Trời đông giá rét vừa qua, qua tháng Giêng là lại tới một đợt rét lớn. Bây giờ đã là tháng Hai, vài trận mưa xuân rơi xuống, thời tiết vẫn chưa có dấu hiệu chuyển ấm. Trái lại, trời vẫn không ngừng rơi mưa tí tách, ngày qua ngày lại càng thêm lạnh. Việc nhà nông trên đồng ruộng không thể làm được, tuyết trên đất vẫn chưa tan xong, lại rơi mưa. Tháng Giêng đã qua rồi, thời tiết vẫn lạnh lẽo như mùa đông. Đất trong ruộng vẫn còn đông lạnh, không thể trông trọt được gì. Khắp nơi đều dướt sũng, mấy người nữ nhân đã có gia đình trong thôn không có việc gì làm đều tới Chu gia nhìn ngó một chút. Lúc này một người nữ nhân béo lùn đứng ở dưới mái hiên nhỏ giọng nói chuyện với Dư thị: "Con dâu của bà hôm nay vẫn chưa tỉnh à?" Dư thị lắc đầu, thở dài: "Trời rét lạnh lại rơi vào trong nước, không c.h.ế.t thì cũng là mạng lớn rồi. Bây giờ vẫn còn đang sốt cao, miệng không ngừng nói mê sảng..." Tiếng nói chuyện nho nhỏ truyền tới, Diệp Gia giật mình mở bừng mắt ra. Phòng thấp bé chật chội, chóp mũi…
Chương 15
Xuyên Sách Ta Trở Thành Chính Thất Đanh Đá Của Phản DiệnTác giả: Vi AnTruyện Cổ Đại, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện SủngTrời đông giá rét vừa qua, qua tháng Giêng là lại tới một đợt rét lớn. Bây giờ đã là tháng Hai, vài trận mưa xuân rơi xuống, thời tiết vẫn chưa có dấu hiệu chuyển ấm. Trái lại, trời vẫn không ngừng rơi mưa tí tách, ngày qua ngày lại càng thêm lạnh. Việc nhà nông trên đồng ruộng không thể làm được, tuyết trên đất vẫn chưa tan xong, lại rơi mưa. Tháng Giêng đã qua rồi, thời tiết vẫn lạnh lẽo như mùa đông. Đất trong ruộng vẫn còn đông lạnh, không thể trông trọt được gì. Khắp nơi đều dướt sũng, mấy người nữ nhân đã có gia đình trong thôn không có việc gì làm đều tới Chu gia nhìn ngó một chút. Lúc này một người nữ nhân béo lùn đứng ở dưới mái hiên nhỏ giọng nói chuyện với Dư thị: "Con dâu của bà hôm nay vẫn chưa tỉnh à?" Dư thị lắc đầu, thở dài: "Trời rét lạnh lại rơi vào trong nước, không c.h.ế.t thì cũng là mạng lớn rồi. Bây giờ vẫn còn đang sốt cao, miệng không ngừng nói mê sảng..." Tiếng nói chuyện nho nhỏ truyền tới, Diệp Gia giật mình mở bừng mắt ra. Phòng thấp bé chật chội, chóp mũi… Dư thị nghe xong lời này lập tức sốt ruột. Gia đình đều đang đợi được phát tiền lương để cứu mạng, làm sao có thể không được phát nữa?"Ôi, nhóm hàng hóa hôm trước của chưởng quầy đưa ra ngoài, bị mã phỉ ở phía tây cướp." Lưu đại nương nói chuyện cũng tỏ ra xui xẻo: "Quản lý chưởng quầy bị thương, suýt chút nữa không cứu được mạng sống. Chuyện tiền lương, chỉ có thể kéo dài trong tương lai."Phía tây có một con đường liên thông tây sang đông, nhưng thời đại này loạn lạc. Trên con đường này cũng có rất nhiều người cướp đường, mã phỉ hung hăng ngang ngược. Mặc dù Lý Bắc trấn có trú binh nhưng chỉ cần những người kia không cướp bóc dọc phía nam, phần lớn bọn hắn sẽ mặc kệ. Nếu như thương hộ hai bên qua lại không may gặp phải, thì sống c.h.