Tác giả:

Trời đông giá rét vừa qua, qua tháng Giêng là lại tới một đợt rét lớn. Bây giờ đã là tháng Hai, vài trận mưa xuân rơi xuống, thời tiết vẫn chưa có dấu hiệu chuyển ấm. Trái lại, trời vẫn không ngừng rơi mưa tí tách, ngày qua ngày lại càng thêm lạnh. Việc nhà nông trên đồng ruộng không thể làm được, tuyết trên đất vẫn chưa tan xong, lại rơi mưa. Tháng Giêng đã qua rồi, thời tiết vẫn lạnh lẽo như mùa đông. Đất trong ruộng vẫn còn đông lạnh, không thể trông trọt được gì. Khắp nơi đều dướt sũng, mấy người nữ nhân đã có gia đình trong thôn không có việc gì làm đều tới Chu gia nhìn ngó một chút. Lúc này một người nữ nhân béo lùn đứng ở dưới mái hiên nhỏ giọng nói chuyện với Dư thị: "Con dâu của bà hôm nay vẫn chưa tỉnh à?" Dư thị lắc đầu, thở dài: "Trời rét lạnh lại rơi vào trong nước, không c.h.ế.t thì cũng là mạng lớn rồi. Bây giờ vẫn còn đang sốt cao, miệng không ngừng nói mê sảng..." Tiếng nói chuyện nho nhỏ truyền tới, Diệp Gia giật mình mở bừng mắt ra. Phòng thấp bé chật chội, chóp mũi…

Chương 99

Xuyên Sách Ta Trở Thành Chính Thất Đanh Đá Của Phản DiệnTác giả: Vi AnTruyện Cổ Đại, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện SủngTrời đông giá rét vừa qua, qua tháng Giêng là lại tới một đợt rét lớn. Bây giờ đã là tháng Hai, vài trận mưa xuân rơi xuống, thời tiết vẫn chưa có dấu hiệu chuyển ấm. Trái lại, trời vẫn không ngừng rơi mưa tí tách, ngày qua ngày lại càng thêm lạnh. Việc nhà nông trên đồng ruộng không thể làm được, tuyết trên đất vẫn chưa tan xong, lại rơi mưa. Tháng Giêng đã qua rồi, thời tiết vẫn lạnh lẽo như mùa đông. Đất trong ruộng vẫn còn đông lạnh, không thể trông trọt được gì. Khắp nơi đều dướt sũng, mấy người nữ nhân đã có gia đình trong thôn không có việc gì làm đều tới Chu gia nhìn ngó một chút. Lúc này một người nữ nhân béo lùn đứng ở dưới mái hiên nhỏ giọng nói chuyện với Dư thị: "Con dâu của bà hôm nay vẫn chưa tỉnh à?" Dư thị lắc đầu, thở dài: "Trời rét lạnh lại rơi vào trong nước, không c.h.ế.t thì cũng là mạng lớn rồi. Bây giờ vẫn còn đang sốt cao, miệng không ngừng nói mê sảng..." Tiếng nói chuyện nho nhỏ truyền tới, Diệp Gia giật mình mở bừng mắt ra. Phòng thấp bé chật chội, chóp mũi… Câu nói này đ.â.m trúng tim đen của Diệp Vương Sơn, khiến cho tâm tư do dự của ông ấy lập tức kiên định, giác ngộ. Không phải sao? Diệp gia không có gì khác, chỉ là nhiêu con cháu. Năm đứa phòng lớn, bốn đứa phòng thứ hai. Tương lai Diệp Thanh Hà nếu như có thể cưới vợ, vẫn còn cháu trai. Là ông ta nghĩ sai. Không thể không nói, xét vê việc nắm rõ tâm tư của Diệp Vương Sơn vẫn là Diệp Thanh Hà, hắn ta biết rõ Diệp Vương Sơn đang suy nghĩ điều gì.Diệp Thanh Hà vừa nói xong, Diệp Trương thị có làm loạn thế nào cũng vô dụng.