Trời đông giá rét vừa qua, qua tháng Giêng là lại tới một đợt rét lớn. Bây giờ đã là tháng Hai, vài trận mưa xuân rơi xuống, thời tiết vẫn chưa có dấu hiệu chuyển ấm. Trái lại, trời vẫn không ngừng rơi mưa tí tách, ngày qua ngày lại càng thêm lạnh. Việc nhà nông trên đồng ruộng không thể làm được, tuyết trên đất vẫn chưa tan xong, lại rơi mưa. Tháng Giêng đã qua rồi, thời tiết vẫn lạnh lẽo như mùa đông. Đất trong ruộng vẫn còn đông lạnh, không thể trông trọt được gì. Khắp nơi đều dướt sũng, mấy người nữ nhân đã có gia đình trong thôn không có việc gì làm đều tới Chu gia nhìn ngó một chút. Lúc này một người nữ nhân béo lùn đứng ở dưới mái hiên nhỏ giọng nói chuyện với Dư thị: "Con dâu của bà hôm nay vẫn chưa tỉnh à?" Dư thị lắc đầu, thở dài: "Trời rét lạnh lại rơi vào trong nước, không c.h.ế.t thì cũng là mạng lớn rồi. Bây giờ vẫn còn đang sốt cao, miệng không ngừng nói mê sảng..." Tiếng nói chuyện nho nhỏ truyền tới, Diệp Gia giật mình mở bừng mắt ra. Phòng thấp bé chật chội, chóp mũi…
Chương 110
Xuyên Sách Ta Trở Thành Chính Thất Đanh Đá Của Phản DiệnTác giả: Vi AnTruyện Cổ Đại, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện SủngTrời đông giá rét vừa qua, qua tháng Giêng là lại tới một đợt rét lớn. Bây giờ đã là tháng Hai, vài trận mưa xuân rơi xuống, thời tiết vẫn chưa có dấu hiệu chuyển ấm. Trái lại, trời vẫn không ngừng rơi mưa tí tách, ngày qua ngày lại càng thêm lạnh. Việc nhà nông trên đồng ruộng không thể làm được, tuyết trên đất vẫn chưa tan xong, lại rơi mưa. Tháng Giêng đã qua rồi, thời tiết vẫn lạnh lẽo như mùa đông. Đất trong ruộng vẫn còn đông lạnh, không thể trông trọt được gì. Khắp nơi đều dướt sũng, mấy người nữ nhân đã có gia đình trong thôn không có việc gì làm đều tới Chu gia nhìn ngó một chút. Lúc này một người nữ nhân béo lùn đứng ở dưới mái hiên nhỏ giọng nói chuyện với Dư thị: "Con dâu của bà hôm nay vẫn chưa tỉnh à?" Dư thị lắc đầu, thở dài: "Trời rét lạnh lại rơi vào trong nước, không c.h.ế.t thì cũng là mạng lớn rồi. Bây giờ vẫn còn đang sốt cao, miệng không ngừng nói mê sảng..." Tiếng nói chuyện nho nhỏ truyền tới, Diệp Gia giật mình mở bừng mắt ra. Phòng thấp bé chật chội, chóp mũi… Lúc trước quây tây thi buôn bán cũng giống như vậy, một nồi được đặt trên bếp cao nửa người, toàn bộ đều nhờ vào mùi thơm của bánh thu hút mọi người. Khi mọi người bận rộn làm việc tại các quầy hàng luôn cúi đầu và cúi thấp eo, nếu thực sự cúi đầu xuống thì trông không quá dễ thấy.Diệp Gia làm biển quảng cáo này bằng vải gai, màu sắc sáng rõ. Chữ phía trên là do Chu Cảnh Sâm viết và được Dư thị tự tay thêu. Cho dù bọn hắn bày quầy hàng ở chỗ nào, chỉ cần cầm cái cột dựng lên cao, cho dù ngươi ở xó xỉnh cũng có thể nhìn thấy từ rất xa.Quả nhiên vừa làm cái biển quảng cáo này, hiệu quả chỉ đường rất rõ rệt. Cho dù đa số người của trấn Lý Bắc không biết chữ, nhưng có mắt. Sáng sớm mọi người chen nhau chặn ở cổng chợ ngói, người chen trong đám người không nhìn thấy quầy hàng lúc này cũng có thể