Trời đông giá rét vừa qua, qua tháng Giêng là lại tới một đợt rét lớn. Bây giờ đã là tháng Hai, vài trận mưa xuân rơi xuống, thời tiết vẫn chưa có dấu hiệu chuyển ấm. Trái lại, trời vẫn không ngừng rơi mưa tí tách, ngày qua ngày lại càng thêm lạnh. Việc nhà nông trên đồng ruộng không thể làm được, tuyết trên đất vẫn chưa tan xong, lại rơi mưa. Tháng Giêng đã qua rồi, thời tiết vẫn lạnh lẽo như mùa đông. Đất trong ruộng vẫn còn đông lạnh, không thể trông trọt được gì. Khắp nơi đều dướt sũng, mấy người nữ nhân đã có gia đình trong thôn không có việc gì làm đều tới Chu gia nhìn ngó một chút. Lúc này một người nữ nhân béo lùn đứng ở dưới mái hiên nhỏ giọng nói chuyện với Dư thị: "Con dâu của bà hôm nay vẫn chưa tỉnh à?" Dư thị lắc đầu, thở dài: "Trời rét lạnh lại rơi vào trong nước, không c.h.ế.t thì cũng là mạng lớn rồi. Bây giờ vẫn còn đang sốt cao, miệng không ngừng nói mê sảng..." Tiếng nói chuyện nho nhỏ truyền tới, Diệp Gia giật mình mở bừng mắt ra. Phòng thấp bé chật chội, chóp mũi…
Chương 134
Xuyên Sách Ta Trở Thành Chính Thất Đanh Đá Của Phản DiệnTác giả: Vi AnTruyện Cổ Đại, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện SủngTrời đông giá rét vừa qua, qua tháng Giêng là lại tới một đợt rét lớn. Bây giờ đã là tháng Hai, vài trận mưa xuân rơi xuống, thời tiết vẫn chưa có dấu hiệu chuyển ấm. Trái lại, trời vẫn không ngừng rơi mưa tí tách, ngày qua ngày lại càng thêm lạnh. Việc nhà nông trên đồng ruộng không thể làm được, tuyết trên đất vẫn chưa tan xong, lại rơi mưa. Tháng Giêng đã qua rồi, thời tiết vẫn lạnh lẽo như mùa đông. Đất trong ruộng vẫn còn đông lạnh, không thể trông trọt được gì. Khắp nơi đều dướt sũng, mấy người nữ nhân đã có gia đình trong thôn không có việc gì làm đều tới Chu gia nhìn ngó một chút. Lúc này một người nữ nhân béo lùn đứng ở dưới mái hiên nhỏ giọng nói chuyện với Dư thị: "Con dâu của bà hôm nay vẫn chưa tỉnh à?" Dư thị lắc đầu, thở dài: "Trời rét lạnh lại rơi vào trong nước, không c.h.ế.t thì cũng là mạng lớn rồi. Bây giờ vẫn còn đang sốt cao, miệng không ngừng nói mê sảng..." Tiếng nói chuyện nho nhỏ truyền tới, Diệp Gia giật mình mở bừng mắt ra. Phòng thấp bé chật chội, chóp mũi… Trời càng ngày càng nóng, Diệp Gia cảm thấy trán mình cũng sắp nóng đến mức đổ mồ hôi. Ông Tôn đưa mũ rộng vành của mình cho Diệp Gia, đừng để gương mặt xinh đẹp của nàng phơi nắng tróc da.Diệp Gia lắc lư ung dung đến trụ sở, cổng doanh địa có hai binh lính giữ cửa.Nàng không đi lên hỏi, ông Tôn bảo nàng đi đến dưới cây bên cạnh đứng, mình thay nàng đến hỏi. Binh lính kia nhận một bọc thịt chiên giòn nhỏ, lập tức chạy vào hỏi. Không bao lâu lại chạy về, hồi