Đứa cháu gái lớn của Diệp gia lúc này đã biết sợ, mở to mắt quỳ xuống đất nhận lỗi. Nhưng cô bé chỉ là cháu gái, Diệp Vương Sơn không nỡ với cháu trai, cháu gái lại không hề tiếc. Lập tức xua tay chặn lại, bảo Diệp Thanh Giang và mấy đứa cháu trai phòng thứ hai, đuổi mẹ con Diệp Trương thị ra ngoài. Mấy tiểu tôn tử phòng lớn muốn khóc, ngẩng đầu một cái nhìn thấy tiểu thúc thúc mặt mũi đầy hung ác, tiếng khóc nghẹn lại trong cổ họng."Nếu như các ngươi luyến tiếc nương đều có thể đi theo chung." Diệp Thanh Hà đôi mắt lạnh như băng nhìn ve phía đám chất nhi khóc sướt mướt: "Diệp gia không thiếu mấy người các ngươi nối dõi tông đường, chỉ cần bảo vệ nương của các ngươi là được."Hắn ta thốt ra lời này, mấy đứa trẻ kia ngay cả khóc cũng không dám khóc. Cúi đầu không nói một lời.Diệp Thanh Hà nhìn chúng rất thất vọng, mấy hài tử kia không hề giống đại ca một chút nào.Chuyện vứt bỏ Diệp Trương thị lần này, Diệp Vương Sơn để Diệp Thanh Giang đi một chuyến. Cũng không phải gọi nữ nhi tới mà là vì gọi nam nữ tế, ai ngờ hôm nay tam nữ tế có việc không đến. Một người làm cha như ông ấy, tất nhiên không có thời gian tán chuyện với con gái, mất mặt vê phòng.Diệp Gia cũng không có ý định ở lại dùng cơm, làm xong chuyện là nàng muốn đi ngay. Nhưng mà trước khi đi liếc nhìn chân của Diệp Thanh hà, nhịn không được nói một câu: “Cái chân này, nếu như đánh gãy nối lại, cố gắng còn có thể đứng lên."[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-sach-ta-tro-thanh-chinh-that-danh-da-cua-phan-dien/chuong-99.html.]Diệp Thanh Hà lập tức ngẩng đầu nhìn về phía Diệp Gia, Diệp Gia giật giật khóe miệng: "Nối xương bị lệch tất nhiên không đứng dậy nổi."Bốn mắt nhìn nhau, trên mặt Diệp Thanh Hà lóe lên tia sáng.Diệp Gia phỉ nhổ trái tim thánh mẫu của mình trong lòng, bỏ bát trà xuống nói câu có việc muốn rời đi. Diệp Thanh Hà muốn giữ nàng lại dùng cơm, nhưng còn chưa nói hết câu Diệp Gia đã chạy ra ngoài sân. Hắn ta ngồi trên ghế đẩu cúi đầu nhìn đôi chân của mình, nhéo nhéo, động lòng.Diệp gia trang vốn cách Vương gia thôn không xa, qua con sông đi mấy dặm đường là đến.Khi Diệp Gia rời khỏi thôn nghe thấy mấy phụ nhân ở cổng thôn đang nói chuyện phiếm, nông thôn sẽ có chút chuyện nhà như vậy. Chuyện của Diệp gia mới ầm ï không lâu, đúng lúc có mấy người đang nói hăng say. Có lão phụ nhân liên tục gật đầu cảm thán, nói thẳng ác nhân có ác nhân ma. Muội tử lòng dạ hiểm độc kia của Diệp Trương thị chắc cũng đã làm nhiều chuyện xấu, khoảng thời gian trước bị người ta phát hiện trân như nhộng bị ném ở trong cánh rừng nhỏ phía trước. Đánh gấy tay, đồ trang sức y phục trên người đều bị lột sạch không còn một mảnh, đời này sợ là không gả đi được.Bọn hắn nói giọng không nhỏ, Diệp Gia đi qua đúng lúc nghe thấy. Không khỏi nhướng mày.Về đến nhà, Dư thị trong sân một mình. Nhuy Tả Nhi ôm dê con núp ở ngưỡng cửa ngủ gật. Diệp Gia vừa mới vào nhà, chỉ thấy Chu Cảnh Sâm ôm một con ch.ó con màu xám trở vê. Con vật nhỏ kia mới lớn, uốn qua uốn lại. Diệp Gia đi sờ thử còn biết cắn người.Ánh mắt chạm vào nhau, Chu Cảnh Sâm cong môi cười. Ngón tay gảy hai lần lên tai con vật nhỏ, cụp mắt chặn cảm xúc trong mắt: "Bắt ở ngoài, từ nay về sau nuôi trong sân.""Cái gì đây? Chó sao?" Diệp Gia lại gân nhìn.