ế.t xem trời, tự cầu phúc."Ây..." Dư thị thở dài. Việc đã đến nước này, cũng không còn cách nào. Lúc này Dư thị lại cảm thấy may mắn vì con dâu bị thương, đầu óc minh mẩn. Nếu không phải nàng đi câm đồ trang sức, có lẽ cả nhà sẽ phải c.h.ế.t đói.Lo lắng đưa tiễn Lưu đại nương, Dư thị vừa nghiêng đầu nhìn thấy Diệp Gia đã đứng ngay phía sau.Diệp Gia không nói lời nào, gật gật đầu rồi vào nhà. Trên thực tế, cuộc nói chuyện vừa rồi của hai người nàng đã nghe thấy hết, trong lòng cũng trĩu nặng. những đồ trang sức kia nàng đổi lấy ba lượng hai tiền, đã tốn hơn phân nửa. một chút còn lại kia còn phải sửa lại mái nhà, tất nhiên sẽ không còn dư lại chút nào. Trong nhà không có thu nhập, ngồi ăn không chắc chắn là không được.Mấy người tâm sự nặng nề ăn một bữa cơm tối, Diệp Gia bưng bánh thịt đã hấp xong ra khỏi nồi.Rắc ít muối, dội một gáo nước sôi xuống. Vừa ngửi thấy mùi thịt thơm ngon, Dư thị đã trợn cả mắt lên: "Ít muối như vậy chắc là không mặn đâu...""Cho tướng công." Bị thương nặng phải bổ sung chất đạm, sức khỏe là vốn liếng. Cả gia đình này chỉ có một nam nhân, không chăm sóc hắn khỏe mạnh sợ là không được. Diệp Gia nghĩ tới giọng điệu vừa roi của Lưu đại nương, thâm nghĩ mã phỉ bên này vẫn rất hung hăng ngang ngược. Nếu thật sự có ngày nào đó mã phỉ xông vào thôn, cả gia đình này chỉ có chất. Phải nghĩ cách kiếm dê cái về nấu sữa dê, cho thêm muối vết thương sẽ ngứa.Dư thị chưa từng nghe nói tới chuyện này, nhưng Diệp Gia nói như vậy thì bà ấy sẽ tin.Bảo Dư thị mang đồ vào, Diệp Gia lại đun chút nước nóng tắm rửa. Cho dù có lạnh đến đâu, nàng có thể chịu đói chịu rét nhưng không thể chịu đựng mấy ngày không tắm rửa.Dư thị bưng canh thịt vào, uống canh còn lại vụn thịt không ăn. Nếu là ngày xưa Dư thị đương nhiên sẽ không tham lam, bây giờ bà ấy nhìn thấy thịt có chút để ý. Vừa ăn no xong không nỡ lãng phí nên hỏi Diệp Gia: "Ngày mai xào lại những đồ ăn này nhé?" Diệp Gia gật gật đầu, bảo bà ấy mang theo Nhuy Tả Nhi đi tắm rửa. Cũng không thể tiếp tục bảo Dư thị mang theo tiểu hài tử ngủ trên mặt đất. Nhưng muốn ngủ chung với nàng, nhất định phải sạch sẽ mới được.Dư thị dường như nghe hiểu, trên mặt lập tức vui mừng: "Được, ta đưa Nhuy Tả Nhi đi tắm."Trên giường có thêm một người lớn một trẻ em, ngủ cũng chật chội hơn nhiều. Cũng may Diệp Gia và Dư thị đều là người ngủ ngay ngắn trong đêm, nằm đâu là nằm đó không tốn diện tích.