nhìn thấy biển quảng cáo, theo phương hướng tìm tới quầy tây thi.Không thể không nói, chiêu này của Diệp Gia vừa đơn giản vừa có tác dụng. Ngược lại khiến cho tâm tư mỗi ngày đều lên trấn lúc nửa đêm để tu hú chiếm tổ chim khách của Trương gia trở nên tốn công vô ích. Thứ hai, việc buôn bán đồ ăn này vẫn phải xem kết luận tử miệng thiên hạ. Nấu ngon chính là nấu ngon, cho dù ngươi có hạ giá thấp tới đâu cũng không thể phủ nhận việc làm đồ ăn dở. Sau mười ngày, việc buôn bán của quầy tây thi lại bắt đầu náo nhiệt trở lại.Nhưng mà chuyện này đã cho Diệp Gia một lời nhắc nhở, bánh trứng gà rau hẹ cho dù ăn ngon cũng không thể cắm đầu vào một thứ. Sản phẩm duy nhất dễ bị ảnh hưởng bởi những thay đổi của thị trường, Diệp Gia đang phân vân liệu mình có nên bổ sung thêm một số món khác để bán hay không.Trước khi quyết định bán đồ ăn gì, Chu Cảnh Sâm phải sắp xếp đi báo cáo về doanh trại.Bởi vì không cách quá xa, Diệp Gia và Dư thị cũng chuẩn bị đi tiễn hắn. Dư thị thực sự không yên tâm, dù Chu Cảnh Sâm đã nói trú điểm ở ngay Lâm trấn, bà ấy cũng phải đi theo cùng qua xem thử mới yên tâm. Đúng lúc Diệp Gia xuyên tới nơi này cũng đã gần nửa năm không đi ra khỏi thị trấn, cả nhà đi chung, bao hết xe bò của ông Tôn để đi. Đúng lúc còn có thể đi chung với Tôn Ngọc Sơn.[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-sach-ta-tro-thanh-chinh-that-danh-da-cua-phan-dien/chuong-110.html.]Chu Cảnh Sâm có chút bất đắc dĩ, nhưng cũng có thể thông cảm cho tâm tư lo lắng của Dư thị, nên thuận theo các nàng.Lúc này có hai người trong phòng, Diệp Gia do dự có nên đưa cho hắn chút tiền phòng thân hay không.Người này cho dù đi đến đâu cũng cần phải chuẩn bị. Làm việc bên ngoài, trên người không có bạc thì không dễ trở tay. Đêm hôm khuya khoắt Diệp Gia đếm tiền đồng, vừa đếm vừa không nhịn được quay đầu nhìn người đang ngồi dưới ánh nến ở đối diện. Trong khoảng thời gian này Chu Cảnh Sâm tô tô vẽ vẽ, vẽ tới mấy đêm, cuối cùng cũng đã hoàn thành bản đồ phòng thủ biên giới.Diệp Gia bớt thời gian liếc nhìn, vẽ rất cẩn thận. Nhỏ như trấn Lý Bắc sáu mươi dặm về phía tây là vùng đất cát có hồ muối được đánh dấu.Đếm xong, buôn bán mấy ngày nay tăng trở lại, kiếm được mười tám lượng. Trong nhà bây giờ đã tích trữ được tám mươi lượng bạc. Cộng với hai mươi lượng ngọc thạch của Chu Cảnh Sâm làm vật phòng thân lúc trước, tổng cộng là một trăm lượng bạc. Để dành được số tiền này ở trấn Lý Bắc, chắc là đã được xem là gia đình giàu có. Diệp Gia một tay nắm tiền đồng đập vang ầm ầm, cuối cùng lấy hai mươi lượng tiền lẻ đẩy lên trước mặt hắn.Bạc xuất hiện trước mắt, người đang bận vẽ tranh lập tức chú ý tới. Ánh mắt Chu Cảnh Sâm ngưng lại một hồi, ngẩng đầu lên."Tướng công, số tiền này đưa cho chàng, khi ra ngoài mang theo trong người." Mặc dù Diệp Gia vẫn chưa nghĩ xong có nên đi theo Chu Cảnh Sâm đến cuối cùng hay không, nhưng trước mắt, nàng không thích chia tay. Nàng không muốn về Diệp gia, vậy dĩ nhiên phải cố gắng bảo vệ Chu Cảnh Sâm.
