Trời đông giá rét vừa qua, qua tháng Giêng là lại tới một đợt rét lớn. Bây giờ đã là tháng Hai, vài trận mưa xuân rơi xuống, thời tiết vẫn chưa có dấu hiệu chuyển ấm. Trái lại, trời vẫn không ngừng rơi mưa tí tách, ngày qua ngày lại càng thêm lạnh. Việc nhà nông trên đồng ruộng không thể làm được, tuyết trên đất vẫn chưa tan xong, lại rơi mưa. Tháng Giêng đã qua rồi, thời tiết vẫn lạnh lẽo như mùa đông. Đất trong ruộng vẫn còn đông lạnh, không thể trông trọt được gì. Khắp nơi đều dướt sũng, mấy người nữ nhân đã có gia đình trong thôn không có việc gì làm đều tới Chu gia nhìn ngó một chút. Lúc này một người nữ nhân béo lùn đứng ở dưới mái hiên nhỏ giọng nói chuyện với Dư thị: "Con dâu của bà hôm nay vẫn chưa tỉnh à?" Dư thị lắc đầu, thở dài: "Trời rét lạnh lại rơi vào trong nước, không c.h.ế.t thì cũng là mạng lớn rồi. Bây giờ vẫn còn đang sốt cao, miệng không ngừng nói mê sảng..." Tiếng nói chuyện nho nhỏ truyền tới, Diệp Gia giật mình mở bừng mắt ra. Phòng thấp bé chật chội, chóp mũi…
Chương 21
Xuyên Sách Ta Trở Thành Chính Thất Đanh Đá Của Phản DiệnTác giả: Vi AnTruyện Cổ Đại, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện SủngTrời đông giá rét vừa qua, qua tháng Giêng là lại tới một đợt rét lớn. Bây giờ đã là tháng Hai, vài trận mưa xuân rơi xuống, thời tiết vẫn chưa có dấu hiệu chuyển ấm. Trái lại, trời vẫn không ngừng rơi mưa tí tách, ngày qua ngày lại càng thêm lạnh. Việc nhà nông trên đồng ruộng không thể làm được, tuyết trên đất vẫn chưa tan xong, lại rơi mưa. Tháng Giêng đã qua rồi, thời tiết vẫn lạnh lẽo như mùa đông. Đất trong ruộng vẫn còn đông lạnh, không thể trông trọt được gì. Khắp nơi đều dướt sũng, mấy người nữ nhân đã có gia đình trong thôn không có việc gì làm đều tới Chu gia nhìn ngó một chút. Lúc này một người nữ nhân béo lùn đứng ở dưới mái hiên nhỏ giọng nói chuyện với Dư thị: "Con dâu của bà hôm nay vẫn chưa tỉnh à?" Dư thị lắc đầu, thở dài: "Trời rét lạnh lại rơi vào trong nước, không c.h.ế.t thì cũng là mạng lớn rồi. Bây giờ vẫn còn đang sốt cao, miệng không ngừng nói mê sảng..." Tiếng nói chuyện nho nhỏ truyền tới, Diệp Gia giật mình mở bừng mắt ra. Phòng thấp bé chật chội, chóp mũi… Hai mẹ con cãi nhau trong phòng, hoặc là nói, Dư thị không chịu được nổi khổ mấy năm qua.Diệp gia ướt sũng về đến nhà, mới vừa vào cửa đã nghe thấy tiếng thở dài giống như thỏa hiệp của Chu Cảnh Sâm: "Nhi tử đời này không có ý định cưới vợ. Cũng không liên quan gì đến Cố cô nương hoặc là Diệp thị."Tiếng nói du dương như sương mù trong ngọn núi, vào trong tai lại tê dại một trận.Diệp Gia liếc nhìn rèm cửa buông xuống, cầm miếng vải lau nước trên đầu quay về vào trong nhà.Lúc trước Dư thị vì cưới vợ đã