lâu, ông Tôn lau mồ hồi quay lại nói với Diệp Gia: "Tiểu tử của Chu gia hình như không ở doanh địa, nghe nói sáng sớm nhận nhiệm vụ ra ngoài. Lúc này chắc là đang ở trong cánh rừng phía đông."Diệp Gia chớp chớp mắt, tới chuyến này, cũng không thể không gặp được người đã đi chứ? Suy nghĩ một lát, nàng hỏi: "Bên kia cách xa không?”"Không xa lắm." Khi còn trẻ ông Tôn cũng làm lính, rất quen thuộc vùng đất này: "Đi qua đó chắc khoảng một khắc đồng hồ.""Vậy được, làm phiền Ton thức đưa ta qua đó."Ông Tôn mỉm cười, đoán được chắc chắn nàng muốn đi. Lập tức quất roi trâu, đánh xe bò đi đến bên kia.Đến bên kia, bên ngoài khu rừng yên tĩnh. Ông Tôn buộc xe bò ở ngoài rừng, Diệp Gia ôm một bọc thịt chiên giòn lớn đi vào trong rừng tìm người. Khu rừng này bởi vì thuộc về trụ sở, mọi người thường xuyên ra vào, cũng không có mãnh thú kẻ xấu gì. Ông Tôn biết hai tiểu phu thê người ta vừa mới cưới, xa cách mấy ngày như thế chắc là rất nhung nhớ, nên không đi vào chung với Diệp Gia làm phiền, nói thẳng ở bên ngoài đợi nàng.Diệp Gia không để ý tới suy nghĩ của ông ấy, gật gật đầu, câm mép váy lên đi vào trong rừng.Nhắc tới cũng thật là đúng lúc, cánh rừng này rõ ràng không lớn, Diệp Gia cũng không phải là dân mù đường, Vậy mà nàng lại đi vòng quanh bên trong vài vòng cứ thế không phân biệt được phương hướng. Ngẩng đầu nhìn trời một chút, cây cối che kín mặt trời, nàng vẫn nóng đến mức đổ đầy mồ hôi. Diệp Gia phát hiện giữa các cây với nhau có thắt vải đó. Chỉ cần theo vải đỏ đi vào trong.Khi người ta gặp xui xẻo, uống nước cũng nhét kẻ răng. Diệp Gia vốn không tìm thấy đường, đi đến một nơi cỏ rậm, không nhìn thấy rõ ràng. Đạp hụt một cái, lăn lông lốc xuống dưới. Xui xẻo hơn là nàng lăn xuống không biết kéo theo thứ gì, vật kia còn trực tiếp che trên mặt nàng.Đợi đến khi vất vả lắm dừng lại được, diệp Gia kéo đồ che ở trên mặt xuống, đó là một cái quần đùi ướt đẫm. Diệp Gia cũng thật sự nổi nóng, không hiểu tại sao trong rừng cây lại có quần đùi. Nàng đen mặt hung hăng giãm mạnh mấy cái, rồi mới một đá đạp bay quần đùi xuống khe suối.Đợi đến khi nàng thở hồng hộc tỉnh táo lại, phát hiện một đôi mắt sâu kín đang nhìn về phía nàng.Diệp Gia quay đầu, đối diện với cặp mắt kia. Chu Cảnh sâm tóc rối bù, tóc dài đến che m.ô.n.g xõa tung đang nhỏ nước. Ẩm ướt dán ở n.g.