Xuyên Sách Ta Trở Thành Chính Thất Đanh Đá Của Phản DiệnTác giả: Vi AnTruyện Cổ Đại, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện SủngTrời đông giá rét vừa qua, qua tháng Giêng là lại tới một đợt rét lớn. Bây giờ đã là tháng Hai, vài trận mưa xuân rơi xuống, thời tiết vẫn chưa có dấu hiệu chuyển ấm. Trái lại, trời vẫn không ngừng rơi mưa tí tách, ngày qua ngày lại càng thêm lạnh. Việc nhà nông trên đồng ruộng không thể làm được, tuyết trên đất vẫn chưa tan xong, lại rơi mưa. Tháng Giêng đã qua rồi, thời tiết vẫn lạnh lẽo như mùa đông. Đất trong ruộng vẫn còn đông lạnh, không thể trông trọt được gì. Khắp nơi đều dướt sũng, mấy người nữ nhân đã có gia đình trong thôn không có việc gì làm đều tới Chu gia nhìn ngó một chút. Lúc này một người nữ nhân béo lùn đứng ở dưới mái hiên nhỏ giọng nói chuyện với Dư thị: "Con dâu của bà hôm nay vẫn chưa tỉnh à?" Dư thị lắc đầu, thở dài: "Trời rét lạnh lại rơi vào trong nước, không c.h.ế.t thì cũng là mạng lớn rồi. Bây giờ vẫn còn đang sốt cao, miệng không ngừng nói mê sảng..." Tiếng nói chuyện nho nhỏ truyền tới, Diệp Gia giật mình mở bừng mắt ra. Phòng thấp bé chật chội, chóp mũi… Câu nói này đ.â.m trúng tim đen của Diệp Vương Sơn, khiến cho tâm tư do dự của ông ấy lập tức kiên định, giác ngộ. Không phải sao? Diệp gia không có gì khác, chỉ là nhiêu con cháu. Năm đứa phòng lớn, bốn đứa phòng thứ hai. Tương lai Diệp Thanh Hà nếu như có thể cưới vợ, vẫn còn cháu trai. Là ông ta nghĩ sai. Không thể không nói, xét vê việc nắm rõ tâm tư của Diệp Vương Sơn vẫn là Diệp Thanh Hà, hắn ta biết rõ Diệp Vương Sơn đang suy nghĩ điều gì.Diệp Thanh Hà vừa nói xong, Diệp Trương thị có làm loạn thế nào cũng vô dụng.Đứa cháu gái lớn của Diệp gia lúc này đã biết sợ, mở to mắt quỳ xuống đất nhận lỗi. Nhưng cô bé chỉ là cháu gái, Diệp Vương Sơn không nỡ với cháu trai, cháu gái lại không hề tiếc. Lập tức xua tay chặn lại, bảo Diệp Thanh Giang và mấy đứa cháu trai phòng thứ hai, đuổi mẹ con Diệp Trương thị ra ngoài. Mấy tiểu tôn tử phòng lớn muốn khóc, ngẩng đầu một cái nhìn thấy tiểu thúc thúc mặt mũi đầy hung ác, tiếng khóc nghẹn lại trong cổ họng."Nếu như các ngươi luyến tiếc nương đều có thể đi theo chung." Diệp Thanh Hà đôi mắt lạnh như băng nhìn ve phía đám chất nhi khóc sướt mướt: "Diệp gia không thiếu mấy người các ngươi nối dõi tông đường, chỉ cần bảo vệ nương của các ngươi là được."Hắn ta thốt ra lời này, mấy đứa trẻ kia ngay cả khóc cũng không dám khóc. Cúi đầu không