Trời đông giá rét vừa qua, qua tháng Giêng là lại tới một đợt rét lớn. Bây giờ đã là tháng Hai, vài trận mưa xuân rơi xuống, thời tiết vẫn chưa có dấu hiệu chuyển ấm. Trái lại, trời vẫn không ngừng rơi mưa tí tách, ngày qua ngày lại càng thêm lạnh. Việc nhà nông trên đồng ruộng không thể làm được, tuyết trên đất vẫn chưa tan xong, lại rơi mưa. Tháng Giêng đã qua rồi, thời tiết vẫn lạnh lẽo như mùa đông. Đất trong ruộng vẫn còn đông lạnh, không thể trông trọt được gì. Khắp nơi đều dướt sũng, mấy người nữ nhân đã có gia đình trong thôn không có việc gì làm đều tới Chu gia nhìn ngó một chút. Lúc này một người nữ nhân béo lùn đứng ở dưới mái hiên nhỏ giọng nói chuyện với Dư thị: "Con dâu của bà hôm nay vẫn chưa tỉnh à?" Dư thị lắc đầu, thở dài: "Trời rét lạnh lại rơi vào trong nước, không c.h.ế.t thì cũng là mạng lớn rồi. Bây giờ vẫn còn đang sốt cao, miệng không ngừng nói mê sảng..." Tiếng nói chuyện nho nhỏ truyền tới, Diệp Gia giật mình mở bừng mắt ra. Phòng thấp bé chật chội, chóp mũi…
Chương 96
Xuyên Sách Ta Trở Thành Chính Thất Đanh Đá Của Phản DiệnTác giả: Vi AnTruyện Cổ Đại, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện SủngTrời đông giá rét vừa qua, qua tháng Giêng là lại tới một đợt rét lớn. Bây giờ đã là tháng Hai, vài trận mưa xuân rơi xuống, thời tiết vẫn chưa có dấu hiệu chuyển ấm. Trái lại, trời vẫn không ngừng rơi mưa tí tách, ngày qua ngày lại càng thêm lạnh. Việc nhà nông trên đồng ruộng không thể làm được, tuyết trên đất vẫn chưa tan xong, lại rơi mưa. Tháng Giêng đã qua rồi, thời tiết vẫn lạnh lẽo như mùa đông. Đất trong ruộng vẫn còn đông lạnh, không thể trông trọt được gì. Khắp nơi đều dướt sũng, mấy người nữ nhân đã có gia đình trong thôn không có việc gì làm đều tới Chu gia nhìn ngó một chút. Lúc này một người nữ nhân béo lùn đứng ở dưới mái hiên nhỏ giọng nói chuyện với Dư thị: "Con dâu của bà hôm nay vẫn chưa tỉnh à?" Dư thị lắc đầu, thở dài: "Trời rét lạnh lại rơi vào trong nước, không c.h.ế.t thì cũng là mạng lớn rồi. Bây giờ vẫn còn đang sốt cao, miệng không ngừng nói mê sảng..." Tiếng nói chuyện nho nhỏ truyền tới, Diệp Gia giật mình mở bừng mắt ra. Phòng thấp bé chật chội, chóp mũi… Mặc dù Dư thị không có tư duy quản lý tài sản, nhưng bà ấy tin tưởng Diệp Gia, Nhiều tiền như thế đều là con dâu kiếm được, tất nhiên là nàng quyết định: "Nhưng mà chúng ta đang ở nơi binh hoang mã loạn, nếu mua đất đai mua tài sản, khi chiến tranh nổ ra, mã phỉ tiến vào thì...Đúng vậy. Trấn Lý Bắc không giống vùng trung nguyên, một khi chiến tranh nổ ra, trong ruộng dù có đồ tốt cũng có thể bị phá hủy sạch sẽ.Ở đây người nuôi súc vật nhiều hơn đất đai, thứ nhất là do khí hậu, thứ hai cũng đúng là chịu ảnh hưởng chiến sự. Dù sao gặp chuyện dê bò có thể chạy, cũng không thể xúc đất mang đi. Nhưng ba người rưỡi Chu gia, không có một ai có kinh nghiệm nuôi gia súc. Chỉ có Nhuy Tả Nhi là người duy nhất có kinh nghiệm nuôi gà, năm nay ba tuổi rưỡi. Cả ngày chạy sau m.