ự.c và phía sau, che trước sau. Đúng lúc che nửa nơi nào đó ở nửa người dưới của hắn như ẩn như hiện. Ánh nắng xuyên qua khe lá rơi xuống dưới, màu xanh biếc ở trên mặt người kia làm nổi bật làn da của người kia càng phát ra ánh sáng long lanh. Cơ thể Chu Cảnh Sâm ướt đẫm nước, làn da trắng đến phát sáng."Gia nương." Giọng điệu hắn yếu ớt nặng nà, lộ ra sự tủi thân quái dị: "Quần đùi của ta đắc tội với nàng sao? Nhất định phải đạp xa như thế?"Diệp Gia:Đôi mắt mất không tự chủ thoáng nhìn xuống dưới, nhanh chóng ngước lên trời, mặt Diệp Gia lập tức nóng bừng.Chu Cảnh Sâm ngược lại không có phản ứng gì đặc biệt, chỉ có một đôi tai đỏ ẩn trong mái tóc. Hắn một tay chống môi ho một tiếng, yên lặng đi đến gốc cây gần đó bẻ một cành cây, giả vờ tìm quần đùi."Đứng yên đừng nhúc nhích!" Khi tóc ở trạng thái tĩnh che rất kín đáo, còn trạng thái động thì chưa chắc!Trời ạ! Diệp Gia hô lớn một tiếng về phía hắn như bão nổi, lập tức ngăn chặn tên Chu nào đó đang định xung thứ nào đó đi lại xung quanh.
Xuyên Sách Ta Trở Thành Chính Thất Đanh Đá Của Phản DiệnTác giả: Vi AnTruyện Cổ Đại, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện SủngTrời đông giá rét vừa qua, qua tháng Giêng là lại tới một đợt rét lớn. Bây giờ đã là tháng Hai, vài trận mưa xuân rơi xuống, thời tiết vẫn chưa có dấu hiệu chuyển ấm. Trái lại, trời vẫn không ngừng rơi mưa tí tách, ngày qua ngày lại càng thêm lạnh. Việc nhà nông trên đồng ruộng không thể làm được, tuyết trên đất vẫn chưa tan xong, lại rơi mưa. Tháng Giêng đã qua rồi, thời tiết vẫn lạnh lẽo như mùa đông. Đất trong ruộng vẫn còn đông lạnh, không thể trông trọt được gì. Khắp nơi đều dướt sũng, mấy người nữ nhân đã có gia đình trong thôn không có việc gì làm đều tới Chu gia nhìn ngó một chút. Lúc này một người nữ nhân béo lùn đứng ở dưới mái hiên nhỏ giọng nói chuyện với Dư thị: "Con dâu của bà hôm nay vẫn chưa tỉnh à?" Dư thị lắc đầu, thở dài: "Trời rét lạnh lại rơi vào trong nước, không c.h.ế.t thì cũng là mạng lớn rồi. Bây giờ vẫn còn đang sốt cao, miệng không ngừng nói mê sảng..." Tiếng nói chuyện nho nhỏ truyền tới, Diệp Gia giật mình mở bừng mắt ra. Phòng thấp bé chật chội, chóp mũi… Trời càng ngày càng nóng, Diệp Gia cảm thấy trán mình cũng sắp nóng đến mức đổ mồ hôi. Ông Tôn đưa mũ rộng vành của mình cho Diệp Gia, đừng để gương mặt xinh đẹp của nàng phơi nắng tróc da.Diệp Gia lắc lư ung dung đến trụ sở, cổng doanh địa có hai binh lính giữ cửa.Nàng không đi lên hỏi, ông Tôn bảo nàng đi đến dưới cây bên cạnh đứng, mình thay nàng đến hỏi. Binh lính kia nhận một bọc thịt chiên giòn nhỏ, lập tức chạy vào hỏi. Không bao lâu lại chạy về, hồi lâu, ông Tôn lau mồ hồi quay lại nói với Diệp Gia: "Tiểu tử của Chu gia hình như không ở doanh địa, nghe nói sáng sớm nhận nhiệm vụ ra ngoài. Lúc này chắc là đang ở trong cánh rừng phía đông."Diệp Gia chớp chớp mắt, tới chuyến này, cũng không thể không gặp được người đã đi chứ? Suy nghĩ một lát, nàng hỏi: "Bên kia cách xa không?”"Không xa lắm." Khi còn trẻ ông Tôn cũng làm lính, rất quen thuộc vùng đất này: "Đi qua đó chắc khoảng một khắc đồng hồ.""Vậy được, làm phiền Ton thức đưa ta qua đó."