Tác giả:

Trời đông giá rét vừa qua, qua tháng Giêng là lại tới một đợt rét lớn. Bây giờ đã là tháng Hai, vài trận mưa xuân rơi xuống, thời tiết vẫn chưa có dấu hiệu chuyển ấm. Trái lại, trời vẫn không ngừng rơi mưa tí tách, ngày qua ngày lại càng thêm lạnh. Việc nhà nông trên đồng ruộng không thể làm được, tuyết trên đất vẫn chưa tan xong, lại rơi mưa. Tháng Giêng đã qua rồi, thời tiết vẫn lạnh lẽo như mùa đông. Đất trong ruộng vẫn còn đông lạnh, không thể trông trọt được gì. Khắp nơi đều dướt sũng, mấy người nữ nhân đã có gia đình trong thôn không có việc gì làm đều tới Chu gia nhìn ngó một chút. Lúc này một người nữ nhân béo lùn đứng ở dưới mái hiên nhỏ giọng nói chuyện với Dư thị: "Con dâu của bà hôm nay vẫn chưa tỉnh à?" Dư thị lắc đầu, thở dài: "Trời rét lạnh lại rơi vào trong nước, không c.h.ế.t thì cũng là mạng lớn rồi. Bây giờ vẫn còn đang sốt cao, miệng không ngừng nói mê sảng..." Tiếng nói chuyện nho nhỏ truyền tới, Diệp Gia giật mình mở bừng mắt ra. Phòng thấp bé chật chội, chóp mũi…

Chương 145

Xuyên Sách Ta Trở Thành Chính Thất Đanh Đá Của Phản DiệnTác giả: Vi AnTruyện Cổ Đại, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện SủngTrời đông giá rét vừa qua, qua tháng Giêng là lại tới một đợt rét lớn. Bây giờ đã là tháng Hai, vài trận mưa xuân rơi xuống, thời tiết vẫn chưa có dấu hiệu chuyển ấm. Trái lại, trời vẫn không ngừng rơi mưa tí tách, ngày qua ngày lại càng thêm lạnh. Việc nhà nông trên đồng ruộng không thể làm được, tuyết trên đất vẫn chưa tan xong, lại rơi mưa. Tháng Giêng đã qua rồi, thời tiết vẫn lạnh lẽo như mùa đông. Đất trong ruộng vẫn còn đông lạnh, không thể trông trọt được gì. Khắp nơi đều dướt sũng, mấy người nữ nhân đã có gia đình trong thôn không có việc gì làm đều tới Chu gia nhìn ngó một chút. Lúc này một người nữ nhân béo lùn đứng ở dưới mái hiên nhỏ giọng nói chuyện với Dư thị: "Con dâu của bà hôm nay vẫn chưa tỉnh à?" Dư thị lắc đầu, thở dài: "Trời rét lạnh lại rơi vào trong nước, không c.h.ế.t thì cũng là mạng lớn rồi. Bây giờ vẫn còn đang sốt cao, miệng không ngừng nói mê sảng..." Tiếng nói chuyện nho nhỏ truyền tới, Diệp Gia giật mình mở bừng mắt ra. Phòng thấp bé chật chội, chóp mũi… Sắc mặt Dư thị lập tức có chút khó coi, thâm nghĩ lão nhị Trình gia này làm sao không có chút mắt nhìn nào!Trình Phong là nhân tình của nguyên chủ, có thể đối với Diệp Gia mà nói lại là người xa lạ. Nói thật ra, ấn tượng mà Trình Phong để lại cho Diệp Gia còn không sâu sắc bằng Trương Xuân Phân. Buôn bán một hồi, Diệp Gia lập tức ném hắn ta ra sau đầu."Nương, nhanh nhanh phụ một tay." Thịt tươi mới bưng lên tất nhiên nhiều người mua, Diệp Gia bận rộn không ngớt tay: "Giúp ta bọc đồ lại."Dư thị vội vàng đè chút chuyện này xuống, tới hỗ trợ một cách trơn tru.Hai người bận rộn cho tới trưa, không đến buổi trưa hai cái đầu heo đã bán hết. Dư thị mệt mỏi tựa ở giá gỗ nhỏ đ.