Tác giả:

Trời đông giá rét vừa qua, qua tháng Giêng là lại tới một đợt rét lớn. Bây giờ đã là tháng Hai, vài trận mưa xuân rơi xuống, thời tiết vẫn chưa có dấu hiệu chuyển ấm. Trái lại, trời vẫn không ngừng rơi mưa tí tách, ngày qua ngày lại càng thêm lạnh. Việc nhà nông trên đồng ruộng không thể làm được, tuyết trên đất vẫn chưa tan xong, lại rơi mưa. Tháng Giêng đã qua rồi, thời tiết vẫn lạnh lẽo như mùa đông. Đất trong ruộng vẫn còn đông lạnh, không thể trông trọt được gì. Khắp nơi đều dướt sũng, mấy người nữ nhân đã có gia đình trong thôn không có việc gì làm đều tới Chu gia nhìn ngó một chút. Lúc này một người nữ nhân béo lùn đứng ở dưới mái hiên nhỏ giọng nói chuyện với Dư thị: "Con dâu của bà hôm nay vẫn chưa tỉnh à?" Dư thị lắc đầu, thở dài: "Trời rét lạnh lại rơi vào trong nước, không c.h.ế.t thì cũng là mạng lớn rồi. Bây giờ vẫn còn đang sốt cao, miệng không ngừng nói mê sảng..." Tiếng nói chuyện nho nhỏ truyền tới, Diệp Gia giật mình mở bừng mắt ra. Phòng thấp bé chật chội, chóp mũi…

Chương 137

Xuyên Sách Ta Trở Thành Chính Thất Đanh Đá Của Phản DiệnTác giả: Vi AnTruyện Cổ Đại, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện SủngTrời đông giá rét vừa qua, qua tháng Giêng là lại tới một đợt rét lớn. Bây giờ đã là tháng Hai, vài trận mưa xuân rơi xuống, thời tiết vẫn chưa có dấu hiệu chuyển ấm. Trái lại, trời vẫn không ngừng rơi mưa tí tách, ngày qua ngày lại càng thêm lạnh. Việc nhà nông trên đồng ruộng không thể làm được, tuyết trên đất vẫn chưa tan xong, lại rơi mưa. Tháng Giêng đã qua rồi, thời tiết vẫn lạnh lẽo như mùa đông. Đất trong ruộng vẫn còn đông lạnh, không thể trông trọt được gì. Khắp nơi đều dướt sũng, mấy người nữ nhân đã có gia đình trong thôn không có việc gì làm đều tới Chu gia nhìn ngó một chút. Lúc này một người nữ nhân béo lùn đứng ở dưới mái hiên nhỏ giọng nói chuyện với Dư thị: "Con dâu của bà hôm nay vẫn chưa tỉnh à?" Dư thị lắc đầu, thở dài: "Trời rét lạnh lại rơi vào trong nước, không c.h.ế.t thì cũng là mạng lớn rồi. Bây giờ vẫn còn đang sốt cao, miệng không ngừng nói mê sảng..." Tiếng nói chuyện nho nhỏ truyền tới, Diệp Gia giật mình mở bừng mắt ra. Phòng thấp bé chật chội, chóp mũi… "Chàng đến tắm rửa không mang theo khăn vải sao?" Diệp Gia nhìn giọt nước dọc theo lọn tóc đen như mực của hắn trượt xuống lưng, lại không rơi xuống eo, cảm thấy thật chướng mắt: "Tóc ướt như vậy chàng định để khô bằng nhiệt độ cơ thể sao?"Chu Cảnh Sâm chớp chớp mắt, cơ thể nam tử nóng, hắn đúng là định làm như thế.Diệp Gia một tay kéo khăn vài màu đỏ nhạt vừa mới đưa cho hắn che, cúi người đứng ở bên cạnh hắn lau tóc đang ướt của hắn. đương nhiên, không phải lau một cách nhẹ nhàng, còn kém không lau trọc tóc của hắn. Chu Cảnh Sâm cũng không phản kháng, mặc cho dù vò loạn một hồi cuối cùng mới ăn lửng dạ.Nam tử ăn nhiều, mặc dù Chu Cảnh Sâm gầy gò, một bữa cơm có thể ăn ba chén cơm. Tổng cộng Diệp