Ông Tôn mỉm cười, đoán được chắc chắn nàng muốn đi. Lập tức quất roi trâu, đánh xe bò đi đến bên kia.Đến bên kia, bên ngoài khu rừng yên tĩnh. Ông Tôn buộc xe bò ở ngoài rừng, Diệp Gia ôm một bọc thịt chiên giòn lớn đi vào trong rừng tìm người. Khu rừng này bởi vì thuộc về trụ sở, mọi người thường xuyên ra vào, cũng không có mãnh thú kẻ xấu gì. Ông Tôn biết hai tiểu phu thê người ta vừa mới cưới, xa cách mấy ngày như thế chắc là rất nhung nhớ, nên không đi vào chung với Diệp Gia làm phiền, nói thẳng ở bên ngoài đợi nàng.Diệp Gia không để ý tới suy nghĩ của ông ấy, gật gật đầu, câm mép váy lên đi vào trong rừng.Nhắc tới cũng thật là đúng lúc, cánh rừng này rõ ràng không lớn, Diệp Gia cũng không phải là dân mù đường, Vậy mà nàng lại đi vòng quanh bên trong vài vòng cứ thế không phân biệt được phương hướng. Ngẩng đầu nhìn trời một chút, cây cối che kín mặt trời, nàng vẫn nóng đến mức đổ đầy mồ hôi. Diệp Gia phát hiện giữa các cây với nhau có thắt vải đó. Chỉ cần theo vải đỏ đi vào trong.Khi người ta gặp xui xẻo, uống nước cũng nhét kẻ răng. Diệp Gia vốn không tìm thấy đường, đi đến một nơi cỏ rậm, không nhìn thấy rõ ràng. Đạp hụt một cái, lăn lông lốc xuống dưới. Xui xẻo hơn là nàng lăn xuống không biết kéo theo thứ gì, vật kia còn trực tiếp che trên mặt nàng.Đợi đến khi vất vả lắm dừng lại được, diệp Gia kéo đồ che ở trên mặt xuống, đó là một cái quần đùi ướt đẫm. Diệp Gia cũng thật sự nổi nóng, không hiểu tại sao trong rừng cây lại có quần đùi. Nàng đen mặt hung hăng giãm mạnh mấy cái, rồi mới một đá đạp bay quần đùi xuống khe suối.Đợi đến khi nàng thở hồng hộc tỉnh táo lại, phát hiện một đôi mắt sâu kín đang nhìn về phía nàng.Diệp Gia quay đầu, đối diện với cặp mắt kia. Chu Cảnh sâm tóc rối bù, tóc dài đến che m.ô.n.g xõa tung đang nhỏ nước. Ẩm ướt dán ở n.g.ự.c và phía sau, che trước sau. Đúng lúc che nửa nơi nào đó ở nửa người dưới của hắn như ẩn như hiện. Ánh nắng xuyên qua khe lá rơi xuống dưới, màu xanh biếc ở trên mặt người kia làm nổi bật làn da của người kia càng phát ra ánh sáng long lanh. Cơ thể Chu Cảnh Sâm ướt đẫm nước, làn da trắng đến phát sáng."Gia nương." Giọng điệu hắn yếu ớt nặng nà, lộ ra sự tủi thân quái dị: "Quần đùi của ta đắc tội với nàng sao? Nhất định phải đạp xa như thế?"Diệp Gia:Đôi mắt mất không tự chủ thoáng nhìn xuống dưới, nhanh chóng ngước lên trời, mặt Diệp Gia lập tức nóng bừng.Chu Cảnh Sâm ngược lại không có phản ứng gì đặc biệt, chỉ có một đôi tai đỏ ẩn trong mái tóc. Hắn một tay chống môi ho một tiếng, yên lặng đi đến gốc cây gần đó bẻ một cành cây, giả vờ tìm quần đùi."Đứng yên đừng nhúc nhích!" Khi tóc ở trạng thái tĩnh che rất kín đáo, còn trạng thái động thì chưa chắc!Trời ạ! Diệp Gia hô lớn một tiếng về phía hắn như bão nổi, lập tức ngăn chặn tên Chu nào đó đang định xung thứ nào đó đi lại xung quanh.
