Trời đông giá rét vừa qua, qua tháng Giêng là lại tới một đợt rét lớn. Bây giờ đã là tháng Hai, vài trận mưa xuân rơi xuống, thời tiết vẫn chưa có dấu hiệu chuyển ấm. Trái lại, trời vẫn không ngừng rơi mưa tí tách, ngày qua ngày lại càng thêm lạnh. Việc nhà nông trên đồng ruộng không thể làm được, tuyết trên đất vẫn chưa tan xong, lại rơi mưa. Tháng Giêng đã qua rồi, thời tiết vẫn lạnh lẽo như mùa đông. Đất trong ruộng vẫn còn đông lạnh, không thể trông trọt được gì. Khắp nơi đều dướt sũng, mấy người nữ nhân đã có gia đình trong thôn không có việc gì làm đều tới Chu gia nhìn ngó một chút. Lúc này một người nữ nhân béo lùn đứng ở dưới mái hiên nhỏ giọng nói chuyện với Dư thị: "Con dâu của bà hôm nay vẫn chưa tỉnh à?" Dư thị lắc đầu, thở dài: "Trời rét lạnh lại rơi vào trong nước, không c.h.ế.t thì cũng là mạng lớn rồi. Bây giờ vẫn còn đang sốt cao, miệng không ngừng nói mê sảng..." Tiếng nói chuyện nho nhỏ truyền tới, Diệp Gia giật mình mở bừng mắt ra. Phòng thấp bé chật chội, chóp mũi…
Chương 45
Xuyên Sách Ta Trở Thành Chính Thất Đanh Đá Của Phản DiệnTác giả: Vi AnTruyện Cổ Đại, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện SủngTrời đông giá rét vừa qua, qua tháng Giêng là lại tới một đợt rét lớn. Bây giờ đã là tháng Hai, vài trận mưa xuân rơi xuống, thời tiết vẫn chưa có dấu hiệu chuyển ấm. Trái lại, trời vẫn không ngừng rơi mưa tí tách, ngày qua ngày lại càng thêm lạnh. Việc nhà nông trên đồng ruộng không thể làm được, tuyết trên đất vẫn chưa tan xong, lại rơi mưa. Tháng Giêng đã qua rồi, thời tiết vẫn lạnh lẽo như mùa đông. Đất trong ruộng vẫn còn đông lạnh, không thể trông trọt được gì. Khắp nơi đều dướt sũng, mấy người nữ nhân đã có gia đình trong thôn không có việc gì làm đều tới Chu gia nhìn ngó một chút. Lúc này một người nữ nhân béo lùn đứng ở dưới mái hiên nhỏ giọng nói chuyện với Dư thị: "Con dâu của bà hôm nay vẫn chưa tỉnh à?" Dư thị lắc đầu, thở dài: "Trời rét lạnh lại rơi vào trong nước, không c.h.ế.t thì cũng là mạng lớn rồi. Bây giờ vẫn còn đang sốt cao, miệng không ngừng nói mê sảng..." Tiếng nói chuyện nho nhỏ truyền tới, Diệp Gia giật mình mở bừng mắt ra. Phòng thấp bé chật chội, chóp mũi… Nghe ông ta nói đại nhi tử của ông ta đa tham gia quân ngũ ở trụ sở bên kia, quanh năm suốt tháng không về. Con dâu không chịu nổi bỏ chạy. Để lại hai đứa bé vẫn còn đang bò trên mặt đất. Bạn già trong nhà lại có bệnh, sinh bệnh bốc thuốc rất cần tiên. Không ai thu dọn trong nhà, cuộc sống của một nhà già trẻ cực kì khốn khổ. Hoàn cảnh của gia đình Diệp Gia cũng nghèo rớt mồng tơi, nghe lòng chua xót cũng không giúp được gì. Nhưng ông ta cũng đã mở miệng nhắc như vậy, Diệp Gia trâm ngâm một lát rồi đồng ý."Một ngày ba mươi văn tiền công, bao hai bữa cơm." Diệp Gia không biết rõ tiêu chuẩn của tiền nhân công ở chỗ này, nàng báo giá dựa trên quan niệm từ kiếp trước, kết hợp với mức giá địa phương và hạ giá.Ai ngờ vừa nói ra đãi ngộ này, trong mắt lão hán đã chảy nước mắt.Ông ta đẩy xe bò trên trấn, một ngày đi sớm về tối cũng chỉ kéo hai ba chuyến như vậy. Thường xuyên chạy không biết ngày đêm, một ngày cũng kiếm được mấy chục văn. Diệp Gia vừa há miệng đã cho ba mươi văn, còn bao hai bữa cơm. Không phải là có tâm suy xét cho sao? Trong lòng lão hán vô cùng cảm kích. Lúc này vỗ n.g.