ô.n.g dê con, câu nói trôi chảy nhất là "thẩm nương hôm nay nấu đồ ăn ngon.Diệp Gia cau mày, suy nghĩ xem nên dùng số tiên kia như thế nào, bên ngoài có người gọi trong sân.Trong hai mươi người của Vương gia thôn, quả nhiên có một tên của Chu Cảnh Sâm. Bên ngoài gọi chính là nhi tử của nhà trưởng thôn, bảo Chu Cảnh Sâm nhanh chính đến nhà trưởng thôn một chuyến. Diệp Gia và Dư thị vốn còn đang lo lắng chuyện mua cái gì, lúc này cũng bị phân tâm."Không sao, ta đi một chuyến." Chuyện này đã nói từ trước, Dư thị biết cản cũng vô dụng nên căng mặt không nói gì.Diệp Gia suy nghĩ, đi với hắn một chuyến.Nhắc mới nhớ, trong thôn có rất nhiều người lần đầu tiên gặp Chu Cảnh Sâm. Mặc dù ở một thôn, nhưng vị này của Chu gia những năm trước đây vẫn luôn ở tây trận, ba tháng trước mới được khiêng về người đầy máu. Lúc ấy đầy bụi đất m.á.u me đầy đầu, cũng không ai biết hắn trông như thế nào. Vừa xuất hiện như nhìn thấy chân nhân, khiến thôn trưởng hò hét viện tử âm ï cũng yên tĩnh lại.Hơn nửa ngày, mới có người nghi ngờ không thôi hỏi một câu: "Đây là tiểu tử của Chu gia?"[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-sach-ta-tro-thanh-chinh-that-danh-da-cua-phan-dien/chuong-96.html.]"Là ta." Chu Cảnh Sâm đi đến trước mặt binh lính ghi tên danh sách, thản nhiên nói: "Chu Cảnh Sâm, mười chín."Binh lính kia hơi sửng sốt trước khí thế của hắn, nắm bút nửa ngày không biết nên đặt xuống thế nào. Dáng vẻ nhíu chặt lông mày kia vừa nhìn đã biết không biết nên viết như thế nào, Diệp Gia ở bên cạnh nhịn không được nhắc nhở hắn ta: "Cảnh trong hoang cảnh tẫn hoài trung, sâm trong tu khứ thế gian sâm."Lời nói này không chỉ không khiến cho binh lính ghi tên danh sách nhớ ra chữ nên viết thế nào, ngược lại còn khiến hắn ta mặt đỏ tới mang tai. Chu Cảnh Sâm kinh ngạc nhìn về phía Diệp Gia, dáng vẻ đó dường như hoàn toàn không ngờ Diệp Gia sẽ ngâm thơ. Nhưng mà hắn kinh ngạc cũng chỉ một cái chớp mắt, hắn quay đầu tốt bụng nói với binh lính: "Nếu như không tiện, có thể đưa bút cho ta, ta tự viết thêm vào."Binh lính mặt đỏ tới mang tai đưa bút cho Chu Cảnh Sâm, vừa nhìn hắn thêm tên vào một cách dễ dàng vừa lẩm bẩm: "Người tiếp theo."Ghi tên danh sách, nhận y phục giản dị. Bọn hắn đi về trước, đợi một tháng đi doanh trại trú binh.Diệp Gia nắm đồ trong tay, trang bị đánh trận có tệ đến đâu cũng không tệ như thế này. Nếu như nàng nhớ không nhầm, Đại Yên chiêu binh đúng quy định không chỉ phải cấp cho quân bị, còn cần cho mỗi người nhập ngũ một khoản tiền lập nghiệp. Khi chiến sự căng thẳng, số tiền đó thật ra chính là tiền mua mạng. Lúc trước đại ca của Diệp Gia nhập ngũ đã nhận được năm lượng tiền lập nghiệp."Đây cũng quá không chính thức." Diệp Gia cho dù mới đến không hiểu, nhưng cũng thấy được vấn đề ở nơi này.Chu Cảnh Sâm mỉm cười, rủ tâm mắt xuống, không biết đang suy nghĩ điều gì.Diệp Gia nhìn dáng vẻ của hắn cũng biết nếu hắn không muốn nói, người khác cũng không hỏi được.Với niềm tin trùm phản diện không dễ dàng c.h.ế.t như vậy, nàng cố gắng nuốt lòng tốt vào trong bụng.