nói một lời.Diệp Thanh Hà nhìn chúng rất thất vọng, mấy hài tử kia không hề giống đại ca một chút nào.Chuyện vứt bỏ Diệp Trương thị lần này, Diệp Vương Sơn để Diệp Thanh Giang đi một chuyến. Cũng không phải gọi nữ nhi tới mà là vì gọi nam nữ tế, ai ngờ hôm nay tam nữ tế có việc không đến. Một người làm cha như ông ấy, tất nhiên không có thời gian tán chuyện với con gái, mất mặt vê phòng.Diệp Gia cũng không có ý định ở lại dùng cơm, làm xong chuyện là nàng muốn đi ngay. Nhưng mà trước khi đi liếc nhìn chân của Diệp Thanh hà, nhịn không được nói một câu: “Cái chân này, nếu như đánh gãy nối lại, cố gắng còn có thể đứng lên."[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-sach-ta-tro-thanh-chinh-that-danh-da-cua-phan-dien/chuong-99.html.]Diệp Thanh Hà lập tức ngẩng đầu nhìn về phía Diệp Gia, Diệp Gia giật giật khóe miệng: "Nối xương bị lệch tất nhiên không đứng dậy nổi."Bốn mắt nhìn nhau, trên mặt Diệp Thanh Hà lóe lên tia sáng.Diệp Gia phỉ nhổ trái tim thánh mẫu của mình trong lòng, bỏ bát trà xuống nói câu có việc muốn rời đi. Diệp Thanh Hà muốn giữ nàng lại dùng cơm, nhưng còn chưa nói hết câu Diệp Gia đã chạy ra ngoài sân. Hắn ta ngồi trên ghế đẩu cúi đầu nhìn đôi chân của mình, nhéo nhéo, động lòng.Diệp gia trang vốn cách Vương gia thôn không xa, qua con sông đi mấy dặm đường là đến.Khi Diệp Gia rời khỏi thôn nghe thấy mấy phụ nhân ở cổng thôn đang nói chuyện phiếm, nông thôn sẽ có chút chuyện nhà như vậy. Chuyện của Diệp gia mới ầm ï không lâu, đúng lúc có mấy người đang nói hăng say. Có lão phụ nhân liên tục gật đầu cảm thán, nói thẳng ác nhân có ác nhân ma. Muội tử lòng dạ hiểm độc kia của Diệp Trương thị chắc cũng đã làm nhiều chuyện xấu, khoảng thời gian trước bị người ta phát hiện trân như nhộng bị ném ở trong cánh rừng nhỏ phía trước. Đánh gấy tay, đồ trang sức y phục trên người đều bị lột sạch không còn một mảnh, đời này sợ là không gả đi được.Bọn hắn nói giọng không nhỏ, Diệp Gia đi qua đúng lúc nghe thấy. Không khỏi nhướng mày.Về đến nhà, Dư thị trong sân một mình. Nhuy Tả Nhi ôm dê con núp ở ngưỡng cửa ngủ gật. Diệp Gia vừa mới vào nhà, chỉ thấy Chu Cảnh Sâm ôm một con ch.ó con màu xám trở vê. Con vật nhỏ kia mới lớn, uốn qua uốn lại. Diệp Gia đi sờ thử còn biết cắn người.Ánh mắt chạm vào nhau, Chu Cảnh Sâm cong môi cười. Ngón tay gảy hai lần lên tai con vật nhỏ, cụp mắt chặn cảm xúc trong mắt: "Bắt ở ngoài, từ nay về sau nuôi trong sân.""Cái gì đây? Chó sao?" Diệp Gia lại gân nhìn.