ự.c đảm bảo, ngày mai ông ta đưa nhi tử tới chắc chắn sẽ làm việc thật tốt.Diệp Gia gật gật đầu, để ông ta chất ngói ở trong sân rồi trả phí vận chuyển cho ông ta, bảo con của ông ta ngày mai tới vào giờ ty.Người vừa đi, nàng lập tức cam nạng đi vào đông phòng.Bây giờ Chu Cảnh Sâm đã có thể xuống đất đi. Nằm trên giường một tháng rưỡi gần hai tháng, xương cốt của cái chân kia cũng đã lành lại rất nhiêu. Chỉ là mới lành lại không thể mang vác nặng, phải có người đỡ. Diệp Gia cam nạng tới, đỡ người từ trên giường xuống. Chu Cảnh Sâm bây giờ đã quen với việc Diệp Gia lại gân, thường xuyên bị nàng đụng tay sờ chân, cũng sẽ không cảm thấy quá mất tự nhiên.Diệp Gia để hắn ngồi ở bên giường, đưa nạng cho hắn. Chu Cảnh Sâm cầm chống thử đi một chút, ngắn.Diệp Gia: ˆ... Chàng cao bao nhiêu?"“Hơn tám thước.”Đơn vị đo lường này có chút giống với thời chiến quốc, hơn tám thước gần bằng với mét tám lăm, mét tám sáu ở đời sau. Diệp Gia bỗng nhiên đi qua, Chu Cảnh Sâm chống nạng sững sờ, không rõ ràng cho lắm. Hắn đứng tại chỗ không nhúc nhích, cúi đầu nhìn nàng áp vào trong n.g.ự.c hắn. Cách rất gần, nghe thấy hô hấp của nhau, giống như hắn ôm hết người vào trong ngực.Diệp Gia lại gân hắn lại không có cảm giác gì, nàng đang cau mày nghiêm túc ra hiệu đủ kiểu. Cái gọi là ra hiệu đủ kiểu chính là nàng từ đỉnh đầu của mình chậm rãi dời đến phía trên, sau đó đụng tới cằm của hắn mới dừng lại. Trong mắt Chu Cảnh Sâm nổi lên ý cười lam ta lam tấm. Hắn một tay đặt lên môi ho khan một tiếng, khiến Diệp Gia ngẩng đầu nhìn hắn. Sau đó hắn cầm tay Diệp Gia, từ cằm của mình dời đến yết hầu của mình: "Ở đây."Diệp Gia:Diệp Gia khó chấp nhận được sự thật, nàng cho rằng mình có dáng người mảnh mai tay dài chân dài. Bây giờ xem ra, nàng nhiều nhất là một mét sáu? Cũng có thể là một mét năm mấy? Không phải chứ. Cúi đầu nhìn thoáng qua nửa người dưới của mình, chân nàng rõ ràng là rất dài...Trong lòng âm thầm tan nát, Diệp Gia nghiêm mặt gật gật đầu: "Chàng chấp nhận lấy dùng đi."Nói xong, không cho hắn đáp lại đã vén màn cửa đi ra ngoài.
Nghe ông ta nói đại nhi tử của ông ta đa tham gia quân ngũ ở trụ sở bên kia, quanh năm suốt tháng không về. Con dâu không chịu nổi bỏ chạy. Để lại hai đứa bé vẫn còn đang bò trên mặt đất. Bạn già trong nhà lại có bệnh, sinh bệnh bốc thuốc rất cần tiên. Không ai thu dọn trong nhà, cuộc sống của một nhà già trẻ cực kì khốn khổ. Hoàn cảnh của gia đình Diệp Gia cũng nghèo rớt mồng tơi, nghe lòng chua xót cũng không giúp được gì. Nhưng ông ta cũng đã mở miệng nhắc như vậy, Diệp Gia trâm ngâm một lát rồi đồng ý.
"Một ngày ba mươi văn tiền công, bao hai bữa cơm." Diệp Gia không biết rõ tiêu chuẩn của tiền nhân công ở chỗ này, nàng báo giá dựa trên quan niệm từ kiếp trước, kết hợp với mức giá địa phương và hạ giá.
Ai ngờ vừa nói ra đãi ngộ này, trong mắt lão hán đã chảy nước mắt.
Ông ta đẩy xe bò trên trấn, một ngày đi sớm về tối cũng chỉ kéo hai ba chuyến như vậy. Thường xuyên chạy không biết ngày đêm, một ngày cũng kiếm được mấy chục văn. Diệp Gia vừa há miệng đã cho ba mươi văn, còn bao hai bữa cơm. Không phải là có tâm suy xét cho sao? Trong lòng lão hán vô cùng cảm kích. Lúc này vỗ n.g.ự.c đảm bảo, ngày mai ông ta đưa nhi tử tới chắc chắn sẽ làm việc thật tốt.