Mặc dù Dư thị không có tư duy quản lý tài sản, nhưng bà ấy tin tưởng Diệp Gia, Nhiều tiền như thế đều là con dâu kiếm được, tất nhiên là nàng quyết định: "Nhưng mà chúng ta đang ở nơi binh hoang mã loạn, nếu mua đất đai mua tài sản, khi chiến tranh nổ ra, mã phỉ tiến vào thì...
Đúng vậy. Trấn Lý Bắc không giống vùng trung nguyên, một khi chiến tranh nổ ra, trong ruộng dù có đồ tốt cũng có thể bị phá hủy sạch sẽ.
Ở đây người nuôi súc vật nhiều hơn đất đai, thứ nhất là do khí hậu, thứ hai cũng đúng là chịu ảnh hưởng chiến sự. Dù sao gặp chuyện dê bò có thể chạy, cũng không thể xúc đất mang đi. Nhưng ba người rưỡi Chu gia, không có một ai có kinh nghiệm nuôi gia súc. Chỉ có Nhuy Tả Nhi là người duy nhất có kinh nghiệm nuôi gà, năm nay ba tuổi rưỡi. Cả ngày chạy sau m.ô.n.g dê con, câu nói trôi chảy nhất là "thẩm nương hôm nay nấu đồ ăn ngon.
Diệp Gia cau mày, suy nghĩ xem nên dùng số tiên kia như thế nào, bên ngoài có người gọi trong sân.
Trong hai mươi người của Vương gia thôn, quả nhiên có một tên của Chu Cảnh Sâm. Bên ngoài gọi chính là nhi tử của nhà trưởng thôn, bảo Chu Cảnh Sâm nhanh chính đến nhà trưởng thôn một chuyến. Diệp Gia và Dư thị vốn còn đang lo lắng chuyện mua cái gì, lúc này cũng bị phân tâm.
"Không sao, ta đi một chuyến." Chuyện này đã nói từ trước, Dư thị biết cản cũng vô dụng nên căng mặt không nói gì.
Diệp Gia suy nghĩ, đi với hắn một chuyến.
Nhắc mới nhớ, trong thôn có rất nhiều người lần đầu tiên gặp Chu Cảnh Sâm. Mặc dù ở một thôn, nhưng vị này của Chu gia những năm trước đây vẫn luôn ở tây trận, ba tháng trước mới được khiêng về người đầy máu. Lúc ấy đầy bụi đất m.á.u me đầy đầu, cũng không ai biết hắn trông như thế nào. Vừa xuất hiện như nhìn thấy chân nhân, khiến thôn trưởng hò hét viện tử âm ï cũng yên tĩnh lại.
Hơn nửa ngày, mới có người nghi ngờ không thôi hỏi một câu: "Đây là tiểu tử của Chu gia?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -
https://monkeydtruyen.com/xuyen-sach-ta-tro-thanh-chinh-that-danh-da-cua-phan-dien/chuong-96.html
.]
"Là ta." Chu Cảnh Sâm đi đến trước mặt binh lính ghi tên danh sách, thản nhiên nói: "Chu Cảnh Sâm, mười chín."
Binh lính kia hơi sửng sốt trước khí thế của hắn, nắm bút nửa ngày không biết nên đặt xuống thế nào. Dáng vẻ nhíu chặt lông mày kia vừa nhìn đã biết không biết nên viết như thế nào, Diệp Gia ở bên cạnh nhịn không được nhắc nhở hắn ta: "Cảnh trong hoang cảnh tẫn hoài trung, sâm trong tu khứ thế gian sâm."
Lời nói này không chỉ không khiến cho binh lính ghi tên danh sách nhớ ra chữ nên viết thế nào, ngược lại còn khiến hắn ta mặt đỏ tới mang tai. Chu Cảnh Sâm kinh ngạc nhìn về phía Diệp Gia, dáng vẻ đó dường như hoàn toàn không ngờ Diệp Gia sẽ ngâm thơ. Nhưng mà hắn kinh ngạc cũng chỉ một cái chớp mắt, hắn quay đầu tốt bụng nói với binh lính: "Nếu như không tiện, có thể đưa bút cho ta, ta tự viết thêm vào."