Xuyên Sách Ta Trở Thành Chính Thất Đanh Đá Của Phản DiệnTác giả: Vi AnTruyện Cổ Đại, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện SủngTrời đông giá rét vừa qua, qua tháng Giêng là lại tới một đợt rét lớn. Bây giờ đã là tháng Hai, vài trận mưa xuân rơi xuống, thời tiết vẫn chưa có dấu hiệu chuyển ấm. Trái lại, trời vẫn không ngừng rơi mưa tí tách, ngày qua ngày lại càng thêm lạnh. Việc nhà nông trên đồng ruộng không thể làm được, tuyết trên đất vẫn chưa tan xong, lại rơi mưa. Tháng Giêng đã qua rồi, thời tiết vẫn lạnh lẽo như mùa đông. Đất trong ruộng vẫn còn đông lạnh, không thể trông trọt được gì. Khắp nơi đều dướt sũng, mấy người nữ nhân đã có gia đình trong thôn không có việc gì làm đều tới Chu gia nhìn ngó một chút. Lúc này một người nữ nhân béo lùn đứng ở dưới mái hiên nhỏ giọng nói chuyện với Dư thị: "Con dâu của bà hôm nay vẫn chưa tỉnh à?" Dư thị lắc đầu, thở dài: "Trời rét lạnh lại rơi vào trong nước, không c.h.ế.t thì cũng là mạng lớn rồi. Bây giờ vẫn còn đang sốt cao, miệng không ngừng nói mê sảng..." Tiếng nói chuyện nho nhỏ truyền tới, Diệp Gia giật mình mở bừng mắt ra. Phòng thấp bé chật chội, chóp mũi… Dư thị nghe xong lời này lập tức sốt ruột. Gia đình đều đang đợi được phát tiền lương để cứu mạng, làm sao có thể không được phát nữa?"Ôi, nhóm hàng hóa hôm trước của chưởng quầy đưa ra ngoài, bị mã phỉ ở phía tây cướp." Lưu đại nương nói chuyện cũng tỏ ra xui xẻo: "Quản lý chưởng quầy bị thương, suýt chút nữa không cứu được mạng sống. Chuyện tiền lương, chỉ có thể kéo dài trong tương lai."Phía tây có một con đường liên thông tây sang đông, nhưng thời đại này loạn lạc. Trên con đường này cũng có rất nhiều người cướp đường, mã phỉ hung hăng ngang ngược. Mặc dù Lý Bắc trấn có trú binh nhưng chỉ cần những người kia không cướp bóc dọc phía nam, phần lớn bọn hắn sẽ mặc kệ. Nếu như thương hộ hai bên qua lại không may gặp phải, thì sống c.h.ế.t xem trời, tự cầu phúc."Ây..." Dư thị thở dài. Việc đã đến nước này, cũng không còn cách nào. Lúc này Dư thị lại cảm thấy may mắn vì con dâu bị thương, đầu óc minh mẩn. Nếu không phải nàng đi câm đồ trang sức, có lẽ cả nhà sẽ phải c.h.ế.t đói.Lo lắng đưa tiễn Lưu đại nương, Dư thị vừa nghiêng đầu nhìn thấy Diệp Gia đã đứng ngay phía sau.Diệp Gia không nói lời nào, gật gật đầu rồi vào nhà. Trên thực tế, cuộc nói chuyện vừa rồi của hai người nàng đã nghe thấy hết, trong lòng cũng trĩu nặng. những đồ trang sức kia nàng đổi lấy ba lượng hai tiền, đã tốn hơn phân nửa. một chút còn lại kia còn phải sửa lại mái nhà, tất nhiên sẽ không còn dư lại chút nào. Trong nhà không có thu nhập, ngồi ăn không chắc chắn là không được.Mấy người tâm sự nặng nề ăn một bữa cơm tối, Diệp Gia bưng bánh thịt đã hấp xong ra khỏi nồi.Rắc ít muối, dội một gáo nước sôi xuống. Vừa ngửi thấy mùi thịt thơm ngon, Dư thị đã trợn cả mắt lên: "Ít muối như vậy chắc là không