Xuyên Sách Ta Trở Thành Chính Thất Đanh Đá Của Phản DiệnTác giả: Vi AnTruyện Cổ Đại, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện SủngTrời đông giá rét vừa qua, qua tháng Giêng là lại tới một đợt rét lớn. Bây giờ đã là tháng Hai, vài trận mưa xuân rơi xuống, thời tiết vẫn chưa có dấu hiệu chuyển ấm. Trái lại, trời vẫn không ngừng rơi mưa tí tách, ngày qua ngày lại càng thêm lạnh. Việc nhà nông trên đồng ruộng không thể làm được, tuyết trên đất vẫn chưa tan xong, lại rơi mưa. Tháng Giêng đã qua rồi, thời tiết vẫn lạnh lẽo như mùa đông. Đất trong ruộng vẫn còn đông lạnh, không thể trông trọt được gì. Khắp nơi đều dướt sũng, mấy người nữ nhân đã có gia đình trong thôn không có việc gì làm đều tới Chu gia nhìn ngó một chút. Lúc này một người nữ nhân béo lùn đứng ở dưới mái hiên nhỏ giọng nói chuyện với Dư thị: "Con dâu của bà hôm nay vẫn chưa tỉnh à?" Dư thị lắc đầu, thở dài: "Trời rét lạnh lại rơi vào trong nước, không c.h.ế.t thì cũng là mạng lớn rồi. Bây giờ vẫn còn đang sốt cao, miệng không ngừng nói mê sảng..." Tiếng nói chuyện nho nhỏ truyền tới, Diệp Gia giật mình mở bừng mắt ra. Phòng thấp bé chật chội, chóp mũi… Lúc trước quây tây thi buôn bán cũng giống như vậy, một nồi được đặt trên bếp cao nửa người, toàn bộ đều nhờ vào mùi thơm của bánh thu hút mọi người. Khi mọi người bận rộn làm việc tại các quầy hàng luôn cúi đầu và cúi thấp eo, nếu thực sự cúi đầu xuống thì trông không quá dễ thấy.Diệp Gia làm biển quảng cáo này bằng vải gai, màu sắc sáng rõ. Chữ phía trên là do Chu Cảnh Sâm viết và được Dư thị tự tay thêu. Cho dù bọn hắn bày quầy hàng ở chỗ nào, chỉ cần cầm cái cột dựng lên cao, cho dù ngươi ở xó xỉnh cũng có thể nhìn thấy từ rất xa.Quả nhiên vừa làm cái biển quảng cáo này, hiệu quả chỉ đường rất rõ rệt. Cho dù đa số người của trấn Lý Bắc không biết chữ, nhưng có mắt. Sáng sớm mọi người chen nhau chặn ở cổng chợ ngói, người chen trong đám người không nhìn thấy quầy hàng lúc này cũng có thể nhìn thấy biển quảng cáo, theo phương hướng tìm tới quầy tây thi.Không thể không nói, chiêu này của Diệp Gia vừa đơn giản vừa có tác dụng. Ngược lại khiến cho tâm tư mỗi ngày đều lên trấn lúc nửa đêm để tu hú chiếm tổ chim khách của Trương gia trở nên tốn công vô ích. Thứ hai, việc buôn bán đồ ăn này vẫn phải xem kết luận tử miệng thiên hạ. Nấu ngon chính là nấu ngon, cho dù ngươi có hạ giá thấp tới đâu cũng không thể phủ nhận việc làm đồ ăn dở. Sau mười ngày, việc buôn bán của quầy tây thi lại bắt đầu náo nhiệt trở lại.Nhưng mà chuyện này đã cho Diệp Gia một lời nhắc nhở, bánh trứng gà rau hẹ cho dù ăn ngon cũng không thể cắm đầu vào một thứ. Sản phẩm duy nhất dễ bị ảnh hưởng bởi những thay đổi của thị trường, Diệp Gia đang phân vân liệu mình có nên bổ sung thêm một số món khác để bán hay không.Trước khi quyết định bán đồ ăn gì, Chu Cảnh Sâm phải sắp xếp đi báo cáo về doanh trại.Bởi vì không cách quá xa, Diệp Gia và Dư thị cũng chuẩn bị đi tiễn hắn. Dư thị thực sự không yên tâm, dù Chu Cảnh Sâm đã nói trú điểm ở ngay Lâm trấn, bà ấy cũng phải đi theo cùng qua xem thử mới yên tâm. Đúng lúc Diệp Gia xuyên tới nơi này cũng đã gần nửa năm không đi ra khỏi thị trấn, cả nhà đi chung, bao hết xe bò của ông Tôn để đi. Đúng lúc còn có thể đi chung với Tôn Ngọc Sơn.