Gia mang cho hắn ba cân thịt chiên giòn, không thể ăn hết trong một lần. Kiêm chế ăn hơn một cân hắn mới đứng dậy đi lấy áo ngoài treo ở trên cành cây cách đó không xa xuống. Trời nắng nóng, phơi một hồi như thế đã gần khô, mặc lên người cũng không bị lạnh.Diệp Gia nhìn thời gian một chút cũng quyết định đi. Thật ra nên đi từ lâu, chỉ có điều nàng lạc đường không tìm thấy đường quay về. Vốn muốn bảo Chu Cảnh Sâm đưa ra, nhưng người ta đang ăn nàng cũng không thể làm phiền. nên chỉ có thể đợi hắn ăn đủ thu tay mới bảo hắn đưa nàng ra khỏi rừng."Lần sau khi nào tới?" Chu Cảnh Sâm nắm chặt một cánh tay của Diệp Gia, dưới tay âm thâm dùng sức đỡ.Mặc dù lúc mới gặp nhau vừa vội vàng vừa không phù hợp, nhưng Chu Cảnh Sâm cũng không quên chuyện nàng lăn xuống từ nửa sườn núi. Trong rừng này nhìn thì có vẻ không nguy hiểm, thật ra cỏ cây quá rậm, rất nhiều khe rãnh. Một khi không để ý sẽ trượt chân, nếu như rơi xuống hồ rất khó bò lên.Tâm trạng của Diệp Gia lúc này cũng không tệ lắm, đi cũng ổn định: "Xem tâm trạng của ta đã, tâm trạng tốt sẽ đến nữa.""Như vậy sao...Chu Cảnh Sâm nhìn người với mái tóc rối bù, cũng nhìn ra nàng hôm nay đến mặc y phục mới. Chỉ là bởi vì một trận loạn xạ vừa rồi, nhưng lại hồn nhiên ngoài ý muốn. Gia nương bình thường đều không làm trạng thái đáng yêu của tiểu nữ nhi, lúc này như vậy, chóp mũi gương mặt đều ửng đỏ, tóc mai trên thái dương cũng đổ mồ hôi, ngược lại có chút mỹ nhân xinh đẹp khiến người ta đau lòng."Gia nương, quay về bớt thời gian đến nhà Quách đại ca một lần đi." Chu Cảnh Sâm kiêm chế thu hồi tâm mắt lại, tay giống như lơ đãng giúp nàng búi tóc, mắt nhìn phía trước: "Chuyển lời tới hắn giúp ta."Diệp Gia vượt qua một bụi cỏ, cũng không nhìn hắn chỉ hỏi: "Câu gì?" "Mười ngày sau, dẫn người ăn cơm đến Thẩm phủ trấn Đông Hương một lần."Diệp Gia: "2 2 2”“Nhờ nàng."Diệp Gia ngẫm lại, nhẹ gật đầu: "Ta biết rồi."Chu Cảnh Sâm đỡ người đi tới ngoài rừng. Hai người vừa ra khỏi rừng đã nhìn thấy xe bò dưới gốc cây cách đó không xa. Con bò đã tháo khung xe và đang thong thả gặm cỏ, đuôi đung đưa, đầu cúi xuống. Ông Tôn vẫn đang đợi ở ngoài rừng. Ông ấy không biết vì đoán được Diệp Gia vào rừng sẽ tốn thời gian có hơi lâu hay là thế nào, lúc này đang tựa dưới một gốc cây đại thủ dùng một cái lá cây lớn che mặt, ung dung chớp mắt ngủ.Nghe thấy động tĩnh, ông ấy nhấc chiếc là khỏi mặt, híp mắt nhìn qua. Thấy là Diệp Gia, ông ấy phủi m.ô.n.g một cái đứng lên.Chu Cảnh Sâm ở xa xa gật đầu với ông Tôn, bỗng nhiên đưa tay lên vén tóc mai ở thái dương Diệp Gia ra phía sau. Diệp Gia ngước mắt nghi ngờ nhìn hắn, hắn cong khóe mắt bỗng nhiên nói một câu: “Gia nương, y phục hôm nay thật là đẹp."Trái tim Diệp Gia nhảy một cái, cúi đầu nhìn y phục dính đầy cỏ của mình, bỗng dưng mặt đỏ lên.Nghiêm mặt, nàng không nói gì bỏ đi.Chu Cảnh Sâm đưa mắt nhìn xe bò đi xa, mới ôm nửa bọc thịt chiên giòn rời khỏi khu rừng.