móc sạch vốn liếng. Bây giờ cưới được vợ về ném sang một bên chắc chắn là không được. Nhi tử không hé miệng, bà ấy quyết tâm dùng cách khác.Chu gia đã thê thảm đến mức này, đâu còn phải nói đến quy tắc gì nữa? Trước tiên đưa hai người vào một phòng. Bà ấy cũng không tin nhi tử ngủ chung giường hàng đêm vẫn có thể nhịn được! Trong lòng thấy tàn nhẫn rồi đi lôi kéo Diệp Gia. Diệp Gia từ lúc nghe hai người bọn họ nói chuyện sau lưng thì vô cùng bình tĩnh. Cũng không nói không được, chỉ nói đợi tướng công khỏe lại rồi nói sau.Dư thị nghe lời này nghĩ rằng nàng đồng ý, lúc này vui vẻ ra mặt. Quay đầu tập trung tinh thân suy nghĩ thế nào để chữa khỏi vết thương cho Chu Cảnh Sâm.Diệp Gia đương nhiên bình tĩnh. Chu Cảnh Sâm rõ ràng trái tim đã thuộc về người khác, sợ là đang thủ thân như ngọc vì người trong lòng. Trong nguyên tác, hắn cưới nguyên chủ xuất giá, cũng chưa từng đụng vào nàng. Nếu như phải dọn thì coi như có thêm một bạn cùng phòng. Hơn nữa không chừng Chu Cảnh Sâm còn không muốn chuyển.Suy nghĩ một chút, Diệp Gia bỏ qua chuyện này. Một lúc sau, cả căn phòng khắp nơi đều ẩm ướt vì nước dột.Gia đình nông thôn thời xưa, trong phòng đều là đất, còn là loại đất đương đối mịn. Bị ướt rất trơn dễ trượt, dưới chân không chú ý là có thể ngã. Hôm nay đúng là nàng tính sai, sớm biết hôm nay trời mưa nàng nên nhân lúc buổi sáng trời quang sửa nóc nhà.Tây bắc không mưa nhiều giống phía nam, trong ngày mùa đông giá rét, phòng ở bên này phần lớn đều là mái dốc đơn, mái bằng, mái độn hoặc là mái nỉ. Mái nhà có độ dốc nhỏ và tường dày để chống chọi với thời tiết lạnh khắc nghiệt. Mưa dột giống như Chu gia, hoặc là lúc trước xây phòng ngói không kín, hoặc là chất lượng ngói không tốt, mưa tuyết mưa đá rơi vỡ ngói khiến bây giờ che không kín. Có lẽ Dư thị cũng bị mưa dột đến mức khó chịu nên mới tìm người che một lớp cỏ, nhưng phương bắc gió lớn, lớp cỏ kia bị gió bắc thổi, không dùng để che chắn được.Sửa cũng không khó, mình nàng cũng có thể sửa được. Khó khăn duy nhất là không có tiền, cho dù là loại ngói đen này cũng cần phải có tiền. Một văn tiền làm khó anh hùng hán.Diệp Gia suy nghĩ tiếp tục chi tiêu như vậy nữa là không được, một lượng bạc hoàn toàn không đảm bảo được cho một nhà bốn miệng ăn. Trong đó còn có một người cần uống thuốc chẳng khác nào uống vàng. Nghĩ lại, nàng cầm một nắm đi vào bếp, sợ trời lạnh không nuôi sống nổi, nàng ôm bốn con gà con hôm qua mua về nuôi ở dưới bếp. Mới một ngày, mảnh đất Diệp Gia dùng củi rào lại đã bị con gà con cày nát khắp nơi.Còn chưa nói đúng là rất bẩn thỉu.Nhưng mà cũng hết cách muốn nuôi gà thì phải chịu đựng cứt gà. Nông thôn đâu có chỗ nào muốn ăn trứng gà còn ngại gà đi ị.