Diệp Gia gật gật đầu, để ông ta chất ngói ở trong sân rồi trả phí vận chuyển cho ông ta, bảo con của ông ta ngày mai tới vào giờ ty.
Người vừa đi, nàng lập tức cam nạng đi vào đông phòng.
Bây giờ Chu Cảnh Sâm đã có thể xuống đất đi. Nằm trên giường một tháng rưỡi gần hai tháng, xương cốt của cái chân kia cũng đã lành lại rất nhiêu. Chỉ là mới lành lại không thể mang vác nặng, phải có người đỡ. Diệp Gia cam nạng tới, đỡ người từ trên giường xuống. Chu Cảnh Sâm bây giờ đã quen với việc Diệp Gia lại gân, thường xuyên bị nàng đụng tay sờ chân, cũng sẽ không cảm thấy quá mất tự nhiên.
Diệp Gia để hắn ngồi ở bên giường, đưa nạng cho hắn. Chu Cảnh Sâm cầm chống thử đi một chút, ngắn.
Diệp Gia: ˆ... Chàng cao bao nhiêu?"
“Hơn tám thước.”
Đơn vị đo lường này có chút giống với thời chiến quốc, hơn tám thước gần bằng với mét tám lăm, mét tám sáu ở đời sau. Diệp Gia bỗng nhiên đi qua, Chu Cảnh Sâm chống nạng sững sờ, không rõ ràng cho lắm. Hắn đứng tại chỗ không nhúc nhích, cúi đầu nhìn nàng áp vào trong n.g.ự.c hắn. Cách rất gần, nghe thấy hô hấp của nhau, giống như hắn ôm hết người vào trong ngực.
Diệp Gia lại gân hắn lại không có cảm giác gì, nàng đang cau mày nghiêm túc ra hiệu đủ kiểu. Cái gọi là ra hiệu đủ kiểu chính là nàng từ đỉnh đầu của mình chậm rãi dời đến phía trên, sau đó đụng tới cằm của hắn mới dừng lại. Trong mắt Chu Cảnh Sâm nổi lên ý cười lam ta lam tấm. Hắn một tay đặt lên môi ho khan một tiếng, khiến Diệp Gia ngẩng đầu nhìn hắn. Sau đó hắn cầm tay Diệp Gia, từ cằm của mình dời đến yết hầu của mình: "Ở đây."
Diệp Gia:
Diệp Gia khó chấp nhận được sự thật, nàng cho rằng mình có dáng người mảnh mai tay dài chân dài. Bây giờ xem ra, nàng nhiều nhất là một mét sáu? Cũng có thể là một mét năm mấy? Không phải chứ. Cúi đầu nhìn thoáng qua nửa người dưới của mình, chân nàng rõ ràng là rất dài...
Trong lòng âm thầm tan nát, Diệp Gia nghiêm mặt gật gật đầu: "Chàng chấp nhận lấy dùng đi."
Nói xong, không cho hắn đáp lại đã vén màn cửa đi ra ngoài.
Xuyên Sách Ta Trở Thành Chính Thất Đanh Đá Của Phản DiệnTác giả: Vi AnTruyện Cổ Đại, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện SủngTrời đông giá rét vừa qua, qua tháng Giêng là lại tới một đợt rét lớn. Bây giờ đã là tháng Hai, vài trận mưa xuân rơi xuống, thời tiết vẫn chưa có dấu hiệu chuyển ấm. Trái lại, trời vẫn không ngừng rơi mưa tí tách, ngày qua ngày lại càng thêm lạnh. Việc nhà nông trên đồng ruộng không thể làm được, tuyết trên đất vẫn chưa tan xong, lại rơi mưa. Tháng Giêng đã qua rồi, thời tiết vẫn lạnh lẽo như mùa đông. Đất trong ruộng vẫn còn đông lạnh, không thể trông trọt được gì. Khắp nơi đều dướt sũng, mấy người nữ nhân đã có gia đình trong thôn không có việc gì làm đều tới Chu gia nhìn ngó một chút. Lúc này một người nữ nhân béo lùn đứng ở dưới mái hiên nhỏ giọng nói chuyện với Dư thị: "Con dâu của bà hôm nay vẫn chưa tỉnh à?" Dư thị lắc đầu, thở dài: "Trời rét lạnh lại rơi vào trong nước, không c.h.