ấ.m bóp eo. Diệp Gia nghĩ lát nữa phải đến nhà đồ rể hỏi chuyện lá lách heo, nên gọi Dư thị nghỉ ngơi một lát ở quây hàng, nàng thì đi vào chợ ngói.Nhắc mới nhớ, chợ ngói của trấn Lý Bắc nhìn thì không lớn nhưng thật ra đồ buôn bán lại có rất nhiêu chủng loại. Chỉ là có nhiều hương liệu không tìm thấy được ở trung nguyên, ở nơi này đều có thể tìm được. Không chỉ có hương liệu, dược liệu, còn có nô lệ, súc vật, ngựa. Nhưng ngựa lại không phải thứ có thường xuyên, thứ nhất là quý giá, thứ hai là người bán đều nhà giàu. Một tháng cũng chỉ có thể nhìn thấy một lần, hôm nay đúng lúc có bán. Diệp Gia không phải không thích ngựa, dù sao ngựa cũng chạy nhanh hơn trâu. Nhưng một con ngựa ít nhất cũng ba mươi lượng, ngựa tốt đáng giá ngàn vàng. Nàng rất biết điều, thu hôi con mắt dư thừa của mình, đi đến sạp hàng đồ tể.Bởi vì vị trí của chợ ngói không cố định, ngoại trừ quầy tây thi của Diệp Gia được Ô Tô và Tứ Lặc cố định sẵn, người khác không dám động. Những người khác xem vận may giành chỗ. Đồ tể đã buôn bán lâu dài, vị trí nằm ở khu vực đó. Nhưng hôm nay không biết làm sao, hình như không có ai.Diệp Gia tìm một vòng bên trong cũng không tìm được sạp hàng đồ tể, đang định đến chỗ đại thúc bán dê mua sữa dê. Bỗng nhiên nghe thấy từ xa có tiếng người la hét, rồi có tiếng người chạy như điên về phía chợ ngói. Ngay sau đó, là âm thanh đồ đạc rơi xuống. Chợ ngói vốn sôi động yên bình bỗng trở nên hỗn loạn.Trong lòng nàng đang cảm thấy kỳ quái, một đại hán bên cạnh gào lớn một câu: "Đi nhanh một chút, mã phỉ đến rồi! Mã phỉ tiến vào trấn!"Vừa gáo lên như vậy, toàn bộ chợ ngói đều loạn.Diệp Gia phản ứng nhanh, nhanh chóng đến chỗ đại thúc bán dê lấy sữa dê rồi rời đi. Nàng đi rất nhanh, chạy thật nhanh đến hàng rào cổng. Lúc này bán hàng rong ở chợ ngói cũng rục rịch, gánh đồ gánh hàng, dọn sạp hàng. Chợ ngói vốn dĩ ngay ngắn trật tự đột nhiên trở nên hỗn loạn. Diệp Gia vác theo sữa dê tới cổng, cũng may Dư thị đã mang hết đồ lên xe bò."Sao vậy? Tại sao sắc mặt lại như thế này?" Dư thị vẫn chưa biết rõ đã xảy ra chuyện gì, nhìn thấy chợ ngói hỗn loạn có chút tò mò: "Bên trong đánh nhau sao? Tại sao những người kia đều dọn sạp hết rồi?""Đi mau, nương, không rảnh để nói." Diệp Gia kéo bà ấy lại.Gắt gao kéo Dư thị đang định nhìn quanh phía sau mình vừa đi nhanh vừa thấp giọng nói: "Vừa nghe thấy có người hô nói có mã phỉ tiến vào thị trấn!"Vừa mới nói xong, mặt mũi Dư thị trắng bệch. Lập tức không còn tò mò nữa, nhanh nhẹn bò lên trên xe bò.Ông Tôn phản ứng cũng nhanh, ngước mắt nhìn chợ ngói không chút do dự, nghiêm túc bảo Diệp Gia mau lên xe. Sau đó mặc kệ bên cạnh có tiểu thương đón xe, ông ấy quất mạnh roi trâu, xe bò ngay lập tức di chuyển. Diệp Gia quay đầu nhìn chợ ngói chưa đến một giây đã rối tung cả lên, xa xa nhìn thấy người tứ tán bốn phía có chút cảm giác xa lạ sợ hãi run rẩy.Nói thật, cảm giác này của nàng vô cùng đột ngột, có loại cảm giác rất hoang đường không chân thật.