mặn đâu...""Cho tướng công." Bị thương nặng phải bổ sung chất đạm, sức khỏe là vốn liếng. Cả gia đình này chỉ có một nam nhân, không chăm sóc hắn khỏe mạnh sợ là không được. Diệp Gia nghĩ tới giọng điệu vừa roi của Lưu đại nương, thâm nghĩ mã phỉ bên này vẫn rất hung hăng ngang ngược. Nếu thật sự có ngày nào đó mã phỉ xông vào thôn, cả gia đình này chỉ có chất. Phải nghĩ cách kiếm dê cái về nấu sữa dê, cho thêm muối vết thương sẽ ngứa.Dư thị chưa từng nghe nói tới chuyện này, nhưng Diệp Gia nói như vậy thì bà ấy sẽ tin.Bảo Dư thị mang đồ vào, Diệp Gia lại đun chút nước nóng tắm rửa. Cho dù có lạnh đến đâu, nàng có thể chịu đói chịu rét nhưng không thể chịu đựng mấy ngày không tắm rửa.Dư thị bưng canh thịt vào, uống canh còn lại vụn thịt không ăn. Nếu là ngày xưa Dư thị đương nhiên sẽ không tham lam, bây giờ bà ấy nhìn thấy thịt có chút để ý. Vừa ăn no xong không nỡ lãng phí nên hỏi Diệp Gia: "Ngày mai xào lại những đồ ăn này nhé?" Diệp Gia gật gật đầu, bảo bà ấy mang theo Nhuy Tả Nhi đi tắm rửa. Cũng không thể tiếp tục bảo Dư thị mang theo tiểu hài tử ngủ trên mặt đất. Nhưng muốn ngủ chung với nàng, nhất định phải sạch sẽ mới được.Dư thị dường như nghe hiểu, trên mặt lập tức vui mừng: "Được, ta đưa Nhuy Tả Nhi đi tắm."Trên giường có thêm một người lớn một trẻ em, ngủ cũng chật chội hơn nhiều. Cũng may Diệp Gia và Dư thị đều là người ngủ ngay ngắn trong đêm, nằm đâu là nằm đó không tốn diện tích.
Xuyên Sách Ta Trở Thành Chính Thất Đanh Đá Của Phản DiệnTác giả: Vi AnTruyện Cổ Đại, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện SủngTrời đông giá rét vừa qua, qua tháng Giêng là lại tới một đợt rét lớn. Bây giờ đã là tháng Hai, vài trận mưa xuân rơi xuống, thời tiết vẫn chưa có dấu hiệu chuyển ấm. Trái lại, trời vẫn không ngừng rơi mưa tí tách, ngày qua ngày lại càng thêm lạnh. Việc nhà nông trên đồng ruộng không thể làm được, tuyết trên đất vẫn chưa tan xong, lại rơi mưa. Tháng Giêng đã qua rồi, thời tiết vẫn lạnh lẽo như mùa đông. Đất trong ruộng vẫn còn đông lạnh, không thể trông trọt được gì. Khắp nơi đều dướt sũng, mấy người nữ nhân đã có gia đình trong thôn không có việc gì làm đều tới Chu gia nhìn ngó một chút. Lúc này một người nữ nhân béo lùn đứng ở dưới mái hiên nhỏ giọng nói chuyện với Dư thị: "Con dâu của bà hôm nay vẫn chưa tỉnh à?" Dư thị lắc đầu, thở dài: "Trời rét lạnh lại rơi vào trong nước, không c.h.ế.t thì cũng là mạng lớn rồi. Bây giờ vẫn còn đang sốt cao, miệng không ngừng nói mê sảng..." Tiếng nói chuyện nho nhỏ truyền tới, Diệp Gia giật mình mở bừng mắt ra. Phòng thấp bé chật chội, chóp mũi… Dư thị nghe xong lời này lập tức sốt ruột. Gia đình đều đang đợi được phát tiền lương để cứu mạng, làm sao có thể không được phát nữa?"