[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-sach-ta-tro-thanh-chinh-that-danh-da-cua-phan-dien/chuong-110.html.]Chu Cảnh Sâm có chút bất đắc dĩ, nhưng cũng có thể thông cảm cho tâm tư lo lắng của Dư thị, nên thuận theo các nàng.Lúc này có hai người trong phòng, Diệp Gia do dự có nên đưa cho hắn chút tiền phòng thân hay không.Người này cho dù đi đến đâu cũng cần phải chuẩn bị. Làm việc bên ngoài, trên người không có bạc thì không dễ trở tay. Đêm hôm khuya khoắt Diệp Gia đếm tiền đồng, vừa đếm vừa không nhịn được quay đầu nhìn người đang ngồi dưới ánh nến ở đối diện. Trong khoảng thời gian này Chu Cảnh Sâm tô tô vẽ vẽ, vẽ tới mấy đêm, cuối cùng cũng đã hoàn thành bản đồ phòng thủ biên giới.Diệp Gia bớt thời gian liếc nhìn, vẽ rất cẩn thận. Nhỏ như trấn Lý Bắc sáu mươi dặm về phía tây là vùng đất cát có hồ muối được đánh dấu.Đếm xong, buôn bán mấy ngày nay tăng trở lại, kiếm được mười tám lượng. Trong nhà bây giờ đã tích trữ được tám mươi lượng bạc. Cộng với hai mươi lượng ngọc thạch của Chu Cảnh Sâm làm vật phòng thân lúc trước, tổng cộng là một trăm lượng bạc. Để dành được số tiền này ở trấn Lý Bắc, chắc là đã được xem là gia đình giàu có. Diệp Gia một tay nắm tiền đồng đập vang ầm ầm, cuối cùng lấy hai mươi lượng tiền lẻ đẩy lên trước mặt hắn.Bạc xuất hiện trước mắt, người đang bận vẽ tranh lập tức chú ý tới. Ánh mắt Chu Cảnh Sâm ngưng lại một hồi, ngẩng đầu lên."Tướng công, số tiền này đưa cho chàng, khi ra ngoài mang theo trong người." Mặc dù Diệp Gia vẫn chưa nghĩ xong có nên đi theo Chu Cảnh Sâm đến cuối cùng hay không, nhưng trước mắt, nàng không thích chia tay. Nàng không muốn về Diệp gia, vậy dĩ nhiên phải cố gắng bảo vệ Chu Cảnh Sâm.
Xuyên Sách Ta Trở Thành Chính Thất Đanh Đá Của Phản DiệnTác giả: Vi AnTruyện Cổ Đại, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện SủngTrời đông giá rét vừa qua, qua tháng Giêng là lại tới một đợt rét lớn. Bây giờ đã là tháng Hai, vài trận mưa xuân rơi xuống, thời tiết vẫn chưa có dấu hiệu chuyển ấm. Trái lại, trời vẫn không ngừng rơi mưa tí tách, ngày qua ngày lại càng thêm lạnh. Việc nhà nông trên đồng ruộng không thể làm được, tuyết trên đất vẫn chưa tan xong, lại rơi mưa. Tháng Giêng đã qua rồi, thời tiết vẫn lạnh lẽo như mùa đông. Đất trong ruộng vẫn còn đông lạnh, không thể trông trọt được gì. Khắp nơi đều dướt sũng, mấy người nữ nhân đã có gia đình trong thôn không có việc gì làm đều tới Chu gia nhìn ngó một chút. Lúc này một người nữ nhân béo lùn đứng ở dưới mái hiên nhỏ giọng nói chuyện với Dư thị: "Con dâu của bà hôm nay vẫn chưa tỉnh à?" Dư thị lắc đầu, thở dài: "Trời rét lạnh lại rơi vào trong nước, không c.h.ế.t thì cũng là mạng lớn rồi. Bây giờ vẫn còn đang sốt cao, miệng không ngừng nói mê sảng..." Tiếng nói chuyện nho nhỏ truyền tới, Diệp Gia giật mình mở bừng mắt ra. Phòng thấp bé chật chội, chóp mũi… Lúc trước quây tây thi buôn bán cũng giống như vậy, một nồi được đặt trên bếp cao nửa người, toàn bộ đều nhờ vào mùi thơm của bánh thu hút mọi người. Khi mọi người bận rộn làm việc tại các quầy hàng luôn cúi đầu và cúi thấp eo, nếu thực sự cúi đầu xuống thì trông không quá dễ thấy.Diệp Gia làm biển quảng cáo này bằng vải gai, màu sắc sáng rõ. Chữ phía trên là do Chu Cảnh Sâm viết và được Dư thị tự tay thêu. Cho dù bọn hắn bày quầy hàng ở chỗ nào, chỉ cần cầm cái cột dựng lên cao, cho