Xuyên Sách Ta Trở Thành Chính Thất Đanh Đá Của Phản DiệnTác giả: Vi AnTruyện Cổ Đại, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện SủngTrời đông giá rét vừa qua, qua tháng Giêng là lại tới một đợt rét lớn. Bây giờ đã là tháng Hai, vài trận mưa xuân rơi xuống, thời tiết vẫn chưa có dấu hiệu chuyển ấm. Trái lại, trời vẫn không ngừng rơi mưa tí tách, ngày qua ngày lại càng thêm lạnh. Việc nhà nông trên đồng ruộng không thể làm được, tuyết trên đất vẫn chưa tan xong, lại rơi mưa. Tháng Giêng đã qua rồi, thời tiết vẫn lạnh lẽo như mùa đông. Đất trong ruộng vẫn còn đông lạnh, không thể trông trọt được gì. Khắp nơi đều dướt sũng, mấy người nữ nhân đã có gia đình trong thôn không có việc gì làm đều tới Chu gia nhìn ngó một chút. Lúc này một người nữ nhân béo lùn đứng ở dưới mái hiên nhỏ giọng nói chuyện với Dư thị: "Con dâu của bà hôm nay vẫn chưa tỉnh à?" Dư thị lắc đầu, thở dài: "Trời rét lạnh lại rơi vào trong nước, không c.h.ế.t thì cũng là mạng lớn rồi. Bây giờ vẫn còn đang sốt cao, miệng không ngừng nói mê sảng..." Tiếng nói chuyện nho nhỏ truyền tới, Diệp Gia giật mình mở bừng mắt ra. Phòng thấp bé chật chội, chóp mũi… Sắc mặt Dư thị lập tức có chút khó coi, thâm nghĩ lão nhị Trình gia này làm sao không có chút mắt nhìn nào!Trình Phong là nhân tình của nguyên chủ, có thể đối với Diệp Gia mà nói lại là người xa lạ. Nói thật ra, ấn tượng mà Trình Phong để lại cho Diệp Gia còn không sâu sắc bằng Trương Xuân Phân. Buôn bán một hồi, Diệp Gia lập tức ném hắn ta ra sau đầu."Nương, nhanh nhanh phụ một tay." Thịt tươi mới bưng lên tất nhiên nhiều người mua, Diệp Gia bận rộn không ngớt tay: "Giúp ta bọc đồ lại."Dư thị vội vàng đè chút chuyện này xuống, tới hỗ trợ một cách trơn tru.Hai người bận rộn cho tới trưa, không đến buổi trưa hai cái đầu heo đã bán hết. Dư thị mệt mỏi tựa ở giá gỗ nhỏ đ.ấ.m bóp eo. Diệp Gia nghĩ lát nữa phải đến nhà đồ rể hỏi chuyện lá lách heo, nên gọi Dư thị nghỉ ngơi một lát ở quây hàng, nàng thì đi vào chợ ngói.Nhắc mới nhớ, chợ ngói của trấn Lý Bắc nhìn thì không lớn nhưng thật ra đồ buôn bán lại có rất nhiêu chủng loại. Chỉ là có nhiều hương liệu không tìm thấy được ở trung nguyên, ở nơi này đều có thể tìm được. Không chỉ có hương liệu, dược liệu, còn có nô lệ, súc vật, ngựa. Nhưng ngựa lại không phải thứ có thường xuyên, thứ nhất là quý giá, thứ hai là người bán đều nhà giàu. Một tháng cũng chỉ có thể nhìn thấy một lần, hôm nay đúng lúc có bán. Diệp Gia không phải không thích ngựa, dù sao ngựa cũng chạy nhanh hơn trâu. Nhưng một con ngựa ít nhất cũng ba mươi lượng, ngựa tốt đáng giá ngàn vàng. Nàng rất biết điều, thu hôi con mắt dư thừa của mình, đi đến sạp hàng đồ tể.Bởi vì vị trí của chợ ngói không cố định, ngoại trừ quầy tây thi của Diệp Gia được Ô Tô và Tứ Lặc cố định sẵn, người khác không dám động. Những người khác xem vận may giành chỗ. Đồ tể đã buôn bán lâu dài, vị trí nằm ở khu vực đó. Nhưng hôm nay không biết làm sao, hình như không có ai.Diệp Gia tìm một vòng bên trong cũng không tìm được sạp hàng đồ tể, đang định đến chỗ đại thúc bán dê mua sữa dê. Bỗng nhiên nghe thấy từ xa có tiếng người la hét, rồi có tiếng người chạy như điên về phía chợ ngói. Ngay sau đó, là âm thanh