Xuyên Sách Ta Trở Thành Chính Thất Đanh Đá Của Phản DiệnTác giả: Vi AnTruyện Cổ Đại, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện SủngTrời đông giá rét vừa qua, qua tháng Giêng là lại tới một đợt rét lớn. Bây giờ đã là tháng Hai, vài trận mưa xuân rơi xuống, thời tiết vẫn chưa có dấu hiệu chuyển ấm. Trái lại, trời vẫn không ngừng rơi mưa tí tách, ngày qua ngày lại càng thêm lạnh. Việc nhà nông trên đồng ruộng không thể làm được, tuyết trên đất vẫn chưa tan xong, lại rơi mưa. Tháng Giêng đã qua rồi, thời tiết vẫn lạnh lẽo như mùa đông. Đất trong ruộng vẫn còn đông lạnh, không thể trông trọt được gì. Khắp nơi đều dướt sũng, mấy người nữ nhân đã có gia đình trong thôn không có việc gì làm đều tới Chu gia nhìn ngó một chút. Lúc này một người nữ nhân béo lùn đứng ở dưới mái hiên nhỏ giọng nói chuyện với Dư thị: "Con dâu của bà hôm nay vẫn chưa tỉnh à?" Dư thị lắc đầu, thở dài: "Trời rét lạnh lại rơi vào trong nước, không c.h.ế.t thì cũng là mạng lớn rồi. Bây giờ vẫn còn đang sốt cao, miệng không ngừng nói mê sảng..." Tiếng nói chuyện nho nhỏ truyền tới, Diệp Gia giật mình mở bừng mắt ra. Phòng thấp bé chật chội, chóp mũi… "Chàng đến tắm rửa không mang theo khăn vải sao?" Diệp Gia nhìn giọt nước dọc theo lọn tóc đen như mực của hắn trượt xuống lưng, lại không rơi xuống eo, cảm thấy thật chướng mắt: "Tóc ướt như vậy chàng định để khô bằng nhiệt độ cơ thể sao?"Chu Cảnh Sâm chớp chớp mắt, cơ thể nam tử nóng, hắn đúng là định làm như thế.Diệp Gia một tay kéo khăn vài màu đỏ nhạt vừa mới đưa cho hắn che, cúi người đứng ở bên cạnh hắn lau tóc đang ướt của hắn. đương nhiên, không phải lau một cách nhẹ nhàng, còn kém không lau trọc tóc của hắn. Chu Cảnh Sâm cũng không phản kháng, mặc cho dù vò loạn một hồi cuối cùng mới ăn lửng dạ.Nam tử ăn nhiều, mặc dù Chu Cảnh Sâm gầy gò, một bữa cơm có thể ăn ba chén cơm. Tổng cộng Diệp Gia mang cho hắn ba cân thịt chiên giòn, không thể ăn hết trong một lần. Kiêm chế ăn hơn một cân hắn mới đứng dậy đi lấy áo ngoài treo ở trên cành cây cách đó không xa xuống. Trời nắng nóng, phơi một hồi như thế đã gần khô, mặc lên người cũng không bị lạnh.Diệp Gia nhìn thời gian một chút cũng quyết định đi. Thật ra nên đi từ lâu, chỉ có điều nàng lạc đường không tìm thấy đường quay về. Vốn muốn bảo Chu Cảnh Sâm đưa ra, nhưng người ta đang ăn nàng cũng không thể làm phiền. nên chỉ có thể đợi hắn ăn đủ thu