Xuyên Sách Ta Trở Thành Chính Thất Đanh Đá Của Phản DiệnTác giả: Vi AnTruyện Cổ Đại, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện SủngTrời đông giá rét vừa qua, qua tháng Giêng là lại tới một đợt rét lớn. Bây giờ đã là tháng Hai, vài trận mưa xuân rơi xuống, thời tiết vẫn chưa có dấu hiệu chuyển ấm. Trái lại, trời vẫn không ngừng rơi mưa tí tách, ngày qua ngày lại càng thêm lạnh. Việc nhà nông trên đồng ruộng không thể làm được, tuyết trên đất vẫn chưa tan xong, lại rơi mưa. Tháng Giêng đã qua rồi, thời tiết vẫn lạnh lẽo như mùa đông. Đất trong ruộng vẫn còn đông lạnh, không thể trông trọt được gì. Khắp nơi đều dướt sũng, mấy người nữ nhân đã có gia đình trong thôn không có việc gì làm đều tới Chu gia nhìn ngó một chút. Lúc này một người nữ nhân béo lùn đứng ở dưới mái hiên nhỏ giọng nói chuyện với Dư thị: "Con dâu của bà hôm nay vẫn chưa tỉnh à?" Dư thị lắc đầu, thở dài: "Trời rét lạnh lại rơi vào trong nước, không c.h.ế.t thì cũng là mạng lớn rồi. Bây giờ vẫn còn đang sốt cao, miệng không ngừng nói mê sảng..." Tiếng nói chuyện nho nhỏ truyền tới, Diệp Gia giật mình mở bừng mắt ra. Phòng thấp bé chật chội, chóp mũi… Hai mẹ con cãi nhau trong phòng, hoặc là nói, Dư thị không chịu được nổi khổ mấy năm qua.Diệp gia ướt sũng về đến nhà, mới vừa vào cửa đã nghe thấy tiếng thở dài giống như thỏa hiệp của Chu Cảnh Sâm: "Nhi tử đời này không có ý định cưới vợ. Cũng không liên quan gì đến Cố cô nương hoặc là Diệp thị."Tiếng nói du dương như sương mù trong ngọn núi, vào trong tai lại tê dại một trận.Diệp Gia liếc nhìn rèm cửa buông xuống, cầm miếng vải lau nước trên đầu quay về vào trong nhà.Lúc trước Dư thị vì cưới vợ đã móc sạch vốn liếng. Bây giờ cưới được vợ về ném sang một bên chắc chắn là không được. Nhi tử không hé miệng, bà ấy quyết tâm dùng cách khác.Chu gia đã thê thảm đến mức này, đâu còn phải nói đến quy tắc gì nữa? Trước tiên đưa hai người vào một phòng. Bà ấy cũng không tin nhi tử ngủ chung giường hàng đêm vẫn có thể nhịn được! Trong lòng thấy tàn nhẫn rồi đi lôi kéo Diệp Gia. Diệp Gia từ lúc nghe hai người bọn họ nói chuyện sau lưng thì vô cùng bình tĩnh. Cũng không nói không được, chỉ nói đợi tướng công khỏe lại rồi nói sau.Dư thị nghe lời này nghĩ rằng nàng đồng ý, lúc này vui vẻ ra mặt. Quay đầu tập trung tinh thân suy nghĩ thế nào để chữa khỏi vết thương cho Chu Cảnh Sâm.Diệp Gia đương nhiên bình tĩnh. Chu Cảnh Sâm rõ ràng trái tim đã thuộc về người khác, sợ là đang thủ thân như ngọc vì người trong lòng. Trong nguyên tác, hắn cưới nguyên chủ xuất giá, cũng chưa từng đụng vào nàng. Nếu như phải dọn thì coi như có thêm một bạn cùng phòng. Hơn nữa không chừng Chu Cảnh Sâm còn không muốn chuyển.Suy nghĩ một chút, Diệp Gia bỏ qua chuyện này. Một lúc sau, cả căn phòng khắp nơi đều ẩm ướt vì nước dột.Gia đình nông thôn thời xưa, trong phòng đều là đất, còn là loại đất đương đối mịn. Bị ướt rất trơn dễ trượt, dưới