đồ đạc rơi xuống. Chợ ngói vốn sôi động yên bình bỗng trở nên hỗn loạn.Trong lòng nàng đang cảm thấy kỳ quái, một đại hán bên cạnh gào lớn một câu: "Đi nhanh một chút, mã phỉ đến rồi! Mã phỉ tiến vào trấn!"Vừa gáo lên như vậy, toàn bộ chợ ngói đều loạn.Diệp Gia phản ứng nhanh, nhanh chóng đến chỗ đại thúc bán dê lấy sữa dê rồi rời đi. Nàng đi rất nhanh, chạy thật nhanh đến hàng rào cổng. Lúc này bán hàng rong ở chợ ngói cũng rục rịch, gánh đồ gánh hàng, dọn sạp hàng. Chợ ngói vốn dĩ ngay ngắn trật tự đột nhiên trở nên hỗn loạn. Diệp Gia vác theo sữa dê tới cổng, cũng may Dư thị đã mang hết đồ lên xe bò."Sao vậy? Tại sao sắc mặt lại như thế này?" Dư thị vẫn chưa biết rõ đã xảy ra chuyện gì, nhìn thấy chợ ngói hỗn loạn có chút tò mò: "Bên trong đánh nhau sao? Tại sao những người kia đều dọn sạp hết rồi?""Đi mau, nương, không rảnh để nói." Diệp Gia kéo bà ấy lại.Gắt gao kéo Dư thị đang định nhìn quanh phía sau mình vừa đi nhanh vừa thấp giọng nói: "Vừa nghe thấy có người hô nói có mã phỉ tiến vào thị trấn!"Vừa mới nói xong, mặt mũi Dư thị trắng bệch. Lập tức không còn tò mò nữa, nhanh nhẹn bò lên trên xe bò.Ông Tôn phản ứng cũng nhanh, ngước mắt nhìn chợ ngói không chút do dự, nghiêm túc bảo Diệp Gia mau lên xe. Sau đó mặc kệ bên cạnh có tiểu thương đón xe, ông ấy quất mạnh roi trâu, xe bò ngay lập tức di chuyển. Diệp Gia quay đầu nhìn chợ ngói chưa đến một giây đã rối tung cả lên, xa xa nhìn thấy người tứ tán bốn phía có chút cảm giác xa lạ sợ hãi run rẩy.Nói thật, cảm giác này của nàng vô cùng đột ngột, có loại cảm giác rất hoang đường không chân thật.

Xuyên Sách Ta Trở Thành Chính Thất Đanh Đá Của Phản DiệnTác giả: Vi AnTruyện Cổ Đại, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện SủngTrời đông giá rét vừa qua, qua tháng Giêng là lại tới một đợt rét lớn. Bây giờ đã là tháng Hai, vài trận mưa xuân rơi xuống, thời tiết vẫn chưa có dấu hiệu chuyển ấm. Trái lại, trời vẫn không ngừng rơi mưa tí tách, ngày qua ngày lại càng thêm lạnh. Việc nhà nông trên đồng ruộng không thể làm được, tuyết trên đất vẫn chưa tan xong, lại rơi mưa. Tháng Giêng đã qua rồi, thời tiết vẫn lạnh lẽo như mùa đông. Đất trong ruộng vẫn còn đông lạnh, không thể trông trọt được gì. Khắp nơi đều dướt sũng, mấy người nữ nhân đã có gia đình trong thôn không có việc gì làm đều tới Chu gia nhìn ngó một chút. Lúc này một người nữ nhân béo lùn đứng ở dưới mái hiên nhỏ giọng nói chuyện với Dư thị: "Con dâu của bà hôm nay vẫn chưa tỉnh à?" Dư thị lắc đầu, thở dài: "Trời rét lạnh lại rơi vào trong nước, không c.h.ế.t thì cũng là mạng lớn rồi. Bây giờ vẫn còn đang sốt cao, miệng không ngừng nói mê sảng..." Tiếng nói chuyện nho nhỏ truyền tới, Diệp Gia giật mình mở bừng mắt ra. Phòng thấp bé chật chội, chóp mũi… Sắc mặt Dư thị lập tức có chút khó coi, thâm nghĩ lão nhị Trình gia này làm sao không có chút mắt nhìn nào!Trình Phong là nhân tình của nguyên chủ, có thể đối với Diệp Gia mà nói lại là người xa lạ. Nói thật ra, ấn tượng mà Trình Phong để lại cho Diệp Gia còn không sâu sắc bằng Trương Xuân Phân. Buôn bán một hồi, Diệp Gia lập tức ném hắn ta ra sau đầu."Nương, nhanh nhanh phụ một tay." Thịt tươi mới bưng lên tất nhiên nhiều người mua, Diệp Gia bận rộn không ngớt tay: "Giúp ta bọc đồ lại."Dư thị vội vàng đè chút chuyện này xuống, tới hỗ trợ một cách trơn tru.Hai người bận rộn cho tới trưa, không đến buổi trưa hai cái đầu heo đã bán hết. Dư thị mệt mỏi tựa ở giá gỗ nhỏ đ.