Ôi, nhóm hàng hóa hôm trước của chưởng quầy đưa ra ngoài, bị mã phỉ ở phía tây cướp." Lưu đại nương nói chuyện cũng tỏ ra xui xẻo: "Quản lý chưởng quầy bị thương, suýt chút nữa không cứu được mạng sống. Chuyện tiền lương, chỉ có thể kéo dài trong tương lai."Phía tây có một con đường liên thông tây sang đông, nhưng thời đại này loạn lạc. Trên con đường này cũng có rất nhiều người cướp đường, mã phỉ hung hăng ngang ngược. Mặc dù Lý Bắc trấn có trú binh nhưng chỉ cần những người kia không cướp bóc dọc phía nam, phần lớn bọn hắn sẽ mặc kệ. Nếu như thương hộ hai bên qua lại không may gặp phải, thì sống c.h.ế.t xem trời, tự cầu phúc."Ây..." Dư thị thở dài. Việc đã đến nước này, cũng không còn cách nào. Lúc này Dư thị lại cảm thấy may mắn vì con dâu bị thương, đầu óc minh mẩn. Nếu không phải nàng đi câm đồ trang sức, có lẽ cả nhà sẽ phải c.h.ế.t đói.Lo lắng đưa tiễn Lưu đại nương, Dư thị vừa nghiêng đầu nhìn thấy Diệp Gia đã đứng ngay phía sau.Diệp Gia không nói lời nào, gật gật đầu rồi vào nhà. Trên thực tế, cuộc nói chuyện vừa rồi của hai người nàng đã nghe thấy hết, trong lòng cũng trĩu nặng. những đồ trang sức kia nàng đổi lấy ba lượng hai tiền, đã tốn hơn phân nửa. một chút còn lại kia còn phải sửa lại mái nhà, tất nhiên sẽ không còn dư lại chút nào. Trong nhà không có thu nhập, ngồi ăn không chắc chắn là không được.Mấy người tâm sự nặng nề ăn một bữa cơm tối, Diệp Gia bưng bánh thịt đã hấp xong ra khỏi nồi.Rắc ít muối, dội một gáo nước sôi xuống. Vừa ngửi thấy mùi thịt thơm ngon, Dư thị đã trợn cả mắt lên: "Ít muối như vậy chắc là không mặn đâu...""Cho tướng công." Bị thương nặng phải bổ sung chất đạm, sức khỏe là vốn liếng. Cả gia đình này chỉ có một nam nhân, không chăm sóc hắn khỏe mạnh sợ là không được. Diệp Gia nghĩ tới giọng điệu vừa roi của Lưu đại nương, thâm nghĩ mã phỉ bên này vẫn rất hung hăng ngang ngược. Nếu thật sự có ngày nào đó mã phỉ xông vào thôn, cả gia đình này chỉ có chất. Phải nghĩ cách kiếm dê cái về nấu sữa dê, cho thêm muối vết thương sẽ ngứa.Dư thị chưa từng nghe nói tới chuyện này, nhưng Diệp Gia nói như vậy thì bà ấy sẽ tin.Bảo Dư thị mang đồ vào, Diệp Gia lại đun chút nước nóng tắm rửa. Cho dù có lạnh đến đâu, nàng có thể chịu đói chịu rét nhưng không thể chịu đựng mấy ngày không tắm rửa.Dư thị bưng canh thịt vào, uống canh còn lại vụn thịt không ăn. Nếu là ngày xưa Dư thị đương nhiên sẽ không tham lam, bây giờ bà ấy nhìn thấy thịt có chút để ý. Vừa ăn no xong không nỡ lãng phí nên hỏi Diệp Gia: "Ngày mai xào lại những đồ ăn này nhé?" Diệp Gia gật gật đầu, bảo bà ấy mang theo Nhuy Tả Nhi đi tắm rửa. Cũng không thể tiếp tục bảo Dư thị mang theo tiểu hài tử ngủ trên mặt đất. Nhưng muốn ngủ chung với nàng, nhất định phải sạch sẽ mới được.Dư thị dường như nghe hiểu, trên mặt lập tức vui mừng: "Được, ta đưa Nhuy Tả Nhi đi tắm."Trên giường có thêm một người lớn một trẻ em, ngủ cũng chật chội hơn nhiều. Cũng may Diệp Gia và Dư thị đều là người ngủ ngay ngắn trong đêm, nằm đâu là nằm đó không tốn diện tích.