Binh lính mặt đỏ tới mang tai đưa bút cho Chu Cảnh Sâm, vừa nhìn hắn thêm tên vào một cách dễ dàng vừa lẩm bẩm: "Người tiếp theo."
Ghi tên danh sách, nhận y phục giản dị. Bọn hắn đi về trước, đợi một tháng đi doanh trại trú binh.
Diệp Gia nắm đồ trong tay, trang bị đánh trận có tệ đến đâu cũng không tệ như thế này. Nếu như nàng nhớ không nhầm, Đại Yên chiêu binh đúng quy định không chỉ phải cấp cho quân bị, còn cần cho mỗi người nhập ngũ một khoản tiền lập nghiệp. Khi chiến sự căng thẳng, số tiền đó thật ra chính là tiền mua mạng. Lúc trước đại ca của Diệp Gia nhập ngũ đã nhận được năm lượng tiền lập nghiệp.
"Đây cũng quá không chính thức." Diệp Gia cho dù mới đến không hiểu, nhưng cũng thấy được vấn đề ở nơi này.
Chu Cảnh Sâm mỉm cười, rủ tâm mắt xuống, không biết đang suy nghĩ điều gì.
Diệp Gia nhìn dáng vẻ của hắn cũng biết nếu hắn không muốn nói, người khác cũng không hỏi được.
Với niềm tin trùm phản diện không dễ dàng c.h.ế.t như vậy, nàng cố gắng nuốt lòng tốt vào trong bụng.
Xuyên Sách Ta Trở Thành Chính Thất Đanh Đá Của Phản DiệnTác giả: Vi AnTruyện Cổ Đại, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện SủngTrời đông giá rét vừa qua, qua tháng Giêng là lại tới một đợt rét lớn. Bây giờ đã là tháng Hai, vài trận mưa xuân rơi xuống, thời tiết vẫn chưa có dấu hiệu chuyển ấm. Trái lại, trời vẫn không ngừng rơi mưa tí tách, ngày qua ngày lại càng thêm lạnh. Việc nhà nông trên đồng ruộng không thể làm được, tuyết trên đất vẫn chưa tan xong, lại rơi mưa. Tháng Giêng đã qua rồi, thời tiết vẫn lạnh lẽo như mùa đông. Đất trong ruộng vẫn còn đông lạnh, không thể trông trọt được gì. Khắp nơi đều dướt sũng, mấy người nữ nhân đã có gia đình trong thôn không có việc gì làm đều tới Chu gia nhìn ngó một chút. Lúc này một người nữ nhân béo lùn đứng ở dưới mái hiên nhỏ giọng nói chuyện với Dư thị: "Con dâu của bà hôm nay vẫn chưa tỉnh à?" Dư thị lắc đầu, thở dài: "Trời rét lạnh lại rơi vào trong nước, không c.h.ế.t thì cũng là mạng lớn rồi. Bây giờ vẫn còn đang sốt cao, miệng không ngừng nói mê sảng..." Tiếng nói chuyện nho nhỏ truyền tới, Diệp Gia giật mình mở bừng mắt ra. Phòng thấp bé chật chội, chóp mũi… Mặc dù Dư thị không có tư duy quản lý tài sản, nhưng bà ấy tin tưởng Diệp Gia, Nhiều tiền như thế đều là con dâu kiếm được, tất nhiên là nàng quyết định: "Nhưng mà chúng ta đang ở nơi binh hoang mã loạn, nếu mua đất đai mua tài sản, khi chiến tranh nổ ra, mã phỉ tiến vào thì...Đúng vậy. Trấn Lý Bắc không giống vùng trung nguyên, một khi chiến tranh nổ ra, trong ruộng dù có đồ tốt cũng có thể bị phá hủy sạch sẽ.Ở đây người nuôi súc vật nhiều hơn đất đai, thứ nhất là do khí hậu, thứ hai cũng đúng là chịu ảnh hưởng chiến sự. Dù sao gặp chuyện dê bò có thể chạy, cũng không thể xúc đất mang đi. Nhưng ba người rưỡi Chu gia, không có một ai có kinh nghiệm nuôi gia súc. Chỉ có Nhuy Tả Nhi là người duy nhất có kinh nghiệm nuôi gà, năm nay ba tuổi rưỡi. Cả ngày chạy sau m.