Xuyên Sách Ta Trở Thành Chính Thất Đanh Đá Của Phản DiệnTác giả: Vi AnTruyện Cổ Đại, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện SủngTrời đông giá rét vừa qua, qua tháng Giêng là lại tới một đợt rét lớn. Bây giờ đã là tháng Hai, vài trận mưa xuân rơi xuống, thời tiết vẫn chưa có dấu hiệu chuyển ấm. Trái lại, trời vẫn không ngừng rơi mưa tí tách, ngày qua ngày lại càng thêm lạnh. Việc nhà nông trên đồng ruộng không thể làm được, tuyết trên đất vẫn chưa tan xong, lại rơi mưa. Tháng Giêng đã qua rồi, thời tiết vẫn lạnh lẽo như mùa đông. Đất trong ruộng vẫn còn đông lạnh, không thể trông trọt được gì. Khắp nơi đều dướt sũng, mấy người nữ nhân đã có gia đình trong thôn không có việc gì làm đều tới Chu gia nhìn ngó một chút. Lúc này một người nữ nhân béo lùn đứng ở dưới mái hiên nhỏ giọng nói chuyện với Dư thị: "Con dâu của bà hôm nay vẫn chưa tỉnh à?" Dư thị lắc đầu, thở dài: "Trời rét lạnh lại rơi vào trong nước, không c.h.ế.t thì cũng là mạng lớn rồi. Bây giờ vẫn còn đang sốt cao, miệng không ngừng nói mê sảng..." Tiếng nói chuyện nho nhỏ truyền tới, Diệp Gia giật mình mở bừng mắt ra. Phòng thấp bé chật chội, chóp mũi… Câu nói này đ.â.m trúng tim đen của Diệp Vương Sơn, khiến cho tâm tư do dự của ông ấy lập tức kiên định, giác ngộ. Không phải sao? Diệp gia không có gì khác, chỉ là nhiêu con cháu. Năm đứa phòng lớn, bốn đứa phòng thứ hai. Tương lai Diệp Thanh Hà nếu như có thể cưới vợ, vẫn còn cháu trai. Là ông ta nghĩ sai. Không thể không nói, xét vê việc nắm rõ tâm tư của Diệp Vương Sơn vẫn là Diệp Thanh Hà, hắn ta biết rõ Diệp Vương Sơn đang suy nghĩ điều gì.Diệp Thanh Hà vừa nói xong, Diệp Trương thị có làm loạn thế nào cũng vô dụng.Đứa cháu gái lớn của Diệp gia lúc này đã biết sợ, mở to mắt quỳ xuống đất nhận lỗi. Nhưng cô bé chỉ là cháu gái, Diệp Vương Sơn không nỡ với cháu trai, cháu gái lại không hề tiếc. Lập tức xua tay chặn lại, bảo Diệp Thanh Giang và mấy đứa cháu trai phòng thứ hai, đuổi mẹ con Diệp Trương thị ra ngoài. Mấy tiểu tôn tử phòng lớn muốn khóc, ngẩng đầu một cái nhìn thấy tiểu thúc thúc mặt mũi đầy hung ác, tiếng khóc nghẹn lại trong cổ họng."Nếu như các ngươi luyến tiếc nương đều có thể đi theo chung." Diệp Thanh Hà đôi mắt lạnh như băng nhìn ve phía đám chất nhi khóc sướt mướt: "Diệp gia không thiếu mấy người các ngươi nối dõi tông đường, chỉ cần bảo vệ nương của các ngươi là được."Hắn ta thốt ra lời này, mấy đứa trẻ kia ngay cả khóc cũng không dám khóc. Cúi đầu không nói