Xuyên Sách Ta Trở Thành Chính Thất Đanh Đá Của Phản DiệnTác giả: Vi AnTruyện Cổ Đại, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện SủngTrời đông giá rét vừa qua, qua tháng Giêng là lại tới một đợt rét lớn. Bây giờ đã là tháng Hai, vài trận mưa xuân rơi xuống, thời tiết vẫn chưa có dấu hiệu chuyển ấm. Trái lại, trời vẫn không ngừng rơi mưa tí tách, ngày qua ngày lại càng thêm lạnh. Việc nhà nông trên đồng ruộng không thể làm được, tuyết trên đất vẫn chưa tan xong, lại rơi mưa. Tháng Giêng đã qua rồi, thời tiết vẫn lạnh lẽo như mùa đông. Đất trong ruộng vẫn còn đông lạnh, không thể trông trọt được gì. Khắp nơi đều dướt sũng, mấy người nữ nhân đã có gia đình trong thôn không có việc gì làm đều tới Chu gia nhìn ngó một chút. Lúc này một người nữ nhân béo lùn đứng ở dưới mái hiên nhỏ giọng nói chuyện với Dư thị: "Con dâu của bà hôm nay vẫn chưa tỉnh à?" Dư thị lắc đầu, thở dài: "Trời rét lạnh lại rơi vào trong nước, không c.h.ế.t thì cũng là mạng lớn rồi. Bây giờ vẫn còn đang sốt cao, miệng không ngừng nói mê sảng..." Tiếng nói chuyện nho nhỏ truyền tới, Diệp Gia giật mình mở bừng mắt ra. Phòng thấp bé chật chội, chóp mũi… Trời càng ngày càng nóng, Diệp Gia cảm thấy trán mình cũng sắp nóng đến mức đổ mồ hôi. Ông Tôn đưa mũ rộng vành của mình cho Diệp Gia, đừng để gương mặt xinh đẹp của nàng phơi nắng tróc da.Diệp Gia lắc lư ung dung đến trụ sở, cổng doanh địa có hai binh lính giữ cửa.Nàng không đi lên hỏi, ông Tôn bảo nàng đi đến dưới cây bên cạnh đứng, mình thay nàng đến hỏi. Binh lính kia nhận một bọc thịt chiên giòn nhỏ, lập tức chạy vào hỏi. Không bao lâu lại chạy về, hồi lâu, ông Tôn lau mồ hồi quay lại nói với Diệp Gia: "Tiểu tử của Chu gia hình như không ở doanh địa, nghe nói sáng sớm nhận nhiệm vụ ra ngoài. Lúc này chắc là đang ở trong cánh rừng phía đông."Diệp Gia chớp chớp mắt, tới chuyến này, cũng không thể không gặp được người đã đi chứ? Suy nghĩ một lát, nàng hỏi: "Bên kia cách xa không?”"Không xa lắm." Khi còn trẻ ông Tôn cũng làm lính, rất quen thuộc vùng đất này: "Đi qua đó chắc khoảng một khắc đồng hồ.""Vậy được, làm phiền Ton thức đưa ta qua đó."Ông Tôn mỉm cười, đoán được chắc chắn nàng muốn đi. Lập tức quất roi trâu, đánh xe bò đi đến bên kia.