tay mới bảo hắn đưa nàng ra khỏi rừng."Lần sau khi nào tới?" Chu Cảnh Sâm nắm chặt một cánh tay của Diệp Gia, dưới tay âm thâm dùng sức đỡ.Mặc dù lúc mới gặp nhau vừa vội vàng vừa không phù hợp, nhưng Chu Cảnh Sâm cũng không quên chuyện nàng lăn xuống từ nửa sườn núi. Trong rừng này nhìn thì có vẻ không nguy hiểm, thật ra cỏ cây quá rậm, rất nhiều khe rãnh. Một khi không để ý sẽ trượt chân, nếu như rơi xuống hồ rất khó bò lên.Tâm trạng của Diệp Gia lúc này cũng không tệ lắm, đi cũng ổn định: "Xem tâm trạng của ta đã, tâm trạng tốt sẽ đến nữa.""Như vậy sao...Chu Cảnh Sâm nhìn người với mái tóc rối bù, cũng nhìn ra nàng hôm nay đến mặc y phục mới. Chỉ là bởi vì một trận loạn xạ vừa rồi, nhưng lại hồn nhiên ngoài ý muốn. Gia nương bình thường đều không làm trạng thái đáng yêu của tiểu nữ nhi, lúc này như vậy, chóp mũi gương mặt đều ửng đỏ, tóc mai trên thái dương cũng đổ mồ hôi, ngược lại có chút mỹ nhân xinh đẹp khiến người ta đau lòng."Gia nương, quay về bớt thời gian đến nhà Quách đại ca một lần đi." Chu Cảnh Sâm kiêm chế thu hồi tâm mắt lại, tay giống như lơ đãng giúp nàng búi tóc, mắt nhìn phía trước: "Chuyển lời tới hắn giúp ta."Diệp Gia vượt qua một bụi cỏ, cũng không nhìn hắn chỉ hỏi: "Câu gì?" "Mười ngày sau, dẫn người ăn cơm đến Thẩm phủ trấn Đông Hương một lần."Diệp Gia: "2 2 2”“Nhờ nàng."Diệp Gia ngẫm lại, nhẹ gật đầu: "Ta biết rồi."Chu Cảnh Sâm đỡ người đi tới ngoài rừng. Hai người vừa ra khỏi rừng đã nhìn thấy xe bò dưới gốc cây cách đó không xa. Con bò đã tháo khung xe và đang thong thả gặm cỏ, đuôi đung đưa, đầu cúi xuống. Ông Tôn vẫn đang đợi ở ngoài rừng. Ông ấy không biết vì đoán được Diệp Gia vào rừng sẽ tốn thời gian có hơi lâu hay là thế nào, lúc này đang tựa dưới một gốc cây đại thủ dùng một cái lá cây lớn che mặt, ung dung chớp mắt ngủ.Nghe thấy động tĩnh, ông ấy nhấc chiếc là khỏi mặt, híp mắt nhìn qua. Thấy là Diệp Gia, ông ấy phủi m.ô.n.g một cái đứng lên.Chu Cảnh Sâm ở xa xa gật đầu với ông Tôn, bỗng nhiên đưa tay lên vén tóc mai ở thái dương Diệp Gia ra phía sau. Diệp Gia ngước mắt nghi ngờ nhìn hắn, hắn cong khóe mắt bỗng nhiên nói một câu: “Gia nương, y phục hôm nay thật là đẹp."Trái tim Diệp Gia nhảy một cái, cúi đầu nhìn y phục dính đầy cỏ của mình, bỗng dưng mặt đỏ lên.Nghiêm mặt, nàng không nói gì bỏ đi.Chu Cảnh Sâm đưa mắt nhìn xe bò đi xa, mới ôm nửa bọc thịt chiên giòn rời khỏi khu rừng.