dù ngươi ở xó xỉnh cũng có thể nhìn thấy từ rất xa.Quả nhiên vừa làm cái biển quảng cáo này, hiệu quả chỉ đường rất rõ rệt. Cho dù đa số người của trấn Lý Bắc không biết chữ, nhưng có mắt. Sáng sớm mọi người chen nhau chặn ở cổng chợ ngói, người chen trong đám người không nhìn thấy quầy hàng lúc này cũng có thể nhìn thấy biển quảng cáo, theo phương hướng tìm tới quầy tây thi.Không thể không nói, chiêu này của Diệp Gia vừa đơn giản vừa có tác dụng. Ngược lại khiến cho tâm tư mỗi ngày đều lên trấn lúc nửa đêm để tu hú chiếm tổ chim khách của Trương gia trở nên tốn công vô ích. Thứ hai, việc buôn bán đồ ăn này vẫn phải xem kết luận tử miệng thiên hạ. Nấu ngon chính là nấu ngon, cho dù ngươi có hạ giá thấp tới đâu cũng không thể phủ nhận việc làm đồ ăn dở. Sau mười ngày, việc buôn bán của quầy tây thi lại bắt đầu náo nhiệt trở lại.Nhưng mà chuyện này đã cho Diệp Gia một lời nhắc nhở, bánh trứng gà rau hẹ cho dù ăn ngon cũng không thể cắm đầu vào một thứ. Sản phẩm duy nhất dễ bị ảnh hưởng bởi những thay đổi của thị trường, Diệp Gia đang phân vân liệu mình có nên bổ sung thêm một số món khác để bán hay không.Trước khi quyết định bán đồ ăn gì, Chu Cảnh Sâm phải sắp xếp đi báo cáo về doanh trại.Bởi vì không cách quá xa, Diệp Gia và Dư thị cũng chuẩn bị đi tiễn hắn. Dư thị thực sự không yên tâm, dù Chu Cảnh Sâm đã nói trú điểm ở ngay Lâm trấn, bà ấy cũng phải đi theo cùng qua xem thử mới yên tâm. Đúng lúc Diệp Gia xuyên tới nơi này cũng đã gần nửa năm không đi ra khỏi thị trấn, cả nhà đi chung, bao hết xe bò của ông Tôn để đi. Đúng lúc còn có thể đi chung với Tôn Ngọc Sơn.[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-sach-ta-tro-thanh-chinh-that-danh-da-cua-phan-dien/chuong-110.html.]Chu Cảnh Sâm có chút bất đắc dĩ, nhưng cũng có thể thông cảm cho tâm tư lo lắng của Dư thị, nên thuận theo các nàng.Lúc này có hai người trong phòng, Diệp Gia do dự có nên đưa cho hắn chút tiền phòng thân hay không.Người này cho dù đi đến đâu cũng cần phải chuẩn bị. Làm việc bên ngoài, trên người không có bạc thì không dễ trở tay. Đêm hôm khuya khoắt Diệp Gia đếm tiền đồng, vừa đếm vừa không nhịn được quay đầu nhìn người đang ngồi dưới ánh nến ở đối diện. Trong khoảng thời gian này Chu Cảnh Sâm tô tô vẽ vẽ, vẽ tới mấy đêm, cuối cùng cũng đã hoàn thành bản đồ phòng thủ biên giới.Diệp Gia bớt thời gian liếc nhìn, vẽ rất cẩn thận. Nhỏ như trấn Lý Bắc sáu mươi dặm về phía tây là vùng đất cát có hồ muối được đánh dấu.Đếm xong, buôn bán mấy ngày nay tăng trở lại, kiếm được mười tám lượng. Trong nhà bây giờ đã tích trữ được tám mươi lượng bạc. Cộng với hai mươi lượng ngọc thạch của Chu Cảnh Sâm làm vật phòng thân lúc trước, tổng cộng là một trăm lượng bạc. Để dành được số tiền này ở trấn Lý Bắc, chắc là đã được xem là gia đình giàu có. Diệp Gia một tay nắm tiền đồng đập vang ầm ầm, cuối cùng lấy hai mươi lượng tiền lẻ đẩy lên trước mặt hắn.Bạc xuất hiện trước mắt, người đang bận vẽ tranh lập tức chú ý tới. Ánh mắt Chu Cảnh Sâm ngưng lại một hồi, ngẩng đầu lên."Tướng công, số tiền này đưa cho chàng, khi ra ngoài mang theo trong người." Mặc dù Diệp Gia vẫn chưa nghĩ xong có nên đi theo Chu Cảnh Sâm đến cuối cùng hay không, nhưng trước mắt, nàng không thích chia tay. Nàng không muốn về Diệp gia, vậy dĩ nhiên phải cố gắng bảo vệ Chu Cảnh Sâm.