Đến bên kia, bên ngoài khu rừng yên tĩnh. Ông Tôn buộc xe bò ở ngoài rừng, Diệp Gia ôm một bọc thịt chiên giòn lớn đi vào trong rừng tìm người. Khu rừng này bởi vì thuộc về trụ sở, mọi người thường xuyên ra vào, cũng không có mãnh thú kẻ xấu gì. Ông Tôn biết hai tiểu phu thê người ta vừa mới cưới, xa cách mấy ngày như thế chắc là rất nhung nhớ, nên không đi vào chung với Diệp Gia làm phiền, nói thẳng ở bên ngoài đợi nàng.Diệp Gia không để ý tới suy nghĩ của ông ấy, gật gật đầu, câm mép váy lên đi vào trong rừng.Nhắc tới cũng thật là đúng lúc, cánh rừng này rõ ràng không lớn, Diệp Gia cũng không phải là dân mù đường, Vậy mà nàng lại đi vòng quanh bên trong vài vòng cứ thế không phân biệt được phương hướng. Ngẩng đầu nhìn trời một chút, cây cối che kín mặt trời, nàng vẫn nóng đến mức đổ đầy mồ hôi. Diệp Gia phát hiện giữa các cây với nhau có thắt vải đó. Chỉ cần theo vải đỏ đi vào trong.Khi người ta gặp xui xẻo, uống nước cũng nhét kẻ răng. Diệp Gia vốn không tìm thấy đường, đi đến một nơi cỏ rậm, không nhìn thấy rõ ràng. Đạp hụt một cái, lăn lông lốc xuống dưới. Xui xẻo hơn là nàng lăn xuống không biết kéo theo thứ gì, vật kia còn trực tiếp che trên mặt nàng.Đợi đến khi vất vả lắm dừng lại được, diệp Gia kéo đồ che ở trên mặt xuống, đó là một cái quần đùi ướt đẫm. Diệp Gia cũng thật sự nổi nóng, không hiểu tại sao trong rừng cây lại có quần đùi. Nàng đen mặt hung hăng giãm mạnh mấy cái, rồi mới một đá đạp bay quần đùi xuống khe suối.Đợi đến khi nàng thở hồng hộc tỉnh táo lại, phát hiện một đôi mắt sâu kín đang nhìn về phía nàng.Diệp Gia quay đầu, đối diện với cặp mắt kia. Chu Cảnh sâm tóc rối bù, tóc dài đến che m.ô.n.g xõa tung đang nhỏ nước. Ẩm ướt dán ở n.g.ự.c và phía sau, che trước sau. Đúng lúc che nửa nơi nào đó ở nửa người dưới của hắn như ẩn như hiện. Ánh nắng xuyên qua khe lá rơi xuống dưới, màu xanh biếc ở trên mặt người kia làm nổi bật làn da của người kia càng phát ra ánh sáng long lanh. Cơ thể Chu Cảnh Sâm ướt đẫm nước, làn da trắng đến phát sáng."Gia nương." Giọng điệu hắn yếu ớt nặng nà, lộ ra sự tủi thân quái dị: "Quần đùi của ta đắc tội với nàng sao? Nhất định phải đạp xa như thế?"Diệp Gia:Đôi mắt mất không tự chủ thoáng nhìn xuống dưới, nhanh chóng ngước lên trời, mặt Diệp Gia lập tức nóng bừng.Chu Cảnh Sâm ngược lại không có phản ứng gì đặc biệt, chỉ có một đôi tai đỏ ẩn trong mái tóc. Hắn một tay chống môi ho một tiếng, yên lặng đi đến gốc cây gần đó bẻ một cành cây, giả vờ tìm quần đùi."Đứng yên đừng nhúc nhích!" Khi tóc ở trạng thái tĩnh che rất kín đáo, còn trạng thái động thì chưa chắc!Trời ạ! Diệp Gia hô lớn một tiếng về phía hắn như bão nổi, lập tức ngăn chặn tên Chu nào đó đang định xung thứ nào đó đi lại xung quanh.