chân không chú ý là có thể ngã. Hôm nay đúng là nàng tính sai, sớm biết hôm nay trời mưa nàng nên nhân lúc buổi sáng trời quang sửa nóc nhà.Tây bắc không mưa nhiều giống phía nam, trong ngày mùa đông giá rét, phòng ở bên này phần lớn đều là mái dốc đơn, mái bằng, mái độn hoặc là mái nỉ. Mái nhà có độ dốc nhỏ và tường dày để chống chọi với thời tiết lạnh khắc nghiệt. Mưa dột giống như Chu gia, hoặc là lúc trước xây phòng ngói không kín, hoặc là chất lượng ngói không tốt, mưa tuyết mưa đá rơi vỡ ngói khiến bây giờ che không kín. Có lẽ Dư thị cũng bị mưa dột đến mức khó chịu nên mới tìm người che một lớp cỏ, nhưng phương bắc gió lớn, lớp cỏ kia bị gió bắc thổi, không dùng để che chắn được.Sửa cũng không khó, mình nàng cũng có thể sửa được. Khó khăn duy nhất là không có tiền, cho dù là loại ngói đen này cũng cần phải có tiền. Một văn tiền làm khó anh hùng hán.Diệp Gia suy nghĩ tiếp tục chi tiêu như vậy nữa là không được, một lượng bạc hoàn toàn không đảm bảo được cho một nhà bốn miệng ăn. Trong đó còn có một người cần uống thuốc chẳng khác nào uống vàng. Nghĩ lại, nàng cầm một nắm đi vào bếp, sợ trời lạnh không nuôi sống nổi, nàng ôm bốn con gà con hôm qua mua về nuôi ở dưới bếp. Mới một ngày, mảnh đất Diệp Gia dùng củi rào lại đã bị con gà con cày nát khắp nơi.Còn chưa nói đúng là rất bẩn thỉu.Nhưng mà cũng hết cách muốn nuôi gà thì phải chịu đựng cứt gà. Nông thôn đâu có chỗ nào muốn ăn trứng gà còn ngại gà đi ị.
Xuyên Sách Ta Trở Thành Chính Thất Đanh Đá Của Phản DiệnTác giả: Vi AnTruyện Cổ Đại, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện SủngTrời đông giá rét vừa qua, qua tháng Giêng là lại tới một đợt rét lớn. Bây giờ đã là tháng Hai, vài trận mưa xuân rơi xuống, thời tiết vẫn chưa có dấu hiệu chuyển ấm. Trái lại, trời vẫn không ngừng rơi mưa tí tách, ngày qua ngày lại càng thêm lạnh. Việc nhà nông trên đồng ruộng không thể làm được, tuyết trên đất vẫn chưa tan xong, lại rơi mưa. Tháng Giêng đã qua rồi, thời tiết vẫn lạnh lẽo như mùa đông. Đất trong ruộng vẫn còn đông lạnh, không thể trông trọt được gì. Khắp nơi đều dướt sũng, mấy người nữ nhân đã có gia đình trong thôn không có việc gì làm đều tới Chu gia nhìn ngó một chút. Lúc này một người nữ nhân béo lùn đứng ở dưới mái hiên nhỏ giọng nói chuyện với Dư thị: "Con dâu của bà hôm nay vẫn chưa tỉnh à?" Dư thị lắc đầu, thở dài: "Trời rét lạnh lại rơi vào trong nước, không c.h.ế.t thì cũng là mạng lớn rồi. Bây giờ vẫn còn đang sốt cao, miệng không ngừng nói mê sảng..." Tiếng nói chuyện nho nhỏ truyền tới, Diệp Gia giật mình mở bừng mắt ra. Phòng thấp bé chật chội, chóp mũi… Hai mẹ con cãi nhau trong phòng, hoặc là nói, Dư thị không chịu được nổi khổ mấy năm qua.Diệp gia ướt sũng về đến nhà, mới vừa vào cửa đã nghe thấy tiếng thở dài giống như thỏa hiệp của Chu Cảnh Sâm: "Nhi tử đời này không có ý định cưới vợ. Cũng không liên quan gì đến Cố cô nương hoặc là Diệp