ô.n.g dê con, câu nói trôi chảy nhất là "thẩm nương hôm nay nấu đồ ăn ngon.Diệp Gia cau mày, suy nghĩ xem nên dùng số tiên kia như thế nào, bên ngoài có người gọi trong sân.Trong hai mươi người của Vương gia thôn, quả nhiên có một tên của Chu Cảnh Sâm. Bên ngoài gọi chính là nhi tử của nhà trưởng thôn, bảo Chu Cảnh Sâm nhanh chính đến nhà trưởng thôn một chuyến. Diệp Gia và Dư thị vốn còn đang lo lắng chuyện mua cái gì, lúc này cũng bị phân tâm."Không sao, ta đi một chuyến." Chuyện này đã nói từ trước, Dư thị biết cản cũng vô dụng nên căng mặt không nói gì.Diệp Gia suy nghĩ, đi với hắn một chuyến.Nhắc mới nhớ, trong thôn có rất nhiều người lần đầu tiên gặp Chu Cảnh Sâm. Mặc dù ở một thôn, nhưng vị này của Chu gia những năm trước đây vẫn luôn ở tây trận, ba tháng trước mới được khiêng về người đầy máu. Lúc ấy đầy bụi đất m.á.u me đầy đầu, cũng không ai biết hắn trông như thế nào. Vừa xuất hiện như nhìn thấy chân nhân, khiến thôn trưởng hò hét viện tử âm ï cũng yên tĩnh lại.Hơn nửa ngày, mới có người nghi ngờ không thôi hỏi một câu: "Đây là tiểu tử của Chu gia?"[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-sach-ta-tro-thanh-chinh-that-danh-da-cua-phan-dien/chuong-96.html.]"Là ta." Chu Cảnh Sâm đi đến trước mặt binh lính ghi tên danh sách, thản nhiên nói: "Chu Cảnh Sâm, mười chín."Binh lính kia hơi sửng sốt trước khí thế của hắn, nắm bút nửa ngày không biết nên đặt xuống thế nào. Dáng vẻ nhíu chặt lông mày kia vừa nhìn đã biết không biết nên viết như thế nào, Diệp Gia ở bên cạnh nhịn không được nhắc nhở hắn ta: "Cảnh trong hoang cảnh tẫn hoài trung, sâm trong tu khứ thế gian sâm."Lời nói này không chỉ không khiến cho binh lính ghi tên danh sách nhớ ra chữ nên viết thế nào, ngược lại còn khiến hắn ta mặt đỏ tới mang tai. Chu Cảnh Sâm kinh ngạc nhìn về phía Diệp Gia, dáng vẻ đó dường như hoàn toàn không ngờ Diệp Gia sẽ ngâm thơ. Nhưng mà hắn kinh ngạc cũng chỉ một cái chớp mắt, hắn quay đầu tốt bụng nói với binh lính: "Nếu như không tiện, có thể đưa bút cho ta, ta tự viết thêm vào."Binh lính mặt đỏ tới mang tai đưa bút cho Chu Cảnh Sâm, vừa nhìn hắn thêm tên vào một cách dễ dàng vừa lẩm bẩm: "Người tiếp theo."Ghi tên danh sách, nhận y phục giản dị. Bọn hắn đi về trước, đợi một tháng đi doanh trại trú binh.Diệp Gia nắm đồ trong tay, trang bị đánh trận có tệ đến đâu cũng không tệ như thế này. Nếu như nàng nhớ không nhầm, Đại Yên chiêu binh đúng quy định không chỉ phải cấp cho quân bị, còn cần cho mỗi người nhập ngũ một khoản tiền lập nghiệp. Khi chiến sự căng thẳng, số tiền đó thật ra chính là tiền mua mạng. Lúc trước đại ca của Diệp Gia nhập ngũ đã nhận được năm lượng tiền lập nghiệp."Đây cũng quá không chính thức." Diệp Gia cho dù mới đến không hiểu, nhưng cũng thấy được vấn đề ở nơi này.Chu Cảnh Sâm mỉm cười, rủ tâm mắt xuống, không biết đang suy nghĩ điều gì.Diệp Gia nhìn dáng vẻ của hắn cũng biết nếu hắn không muốn nói, người khác cũng không hỏi được.Với niềm tin trùm phản diện không dễ dàng c.h.ế.t như vậy, nàng cố gắng nuốt lòng tốt vào trong bụng.