một lời.Diệp Thanh Hà nhìn chúng rất thất vọng, mấy hài tử kia không hề giống đại ca một chút nào.Chuyện vứt bỏ Diệp Trương thị lần này, Diệp Vương Sơn để Diệp Thanh Giang đi một chuyến. Cũng không phải gọi nữ nhi tới mà là vì gọi nam nữ tế, ai ngờ hôm nay tam nữ tế có việc không đến. Một người làm cha như ông ấy, tất nhiên không có thời gian tán chuyện với con gái, mất mặt vê phòng.Diệp Gia cũng không có ý định ở lại dùng cơm, làm xong chuyện là nàng muốn đi ngay. Nhưng mà trước khi đi liếc nhìn chân của Diệp Thanh hà, nhịn không được nói một câu: “Cái chân này, nếu như đánh gãy nối lại, cố gắng còn có thể đứng lên."[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-sach-ta-tro-thanh-chinh-that-danh-da-cua-phan-dien/chuong-99.html.]Diệp Thanh Hà lập tức ngẩng đầu nhìn về phía Diệp Gia, Diệp Gia giật giật khóe miệng: "Nối xương bị lệch tất nhiên không đứng dậy nổi."Bốn mắt nhìn nhau, trên mặt Diệp Thanh Hà lóe lên tia sáng.Diệp Gia phỉ nhổ trái tim thánh mẫu của mình trong lòng, bỏ bát trà xuống nói câu có việc muốn rời đi. Diệp Thanh Hà muốn giữ nàng lại dùng cơm, nhưng còn chưa nói hết câu Diệp Gia đã chạy ra ngoài sân. Hắn ta ngồi trên ghế đẩu cúi đầu nhìn đôi chân của mình, nhéo nhéo, động lòng.Diệp gia trang vốn cách Vương gia thôn không xa, qua con sông đi mấy dặm đường là đến.Khi Diệp Gia rời khỏi thôn nghe thấy mấy phụ nhân ở cổng thôn đang nói chuyện phiếm, nông thôn sẽ có chút chuyện nhà như vậy. Chuyện của Diệp gia mới ầm ï không lâu, đúng lúc có mấy người đang nói hăng say. Có lão phụ nhân liên tục gật đầu cảm thán, nói thẳng ác nhân có ác nhân ma. Muội tử lòng dạ hiểm độc kia của Diệp Trương thị chắc cũng đã làm nhiều chuyện xấu, khoảng thời gian trước bị người ta phát hiện trân như nhộng bị ném ở trong cánh rừng nhỏ phía trước. Đánh gấy tay, đồ trang sức y phục trên người đều bị lột sạch không còn một mảnh, đời này sợ là không gả đi được.Bọn hắn nói giọng không nhỏ, Diệp Gia đi qua đúng lúc nghe thấy. Không khỏi nhướng mày.Về đến nhà, Dư thị trong sân một mình. Nhuy Tả Nhi ôm dê con núp ở ngưỡng cửa ngủ gật. Diệp Gia vừa mới vào nhà, chỉ thấy Chu Cảnh Sâm ôm một con ch.ó con màu xám trở vê. Con vật nhỏ kia mới lớn, uốn qua uốn lại. Diệp Gia đi sờ thử còn biết cắn người.Ánh mắt chạm vào nhau, Chu Cảnh Sâm cong môi cười. Ngón tay gảy hai lần lên tai con vật nhỏ, cụp mắt chặn cảm xúc trong mắt: "Bắt ở ngoài, từ nay về sau nuôi trong sân.""Cái gì đây? Chó sao?" Diệp Gia lại gân nhìn.

Chương 99