ế.t thì cũng là mạng lớn rồi. Bây giờ vẫn còn đang sốt cao, miệng không ngừng nói mê sảng..." Tiếng nói chuyện nho nhỏ truyền tới, Diệp Gia giật mình mở bừng mắt ra. Phòng thấp bé chật chội, chóp mũi… Nghe ông ta nói đại nhi tử của ông ta đa tham gia quân ngũ ở trụ sở bên kia, quanh năm suốt tháng không về. Con dâu không chịu nổi bỏ chạy. Để lại hai đứa bé vẫn còn đang bò trên mặt đất. Bạn già trong nhà lại có bệnh, sinh bệnh bốc thuốc rất cần tiên. Không ai thu dọn trong nhà, cuộc sống của một nhà già trẻ cực kì khốn khổ. Hoàn cảnh của gia đình Diệp Gia cũng nghèo rớt mồng tơi, nghe lòng chua xót cũng không giúp được gì. Nhưng ông ta cũng đã mở miệng nhắc như vậy, Diệp Gia trâm ngâm một lát rồi đồng ý."Một ngày ba mươi văn tiền công, bao hai bữa cơm." Diệp Gia không biết rõ tiêu chuẩn của tiền nhân công ở chỗ này, nàng báo giá dựa trên quan niệm từ kiếp trước, kết hợp với mức giá địa phương và hạ giá.Ai ngờ vừa nói ra đãi ngộ này, trong mắt lão hán đã chảy nước mắt.Ông ta đẩy xe bò trên trấn, một ngày đi sớm về tối cũng chỉ kéo hai ba chuyến như vậy. Thường xuyên chạy không biết ngày đêm, một ngày cũng kiếm được mấy chục văn. Diệp Gia vừa há miệng đã cho ba mươi văn, còn bao hai bữa cơm. Không phải là có tâm suy xét cho sao? Trong lòng lão hán vô cùng cảm kích. Lúc này vỗ n.g.ự.c đảm bảo, ngày mai ông ta đưa nhi tử tới chắc chắn sẽ làm việc thật tốt.Diệp Gia gật gật đầu, để ông ta chất ngói ở trong sân rồi trả phí vận chuyển cho ông ta, bảo con của ông ta ngày mai tới vào giờ ty.Người vừa đi, nàng lập tức cam nạng đi vào đông phòng.Bây giờ Chu Cảnh Sâm đã có thể xuống đất đi. Nằm trên giường một tháng rưỡi gần hai tháng, xương cốt của cái chân kia cũng đã lành lại rất nhiêu. Chỉ là mới lành lại không thể mang vác nặng, phải có người đỡ. Diệp Gia cam nạng tới, đỡ người từ trên giường xuống. Chu Cảnh Sâm bây giờ đã quen với việc Diệp Gia lại gân, thường xuyên bị nàng đụng tay sờ chân, cũng sẽ không cảm thấy quá mất tự nhiên.Diệp Gia để hắn ngồi ở bên giường, đưa nạng cho hắn. Chu Cảnh Sâm cầm chống thử đi một chút, ngắn.Diệp Gia: ˆ... Chàng cao bao nhiêu?"“Hơn tám thước.”Đơn vị đo lường này có chút giống với thời chiến quốc, hơn tám thước gần bằng với mét tám lăm, mét tám sáu ở đời sau. Diệp Gia bỗng nhiên đi qua, Chu Cảnh Sâm chống nạng sững sờ, không rõ ràng cho lắm. Hắn đứng tại chỗ không nhúc nhích, cúi đầu nhìn nàng áp vào trong n.g.ự.c hắn. Cách rất gần, nghe thấy hô hấp của nhau, giống như hắn ôm hết người vào trong ngực.Diệp Gia lại gân hắn lại không có cảm giác gì, nàng đang cau mày nghiêm túc ra hiệu đủ kiểu. Cái gọi là ra hiệu đủ kiểu chính là nàng từ đỉnh đầu của mình chậm rãi dời đến phía trên, sau đó đụng tới cằm của hắn mới dừng lại. Trong mắt Chu Cảnh Sâm nổi lên ý cười lam ta lam tấm. Hắn một tay đặt lên môi ho khan một tiếng, khiến Diệp Gia ngẩng đầu nhìn hắn. Sau đó hắn cầm tay Diệp Gia, từ cằm của mình dời đến yết hầu của mình: "Ở đây."Diệp Gia:Diệp Gia khó chấp nhận được sự thật, nàng cho rằng mình có dáng người mảnh mai tay dài chân dài. Bây giờ xem ra, nàng nhiều nhất là một mét sáu? Cũng có thể là một mét năm mấy? Không phải chứ. Cúi đầu nhìn thoáng qua nửa người dưới của mình, chân nàng rõ ràng là rất dài...Trong lòng âm thầm tan nát, Diệp Gia nghiêm mặt gật gật đầu: "Chàng chấp nhận lấy dùng đi."Nói xong, không cho hắn đáp lại đã vén màn cửa đi ra ngoài.