gái nhìn thấy là một mặt cực khổ nhất của cậu, hoặc nên nói là bị cắt nối biên tập ác ý thành một đời bi thảm.Lúc ấy em gái còn nhỏ, rất nhiều chuyện cậu cũng không tiện thảo luận cùng em gái.Hơn nữa thân phận của mình cũng không tiện thẳng thắn với em gái, vì thế mới để em gái hiểu lầm như vậy.Nếu không phải hôm nay em gái tự mình nhận ra được, có thể cả đời này cậu cũng sẽ không nói cho em gái biết chuyện này."Cho nên cuộc đời thật của anh rốt cuộc là như thế nào?" Ôn Oanh bắt đầu tò mò.Ôn Độ cười mà không nói."Đi ăn cơm trước đi, sau khi ăn cơm xong anh sẽ tìm thời gian nói với em. Nếu như em thật sự muốn nghe thì kiếp trước mà anh trải qua thật ra cũng không tệ lắm."Ôn Oanh: "...”Cô bé bĩu môi, rất không vui nói: "Anh thật có lệ, nếu anh không muốn nói cho em biết thì thôi.""Mau đi rửa mặt đi, nếu để bà nội nhìn thấy thì giải thích thế nào đây?"Trong giọng nói của Ôn Độ tràn đầy vẻ bất đắc dĩ.Ôn Oanh đã sớm nghĩ ra lý do rồi."Dù sao anh cũng đã đồng ý với em rồi, ăn cơm xong anh phải nói chuyện đàng hoàng với em một câu.Ôn Oanh vừa non nớt vừa hung dữ trừng mắt nhìn Ôn Độ.Ôn Độ đưa tay lên đầu em gái chà một cái: "Biết rồi, biết rồi, đến lúc đó sẽ cẩn thận kể cho em nghe, bây giờ chúng ta có thể đi ăn cơm được chưa?""Vâng!"Ôn Oanh rửa mặt, tùy tiện lau một cái rồi đuổi theo.Hai anh em một trước một sau bước vào.Bà Ôn nhìn đôi mắt như quả đào của cô bé, mi tâm trong nháy mắt nhíu lại."Oanh Oanh, sao mắt con lại sưng? Có phải con vừa mới khóc xong không? Tiểu Độ, có phải đã xảy ra chuyện gì không?"Bà Ôn nghĩ đến cháu gái ở phía sau một mình, nhỡ đâu xảy ra chuyện gì thì người trong nhà bọn họ cũng không thể biết được.Lúc này bà nội nghĩ lại đã cực kỳ sợ hãi.Ôn Độ nhìn em gái, muốn xem bản thân cô bé rốt cuộc sẽ giải thích như thế nào.Ôn Oanh tiến lên ôm cánh tay bà Ôn, tựa vào trên vai bà Ôn, rất ngượng ngùng nói: "Thật ra con vừa đọc một quyển sách vô cùng cảm động, kết quả là khóc như mưa""Con đọc sách quỷ gì thế? Nhỡ đâu con khóc mù mắt của mình luôn thì phải làm sao?"

Chương 602