Xuyên Sách Ta Trở Thành Chính Thất Đanh Đá Của Phản DiệnTác giả: Vi AnTruyện Cổ Đại, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện SủngTrời đông giá rét vừa qua, qua tháng Giêng là lại tới một đợt rét lớn. Bây giờ đã là tháng Hai, vài trận mưa xuân rơi xuống, thời tiết vẫn chưa có dấu hiệu chuyển ấm. Trái lại, trời vẫn không ngừng rơi mưa tí tách, ngày qua ngày lại càng thêm lạnh. Việc nhà nông trên đồng ruộng không thể làm được, tuyết trên đất vẫn chưa tan xong, lại rơi mưa. Tháng Giêng đã qua rồi, thời tiết vẫn lạnh lẽo như mùa đông. Đất trong ruộng vẫn còn đông lạnh, không thể trông trọt được gì. Khắp nơi đều dướt sũng, mấy người nữ nhân đã có gia đình trong thôn không có việc gì làm đều tới Chu gia nhìn ngó một chút. Lúc này một người nữ nhân béo lùn đứng ở dưới mái hiên nhỏ giọng nói chuyện với Dư thị: "Con dâu của bà hôm nay vẫn chưa tỉnh à?" Dư thị lắc đầu, thở dài: "Trời rét lạnh lại rơi vào trong nước, không c.h.ế.t thì cũng là mạng lớn rồi. Bây giờ vẫn còn đang sốt cao, miệng không ngừng nói mê sảng..." Tiếng nói chuyện nho nhỏ truyền tới, Diệp Gia giật mình mở bừng mắt ra. Phòng thấp bé chật chội, chóp mũi… "Chàng đến tắm rửa không mang theo khăn vải sao?" Diệp Gia nhìn giọt nước dọc theo lọn tóc đen như mực của hắn trượt xuống lưng, lại không rơi xuống eo, cảm thấy thật chướng mắt: "Tóc ướt như vậy chàng định để khô bằng nhiệt độ cơ thể sao?"Chu Cảnh Sâm chớp chớp mắt, cơ thể nam tử nóng, hắn đúng là định làm như thế.Diệp Gia một tay kéo khăn vài màu đỏ nhạt vừa mới đưa cho hắn che, cúi người đứng ở bên cạnh hắn lau tóc đang ướt của hắn. đương nhiên, không phải lau một cách nhẹ nhàng, còn kém không lau trọc tóc của hắn. Chu Cảnh Sâm cũng không phản kháng, mặc cho dù vò loạn một hồi cuối cùng mới ăn lửng dạ.Nam tử ăn nhiều, mặc dù Chu Cảnh Sâm gầy gò, một bữa cơm có thể ăn ba chén cơm. Tổng cộng Diệp Gia mang cho hắn ba cân thịt chiên giòn, không thể ăn hết trong một lần. Kiêm chế ăn hơn một cân hắn mới đứng dậy đi lấy áo ngoài treo ở trên cành cây cách đó không xa xuống. Trời nắng nóng, phơi một hồi như thế đã gần khô, mặc lên người cũng không bị lạnh.Diệp Gia nhìn thời gian một chút cũng quyết định đi. Thật ra nên đi từ lâu, chỉ có điều nàng lạc đường không tìm thấy đường quay về. Vốn muốn bảo Chu Cảnh Sâm đưa ra, nhưng người ta đang ăn nàng cũng không thể làm phiền. nên chỉ có thể đợi hắn ăn đủ thu tay