thị."Tiếng nói du dương như sương mù trong ngọn núi, vào trong tai lại tê dại một trận.Diệp Gia liếc nhìn rèm cửa buông xuống, cầm miếng vải lau nước trên đầu quay về vào trong nhà.Lúc trước Dư thị vì cưới vợ đã móc sạch vốn liếng. Bây giờ cưới được vợ về ném sang một bên chắc chắn là không được. Nhi tử không hé miệng, bà ấy quyết tâm dùng cách khác.Chu gia đã thê thảm đến mức này, đâu còn phải nói đến quy tắc gì nữa? Trước tiên đưa hai người vào một phòng. Bà ấy cũng không tin nhi tử ngủ chung giường hàng đêm vẫn có thể nhịn được! Trong lòng thấy tàn nhẫn rồi đi lôi kéo Diệp Gia. Diệp Gia từ lúc nghe hai người bọn họ nói chuyện sau lưng thì vô cùng bình tĩnh. Cũng không nói không được, chỉ nói đợi tướng công khỏe lại rồi nói sau.Dư thị nghe lời này nghĩ rằng nàng đồng ý, lúc này vui vẻ ra mặt. Quay đầu tập trung tinh thân suy nghĩ thế nào để chữa khỏi vết thương cho Chu Cảnh Sâm.Diệp Gia đương nhiên bình tĩnh. Chu Cảnh Sâm rõ ràng trái tim đã thuộc về người khác, sợ là đang thủ thân như ngọc vì người trong lòng. Trong nguyên tác, hắn cưới nguyên chủ xuất giá, cũng chưa từng đụng vào nàng. Nếu như phải dọn thì coi như có thêm một bạn cùng phòng. Hơn nữa không chừng Chu Cảnh Sâm còn không muốn chuyển.Suy nghĩ một chút, Diệp Gia bỏ qua chuyện này. Một lúc sau, cả căn phòng khắp nơi đều ẩm ướt vì nước dột.Gia đình nông thôn thời xưa, trong phòng đều là đất, còn là loại đất đương đối mịn. Bị ướt rất trơn dễ trượt, dưới chân không chú ý là có thể ngã. Hôm nay đúng là nàng tính sai, sớm biết hôm nay trời mưa nàng nên nhân lúc buổi sáng trời quang sửa nóc nhà.Tây bắc không mưa nhiều giống phía nam, trong ngày mùa đông giá rét, phòng ở bên này phần lớn đều là mái dốc đơn, mái bằng, mái độn hoặc là mái nỉ. Mái nhà có độ dốc nhỏ và tường dày để chống chọi với thời tiết lạnh khắc nghiệt. Mưa dột giống như Chu gia, hoặc là lúc trước xây phòng ngói không kín, hoặc là chất lượng ngói không tốt, mưa tuyết mưa đá rơi vỡ ngói khiến bây giờ che không kín. Có lẽ Dư thị cũng bị mưa dột đến mức khó chịu nên mới tìm người che một lớp cỏ, nhưng phương bắc gió lớn, lớp cỏ kia bị gió bắc thổi, không dùng để che chắn được.Sửa cũng không khó, mình nàng cũng có thể sửa được. Khó khăn duy nhất là không có tiền, cho dù là loại ngói đen này cũng cần phải có tiền. Một văn tiền làm khó anh hùng hán.Diệp Gia suy nghĩ tiếp tục chi tiêu như vậy nữa là không được, một lượng bạc hoàn toàn không đảm bảo được cho một nhà bốn miệng ăn. Trong đó còn có một người cần uống thuốc chẳng khác nào uống vàng. Nghĩ lại, nàng cầm một nắm đi vào bếp, sợ trời lạnh không nuôi sống nổi, nàng ôm bốn con gà con hôm qua mua về nuôi ở dưới bếp. Mới một ngày, mảnh đất Diệp Gia dùng củi rào lại đã bị con gà con cày nát khắp nơi.Còn chưa nói đúng là rất bẩn thỉu.Nhưng mà cũng hết cách muốn nuôi gà thì phải chịu đựng cứt gà. Nông thôn đâu có chỗ nào muốn ăn trứng gà còn ngại gà đi ị.