ấ.m bóp eo. Diệp Gia nghĩ lát nữa phải đến nhà đồ rể hỏi chuyện lá lách heo, nên gọi Dư thị nghỉ ngơi một lát ở quây hàng, nàng thì đi vào chợ ngói.Nhắc mới nhớ, chợ ngói của trấn Lý Bắc nhìn thì không lớn nhưng thật ra đồ buôn bán lại có rất nhiêu chủng loại. Chỉ là có nhiều hương liệu không tìm thấy được ở trung nguyên, ở nơi này đều có thể tìm được. Không chỉ có hương liệu, dược liệu, còn có nô lệ, súc vật, ngựa. Nhưng ngựa lại không phải thứ có thường xuyên, thứ nhất là quý giá, thứ hai là người bán đều nhà giàu. Một tháng cũng chỉ có thể nhìn thấy một lần, hôm nay đúng lúc có bán. Diệp Gia không phải không thích ngựa, dù sao ngựa cũng chạy nhanh hơn trâu. Nhưng một con ngựa ít nhất cũng ba mươi lượng, ngựa tốt đáng giá ngàn vàng. Nàng rất biết điều, thu hôi con mắt dư thừa của mình, đi đến sạp hàng đồ tể.Bởi vì vị trí của chợ ngói không cố định, ngoại trừ quầy tây thi của Diệp Gia được Ô Tô và Tứ Lặc cố định sẵn, người khác không dám động. Những người khác xem vận may giành chỗ. Đồ tể đã buôn bán lâu dài, vị trí nằm ở khu vực đó. Nhưng hôm nay không biết làm sao, hình như không có ai.Diệp Gia tìm một vòng bên trong cũng không tìm được sạp hàng đồ tể, đang định đến chỗ đại thúc bán dê mua sữa dê. Bỗng nhiên nghe thấy từ xa có tiếng người la hét, rồi có tiếng người chạy như điên về phía chợ ngói. Ngay sau đó, là âm thanh đồ đạc rơi xuống. Chợ ngói vốn sôi động yên bình bỗng trở nên hỗn loạn.Trong lòng nàng đang cảm thấy kỳ quái, một đại hán bên cạnh gào lớn một câu: "Đi nhanh một chút, mã phỉ đến rồi! Mã phỉ tiến vào trấn!"Vừa gáo lên như vậy, toàn bộ chợ ngói đều loạn.Diệp Gia phản ứng nhanh, nhanh chóng đến chỗ đại thúc bán dê lấy sữa dê rồi rời đi. Nàng đi rất nhanh, chạy thật nhanh đến hàng rào cổng. Lúc này bán hàng rong ở chợ ngói cũng rục rịch, gánh đồ gánh hàng, dọn sạp hàng. Chợ ngói vốn dĩ ngay ngắn trật tự đột nhiên trở nên hỗn loạn. Diệp Gia vác theo sữa dê tới cổng, cũng may Dư thị đã mang hết đồ lên xe bò."Sao vậy? Tại sao sắc mặt lại như thế này?" Dư thị vẫn chưa biết rõ đã xảy ra chuyện gì, nhìn thấy chợ ngói hỗn loạn có chút tò mò: "Bên trong đánh nhau sao? Tại sao những người kia đều dọn sạp hết rồi?""Đi mau, nương, không rảnh để nói." Diệp Gia kéo bà ấy lại.Gắt gao kéo Dư thị đang định nhìn quanh phía sau mình vừa đi nhanh vừa thấp giọng nói: "Vừa nghe thấy có người hô nói có mã phỉ tiến vào thị trấn!"Vừa mới nói xong, mặt mũi Dư thị trắng bệch. Lập tức không còn tò mò nữa, nhanh nhẹn bò lên trên xe bò.Ông Tôn phản ứng cũng nhanh, ngước mắt nhìn chợ ngói không chút do dự, nghiêm túc bảo Diệp Gia mau lên xe. Sau đó mặc kệ bên cạnh có tiểu thương đón xe, ông ấy quất mạnh roi trâu, xe bò ngay lập tức di chuyển. Diệp Gia quay đầu nhìn chợ ngói chưa đến một giây đã rối tung cả lên, xa xa nhìn thấy người tứ tán bốn phía có chút cảm giác xa lạ sợ hãi run rẩy.Nói thật, cảm giác này của nàng vô cùng đột ngột, có loại cảm giác rất hoang đường không chân thật.

Chương 145