mới bảo hắn đưa nàng ra khỏi rừng."Lần sau khi nào tới?" Chu Cảnh Sâm nắm chặt một cánh tay của Diệp Gia, dưới tay âm thâm dùng sức đỡ.Mặc dù lúc mới gặp nhau vừa vội vàng vừa không phù hợp, nhưng Chu Cảnh Sâm cũng không quên chuyện nàng lăn xuống từ nửa sườn núi. Trong rừng này nhìn thì có vẻ không nguy hiểm, thật ra cỏ cây quá rậm, rất nhiều khe rãnh. Một khi không để ý sẽ trượt chân, nếu như rơi xuống hồ rất khó bò lên.Tâm trạng của Diệp Gia lúc này cũng không tệ lắm, đi cũng ổn định: "Xem tâm trạng của ta đã, tâm trạng tốt sẽ đến nữa.""Như vậy sao...Chu Cảnh Sâm nhìn người với mái tóc rối bù, cũng nhìn ra nàng hôm nay đến mặc y phục mới. Chỉ là bởi vì một trận loạn xạ vừa rồi, nhưng lại hồn nhiên ngoài ý muốn. Gia nương bình thường đều không làm trạng thái đáng yêu của tiểu nữ nhi, lúc này như vậy, chóp mũi gương mặt đều ửng đỏ, tóc mai trên thái dương cũng đổ mồ hôi, ngược lại có chút mỹ nhân xinh đẹp khiến người ta đau lòng."Gia nương, quay về bớt thời gian đến nhà Quách đại ca một lần đi." Chu Cảnh Sâm kiêm chế thu hồi tâm mắt lại, tay giống như lơ đãng giúp nàng búi tóc, mắt nhìn phía trước: "Chuyển lời tới hắn giúp ta."Diệp Gia vượt qua một bụi cỏ, cũng không nhìn hắn chỉ hỏi: "Câu gì?" "Mười ngày sau, dẫn người ăn cơm đến Thẩm phủ trấn Đông Hương một lần."Diệp Gia: "2 2 2”“Nhờ nàng."Diệp Gia ngẫm lại, nhẹ gật đầu: "Ta biết rồi."Chu Cảnh Sâm đỡ người đi tới ngoài rừng. Hai người vừa ra khỏi rừng đã nhìn thấy xe bò dưới gốc cây cách đó không xa. Con bò đã tháo khung xe và đang thong thả gặm cỏ, đuôi đung đưa, đầu cúi xuống. Ông Tôn vẫn đang đợi ở ngoài rừng. Ông ấy không biết vì đoán được Diệp Gia vào rừng sẽ tốn thời gian có hơi lâu hay là thế nào, lúc này đang tựa dưới một gốc cây đại thủ dùng một cái lá cây lớn che mặt, ung dung chớp mắt ngủ.Nghe thấy động tĩnh, ông ấy nhấc chiếc là khỏi mặt, híp mắt nhìn qua. Thấy là Diệp Gia, ông ấy phủi m.ô.n.g một cái đứng lên.Chu Cảnh Sâm ở xa xa gật đầu với ông Tôn, bỗng nhiên đưa tay lên vén tóc mai ở thái dương Diệp Gia ra phía sau. Diệp Gia ngước mắt nghi ngờ nhìn hắn, hắn cong khóe mắt bỗng nhiên nói một câu: “Gia nương, y phục hôm nay thật là đẹp."Trái tim Diệp Gia nhảy một cái, cúi đầu nhìn y phục dính đầy cỏ của mình, bỗng dưng mặt đỏ lên.Nghiêm mặt, nàng không nói gì bỏ đi.Chu Cảnh Sâm đưa mắt nhìn xe bò đi xa, mới ôm nửa bọc thịt chiên giòn rời khỏi khu rừng.

Chương 137